Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 81: Quay Đầu Chính Là Bờ

Tân Sinh

26/07/2024

{Từ chương 81: đến chương 100: không có kiểm tra chính tả vì không có thời gian, cho nên khả năng sẽ xuất hiện lỗi chính tả...}

Hơn hai tháng trước, sau khi hai người Lý Gia Vệ và Phạm Trường Giang rời khỏi môn phái đến thành Gia Long.

Tại đây bọn họ gia nhập vào thế lực Đại Nam Giang, đồng thời đứng đầu chi nhánh bảo tiêu Nam Giang Tiến Lên.

Cả hai dù đối với môn phái bị xếp vào đệ tử phản đồ, nhưng lòng hành hiệp trượng nghĩa luôn sôi sục.

Thương hội Đại Nam Giang bên trong còn ẩn giấu vô số tệ nạn, từ liên thông với quan phủ, cấu kết thổ phỉ sơn tặc làm chuyện xấu. Thậm chí mua bán nô lệ.

Lý Gia Vệ cùng Phạm Trường Giang bất lực, muốn phản kháng nhưng lại không thể làm gì được.

Cả hai nhìn vô số hài tử bị bán đi cho các nhà quyền quý.

Cực hạn nhẫn nhịn chính là trong một lần đại tiệc thương hội Nam Giang. Cả hai chứng kiến cảnh cưỡng ép dân nữ.

Cả hai dù thực lực không mạnh, đối diện đều là Võ Sư.

Cả hai bị đánh bán sống bán chết thì được một nhóm người đến cứu.

Nhóm người đến cứu, mặc y phục môn phái trước kia của họ. Môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.

Bọn họ tự nhủ, môn phái ta từ bao giờ lại mạnh như vậy. Chỉ là những gương mặt mới trong môn phái vậy mà dễ dàng đánh bại hai mươi cao thủ cấp Võ Sư trong thương hội Đại Nam Giang.

Bọn họ còn phấn khích trò chuyện.

“Nhiệm vụ giải cứu dân nữ này đơn giản quá!”

“Tiếp theo chính là cướp phú tế bần!”

“Thương hội này chắc là giàu lắm. Lấy tiền bọn họ chia cho người nghèo, xem như nở mày nở mặt!”

Tiếp theo đó, cả hai bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại đã thấy thương hội Đại Nam Giang đã thật sự hỗn loạn.

Tiếp theo chính là cảnh tượng Long Vệ Quân xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc.

Một thời gian sau đó, Lý Gia Vệ cùng Phạm Trường Giang lang bạt giang hồ. Bắt đầu theo đuổi con đường hành hiệp trượng nghĩa.

Bọn họ đi đến đâu, danh tiếng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc lan truyền đến đó.

Đa phần đều là người dân cảm kích sự nghĩa hiệp của đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.

Bọn họ muốn cười nhưng không cười được, muốn được thơm lây nhưng lại tự nhận không xứng.

Hai mươi lăm ngày trước, bọn họ lại nhận thêm một tin tức chấn động.

Môn phái Tiểu Kiếm Có Độc tham gia Quân Uy Chiến giành được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.

Đến đây, bọn họ không thể tiếp tục lang bạt nữa. Bọn họ phải trở về, quỳ liếm Võ chưởng môn để xin quay đầu.

Có điều, trên đường trở về bọn họ phát hiện ra bóng dáng phó chưởng môn trước kia Võ Vương Hạt. Phía sau còn có dấu vết Long Vệ Quân.

Bọn họ tự nhủ, xem như đây là ông trời cho bọn họ cơ hội lập công chuộc tội.

Kết quả chính là hiện tại.

Cả hai đã thật sự chuộc được tội phản đồ.

Phạm Trường Giang mơ hồ.

“Ta chết rồi!”

“Không sao, dù sao cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Ít ra cũng chuộc lỗi với môn phái”



Hắn muốn nhắm mắt buông xuôi tất cả.

Hắn muốn cảm nhận sự bất lực trước khi chết.

Có điều, không hiểu cái quỷ gì. Cơ thể hắn lại càng lúc càng có sức sống, thậm chí là mãnh liệt.

Ngay cả cơn đau thận cũng bị loại trừ.

Thật sảng khoái.

Phạm Trường Giang mở mắt ra. Hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Võ chưởng môn đang nhìn hắn cười.

“Chưởng môn, ta chưa chết sao?”

“Thật có lỗi, trước kia là đệ tử sai lầm. Cho nên quãng thời gian này đệ tử vô cùng khó khăn…”

Hắn vô ý nhìn xung quanh thì nhận ra Lý Gia Vệ cũng đã khỏe mạnh hơn bao giờ hết.

Thình lình, trước mặt hắn xuất hiện một màn hình xanh.

Chính là giao diện Hệ Thống Tu Luyện.

Hắn mừng rỡ, nhanh chóng quỳ xuống hướng Võ Vô Địch cúi đầu.

Hắn phấn khích nói.

“Chưởng môn, chưởng môn chịu tha thứ cho hai người đệ tử rồi sao?”

Võ Vô Địch nhìn bộ dáng phấn khích như thể vừa được tân sinh.

Hắn gật đầu xác nhận.

“Có câu, quay đầu chính là bờ! Chỉ cần các ngươi vì môn phái phát dương quang đại là được!”

Nói đùa, hệ thống duyệt rồi thì xem ra hai tên này đã thật sự cải tà quy chánh.

Dù sao, theo lời kể của Bùi Thiên Bách thì hai tên này trước kia vì môn phái hy sinh quá nhiều.

