Chương 292: Trị khỏi cho Lý Trường Thanh
Thiện Lương Mật Phong
23/06/2015
Lời này của Tề Phong Dương vừa vang lên tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người giật nảy mình. Mà Yến Dương Thiên lại càng phẫn nộ hơn, hắn tức giận đến run run, chỉ thẳng vào mặt Tề Phong Dương, quát to:
– Tề Phong Dương, vì sao ngươi lại sai Sở Phong giết chết đệ tử của ta? Chẳng lẽ ngươi là người của Kỳ Lân Vương Phủ thì ngươi có thể xem thường vương pháp của triều đình, giẫm đạp lên mạng người hay sao?
– Hừ, Yến Dương Thiên, Độc Cô Ngạo Vân của Lăng Vân Tông ngươi là một kẻ vô pháp vô thiên, trong mắt hắn không có chữ tông trọng trưởng bối. Hắn lại dám xé đứt hai cánh tay của Lý Trường Thanh ngay trước mặt nhiều tông chủ như vậy, hắn dám sỉ nhục tiền bối. Loại đệ tử như vậy, cho dù có thiên phú thì ngày sau trưởng thành cũng tuyệt đối sẽ không làm việc thiện, ngược lại còn làm nhiều chuyện ác. Giữ hắn lại chắc chắn sẽ là một tai họa, không bằng cứ diệt trừ hắn sớm một chút sẽ tốt hơn.
– Ta bảo Sở Phong làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Lăng Vân Tông ngươi thôi. Nếu không thì ngày sao Lăng Vân Tông giao cho hắn quản lý, chắc chắn sẽ đi trên con đường không có đường về, trở thành một Ma Tông.
– Yến Dương Thiên, ngươi không cần phải cám ơn ta đâu, ta thân là tộc trưởng của Kỳ Lân Vương Phủ, vì dân trừ hại là chuyện nên làm, sau này sẽ gặp lại!
Lúc đầu, Tề Phong Dương vốn một mực chỉ trích Yến Dương Thiên, nói đến văng cả nước bọt, sau đó lại cười ha ha một tiếng, lại bắt lấy bờ vai của Sở Phong, liền tung người bay lên trời, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ để lại một đám tông chủ trợn mắt há mồm, một đám trưởng lão cùng với đệ tử đeo vẻ mặt phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì Tề Phong Dương.
Tề Phong Dương ngự không mà đi, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi phạm vi Lăng Vân Tông, khiến cho Sở Phong trở nên líu lưỡi không biết nói gì, tốc độc nhanh như vậy, dù hắn có thi triển Ngự Không Thuật cũng không thể đạt tới tốc độ đó.
Một số người còn tưởng rằng là thần linh từ trên trời giáng xuống, tất cả đều rối rít quỳ rạp xuống đất, hướng phía bầu trời mà váy lạy. Mà hai người từ trên trời giáng xuống ấy chính là Sở Phong và Tề Phong Dương.
Sau khi đáp xuống đất, Tề Phong Dương cũng không đếm xỉa đến đám dân chúng kia, mà dẫn theo Sở Phong trực tiếp tiến vào thổ phòng, ở bên trong thổ phòng này, Sở Phong nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Một người trong đó đúng là Lý Trường Thanh. Thời khắc này, sắc mặt Lý Trường Thanh đã vô cùng tái nhợt, môi tím bầm, đang nằm ngủ mê man trên giường.
Mà người bên cạnh giường của Lý Trường Thanh chính là tông chủ Ngọc Nữ Tông, lúc này tráng bà đổ đầy mồ hôi, vội vàng chạy đi chạy lại lấy dược thảo giúp Lý trường Thanh khâu hai cánh tay bị đứt.
– Tề đại nhân, ngài đã trở về rồi. Cái tên Độc Cô Ngạo Vân đó thật sự quá hèn hạ, lúc hắn xé đứt hai cánh tay của Trường Thanh, huyền lực đã đâm rách kinh mạch và cơ bắp của huynh ấy. Với y thuật của ta, căn bản không cách nào cứu hai cánh tay của huynh ấy hồi phục như cũ được.
Vừa nhìn thấy Tề Phong Dương thì tông chủ Ngọc Nữ Tông khẩn trương vọt tới.
– Đừng nóng vội, nơi này của chúng ta có một vị Giới Linh Sư!
Tề Phong Dương cũng không vội vàng mà thong thả mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía Sở Phong. Mà Sở Phong cũng không chần chờ, vội vàng tiến lên, điều tra tình hình hai cánh tay của Lý Trường Thanh.
Tông chủ Ngọc Nữ Tông nhìn thấy Sở Phong nắn nót hai cánh tay của Lý Trường Thanh thì bà chau mày, lo lắng nhìn về phía Tề Phong Dương, nhỏ giọng hỏi:
– Tề đại nhân, cơ bắp và kinh mạch hai tay cánh tay của Lý tông chủ đều đã bị phế, đã không còn là hai cánh tay hoàn chỉnh nữa. Tuy rằng thủ đoạn của Giới Linh Sư rất đặc biệt, thế nhưng chỉ sợ là không cách nào khôi phục được như trước. Ta nghĩ vẫn nên tìm người có y thuật cao siêu, nghĩ biện pháp chữa trị.
Đối với sự nghi ngờ của tông chủ Ngọc Nữ Tông, Tề Phong Dương chỉ mỉm cười, nói:
– Vị Giới Linh Sư này của chúng ta cũng không phải là Giới Linh Sư bình thường.
Đúng vào lúc này, một tia sáng chói mắt từ chỗ Lý Trường Thanh và Sở Phong phát ra, hình ảnh này khiến cho tông chủ Ngọc Nữ Tông kinh hãi, vội vàng quay sang nhìn. Mà khi vừa nhìn thấy thì ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như bà cũng bị hoảng sợ.
Bởi vì lúc này, trên hai cánh tay của Lý Trường Thanh laok xuất hiện một tòa trận pháp. Phù chú pháp liên lục xoay tròn quanh tòa trận pháp kia tản ra ánh sáng màu xám tro. Dưới tia sáng bao phủ, phù chú kia liên tục ra ra vào vào bên trong hai cánh tay của Lý Trường Thanh, phóng ra lực lượng độc hữu.
Mà dưới sự chuyển động của phù chú ấy, cơ bắp cùng kinh mạch trên cánh tay đã đứt của Lý Trường Thanh lại đang hồi phục, hơn nữa còn khôi phục cùng một lúc.
– Loại cảm giác này, chẳng lẽ Sở Phong hắn đúng là một Hôi Bào Giới Linh Sư?
Giờ khắc này, tông chủ Ngọc Nữ Tông ngạc nhiên đến mức há to miệng.
– Đã từng nghe qua danh tiếng Hôi Bào Tiên Sinh chưa?
Tề Phong Dương cười cười.
– Cái gì? Chẳng lẽ Hôi Bào Tiên Sinh chính là Sở Phong?
Vừa nghe thấy lời của Tề Phong Dương thì miệng tông chủ Ngọc Nữ Tông vốn đang mở to lại càng to hơn.
– Hắc hắc.
Đối với câu hỏi của tông chủ Ngọc Nữ Tông, Tề Phong Dương chỉ cười hắc hắc, nhưng không hề trả lời.
– Tốt rồi, chỉ cần tông chủ đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi hoàn toàn.
Đúng vào lúc này, Sở Phong đã đứng dậy. Lần nữa nhìn lại hai cánh tay vốn đã bị đứt của Lý Trường Thanh đã trở nên hoàn hảo không tổn hao gì. Thậm chí ngay cả tay áo trường bào đã bị đứt kia cũng được Giới Linh thuật khâu lại, máu huyết đều đã được tiêu trừ.
– Ôi! Sở Phong… Ngươi thuật sự quá thần thánh rồi!
Giờ khắc này, tông chủ Ngọc Nữ Tông mừng rỡ như điên. Giờ khắc này, gương mặt tinh xảo kia cười vui vẻ như một đứa trẻ vậy, có thể thấy được bà thật sự có tình cảm rất đặc biệt với Lý Trường Thanh.
– Cái này cũng gọi là thần thánh sao? Còn có cái khác thần thánh hơn nhiều nữa kia!
Tề Phong Dương cười quỷ dị.
– Còn có chuyện gì?
Tông chủ Ngọc Nữ Tông lại trợn tròn mắt, tò mò hỏi tới.
– Đừng nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi. Mà không chỉ ngươi biết mà tất cả người của Thanh Châu này cũng đều sẽ biết.
Tề Phong Dương cười hắc hắc, cuối cùng lại thêm một nút thắt bí mật.
Mà khi tông chủ Ngọc Nữ Tông nghe được những lời này của Tề Phong Dương thì bà vốn đã tò mò, giờ lại càng tò mò hơn. Tuy nhiên vì ngại thân phận cùng sức mạnh của Tề Phong Dương, nên bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể mong chờ, chờ tin tức này mau chóng truyền đến mà thôi.
Thôn này đã được Tề Phong Dương bao trọn, chỉ vì Lý Trường Thanh ở nơi này tu dưỡng, cho nên mỗi thôn dân nghèo khổ bên trong sơn thôn này đều chiếm được một khoản hời kếch xù không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, vì để cảm tạ, dù đã biết rõ Tề Phong Dương đã cho bọn họ một khoản thù lao hậu hĩnh, Sở Phong còn cho bọn họ rất nhiều hoàng kim. Bởi vì đối với Sở Phong mà nói, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có Huyền Dược mới là thứ hữu dụng với hắn.
Mà đối mặt với sự giàu có đột ngột này, những thôn dân này vốn tưởng đám người Sở Phong là thần tiên lại càng đem những thứ tốt trong thôn ra hiếu kính đám người Sở Phong,
Gà vịt ngỗng, heo ngựa dê, hễ là thứ gì có thể ăn, ăn ngon thì đều được bọn họ làm đủ loại món ăn. Đám người vốn có thói quen ăn sơn trân hải vị như đám người Sở Phong được thưởng thức đại tiệc sơn thôn hoàn mỹ, phải nói là cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Sau buổi cơm tối, Sở Phong và Tề Phong Dương dạo bước ở chân trời, lần này không phải Tề Phong Dương mang theo Sở Phong ngự không, mà là Sở Phong vận dụng Ngự Không Thuật, cùng Tề Phong Dương dạo bước về phía chân trời.
– Tề Phong Dương, vì sao ngươi lại sai Sở Phong giết chết đệ tử của ta? Chẳng lẽ ngươi là người của Kỳ Lân Vương Phủ thì ngươi có thể xem thường vương pháp của triều đình, giẫm đạp lên mạng người hay sao?
– Hừ, Yến Dương Thiên, Độc Cô Ngạo Vân của Lăng Vân Tông ngươi là một kẻ vô pháp vô thiên, trong mắt hắn không có chữ tông trọng trưởng bối. Hắn lại dám xé đứt hai cánh tay của Lý Trường Thanh ngay trước mặt nhiều tông chủ như vậy, hắn dám sỉ nhục tiền bối. Loại đệ tử như vậy, cho dù có thiên phú thì ngày sau trưởng thành cũng tuyệt đối sẽ không làm việc thiện, ngược lại còn làm nhiều chuyện ác. Giữ hắn lại chắc chắn sẽ là một tai họa, không bằng cứ diệt trừ hắn sớm một chút sẽ tốt hơn.
– Ta bảo Sở Phong làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Lăng Vân Tông ngươi thôi. Nếu không thì ngày sao Lăng Vân Tông giao cho hắn quản lý, chắc chắn sẽ đi trên con đường không có đường về, trở thành một Ma Tông.
– Yến Dương Thiên, ngươi không cần phải cám ơn ta đâu, ta thân là tộc trưởng của Kỳ Lân Vương Phủ, vì dân trừ hại là chuyện nên làm, sau này sẽ gặp lại!
Lúc đầu, Tề Phong Dương vốn một mực chỉ trích Yến Dương Thiên, nói đến văng cả nước bọt, sau đó lại cười ha ha một tiếng, lại bắt lấy bờ vai của Sở Phong, liền tung người bay lên trời, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ để lại một đám tông chủ trợn mắt há mồm, một đám trưởng lão cùng với đệ tử đeo vẻ mặt phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì Tề Phong Dương.
Tề Phong Dương ngự không mà đi, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi phạm vi Lăng Vân Tông, khiến cho Sở Phong trở nên líu lưỡi không biết nói gì, tốc độc nhanh như vậy, dù hắn có thi triển Ngự Không Thuật cũng không thể đạt tới tốc độ đó.
Một số người còn tưởng rằng là thần linh từ trên trời giáng xuống, tất cả đều rối rít quỳ rạp xuống đất, hướng phía bầu trời mà váy lạy. Mà hai người từ trên trời giáng xuống ấy chính là Sở Phong và Tề Phong Dương.
Sau khi đáp xuống đất, Tề Phong Dương cũng không đếm xỉa đến đám dân chúng kia, mà dẫn theo Sở Phong trực tiếp tiến vào thổ phòng, ở bên trong thổ phòng này, Sở Phong nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Một người trong đó đúng là Lý Trường Thanh. Thời khắc này, sắc mặt Lý Trường Thanh đã vô cùng tái nhợt, môi tím bầm, đang nằm ngủ mê man trên giường.
Mà người bên cạnh giường của Lý Trường Thanh chính là tông chủ Ngọc Nữ Tông, lúc này tráng bà đổ đầy mồ hôi, vội vàng chạy đi chạy lại lấy dược thảo giúp Lý trường Thanh khâu hai cánh tay bị đứt.
– Tề đại nhân, ngài đã trở về rồi. Cái tên Độc Cô Ngạo Vân đó thật sự quá hèn hạ, lúc hắn xé đứt hai cánh tay của Trường Thanh, huyền lực đã đâm rách kinh mạch và cơ bắp của huynh ấy. Với y thuật của ta, căn bản không cách nào cứu hai cánh tay của huynh ấy hồi phục như cũ được.
Vừa nhìn thấy Tề Phong Dương thì tông chủ Ngọc Nữ Tông khẩn trương vọt tới.
– Đừng nóng vội, nơi này của chúng ta có một vị Giới Linh Sư!
Tề Phong Dương cũng không vội vàng mà thong thả mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía Sở Phong. Mà Sở Phong cũng không chần chờ, vội vàng tiến lên, điều tra tình hình hai cánh tay của Lý Trường Thanh.
Tông chủ Ngọc Nữ Tông nhìn thấy Sở Phong nắn nót hai cánh tay của Lý Trường Thanh thì bà chau mày, lo lắng nhìn về phía Tề Phong Dương, nhỏ giọng hỏi:
– Tề đại nhân, cơ bắp và kinh mạch hai tay cánh tay của Lý tông chủ đều đã bị phế, đã không còn là hai cánh tay hoàn chỉnh nữa. Tuy rằng thủ đoạn của Giới Linh Sư rất đặc biệt, thế nhưng chỉ sợ là không cách nào khôi phục được như trước. Ta nghĩ vẫn nên tìm người có y thuật cao siêu, nghĩ biện pháp chữa trị.
Đối với sự nghi ngờ của tông chủ Ngọc Nữ Tông, Tề Phong Dương chỉ mỉm cười, nói:
– Vị Giới Linh Sư này của chúng ta cũng không phải là Giới Linh Sư bình thường.
Đúng vào lúc này, một tia sáng chói mắt từ chỗ Lý Trường Thanh và Sở Phong phát ra, hình ảnh này khiến cho tông chủ Ngọc Nữ Tông kinh hãi, vội vàng quay sang nhìn. Mà khi vừa nhìn thấy thì ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như bà cũng bị hoảng sợ.
Bởi vì lúc này, trên hai cánh tay của Lý Trường Thanh laok xuất hiện một tòa trận pháp. Phù chú pháp liên lục xoay tròn quanh tòa trận pháp kia tản ra ánh sáng màu xám tro. Dưới tia sáng bao phủ, phù chú kia liên tục ra ra vào vào bên trong hai cánh tay của Lý Trường Thanh, phóng ra lực lượng độc hữu.
Mà dưới sự chuyển động của phù chú ấy, cơ bắp cùng kinh mạch trên cánh tay đã đứt của Lý Trường Thanh lại đang hồi phục, hơn nữa còn khôi phục cùng một lúc.
