Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 100: Huyết Sắc Thương Khung

Tân Sinh

26/07/2024

Trong khoảng thời gian một ngày, hơn phân nửa Võ Minh được phủ bởi một lớp huyết sắc thương khung.

Điều này khiến toàn bộ người dân cũng như nhân sĩ trong giang hồ dậy sóng.

Người nào người nấy đều mang tâm trạng cực kỳ lo lắng.

Một vài gia tộc ẩn thế, sống lánh đời tiêu biểu là Phạm gia trang cũng phải xuất đầu lộ diện. Tung ra tin tức đang sở hữu từ hàng trăm năm trước.

Đó là sự kiện chống ngoại xâm cách đây đúng năm trăm năm.

Khi đó, bầu trời thế giới Võ Minh cũng được bao phủ bởi một lớp huyết sắc. Khắp nơi tràn ngập khí tức tử vong.

Dưới bầu trời huyết sắc chính là cảnh tượng không ngày không đêm. Kéo dài trong ba ngày.

Người thường cũng như nhân sĩ võ lâm ý biết được thêm thông tin. Đó là vì sao bầu trời lại nhuộm bởi huyết sắc, và khi kết thúc thì một phần ba dân số thế giới Võ Minh biến mất.

Đây chính là một điều bí ẩn, ít người biết đến.

Tiếp theo là gia tộc lánh đời khác, người tự nhận xuất hiện kề vai tác chiến với chủ nhân thế giới Võ Minh là Võ Kiếm Minh chống lại giặc ngoại xâm.

Trong trận chiến chống ngoại tộc, Võ Kiếm Minh hy sinh thân mình phong ấn lại thế giới. Đẩy lùi ngoại tộc, đồng thời lưu lại một lời hứa hẹn năm trăm năm sau sẽ trở lại. Một lần nữa bảo vệ sự bình yên của thế giới Võ Minh.

Dù là ba ngày ngắn ngủi, nhưng số lượng nhân sĩ có mặt tham gia chống ngoại xâm chết đi một phần ba.

Cho nên hiện tượng huyết sắc thương khung chính là điềm báo gở. Thế giới sắp sửa đại loạn.

Cùng thời điểm khắp nơi hoảng loạn vì bầu trời dị biến.

Trong đại điện hoàng cung.

Hoàng đế Triệu Kình Thiên ngồi trên vương vị, hai bên là văn võ bá quan tề tựu cùng nghị triều. Vấn đề quan tâm nhất của hoàng đế Triệu Kình Thiên lúc bấy giờ chính là loại vũ khí phát hỏa của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.

“Tình hình thăm dò động thái của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đến đâu rồi?”

Ánh mắt hoàng đế nhìn về phía tể tướng Triệu Đô.

Tể tướng Triệu Đô khúm núm đáp.

“Bẩm hoàng thượng, Thiên Hộ Vệ không thể xâm nhập vào bên trong. Long Vệ Quân không có ý trợ giúp…”

“Có điều dựa vào mối quan hệ hiện có. Tứ hoàng tử Triệu Minh rất thân thiết với Võ chưởng môn. Thuộc hạ báo lại, hiện tứ hoàng tử đang làm khách ở môn phái Tiểu Kiếm Có Độc!”

Hoàng đế Triệu Kình Thiên tỏ ra khó chịu.

“Tên đó cũng muốn lôi kéo quan hệ sao?”

Lúc này, bên ngoài đại điện một vị công công gấp rút chạy vội vào.

“Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài bầu trời đang chuyển biến xấu!”

Hoàng đế Triệu Kình Thiên nhìn về phía Triệu Đô Thống.

“Ngươi ra ngoài xem tình hình thế nào?”

Triệu Đô Thống nhận lệnh sau đó cùng vị công công ra bên ngoài xem xét tình hình.

Một lúc sau liền trở về, vẻ mặt có phần hốt hoảng.

“Bẩm hoàng thượng… là điềm gở!”



Hoàng đế Triệu Kình Thiên không kinh ngạc mà đứng dậy tự mình ra bên ngoài thăm dò.

Các vị quan văn, quan võ hai bên cũng lũ lượt theo sau hoàng đế ra bên ngoài.

Trên bầu trời.

Lúc này hiện tượng huyết sắc thương đã di chuyển đến kinh thành.

Vẻ mặt hoàng đế Triệu Kình Thiên lúc này mới thay đổi, không giấu được lo lắng.

Theo như ghi chép hoàng tộc, hiện tượng này chính xác là Huyết Sắc Thương Khung. Điềm báo chuẩn bị xảy ra một trận đại chiến với ngoại tộc.

Loại trận chiến này binh sĩ triều đình không cách nào tham dự được. Nếu có tham dự thì giống như những con kiến, không trợ giúp được gì.

Tương truyền sẽ có một vị anh hùng đứng ra đối đầu với trận chiến này.

Có điều.

Hoàng đế Triệu Kình Thiên chưa nói hết câu thì trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một khối hỏa cầu nhỏ nhoi đang rơi xuống.

Dần dần, kích thước khối cầu càng lúc càng lớn dần.

Đến khi khối cầu đã bao phủ toàn bộ cung điện, hoàng đế Triệu Kình Thiên mới hốt hoảng quát lên.

“Nhanh, toàn bộ rút lui. Tìm mật thất ẩn náu!”

Khối cầu đã tiến sát mặt đất, chỉ cách vài trăm mét.

Cùng lúc đó, tại vương phủ của thập nhị hoàng tử.

Một tên thuộc hạ quỳ xuống bẩm báo.

“Bẩm chủ công, tứ hoàng tử Triệu Minh đã lẩn trốn ở môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Thuộc hạ không cách nào ra tay được!”

Thập nhị hoàng tử tức giận quát lên.

“Bằng mọi cách, không từ thủ đoạn phải tiêu diệt tên đó!”

“Không ngờ tên Triệu Minh đó lại là chân mệnh thiên tử. Nếu không phải bộ dáng hèn nhát, rụt rè trước kia ta đã sớm cho người thủ tiêu rồi… Đúng là sai lầm nhất thời, tại họa triền miên!”

Nói đến đây, xung quanh bắt đầu rung lắc.

Khối hỏa cầu va vào mặt đất, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng.

Uy áp bao trùm lấy toàn bộ cung điện, các vùng phụ cận cách cung điện vài dặm.

Tất cả trong phút chốc chìm vào biển lửa.

Mọi thứ đều bị thiêu trụi.

Hầu như không ai có thể né tránh được thiên tai đột ngột giáng xuống.

Nhìn từ trên cao xuống, cả một vùng rộng lớn kinh thành trở thành lòng chảo, khói lửa tỏa ra nghi ngút.

Cùng lúc đó, tại Thần Kiếm Sơn Trang phía bắc Võ Minh.

Nơi này quanh năm đều có tuyết bao phủ, khắp nơi đều là một mảng trắng xóa.

Trong khi Bạch Diệp Phi còn đang tình tứ với các chủ Bạch Gia thì bên ngoài xuất hiện chấn động.

Dù nơi này ít khi xảy ra thiên tai nhưng hôm nay mặt đất bắt đầu sụp lún. Khắp nơi đều xuất hiện từng vết nứt.



Bạch Diệp Phi xuất hiện trên không trung, trong tay vẫn đang ôm lấy các chủ Bạch Gia.

Khung cảnh tiêu sái lãng tử của minh chủ Bạch Diệp Phi không bị hoàng cảnh hung hiểm thay đổi.

Hắn nhìn tình huống, tức thì thốt lên.

“Nhanh chóng di chuyển đến hậu sơn. Dẫn toàn bộ thuộc hạ, gia nhân bỏ đi tài vật lên Phi Hành Thuyền!”

Phi Hành Thuyền chính là vật phẩm giá trị nhất trong Cửa Hàng sau khi nâng cấp.

Giá trị liên thành, 50.000.000 pi.

Nếu quy đổi theo tỷ lệ 1:10 thì tương đương 500.000.000 lượng bạc.

Người bình thường không cách nào nhìn trúng loại vật phẩm đắt giá này.

Có điều, tình huống khẩn cấp buộc phải dùng đến.

Sau khi Bạch Diệp Phi hạ lệnh từ bỏ Thần Kiếm Sơn Trang. Toàn bộ số 2500 người lên Phi Hành Thuyền an toàn.

Loại Phi Hành Thuyền dùng bạc mua, khác với nhiệm vụ nên có thể chứa được 5000 người.

Hai canh giờ sau.

Bạch Diệp Phi cùng người trong Thần Kiếm Sơn Trang nhìn xuống toàn bộ khung cảnh sụp lún của trang viên rộng lớn.

Khắp nơi đổ sụp.

Nếu không phải có Phi Hành Thuyền, khả năng toàn bộ người đều phải bỏ mạng.

Đại trưởng lão Thần Kiếm Sơn Trang là một lão giả ngoài bảy mươi, chống gậy hướng Bạch Diệp Phi xin ý kiến.

“Kế tiếp, chúng ta phải đi đâu đây gia chủ?”

Bạch Diệp Phi ngẫm nghĩ.

Bản thân Thần Kiếm Sơn Trang có nhiều lãnh địa, tùy tiện chọn địa điểm mới cũng không khó khăn.

Có điều, tình huống thảm họa xảy ra chắc chắn là có vấn đề.

Để có thể thoát khỏi thảm họa này là nhờ Phi Hành Thuyền mà Phi Hành Thuyền lại là cơ duyên do tiểu tử đáng ghét kia ban cho.

Hắn quyết định.

“Cứ đến Vân Tiêu Sơn một chuyến, xem tiểu tử kia có gì?”

Đại trưởng lão nhận lệnh, sau đó hướng tên thuộc hạ chỉ thị điều khiển Phi Hành Thuyền thẳng hướng đến Vân Tiêu Sơn.

Cùng thời gian đó, khắp nơi thế giới Võ Minh đều tràn ngập trong thảm họa.

Đặc biệt là các bang phái, môn phái lớn trong Võ Lâm đều bị san bằng.

Tùy theo địa hình mà thảm họa diễn ra không giống nhau.

Như môn phái Hoàng Hà Phái, dưới vùng trũng dọc quanh sông Hoàng Hà thì bị đại hồng thủy cuốn bay.

Môn phái trên núi cao như Thất Sơn Phải thì cả tòa núi bị đổ sụp, không người sống sót.

Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ thế lực võ lâm đều hỗn loạn. Số lượng nhân sĩ võ lâm giảm đi một nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook