Chương 70: Chương 68
Vô Thố Thương Hoàng
03/10/2017
Quân Hành Tuyệt quơ nhẹ ống tay áo, một cánh cửa cổ xuất hiện trước mặt mọi người, cửa mở ra. Thượng Quan Khiêm bước vào đầu tiên, Quân Hành Tuyệt nhìn mấy người vẫn đang chôn chân tại chỗ kia, nói, “Quay về kinh.”
Mọi người ngây ngốc nghe theo mệnh lệnh, ngây ngốc bước vào cửa, cửa đóng lại, quân đội Nguyên Quốc đã quay lại chốn ban đầu, nơi vừa rồi còn ồn ào bây giờ đã không một bóng người.
Bên trong cánh cửa, một con đường xám trắng trải ngay thẳng dưới chân, mọi người đang bước trên nó.
“Ngươi nắm giữ cách?” Đi lên một đoạn xa, Thượng Quan Khiêm hỏi.
“Nắm giữ.” Vị diện này sau khi có tiền lệ của Khiêm cũng khuất phục trước sức mạnh của hắn. “Hoàng thúc.” Quân Hành Tuyệt không quay đầu lại, gọi.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng phục hồi lại tinh thần.
“Sau khi trở về người chuẩn bị đăng cơ.” Ngôi vị Hoàng đế là thứ hắn không cần, hiện tại bên người đang có sẵn một người trong hoàng thất đi theo, tiện lợi để chọn.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng sợ hãi kêu. Ngay cả Đỗ Thành sắc mặt cũng biến đổi lớn, bao nhiêu dị thường xảy ra nữa cũng không bằng chuyện này vì đó là đại sự liên quan đến toàn thiên hạ.
“Vì Tín vương, ngài chấp nhận buông xuống ngôi vị Hoàng đế sao?” Hắn sợ hãi thực lực của Thượng Quan Khiêm nhưng chuyện này là không thể qua loa như thế.
“Không phải bởi vì Khiêm, chỉ là ngôi vị Hoàng đế bây giờ rất nhàm chán.” Quân Hành Tuyệt thành thực nói, đối với Khiêm và hắn mà nói thì một Nguyên Quốc thật là không thú vị, sau khi thấy được sự quảng đại của thế giới thì đất nước nhỏ bé này, ngôi vị Hoàng đế Nguyên Quốc cũng thật là rất không thú vị.
“Ta cảm thấy thú vị.” Thượng Quan Khiêm lúc này lại nói.
“Khiêm, ngươi muốn ngôi vị Hoàng đế sao? Đến lúc trở về ta lập tức cho ngươi đăng cơ.” Nghe Thượng Quan Khiêm nói, Quân Hành Tuyệt lập tức xum xoe, chỉ cần Khiêm thích gì hắn sẽ dâng lên hết.
“Ta không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng, Tuyệt,” Cách xưng hô này khiến cho Quân Hành Tuyệt tâm hoa nộ phóng, Khiêm rốt cục cũng gọi hắn là Tuyệt, “Ngươi có sáu hoàng tử đi.” Thượng Quan Khiêm nhớ lại một chút.
“Phải” Quân Hành Tuyệt chột dạ trả lời, Khiêm không phải muốn tính sổ đó chứ.
“Năm đó tranh vị ta không có tham dự, lúc ở đại vị diện cũng không xem hết toàn bộ quá trình tranh vị, ta cảm thấy rất có hứng thú, mấy đứa con của ngươi tương lai sẽ dùng phương pháp gì để tranh đoạt vị trí của ngươi, ngươi không thấy là thú vị sao?” Thượng Quan Khiêm tiếp tục dùng ngữ khí ôn hòa để nói những lời tàn khốc.
Một lần tranh vị là một lần huyết tinh và tàn nhẫn, nhưng trong mắt Thượng Quan Khiêm, nó chỉ là một tiết mục thú vị.