Trước khi rời khỏi môn phái còn trả nợ cho tiền nhiệm chưởng môn Võ Vương Bát. Nói thế nào cũng là những tên đệ tử có trách nhiệm.

Võ Vô Địch phủi phủi vạc áo rồi đi về phía tổng giáo quan Long Vệ Quân.

Hắn chắp tay lại chào hỏi.

“Lần này cũng nhờ có Long trưởng lão có mặt giải vây, nếu không thì khó xử lý triệt để rồi!”

Long Vệ Quân nghe Võ Vô Địch nhắc khéo chức vị Khách Khanh Trưởng Lão.

Hắn cũng “hừ” một tiếng rồi nói.

“Chuyện này trở về ta sẽ giải thích với hoàng đế bệ hạ một tiếng. Lão già… à là hoàng đế bệ hạ quan tâm đến loại vũ khí phát nổ kia nên mới sốt sắng như vậy”

Võ Vô Địch nghe xong, hắn không tỏ ra quan tâm lắm mà còn đề nghị.

“Kêu lão hoàng đế đó gia nhập môn phái… đương nhiên cung cấp vật liệu nổ miễn phí…”

Bản thân Long Vân Phi cũng biết, hắn muốn sở hữu cái thứ vật liệu nổ đó cũng được, có điều cần phải dùng tiền quy đổi. Để quy đổi cho quân dụng đúng là ngoài khả năng tài chính.

Long Vân Phi xong việc liền tiến về phía đội quân đang run sợ.

Bọn họ sợ chính là bị Ngũ Huyệt Phá Cốt của tổng giáo quan. Ngũ Huyệt Phá Cốt chính là hình phạt đáng sợ nhất trong các loại hình phạt dành cho Long Vệ Quân.

Long Vân Phi sắc mặt ngưng trọng, nhìn đám thuộc hạ mình.



“Các ngươi… trở về mỗi người nhận một trăm gậy xem như hình phạt! Dù các ngươi chỉ thực hiện mệnh lệnh nhưng đã phạm quân kỷ. Các ngươi xem tên Triệu Cảnh đó làm gương, lần sau tái phạm thì các ngươi sẽ thành bộ dáng của tên đó!”

Nói xong, Long Vân Phi xuất Tật Phong Lang, Cơ Quan Dực rồi phóng lên lưng Tật Phong Lang rời đi.

Thân có Cơ Quan Dực, cưỡi Tật Phong Lang mới soái khí.

Ngươi - Bạch Diệp Phi sao soái bằng ta.

Ở một nơi nào đó, Bạch Diệp Phi nhận được tin nhắn của gái rượu Bạch Họa Họa.

[Bạch Họa Họa Đã Có Tướng Công: Long thúc thúc vừa đeo cánh vừa cưỡi sói. Bộ dáng cực kỳ dị hợm, đang cùng cha cạnh tranh]

Bạch Diệp Phi nhận được tin nhắn, vỗ đùi cười ha ha. Hắn cười thích thú không phải bộ dáng của tên thích cạnh tranh Long Vân Phi mà là Họa Họa đáng yêu của hắn chủ động nhắn tin hỏi thăm…

Trở lại hiện trường lúc này.

Thuộc hạ Long Vân Phi đưa nhóm mười hai trưởng lão ôm thương tật rời đi.

Bộ dáng bọn họ vô cùng thảm bại.

Bùi Thiên Bách kề bên tai Võ Vô Địch thì thầm.

“Sư phụ giải quyết sao chưởng môn?”

Võ Vô Địch nhìn bộ dáng ngây ngốc đáng làm cử chỉ đếm số.

Vừa rồi, Bùi Thiên Bách đố một cộng một bằng mấy, đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra đáp án.

Cuối cùng, hắn chấp nhận thua cuộc quay đầu chạy về phía Bùi Thiên Bách đòi đáp án.

Bùi Thiên Bách gượng cười.

“Chưởng môn, xem ra người có đối thủ rồi!”

Võ Vô Địch nhìn hắn.

“Ta trong mắt ngươi… bộ dáng chính là ngốc nghếch như vậy sao?”

Bùi Thiên Bách làm bộ dáng thiên kinh địa nghĩa.

“Không phải hai người rất giống nhau sao?”

Võ Vô Địch được Bùi Thiên Bách nhắc nhở, rõ ràng cái tên Võ Vương Bát này sau khi dọn dẹp bộ dáng luộm thuộm bên ngoài. Hắn cùng lão cha này có ngoài hình như hai giọt nước. Có điều, Võ Vương Bát đã trải đời, già dặn hơn.

Dù vậy, Võ Vô Địch phản ứng.

“Được rồi, ngươi luôn tìm cơ hội hạ uy tín ta xuống!”

“Ngươi đi giải tán các sư đệ, sư muội đi! Tiếp tục làm việc!”

Tiếp theo, Võ Vô Địch cho gọi Vương Trùng.

“Ngươi giúp ta… chăm sóc tên ngốc này!”

Vương Trùng phản ứng.

“Tên ngốc này chính là thân phụ của chưởng môn… chưởng môn có bất kính quá không?”

Võ Vô Địch trố mắt nhìn cái tên Vương Trùng.

Hắn không phải thường ngày luôn tôn kính ta hay sao. Tại sao lúc này cũng bắt chước tên đáng ghét Bùi Thiên Bách bắt bẽ ta rồi.

Võ Vô Địch tức giận.

“Cút ngay!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook