Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 49: Đạn Bay Đầy Trời
Tân Sinh
26/07/2024
Trên lôi đài.
Cổ Thanh Loan tay cầm đạn nổ hướng về lão đạo Ngôn Khúc Đạo Nhân.
Không giống như vị sư đệ trước đó của lão là Ngôn Hợp Đạo Nhân đến phút cuối cùng mới bạo lộ ra thực lực Võ Tôn, lão - Ngôn Khúc trực tiếp hơn nhiều. Toàn thân lão dần dần hiện lên khí tức mãnh liệt, từng cơn gió nhẹ thình lình xuất hiện thổi bay vạc áo đạo nhân của lão. Dần dần, một luồng cuồng phong mỏng manh bao quanh lấy cơ thể lão, rồi đến từng tia quang lôi chớp động.
Toàn bộ khán giả quan chiến đều bất ngờ, bọn họ thật sự không ngờ hai trong ba lão đạo nhân quả nhiên là ẩn giấu thực lực.
Đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn thì sắc mặt ngưng trọng. Nếu quả thật hai trong ba lão đạo nhân thật sự ra tay, ba tên đệ tử Tiêu Dương Phái chắc chắn chỉ cầm cự trong một hai hô hấp.
Tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi không biểu hiện thái độ ra bên ngoài, có điều nội tâm đã có một sự nghi hoặc.
Mọi sự tò mò bắt đầu đổ dồn về phía lai lịch của ba vị đạo nhân Đạo Gia.
Lúc này, Cổ Thanh Loan cầm đạn nổ lên bắn ra ba phát Cơ Sở Liên Xạ, uy lực tính toán chỉ ở mức thăm dò.
Ngôn Khúc Đạo Nhân một tay cầm phất trần, một tay tung ra chưởng pháp đỡ lấy.
Ba tiếng nổ vang lên.
Ngôn Khúc Đạo Nhân nhìn từng luồng khói toát ra từ lòng bàn tay, dù không gây sát thương nhưng vẫn tạo ra một loại cảm giác ran rát.
Ngôn Khúc Đạo Nhân khép hờ hai mắt, dùng phất trần khưu động một phát, từ trong phất trần rơi ra hơn năm mươi kim châm. Kim châm cực kỳ mỏng manh, chỉ ánh lên một vài tia sáng nhỏ.
Tiếp theo, Ngôn Khúc Đạo Nhân vận dụng nội lực phóng toàn bộ kim châm về phía Cổ Thanh Loan, âm thanh di chuyển từng kim châm như tiếng ong kêu, gây ra một loại ảo giác.
Đây chính là một trong những ám khí tùy thân của Đạo Gia, Mễ Tâm Châm rất ít khi sử dụng.
Cổ Thanh Loan không né tránh mà dùng đạn nổ bắn liên tục đối kháng trực tiếp với năm mươi ám khí lao đến.
Từng viên đạn nổ bạo tạc, gây ra âm thanh đinh tai nhức óc, kèm theo dư chấn bạo phát ra xung quanh đánh bay toàn bộ kim châm sang tứ phía.
Một số khách quanh chiến hoảng hốt khi một số kim châm lạc hướng về phía bọn họ, ghim ngay vị trí giữa hai khớp háng. Suýt chút nữa là xuyên trứng.
Một số khách thì bị ghim trúng đầu, có điều chỉ là một vết thương không quá nặng, có đội ngũ hậu cầu Long vệ Quân mang đi cứu chữa.
Cổ Thanh Loan cười rần, nàng lớn tiếng nói.
“Lão đạo nhân, có thể không gây ảnh hưởng người vô tội không?”
Ngôn Khúc Đạo Nhân hừ một tiếng.
Là do tiểu cô nương đánh lạc hướng, có liên quan gì đến ta.
Có điều, Ngôn Khúc Đạo Nhân không đùa cợt nữa mà trực tiếp lao về phía Cổ Thanh Loan. Đơn giản là lão biết đối với đạn nổ tấn công từ xa, điểm yếu chính là khoảng cách gần, chỉ cần tiếp cận, tiểu cô nương đó chắc chắn lúng túng bỏ chạy.
Quả thật, lão tiếp cận, Cổ Thanh Loan liên tục giữ một khoảng cách nhất định. Lão tiếp tục dùng phất trần liên tục quét ngang dọc, dù phất trần trông có vẻ mỏng manh nhưng từng đường tấn công đều gây ra vết rạn nứt trên mặt đất, chỉ cần trúng chiêu, chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cổ Thanh Loan nhếch miệng cười, tiếp theo nàng vừa rút lui vừa giương đạn nổ bắn về phía Ngôn Khúc Đạo Nhân Tam Liên Xạ max cấp. Nàng bắn ra ba phát tức thì tạo thành ba hướng tấn công uy lực tăng lên gấp ba lần.
Ngôn Khúc Đạo Nhân không sợ hãi mà dùng phất trần chống đỡ, âm thanh bạo tạc vang lên, phất trần bị đạn nổ oanh tạc xơ xác. Toàn thân lão trúng phải dư chấn oanh tạc của đạn nổ khiến đạo y xuất hiện vô số lỗ thủng, có chỗ bị rách toạc ra.
Cổ Thanh Loan tiếp tục bắn ra một viên đạn nổ Xuyên Vân Phá Thiên max cấp. Xuyên Vân Phá Thiên giống như cái tên, uy lực chính là tạo ra một loại lực lượng cường hoành, di chuyển như một quả cầu lửa khổng lồ lao về phái Ngôn Khúc Đạo Nhân.
Ngôn Khúc Đạo Nhân sắc mặt ngưng trọng, dù vậy vẫn trấn thủ vững vàng. Lão dùng năng lực thực sự cấp Võ Tôn tạo ra một kình lực, kình lực huyễn hóa tạo thành một tấm lá chắn kiên cố.
Có điều uy lực của Xuyên Vân Phá Thiên không giống như lão tưởng tượng. Khi viên đạn nổ vừa tiếp cận tấm lá chắn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, dư chấn lan tỏa ra xung quanh như thể đất bằng dậy sóng, khắp nơi rung chuyển.
Dù tấm lá chắn lợi hại, cũng bị chấn nát, bắn bay Ngôn Khúc Đạo Nhân về sau, cách rìa lôi đài chỉ vài tấc.
Lão luống cuống đứng dậy, phun ra một ngụm máu.
Đạo y toàn thân bị chấn nát, nhìn như một lão ăn mày.
Toàn bộ khách quan chiến đều mở to mắt ra kinh sợ.
Khách mời Quân Uy Chiến đổ một giọt mồ hôi, bọn họ từ lúc sinh ra đến hiện thời chưa từng thấy qua võ kỹ, chiêu thức nào bá đạo đến như vậy.
Riêng hoàng đế Triệu Kình Thiên thì hai mắt sáng lên, trong tầm mắt hắn hiện lên một tương lai vô cùng kỳ vọng. Nếu loại đạn nổ này cung cấp cho quân dụng, không phải chính là đánh đâu thắng đó sao.
Lúc này, Ngôn Khúc Đạo Nhân rống giận rồi cười lớn lên. Tiếng cười trong phút chốc vang dội khắp quảng trường Quân Uy Chiến.
Hai đồng đạo lão là Ngôn Ly Đạo Nhân và Ngôn Hợp Đạo Nhân sắc mặt ngưng trọng.
Tình huống này chính là Ngôn Khúc Đạo Nhân muốn liều mạng, vận dụng đốt cháy nội lực trong người, bạo phát đi ra. Dù thành công chiến thắng hay thất bại sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ người thi triển.