– Loại cảm giác này, chẳng lẽ Sở Phong hắn đúng là một Hôi Bào Giới Linh Sư?
Giờ khắc này, tông chủ Ngọc Nữ Tông ngạc nhiên đến mức há to miệng.
– Đã từng nghe qua danh tiếng Hôi Bào Tiên Sinh chưa?
Tề Phong Dương cười cười.
– Cái gì? Chẳng lẽ Hôi Bào Tiên Sinh chính là Sở Phong?
Vừa nghe thấy lời của Tề Phong Dương thì miệng tông chủ Ngọc Nữ Tông vốn đang mở to lại càng to hơn.
– Hắc hắc.
Đối với câu hỏi của tông chủ Ngọc Nữ Tông, Tề Phong Dương chỉ cười hắc hắc, nhưng không hề trả lời.
– Tốt rồi, chỉ cần tông chủ đại nhân nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi hoàn toàn.
Đúng vào lúc này, Sở Phong đã đứng dậy. Lần nữa nhìn lại hai cánh tay vốn đã bị đứt của Lý Trường Thanh đã trở nên hoàn hảo không tổn hao gì. Thậm chí ngay cả tay áo trường bào đã bị đứt kia cũng được Giới Linh thuật khâu lại, máu huyết đều đã được tiêu trừ.
– Ôi! Sở Phong… Ngươi thuật sự quá thần thánh rồi!
Giờ khắc này, tông chủ Ngọc Nữ Tông mừng rỡ như điên. Giờ khắc này, gương mặt tinh xảo kia cười vui vẻ như một đứa trẻ vậy, có thể thấy được bà thật sự có tình cảm rất đặc biệt với Lý Trường Thanh.
– Cái này cũng gọi là thần thánh sao? Còn có cái khác thần thánh hơn nhiều nữa kia!
Tề Phong Dương cười quỷ dị.
– Còn có chuyện gì?
Tông chủ Ngọc Nữ Tông lại trợn tròn mắt, tò mò hỏi tới.
– Đừng nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi. Mà không chỉ ngươi biết mà tất cả người của Thanh Châu này cũng đều sẽ biết.
Tề Phong Dương cười hắc hắc, cuối cùng lại thêm một nút thắt bí mật.
Mà khi tông chủ Ngọc Nữ Tông nghe được những lời này của Tề Phong Dương thì bà vốn đã tò mò, giờ lại càng tò mò hơn. Tuy nhiên vì ngại thân phận cùng sức mạnh của Tề Phong Dương, nên bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể mong chờ, chờ tin tức này mau chóng truyền đến mà thôi.
Thôn này đã được Tề Phong Dương bao trọn, chỉ vì Lý Trường Thanh ở nơi này tu dưỡng, cho nên mỗi thôn dân nghèo khổ bên trong sơn thôn này đều chiếm được một khoản hời kếch xù không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, vì để cảm tạ, dù đã biết rõ Tề Phong Dương đã cho bọn họ một khoản thù lao hậu hĩnh, Sở Phong còn cho bọn họ rất nhiều hoàng kim. Bởi vì đối với Sở Phong mà nói, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có Huyền Dược mới là thứ hữu dụng với hắn.
Mà đối mặt với sự giàu có đột ngột này, những thôn dân này vốn tưởng đám người Sở Phong là thần tiên lại càng đem những thứ tốt trong thôn ra hiếu kính đám người Sở Phong,
Gà vịt ngỗng, heo ngựa dê, hễ là thứ gì có thể ăn, ăn ngon thì đều được bọn họ làm đủ loại món ăn. Đám người vốn có thói quen ăn sơn trân hải vị như đám người Sở Phong được thưởng thức đại tiệc sơn thôn hoàn mỹ, phải nói là cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Sau buổi cơm tối, Sở Phong và Tề Phong Dương dạo bước ở chân trời, lần này không phải Tề Phong Dương mang theo Sở Phong ngự không, mà là Sở Phong vận dụng Ngự Không Thuật, cùng Tề Phong Dương dạo bước về phía chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.