Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 1: Ta xuyên không rồi?

Tân Sinh

30/11/2022

Võ Vô Địch mở mắt ra thì phát hiện đối diện là một người đeo một chiếc mặt nạ Vô Diện bóp chặt cổ hắn không cho hắn gây động tĩnh.

Phía sau lưng là một sườn núi cao.

“Ngươi còn sống?”

Vô Diện Nhân ngạc nhiên khi nhận ra tiểu tử này vẫn còn sống mặc dù đã trúng phải kỳ độc.

Hắn không cho Võ Vô Địch quá nhiều thời gian suy nghĩ liền ném Võ Vô Địch xuống sườn núi, với độ cao hơn nghìn mét cùng trúng phải kỳ độc. Mạng tên này chắc chắn phải chết.

Võ Vô Đich mơ hồ nhận ra cơ thể không thể nào phản kháng mà rơi tự do từ độ cao hơn nghìn mét. Hắn không hiểu bản thân tại sao lại ở một nơi xa lạ như thế này. Hắn không phải đang ăn mừng thành công của game đi động xây dựng thành phố sao. Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Trước đó, hắn đi uống rượu cùng nhóm bạn cùng lớp trong một lần họp lớp mỗi năm một lần. Hắn uống rất nhiều, một phần là vui mừng vì thành quả đạt được. Hắn chưa kịp khoe khoang thành công thì nhận ra bản thân đã ở hiểm cảnh này.

“Ta sẽ chết sao?”

….

Võ Vô Địch một lần nữa mở mắt ra, lúc này là trong một căn phòng rộng 30 mét vuông. Cách bày trí xưa cũ, đa phần đều làm từ gỗ.

Bên cạnh giường là một chén cháo và một cái thao rửa mặt.

Hắn lồm cồm ngồi dậy, đầu nhức nhói.

Hắn tranh thủ rửa mặt rồi bước ra khỏi căn phòng.

Quan cảnh đập vào mắt hắn chính là khoảng không gian rừng núi rộng lớn, xung quanh là ba tòa nhà cao 20 mét với lối kiến trúc cổ đại.

Hắn có thể nhận ra bản thân đang ở trên một sơn môn, với không gian rộng lớn.

Hắn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh xung quanh thì một tiếng hô mừng rỡ thốt lên.

“Chưởng môn tỉnh rồi!”

Tiếp theo chính là tiếng hoan hô kéo dài của trên trăm người, mỗi người một việc.

Người thì dọn dẹp, người thì trồng rau, người thì đốn củi, công việc đều chia ra làm.

Hầu như tập thể vô cùng sống dựa vào nhau.

Võ Vô Địch vẫn còn đang ngạc nhiên không hiểu vì sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này.

Đây chắc chắn không phải là một giấc mơ.

Thình lình, trước mặt Võ Vô Địch xuất hiện màn hình giao diện.

[Hệ Thống Quản Lý Tông Môn cấp 1]

Võ Vô Địch sửng sốt lấy tay quơ lấy nhưng không thể chạm được mà chỉ có thể thấy được bằng mắt.

Một số đệ tử ở gần đó không dám đến gần mà chỉ nhìn từ xa. Bọn hắn thấy chưởng môn trẻ tuổi đang đánh vào hư không.

“Chưởng môn bệnh rồi? Mất trí rồi!”

Lúc này, một tên đệ tử mặc y phục xám nhạt tiến lại gần, trên vai đeo một thanh trường kiếm.

Tên này cao ráo đẹp trai.

Đệ tử này nhìn chưởng môn, rồi chắp tay lại nói “Chưởng môn đã khỏi rồi?”

Võ Vô Địch nhìn trên đỉnh đầu tên đệ tử này có một dấu chấm hỏi lớn.



Đồng thời, giao diện màu xanh tức thì hiện lên một thông báo.

[Xác nhận Bùi Thiên Bách gia nhập Hệ Thống Tu Luyện không?]

Bên dưới chính là có hai lựa chọn. [Xác Nhận] và [Hủy].

Võ Vô Địch nhất thời kinh ngạc.

“Còn có thao tác này?”

Có điều tên đệ tử Bùi Thiên Bách vẫn trơ đó không có động tĩnh.

Võ Vô Địch dò hỏi.

“Ngươi là Bùi Thiên Bách?”

Bùi Thiên Bách hướng Võ Vô Địch chắp tay lại trả lời.

“Chính là đệ tử! Thì ra chưởng môn vẫn còn nhớ đến đệ tử”

Võ Vô Địch có thể gọi được tên Bùi Thiên Bách chính là từ màn hình xanh hiển thị đề nghị. Có điều màn hình xanh này là gì, hắn chưa khám phá ra cách thức hoạt động, cho nên hắn chưa vội đồng ý. Chờ thời gian sau đó nghiên cứu hoàn tất sẽ tiếp nhận.

Tiếp theo, Võ Vô Địch hỏi tiếp.

“Nơi này là nơi nào? Tại sao ta không nhớ được gì cả? Hơn nữa ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Bùi Thiên Bách chắp tay lại trả lời.

“Chưởng môn hôn mê đã mười ngày rồi. Còn nơi này chính là môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, chưởng môn mới tiếp nhận chức vị chưởng môn được một tháng thì gặp ám toán…”

“Tiểu Kiếm Có Độc? Môn phái?”

Võ Vô Địch trong đầu có vô số câu hỏi.

Hắn không phải đang ở Sài Gòn, Việt Nam sao, tại sao lại xuất hiện ở một nơi này.

Còn nữa, ngoại hình của hắn lúc này giống như một thiếu niên chừng mười sáu tuổi.

Trước khi đến đây, hắn là siêu cấp lập trình viên, tuổi thì cũng sắp đón sinh nhật 26 rồi.

