Chương 363: Hãm hại thành công
Thiện Lương Mật Phong
26/08/2018
“Có ai không, cứu ta với!” Hạ Lạc Nhi hét lớn.
Cùng lúc đó, các nữ tử ở những trướng gần đó đều ùa ra, trong đó còn có cả Tử Linh, còn có mấy người từ khu vực dành cho nam tử chạy sang, nhìn thấy một màn như vậy, ai cũng cảm thấy phẫn nộ.
Nhìn tình huống xung quanh, lại nhìn bộ dáng bây giờ của Hạ Lạc Nhi, Sở Phong thật không nhịn được thầm hô to: “Ta X con mẹ nó!”
Bởi vì hắn biết mình đã bị lừa, bị trúng kế của Hạ Lạc Nhi, mặc dù hắn không biết vì sao nàng ta lại hãm hại mình, nhưng trước mắt, hẳn là kế hoạch của nàng ta đã thành công rồi.
“Hạ sư tỷ, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại ta?” Mặc dù biết tình hình không ổn, nhưng Sở Phong vẫn bình tĩnh, lấy quần áo trong túi càn không ra mặc vào, rồi chất vấn Hạ Lạc Nhi.
“Hạ sư tỷ, không sao chứ?”
“Hạ sư muội, muội đừng sợ, có chúng ta ở đây, Liễu sư huynh sẽ đến ngay.” Cùng lúc, có một vị nữ tử cũng thuộc Chí Tôn sơn trang tiến lên dùng y phục phủ lên người Hạ Lạc Nhi.
Không lâu sau đó, Liễu Chí Tôn cũng đã tới, gã chạy đến bên cạnh Hạ Lạc Nhi thận trọng hỏi: “Lạc Nhi sư muội, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?”
“Hu hu hu!” Giờ phút này Hạ Lạc Nhi tủi thân khóc thành tiếng, sau đó dùng âm thanh nhút nhát và run rẩy nói với Liễu Chí Tôn: “Liễu sư huynh, ta thấy Sở Phong tuổi còn nhỏ, một mình bên ngoài thật không dễ dàng bèn làm cơm mời hắn đền dùng chung, ai mà ngờ tuy tuổi nhỏ nhưng lại là một tên háo sắc đáng hổ thẹn, hắn nhân lúc ta sơ hở đã hạ độc rượu, nhân lúc ta mất hết công lực muốn cường bạo ta. Nếu không phải Huyền lực của ta đủ mạnh có thể giữ lại một chút công lực, e là hôm nay đã bị tên súc sinh này làm nhục trong chính trướng của mình.” Nói đến đây, Hạ Lạc Nhi không nhịn được giàn giụa nước mắt, khiến cho người khác thương cảm.
Trước màn biểu diễn cao siêu của nàng ta, người chung quanh đã hoàn toàn bị gạt, nguyên một đám đông bừng bừng phẫn nộ nhìn về phía Sở Phong, nhất là bọn nam nhân, trong mắt chứa đầy sát ý chỉ hận không thể xé Sở Phong ra làm tám mảnh.
Tuy nhiên Sở Phong cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, điều duy nhất hắn để ý chính là Tử Linh nghĩ về hắn ra sao, dẫu sao hắn vẫn muốn có được nàng.
Ngoài ra còn một việc khiến Sở Phong cảm thấy bất lực chính là mặc dù Tử Linh không biểu hiện sự phẫn nộ và giận dữ đối với hắn, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn kia hiện ra vẻ mặt không được tự nhiên, dường như đang tức giận, rõ ràng là bị Hạ Lạc Nhi đả động.
“Sở Phong, ngươi cũng thật giỏi, tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa lại xấu xa như vậy, Hạ sư muội thấy ngươi đáng thương nên mới mời ngươi cùng ăn cơm, ngươi đã không cảm kích thì chớ còn lấy oán trả ân, làm ra loại chuyện này với muội ấy!”
“Mới từng tuổi này mà ngươi đã làm ra những loại chuyện như vậy, nếu như đợi ngươi lớn lên, chẳng phải sẽ trở thành lão già háo sắc thứ hai sao, nữ tử của Cửu Châu đại lục sẽ có bao nhiêu người bị ngươi xuống tay chứ?” Liễu Chí Tôn bật dậy, phẫn nộ chỉ vào Sở Phong gào lên.
Cùng lúc đó, mấy trăm tên nam tử xung quanh kích động vây quanh Sở Phong, phong tỏa đường lui của hắn, thậm chí có một vài tên tiến đến gần như muốn ra tay với Sở Phong.
“Hừ, giỏi cho Liễu Chí Tôn nhà ngươi, chỉ nghe từ phía nàng ta liền cho rằng đó chính là chân tướng, giống như ngươi đã tận mắt chứng kiến vậy, trừ phi vở kịch này do chính tay ngươi làm nên!” Sở Phong ngược lại không chút sợ hãi trách móc Liễu Chí Tôn.
“Ngươi nói láo!” Nghe được những lời như vậy, Liễu Chí Tôn biến sắc, nói: “Việc ngươi đã làm, rất nhiều người đều nhìn thấy, ngươi vẫn dám ngụy biện?”
“Liễu Chí Tôn, còn có Hạ Lạc Nhi các ngươi hãy nhớ cho kỹ, Sở Phong ta không thể bị hãm hại một cách dễ dàng như vậy được, sớm muộn các ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt cho việc này.” Sở Phong cũng không giận, chỉ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ kia mà quát lớn.
“Sở Phong nhà ngươi cũng thật giỏi, lại còn dám đe dọa, muốn trả thù Liễu sư huynh và Hạ sư tỷ, chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.”
“Các huynh đệ xông lên, mau bắt tên tiểu háo sắc Sở Phong trói lại trừng trị hắn.”
Trong đám đông bỗng có một tiếng hét vang lên, sau đó Sở Phong có thể cảm thấy được người từ bốn phương tám hướng đổ về tấn công hắn.
“Hừ, ném đá xuống giếng cũng phải nhìn người, hôm nay những kẻ đã ra tay với ta, Sở Phong ta đều nhớ mối thù này, ngày sau có thù tất báo.” Sở Phong nhún chân, dưới chân chợt lóe sáng như một mũi tên, sau đó bay lên trời.
“Làm sao có thể, tiểu tử này biết bay ư?”
Thấy Sở Phong bay lên, tất cả mọi người đều kinh động, dù sao ngự không cũng không phải là chuyện một Huyền Võ cảnh có thể làm được, mà ở tuổi của Sở Phong, hắn cư nhiên có thể thi triển khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.
“Chẳng qua là một loại Võ kỹ đặc biệt mà thôi, mọi người xin hãy yên tâm, nơi này đã được bố trí phòng ngự đâu vào đó, chúng ta không chỉ có phòng ngự bên ngoài, mà còn có cả phòng ngự bên trong, Sở Phong có thể trốn đằng trời.” Đối với việc Sở Phong ngự không chạy trốn kia, Liễu Chí Tôn chỉ hừ lạnh khinh thường, sau đó một tầng kết giới vô hình hiện ra bao phủ lấy vùng núi này, phủ kín cả đất trời.
Liễu Chí Tôn dù sao cũng là một Giới linh sư, hơn nữa lại sở hữu thực lực của một Hôi bào Giới linh sư, trong lúc bố trí kết giới hoặc kết giới đại trận, gã là người đứng đầu.
“Hừ.” Đối với kết giới kia, Sở Phong chỉ hừ một tiếng, thay đổi ý niệm, năng lực của hôi sắc kết giới liền bao trùm lấy thân thể hắn, biến hắn trở thành hình dạng của một chiếc chìa khóa. Sau đó hắn nhắm về phía kết giới, xông thẳng ra ngoài.
Ầm một tiếng, kết giới bị hủy, Sở Phong bay xuyên qua bỏ chay về phía chân trời.
“Đáng ghét, tiểu tử này đã bố trí một lỗ thủng trên kết giới, hẳn là có mưu đồ từ trước.” Thấy kết giới đại trận bị Sở Phong phá hủy, Liễu Chí Tôn không khỏi tức giận, gã vô cùng hối hận vì trước đó đã cho Sở Phong cùng bố trí kết giới, bằng không Sở Phong không thể lưu lại lỗ hổng trên kết giới, cao chạy xa bay như hiện tại.
“Yên tâm, hắn chẳng qua chỉ là một tên nhãi Huyền Võ cấp ba, há có thể chạy thoát khỏi tay ta.”
Ngay sau khi Sở Phong phá tan kết giới bỏ chạy, cùng lúc có ba người bay lên trời, dùng tốc độ nhanh hơn Sở Phong đuổi theo hắn.
Ba người này chính là Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi và Liễu Chí Tôn, ai nấy đều mang đầy một bụng bất mãn đối với Sở Phong. Sau khi ba người họ đuổi theo, nhiều người không khỏi thở dài, bọn họ dù là thiên tài nhưng phẩm vị lại không đoan chính, nhưng bọn họ đều là cao thủ Thiên Võ, nếu ra tay cùng lúc e là Sở Phong có mạnh cỡ nào thì cũng sẽ bị tóm gọn.
