Chương 14: Lời ngon tiếng ngọt, cô miệng đầy nói dối
Vọng Thần Mạc Cập
13/10/2021
Liễu Hãn Sanh cũng cả kinh, không nghĩ tới sẽ đụng phải người này, bộ dạng hung thần ác quỷ kia, như muốn lột da uống máu hắn.
Vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn, làm hắn không hiểu sao sợ hãi, tay không tự nhiên liền buông lỏng tay.
Úy Ương nhân cơ hội rút tay lại, vội vội vàng vàng vứt bỏ Liễu Hãn Sanh, hướng cái người ánh mắt tức giận kia, lại trầm tĩnh như cũ, cắn răng, lao tới, trước tiên là ôm chặt chân của hắn.
"Tứ thiếu, anh về thật đúng lúc, bây giờ, tôi có thể ở trước mặt anh với hắn, đem chuyện này nói rõ ràng minh bạch."
Cô gắt gao ôm hắn, nhìn về phía gương mặt hiện lên khiếp sợ của Liễu Hãn Sơn:
Liễu Hãn Sanh, anh cũng nghe cho kỹ đây, em gả cho doanh trưởng Mộ là cam tâm tình nguyện, không phải hắn ép gả, từ nay về sau, em nguyện cùng hắn sớm sớm chiều chiều, đến khi đầu bạc. Vì thế, em với anh chỉ có quan hệ bạn học, không hơn.'
Đây tuyệt đối là lời nói dối dỗ dành người ta.
Tên gia hỏa trước mắt là tên hỗn đản mà cả đời này cô muốn trốn thoát.
Cái duy nhất không nói dối là, tình cảm của cô với Liễu Hãn Sanh, đích xác chỉ là quan hệ bạn học: Đứa trẻ mười mấy tuổi, đối với tình yêu chỉ là ngu ngơ mờ mịt, nói trắng ra, đó căn bản không phải là tình yêu.
Đời trước, cô ở nước ngoài nhiều năm sau mới nhìn rõ.
Hiện tại, cô càng nhìn thấy rõ ràng.
Mà giờ phút này, cô cần cùng với Liễu Hãn Sanh phân rõ ranh giới, vừa là để bảo toàn bản thân, cũng là bảo toàn hắn.
Liễu Hãn Sanh lộ ra nồng đậm sự thất vọng, không nghĩ tới cô không biết xấu hổ đi ôm Mộ Nhung Trưng, thái độ này thật sự không biết xấu hổ.
"Úy Ương, em có biết xấu hổ hay không?"
Hắn bị tức điên rồi, từ trước tới nay, hắn nhìn cô như trân bảo, cô lại muốn như thế tự hạ thấp mình.
"Em ăn ngay nói thật, sao lại là không biết xấu hổ? Mộ Nhung Trưng mới là người đàn ông em muốn gả, chỉ có người như hắn, mới cho em cuộc sống mà em muốn, giúp đỡ em, còn có mẹ em, giúp em thoát khỏi biển khổ. Em với anh, chẳng qua chỉ là bạn học, tình bạn có nặng cũng không bằng tình nghĩa vợ chồng, về sau, em muốn đời đời kiếp kiếp theo hắn, làm cặp phu thê dài lâu. Anh là người ngoài, phiền anh đừng tới đảo loạn cuộc sống của chúng em."
Một màn 'Dỗ dành người' này, lời ngon tiếng ngọt từ răng môi toát ra, cô tự cảm thấy da gà rơi đầy đất.
Nhưng mà, vì xoa dịu lửa giận của hắn, cô thật sự cắn răng đem cái gì có thì đều lấy hết ra rồi, nói một miệng đến lương tâm cũng cắn dứt.
Thiên linh linh địa linh linh, tứ phương thần tiên tới hiển linh, bảo vệ con an toàn độ kiếp đi.
Tuy rằng cô trước giờ không tin quỷ thần, nhưng hiện tại chỉ có thể cầu nguyện như vậy.
Cô một bên trong lòng niệm, một bên nhìn trộm Mộ Nhung Trưng.
Ha ha ha, lời cầu nguyện hiển linh rồi, cái ánh mắt tức giận đùng đùng kia từ từ giảm đi, đôi mắt bốc hỏa từng chút từng chút bình tĩnh lại, ánh mắt mãnh liệt trở nên sâu không lường được, nhưng lại nóng rực nhìn cô.
"Lời thật lòng"
Hắn hỏi cô.
Ủy Ương dơ tay, chỉ lên trời thề, vẻ mặt nghiêm túc, ' Ngẩng đầu ba thước có thần linh, Úy Ương ta chưa từng nói dối, thân này trừ Mộ Nhung Trưng không gả, đời này nhận định nhận anh làm chồng, nếu như phản lời thề, trời đánh ngũ lôi'
Thần linh cái gì?
Cô là người theo thuyết vô thần, mới không sợ sét đánh.
Chỉ cần có thể dỗ được hắn, vô sỉ nói dối lần nữa, cô đều có thể nghĩ ra tiếp.
Mộ Nhung Trưng cong cong khóe môi, tức giận tiêu tan, nhưng tin hay không, cô thật sự nhìn không ra, người đàn ông này tâm tư quá khó đoán.
Liễu Hãn Sanh thì hoàn toàn thương tâm muốn chết, 'Úy Ương, không nghĩ tới cô là người như thế, mấy năm nay, trách ta mắt mù, nhìn nhầm cô."
Hắn vứt lại một câu thất vọng, oán giận rời đi.
Úy Ương coi như không thấy, lấy toàn tâm toàn sức cười với người đàn ông bên cạnh, sợ hắn đem người ngăn lại, đem anh ta đánh tàn phế, còn hao tổn tâm sức kéo hắn về phía phòng, 'Tứ thiếu, tôi có việc cần thương lượng với anh, chúng ta vào phòng từ từ nói chuyện được không?'
Ai biết vừa mới vào phòng, tên gia hỏa này véo tai cô, cả mặt ghét bỏ kéo cô ra, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh: ' Nha đầu thối, hóa ra em giỏi diễn như vậy a'
Vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn, làm hắn không hiểu sao sợ hãi, tay không tự nhiên liền buông lỏng tay.
Úy Ương nhân cơ hội rút tay lại, vội vội vàng vàng vứt bỏ Liễu Hãn Sanh, hướng cái người ánh mắt tức giận kia, lại trầm tĩnh như cũ, cắn răng, lao tới, trước tiên là ôm chặt chân của hắn.
"Tứ thiếu, anh về thật đúng lúc, bây giờ, tôi có thể ở trước mặt anh với hắn, đem chuyện này nói rõ ràng minh bạch."
Cô gắt gao ôm hắn, nhìn về phía gương mặt hiện lên khiếp sợ của Liễu Hãn Sơn:
Liễu Hãn Sanh, anh cũng nghe cho kỹ đây, em gả cho doanh trưởng Mộ là cam tâm tình nguyện, không phải hắn ép gả, từ nay về sau, em nguyện cùng hắn sớm sớm chiều chiều, đến khi đầu bạc. Vì thế, em với anh chỉ có quan hệ bạn học, không hơn.'
Đây tuyệt đối là lời nói dối dỗ dành người ta.
Tên gia hỏa trước mắt là tên hỗn đản mà cả đời này cô muốn trốn thoát.
Cái duy nhất không nói dối là, tình cảm của cô với Liễu Hãn Sanh, đích xác chỉ là quan hệ bạn học: Đứa trẻ mười mấy tuổi, đối với tình yêu chỉ là ngu ngơ mờ mịt, nói trắng ra, đó căn bản không phải là tình yêu.
Đời trước, cô ở nước ngoài nhiều năm sau mới nhìn rõ.
Hiện tại, cô càng nhìn thấy rõ ràng.
Mà giờ phút này, cô cần cùng với Liễu Hãn Sanh phân rõ ranh giới, vừa là để bảo toàn bản thân, cũng là bảo toàn hắn.
Liễu Hãn Sanh lộ ra nồng đậm sự thất vọng, không nghĩ tới cô không biết xấu hổ đi ôm Mộ Nhung Trưng, thái độ này thật sự không biết xấu hổ.
"Úy Ương, em có biết xấu hổ hay không?"
Hắn bị tức điên rồi, từ trước tới nay, hắn nhìn cô như trân bảo, cô lại muốn như thế tự hạ thấp mình.
"Em ăn ngay nói thật, sao lại là không biết xấu hổ? Mộ Nhung Trưng mới là người đàn ông em muốn gả, chỉ có người như hắn, mới cho em cuộc sống mà em muốn, giúp đỡ em, còn có mẹ em, giúp em thoát khỏi biển khổ. Em với anh, chẳng qua chỉ là bạn học, tình bạn có nặng cũng không bằng tình nghĩa vợ chồng, về sau, em muốn đời đời kiếp kiếp theo hắn, làm cặp phu thê dài lâu. Anh là người ngoài, phiền anh đừng tới đảo loạn cuộc sống của chúng em."
Một màn 'Dỗ dành người' này, lời ngon tiếng ngọt từ răng môi toát ra, cô tự cảm thấy da gà rơi đầy đất.
Nhưng mà, vì xoa dịu lửa giận của hắn, cô thật sự cắn răng đem cái gì có thì đều lấy hết ra rồi, nói một miệng đến lương tâm cũng cắn dứt.
Thiên linh linh địa linh linh, tứ phương thần tiên tới hiển linh, bảo vệ con an toàn độ kiếp đi.
Tuy rằng cô trước giờ không tin quỷ thần, nhưng hiện tại chỉ có thể cầu nguyện như vậy.
Cô một bên trong lòng niệm, một bên nhìn trộm Mộ Nhung Trưng.
Ha ha ha, lời cầu nguyện hiển linh rồi, cái ánh mắt tức giận đùng đùng kia từ từ giảm đi, đôi mắt bốc hỏa từng chút từng chút bình tĩnh lại, ánh mắt mãnh liệt trở nên sâu không lường được, nhưng lại nóng rực nhìn cô.
"Lời thật lòng"
Hắn hỏi cô.
Ủy Ương dơ tay, chỉ lên trời thề, vẻ mặt nghiêm túc, ' Ngẩng đầu ba thước có thần linh, Úy Ương ta chưa từng nói dối, thân này trừ Mộ Nhung Trưng không gả, đời này nhận định nhận anh làm chồng, nếu như phản lời thề, trời đánh ngũ lôi'
Thần linh cái gì?
Cô là người theo thuyết vô thần, mới không sợ sét đánh.
Chỉ cần có thể dỗ được hắn, vô sỉ nói dối lần nữa, cô đều có thể nghĩ ra tiếp.
Mộ Nhung Trưng cong cong khóe môi, tức giận tiêu tan, nhưng tin hay không, cô thật sự nhìn không ra, người đàn ông này tâm tư quá khó đoán.
Liễu Hãn Sanh thì hoàn toàn thương tâm muốn chết, 'Úy Ương, không nghĩ tới cô là người như thế, mấy năm nay, trách ta mắt mù, nhìn nhầm cô."
Hắn vứt lại một câu thất vọng, oán giận rời đi.
Úy Ương coi như không thấy, lấy toàn tâm toàn sức cười với người đàn ông bên cạnh, sợ hắn đem người ngăn lại, đem anh ta đánh tàn phế, còn hao tổn tâm sức kéo hắn về phía phòng, 'Tứ thiếu, tôi có việc cần thương lượng với anh, chúng ta vào phòng từ từ nói chuyện được không?'
Ai biết vừa mới vào phòng, tên gia hỏa này véo tai cô, cả mặt ghét bỏ kéo cô ra, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh: ' Nha đầu thối, hóa ra em giỏi diễn như vậy a'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.