Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 40: Lại Ngủ
Tân Sinh
26/07/2024
Sau hai mươi hai trận Quân Uy Chiến diễn ra, khách quan chiến đã chọn ra mười thế lực có thực lực mạnh nhất. Lần lượt là Tiêu Dương Phái, Thất Kiếm Sơn Trang, Hoàng Hà Phái, Thất Sơn Phái, Đạo Gia, Vô Lượng Tháp, Quỷ Cước Môn, Thập Bát Biến, Vô Không Kiếm Môn và Cáp Mô Sơn.
Nổi bật nhất vẫn là Tiêu Dương Phái, Hoàng Hà Phái cùng Thất Kiếm Sơn Trang. Ba thế lực môn phái này có thể nói là biểu hiện cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn vượt trội so với các thế lực còn lại.
Võ Vô Địch cùng các đệ tử vẫn chưa tỉnh lại mà say sưa đánh giấc. Điều này khiến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc trong nhất thời trở thành kẻ địch của nhiều môn phái khác. Đặc biệt là vô cùng chướng mắt đối với khách quan chiến và khách mời Quân Uy Chiến.
Có điều, khách quan chiến phát hiện thiếu thiếu gì đó.
Không phải hai mươi ba trận sao, tại sao mới hai mươi hai trận đã dừng lại rồi. Hay môn phái kia, không hề tồn tại.
Bọn họ còn đang nghi hoặc thì Hoắc Công Công bước ra tuyên bố.
“Trận thứ hai mươi ba, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc giao đấu với môn phái Đại Đao Sinh Biến. Môn phái Đại Đao Sinh Biến tự nguyện rút lui vì ăn phải thức ăn ôi thiu, ngộ độc nên từ bỏ quyền thi đấu…”
“Cho nên vòng bốc thăm thứ hai bắt đầu…”
Vừa nói, ánh mắt Hoắc Công Công khẽ đảo về phương hướng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Hoắc Công Công chán ghét nhìn từ trưởng môn đến đệ tử đều đang vật vã ngủ.
Hoắc Công Công phất tay một cái ra hiệu cho người gọi bọn họ thức dậy.
Một vị công công nhanh chóng chạy đến trước mặt Bùi Thiên Bách tằng hắng một cái, rồi khều vai Bùi Thiên Bách nói.
“Tiểu huynh đệ, tới giờ bốc thăm vòng hai rồi!”
Bùi Thiên Bách mở mắt ra nhìn quanh.
“Chưởng môn, đến lượt chúng ta ra sân rồi!”
Võ Vô Địch cũng mở mắt ra, vươn vai một cái rồi nhìn quanh. Hắn phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn bọn hắn. Trong đó người nào người nấy đều có biểu cảm muốn giết người.
Vị công công bỗng chốc xám nhạt.
“Trận thứ hai mươi ba, đối thủ của các vị rút lui. Cho nên, đã đến lượt rút thăm vòng hai…”
Võ Vô Địch phì cười.
“Thì ra là may mắn qua được vòng 1. Ông trời có mắt, ông trời có mắt!”
Hắn lại phát hiện, môn phái hắn trong mắt người khác lúc này cực kỳ chướng.
Ngay cả một vị công công hòa nhã cũng có biểu hiện muốn đánh người.
Võ Vô Địch thở dài.
“Thiên Bách, lên bốc thăm, nhớ chà tay trước khi bốc xem có may mắn được đấu trận đầu tiên không?”
Bùi Thiên Bách gật đầu rồi bước lên lôi đài, xếp hàng bốc thăm.
Nội tâm Bùi Thiên Bách lo lắng.
Chỉ còn hai mươi ba thế lực, không thể nào hắn lại rút phải thẻ bài trắng.
Vòng thứ hai thi đấu Quân Uy Chiến dựa vào bắt cặp.
Người nào bốc thẻ bài trắng sẽ được miễn thi đấu vòng 2, trực tiếp vào vòng 3.
Bùi Thiên Bách nghe theo chưởng môn chà tay trước khi bốc thăm. Hắn quả thật là gặp may mắn, bốc trúng thẻ bài trắng.
Khi Bùi Thiên Bách trở về khu vực môn phái. Hắn trao lệnh bài cho Võ Vô Địch với vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Lại ngủ tiếp?”
Bùi Thiên Bách chán nản gật đầu xác nhận.
Võ Vô Địch liếc nhìn về phía đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn, rồi lại nhìn xung quanh.
Các môn phái khác chỉ nhìn môn phái bọn hắn như những tên vô dụng, không hiểu lý do gì lại được mời tham gia Quân Uy Chiến.
Bản thân Võ Vô Địch cũng không hiểu, lần đầu gặp một thế lực dở hơi bỏ thi đấu chính xác là may mắn, lần thứ hai bốc trúng thẻ bài trắng thì chắc chắn không phải là may mắn nữa.
Khả năng phía sau có người giở trò, mà Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân chủ trì, đương nhiên là có liên quan đến Long Vệ Quân.
Ánh mắt Võ Vô Địch nhìn về phía Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân Long Vân Phi, ánh mắt có phàn chán ghét. Cả hai vô tình va chạm nhau khiến Long Vân Phi tò mò.
“Ta có làm gì khiến ngươi phật lòng sao, không phải từ đầu ngươi và đệ tử môn phái ngươi đều lăn ra ngủ sao?”
Rất tiếc, Võ Vô Địch không có khả năng đọc khẩu hình Long Vân Phi.
Lúc này, trên lôi đài.
Trận đấu đầu tiên vòng hai, màn ra sân là Thất Kiếm Sơn Trang và Vô Không Kiếm Môn.
Phía Thất Kiếm Sơn Trang gồm hai nam một nữ, độ tuổi từ hai mươi trở lại. Khí chất toát lên vẻ chính khí, hoàn toàn giống với thiếu hiệp trong giang hồ. Vũ khí đặc biệt của Thất Kiếm Sơn Trang là bảy thanh kiếm trong vỏ kiếm có hình giống thiết phiến, nhìn người nào người nấy vô cùng soái.
Tuyệt kỹ trấn phái là Thất Kiếm Bái Sơn danh tiếng lẫy lừng. Có tin đồn, trang chủ Lâm Nhất thua cược với minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi, môn tuyệt kỹ này rơi vào tay Thần Kiếm Sơn Trang. Lại có tin đồn, đó chỉ là bản thiếu, không hoàn chỉnh.
Dù thế nào, Thất Kiếm Sơn Trang vẫn là môn phái đứng đầu trong chính phái.
Phía Vô Không Kiếm Môn ra sân gồm ba nam nhân ngoài hai mươi vai đeo trường kiếm. Khí thế cũng không kém so với đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang.
Vô Không Kiếm Môn là môn phái chỉ mới khai môn lập phái gần đây, gốc gác chính là từ Thất Kiếm Sơn Trang đi ra. Cho nên, danh tiếng của Vô Không Kiếm Môn cũng nhanh chóng đi lên, gia nhập vào môn phái chính phái.
Võ Vô Địch bên dưới lôi đài theo dõi.
Sáu người này cấp bậc bằng nhau, có điều hệ thống không có ghi chép kinh nghiệm chiến đấu nên không thể suy đoán được bên nào chắc thắng.
Nếu dùng Đôi Mắt Thiên Diễn lượt sơ nhân sinh bọn họ, khả năng trận chiến đã kết thúc rồi.
Ngoài ra, trong ba người đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang thì đệ tử Lâm Minh là người trầm ổn nhất. Hầu như không để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào.
Tiếng chuông vang lên, hai bên bắt đầu lao vào giao đấu. Mỗi người đều chọn cho mình đối thủ riêng. Hầu như không áp dụng kế hoạch lấy hai đánh một hoặc ngược lại.
Lý Diệu Châu Thất Kiếm Sơn Trang bắt cặp với Đỗ Trạch Vô Không Kiếm Môn. Lâm Minh Thất Kiếm Sơn Trang đấu với Đỗ Thanh Ly của Vô Không Kiếm Môn. Lý Không Thất Kiếm Sơn Trang đấu với Khưu Sáo Vô Không Kiếm Môn.
Thế giới này không phải tu tiên, cho nên bọn đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang không phải dùng ngự bảy thanh kiếm mà lần lượt dùng bảy thanh kiếm. Mỗi thanh kiếm có sức nặng riêng biệt, phù hợp với chiêu thức riêng biệt. Đây chính là đặc điểm của người dùng thất kiếm.
Đệ tử Vô Không Kiếm Môn chỉ dùng một thanh kiếm nhưng sức nặng tầm trung, tầm 10 ký. Loại cân nặng này chính là để trung hòa thất kiếm của Thất Kiếm Sơn Trang.