“Khiêm nều có hứng thú, vậy thì ta sẽ tiếp tục làm Hoàng đế, mãi cho đến khi bọn họ tranh vị thành công mới thôi.” Quân Hành Tuyệt tiếp tục lấy lòng. Hắn một chút cũng không lo lắng, ở trước mặt sức mạnh cường đại, hết thảy âm mưu đều vô pháp dùng, trong thế giới này, ngoại trừ Khiêm ra thì không ai có khả năng làm tổn thương hắn.
Quân Thường Hằng nghe hai người nói chuyện mà không biết phải nói gì, Hoàng thượng thoái vị là thôi rồi, về phần tình cảm của hai người, Quân Thường Hằng biết mình ngăn không được, hắn chỉ có thể hỗ trợ che giấu, thực lực của Tín vương hắn đã thấy rõ, chuyện giết Tín vương để đoạn tuyệt tình cảm của Hoàng thượng đã là không có khả năng. Hiện tại chỉ có thể tiếp tục thế này thôi. Ai.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt biết ông đang nghĩ gì, hỗ trợ che giấu, căn bản không cần, hắn hiện tại cũng không sợ mọi người trên đời biết tình cảm của hắn dành cho Khiêm, muốn phản đối à, bọn họ không có đủ thực lực cùng tư cách.
“Hoàng thúc, thế giới rất rộng lớn, không nên chỉ bó hẹp tầm nhìn của mình trong một quốc gia nhỏ bé thế này.” Đối với người Hoàng thúc trước nay vẫn luôn quan tâm bảo vệ mình, Quân Hành Tuyệt cũng không muốn ông khó xử, xem như báo đáp đi. Quay đầu lại, trong nháy mắt, một đoạn thông tin đập vào đầu Quân Thường Hằng. Đây là loại công pháp tu luyện dành cho kiếm mà Quân Hành Tuyệt trong lúc tập luyện đã tìm ra.
Quân Thường Hằng sửng sốt, tiếp nhận lấy tri thức, đó là một hệ thống luyện tập còn cao hơn cả cấp bậc tông sư, thực lực quá mạnh mẽ. Không thể tưởng tượng được, còn hơn cả sức mạnh mà Tín vương mới vừa triển lộ, thật quá khó tin, kỳ thuật khiến cho người ta trường sinh bất lão, nếu là đúng, như vậy ông sẽ có mấy ngàn năm tuổi thọ, thậm chí còn nhiều hơn thế.
“Hoàng thượng.” Thanh âm Quân Thường Hằng lúc này hơi run. Đây là thật sao? Trường sinh bất lão, đó là giấc mộng lớn nhất của nhân loại. Trở thành tông sư cũng không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, mà bây giờ ông lại có cơ hội đó, Quân Thường Hằng có thể không kích động sao?
“Hoàng thúc, hãy trở nên mạnh hơn đi.” Đây là báo đáp, để cho Hoàng thúc mạnh hơn, bất quá dù thế nào cũng không đạt đến trình độ của bọn họ thôi, lòng người hiểm ác, hắn đã trải qua quá nhiều, cho nên đến mức trình độ này là đủ rồi, với Hoàng thúc mà nói cũng là đủ rồi, nếu tương lại Hoàng thúc cần đến loại sức mạnh mạnh hơn, hắn sẽ cân nhắc, bất quá, công pháp mà hắn vừa cấp cho, Hoàng thúc cũng phải dùng cả đời để đạt tới.
“Ta đã biết.” Quân Thường Hằng hít sâu một hơi, “Hoàng thượng, chuyện người cùng Tín vương thần đã vô pháp xen vào, điều thần có thể làm chỉ là giúp đỡ Hoàng thượng che giấu với toàn bộ người trong thiên hạ.”
“Không cần.” Nghe Quân Thường Hằng nói, Quân Hành Tuyệt cự tuyệt.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng kinh hô, cho dù thực lực cường thịnh trở lại, nhưng dư luận trong thiên hạ không phải chuyện đơn giản như vậy.
“Hoàng thúc, đối với nơi này, ta cùng Khiêm chính là trời, chỉ cần chúng ta không muốn người ta nói, sẽ không ai có thể nói.” Quân Hành Tuyệt không để ý chuyện người ngoài biết, nhưng chỉ cần hắn không muốn người khác nói, người khác sẽ nói không được.
Quân Thường Hằng không hiểu.
Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, sau đó nói, “Pháp lệnh, đối với chuyện tình cảm giữa ta và Khiêm, với thực lực thật sự của ta và Khiêm để cấm, cấm nói ra khỏi miệng, cấm viết thành văn tự, cấm không cho thảo luận bên ngoài hoàng cung, vi phạm phải chịu trừng trị. Ban sắc lệnh.” Ở một nơi nào đó mà phàm nhân không thể nhìn thấy, có thứ gì đó đã thay đổi.
Thượng Quan Khiêm không ngăn cản, chuyện này chẳng đáng lo ngại.
“Các ngươi có thể thử xem.” Quân Hành Tuyệt thoải mái nói.
Đỗ Thành tò mò muốn thử, “Hoàng thượng cùng Tín vương....” Cho dù muốn nói là “thực lực hơn người” hay “có tình cảm thâm hậu”, chỉ cần dính đến hai người kia, Đỗ Thành cũng không thể nói ra, có một thứ áp bách nào đó khiến hắn phải quỳ gối trên nên đất mà thở hổn hển, đây là cái gì? Không giống với uy áp của bậc đế vương, cổ uy áp này trực tiếp đến từ trời đất, không thể trái nghịch lại với sức mạnh tối cao, chỉ có thể khuất phục mà thôi.
“Chuyện của ta và Khiêm có thể nói trong phạm vi cấm cung, ngoại trừ cấm cung ra thì không nơi nào có thể nói, nếu không sẽ có kết quả như Đỗ Thành, người nào cứ khăng khăng vi phạm sẽ phải chết.” Quân Hành Tuyệt tàn khốc nói, đặt ra phạm vi cấm cung là bởi vì hắn cùng Khiêm ở trong cấm cung, người hầu hạ bọn họ khó tránh khỏi sẽ nói này nói nọ với nhau. Ra khỏi cấm cung mà có người nói đến thì nhất định là có vấn đề.
Quân Thường Hằng thoáng yên tâm, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng biểu hiện của Đỗ Thành khiến ông hiểu chuyện này không cần lo lắng, như vậy cũng tốt, từ nay về sau ông phải chuyên tâm tu luyện, sự hấp dẫn của việc trường sinh bất lão là rất lớn mà.
“Khiêm, ngươi thấy sao?” Quân Hành Tuyệt hỏi, nếu Khiêm không hài lòng, hắn sẽ sửa.
“Không sao cả, ta không quan tâm mấy chuyện này.” Thanh âm Thượng Quan Khiêm ôn hòa, nhưng nội dung lại lạnh lùng. Thế giới này thế nào đều không sao cả, biết thì như thế nào, không biết lại như thế nào, chẳng có vấn đề gì. “Tuyệt, đã nhiều ngày rồi không lâm triều.” Thượng Quan Khiêm đột nhiên nói.
“Khiêm muốn đi?” Quân Hành Tuyệt nhíu mi, Khiêm vì sao muốn lâm triều.
“Bởi vì có việc phát sinh.”
“Chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt hỏi, có chuyện gì mà hắn không biết? Để nghĩ xem.
“Ngươi có biết Mai phi vì sao mà chết không?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
“Khiêm biết?” Nếu Quân Hành Tuyệt muốn biết thì thật quá dễ, nhưng hắn vẫn muốn nghe từ chính miệng Khiêm nói.
“Biết, vì muốn phát động chiến tranh giữa Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc.”
“Là ai?” Người hỏi không phải Quân Hành Tuyệt mà là Quân Thường Hằng, lần chiến sự này là có người khơi mào sao, đến tột cùng là ai, dám không để ý đến cuộc sống hòa bình, khiến Nguyên Quốc lâm vào chiến tranh.
“Tuyệt, không nên phá rối trò chơi của ta.” Không để ý tới Quân Thường Hằng, Thượng Quan Khiêm nói với Quân Hành Tuyệt.
“Tốt thôi.” Nếu Khiêm muốn vui vẻ, Quân Hành Tuyệt lập tức đáp ứng, hắn không biết phải lấy lòng Khiêm như thế nào, một khi Khiêm đã chủ động đưa ra yêu cầu, Quân Hành Tuyệt sao có thể không đáp ứng.
Quân Thường Hằng còn muốn nói gì nữa chỉ là không có cơ hội, trước mắt bọn họ lại xuất hiện thêm một cánh cửa.
Bước ra khỏi cửa, cả nhóm Quân Thường Hằng kinh ngạc phát hiện, nơi này là cấm cung, chung quanh không có một ai.
“Hoàng thúc, các ngươi bước ra đi.” Sau đó cánh cửa đóng lại, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm biến mất.
An Thịnh mập mạp ngơ ngác nhìn Hoàng thượng cùng Tín vương đột nhiên xuất hiện tại nơi vừa rồi còn trống rỗng, bọn họ xuất hiện cách nào vậy, bất ngờ, quỷ dị, ly kỳ, cứ như đột nhiên từ trên trời rớt xuống trước mặt hắn.
An Thịnh mới vừa kịp lấy lại tinh thần sau sự việc kinh hách đó lại bị sự thay đổi quá lớn của Quân Hành Tuyệt dọa nhảy dựng, đây là Hoàng thượng?
Thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, nhưng giọng thỉnh an vẫn cứng ngắc như cây.
“Đi chuẩn bị vãn thiện (bữa tối).” Quân Hành Tuyệt ra lệnh.
An Thịnh máy móc chấp hành mệnh lệnh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Đối với An Thịnh trước giờ vẫn hầu hạ mình, Quân Hành Tuyệt rất tín nhiệm, tương tự như Quân Thường Hằng, một ít tri thức được đưa vào đầu An Thịnh, khiến cho An Thịnh hào hứng cả buổi tối, tuy rằng vấn đề Hoàng thượng vì sao lại biến thành như bây giờ, vì sao đột nhiên lại bám dính lấy Tín vương như thế, An Thịnh không có hỏi, cũng không thể hỏi. Chỉ là tri thức mà Hoàng thượng cho hắn đủ để khiến cho hắn hưng phấn, trường sinh bất lão a. Đây là hấp dẫn đến mức nào. Hơn nữa, hắn còn có thể trở thành nam nhân bình thường một lần nữa, chỉ cần hắn có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất, An Thịnh sao có thể không hưng phấn, tuy rằng có thể phải mất mấy ngàn năm, bất quá không phải vẫn có hi vọng đó sao?
Quân Hành Tuyệt đã ngã bài với Thượng Quan Khiêm rồi đương nhiên sẽ không để Thượng Quan Khiêm trở lại ở Tín vương phủ, hắn hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính cùng một chỗ với Thượng Quan Khiêm, bất quá, hắn cũng rất tự biết thân biết phận, không dám cùng Thượng Quan Khiêm tắm rửa, Quân Hành Tuyệt không cho rằng mình có thể khống chế chính mình, hơn nữa Khiêm sẽ phát hiện dị trạng của hắn. Quân Hành Tuyệt quên, hắn từng cùng Thượng Quan Khiêm cùng nhau cộng dục (tắm chung), hơn nữa chuyện hắn cương lên, phải nói là theo bản năng đi, dư sức nằm trong tầm hiểu biết của Thượng Quan Khiêm, ngay từ lúc đó hắn đã bị phát hiện rồi.
Lúc Quân Hành Tuyệt tắm rửa xong lại nhìn thấy Thượng Quan Khiêm mặc y bào rất rộng ngồi trên giường, đang nhìn hình ảnh trong không trung, khóe miệng giương lên nụ cười đùa cợt. Y phục rộng thùng thình không che được trắng da thịt nõn nà dụ nhân, so với việc lõa thân hoàn toàn thì như vầy càng khiến người ta hưng phấn. Quân Hành Tuyệt si mê nhìn, dục vọng lại ngẩng đầu.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt khàn khàn nhẹ gọi, chậm rãi từng bước tiếp cận.
“Ngươi tự an ủi xong rồi?” Thượng Quan Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn Quân Hành Tuyệt, thanh âm ôn hòa phát ra những từ ngữ rất không phù hợp với kiểu thanh âm như vậy.
Mọi người ngây ngốc nghe theo mệnh lệnh, ngây ngốc bước vào cửa, cửa đóng lại, quân đội Nguyên Quốc đã quay lại chốn ban đầu, nơi vừa rồi còn ồn ào bây giờ đã không một bóng người.
Bên trong cánh cửa, một con đường xám trắng trải ngay thẳng dưới chân, mọi người đang bước trên nó.
“Ngươi nắm giữ cách?” Đi lên một đoạn xa, Thượng Quan Khiêm hỏi.
“Nắm giữ.” Vị diện này sau khi có tiền lệ của Khiêm cũng khuất phục trước sức mạnh của hắn. “Hoàng thúc.” Quân Hành Tuyệt không quay đầu lại, gọi.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng phục hồi lại tinh thần.
“Sau khi trở về người chuẩn bị đăng cơ.” Ngôi vị Hoàng đế là thứ hắn không cần, hiện tại bên người đang có sẵn một người trong hoàng thất đi theo, tiện lợi để chọn.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng sợ hãi kêu. Ngay cả Đỗ Thành sắc mặt cũng biến đổi lớn, bao nhiêu dị thường xảy ra nữa cũng không bằng chuyện này vì đó là đại sự liên quan đến toàn thiên hạ.
“Vì Tín vương, ngài chấp nhận buông xuống ngôi vị Hoàng đế sao?” Hắn sợ hãi thực lực của Thượng Quan Khiêm nhưng chuyện này là không thể qua loa như thế.
“Không phải bởi vì Khiêm, chỉ là ngôi vị Hoàng đế bây giờ rất nhàm chán.” Quân Hành Tuyệt thành thực nói, đối với Khiêm và hắn mà nói thì một Nguyên Quốc thật là không thú vị, sau khi thấy được sự quảng đại của thế giới thì đất nước nhỏ bé này, ngôi vị Hoàng đế Nguyên Quốc cũng thật là rất không thú vị.
“Ta cảm thấy thú vị.” Thượng Quan Khiêm lúc này lại nói.
“Khiêm, ngươi muốn ngôi vị Hoàng đế sao? Đến lúc trở về ta lập tức cho ngươi đăng cơ.” Nghe Thượng Quan Khiêm nói, Quân Hành Tuyệt lập tức xum xoe, chỉ cần Khiêm thích gì hắn sẽ dâng lên hết.
“Ta không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng, Tuyệt,” Cách xưng hô này khiến cho Quân Hành Tuyệt tâm hoa nộ phóng, Khiêm rốt cục cũng gọi hắn là Tuyệt, “Ngươi có sáu hoàng tử đi.” Thượng Quan Khiêm nhớ lại một chút.
“Phải” Quân Hành Tuyệt chột dạ trả lời, Khiêm không phải muốn tính sổ đó chứ.
“Năm đó tranh vị ta không có tham dự, lúc ở đại vị diện cũng không xem hết toàn bộ quá trình tranh vị, ta cảm thấy rất có hứng thú, mấy đứa con của ngươi tương lai sẽ dùng phương pháp gì để tranh đoạt vị trí của ngươi, ngươi không thấy là thú vị sao?” Thượng Quan Khiêm tiếp tục dùng ngữ khí ôn hòa để nói những lời tàn khốc.
Một lần tranh vị là một lần huyết tinh và tàn nhẫn, nhưng trong mắt Thượng Quan Khiêm, nó chỉ là một tiết mục thú vị.
“Khiêm nều có hứng thú, vậy thì ta sẽ tiếp tục làm Hoàng đế, mãi cho đến khi bọn họ tranh vị thành công mới thôi.” Quân Hành Tuyệt tiếp tục lấy lòng. Hắn một chút cũng không lo lắng, ở trước mặt sức mạnh cường đại, hết thảy âm mưu đều vô pháp dùng, trong thế giới này, ngoại trừ Khiêm ra thì không ai có khả năng làm tổn thương hắn.
