Chương 241: May mắn em đã thích.. (thời khắc ấm áp)
Vọng Thần Mạc Cập
22/01/2022
Sáng sớm, đồng hồ báo thức kêu lên, Úy Ương tỉnh lại, trong đầu rõ ràng
nhớ cảnh trong mơ kia - Không, chính xác mà nói, đó là chuyện thật từng
xảy ra, cô với Mộ Nhung Trưng dây dưa lần thứ hai chính là bắt đầu từ
cái đêm trên giường đó.
Chia tách 13 năm, gặp lại lần nữa, đôi nam nữ giống như xa lạ, liền trong bầu không khí khó xử đó lăn lộn một đêm, mỗi tối sau này, cô đều cảm thấy sống không bằng chết.
Loại quan hệ kiểu đó, ai cũng muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại thì sao!
Úy Ương ngồi dậy, đột niên tỉnh dậy trước là muốn nhìn thấy người đàn ông kia.
Trên giường chăn rất hỗn loạn, cô ngủ nằm nghiêng trên giường, một cái gối khác bị đá xuống đất, tư thế ngủ của cô luôn rất xấu, ngoài cái này ra, không có một bóng người.
Cô ngồi trên giường nắm nắm tóc, Mộ Nhung Trưng đâu, cô nhớ rất rõ ràng, tối qua hắn về rồi mà, còn cùng đi Úy Viên với cô, lúc quay về hắn còn ôm cô đi ngủ, sao lại không thấy đâu?
Lẽ nào những cái kia toàn là cảnh trong mơ?
Cô nhất thời có chút mơ màng, từng chút từng chút nhìn xung quanh phòng, lúc nhìn thấy kiểu áo sơ mi nam kia, mới xác định đó không phải là mơ, tất cả đều là sự thật, Mộ Nhung Trưng ở nhà mà.. Tối qua, bọn họ ở với nhau rất tốt.
"Nhung Trưng.."
Úy Ương nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, bên ngoài không có.
Mở cửa phòng, cô chạy xuống tầng cộp cộp cộp, lòng muốn rời đi, sớm đã bay mất rồi.
Trên cầu thang, Mộ Nhung Trưng đang chậm rãi đi tới.
Úy Ương nghĩ cũng không nghĩ liền xông tới ôm chặt lấy người.
Mộ Nhung Trưng so với trong giấc mơ, hắn của bây giờ tốt hơn nhiều, trẻ tuổi, dễ nói chuyện, lúc nhìn cô, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu - Hắn như thế, không thể nghi ngờ khiến người tham luyến.
Lại nói Mộ Nhung Trưng, đột nhiên bị ôm, có chút ngơ ngác.
Kiểu nhào vào trong ngực này..
Hắn chớp chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, ân, cảm giác thật tốt, nhưng, cô của hiện tại sao lại trở nên nhiệt tình như thế?
Bất quá, nhiệt tình như thế, hắn thích.
Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.
"Tỉnh rồi?"
Hắn cúi đầu hỏi, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt bị thương kia.
"Um!"
Cô ôm hắn thật chặt, hít mùi hương bạc hà trên người hắn - Trái tim loạn nhịp, có chút kỳ cục, không nghĩ tới bản thân sẽ trở nên nhớ hắn như thế, gương mặt nhỏ đỏ lên..
"Sao lại đi chân trần thế?"
Trên thảm, cái chân nhỏ trắng như ngọc trần trụi.
"Quên rồi.. Ấy.."
Hắn thấy thế, liền ôm cô về phòng, đặt trên giường.
Cô lại không có buông tay.
Quang cảnh này khiến hắn bất giác cong cong khóe môi, "Đây là.. Ăn vạ anh hả?"
"Ân, muốn ôm cho đủ, tối qua anh nói thế!"
Đúng, chính là ăn vạ đấy.
"Được.." Hắn để cô ngồi lên đùi mình, cứ ôm như thế, "Để em ôm cho đủ!"
Cô khẽ cười, dựa vào, cái gì cũng không nói, trong đầu không ngừng so sánh hắn với bạo quân kia, ài, rõ ràng là cùng một người, khác biệt sao lại lớn như thế?
Mộ Nhung Trưng cũng đang buồn bực: Sao cô ngoan ngoãn như thế?
Hắn đột nhiên có chút không được thích ứng.
Ôm một lúc, Mộ Nhung Trưng cúi đầu nhìn cô, trên trán, hai má, tím tím xanh xanh, có chút đáng sợ, trên mặt sưng đến lợi hại, mày hắn liền nhíu lại, "Trước đi rửa mặt, anh đi xuống tầng lấy hộp thuốc."
"Được.."
Úy Ương đi rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy hắn đã lấy hộp thuốc tới, đang ngồi trên giường, nhìn thấy cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Qua đây.."
Một động tác đơn giản, lại lộ ra một cỗ giống như yêu nghiệt.
Ách!
Hóa ra sau khi rung động, thì nhìn người đàn ông này cái gì cũng thuận mắt thế.
