Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 76: Thượng Quan Gia
Tân Sinh
26/07/2024
Khi Võ Vô Địch cùng Bùi Thiên Bách đến nhà khách thì hai cha con Thượng Quan Chính Nghĩa đã chờ sẵn. Bên cạnh đó còn có bóng dáng Bạch Họa Họa đang tiếp khách, xa xa bóng dáng Bạch Phi Tuyết tựa vào một thân cây giả vờ không chú ý.
Bạch Họa Họa vừa nhìn thấy Võ Vô Địch liền chạy vội lại, ôm lấy cánh tay Võ Vô Địch ríu rít.
“Tướng công… tướng công đã khỏe rồi sao? Họa Họa những ngày này rất nhớ tướng công!”
Võ Vô Địch cười ha ha, ánh mắt đảo về phía Bạch Phi Tuyết đang ngậm một nhánh cỏ, nhìn lên trời giả vờ vô tội.
Bạch Phi Tuyết chính là dạy hư Bạch Họa Họa, khi thấy nữ nhân lạ mặt là xuất hiện đánh chủ quyền.
Chiêu này phải công nhận là ác liệt.
Võ Vô Địch mỉm cười, xoa đầu Bạch Họa Họa an ủi.
“Không sao, một lúc nữa cùng Họa Họa đi dạo!”
Bạch Họa Họa thích thú gật đầu, rồi ngồi xuống một cái ghế gỗ dài gần đó cấm mặt vào màn hình hệ thống.
Thượng Quan Chính Nghĩa lúc này mới lên tiếng.
“Lần này ta cùng Phi nhi đến đây chính là xin gia nhập vào môn phái… Xin Võ chưởng môn chấp nhận”
Võ Vô Địch trố mắt nhìn Thượng Quan Chính Nghĩa, bộ dáng cùng lời lẽ vô cùng thành thật.
Không phải ngài đang là cốc chủ Bách Hoa Cốc hay sao, tại sao lại chạy đến cầu gia nhập môn phái ta rồi.
Ngoài mặt, Võ Vô Địch dò hỏi.
“Thượng Quan tiền bối tính ra cũng là đại lão trong võ lâm. Thình lình gia nhập một môn phái mới vừa vựt dậy. Sợ rằng giang hồ sẽ dị nghị!”
Thượng Quan Chính Nghĩa khoác tay nói.
“Làm rể Bách Hoa Cốc rất áp lực. Hơn nữa, sau trận sinh tử ta đã nghĩ thông rồi…”
“Những ngày ta bàng quan với thế sự, Phi nhi ngày ngày chịu khổ, bị dày vò. Tâm làm cha đau nhưng lại không thể giúp được gì, nguyên nhân chính là ở rể. Dù thực lực có mạnh đến mấy, có thể trấn áp một cõi. Về nhà vẫn là không ngóc đầu dậy được…”
“Cho nên, lần này Phi nhi muốn đầu nhập môn phái của Võ chưởng môn. Thân làm cha, cũng sẽ phụng bồi đến cùng…”
Võ Vô Địch nhìn cử chỉ vô cùng thành khẩn của Thượng Quan Chính Nghĩa trong ánh mắt đầy sự kiên quyết.
Hắn dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét Thượng Quan Chính Nghĩa một lần nữa.
[Tính danh: Thượng Quan Chính Nghĩa]
[Tuổi: 46]
[Sinh Mệnh: 100/100]
[Cấp bậc: Luyện Khí]
[Nguyên quán: Thượng Quan Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …#$@ sau khi trúng phải kỳ độc của Tịch Diệt Cốc…%$ đến NGũ Độc Môn đòi lại công đạo…$@]
Lần trước thăm dò, sinh mệnh còn thấp, giờ Thượng Quan Chính Nghĩa đã hoàn toàn hồi phục. Đặc biệt là cấp bậc từ Võ Tôn thay bằng Luyện Khí.
Chứng tỏ một điều, thực lực ở thời kỳ đỉnh phong chính là Luyện Khí. Một hình thức hệ thống tu luyện khác ngoài Võ Minh.
“Thượng Quan Gia?”
Võ Vô Địch chỉ thì thầm, mặc dù vậy Thượng Quan Chính Nghĩa vẫn nghe được.
Thượng Quan Chính Nghĩa tức thi giải thích.
“Võ chưởng môn đang lo lắng xuất thân của ta sao?”
Võ Vô Địch không vội trả lời mà hướng Bùi Thiên Bách thì thầm to nhỏ.
Bùi Thiên Bách nhận được lệnh xong liền rời đi.
Võ Vô Địch nói tiếp.
“Trong môn phái tại hạ có một đệ tử cùng họ Thượng Quan… cốc chủ đợi một chút…”
Thượng Quan Phi Phi đứng bên cạnh cũng sinh ra tò mò.
Có điều ánh mắt nàng ta một mực quan sát Võ Vô Địch từ lúc xuất hiện.
Một vị cô nương khả ái, cứ nhìn chằm chằm, đúng là khá ngượng ngùng.
Võ Vô Địch khẽ tằng hắng rồi xoay sang nơi khác.
Đúng là dân lập trình game, số phận chính là độc thân vui tính. Gần hai mươi sáu nồi bánh chưng mà chưa có một mối tình lộn lưng, số phận thận bi thảm.
Vài phút sau.
Bùi Thiên Bách trở về, dẫn theo sư muội Cổ Thanh Loan.
Người ngoài không biết, nàng ta chỉ chừng mười chín hai mươi tuổi nhưng ẩn sâu bên trong chân chính là một lão yêu quái 120 tuổi với tiềm năng 9 điểm.
Cổ Thanh Loan xuất hiện, hướng Võ Vô Địch hành lễ.
“Chưởng môn gọi đệ tử có việc gì sao? Đệ tử dạo gần đây đang cày cấp rất mệt mỏi…”
Võ Vô Địch nội tâm oán trách.
Lại diễn, ngươi diễn bấy lâu nay không mệt sao.
Ngoài mặt, Võ Vô Địch hướng Cổ Thanh Loan giới thiệu.
“Vị này là cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa… đệ tử xem có quen biết không?”
Cổ Thanh Loan phản ứng.
“Đệ tử hộ Cổ…”
Nàng ta chưa nói hết câu, chợt nhớ đến bản thân thật giấu đi thân phận quá lâu rồi.
Tâm thật mệt mỏi, họ sớm đã quên đi.
Nàng ta lẩm bẩm.
“Thượng Quan gia?”
Võ Vô Địch không giấu giếm nói.
“Là Thượng Quan Gia… ngoại tộc…”
“Hai người xem, có ấn tượng gì không?”
Lời nói của Võ Vô Địch chân chính vạch trần Cổ Thanh Loan khiến Cổ Thanh Loan trố mắt ra nhìn Võ Vô Địch.
Đây chính là cái tên chưởng môn gà yếu ba tháng trước sao.
Từ khi hắn gặp sát thủ suýt mất mạng, tâm tính hoàn toàn thay đổi. Từ một tên suốt ngày chuyên tâm luyện võ, luyện mãi mà không cách nào giác ngộ.
Đùng một cái, té núi, gặp cơ duyên rồi quật khởi.
Từ một môn phái bất nhập lưu, hành nghề bảo tiêu kiếm sống chuyển mình. Trở thành Đệ Nhất Môn Phái trong võ lâm.
Toàn bộ đều nhờ vào Hệ Thống Tu Luyện, cái gọi là cơ duyên của Võ chưởng môn.
Lúc này xuất hiện một cái tên Thượng Quan Chính Nghĩa.
Nàng dành ba mươi năm tìm kiếm con trai thất lạc trong Võ Minh, tìm kiếm lâu đến nổi nàng quên bản thân từng là Thượng Quan Thanh Loan.
Thượng Quan Thanh Loan nhìn vóc dáng Thượng Quan Chính Nghĩa. Nàng quan sát một hồi mới nói.
“Thân sinh của ta… tùy thân có đeo một chiếc ngọc bội được làm từ ngọc bích, mặt trong có một vết rạn nứt… Trên có khắc họ Thượng Quan…”
Lời nói của Thượng Quan Thanh Loan khiến Thượng Quan Chính Nghĩa giật mình.
Hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc ngọc bội.
Người cưu mang hắn trước kia là một lãng khách trong giang hồ lấy hành hiệp trượng nghĩa làm lẽ sống. Vì thế đặt tên là Chính Nghĩa, họ Thượng Quan dựa theo họ trên ngọc bích.
Chuyện này chỉ có hai người biết.
Vậy mà một vị cô nương chừng mười chín hai mươi, đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc lại biết được.
“Thân sinh?”
Thượng Quan Thanh Loan vô tình nhắc lại chuyện cũ, u buồn gật đầu nói.
“Là con trai ta…”
Võ Vô Địch nghe Thượng Quan Thanh Loan thú nhận liền giật mình.
Bạch Phi Tuyết ở phụ cận thoáng nghe được câu chuyện của một vị sư tỷ cũng đứng thẳng người vì thú vị.
Bùi Thiên Bách thì lắp bắp.
“Sư muội có hài tử sao? Chuyện này khó tin quá!”
“Sư đệ Phan Thái Phong phải làm sao?”
Võ Vô Địch một bên ngạc nhiên.
“Phan Thái Phong có liên quan gì ở đây?”
Bùi Thiên Bách vừa cười vừa lắc đầu nói.
“Hắn vừa thú nhận với đệ tử, có cảm tình với sư muội Cổ Thanh Loan. Trong lần tham gia Quân Uy Chiến đã bị nàng ta thu hút…”
Võ Vô Địch tự ngẫm.
Thế giới này vẫn còn một chút tư tưởng phong kiến, nếu đem thế giới hiện đại ra mà nói. Nếu đã có hài tử thì có sao đâu, miễn thật lòng đến với nhau vì tình yêu thì làm gì có khoảng cách hay giới hạn.
Võ Vô Địch vỗ vai Bùi Thiên Bách nói.
“Không sao, từ từ ta sẽ giáo dục tư tưởng cho tên đó!”
Võ Vô Địch tiến lại gần Thượng Quan Thanh Loan, nhìn nàng ta một hồi, gương mặt nàng ta mang một vẻ u uất khó tả.
Hắn khẽ tằng hắng một cái mới nói.
“Chuyện này hai người từ từ tâm sự, ta tin một lão yêu quái 120 tuổi chắc chắn có ẩn tình. Nếu ta đoán không lầm, khả năng vị cốc chủ Bách Hoa Cốc này chính là đứa con trai thất lạc…”
Thượng Quan Phi Phi kinh ngạc tột độ khi nghe chính miệng Võ Vô Địch nói ra chuyện này.
Nhìn Thượng Quan Thanh Loan cùng nàng trạc tuổi nhau vậy mà từ chính trong miệng Võ chưởng môn chính là tổ mẫu, là bà nội.
“Thế gian này thật sự có chuyện kỳ lạ như vậy sao!”
Bùi Thiên Bách nghe được liền mỉm cười nói.
“Chuyện kỳ lạ, sắp tới Thượng Quan cô nương còn gặp dài dài…”
Võ Vô Địch giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bùi Thiên Bách.
Ngươi nói trúng trọng điểm, đáng khen thưởng.
Võ Vô Địch thoáng nhìn Thượng Quan Thanh Loan mỉm cười, rồi dẫn Bạch Họa Họa rời đi.
Bùi Thiên Bách cũng theo sau rời đi, để Thượng Quan Thanh Loan cùng Thượng Quan Chính Nghĩa nhận nhau.