Cùng lúc đó, các nữ tử ở những trướng gần đó đều ùa ra, trong đó còn có cả Tử Linh, còn có mấy người từ khu vực dành cho nam tử chạy sang, nhìn thấy một màn như vậy, ai cũng cảm thấy phẫn nộ.
Nhìn tình huống xung quanh, lại nhìn bộ dáng bây giờ của Hạ Lạc Nhi, Sở Phong thật không nhịn được thầm hô to: “Ta X con mẹ nó!”
Bởi vì hắn biết mình đã bị lừa, bị trúng kế của Hạ Lạc Nhi, mặc dù hắn không biết vì sao nàng ta lại hãm hại mình, nhưng trước mắt, hẳn là kế hoạch của nàng ta đã thành công rồi.
“Hạ sư tỷ, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại ta?” Mặc dù biết tình hình không ổn, nhưng Sở Phong vẫn bình tĩnh, lấy quần áo trong túi càn không ra mặc vào, rồi chất vấn Hạ Lạc Nhi.
“Hạ sư tỷ, không sao chứ?”
“Hạ sư muội, muội đừng sợ, có chúng ta ở đây, Liễu sư huynh sẽ đến ngay.” Cùng lúc, có một vị nữ tử cũng thuộc Chí Tôn sơn trang tiến lên dùng y phục phủ lên người Hạ Lạc Nhi.
Không lâu sau đó, Liễu Chí Tôn cũng đã tới, gã chạy đến bên cạnh Hạ Lạc Nhi thận trọng hỏi: “Lạc Nhi sư muội, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?”
“Hu hu hu!” Giờ phút này Hạ Lạc Nhi tủi thân khóc thành tiếng, sau đó dùng âm thanh nhút nhát và run rẩy nói với Liễu Chí Tôn: “Liễu sư huynh, ta thấy Sở Phong tuổi còn nhỏ, một mình bên ngoài thật không dễ dàng bèn làm cơm mời hắn đền dùng chung, ai mà ngờ tuy tuổi nhỏ nhưng lại là một tên háo sắc đáng hổ thẹn, hắn nhân lúc ta sơ hở đã hạ độc rượu, nhân lúc ta mất hết công lực muốn cường bạo ta. Nếu không phải Huyền lực của ta đủ mạnh có thể giữ lại một chút công lực, e là hôm nay đã bị tên súc sinh này làm nhục trong chính trướng của mình.” Nói đến đây, Hạ Lạc Nhi không nhịn được giàn giụa nước mắt, khiến cho người khác thương cảm.
Trước màn biểu diễn cao siêu của nàng ta, người chung quanh đã hoàn toàn bị gạt, nguyên một đám đông bừng bừng phẫn nộ nhìn về phía Sở Phong, nhất là bọn nam nhân, trong mắt chứa đầy sát ý chỉ hận không thể xé Sở Phong ra làm tám mảnh.
Tuy nhiên Sở Phong cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, điều duy nhất hắn để ý chính là Tử Linh nghĩ về hắn ra sao, dẫu sao hắn vẫn muốn có được nàng.
Ngoài ra còn một việc khiến Sở Phong cảm thấy bất lực chính là mặc dù Tử Linh không biểu hiện sự phẫn nộ và giận dữ đối với hắn, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn kia hiện ra vẻ mặt không được tự nhiên, dường như đang tức giận, rõ ràng là bị Hạ Lạc Nhi đả động.
“Sở Phong, ngươi cũng thật giỏi, tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa lại xấu xa như vậy, Hạ sư muội thấy ngươi đáng thương nên mới mời ngươi cùng ăn cơm, ngươi đã không cảm kích thì chớ còn lấy oán trả ân, làm ra loại chuyện này với muội ấy!”
“Mới từng tuổi này mà ngươi đã làm ra những loại chuyện như vậy, nếu như đợi ngươi lớn lên, chẳng phải sẽ trở thành lão già háo sắc thứ hai sao, nữ tử của Cửu Châu đại lục sẽ có bao nhiêu người bị ngươi xuống tay chứ?” Liễu Chí Tôn bật dậy, phẫn nộ chỉ vào Sở Phong gào lên.
Cùng lúc đó, mấy trăm tên nam tử xung quanh kích động vây quanh Sở Phong, phong tỏa đường lui của hắn, thậm chí có một vài tên tiến đến gần như muốn ra tay với Sở Phong.
“Hừ, giỏi cho Liễu Chí Tôn nhà ngươi, chỉ nghe từ phía nàng ta liền cho rằng đó chính là chân tướng, giống như ngươi đã tận mắt chứng kiến vậy, trừ phi vở kịch này do chính tay ngươi làm nên!” Sở Phong ngược lại không chút sợ hãi trách móc Liễu Chí Tôn.
“Ngươi nói láo!” Nghe được những lời như vậy, Liễu Chí Tôn biến sắc, nói: “Việc ngươi đã làm, rất nhiều người đều nhìn thấy, ngươi vẫn dám ngụy biện?”
“Liễu Chí Tôn, còn có Hạ Lạc Nhi các ngươi hãy nhớ cho kỹ, Sở Phong ta không thể bị hãm hại một cách dễ dàng như vậy được, sớm muộn các ngươi cũng sẽ phải trả giá đắt cho việc này.” Sở Phong cũng không giận, chỉ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ kia mà quát lớn.
“Sở Phong nhà ngươi cũng thật giỏi, lại còn dám đe dọa, muốn trả thù Liễu sư huynh và Hạ sư tỷ, chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.”
“Các huynh đệ xông lên, mau bắt tên tiểu háo sắc Sở Phong trói lại trừng trị hắn.”
Trong đám đông bỗng có một tiếng hét vang lên, sau đó Sở Phong có thể cảm thấy được người từ bốn phương tám hướng đổ về tấn công hắn.
“Hừ, ném đá xuống giếng cũng phải nhìn người, hôm nay những kẻ đã ra tay với ta, Sở Phong ta đều nhớ mối thù này, ngày sau có thù tất báo.” Sở Phong nhún chân, dưới chân chợt lóe sáng như một mũi tên, sau đó bay lên trời.
“Làm sao có thể, tiểu tử này biết bay ư?”
Thấy Sở Phong bay lên, tất cả mọi người đều kinh động, dù sao ngự không cũng không phải là chuyện một Huyền Võ cảnh có thể làm được, mà ở tuổi của Sở Phong, hắn cư nhiên có thể thi triển khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.
“Chẳng qua là một loại Võ kỹ đặc biệt mà thôi, mọi người xin hãy yên tâm, nơi này đã được bố trí phòng ngự đâu vào đó, chúng ta không chỉ có phòng ngự bên ngoài, mà còn có cả phòng ngự bên trong, Sở Phong có thể trốn đằng trời.” Đối với việc Sở Phong ngự không chạy trốn kia, Liễu Chí Tôn chỉ hừ lạnh khinh thường, sau đó một tầng kết giới vô hình hiện ra bao phủ lấy vùng núi này, phủ kín cả đất trời.
Liễu Chí Tôn dù sao cũng là một Giới linh sư, hơn nữa lại sở hữu thực lực của một Hôi bào Giới linh sư, trong lúc bố trí kết giới hoặc kết giới đại trận, gã là người đứng đầu.
“Hừ.” Đối với kết giới kia, Sở Phong chỉ hừ một tiếng, thay đổi ý niệm, năng lực của hôi sắc kết giới liền bao trùm lấy thân thể hắn, biến hắn trở thành hình dạng của một chiếc chìa khóa. Sau đó hắn nhắm về phía kết giới, xông thẳng ra ngoài.
Ầm một tiếng, kết giới bị hủy, Sở Phong bay xuyên qua bỏ chay về phía chân trời.
“Đáng ghét, tiểu tử này đã bố trí một lỗ thủng trên kết giới, hẳn là có mưu đồ từ trước.” Thấy kết giới đại trận bị Sở Phong phá hủy, Liễu Chí Tôn không khỏi tức giận, gã vô cùng hối hận vì trước đó đã cho Sở Phong cùng bố trí kết giới, bằng không Sở Phong không thể lưu lại lỗ hổng trên kết giới, cao chạy xa bay như hiện tại.
“Yên tâm, hắn chẳng qua chỉ là một tên nhãi Huyền Võ cấp ba, há có thể chạy thoát khỏi tay ta.”
Ngay sau khi Sở Phong phá tan kết giới bỏ chạy, cùng lúc có ba người bay lên trời, dùng tốc độ nhanh hơn Sở Phong đuổi theo hắn.
Ba người này chính là Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi và Liễu Chí Tôn, ai nấy đều mang đầy một bụng bất mãn đối với Sở Phong. Sau khi ba người họ đuổi theo, nhiều người không khỏi thở dài, bọn họ dù là thiên tài nhưng phẩm vị lại không đoan chính, nhưng bọn họ đều là cao thủ Thiên Võ, nếu ra tay cùng lúc e là Sở Phong có mạnh cỡ nào thì cũng sẽ bị tóm gọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.