Sau một lúc giao đấu, hai trong ba đệ tử Vô Không Kiếm Môn lần lượt bị đánh rơi khỏi lôi đài. Chỉ duy nhất cặp Lâm Minh và Đỗ Thanh Ly thì dây dưa, dùng toàn lực đối phó. Sức cùng lực kiệt, cả hai đều bất tỉnh.
Kết quả Thất Kiếm Sơn Trang còn lại hai thành viên, giành chiến thắng.
Võ Vô Địch rõ ràng nhận ra, Lâm Minh và Đỗ Thanh Ly đều đã đạt cấp bậc Tông Sư. Điều này chứng tỏ cả hai đều là thiên tài trong môn phái.
Trận tiếp theo, Hoàng Hà Phái đấu với Đao Kiếm Môn.
Phía Hoàng Hà Phái gồm ba đệ tử nổi danh là Phan Hoàng Phong, Diệp Thừa, Phan Dạ Ngọc. Thực lực tiếp cận Tông Sư, cho nên dễ dàng đánh bại ba đệ tử môn phái Đao Kiếm Môn.
Võ Vô Địch quan sát thêm hai ba trận giữa Đạo Quán Thái Nhất và Thất Sơn Phái. Trong đó Thất Sơn Phái giành chiến thắng áp đảo.
Sau một hồi, Võ Vô Địch làm ra quyết định.
“Chúng ta ngủ tiếp thôi!”
“Đúng là ở đẳng cấp khác nhìn bọn chúng thi đấu, hơi chướng mắt một chút!”
Bùi Thiên Bách một mực nghe theo chưởng môn. Có điều, không phải bản thân chúng ta trong mắt người khác, chính là vô cùng chướng mắt sao.
Tính ra, ở thời đại này thi đấu Quân Uy Chiến vẫn mang theo tuyển thủ dự bị. Rõ ràng là chỉ có ba người thi đấu mà quy định bắt buộc phải đủ mười thành viên mới được phép tham gia.
Võ Vô Địch thở dài, bất giác lại ngủ tiếp.
Trên lôi đài, các trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
Cuối cùng đào thảo mười một môn phái.
Ở vòng 3 tính luôn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc thì có mười hai thế lực. Ở trận này bản thân môn phái Võ Vô Địch mà không còn ra sân nữa, đó mới chính là một trò cười.
Nổi bật nhất vẫn là Tiêu Dương Phái, Hoàng Hà Phái cùng Thất Kiếm Sơn Trang. Ba thế lực môn phái này có thể nói là biểu hiện cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn vượt trội so với các thế lực còn lại.
Võ Vô Địch cùng các đệ tử vẫn chưa tỉnh lại mà say sưa đánh giấc. Điều này khiến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc trong nhất thời trở thành kẻ địch của nhiều môn phái khác. Đặc biệt là vô cùng chướng mắt đối với khách quan chiến và khách mời Quân Uy Chiến.
Có điều, khách quan chiến phát hiện thiếu thiếu gì đó.
Không phải hai mươi ba trận sao, tại sao mới hai mươi hai trận đã dừng lại rồi. Hay môn phái kia, không hề tồn tại.
Bọn họ còn đang nghi hoặc thì Hoắc Công Công bước ra tuyên bố.
“Trận thứ hai mươi ba, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc giao đấu với môn phái Đại Đao Sinh Biến. Môn phái Đại Đao Sinh Biến tự nguyện rút lui vì ăn phải thức ăn ôi thiu, ngộ độc nên từ bỏ quyền thi đấu…”
“Cho nên vòng bốc thăm thứ hai bắt đầu…”
Vừa nói, ánh mắt Hoắc Công Công khẽ đảo về phương hướng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Hoắc Công Công chán ghét nhìn từ trưởng môn đến đệ tử đều đang vật vã ngủ.
Hoắc Công Công phất tay một cái ra hiệu cho người gọi bọn họ thức dậy.
Một vị công công nhanh chóng chạy đến trước mặt Bùi Thiên Bách tằng hắng một cái, rồi khều vai Bùi Thiên Bách nói.
“Tiểu huynh đệ, tới giờ bốc thăm vòng hai rồi!”
Bùi Thiên Bách mở mắt ra nhìn quanh.
