Chương 116: Cứu sống, cô khiến hắn kinh hãi
Vọng Thần Mạc Cập
13/10/2021
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Úy Ương trước tiên gấp rút đặt người bệnh nằm ngay ngắn, sau đó cởi áo khoác ngoài của cô ấy, bên trong là bộ váy
xoắn đằng trước, đai lưng vòng thành một hình nơ con bướm xinh đẹp.
Cô vội vàng tháo lỏng đai lưng, đến đầu người bệnh, cổ, cơ thể nằm thẳng không xiêu vẹo, hai tay đặt hai bên sườn.
Trước tiên kiểm tra hơi thở, quả nhiên không thấy, lại quỳ xuống lắng nghe nhịp tim, xác định tim đã ngừng đập.
Tình huống rất nguy kịch, trong lòng cô căng thẳng, lại lấy tay ấn trước ngực phía bên trái, sau khi liên tiếp ấn hai ba lần, nắm tay nâng lên cách ngực 20-30 centimet, kích mạnh, kích tim lặp đi lặng lại như vậy..
Mộ Nhung Trưng luôn lẳng lặng nhìn, ý bảo Tô Triết với phó quan Trương ngăn lại mấy người phục vụ đang nghi ngờ trong khách sạn, ánh mắt sắc nhọn, càng ngàng càng thâm sâu, sinh ra nghi vấn.
Bên cạnh, mấy lữ khách quần áo quyến rũ dần dần vây quanh.
"Ai nha, tuổi còn trẻ, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại có bệnh tim, thật là hồng nhan bạc mệnh.."
"Đã không còn thở rồi, sao có thể cứu sống lại được?"
"Đúng, bệnh tim là khó chữa trị nhất, chỉ cần phát bệnh, xác suất sống liền không nhiều.."
"Cô gái đang cố cứu kia là bác sĩ sao?"
"Sao có thể là bác sĩ? Bé như thế, phỏng chừng là học sinh cao trung ấy!"
"Làm bậy, cô ấy đây là đang làm bậy, nhìn xem, người nhà nhất định không tha cho cô ấy, cô ấy đang rước họa vào thân.."
Tiếng thương tiếc, tiếng hoang mang, vui sướng khi người gặp họa, ở bốn phía vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Nhân tính trăm hình, hiện rõ không thể nghi ngờ.
Úy Ương không thèm để ý, chuyên tâm hết sức cấp cứu.
May mà, mấy lần tuần hoàn ngắt quãng, tim người bệnh cuối cùng khôi phục lại được nhịp đập.
Lúc nghe thấy tiếng đập phịch phịch phịch đại diện cho sinh mệnh, ánh mắt cô lộ sự vui mừng như điên, kích động ngẩng đầu hướng Mộ Nhung Trưng hét: "Nhịp tim khôi phục rồi, nhịp tim khôi phục rồi.."
"Ừ, cố lên.."
Hắn nhàn nhạt cổ vũ, đôi mắt lại sâu không lường được.
Úy Ương không nói cái khác, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân, sau đó ấn ngoại lực trước ngực, mỗi lần ấn 10 cái, thổi hơi 1 lần, lại ấn ngực bên trái, một lần năm sáu giây..
Những động tác này cô làm đâu vào đấy, không hoảng không loạn, căn bản không giống người mới vào nghề, ngược lại giống chuyên gia trong nghề, quen thuộc cực kỳ.
Lại cách một lúc, cuối cùng bệnh nhân có thể tự hô hấp, chậm rãi mở mắt, chỉ là tinh thần rất mê mang, nhìn qua suy nhược vô cùng.
Úy Ương đã mệt nằm nhoài bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh này, xoay đầu cười khanh khách nhìn về phía Mộ Nhung Trưng vẫn luôn canh bên cạnh như vệ binh, âm thanh cười dễ nghe như tiếng chuông, "Sống rồi, em cứu sống cô ấy rồi, bây giờ, chỉ cần đem cô ấy tới bệnh viện tiến hành một chút điều trị tiếp theo là được.."
Âm thanh ngọt ngào giòn tan nói vô cùng vui mừng.
Đây là người đầu tiên cô cứu sống sau khi trọng sinh, cô tất nhiên là cao hứng-------Với cô, điều thích nhất không ngoài việc: Cứu người.
"Ừ, vất vả rồi.."
Ánh mắt Mộ Nhung Trưng sáng quắc, ngồi xổm xuống nâng cô đang lòng đầy vui mừng dậy, để cô dựa vào mình một chút, sau đó dùng khăn tay tỉ mỉ lau mồ hôi cho cô, trong ánh mắt tất cả đều là suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, bốn phía lại vang lên một trận kinh hô thảo luận:
"Kỳ tích, đúng là kỳ tích, không thở nữa, cư nhiên còn có thể cứu sống? Quá lợi hại rồi!"
"Vị tiểu thư này đại nạn không chết ắt có phúc về sau."
"Ài, cô gái, nhà cô là học y à!"
"Thần y chuyển thế, cô gái này nhất định là thần y chuyển thế!"
"Cũng có thể là mèo mù vớ phải chuột chết."
Âm thanh kinh ngạc, khen ngợi, châm chọc mỉa mai, lại lần nữa chuyền tới..
Úy Ương ai cũng chẳng thèm quan tâm như cũ: Cô làm việc, không vì người khác nhìn như nào, chỉ vì bản năng của người làm y.
"Tránh ra tránh ra, nhanh tránh ra, đại thiếu gia tới rồi.."
Đám người vây quanh đột nhiên tránh ra một đường, một người đàn ông trẻ tuổi khí chất hiên ngang bị người khác vây quanh nhanh chóng đi tới.
Ngay sau đó, có người hướng hắn báo: "Đại thiếu gia, nhị tiểu thư vừa đột ngột phát bệnh tim, may mà hiện giờ đã được cứu tỉnh rồi.."
Nghe vậy, Úy Ương quay đầu qua đó.
Ngay sau đó, một gương mặt khí chất bất phàm chiếu vào hàng mi mắt cô: Ngũ quan tuấn dật phi phàm, thân hình cao lớn tuấn tú, mặc tây trang màu xám, tây trang rất vừa vặn, không có một cái nếp nhăn, hiện ra ngoài sự tôn quý kiêu ngạo, thu hết vào trong cặp mắt đen như lưỡi đao ấy.
Người này, ngoại hình nho nhã, lại có đôi mày kiếm sắc bén, vội vàng đi tới, bước chân gấp gáp, lại trầm ổn, đủ thấy là một đỉnh núi thái sơn không dễ để lộ sắc thái của nhân vật lợi hại.
Lại nhìn kỹ, Úy Ương bất giác há miệng, kinh ngạc cực kỳ:
Ai da uy, người này, người này không phải chính là người giàu nhất Hải Tân trong tương lai Sở Kiêu Dao sao?
Mộ Nhung Trưng cũng nhận ra, người tới chính là Boss lớn của tòa Hải Thị Thịnh, du học sinh về nước, một trong số người con giỏi về làm ăn buôn bán của Cự Phú, tên gọi: Sở Kiêu Dao, năm nay 28 tuổi, là con cưng đại danh gia môn nhất bản địa, trong nhà có gia truyền làm kinh doanh, làm ăn ra cả nước ngoài, nhà ngoại là gia đình quân nhân chính trị, xuất thân như thế, thân phận như thế, cả nước cũng khó tìm ra được mấy người.
Chuyến này, hắn có một mục đích khác chính là tới tìm vị đại thiếu gia Sở này, không nghĩ tới vừa tới đây, tiểu Uyên Ương nhà hắn liền chó ngáp phải ruồi cứu được nhị tiểu thư Sở gia------Tiểu quỷ này, thật đúng là phúc tinh của hắn.
Hắn bất giác âm thầm cong cong khóe môi.
Sở Kiêu Dao bước nhanh tới, đầu tiên nhìn thoáng qua em gái nằm hấp hối dưới mặt đất, sắc mặt ngưng trệ muốn tới đỡ.
Úy Ương vội kêu lên: "Đừng đỡ, để cô ấy nằm thẳng dưới đất."
Ánh mắt Sở Kiêu Dao lúc này mới rơi xuống đôi nam nữ trẻ tuổi này"Người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, không phú tức quý, không giận mà uy, khí thế bức người, không thể khinh thường; Cô gái yêu kiều khả ái, long lanh tinh tế, một đôi mắt đẹp, trong linh động lại lộ ra vẻ khó thuần, lúc nhìn hắn không tránh không né, dường như đối với hắn rất có hứng thú, nhưng, loại hứng thú này lại không phải say mê, mà là một loại hứng thú khác khó có thể diễn tả thành lời.
Kỳ lạ nhất là, hắn thế nhưng không có chút nào phản cảm.
Có thể là vì dung nhan tuyệt sắc của cô, lại nhìn bộ váy đỏ cô mặc, tăng thêm da thịt trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, lúc nhìn quanh, lộ ra một cỗ xuất trần thoát tục thuần tịnh tuyệt mỹ, dễ dàng có thể câu hồn phách người khác.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền không thể rời mắt, trái tim theo đó loạn nhịp vài cái, trong lòng thầm than: Một cô gái thật đẹp, xinh đẹp như ngọc, tựa nụ hoa sen mới nở, trong veo gợn sóng mà không diêm dúa, nhiễm dáng xuân mà đậm thêm.
Mộ Nhung Trưng lại nhíu mày.
Ánh mắt tùy tiện này, bắn ra tia kinh diễm này là đại biểu ý tứ gì, hắn vô cùng hiểu rõ.
Đột nhiên, hắn có chút hối hận, hôm nay, hắn không nên để cổ mặc váy đỏ, cũng không nên đưa cô ra ngoài, càng không nên dung túng cô cứu người..
Cô ấy à, cô chính là một đóa hồng nhỏ họa thủy, quen trêu hoa ghẹo nguyệt, nên bị cất trong nhà.
Xuất phát từ bản năng nam tính, hắn đem tiểu họa thủy mà Sở Kiêu Dao nhiệt tình nhìn chằm chằm nào đó kéo ra phía sau, chỉ thiếu cái không kêu lên:
Ài, Sở tiên sinh, cô gái nhỏ này là hoa đã có chủ rồi.
Cô vội vàng tháo lỏng đai lưng, đến đầu người bệnh, cổ, cơ thể nằm thẳng không xiêu vẹo, hai tay đặt hai bên sườn.
Trước tiên kiểm tra hơi thở, quả nhiên không thấy, lại quỳ xuống lắng nghe nhịp tim, xác định tim đã ngừng đập.
Tình huống rất nguy kịch, trong lòng cô căng thẳng, lại lấy tay ấn trước ngực phía bên trái, sau khi liên tiếp ấn hai ba lần, nắm tay nâng lên cách ngực 20-30 centimet, kích mạnh, kích tim lặp đi lặng lại như vậy..
Mộ Nhung Trưng luôn lẳng lặng nhìn, ý bảo Tô Triết với phó quan Trương ngăn lại mấy người phục vụ đang nghi ngờ trong khách sạn, ánh mắt sắc nhọn, càng ngàng càng thâm sâu, sinh ra nghi vấn.
Bên cạnh, mấy lữ khách quần áo quyến rũ dần dần vây quanh.
"Ai nha, tuổi còn trẻ, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại có bệnh tim, thật là hồng nhan bạc mệnh.."
"Đã không còn thở rồi, sao có thể cứu sống lại được?"
"Đúng, bệnh tim là khó chữa trị nhất, chỉ cần phát bệnh, xác suất sống liền không nhiều.."
"Cô gái đang cố cứu kia là bác sĩ sao?"
"Sao có thể là bác sĩ? Bé như thế, phỏng chừng là học sinh cao trung ấy!"
"Làm bậy, cô ấy đây là đang làm bậy, nhìn xem, người nhà nhất định không tha cho cô ấy, cô ấy đang rước họa vào thân.."
Tiếng thương tiếc, tiếng hoang mang, vui sướng khi người gặp họa, ở bốn phía vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Nhân tính trăm hình, hiện rõ không thể nghi ngờ.
Úy Ương không thèm để ý, chuyên tâm hết sức cấp cứu.
May mà, mấy lần tuần hoàn ngắt quãng, tim người bệnh cuối cùng khôi phục lại được nhịp đập.
Lúc nghe thấy tiếng đập phịch phịch phịch đại diện cho sinh mệnh, ánh mắt cô lộ sự vui mừng như điên, kích động ngẩng đầu hướng Mộ Nhung Trưng hét: "Nhịp tim khôi phục rồi, nhịp tim khôi phục rồi.."
"Ừ, cố lên.."
Hắn nhàn nhạt cổ vũ, đôi mắt lại sâu không lường được.
Úy Ương không nói cái khác, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân, sau đó ấn ngoại lực trước ngực, mỗi lần ấn 10 cái, thổi hơi 1 lần, lại ấn ngực bên trái, một lần năm sáu giây..
Những động tác này cô làm đâu vào đấy, không hoảng không loạn, căn bản không giống người mới vào nghề, ngược lại giống chuyên gia trong nghề, quen thuộc cực kỳ.
Lại cách một lúc, cuối cùng bệnh nhân có thể tự hô hấp, chậm rãi mở mắt, chỉ là tinh thần rất mê mang, nhìn qua suy nhược vô cùng.
Úy Ương đã mệt nằm nhoài bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh này, xoay đầu cười khanh khách nhìn về phía Mộ Nhung Trưng vẫn luôn canh bên cạnh như vệ binh, âm thanh cười dễ nghe như tiếng chuông, "Sống rồi, em cứu sống cô ấy rồi, bây giờ, chỉ cần đem cô ấy tới bệnh viện tiến hành một chút điều trị tiếp theo là được.."
Âm thanh ngọt ngào giòn tan nói vô cùng vui mừng.
Đây là người đầu tiên cô cứu sống sau khi trọng sinh, cô tất nhiên là cao hứng-------Với cô, điều thích nhất không ngoài việc: Cứu người.
"Ừ, vất vả rồi.."
Ánh mắt Mộ Nhung Trưng sáng quắc, ngồi xổm xuống nâng cô đang lòng đầy vui mừng dậy, để cô dựa vào mình một chút, sau đó dùng khăn tay tỉ mỉ lau mồ hôi cho cô, trong ánh mắt tất cả đều là suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, bốn phía lại vang lên một trận kinh hô thảo luận:
"Kỳ tích, đúng là kỳ tích, không thở nữa, cư nhiên còn có thể cứu sống? Quá lợi hại rồi!"
"Vị tiểu thư này đại nạn không chết ắt có phúc về sau."
"Ài, cô gái, nhà cô là học y à!"
"Thần y chuyển thế, cô gái này nhất định là thần y chuyển thế!"
"Cũng có thể là mèo mù vớ phải chuột chết."
Âm thanh kinh ngạc, khen ngợi, châm chọc mỉa mai, lại lần nữa chuyền tới..
Úy Ương ai cũng chẳng thèm quan tâm như cũ: Cô làm việc, không vì người khác nhìn như nào, chỉ vì bản năng của người làm y.
"Tránh ra tránh ra, nhanh tránh ra, đại thiếu gia tới rồi.."
Đám người vây quanh đột nhiên tránh ra một đường, một người đàn ông trẻ tuổi khí chất hiên ngang bị người khác vây quanh nhanh chóng đi tới.
Ngay sau đó, có người hướng hắn báo: "Đại thiếu gia, nhị tiểu thư vừa đột ngột phát bệnh tim, may mà hiện giờ đã được cứu tỉnh rồi.."
Nghe vậy, Úy Ương quay đầu qua đó.
Ngay sau đó, một gương mặt khí chất bất phàm chiếu vào hàng mi mắt cô: Ngũ quan tuấn dật phi phàm, thân hình cao lớn tuấn tú, mặc tây trang màu xám, tây trang rất vừa vặn, không có một cái nếp nhăn, hiện ra ngoài sự tôn quý kiêu ngạo, thu hết vào trong cặp mắt đen như lưỡi đao ấy.