Quân Thường Hằng nghe hai người nói chuyện mà không biết phải nói gì, Hoàng thượng thoái vị là thôi rồi, về phần tình cảm của hai người, Quân Thường Hằng biết mình ngăn không được, hắn chỉ có thể hỗ trợ che giấu, thực lực của Tín vương hắn đã thấy rõ, chuyện giết Tín vương để đoạn tuyệt tình cảm của Hoàng thượng đã là không có khả năng. Hiện tại chỉ có thể tiếp tục thế này thôi. Ai.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt biết ông đang nghĩ gì, hỗ trợ che giấu, căn bản không cần, hắn hiện tại cũng không sợ mọi người trên đời biết tình cảm của hắn dành cho Khiêm, muốn phản đối à, bọn họ không có đủ thực lực cùng tư cách.
“Hoàng thúc, thế giới rất rộng lớn, không nên chỉ bó hẹp tầm nhìn của mình trong một quốc gia nhỏ bé thế này.” Đối với người Hoàng thúc trước nay vẫn luôn quan tâm bảo vệ mình, Quân Hành Tuyệt cũng không muốn ông khó xử, xem như báo đáp đi. Quay đầu lại, trong nháy mắt, một đoạn thông tin đập vào đầu Quân Thường Hằng. Đây là loại công pháp tu luyện dành cho kiếm mà Quân Hành Tuyệt trong lúc tập luyện đã tìm ra.
Quân Thường Hằng sửng sốt, tiếp nhận lấy tri thức, đó là một hệ thống luyện tập còn cao hơn cả cấp bậc tông sư, thực lực quá mạnh mẽ. Không thể tưởng tượng được, còn hơn cả sức mạnh mà Tín vương mới vừa triển lộ, thật quá khó tin, kỳ thuật khiến cho người ta trường sinh bất lão, nếu là đúng, như vậy ông sẽ có mấy ngàn năm tuổi thọ, thậm chí còn nhiều hơn thế.
“Hoàng thượng.” Thanh âm Quân Thường Hằng lúc này hơi run. Đây là thật sao? Trường sinh bất lão, đó là giấc mộng lớn nhất của nhân loại. Trở thành tông sư cũng không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, mà bây giờ ông lại có cơ hội đó, Quân Thường Hằng có thể không kích động sao?
“Hoàng thúc, hãy trở nên mạnh hơn đi.” Đây là báo đáp, để cho Hoàng thúc mạnh hơn, bất quá dù thế nào cũng không đạt đến trình độ của bọn họ thôi, lòng người hiểm ác, hắn đã trải qua quá nhiều, cho nên đến mức trình độ này là đủ rồi, với Hoàng thúc mà nói cũng là đủ rồi, nếu tương lại Hoàng thúc cần đến loại sức mạnh mạnh hơn, hắn sẽ cân nhắc, bất quá, công pháp mà hắn vừa cấp cho, Hoàng thúc cũng phải dùng cả đời để đạt tới.
“Ta đã biết.” Quân Thường Hằng hít sâu một hơi, “Hoàng thượng, chuyện người cùng Tín vương thần đã vô pháp xen vào, điều thần có thể làm chỉ là giúp đỡ Hoàng thượng che giấu với toàn bộ người trong thiên hạ.”
“Không cần.” Nghe Quân Thường Hằng nói, Quân Hành Tuyệt cự tuyệt.
“Hoàng thượng.” Quân Thường Hằng kinh hô, cho dù thực lực cường thịnh trở lại, nhưng dư luận trong thiên hạ không phải chuyện đơn giản như vậy.
“Hoàng thúc, đối với nơi này, ta cùng Khiêm chính là trời, chỉ cần chúng ta không muốn người ta nói, sẽ không ai có thể nói.” Quân Hành Tuyệt không để ý chuyện người ngoài biết, nhưng chỉ cần hắn không muốn người khác nói, người khác sẽ nói không được.
Quân Thường Hằng không hiểu.
Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, sau đó nói, “Pháp lệnh, đối với chuyện tình cảm giữa ta và Khiêm, với thực lực thật sự của ta và Khiêm để cấm, cấm nói ra khỏi miệng, cấm viết thành văn tự, cấm không cho thảo luận bên ngoài hoàng cung, vi phạm phải chịu trừng trị. Ban sắc lệnh.” Ở một nơi nào đó mà phàm nhân không thể nhìn thấy, có thứ gì đó đã thay đổi.
Thượng Quan Khiêm không ngăn cản, chuyện này chẳng đáng lo ngại.
“Các ngươi có thể thử xem.” Quân Hành Tuyệt thoải mái nói.
Đỗ Thành tò mò muốn thử, “Hoàng thượng cùng Tín vương....” Cho dù muốn nói là “thực lực hơn người” hay “có tình cảm thâm hậu”, chỉ cần dính đến hai người kia, Đỗ Thành cũng không thể nói ra, có một thứ áp bách nào đó khiến hắn phải quỳ gối trên nên đất mà thở hổn hển, đây là cái gì? Không giống với uy áp của bậc đế vương, cổ uy áp này trực tiếp đến từ trời đất, không thể trái nghịch lại với sức mạnh tối cao, chỉ có thể khuất phục mà thôi.
“Chuyện của ta và Khiêm có thể nói trong phạm vi cấm cung, ngoại trừ cấm cung ra thì không nơi nào có thể nói, nếu không sẽ có kết quả như Đỗ Thành, người nào cứ khăng khăng vi phạm sẽ phải chết.” Quân Hành Tuyệt tàn khốc nói, đặt ra phạm vi cấm cung là bởi vì hắn cùng Khiêm ở trong cấm cung, người hầu hạ bọn họ khó tránh khỏi sẽ nói này nói nọ với nhau. Ra khỏi cấm cung mà có người nói đến thì nhất định là có vấn đề.
Quân Thường Hằng thoáng yên tâm, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng biểu hiện của Đỗ Thành khiến ông hiểu chuyện này không cần lo lắng, như vậy cũng tốt, từ nay về sau ông phải chuyên tâm tu luyện, sự hấp dẫn của việc trường sinh bất lão là rất lớn mà.
“Khiêm, ngươi thấy sao?” Quân Hành Tuyệt hỏi, nếu Khiêm không hài lòng, hắn sẽ sửa.
“Không sao cả, ta không quan tâm mấy chuyện này.” Thanh âm Thượng Quan Khiêm ôn hòa, nhưng nội dung lại lạnh lùng. Thế giới này thế nào đều không sao cả, biết thì như thế nào, không biết lại như thế nào, chẳng có vấn đề gì. “Tuyệt, đã nhiều ngày rồi không lâm triều.” Thượng Quan Khiêm đột nhiên nói.
“Khiêm muốn đi?” Quân Hành Tuyệt nhíu mi, Khiêm vì sao muốn lâm triều.
“Bởi vì có việc phát sinh.”
“Chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt hỏi, có chuyện gì mà hắn không biết? Để nghĩ xem.
“Ngươi có biết Mai phi vì sao mà chết không?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
“Khiêm biết?” Nếu Quân Hành Tuyệt muốn biết thì thật quá dễ, nhưng hắn vẫn muốn nghe từ chính miệng Khiêm nói.
“Biết, vì muốn phát động chiến tranh giữa Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc.”
“Là ai?” Người hỏi không phải Quân Hành Tuyệt mà là Quân Thường Hằng, lần chiến sự này là có người khơi mào sao, đến tột cùng là ai, dám không để ý đến cuộc sống hòa bình, khiến Nguyên Quốc lâm vào chiến tranh.
“Tuyệt, không nên phá rối trò chơi của ta.” Không để ý tới Quân Thường Hằng, Thượng Quan Khiêm nói với Quân Hành Tuyệt.
“Tốt thôi.” Nếu Khiêm muốn vui vẻ, Quân Hành Tuyệt lập tức đáp ứng, hắn không biết phải lấy lòng Khiêm như thế nào, một khi Khiêm đã chủ động đưa ra yêu cầu, Quân Hành Tuyệt sao có thể không đáp ứng.
Quân Thường Hằng còn muốn nói gì nữa chỉ là không có cơ hội, trước mắt bọn họ lại xuất hiện thêm một cánh cửa.
Bước ra khỏi cửa, cả nhóm Quân Thường Hằng kinh ngạc phát hiện, nơi này là cấm cung, chung quanh không có một ai.
“Hoàng thúc, các ngươi bước ra đi.” Sau đó cánh cửa đóng lại, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm biến mất.
An Thịnh mập mạp ngơ ngác nhìn Hoàng thượng cùng Tín vương đột nhiên xuất hiện tại nơi vừa rồi còn trống rỗng, bọn họ xuất hiện cách nào vậy, bất ngờ, quỷ dị, ly kỳ, cứ như đột nhiên từ trên trời rớt xuống trước mặt hắn.
An Thịnh mới vừa kịp lấy lại tinh thần sau sự việc kinh hách đó lại bị sự thay đổi quá lớn của Quân Hành Tuyệt dọa nhảy dựng, đây là Hoàng thượng?
Thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, nhưng giọng thỉnh an vẫn cứng ngắc như cây.
“Đi chuẩn bị vãn thiện (bữa tối).” Quân Hành Tuyệt ra lệnh.
An Thịnh máy móc chấp hành mệnh lệnh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Đối với An Thịnh trước giờ vẫn hầu hạ mình, Quân Hành Tuyệt rất tín nhiệm, tương tự như Quân Thường Hằng, một ít tri thức được đưa vào đầu An Thịnh, khiến cho An Thịnh hào hứng cả buổi tối, tuy rằng vấn đề Hoàng thượng vì sao lại biến thành như bây giờ, vì sao đột nhiên lại bám dính lấy Tín vương như thế, An Thịnh không có hỏi, cũng không thể hỏi. Chỉ là tri thức mà Hoàng thượng cho hắn đủ để khiến cho hắn hưng phấn, trường sinh bất lão a. Đây là hấp dẫn đến mức nào. Hơn nữa, hắn còn có thể trở thành nam nhân bình thường một lần nữa, chỉ cần hắn có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất, An Thịnh sao có thể không hưng phấn, tuy rằng có thể phải mất mấy ngàn năm, bất quá không phải vẫn có hi vọng đó sao?
Quân Hành Tuyệt đã ngã bài với Thượng Quan Khiêm rồi đương nhiên sẽ không để Thượng Quan Khiêm trở lại ở Tín vương phủ, hắn hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính cùng một chỗ với Thượng Quan Khiêm, bất quá, hắn cũng rất tự biết thân biết phận, không dám cùng Thượng Quan Khiêm tắm rửa, Quân Hành Tuyệt không cho rằng mình có thể khống chế chính mình, hơn nữa Khiêm sẽ phát hiện dị trạng của hắn. Quân Hành Tuyệt quên, hắn từng cùng Thượng Quan Khiêm cùng nhau cộng dục (tắm chung), hơn nữa chuyện hắn cương lên, phải nói là theo bản năng đi, dư sức nằm trong tầm hiểu biết của Thượng Quan Khiêm, ngay từ lúc đó hắn đã bị phát hiện rồi.
Lúc Quân Hành Tuyệt tắm rửa xong lại nhìn thấy Thượng Quan Khiêm mặc y bào rất rộng ngồi trên giường, đang nhìn hình ảnh trong không trung, khóe miệng giương lên nụ cười đùa cợt. Y phục rộng thùng thình không che được trắng da thịt nõn nà dụ nhân, so với việc lõa thân hoàn toàn thì như vầy càng khiến người ta hưng phấn. Quân Hành Tuyệt si mê nhìn, dục vọng lại ngẩng đầu.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt khàn khàn nhẹ gọi, chậm rãi từng bước tiếp cận.
“Ngươi tự an ủi xong rồi?” Thượng Quan Khiêm nhìn cũng không thèm nhìn Quân Hành Tuyệt, thanh âm ôn hòa phát ra những từ ngữ rất không phù hợp với kiểu thanh âm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.