“Chưởng môn, đến lượt chúng ta ra sân rồi!”
Võ Vô Địch cũng mở mắt ra, vươn vai một cái rồi nhìn quanh. Hắn phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn bọn hắn. Trong đó người nào người nấy đều có biểu cảm muốn giết người.
Vị công công bỗng chốc xám nhạt.
“Trận thứ hai mươi ba, đối thủ của các vị rút lui. Cho nên, đã đến lượt rút thăm vòng hai…”
Võ Vô Địch phì cười.
“Thì ra là may mắn qua được vòng 1. Ông trời có mắt, ông trời có mắt!”
Hắn lại phát hiện, môn phái hắn trong mắt người khác lúc này cực kỳ chướng.
Ngay cả một vị công công hòa nhã cũng có biểu hiện muốn đánh người.
Võ Vô Địch thở dài.
“Thiên Bách, lên bốc thăm, nhớ chà tay trước khi bốc xem có may mắn được đấu trận đầu tiên không?”
Bùi Thiên Bách gật đầu rồi bước lên lôi đài, xếp hàng bốc thăm.
Nội tâm Bùi Thiên Bách lo lắng.
Chỉ còn hai mươi ba thế lực, không thể nào hắn lại rút phải thẻ bài trắng.
Vòng thứ hai thi đấu Quân Uy Chiến dựa vào bắt cặp.
Người nào bốc thẻ bài trắng sẽ được miễn thi đấu vòng 2, trực tiếp vào vòng 3.
Bùi Thiên Bách nghe theo chưởng môn chà tay trước khi bốc thăm. Hắn quả thật là gặp may mắn, bốc trúng thẻ bài trắng.
Khi Bùi Thiên Bách trở về khu vực môn phái. Hắn trao lệnh bài cho Võ Vô Địch với vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Lại ngủ tiếp?”
Bùi Thiên Bách chán nản gật đầu xác nhận.
Võ Vô Địch liếc nhìn về phía đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn, rồi lại nhìn xung quanh.
Các môn phái khác chỉ nhìn môn phái bọn hắn như những tên vô dụng, không hiểu lý do gì lại được mời tham gia Quân Uy Chiến.
Bản thân Võ Vô Địch cũng không hiểu, lần đầu gặp một thế lực dở hơi bỏ thi đấu chính xác là may mắn, lần thứ hai bốc trúng thẻ bài trắng thì chắc chắn không phải là may mắn nữa.
Khả năng phía sau có người giở trò, mà Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân chủ trì, đương nhiên là có liên quan đến Long Vệ Quân.
Ánh mắt Võ Vô Địch nhìn về phía Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân Long Vân Phi, ánh mắt có phàn chán ghét. Cả hai vô tình va chạm nhau khiến Long Vân Phi tò mò.
“Ta có làm gì khiến ngươi phật lòng sao, không phải từ đầu ngươi và đệ tử môn phái ngươi đều lăn ra ngủ sao?”
Rất tiếc, Võ Vô Địch không có khả năng đọc khẩu hình Long Vân Phi.
Lúc này, trên lôi đài.
Trận đấu đầu tiên vòng hai, màn ra sân là Thất Kiếm Sơn Trang và Vô Không Kiếm Môn.
Phía Thất Kiếm Sơn Trang gồm hai nam một nữ, độ tuổi từ hai mươi trở lại. Khí chất toát lên vẻ chính khí, hoàn toàn giống với thiếu hiệp trong giang hồ. Vũ khí đặc biệt của Thất Kiếm Sơn Trang là bảy thanh kiếm trong vỏ kiếm có hình giống thiết phiến, nhìn người nào người nấy vô cùng soái.
Tuyệt kỹ trấn phái là Thất Kiếm Bái Sơn danh tiếng lẫy lừng. Có tin đồn, trang chủ Lâm Nhất thua cược với minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi, môn tuyệt kỹ này rơi vào tay Thần Kiếm Sơn Trang. Lại có tin đồn, đó chỉ là bản thiếu, không hoàn chỉnh.
Dù thế nào, Thất Kiếm Sơn Trang vẫn là môn phái đứng đầu trong chính phái.
Phía Vô Không Kiếm Môn ra sân gồm ba nam nhân ngoài hai mươi vai đeo trường kiếm. Khí thế cũng không kém so với đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang.