Người này, ngoại hình nho nhã, lại có đôi mày kiếm sắc bén, vội vàng đi tới, bước chân gấp gáp, lại trầm ổn, đủ thấy là một đỉnh núi thái sơn không dễ để lộ sắc thái của nhân vật lợi hại.
Lại nhìn kỹ, Úy Ương bất giác há miệng, kinh ngạc cực kỳ:
Ai da uy, người này, người này không phải chính là người giàu nhất Hải Tân trong tương lai Sở Kiêu Dao sao?
Mộ Nhung Trưng cũng nhận ra, người tới chính là Boss lớn của tòa Hải Thị Thịnh, du học sinh về nước, một trong số người con giỏi về làm ăn buôn bán của Cự Phú, tên gọi: Sở Kiêu Dao, năm nay 28 tuổi, là con cưng đại danh gia môn nhất bản địa, trong nhà có gia truyền làm kinh doanh, làm ăn ra cả nước ngoài, nhà ngoại là gia đình quân nhân chính trị, xuất thân như thế, thân phận như thế, cả nước cũng khó tìm ra được mấy người.
Chuyến này, hắn có một mục đích khác chính là tới tìm vị đại thiếu gia Sở này, không nghĩ tới vừa tới đây, tiểu Uyên Ương nhà hắn liền chó ngáp phải ruồi cứu được nhị tiểu thư Sở gia------Tiểu quỷ này, thật đúng là phúc tinh của hắn.
Hắn bất giác âm thầm cong cong khóe môi.
Sở Kiêu Dao bước nhanh tới, đầu tiên nhìn thoáng qua em gái nằm hấp hối dưới mặt đất, sắc mặt ngưng trệ muốn tới đỡ.
Úy Ương vội kêu lên: "Đừng đỡ, để cô ấy nằm thẳng dưới đất."
Ánh mắt Sở Kiêu Dao lúc này mới rơi xuống đôi nam nữ trẻ tuổi này"Người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, không phú tức quý, không giận mà uy, khí thế bức người, không thể khinh thường; Cô gái yêu kiều khả ái, long lanh tinh tế, một đôi mắt đẹp, trong linh động lại lộ ra vẻ khó thuần, lúc nhìn hắn không tránh không né, dường như đối với hắn rất có hứng thú, nhưng, loại hứng thú này lại không phải say mê, mà là một loại hứng thú khác khó có thể diễn tả thành lời.
Kỳ lạ nhất là, hắn thế nhưng không có chút nào phản cảm.
Có thể là vì dung nhan tuyệt sắc của cô, lại nhìn bộ váy đỏ cô mặc, tăng thêm da thịt trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, lúc nhìn quanh, lộ ra một cỗ xuất trần thoát tục thuần tịnh tuyệt mỹ, dễ dàng có thể câu hồn phách người khác.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền không thể rời mắt, trái tim theo đó loạn nhịp vài cái, trong lòng thầm than: Một cô gái thật đẹp, xinh đẹp như ngọc, tựa nụ hoa sen mới nở, trong veo gợn sóng mà không diêm dúa, nhiễm dáng xuân mà đậm thêm.
Mộ Nhung Trưng lại nhíu mày.
Ánh mắt tùy tiện này, bắn ra tia kinh diễm này là đại biểu ý tứ gì, hắn vô cùng hiểu rõ.
Đột nhiên, hắn có chút hối hận, hôm nay, hắn không nên để cổ mặc váy đỏ, cũng không nên đưa cô ra ngoài, càng không nên dung túng cô cứu người..
Cô ấy à, cô chính là một đóa hồng nhỏ họa thủy, quen trêu hoa ghẹo nguyệt, nên bị cất trong nhà.
Xuất phát từ bản năng nam tính, hắn đem tiểu họa thủy mà Sở Kiêu Dao nhiệt tình nhìn chằm chằm nào đó kéo ra phía sau, chỉ thiếu cái không kêu lên:
Ài, Sở tiên sinh, cô gái nhỏ này là hoa đã có chủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.