Nếu hắn có cơ hội trở về Sài Gòn năm 2022, hắn sẽ căn dặn lớp thiếu niên không nên uống rượu nếu không thể uống nhiều. Nếu không hắn sẽ bị đưa đến một nơi xa lạ này. Không có wifi, mạng internet, điện các kiểu.

Còn nữa, phim điện ảnh, phim truyền hình, truyện tranh các loại.

Bùi Thiên Bách nhìn chưởng môn biểu hiện cổ quái, hắn cũng bất đắc dĩ thở dài. Do hậu di chứng rơi xuống núi thôi.

Nếu chưởng môn là thiếu niên bình thường không có luyện võ, luyện thể lực thì đã chết không thể chết hơn rồi. Hơn nữa là chưởng môn rơi xuống núi, va vào tầng tầng lớp lớp nhánh cây mới đỡ được phần nào. Có điều, đầu khả năng bị tổn thương nên sinh bệnh.

Hắn dò hỏi.

“Chưởng môn có gì phân phó nữa không?”

Võ Vô Địch ngẫm nghĩ một lúc liền nói.

“Ngươi viết cho ta một báo cáo, tình hình môn phái gần đây đi!”

“Báo cáo?”

Võ Vô Địch chợt nhớ bản thân dùng sai lời thoại.

Hắn điều chỉnh lại.

“Ngươi đưa cho ta ghi chép hoạt động môn phái gần đây, tỷ như số lượng đệ tử, sổ sách thu chi cho ta. Ta muốn tham khảo…”



Bùi Thiên Bạch mở to mắt ra ngạc nhiên. Bình thường chưởng môn tân nhiệm này chỉ say mê luyện võ, làm gì nghĩ đến sổ sách.

Hơn nữa tình hình môn phái gần đây không được ổn lắm.

Bùi Thiên Bách hướng Võ Vô Địch cúi đầu rồi rút lui về sau.

Phía sau một đại môn gần đó, có vài đệ tử ló đầu ra quan sát tình huống của chưởng môn cùng Bùi Thiên Bách. Đa phần đều tỏ ra ngạc nhiên vì thấy cách cư xử không hợp lẽ thường của chưởng môn.

Võ Vô Địch nhìn lên bầu trời trong xanh.

Hắn hít sâu một hơi rồi lại nhìn màn hình giao diện màu xanh với một hệ thống kỳ lạ.

Theo một hệ thống thông thường, ví dụ như game di động hắn lập trình đều có trợ giúp. Có điều màn hình thì hiển thị lại không có bất kỳ trợ giúp nào.

Hắn vừa suy nghĩ [Trợ Giúp], [Trợ Giúp] tức thì xuất hiện, đứng trôi nổi phía trên màn hình xanh. Hình ảnh chính là bé gái chừng mười hai tuổi trong bộ hán phục xinh đẹp, đeo kính đen có chiều cao chừng một gang tay.

[Chủ nhân cần Trợ Giúp sao? Thiếp thân đây?]

Võ Vô Địch trố mắt nhìn lấy một bé loli dễ thương trong bộ hán phục, tâm trạng hắn tức thì rạng rỡ hơn.

Trước kia hắn lập trình game, rất muốn tạo ra một trí tuệ nhân tạo, có ngoại hình một bé loli dễ thương, không ngờ là hiện tại xuất hiện trước mắt hắn lại thật sự là một bé loli.

Võ Vô Địch suy nghĩ một _lệnh liền nói.

“Giới thiệu cho ta sơ lược về thế giới này đi!”

[Đợi một chút!]

“Còn có thao tác này?”

Sau một hồi, [Trợ Giúp] bắt đầu hiển thị một màn hình thứ hai, trạng thái giống như trình chiếu với chữ và hình ảnh minh họa.

[Thế giới này gọi là Võ Minh có hình dạng như Địa Cầu nhưng diện tích chỉ bằng một phần hai Địa Cầu]

[Thế giới này thượng võ nên dùng võ lập nghiệp. Hệ Thống Tu Luyện có 9 bậc: Học Đồ, Ngoại Luyện, Nội Luyện, Võ đồ, Võ Sư, Tông Sư, Võ Tôn, Chung Cực Võ Tôn, Võ Thần…]

“Ta ở bậc nào?”

Hệ thống đáp đáp.

[Chủ nhân có thiên phú văn chương, nhưng phụ thân tức tiền nhiệm chưởng môn bắt tu võ nên luyện mãi cũng chỉ đạt đến nửa bước Ngoại Luyện. Đó cũng là lý do một phần chủ nhân còn sống sót sau khi rơi xuống núi. Nếu không hệ thống cũng không xuất hiện…]

Võ Vô Địch chợt nhớ đến chuyện bị trúng độc liền hỏi.

“Còn độc? Kỳ độc mà tên Vô Diện Nhân kia nói là gì? Tại sao ta lại còn sống?”

Hệ thống đáp.

[Kỳ độc mà chủ nhân nhắc đến chính là phép thử của hệ thống. Cho nên chủ nhân vô tình nhặt được Hệ Thống Quản Lý Tông Môn này]

“Nói như vậy, bất kỳ người nào uống phải kỳ độc đó đều nhặt được hệ thống?”

Hệ thống đáp.

[Kỳ độc phải phù hợp tiêu chí: Tư duy phải rộng lớn bao la vô tận. Có thể chứa cả thiên địa thì mới được chấp nhận. Còn không thì trúng độc mà chết!]

Lúc này Võ Vô Địch đã hiểu một phần nào về [Hệ Thống Quản Lý Tông Môn] này.

Võ Vô Địch siết chặt nắm tay lại quyết định.

Nếu hệ thống đồng hành vậy thì cứ thỏa thích quậy tung Võ Minh một lần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook