Chương 52: Trịnh Vỹ Khang Đánh Phủ Đầu
Tiểu trân Bảo
29/10/2016
Sáng sớm, thành phố thật náo nhiệt, Phụng Nhã vẫn duy trì thói quen
chạy bộ buổi sáng. Khi những giọt sương bắt đầu lắng đọng lại, không khí và thời tiết cũng dễ chịu hơn. Petty rất ngoan ngoãn mà ngồi một chổ
ngoái đầu nhìn cô chạy hai ba vòng quanh công viên, nó có vẻ cũng đang
bận "làm quen" với các cô chó Chihuahua quý phái.
Nhưng Petty chỉ là chó thường, nó bị chó quý tộc ghẻ lạnh. Nó chỉ còn biết cất tiếng kêu ư ử đầy tủi thân...
Lúc Phụng Nhã chạy ra phía xa, một người đàn ông bước tới ngồi xuống cạnh Petty, anh ta đưa cho nó một phần ăn sáng quen thuộc, đây là món mà cậu chủ vẫn thường cho mình ăn đây mà. Petty quẩy đuôi ríu rít, nó không nhìn lầm, đây đích thị là cậu chủ đáng kính của nó rồi...
Người đàn ông đó cũng mỉm cười giơ tay ra hiệu im lặng, Petty ngoan ngoãn nằm xuống gặm phần sáng thượng hạng của mình. Từ ngay đi theo Phụng Nhã cho đến giờ, lúc cô vui thì cô cho ăn, lúc cô buồn thì bỏ đi chẳng thấy tăm hơi. Như vừa rồi cô bị giam cả tuần lễ, Petty cũng chịu đói trong nhà cả tuần lễ, dù rằng đối xử không tệ nhưng chó cũng bị sụt cân mà, Petty giờ đây đã từ chàng dũng sĩ hùng mạnh trở thành ma không da rồi.
"Một con chó cũng không lo được, em chăm sóc bản thân thế nào?" - Người nào đó thở dài đầy lo lắng, chậm rãi rời đi.
Lúc Phụng Nhã trở lại là lúc phần ăn đã bị Petty chén sạch, nó kêu ư ử vui vẻ nhìn cô, cô không hề nghi ngờ mà dẫn nó rời khỏi công viên, Phụng Nhã không hề nhìn thấy người nào đó vẫn nhìn theo bóng dáng mình, cho tới khi cô rời khỏi.
Anh không muốn như thế này, không muốn xa cô, nhưng bản thân anh còn không lo được thì làm sao bảo vệ cô gái đó. Cô là sát thủ, là người của xã hội đen, nếu anh biết rõ điều này mà còn cố chấp thì chỉ là tự tay hại cô. Phụng Nhã đối với anh không quan trọng bằng sự nghiệp của mình, nhưng cô lại là người anh muốn bảo vệ.
...
Mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần ở nhà Phụng Cơ cũng đặc biệt nhàn nhã, nhờ vậy mà Phụng Cơ không cần ăn thức ăn nhanh do Evan đem tới, cô phát hiện Trịnh Vỹ Thần nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị, dần dần Phụng Cơ nhận ra hóa ra trong nhà có mùi thức ăn cũng không tệ...
Hai người không có cuộc sống khá hài hòa, nếu không có đề tài gì thì cô sẽ không mở lời nói chuyện trước, Trịnh Vỹ Thần lúc này cũng dần bận rộn với dự án xây dựng công ty riêng nên sau khi ăn sáng là anh đi khỏi nhà. Làm gì thì làm thì tủ lạnh và lò vi sóng luôn có dự trữ thức ăn, đúng 11 giờ
Nhưng Petty chỉ là chó thường, nó bị chó quý tộc ghẻ lạnh. Nó chỉ còn biết cất tiếng kêu ư ử đầy tủi thân...
Lúc Phụng Nhã chạy ra phía xa, một người đàn ông bước tới ngồi xuống cạnh Petty, anh ta đưa cho nó một phần ăn sáng quen thuộc, đây là món mà cậu chủ vẫn thường cho mình ăn đây mà. Petty quẩy đuôi ríu rít, nó không nhìn lầm, đây đích thị là cậu chủ đáng kính của nó rồi...
Người đàn ông đó cũng mỉm cười giơ tay ra hiệu im lặng, Petty ngoan ngoãn nằm xuống gặm phần sáng thượng hạng của mình. Từ ngay đi theo Phụng Nhã cho đến giờ, lúc cô vui thì cô cho ăn, lúc cô buồn thì bỏ đi chẳng thấy tăm hơi. Như vừa rồi cô bị giam cả tuần lễ, Petty cũng chịu đói trong nhà cả tuần lễ, dù rằng đối xử không tệ nhưng chó cũng bị sụt cân mà, Petty giờ đây đã từ chàng dũng sĩ hùng mạnh trở thành ma không da rồi.
"Một con chó cũng không lo được, em chăm sóc bản thân thế nào?" - Người nào đó thở dài đầy lo lắng, chậm rãi rời đi.
Lúc Phụng Nhã trở lại là lúc phần ăn đã bị Petty chén sạch, nó kêu ư ử vui vẻ nhìn cô, cô không hề nghi ngờ mà dẫn nó rời khỏi công viên, Phụng Nhã không hề nhìn thấy người nào đó vẫn nhìn theo bóng dáng mình, cho tới khi cô rời khỏi.
Anh không muốn như thế này, không muốn xa cô, nhưng bản thân anh còn không lo được thì làm sao bảo vệ cô gái đó. Cô là sát thủ, là người của xã hội đen, nếu anh biết rõ điều này mà còn cố chấp thì chỉ là tự tay hại cô. Phụng Nhã đối với anh không quan trọng bằng sự nghiệp của mình, nhưng cô lại là người anh muốn bảo vệ.
...
Mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần ở nhà Phụng Cơ cũng đặc biệt nhàn nhã, nhờ vậy mà Phụng Cơ không cần ăn thức ăn nhanh do Evan đem tới, cô phát hiện Trịnh Vỹ Thần nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị, dần dần Phụng Cơ nhận ra hóa ra trong nhà có mùi thức ăn cũng không tệ...
Hai người không có cuộc sống khá hài hòa, nếu không có đề tài gì thì cô sẽ không mở lời nói chuyện trước, Trịnh Vỹ Thần lúc này cũng dần bận rộn với dự án xây dựng công ty riêng nên sau khi ăn sáng là anh đi khỏi nhà. Làm gì thì làm thì tủ lạnh và lò vi sóng luôn có dự trữ thức ăn, đúng 11 giờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.