Toàn thân Ngôn Khúc Đạo Nhân dần dần đỏ hồng, cơ thể phình to ra hiện ra cơ thể cường tráng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Cổ Thanh Loan như đoán được ý đồ của đối phương liền giương đạn nổ một lần nữa, lần này chính là hướng thẳng lên trời.
Nàng liên tục bắn ra tổng cộng năm mươi viên đạn nổ.
Dù đạn nổ đã được bắn ra nhưng không thấy bất kỳ hiện tượng nào xảy ra.
Ngôn Khúc Đạo Nhân hừ một tiếng, tiếng thở phì phò như một con trâu đang phát tiết, nổi điên.
Lão lao đến, có điều, lão vừa di chuyển một bức chân thì từ trên bầu trời rơi xuống một khối hỏa cầu, mỗi bước di chuyển của lão là xuất hiện một khối hỏa cầu rơi xuống với tốc độ nhanh hơn bước di chuyển của lão.
Từng khối hỏa cầu va chạm vào mặt đất, va chạm vào cơ thể đang bạo hỏa của Ngôn Khúc Đạo Nhân, âm thanh bạo nổ liên hoàn diễn ra, mặt đất chấn động, người người hoa mắt nhìn cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Đó chính là đạn bay đầy trời, đầy mặt đất. Đây là tuyệt kỹ Thiên Phạt mà hệ thống trao thưởng trong một nhiệm vụ hiếm gặp.
Đương nhiên là Võ Vô Địch cùng Bùi Thiên Bách và những đệ tử khác chỉ có thể mở to mắt ra kinh ngạc. Vì bọn họ không ngờ đạn nổ lại có tuyệt kỹ bá đạo như vậy.
Sau khi toàn bộ đạn nổ tiêu tán.
Ngôn Khúc Đạo Nhân nằm trên mặt đất, toàn thân lõa lồ vì đạo y bị đốt cháy. Người ngoài không biết lão còn sống hay đã chết.
Ngôn Ly Đạo Nhân nhanh chóng tiếp cận, sờ vào mạch tên sư đệ, mạch vẫn còn đập nhưng suy yếu. Tên sư đệ này triệt để rơi vào hôn mê.
Tiếng chuông vang lên.
Toàn bộ người quan chiến vỡ òa, phấn khích.
Bọn họ từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên trong đời được xem một trận chiến khốc liệt, hoa mỹ đến như vậy. Dù khắp nơi là âm thanh bạo tạc, khói bụi bao trùm nhưng quả thật là kích thích đến tận óc.
Hoắc Công Công bước ra tuyên bố.
“Trong ba trận chiến đơn lẻ, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc thắng hai trận. Vì lẽ đó môn phái Tiểu Kiếm Có Độc giành chiến thắng chung cuộc!”
Hoắc Công Công vừa nói, vừa khẽ liếc về phía Ngôn Ly Đạo Nhân vẫn chưa chịu rời khỏi lôi đài.
Sắc mặt Hoắc Công Công tức thì không vui, chuyển sang âm trầm.
“Lẽ nào Ngôn Ly Đạo Nhân bất mãn?”
Ngôn Ly Đạo Nhân đưa ánh mắt về phía môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, chậm rãi nói.
“Không bất mãn, có điều ta muốn thêm một trận đấu vinh dự với chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc. Không biết yêu cầu này có được chấp thuận không?”
Hoắc Công Công nhìn về phía tổng giáo quan Long Vệ Quan Long Vân Phi, ánh mắt Long Vân Phi không phản ứng chứng tỏ đã chấp nhận lời đề nghị này.
Hoắc Công Công hướng Võ Vô Địch dò hỏi.
“Võ chưởng môn thấy thế nào, trận đấu này không cần thiết. Dù có từ chối vẫn không ảnh hưởng đến kết quả!”
Võ Vô Địch nở một nụ cười ma mị.
“Ta đáp ứng yêu cầu của lõa đạo nhân!” *
p/s: main cố tình trêu chọc, không phải sai chính tả.
Cổ Thanh Loan tay cầm đạn nổ hướng về lão đạo Ngôn Khúc Đạo Nhân.
Không giống như vị sư đệ trước đó của lão là Ngôn Hợp Đạo Nhân đến phút cuối cùng mới bạo lộ ra thực lực Võ Tôn, lão - Ngôn Khúc trực tiếp hơn nhiều. Toàn thân lão dần dần hiện lên khí tức mãnh liệt, từng cơn gió nhẹ thình lình xuất hiện thổi bay vạc áo đạo nhân của lão. Dần dần, một luồng cuồng phong mỏng manh bao quanh lấy cơ thể lão, rồi đến từng tia quang lôi chớp động.
Toàn bộ khán giả quan chiến đều bất ngờ, bọn họ thật sự không ngờ hai trong ba lão đạo nhân quả nhiên là ẩn giấu thực lực.
Đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn thì sắc mặt ngưng trọng. Nếu quả thật hai trong ba lão đạo nhân thật sự ra tay, ba tên đệ tử Tiêu Dương Phái chắc chắn chỉ cầm cự trong một hai hô hấp.
Tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi không biểu hiện thái độ ra bên ngoài, có điều nội tâm đã có một sự nghi hoặc.
Mọi sự tò mò bắt đầu đổ dồn về phía lai lịch của ba vị đạo nhân Đạo Gia.
Lúc này, Cổ Thanh Loan cầm đạn nổ lên bắn ra ba phát Cơ Sở Liên Xạ, uy lực tính toán chỉ ở mức thăm dò.
Ngôn Khúc Đạo Nhân một tay cầm phất trần, một tay tung ra chưởng pháp đỡ lấy.
Ba tiếng nổ vang lên.
Ngôn Khúc Đạo Nhân nhìn từng luồng khói toát ra từ lòng bàn tay, dù không gây sát thương nhưng vẫn tạo ra một loại cảm giác ran rát.
Ngôn Khúc Đạo Nhân khép hờ hai mắt, dùng phất trần khưu động một phát, từ trong phất trần rơi ra hơn năm mươi kim châm. Kim châm cực kỳ mỏng manh, chỉ ánh lên một vài tia sáng nhỏ.
Tiếp theo, Ngôn Khúc Đạo Nhân vận dụng nội lực phóng toàn bộ kim châm về phía Cổ Thanh Loan, âm thanh di chuyển từng kim châm như tiếng ong kêu, gây ra một loại ảo giác.
Đây chính là một trong những ám khí tùy thân của Đạo Gia, Mễ Tâm Châm rất ít khi sử dụng.
Cổ Thanh Loan không né tránh mà dùng đạn nổ bắn liên tục đối kháng trực tiếp với năm mươi ám khí lao đến.
Từng viên đạn nổ bạo tạc, gây ra âm thanh đinh tai nhức óc, kèm theo dư chấn bạo phát ra xung quanh đánh bay toàn bộ kim châm sang tứ phía.
Một số khách quanh chiến hoảng hốt khi một số kim châm lạc hướng về phía bọn họ, ghim ngay vị trí giữa hai khớp háng. Suýt chút nữa là xuyên trứng.
Một số khách thì bị ghim trúng đầu, có điều chỉ là một vết thương không quá nặng, có đội ngũ hậu cầu Long vệ Quân mang đi cứu chữa.
Cổ Thanh Loan cười rần, nàng lớn tiếng nói.
“Lão đạo nhân, có thể không gây ảnh hưởng người vô tội không?”
Ngôn Khúc Đạo Nhân hừ một tiếng.
Là do tiểu cô nương đánh lạc hướng, có liên quan gì đến ta.
Có điều, Ngôn Khúc Đạo Nhân không đùa cợt nữa mà trực tiếp lao về phía Cổ Thanh Loan. Đơn giản là lão biết đối với đạn nổ tấn công từ xa, điểm yếu chính là khoảng cách gần, chỉ cần tiếp cận, tiểu cô nương đó chắc chắn lúng túng bỏ chạy.
Quả thật, lão tiếp cận, Cổ Thanh Loan liên tục giữ một khoảng cách nhất định. Lão tiếp tục dùng phất trần liên tục quét ngang dọc, dù phất trần trông có vẻ mỏng manh nhưng từng đường tấn công đều gây ra vết rạn nứt trên mặt đất, chỉ cần trúng chiêu, chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cổ Thanh Loan nhếch miệng cười, tiếp theo nàng vừa rút lui vừa giương đạn nổ bắn về phía Ngôn Khúc Đạo Nhân Tam Liên Xạ max cấp. Nàng bắn ra ba phát tức thì tạo thành ba hướng tấn công uy lực tăng lên gấp ba lần.
Ngôn Khúc Đạo Nhân không sợ hãi mà dùng phất trần chống đỡ, âm thanh bạo tạc vang lên, phất trần bị đạn nổ oanh tạc xơ xác. Toàn thân lão trúng phải dư chấn oanh tạc của đạn nổ khiến đạo y xuất hiện vô số lỗ thủng, có chỗ bị rách toạc ra.
Cổ Thanh Loan tiếp tục bắn ra một viên đạn nổ Xuyên Vân Phá Thiên max cấp. Xuyên Vân Phá Thiên giống như cái tên, uy lực chính là tạo ra một loại lực lượng cường hoành, di chuyển như một quả cầu lửa khổng lồ lao về phái Ngôn Khúc Đạo Nhân.
Ngôn Khúc Đạo Nhân sắc mặt ngưng trọng, dù vậy vẫn trấn thủ vững vàng. Lão dùng năng lực thực sự cấp Võ Tôn tạo ra một kình lực, kình lực huyễn hóa tạo thành một tấm lá chắn kiên cố.
Có điều uy lực của Xuyên Vân Phá Thiên không giống như lão tưởng tượng. Khi viên đạn nổ vừa tiếp cận tấm lá chắn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, dư chấn lan tỏa ra xung quanh như thể đất bằng dậy sóng, khắp nơi rung chuyển.
Dù tấm lá chắn lợi hại, cũng bị chấn nát, bắn bay Ngôn Khúc Đạo Nhân về sau, cách rìa lôi đài chỉ vài tấc.
Lão luống cuống đứng dậy, phun ra một ngụm máu.
Đạo y toàn thân bị chấn nát, nhìn như một lão ăn mày.
Toàn bộ khách quan chiến đều mở to mắt ra kinh sợ.
Khách mời Quân Uy Chiến đổ một giọt mồ hôi, bọn họ từ lúc sinh ra đến hiện thời chưa từng thấy qua võ kỹ, chiêu thức nào bá đạo đến như vậy.
Riêng hoàng đế Triệu Kình Thiên thì hai mắt sáng lên, trong tầm mắt hắn hiện lên một tương lai vô cùng kỳ vọng. Nếu loại đạn nổ này cung cấp cho quân dụng, không phải chính là đánh đâu thắng đó sao.
Lúc này, Ngôn Khúc Đạo Nhân rống giận rồi cười lớn lên. Tiếng cười trong phút chốc vang dội khắp quảng trường Quân Uy Chiến.
Hai đồng đạo lão là Ngôn Ly Đạo Nhân và Ngôn Hợp Đạo Nhân sắc mặt ngưng trọng.
Tình huống này chính là Ngôn Khúc Đạo Nhân muốn liều mạng, vận dụng đốt cháy nội lực trong người, bạo phát đi ra. Dù thành công chiến thắng hay thất bại sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ người thi triển.
Toàn thân Ngôn Khúc Đạo Nhân dần dần đỏ hồng, cơ thể phình to ra hiện ra cơ thể cường tráng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Cổ Thanh Loan như đoán được ý đồ của đối phương liền giương đạn nổ một lần nữa, lần này chính là hướng thẳng lên trời.
Nàng liên tục bắn ra tổng cộng năm mươi viên đạn nổ.
Dù đạn nổ đã được bắn ra nhưng không thấy bất kỳ hiện tượng nào xảy ra.
Ngôn Khúc Đạo Nhân hừ một tiếng, tiếng thở phì phò như một con trâu đang phát tiết, nổi điên.
Lão lao đến, có điều, lão vừa di chuyển một bức chân thì từ trên bầu trời rơi xuống một khối hỏa cầu, mỗi bước di chuyển của lão là xuất hiện một khối hỏa cầu rơi xuống với tốc độ nhanh hơn bước di chuyển của lão.
Từng khối hỏa cầu va chạm vào mặt đất, va chạm vào cơ thể đang bạo hỏa của Ngôn Khúc Đạo Nhân, âm thanh bạo nổ liên hoàn diễn ra, mặt đất chấn động, người người hoa mắt nhìn cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Đó chính là đạn bay đầy trời, đầy mặt đất. Đây là tuyệt kỹ Thiên Phạt mà hệ thống trao thưởng trong một nhiệm vụ hiếm gặp.
Đương nhiên là Võ Vô Địch cùng Bùi Thiên Bách và những đệ tử khác chỉ có thể mở to mắt ra kinh ngạc. Vì bọn họ không ngờ đạn nổ lại có tuyệt kỹ bá đạo như vậy.
Sau khi toàn bộ đạn nổ tiêu tán.
Ngôn Khúc Đạo Nhân nằm trên mặt đất, toàn thân lõa lồ vì đạo y bị đốt cháy. Người ngoài không biết lão còn sống hay đã chết.
Ngôn Ly Đạo Nhân nhanh chóng tiếp cận, sờ vào mạch tên sư đệ, mạch vẫn còn đập nhưng suy yếu. Tên sư đệ này triệt để rơi vào hôn mê.
Tiếng chuông vang lên.
Toàn bộ người quan chiến vỡ òa, phấn khích.
Bọn họ từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên trong đời được xem một trận chiến khốc liệt, hoa mỹ đến như vậy. Dù khắp nơi là âm thanh bạo tạc, khói bụi bao trùm nhưng quả thật là kích thích đến tận óc.
Hoắc Công Công bước ra tuyên bố.
“Trong ba trận chiến đơn lẻ, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc thắng hai trận. Vì lẽ đó môn phái Tiểu Kiếm Có Độc giành chiến thắng chung cuộc!”
Hoắc Công Công vừa nói, vừa khẽ liếc về phía Ngôn Ly Đạo Nhân vẫn chưa chịu rời khỏi lôi đài.
Sắc mặt Hoắc Công Công tức thì không vui, chuyển sang âm trầm.
“Lẽ nào Ngôn Ly Đạo Nhân bất mãn?”
Ngôn Ly Đạo Nhân đưa ánh mắt về phía môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, chậm rãi nói.
“Không bất mãn, có điều ta muốn thêm một trận đấu vinh dự với chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc. Không biết yêu cầu này có được chấp thuận không?”
Hoắc Công Công nhìn về phía tổng giáo quan Long Vệ Quan Long Vân Phi, ánh mắt Long Vân Phi không phản ứng chứng tỏ đã chấp nhận lời đề nghị này.
Hoắc Công Công hướng Võ Vô Địch dò hỏi.
“Võ chưởng môn thấy thế nào, trận đấu này không cần thiết. Dù có từ chối vẫn không ảnh hưởng đến kết quả!”
Võ Vô Địch nở một nụ cười ma mị.
“Ta đáp ứng yêu cầu của lõa đạo nhân!” *
p/s: main cố tình trêu chọc, không phải sai chính tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.