Vô Không Kiếm Môn là môn phái chỉ mới khai môn lập phái gần đây, gốc gác chính là từ Thất Kiếm Sơn Trang đi ra. Cho nên, danh tiếng của Vô Không Kiếm Môn cũng nhanh chóng đi lên, gia nhập vào môn phái chính phái.
Võ Vô Địch bên dưới lôi đài theo dõi.
Sáu người này cấp bậc bằng nhau, có điều hệ thống không có ghi chép kinh nghiệm chiến đấu nên không thể suy đoán được bên nào chắc thắng.
Nếu dùng Đôi Mắt Thiên Diễn lượt sơ nhân sinh bọn họ, khả năng trận chiến đã kết thúc rồi.
Ngoài ra, trong ba người đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang thì đệ tử Lâm Minh là người trầm ổn nhất. Hầu như không để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào.
Tiếng chuông vang lên, hai bên bắt đầu lao vào giao đấu. Mỗi người đều chọn cho mình đối thủ riêng. Hầu như không áp dụng kế hoạch lấy hai đánh một hoặc ngược lại.
Lý Diệu Châu Thất Kiếm Sơn Trang bắt cặp với Đỗ Trạch Vô Không Kiếm Môn. Lâm Minh Thất Kiếm Sơn Trang đấu với Đỗ Thanh Ly của Vô Không Kiếm Môn. Lý Không Thất Kiếm Sơn Trang đấu với Khưu Sáo Vô Không Kiếm Môn.
Thế giới này không phải tu tiên, cho nên bọn đệ tử Thất Kiếm Sơn Trang không phải dùng ngự bảy thanh kiếm mà lần lượt dùng bảy thanh kiếm. Mỗi thanh kiếm có sức nặng riêng biệt, phù hợp với chiêu thức riêng biệt. Đây chính là đặc điểm của người dùng thất kiếm.
Đệ tử Vô Không Kiếm Môn chỉ dùng một thanh kiếm nhưng sức nặng tầm trung, tầm 10 ký. Loại cân nặng này chính là để trung hòa thất kiếm của Thất Kiếm Sơn Trang.
Sau một lúc giao đấu, hai trong ba đệ tử Vô Không Kiếm Môn lần lượt bị đánh rơi khỏi lôi đài. Chỉ duy nhất cặp Lâm Minh và Đỗ Thanh Ly thì dây dưa, dùng toàn lực đối phó. Sức cùng lực kiệt, cả hai đều bất tỉnh.
Kết quả Thất Kiếm Sơn Trang còn lại hai thành viên, giành chiến thắng.
Võ Vô Địch rõ ràng nhận ra, Lâm Minh và Đỗ Thanh Ly đều đã đạt cấp bậc Tông Sư. Điều này chứng tỏ cả hai đều là thiên tài trong môn phái.
Trận tiếp theo, Hoàng Hà Phái đấu với Đao Kiếm Môn.
Phía Hoàng Hà Phái gồm ba đệ tử nổi danh là Phan Hoàng Phong, Diệp Thừa, Phan Dạ Ngọc. Thực lực tiếp cận Tông Sư, cho nên dễ dàng đánh bại ba đệ tử môn phái Đao Kiếm Môn.
Võ Vô Địch quan sát thêm hai ba trận giữa Đạo Quán Thái Nhất và Thất Sơn Phái. Trong đó Thất Sơn Phái giành chiến thắng áp đảo.
Sau một hồi, Võ Vô Địch làm ra quyết định.
“Chúng ta ngủ tiếp thôi!”
“Đúng là ở đẳng cấp khác nhìn bọn chúng thi đấu, hơi chướng mắt một chút!”
Bùi Thiên Bách một mực nghe theo chưởng môn. Có điều, không phải bản thân chúng ta trong mắt người khác, chính là vô cùng chướng mắt sao.
Tính ra, ở thời đại này thi đấu Quân Uy Chiến vẫn mang theo tuyển thủ dự bị. Rõ ràng là chỉ có ba người thi đấu mà quy định bắt buộc phải đủ mười thành viên mới được phép tham gia.
Võ Vô Địch thở dài, bất giác lại ngủ tiếp.
Trên lôi đài, các trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
Cuối cùng đào thảo mười một môn phái.
Ở vòng 3 tính luôn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc thì có mười hai thế lực. Ở trận này bản thân môn phái Võ Vô Địch mà không còn ra sân nữa, đó mới chính là một trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.