Chương 117: Tên Của Hắn Là Tần Mệnh, Một Nô Bộc (1)
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
09/08/2023
Các đệ tử Thổ Linh tông không chỉ cười nhạo Thanh Vân Tông, mà còn biểu đạt sự bất mãn. Trà hội bát tông được ca ngợi là hội võ thịnh hội quy mô lớn nhất của thế hệ mới Bắc Vực, chưa bao giờ xuất hiện đệ tử dưới Cửu Trọng Thiên, cũng không xuất hiện đệ tử mười tám tuổi, đây là một phần kiêu ngạo, cũng là nơi mà tất cả người dự thi tự hào, nhưng Thanh Vân Tông đột nhiên để cho một tiểu gia hỏa như vậy đến đây, ảnh hưởng đến thể diện chỉnh thể trà hội bát tông.
Sắc mặt đám người Mộ Trình hơi trầm xuống, rất bất mãn khi thấy Thổ Linh tông kêu gào, nhưng lúc này đây ai cũng không nói gì, bao gồm cả Hà Hướng Thiên.
Bọn họ hiểu rõ tính cách của Tần Mệnh, lúc này không cần bọn họ ra mặt.
Tần Mệnh mỉm cười, lắc lư nắm đấm trong tay:
- Đánh cược một cái, các ngươi tùy tiện chọn một người, đỡ được nắm đấm này của ta. Ta thắng, các ngươi xin lỗi vì lời nói vừa rồi, ta thua, ta lập tức rời khỏi thành Vũ Lăng.
Đơn giản thô bạo như vậy, không phục? Đánh một trận đi.
Dương Nghị bọn họ nở nụ cười, thật cười:
- So nắm đấm với Thổ Linh Tông chúng ta?
- Thắng các ngươi là tự hào nhất, mới có thể làm cho các ngươi tâm phục khẩu phục.
Tần Mệnh lắc lắc cánh tay, đi về phía bọn họ:
- Ai đến!!
- Tiểu tử ngươi nói thật?
- Trông ta giống như đang nói đùa?
- Ha ha, được rồi, nếu ngươi mãnh liệt yêu cầu, ta liền cố khó tiếp nhận vậy.
Một thiếu niên cường tráng đi ra khỏi đội ngũ, cơ bắp rắn chắc như dây thừng bò đầy toàn thân, mắt hổ sinh huy, khí thế cường thịnh, mang đến cho người ta có cảm giác áp bách rất mạnh.
- Trà hội bát tông chưa bao giờ có tiền lệ bát trọng thiên, ta thay Thanh Vân Tông các ngươi thanh lý sạch sẽ?
- Xin cứ tự nhiên!
Mộ Trình hờ hững.
- Thổ Linh tông, Triệu Khoát!
Thiếu niên toàn thân căng thẳng, nắm tay xoay tròn, toàn thân nhen lên kình khí mãnh liệt, cửa gỗ hội đường đều khẽ rung động.
- Đắc tội? Ta có thể xuống tay tàn nhẫn một chút, ngươi... không phiền đâu, phải không?
- Ha ha!! Cứ việc đến!!
Tần Mệnh hoạt động thân thể, không nhanh không chậm đi qua, ở ngoài năm bước, ánh mắt ngưng tụ, khớp xương toàn thân bùm bùm giòn vang, Kim Cương Kình cường thế kích hoạt, bước chân hắn đột ngột bạo khởi, ba bước tăng tốc, mãnh lực lao lên, ập quyền đánh về phía mặt Triệu Khoát.
Dương Nghị cùng đệ tử nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả ý tứ né tránh cũng không có.
Triệu Khoát tùy ý nâng hai tay lên, chéo ngang, mặt lạnh nghênh đón trọng quyền của Tần Mệnh, kình khí liệt liệt bốc hơi ở cánh tay. Tiểu tử này hẳn là luyện võ pháp loại lực lượng ? Nhưng nó có thể làm được gì? Đùa giỡn lực lượng ở trước mặt đệ tử Thổ Linh tông, ngươi đơn giản là tự rắc nhục.
Kim Cương! Vô lượng!
Trọng quyền Tần Mệnh luân kích đột nhiên lực lượng tăng vọt, nhanh như sấm sét, trong phút chốc đánh vào hai tay Triệu Khoát.
Tăng gấp năm lần! Tám ngàn cân lực bạo phát!
Sắc mặt Triệu Khoát đột ngột thay đổi, trở tay không kịp, hai tay hung hăng nện vào lồng ngực mình, thân thể không khống chế được, loạn chân lui về phía sau.
- Cái gì?
Đám người Dương Nghị đồng loạt kinh ngạc.
- Ngươi chịu đựng được?
Thanh âm Tần Mệnh vừa cao lên, sải bước đã thật gần, không đợi Triệu Khoát ổn định, hai quyền liên tục oanh kích, rầm rầm, như mưa rơi vào trên người hắn, đánh cho hắn liên tục lui về phía sau.
Trong giây lát, hơn ba mươi quyền bạo kích, đem Triệu Khoát cứng rắn đánh lui hơn mười thước.
- Hỗn đản!
Triệu Khoát mạnh mẽ ổn định, đang muốn phát uy, nhưng Tần Mệnh đã theo sát người, đột nhiên đẩy ra một chưởng, kết rắn chắc đánh vào cổ và cằm.
Kim Cương Thác Tháo!
Triệu Khoát cách mặt đất bay ngửa ra sau, Tần Mệnh thì xoay người tại chỗ, chân ngang quét qua sườn hắn, giống như một cái roi sắt, trực tiếp quất bay ra ngoài.
Toàn bộ xôn xao, ngay cả mấy vị lão nhân cũng hô lên đứng lên.
- Không phải tiếp một chiêu sao?
Đám người Dương Nghị sắc mặt khó coi, sao lại trực tiếp đánh nhau?
- Có nói qua tiếp một chiêu không?
Thiết Sơn Hà cười lạnh.
Đúng lúc này, Tần Mệnh lại đập mạnh bay Triệu Khoát, một tay giữ chặt mắt cá chân hắn. Cơ bắp toàn thân nhúc nhích, lực lượng bộc phát, luân phiên hắn đập về phía núi giả trước mặt.
Ầm ầm, núi giả sụp đổ, loạn thạch quay cuồng.
Mọi người ngược lại hít vào từng ngụm khí lạnh! Đủ tàn nhẫn!
Triệu Khoát bị choáng váng, hắn chỉ coi như là tiếp một quyền, ai biết Tần Mệnh ngay từ đầu đã chạy tới ác chiến, lại thừa dịp bệnh muốn chết, thế công mưa gió liên miên không dứt, căn bản không cho hắn đường sống hòa hoãn.
- Thổ Linh tông, cũng chỉ như thế!
Tần Mệnh sải bước chạy như điên, luân phiên Triệu Khoát giống như là đánh roi da, rầm rầm đập loạn khắp nơi, mặt đất, núi giả, bàn đá, thậm chí là cây cổ thụ. Triệu Khoát mấy lần muốn ổn định chống đỡ, lại bị Tần Mệnh mãnh liệt đánh lui.
Tràng diện nóng bỏng, ngay cả đám Mộ Trình cũng liên tiếp nhíu mày, không tốt, muốn nháo lớn!
Tần Mệnh đột nhiên buông tay, trực tiếp quăng bay Triệu Khoát.
Tiếng nổ lớn nơi này kinh động đội hộ vệ gần đó, cũng kinh động các đệ tử tinh anh trong tông môn khác, rất nhiều bóng người chạy như bay vào trong thành phủ, hội tụ về phía nơi này.
Triệu Khoát bị ném ra khỏi trang viên, tốt xấu gì cũng khống chế được cơ thể, sau khi rơi xuống đất không quá chật vật, nhưng quần áo toàn thân thì lại rách nát, da bóc thịt bong, da mặt sưng lên, bộ dáng thảm bao nhiêu, thương thế vô cùng nghiêm trọng bấy nhiêu. Hắn điên rồi, hắn tức giận, hắn gào thét như dã thú, khí lãng dâng lên toàn thân sàn nhà, dưới chân vỡ vụn, nham thạch xung quanh bị vđánh nát, tảng đá lớn nhỏ từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây, ở trước mặt hắn hình thành tường đất cứng rắn.
Tần Mệnh giống như một tia chớp, cúi người chạy nhanh, cường thế giết tới, thẳng tiến không lùi.
Kim Cương! Vô lượng!
Tần Mệnh trong lòng hét lớn, ánh mắt sáng ngời, chạy như điên toàn lực đánh ra, không đợi tường đất thành hình, hắn đã đụng phải.
Ầm ầm!
Tường đất sụp đổ, tiếng nổ lớn chấn động nhức óc, hơn phân nửa thành phủ đều cảm nhận được nơi này hơi rung động.
Sắc mặt đám người Mộ Trình hơi trầm xuống, rất bất mãn khi thấy Thổ Linh tông kêu gào, nhưng lúc này đây ai cũng không nói gì, bao gồm cả Hà Hướng Thiên.
Bọn họ hiểu rõ tính cách của Tần Mệnh, lúc này không cần bọn họ ra mặt.
Tần Mệnh mỉm cười, lắc lư nắm đấm trong tay:
- Đánh cược một cái, các ngươi tùy tiện chọn một người, đỡ được nắm đấm này của ta. Ta thắng, các ngươi xin lỗi vì lời nói vừa rồi, ta thua, ta lập tức rời khỏi thành Vũ Lăng.
Đơn giản thô bạo như vậy, không phục? Đánh một trận đi.
Dương Nghị bọn họ nở nụ cười, thật cười:
- So nắm đấm với Thổ Linh Tông chúng ta?
- Thắng các ngươi là tự hào nhất, mới có thể làm cho các ngươi tâm phục khẩu phục.
Tần Mệnh lắc lắc cánh tay, đi về phía bọn họ:
- Ai đến!!
- Tiểu tử ngươi nói thật?
- Trông ta giống như đang nói đùa?
- Ha ha, được rồi, nếu ngươi mãnh liệt yêu cầu, ta liền cố khó tiếp nhận vậy.
Một thiếu niên cường tráng đi ra khỏi đội ngũ, cơ bắp rắn chắc như dây thừng bò đầy toàn thân, mắt hổ sinh huy, khí thế cường thịnh, mang đến cho người ta có cảm giác áp bách rất mạnh.
- Trà hội bát tông chưa bao giờ có tiền lệ bát trọng thiên, ta thay Thanh Vân Tông các ngươi thanh lý sạch sẽ?
- Xin cứ tự nhiên!
Mộ Trình hờ hững.
- Thổ Linh tông, Triệu Khoát!
Thiếu niên toàn thân căng thẳng, nắm tay xoay tròn, toàn thân nhen lên kình khí mãnh liệt, cửa gỗ hội đường đều khẽ rung động.
- Đắc tội? Ta có thể xuống tay tàn nhẫn một chút, ngươi... không phiền đâu, phải không?
- Ha ha!! Cứ việc đến!!
Tần Mệnh hoạt động thân thể, không nhanh không chậm đi qua, ở ngoài năm bước, ánh mắt ngưng tụ, khớp xương toàn thân bùm bùm giòn vang, Kim Cương Kình cường thế kích hoạt, bước chân hắn đột ngột bạo khởi, ba bước tăng tốc, mãnh lực lao lên, ập quyền đánh về phía mặt Triệu Khoát.
Dương Nghị cùng đệ tử nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả ý tứ né tránh cũng không có.
Triệu Khoát tùy ý nâng hai tay lên, chéo ngang, mặt lạnh nghênh đón trọng quyền của Tần Mệnh, kình khí liệt liệt bốc hơi ở cánh tay. Tiểu tử này hẳn là luyện võ pháp loại lực lượng ? Nhưng nó có thể làm được gì? Đùa giỡn lực lượng ở trước mặt đệ tử Thổ Linh tông, ngươi đơn giản là tự rắc nhục.
Kim Cương! Vô lượng!
Trọng quyền Tần Mệnh luân kích đột nhiên lực lượng tăng vọt, nhanh như sấm sét, trong phút chốc đánh vào hai tay Triệu Khoát.
Tăng gấp năm lần! Tám ngàn cân lực bạo phát!
Sắc mặt Triệu Khoát đột ngột thay đổi, trở tay không kịp, hai tay hung hăng nện vào lồng ngực mình, thân thể không khống chế được, loạn chân lui về phía sau.
- Cái gì?
Đám người Dương Nghị đồng loạt kinh ngạc.
- Ngươi chịu đựng được?
Thanh âm Tần Mệnh vừa cao lên, sải bước đã thật gần, không đợi Triệu Khoát ổn định, hai quyền liên tục oanh kích, rầm rầm, như mưa rơi vào trên người hắn, đánh cho hắn liên tục lui về phía sau.
Trong giây lát, hơn ba mươi quyền bạo kích, đem Triệu Khoát cứng rắn đánh lui hơn mười thước.
- Hỗn đản!
Triệu Khoát mạnh mẽ ổn định, đang muốn phát uy, nhưng Tần Mệnh đã theo sát người, đột nhiên đẩy ra một chưởng, kết rắn chắc đánh vào cổ và cằm.
Kim Cương Thác Tháo!
Triệu Khoát cách mặt đất bay ngửa ra sau, Tần Mệnh thì xoay người tại chỗ, chân ngang quét qua sườn hắn, giống như một cái roi sắt, trực tiếp quất bay ra ngoài.
Toàn bộ xôn xao, ngay cả mấy vị lão nhân cũng hô lên đứng lên.
- Không phải tiếp một chiêu sao?
Đám người Dương Nghị sắc mặt khó coi, sao lại trực tiếp đánh nhau?
- Có nói qua tiếp một chiêu không?
Thiết Sơn Hà cười lạnh.
Đúng lúc này, Tần Mệnh lại đập mạnh bay Triệu Khoát, một tay giữ chặt mắt cá chân hắn. Cơ bắp toàn thân nhúc nhích, lực lượng bộc phát, luân phiên hắn đập về phía núi giả trước mặt.
Ầm ầm, núi giả sụp đổ, loạn thạch quay cuồng.
Mọi người ngược lại hít vào từng ngụm khí lạnh! Đủ tàn nhẫn!
Triệu Khoát bị choáng váng, hắn chỉ coi như là tiếp một quyền, ai biết Tần Mệnh ngay từ đầu đã chạy tới ác chiến, lại thừa dịp bệnh muốn chết, thế công mưa gió liên miên không dứt, căn bản không cho hắn đường sống hòa hoãn.
- Thổ Linh tông, cũng chỉ như thế!
Tần Mệnh sải bước chạy như điên, luân phiên Triệu Khoát giống như là đánh roi da, rầm rầm đập loạn khắp nơi, mặt đất, núi giả, bàn đá, thậm chí là cây cổ thụ. Triệu Khoát mấy lần muốn ổn định chống đỡ, lại bị Tần Mệnh mãnh liệt đánh lui.
Tràng diện nóng bỏng, ngay cả đám Mộ Trình cũng liên tiếp nhíu mày, không tốt, muốn nháo lớn!
Tần Mệnh đột nhiên buông tay, trực tiếp quăng bay Triệu Khoát.
Tiếng nổ lớn nơi này kinh động đội hộ vệ gần đó, cũng kinh động các đệ tử tinh anh trong tông môn khác, rất nhiều bóng người chạy như bay vào trong thành phủ, hội tụ về phía nơi này.
Triệu Khoát bị ném ra khỏi trang viên, tốt xấu gì cũng khống chế được cơ thể, sau khi rơi xuống đất không quá chật vật, nhưng quần áo toàn thân thì lại rách nát, da bóc thịt bong, da mặt sưng lên, bộ dáng thảm bao nhiêu, thương thế vô cùng nghiêm trọng bấy nhiêu. Hắn điên rồi, hắn tức giận, hắn gào thét như dã thú, khí lãng dâng lên toàn thân sàn nhà, dưới chân vỡ vụn, nham thạch xung quanh bị vđánh nát, tảng đá lớn nhỏ từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây, ở trước mặt hắn hình thành tường đất cứng rắn.
Tần Mệnh giống như một tia chớp, cúi người chạy nhanh, cường thế giết tới, thẳng tiến không lùi.
Kim Cương! Vô lượng!
Tần Mệnh trong lòng hét lớn, ánh mắt sáng ngời, chạy như điên toàn lực đánh ra, không đợi tường đất thành hình, hắn đã đụng phải.
Ầm ầm!
Tường đất sụp đổ, tiếng nổ lớn chấn động nhức óc, hơn phân nửa thành phủ đều cảm nhận được nơi này hơi rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.