Chương 147: Tu La Tử (1)
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
13/08/2023
Giọng của Thiết Sơn Hà khàn khàn trầm thấp, giống như là tà vật địa ngục nỉ non lên tiếng, máu tươi từ miệng vết thương, vết máu trên toàn thân, lại đều ở giờ khắc này thần kỳ phiêu phù lên, hội tụ thành huyết khí mỏng manh, dũng mãnh hướng về chiến đao lơ lửng trên cao.
Trong phút chốc, một cỗ khí tràng vô hình bao phủ đỉnh núi, từng khối đá vụn, từng mảnh bụi bặm trong phế tích vỡ vụn, toàn bộ lơ lửng bay lên trời, phát ra sát khí, phảng phất muốn hóa thành ngàn vạn lưỡi đao.
Tông chủ bát tông lúc này đều ngưng mi chú ý, đây hẳn là không phải võ pháp của Thanh Vân Tông, đây là bí kỹ chí cường truyền thừa của Thiết gia.
Tần Mệnh nên ứng phó như thế nào?
Thắng bại có thể sẽ quyết định.
Tần Mệnh thở dốc nặng nề, có thể cảm nhận được uy áp của đao cương phô thiên cái địa. Hắn chẳng những không lùi bước, ngược lại càng phát ra chiến ý càng mạnh.
Xoạt xoạt!!
Toàn thân Tần Mệnh khơi dậy điện mang, chạy loạn ở khắp trên người, nhưng mà, sâu trong lôi điện, từng luồng hắc khí tràn ngập, ở trong điện mang nóng nảy không chút cố kỵ phiêu dục, vả lại càng ngày càng nhiều, cơ hồ quấn đầy toàn thân, lôi điện cùng hắc vụ đan xen, cường quang cùng hắc ám hỗn tạp, một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập đỉnh núi.
Hai tay hắn cứng đờ, căng thẳng như móng vuốt ưng, chậm rãi nâng lên trước ngực, từng luồng hắc khí tuôn ra từ hai tay, hội tụ ở giữa, giống như một cơn lốc nhỏ, kịch liệt xoay tròn.
Chiến trường trở nên an tĩnh, một cỗ sát khí lạnh lẽo kéo dài không tiếng động, đệ tử bát tông dưới chân núi đều cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
- Sát khí thật mạnh!
Quách Sơn Đồng và Hạ Hưng La đều biến sắc, bọn họ đã trải qua, nhưng có thể khẳng định ngày hôm đó không đáng sợ như giờ phút này.
Ô ô ô...
Trong thiên địa phảng phất vang lên thanh trào yếu ớt, giống như tiếng gió, lại giống như tiếng hò hét, xa xôi mà mờ ảo.
- Giết!!
Thiết Sơn Hà đột nhiên gầm lên dữ dội, dẫn đầu xuất kích, quỷ dị mà nhanh chóng, thân thể trong phút chốc liền nhanh không thể tưởng tượng nổi, hai tay hợp lại cùng một chỗ, vọt tới phía Tần Mệnh.
Toàn trường khiếp sợ, bọn họ như là đang nhìn thấy ảo giác, Thiết Sơn Hà thế nhưng lại hóa thành một thanh chiến đao, thần quang lấp lánh, bổ về phía Tần Mệnh. Hắn đương nhiên không có khả năng thật sự hóa thân thành chiến đao, đó là hiển hóa kỳ diệu, càng là hình thức ban đầu của thần thông tương lai, tạo thành ảo giác nào đó, nhưng đủ để nói rõ sự đáng sợ vào giờ phút này.
Trên cao, chiến đao kịch liệt vang lên, xuất hiện uy áp như núi cao, kéo theo hắc triều thật dài, bổ về phía Tần Mệnh, mà mấy ngàn mảnh đá vụn trên đỉnh núi, toàn bộ nổi lên, rậm rạp hội tụ, biến thành cương đao.
Như một tảng đá khơi dậy ngàn tầng sóng biển, cả đỉnh núi đều sôi trào.
Nhưng ngay bên bờ bạo loạn, ở cuối cùng của tử vong, Tần Mệnh hồn nhiên không sợ hãi, ánh mắt phát đỏ, hai tay đột nhiên giơ cao, vòng xoáy đen kịch liệt chấn tán, hiện ra một thanh đao nhỏ, chân thật lại hư ảo, lại làm cho người ta có loại cảm giác nguy hiểm khiến tim đập mạnh, cứ như nơi đó thai nghén một hạt giống của cái chết, rất nhiều người đều không rét mà run.
- Đó là cái gì?
Đệ tử bát tông nhao nhao động dung, ở cự ly gần có thể cảm thụ được sự lạnh lẽo và sát niệm của nó.
Tông chủ bát tông nhíu mày, thanh tiểu đao này không tầm thường!
Tần Mệnh lại khiến bọn họ kinh ngạc.
- Đao tên, Tu La!
Tần Mệnh quát lớn, hắc đao trong nháy mắt xuất kích, như cắt qua thời không mà đến, hàn ý lạnh lẽo làm cho người ta run rẩy từ linh hồn, sát khí thấu xương không ngờ tập kích toàn thân Thiết Sơn Hà.
Một kích cuối cùng, thành bại ở đây.
Toàn trường yên tĩnh, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, vô số người trợn to hai mắt, quên hết, ngay cả rất nhiều võ giả cũng cau mày, nắm chặt tay chú ý.
Chiến trường trên đỉnh núi như là trở nên ngưng đọng, hết thảy, đều kỳ diệu như vậy. Chậm chạp như chìm sâu vào trong vũng bùn, từng tấc từng tấc về phía trước, nhưng lại giống như gió mạnh bão táp, sấm chớp ầm ầm, quỹ tích nhanh đến khó có thể nhìn rõ.
Trận quyết đấu kinh hồn, giống như là đã qua thật lâu thật lâu, lại giống như là trong nháy mắt mà qua.
Đột nhiên...
Phốc xuy!
Thiết đao nhanh như sấm, bổ vào người Tần Mệnh, xuyên thủng từ bụng, đâm ra thắt lưng, tiếng ầm ầm sụp đổ trên đỉnh núi, vỡ ra một khe rãnh thật sâu.
Tần Mệnh như bị sét đánh, kịch liệt rung động, giật người hai cái, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không biết là bởi vì thống khổ, hay là bởi vì đến cực hạn.
Thiết Sơn Hà hóa thân thành chiến đao, cường thế đến gần, mắt thấy sắp bổ vào người Tần Mệnh, lại bị Tu La đao đánh trúng. Đao cương vô hình, lại có lực trùng kích khủng bố, thân thể Thiết Sơn Hà giống như là đang chạy nhanh gặp phải trọng chùy oanh kích, trong phút chốc ngăn chặn, lại trong nháy mắt tiếp theo bị hung hăng hất bay, kèm theo tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cả người mãnh liệt ngửa ra sau, bay lên lui sau sáu bảy mươi thước, nặng nề ngã xuống phía bên kia đỉnh núi.
Hắn đột nhiên thối lui, làm cho thiết đao cùng đao khí cả núi đều theo đó tán loạn, trước khi bao phủ Tần Mệnh mất đi nhuệ khí... Rầm rầm rơi xuống...
Toàn trường im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, lưỡng bại câu thương?
- Tần Mệnh. Thiết Sơn Hà...
- Đây thật sự là luận võ sao? Đây là có thù!
- Đến mức đánh ác như vậy sao?
- Họ không sợ chết sao? Hoàn toàn là đấu pháp liều mạng.
- Ta làm sao cảm giác bọn họ liền chạy tới lưỡng bại câu thương?
- Kết quả thế nào, ai thấy rõ? Ngược lại nói đi, cái này! Ta như muốn chết rồi đây!
Rất nhiều đệ tử hít thở thật sâu, biểu tình quái dị. Bọn họ đều là đệ tử tông môn tôn cao quý, rất ít khi gặp phải chiến đấu như vậy, đây đâu phải là luận võ, đây rõ ràng là lôi đài dã man sinh tử đấu! Thế nhưng, kinh hãi đồng thời càng thêm kính nể, không thể không thừa nhận, hai người bọn họ đã dâng lên một trận quyết đấu đặc sắc tuyệt luân.
- Đây không phải là điên cuồng, đây là võ đạo của bọn họ.
Một số người đang ngưỡng mộ.
Tần Mệnh quật cường đứng đó, cả người bị máu ướt đẫm.
Trong phút chốc, một cỗ khí tràng vô hình bao phủ đỉnh núi, từng khối đá vụn, từng mảnh bụi bặm trong phế tích vỡ vụn, toàn bộ lơ lửng bay lên trời, phát ra sát khí, phảng phất muốn hóa thành ngàn vạn lưỡi đao.
Tông chủ bát tông lúc này đều ngưng mi chú ý, đây hẳn là không phải võ pháp của Thanh Vân Tông, đây là bí kỹ chí cường truyền thừa của Thiết gia.
Tần Mệnh nên ứng phó như thế nào?
Thắng bại có thể sẽ quyết định.
Tần Mệnh thở dốc nặng nề, có thể cảm nhận được uy áp của đao cương phô thiên cái địa. Hắn chẳng những không lùi bước, ngược lại càng phát ra chiến ý càng mạnh.
Xoạt xoạt!!
Toàn thân Tần Mệnh khơi dậy điện mang, chạy loạn ở khắp trên người, nhưng mà, sâu trong lôi điện, từng luồng hắc khí tràn ngập, ở trong điện mang nóng nảy không chút cố kỵ phiêu dục, vả lại càng ngày càng nhiều, cơ hồ quấn đầy toàn thân, lôi điện cùng hắc vụ đan xen, cường quang cùng hắc ám hỗn tạp, một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập đỉnh núi.
Hai tay hắn cứng đờ, căng thẳng như móng vuốt ưng, chậm rãi nâng lên trước ngực, từng luồng hắc khí tuôn ra từ hai tay, hội tụ ở giữa, giống như một cơn lốc nhỏ, kịch liệt xoay tròn.
Chiến trường trở nên an tĩnh, một cỗ sát khí lạnh lẽo kéo dài không tiếng động, đệ tử bát tông dưới chân núi đều cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
- Sát khí thật mạnh!
Quách Sơn Đồng và Hạ Hưng La đều biến sắc, bọn họ đã trải qua, nhưng có thể khẳng định ngày hôm đó không đáng sợ như giờ phút này.
Ô ô ô...
Trong thiên địa phảng phất vang lên thanh trào yếu ớt, giống như tiếng gió, lại giống như tiếng hò hét, xa xôi mà mờ ảo.
- Giết!!
Thiết Sơn Hà đột nhiên gầm lên dữ dội, dẫn đầu xuất kích, quỷ dị mà nhanh chóng, thân thể trong phút chốc liền nhanh không thể tưởng tượng nổi, hai tay hợp lại cùng một chỗ, vọt tới phía Tần Mệnh.
Toàn trường khiếp sợ, bọn họ như là đang nhìn thấy ảo giác, Thiết Sơn Hà thế nhưng lại hóa thành một thanh chiến đao, thần quang lấp lánh, bổ về phía Tần Mệnh. Hắn đương nhiên không có khả năng thật sự hóa thân thành chiến đao, đó là hiển hóa kỳ diệu, càng là hình thức ban đầu của thần thông tương lai, tạo thành ảo giác nào đó, nhưng đủ để nói rõ sự đáng sợ vào giờ phút này.
Trên cao, chiến đao kịch liệt vang lên, xuất hiện uy áp như núi cao, kéo theo hắc triều thật dài, bổ về phía Tần Mệnh, mà mấy ngàn mảnh đá vụn trên đỉnh núi, toàn bộ nổi lên, rậm rạp hội tụ, biến thành cương đao.
Như một tảng đá khơi dậy ngàn tầng sóng biển, cả đỉnh núi đều sôi trào.
Nhưng ngay bên bờ bạo loạn, ở cuối cùng của tử vong, Tần Mệnh hồn nhiên không sợ hãi, ánh mắt phát đỏ, hai tay đột nhiên giơ cao, vòng xoáy đen kịch liệt chấn tán, hiện ra một thanh đao nhỏ, chân thật lại hư ảo, lại làm cho người ta có loại cảm giác nguy hiểm khiến tim đập mạnh, cứ như nơi đó thai nghén một hạt giống của cái chết, rất nhiều người đều không rét mà run.
- Đó là cái gì?
Đệ tử bát tông nhao nhao động dung, ở cự ly gần có thể cảm thụ được sự lạnh lẽo và sát niệm của nó.
Tông chủ bát tông nhíu mày, thanh tiểu đao này không tầm thường!
Tần Mệnh lại khiến bọn họ kinh ngạc.
- Đao tên, Tu La!
Tần Mệnh quát lớn, hắc đao trong nháy mắt xuất kích, như cắt qua thời không mà đến, hàn ý lạnh lẽo làm cho người ta run rẩy từ linh hồn, sát khí thấu xương không ngờ tập kích toàn thân Thiết Sơn Hà.
Một kích cuối cùng, thành bại ở đây.
Toàn trường yên tĩnh, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, vô số người trợn to hai mắt, quên hết, ngay cả rất nhiều võ giả cũng cau mày, nắm chặt tay chú ý.
Chiến trường trên đỉnh núi như là trở nên ngưng đọng, hết thảy, đều kỳ diệu như vậy. Chậm chạp như chìm sâu vào trong vũng bùn, từng tấc từng tấc về phía trước, nhưng lại giống như gió mạnh bão táp, sấm chớp ầm ầm, quỹ tích nhanh đến khó có thể nhìn rõ.
Trận quyết đấu kinh hồn, giống như là đã qua thật lâu thật lâu, lại giống như là trong nháy mắt mà qua.
Đột nhiên...
Phốc xuy!
Thiết đao nhanh như sấm, bổ vào người Tần Mệnh, xuyên thủng từ bụng, đâm ra thắt lưng, tiếng ầm ầm sụp đổ trên đỉnh núi, vỡ ra một khe rãnh thật sâu.
Tần Mệnh như bị sét đánh, kịch liệt rung động, giật người hai cái, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không biết là bởi vì thống khổ, hay là bởi vì đến cực hạn.
Thiết Sơn Hà hóa thân thành chiến đao, cường thế đến gần, mắt thấy sắp bổ vào người Tần Mệnh, lại bị Tu La đao đánh trúng. Đao cương vô hình, lại có lực trùng kích khủng bố, thân thể Thiết Sơn Hà giống như là đang chạy nhanh gặp phải trọng chùy oanh kích, trong phút chốc ngăn chặn, lại trong nháy mắt tiếp theo bị hung hăng hất bay, kèm theo tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cả người mãnh liệt ngửa ra sau, bay lên lui sau sáu bảy mươi thước, nặng nề ngã xuống phía bên kia đỉnh núi.
Hắn đột nhiên thối lui, làm cho thiết đao cùng đao khí cả núi đều theo đó tán loạn, trước khi bao phủ Tần Mệnh mất đi nhuệ khí... Rầm rầm rơi xuống...
Toàn trường im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, lưỡng bại câu thương?
- Tần Mệnh. Thiết Sơn Hà...
- Đây thật sự là luận võ sao? Đây là có thù!
- Đến mức đánh ác như vậy sao?
- Họ không sợ chết sao? Hoàn toàn là đấu pháp liều mạng.
- Ta làm sao cảm giác bọn họ liền chạy tới lưỡng bại câu thương?
- Kết quả thế nào, ai thấy rõ? Ngược lại nói đi, cái này! Ta như muốn chết rồi đây!
Rất nhiều đệ tử hít thở thật sâu, biểu tình quái dị. Bọn họ đều là đệ tử tông môn tôn cao quý, rất ít khi gặp phải chiến đấu như vậy, đây đâu phải là luận võ, đây rõ ràng là lôi đài dã man sinh tử đấu! Thế nhưng, kinh hãi đồng thời càng thêm kính nể, không thể không thừa nhận, hai người bọn họ đã dâng lên một trận quyết đấu đặc sắc tuyệt luân.
- Đây không phải là điên cuồng, đây là võ đạo của bọn họ.
Một số người đang ngưỡng mộ.
Tần Mệnh quật cường đứng đó, cả người bị máu ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.