Chương 43: Ước Chiến (2)
Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử
29/07/2023
Mục Tử Tu mạo hiểm né tránh, vẫn bị đại đao xé rách y phục trước ngực, ở ngực lưu lại vết thương tanh hồng, cũng không nghiêm trọng, lại ùng ục chảy máu. Mục Tử Tu chính mình cũng sửng sốt, vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, chuẩn bị một chiêu chế địch, lại ở cống ngầm vui cười đến lật thuyền?
Vết thương tanh hồng ở trước bộ ngực trắng nớt của hắn vô cùng bắt mắt.
Mục Tử Tu vươn ngón tay lau đi máu tươi, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng mút lấy, khóe miệng gợi lên độ cong tàn nhẫn.
- Ta nhận thua!
Lương Chinh rất tiêu sái thu đao, mình quả thật kém Mục Tử Tu rất nhiều.
- Nhận thua? Ta còn chưa chơi đủ, mới vừa mới thấy chút máu mà thôi.
Mục Tử Tu thay đổi biểu tình, chủ động xông về phía Lương Chinh.
Lương Chinh nhíu mày, nhưng không có nhượng bộ, nhít sâu một hơi, vũ động trọng đao ngang nhiên nghênh kích.
- Lương Chinh sắp gặp phải.
Tần Mệnh tự nhủ.
- Này! Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng lạnh lẽo.
Tần Mệnh nghiêng đầu nhìn lại, mấy đệ tử trẻ tuổi dọc theo bậc thang đi lên.
Mấy người này vừa mới chạy tới, nghe nói có trò hay muốn xem, vội vàng chạy đến nơi này, nhưng vừa mới đi tới đỉnh núi, lại nhìn thấy Tần Mệnh đứng ở trên vại đá nhìn hăng hái.
Tần Mệnh không để ý tới bọn họ, tiếp tục thưởng thức trận quyết đấu đặc sắc trên diễn võ đài.
- Ngươi còn nhìn?
Thiếu niên cầm đầu kiêu ngạo kêu to.
Những người này là đệ tử trung đẳng, trước kia không ít lần khi dễ Tần Mệnh.
- Chướng mắt ngươi rồi sao?
Tần Mệnh liếc mắt nhìn bọn họ.
- Ôi, lá gan thật lớn, Linh Võ Tam Trọng Thiên liền như kiểu trâu bò rồi?
- Lá gan vẫn rất lớn, ngược đãi ngươi cũng không có áp lực.
Tần Mệnh cười lạnh, năm trước hắn còn chưa tiến vào Linh Võ cảnh, chỉ dựa vào sức mạnh ngược đãi mấy đệ tử lúc ấy đã là Linh Võ Nhất Trọng Thiên, đánh cho bọn họ hơn nửa năm không dám đối mặt. Bất quá hai năm trôi qua, mấy vị đệ tử này cũng chậm rãi bò tới Linh Võ Tam Trọng Thiên.
Lời này lập tức kích thích đến năm người.
- Chúng ta lúc ấy Linh Võ nhất trọng thiên, võ pháp không thuần thục, hiện tại võ pháp đại thành, đã không còn là chúng ta trước kia nữa.
- Chúng ta hiện tại đã không còn sợ quái lực của ngươi.
- Những ngày này đang tìm ngươi, ngươi tự mình đưa tới cửa.
Bọn họ nhớ tới chuyện năm đó liền tức giận từ trong lòng, năm người lập tức tản ra, vây quanh Tần Mệnh, chuẩn bị làm nhục Tần Mệnh trước mặt mọi người.
Bên cạnh có một thiếu nữ xinh đẹp cười nhạo bọn họ:
- Đừng không biết tự lượng sức mình, vừa rồi Bàng Hổ bị Tần Mệnh hai quyền đánh ngã xuống, từ con đường các ngươi đi đến lăn xuống dưới chân núi. Chỉ bằng các ngươi? Một bên chơi đi.
- Ngươi đang đùa? Năm người nhíu mày, khí thế tăng vọt liền yếu đi vài phần.
- Đùa giỡn với các ngươi? Các ngươi xứng sao?
Vị thiếu nữ kia có vài phần tư sắc, lười phản ứng bọn họ, tiếp tục quan sát trận chiến đấu kịch liệt trên võ trường.
- Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, cút.
Những người khác quát mắng, bọn họ đều nhiệt tình ngất trời nhìn trận chiến đấu trên diễn võ trường, nào có tâm tư để ý tới nơi này.
Năm vị đệ tử hai mặt nhìn nhau, Tần Mệnh đánh Bàng Hổ chạy? Nếu nhớ không lầm, Bàng Hổ là Linh Võ Ngũ Trọng Thiên, chẳng lẽ là đệ tử nào trùng tên?
Tần Mệnh thấy bọn họ lùi bước, cũng không để ý tới, tiếp tục nhìn diễn võ trường.
Trận chiến trên sân diễn võ đang trở nên hung hiểm.
Lương Chinh nhiều lần nhận thua, thật sự là kiên trì không được. Mục Tử Tu cũng không bỏ qua, liên tục bức lui Lương Chinh.
Một trận nổ vang, sấm sét kịch liệt đánh Lui Lương Chinh hơn mười bước, lảo đảo lui đến bên cạnh diễn võ trường.
Ngươi dám làm tổn thương ta!
Mục Tử Tu trong lòng cười lạnh, tay trái bạo kích, quấy nhiễu Lương Chinh, tay phải hung hăng đẩy vào mặt hắn, thẳng đến hai mắt.
- Lương Chinh cẩn thận.
Dưới đài có người kinh hô.
Hai mắt Lương Chinh mở to, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Xoẹt xoẹt!
Lòng bàn tay phải mục Tử Tu đột nhiên nổ tung ra một cỗ lôi điện, cường quang chói mắt, hồ quang văng tung tóe, làm đau hai mắt Lương Chinh.
Lương Chinh kêu thảm thiết, cái gì cũng không thấy rõ.
Lòng bàn tay căng thẳng của Mục Tử Tu vững chắc đánh vào mặt hắn, đem cả người hắn oanh lui, rời khỏi mặt đất bay lên, đập về phía đám người dưới đài.
- A!
Lương Chinh ôm hai mắt đau đớn kêu thảm thiết, máu thấm ra kẽ ngón tay.
Đệ tử xung quanh vội vàng đi lên đỡ, kéo Lương Chinh ra khoảng cách an toàn, tức giận nhìn Mục Tử Tu trên đài. Không phải luận bàn sao? Sao lại ra tay ác như vậy.
Nhưng cũng có người lại cao giọng cổ vũ:
- Xinh đẹp a, Mục Tử tu hoàn toàn thắng!
- Một kích cuối cùng quá xuất sắc rồi, thật giả kết hợp, một chiêu định cục.
Mục Tử Tu đứng ở bên cạnh đài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Chinh kêu thảm thiết, hừ một tiếng, đả thương ta? Không biết sống chết. Hắn khôi phục nụ cười tươi, đang muốn tiếp nhận toàn trường hoan hô, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Mệnh đứng trên vại đá ở xa xa. Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng lộ ra nụ cười tươi, hắc, tiểu tử này sao lại ở đây.
Mục Tử Tu là một trong những đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Thanh Vân Tông, tự nhiên cũng là thân tín của Đại trưởng lão. Đối với Tần Mệnh là người bị Đại trưởng lão điểm danh trừng phạt, hắn vẫn rất để ý.
-Đây không phải Tần Mệnh thiếu thành chủ sao?
Mục Tử Tu da cười thịt không cười đi về phía Tần Mệnh, nghe nói tiểu tử này không tiếng động đã đi đến Linh Võ tam trọng thiên.
- Mục công tử tốt, lại gặp Mục công tử.
Tần Mệnh muốn rời khỏi nơi này, đệ tử hạ đẳng không được phép xuất hiện ở diễn võ trường, chứ đừng nói hắn còn làm thêm 'tôi tớ'.
- Ai, đừng đi, đệ tử thân truyền người ta đang chào hỏi tôi tớ ngươi đây.
Năm vị đệ tử ngăn cản Tần Mệnh, cố ý cắn nặng hai chữ - tôi tớ.
- Tránh ra!
Năm người cười xấu:
- Không cho !
Bành!
Tần Mệnh một chưởng đẩy lên bụng đệ tử trước mặt, tấc kích tác tiến đánh, lực lượng tập trung bộc phát, nụ cười tươi trên mặt đệ tử kia còn chất đống, thân thể đã bay ra ngoài, phía sau chính là bậc thang dốc đứng, sau khi rơi xuống đất cường lực bắn ngược lại, bành bành bành, một đường lăn xuống chân núi mấy trăm thước, không có động tĩnh.
Vết thương tanh hồng ở trước bộ ngực trắng nớt của hắn vô cùng bắt mắt.
Mục Tử Tu vươn ngón tay lau đi máu tươi, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng mút lấy, khóe miệng gợi lên độ cong tàn nhẫn.
- Ta nhận thua!
Lương Chinh rất tiêu sái thu đao, mình quả thật kém Mục Tử Tu rất nhiều.
- Nhận thua? Ta còn chưa chơi đủ, mới vừa mới thấy chút máu mà thôi.
Mục Tử Tu thay đổi biểu tình, chủ động xông về phía Lương Chinh.
Lương Chinh nhíu mày, nhưng không có nhượng bộ, nhít sâu một hơi, vũ động trọng đao ngang nhiên nghênh kích.
- Lương Chinh sắp gặp phải.
Tần Mệnh tự nhủ.
- Này! Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng lạnh lẽo.
Tần Mệnh nghiêng đầu nhìn lại, mấy đệ tử trẻ tuổi dọc theo bậc thang đi lên.
Mấy người này vừa mới chạy tới, nghe nói có trò hay muốn xem, vội vàng chạy đến nơi này, nhưng vừa mới đi tới đỉnh núi, lại nhìn thấy Tần Mệnh đứng ở trên vại đá nhìn hăng hái.
Tần Mệnh không để ý tới bọn họ, tiếp tục thưởng thức trận quyết đấu đặc sắc trên diễn võ đài.
- Ngươi còn nhìn?
Thiếu niên cầm đầu kiêu ngạo kêu to.
Những người này là đệ tử trung đẳng, trước kia không ít lần khi dễ Tần Mệnh.
- Chướng mắt ngươi rồi sao?
Tần Mệnh liếc mắt nhìn bọn họ.
- Ôi, lá gan thật lớn, Linh Võ Tam Trọng Thiên liền như kiểu trâu bò rồi?
- Lá gan vẫn rất lớn, ngược đãi ngươi cũng không có áp lực.
Tần Mệnh cười lạnh, năm trước hắn còn chưa tiến vào Linh Võ cảnh, chỉ dựa vào sức mạnh ngược đãi mấy đệ tử lúc ấy đã là Linh Võ Nhất Trọng Thiên, đánh cho bọn họ hơn nửa năm không dám đối mặt. Bất quá hai năm trôi qua, mấy vị đệ tử này cũng chậm rãi bò tới Linh Võ Tam Trọng Thiên.
Lời này lập tức kích thích đến năm người.
- Chúng ta lúc ấy Linh Võ nhất trọng thiên, võ pháp không thuần thục, hiện tại võ pháp đại thành, đã không còn là chúng ta trước kia nữa.
- Chúng ta hiện tại đã không còn sợ quái lực của ngươi.
- Những ngày này đang tìm ngươi, ngươi tự mình đưa tới cửa.
Bọn họ nhớ tới chuyện năm đó liền tức giận từ trong lòng, năm người lập tức tản ra, vây quanh Tần Mệnh, chuẩn bị làm nhục Tần Mệnh trước mặt mọi người.
Bên cạnh có một thiếu nữ xinh đẹp cười nhạo bọn họ:
- Đừng không biết tự lượng sức mình, vừa rồi Bàng Hổ bị Tần Mệnh hai quyền đánh ngã xuống, từ con đường các ngươi đi đến lăn xuống dưới chân núi. Chỉ bằng các ngươi? Một bên chơi đi.
- Ngươi đang đùa? Năm người nhíu mày, khí thế tăng vọt liền yếu đi vài phần.
- Đùa giỡn với các ngươi? Các ngươi xứng sao?
Vị thiếu nữ kia có vài phần tư sắc, lười phản ứng bọn họ, tiếp tục quan sát trận chiến đấu kịch liệt trên võ trường.
- Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, cút.
Những người khác quát mắng, bọn họ đều nhiệt tình ngất trời nhìn trận chiến đấu trên diễn võ trường, nào có tâm tư để ý tới nơi này.
Năm vị đệ tử hai mặt nhìn nhau, Tần Mệnh đánh Bàng Hổ chạy? Nếu nhớ không lầm, Bàng Hổ là Linh Võ Ngũ Trọng Thiên, chẳng lẽ là đệ tử nào trùng tên?
Tần Mệnh thấy bọn họ lùi bước, cũng không để ý tới, tiếp tục nhìn diễn võ trường.
Trận chiến trên sân diễn võ đang trở nên hung hiểm.
Lương Chinh nhiều lần nhận thua, thật sự là kiên trì không được. Mục Tử Tu cũng không bỏ qua, liên tục bức lui Lương Chinh.
Một trận nổ vang, sấm sét kịch liệt đánh Lui Lương Chinh hơn mười bước, lảo đảo lui đến bên cạnh diễn võ trường.
Ngươi dám làm tổn thương ta!
Mục Tử Tu trong lòng cười lạnh, tay trái bạo kích, quấy nhiễu Lương Chinh, tay phải hung hăng đẩy vào mặt hắn, thẳng đến hai mắt.
- Lương Chinh cẩn thận.
Dưới đài có người kinh hô.
Hai mắt Lương Chinh mở to, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Xoẹt xoẹt!
Lòng bàn tay phải mục Tử Tu đột nhiên nổ tung ra một cỗ lôi điện, cường quang chói mắt, hồ quang văng tung tóe, làm đau hai mắt Lương Chinh.
Lương Chinh kêu thảm thiết, cái gì cũng không thấy rõ.
Lòng bàn tay căng thẳng của Mục Tử Tu vững chắc đánh vào mặt hắn, đem cả người hắn oanh lui, rời khỏi mặt đất bay lên, đập về phía đám người dưới đài.
- A!
Lương Chinh ôm hai mắt đau đớn kêu thảm thiết, máu thấm ra kẽ ngón tay.
Đệ tử xung quanh vội vàng đi lên đỡ, kéo Lương Chinh ra khoảng cách an toàn, tức giận nhìn Mục Tử Tu trên đài. Không phải luận bàn sao? Sao lại ra tay ác như vậy.
Nhưng cũng có người lại cao giọng cổ vũ:
- Xinh đẹp a, Mục Tử tu hoàn toàn thắng!
- Một kích cuối cùng quá xuất sắc rồi, thật giả kết hợp, một chiêu định cục.
Mục Tử Tu đứng ở bên cạnh đài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Chinh kêu thảm thiết, hừ một tiếng, đả thương ta? Không biết sống chết. Hắn khôi phục nụ cười tươi, đang muốn tiếp nhận toàn trường hoan hô, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Mệnh đứng trên vại đá ở xa xa. Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng lộ ra nụ cười tươi, hắc, tiểu tử này sao lại ở đây.
Mục Tử Tu là một trong những đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Thanh Vân Tông, tự nhiên cũng là thân tín của Đại trưởng lão. Đối với Tần Mệnh là người bị Đại trưởng lão điểm danh trừng phạt, hắn vẫn rất để ý.
-Đây không phải Tần Mệnh thiếu thành chủ sao?
Mục Tử Tu da cười thịt không cười đi về phía Tần Mệnh, nghe nói tiểu tử này không tiếng động đã đi đến Linh Võ tam trọng thiên.
- Mục công tử tốt, lại gặp Mục công tử.
Tần Mệnh muốn rời khỏi nơi này, đệ tử hạ đẳng không được phép xuất hiện ở diễn võ trường, chứ đừng nói hắn còn làm thêm 'tôi tớ'.
- Ai, đừng đi, đệ tử thân truyền người ta đang chào hỏi tôi tớ ngươi đây.
Năm vị đệ tử ngăn cản Tần Mệnh, cố ý cắn nặng hai chữ - tôi tớ.
- Tránh ra!
Năm người cười xấu:
- Không cho !
Bành!
Tần Mệnh một chưởng đẩy lên bụng đệ tử trước mặt, tấc kích tác tiến đánh, lực lượng tập trung bộc phát, nụ cười tươi trên mặt đệ tử kia còn chất đống, thân thể đã bay ra ngoài, phía sau chính là bậc thang dốc đứng, sau khi rơi xuống đất cường lực bắn ngược lại, bành bành bành, một đường lăn xuống chân núi mấy trăm thước, không có động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.