Dù thế nào thì bản thân Võ Vô Địch cảm thấy chuyện của Thượng Quan Thanh Loan quả nhiên ly kỳ.
Đặc biệt là gốc gác chính là ngoại tộc.
Bạch Họa Họa vừa nhìn thấy Võ Vô Địch liền chạy vội lại, ôm lấy cánh tay Võ Vô Địch ríu rít.
“Tướng công… tướng công đã khỏe rồi sao? Họa Họa những ngày này rất nhớ tướng công!”
Võ Vô Địch cười ha ha, ánh mắt đảo về phía Bạch Phi Tuyết đang ngậm một nhánh cỏ, nhìn lên trời giả vờ vô tội.
Bạch Phi Tuyết chính là dạy hư Bạch Họa Họa, khi thấy nữ nhân lạ mặt là xuất hiện đánh chủ quyền.
Chiêu này phải công nhận là ác liệt.
Võ Vô Địch mỉm cười, xoa đầu Bạch Họa Họa an ủi.
“Không sao, một lúc nữa cùng Họa Họa đi dạo!”
Bạch Họa Họa thích thú gật đầu, rồi ngồi xuống một cái ghế gỗ dài gần đó cấm mặt vào màn hình hệ thống.
Thượng Quan Chính Nghĩa lúc này mới lên tiếng.
“Lần này ta cùng Phi nhi đến đây chính là xin gia nhập vào môn phái… Xin Võ chưởng môn chấp nhận”
Võ Vô Địch trố mắt nhìn Thượng Quan Chính Nghĩa, bộ dáng cùng lời lẽ vô cùng thành thật.
Không phải ngài đang là cốc chủ Bách Hoa Cốc hay sao, tại sao lại chạy đến cầu gia nhập môn phái ta rồi.
Ngoài mặt, Võ Vô Địch dò hỏi.
“Thượng Quan tiền bối tính ra cũng là đại lão trong võ lâm. Thình lình gia nhập một môn phái mới vừa vựt dậy. Sợ rằng giang hồ sẽ dị nghị!”
Thượng Quan Chính Nghĩa khoác tay nói.
“Làm rể Bách Hoa Cốc rất áp lực. Hơn nữa, sau trận sinh tử ta đã nghĩ thông rồi…”
“Những ngày ta bàng quan với thế sự, Phi nhi ngày ngày chịu khổ, bị dày vò. Tâm làm cha đau nhưng lại không thể giúp được gì, nguyên nhân chính là ở rể. Dù thực lực có mạnh đến mấy, có thể trấn áp một cõi. Về nhà vẫn là không ngóc đầu dậy được…”
“Cho nên, lần này Phi nhi muốn đầu nhập môn phái của Võ chưởng môn. Thân làm cha, cũng sẽ phụng bồi đến cùng…”
Võ Vô Địch nhìn cử chỉ vô cùng thành khẩn của Thượng Quan Chính Nghĩa trong ánh mắt đầy sự kiên quyết.
Hắn dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét Thượng Quan Chính Nghĩa một lần nữa.
[Tính danh: Thượng Quan Chính Nghĩa]
[Tuổi: 46]
[Sinh Mệnh: 100/100]
[Cấp bậc: Luyện Khí]
[Nguyên quán: Thượng Quan Gia, {ngoại tộc}]
[Tiểu sử: …#$@ sau khi trúng phải kỳ độc của Tịch Diệt Cốc…%$ đến NGũ Độc Môn đòi lại công đạo…$@]
Lần trước thăm dò, sinh mệnh còn thấp, giờ Thượng Quan Chính Nghĩa đã hoàn toàn hồi phục. Đặc biệt là cấp bậc từ Võ Tôn thay bằng Luyện Khí.
Chứng tỏ một điều, thực lực ở thời kỳ đỉnh phong chính là Luyện Khí. Một hình thức hệ thống tu luyện khác ngoài Võ Minh.
“Thượng Quan Gia?”
Võ Vô Địch chỉ thì thầm, mặc dù vậy Thượng Quan Chính Nghĩa vẫn nghe được.
Thượng Quan Chính Nghĩa tức thi giải thích.
“Võ chưởng môn đang lo lắng xuất thân của ta sao?”
Võ Vô Địch không vội trả lời mà hướng Bùi Thiên Bách thì thầm to nhỏ.
Bùi Thiên Bách nhận được lệnh xong liền rời đi.
Võ Vô Địch nói tiếp.
“Trong môn phái tại hạ có một đệ tử cùng họ Thượng Quan… cốc chủ đợi một chút…”
Thượng Quan Phi Phi đứng bên cạnh cũng sinh ra tò mò.
Có điều ánh mắt nàng ta một mực quan sát Võ Vô Địch từ lúc xuất hiện.
Một vị cô nương khả ái, cứ nhìn chằm chằm, đúng là khá ngượng ngùng.
Võ Vô Địch khẽ tằng hắng rồi xoay sang nơi khác.
Đúng là dân lập trình game, số phận chính là độc thân vui tính. Gần hai mươi sáu nồi bánh chưng mà chưa có một mối tình lộn lưng, số phận thận bi thảm.
Vài phút sau.
Bùi Thiên Bách trở về, dẫn theo sư muội Cổ Thanh Loan.
Người ngoài không biết, nàng ta chỉ chừng mười chín hai mươi tuổi nhưng ẩn sâu bên trong chân chính là một lão yêu quái 120 tuổi với tiềm năng 9 điểm.
Cổ Thanh Loan xuất hiện, hướng Võ Vô Địch hành lễ.
“Chưởng môn gọi đệ tử có việc gì sao? Đệ tử dạo gần đây đang cày cấp rất mệt mỏi…”
Võ Vô Địch nội tâm oán trách.
Lại diễn, ngươi diễn bấy lâu nay không mệt sao.
Ngoài mặt, Võ Vô Địch hướng Cổ Thanh Loan giới thiệu.
“Vị này là cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa… đệ tử xem có quen biết không?”
Cổ Thanh Loan phản ứng.
“Đệ tử hộ Cổ…”
Nàng ta chưa nói hết câu, chợt nhớ đến bản thân thật giấu đi thân phận quá lâu rồi.
Tâm thật mệt mỏi, họ sớm đã quên đi.
Nàng ta lẩm bẩm.
“Thượng Quan gia?”
Võ Vô Địch không giấu giếm nói.
“Là Thượng Quan Gia… ngoại tộc…”
“Hai người xem, có ấn tượng gì không?”
Lời nói của Võ Vô Địch chân chính vạch trần Cổ Thanh Loan khiến Cổ Thanh Loan trố mắt ra nhìn Võ Vô Địch.
Đây chính là cái tên chưởng môn gà yếu ba tháng trước sao.
Từ khi hắn gặp sát thủ suýt mất mạng, tâm tính hoàn toàn thay đổi. Từ một tên suốt ngày chuyên tâm luyện võ, luyện mãi mà không cách nào giác ngộ.
Đùng một cái, té núi, gặp cơ duyên rồi quật khởi.
Từ một môn phái bất nhập lưu, hành nghề bảo tiêu kiếm sống chuyển mình. Trở thành Đệ Nhất Môn Phái trong võ lâm.
Toàn bộ đều nhờ vào Hệ Thống Tu Luyện, cái gọi là cơ duyên của Võ chưởng môn.
Lúc này xuất hiện một cái tên Thượng Quan Chính Nghĩa.
Nàng dành ba mươi năm tìm kiếm con trai thất lạc trong Võ Minh, tìm kiếm lâu đến nổi nàng quên bản thân từng là Thượng Quan Thanh Loan.
Thượng Quan Thanh Loan nhìn vóc dáng Thượng Quan Chính Nghĩa. Nàng quan sát một hồi mới nói.
“Thân sinh của ta… tùy thân có đeo một chiếc ngọc bội được làm từ ngọc bích, mặt trong có một vết rạn nứt… Trên có khắc họ Thượng Quan…”
Lời nói của Thượng Quan Thanh Loan khiến Thượng Quan Chính Nghĩa giật mình.
Hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc ngọc bội.
Người cưu mang hắn trước kia là một lãng khách trong giang hồ lấy hành hiệp trượng nghĩa làm lẽ sống. Vì thế đặt tên là Chính Nghĩa, họ Thượng Quan dựa theo họ trên ngọc bích.
Chuyện này chỉ có hai người biết.
Vậy mà một vị cô nương chừng mười chín hai mươi, đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc lại biết được.
“Thân sinh?”
Thượng Quan Thanh Loan vô tình nhắc lại chuyện cũ, u buồn gật đầu nói.
“Là con trai ta…”
Võ Vô Địch nghe Thượng Quan Thanh Loan thú nhận liền giật mình.
Bạch Phi Tuyết ở phụ cận thoáng nghe được câu chuyện của một vị sư tỷ cũng đứng thẳng người vì thú vị.
Bùi Thiên Bách thì lắp bắp.
“Sư muội có hài tử sao? Chuyện này khó tin quá!”
“Sư đệ Phan Thái Phong phải làm sao?”
Võ Vô Địch một bên ngạc nhiên.
“Phan Thái Phong có liên quan gì ở đây?”
Bùi Thiên Bách vừa cười vừa lắc đầu nói.
“Hắn vừa thú nhận với đệ tử, có cảm tình với sư muội Cổ Thanh Loan. Trong lần tham gia Quân Uy Chiến đã bị nàng ta thu hút…”
Võ Vô Địch tự ngẫm.
Thế giới này vẫn còn một chút tư tưởng phong kiến, nếu đem thế giới hiện đại ra mà nói. Nếu đã có hài tử thì có sao đâu, miễn thật lòng đến với nhau vì tình yêu thì làm gì có khoảng cách hay giới hạn.
Võ Vô Địch vỗ vai Bùi Thiên Bách nói.
“Không sao, từ từ ta sẽ giáo dục tư tưởng cho tên đó!”
Võ Vô Địch tiến lại gần Thượng Quan Thanh Loan, nhìn nàng ta một hồi, gương mặt nàng ta mang một vẻ u uất khó tả.
Hắn khẽ tằng hắng một cái mới nói.
“Chuyện này hai người từ từ tâm sự, ta tin một lão yêu quái 120 tuổi chắc chắn có ẩn tình. Nếu ta đoán không lầm, khả năng vị cốc chủ Bách Hoa Cốc này chính là đứa con trai thất lạc…”
Thượng Quan Phi Phi kinh ngạc tột độ khi nghe chính miệng Võ Vô Địch nói ra chuyện này.
Nhìn Thượng Quan Thanh Loan cùng nàng trạc tuổi nhau vậy mà từ chính trong miệng Võ chưởng môn chính là tổ mẫu, là bà nội.
“Thế gian này thật sự có chuyện kỳ lạ như vậy sao!”
Bùi Thiên Bách nghe được liền mỉm cười nói.
“Chuyện kỳ lạ, sắp tới Thượng Quan cô nương còn gặp dài dài…”
Võ Vô Địch giơ ngón tay cái lên khen ngợi Bùi Thiên Bách.
Ngươi nói trúng trọng điểm, đáng khen thưởng.
Võ Vô Địch thoáng nhìn Thượng Quan Thanh Loan mỉm cười, rồi dẫn Bạch Họa Họa rời đi.
Bùi Thiên Bách cũng theo sau rời đi, để Thượng Quan Thanh Loan cùng Thượng Quan Chính Nghĩa nhận nhau.
Dù thế nào thì bản thân Võ Vô Địch cảm thấy chuyện của Thượng Quan Thanh Loan quả nhiên ly kỳ.
Đặc biệt là gốc gác chính là ngoại tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.