Cô đáp một tiếng rồi đi qua, ngồi xong, để hắn bôi thuốc lên mặt cô, rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng cương nghị kia, đầy đặn, tràn đầy mùi vị nam nhân, da thịt màu lúa mạch, hiện tinh thần phấn chấn.
"Bắt được rồi."
Hắn đột nhiên dừng động tác, nói một câu.
"Cái gì?"
Cô sửng sốt.
Hắn thò tới: "Em đang nhìn trộm anh."
Cô hồn nhiên, nghiêng đầu: "Sao em phải nhìn trộm, em rõ ràng là đang quang minh chính đại nhìn."
"Nha, da mặt dày lên rồi."
"Lẽ nào em không được nhìn?"
"Có thể có thể! Em còn muốn nhìn thế nào, liền nhìn như thế."
Ngữ khí dung túng kia, thật đúng là mê người.
Ai!
Hắn ấy à, sao hắn có thể trở nên thân thiết dễ gần thế chứ?
"Anh là người đàn ông của em. Em không nhìn anh, lẽ nào muốn đi nhìn kẻ khác, nhưng nhìn kín đáo anh mới vui.."
He, cái miệng này a..
"Ài, phó quan Trương nói anh không thích nói chuyện, sao em cảm thấy anh rất thích nói nha!"
"Thế phải xem nói với ai!" Mộ Nhung Trưng khẽ nhéo mặt cô: "Em ngoại lệ."
"Ai, đau."
Vốn đã đau, bị hắn nhéo, càng đau thêm.
Mộ Nhung Trưng vội buông tay, vẻ mặt áy náy nói: "Nhất thời thuận tay." Một lúc lại nói: "Xin lỗi, anh không bảo vệ em tốt, hại em bị thương thành thế này."
Nghe có vẻ rất tự trách.
Cô nghe thế, lại cảm động vô cùng, trong đầu đột nhiên lóe qua một câu nói Mộ Nhung Trưng ở kiếp trước trước khi chết: "A Ương, không thể bảo vệ em nữa rồi, bảo trọng."
Lúc đó, cô một chút cũng không cho là đúng, bây giờ, cô hiểu rồi, cái người đàn ông không thích nói này, tuy lợi dụng quyền lực bá đạo chiếm giữ cô, nhưng là những năm sau đó, hắn đích thực có bảo vệ cô, Tô Triết theo cô mười bốn năm, chính là một minh chứng.
Chỉ là, cái tên đàn ông ngốc này không hiểu biểu lộ, cũng không hiểu làm sao dỗ nữ sinh, mà cô phiến diện quá sâu, hiểu lầm quá sâu với hắn, đến nỗi đem phần bảo vệ thận trọng coi như cầm tù, thời thời khắc khắc muốn tránh thoát sự khống chế của hắn.
Nghĩ mà xem, những năm đó, chính là lúc hắn tranh quyền đoạt thế, nếu hắn miễn cưỡng đem cô giữ bên người, để tất cả mọi người đều biết cô là sự uy hiếp của hắn, thế thì cô liền trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người rồi.
Đưa cô trục xuất, cách thật xa, binh lính bảo vệ chặt, cô có thể có được một phần cuộc sống yên ắng - Thời gian hắn không tham gia trong cuộc đời cô, cô từng bước từng bước trở thành chuyên gia y học thế giới, có được đầy đủ kỹ năng trên người, theo năm tháng rèn luyện, từ từ từng bước phát ra hào quang thuộc về mình.
Sau đó nữa, cô bị ép mang về, hắn lúc đó, đã trở thành tổng tư lệnh của Nam Giang, Bùi Uyên đã thoái vị, hắn trở thành thống soái đúng nghĩa của Giang Nam, thế lực phản đối hắn càng ngày càng yếu.
Có lẽ, lúc đó, hắn cảm thấy hắn không thể lại để cô nuôi dưỡng bên ngoài nữa, cho nên mới đem cô về, trông mong cô vì hắn mà sinh con, muốn xoay chuyển quan hệ giữa hai người.
Đáng tiếc, hắn của lúc đó, EQ của hắn có chút khiến người ta sốt ruột, ngốc ngốc, chỉ nói muốn cô sinh con mà không biểu lộ rõ hắn thích cô, trong hành vi nhìn không ra nửa điểm khuynh hướng thích, đến nỗi hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Cũng không biết sau này hắn rốt cuộc ôm cái tâm tình gì mới đồng ý ly hôn.
Hai người ở cùng nhau, thật là một môn học.
Đời trước, cô không học được ở chung thế nào, đời này, cô sẽ hấp thu dạy bảo, để bù đắp tiếc nuối đã qua.
Vừa nghĩ thế, cô đột nhiên lại duỗi tay ôm lấy cổ hắn, ài, hôm nay không biết làm sao nữa, đặc biệt thích ôm ấp - Lẽ nào đây là hormone của nữ hài tử 16 tuổi đang phát huy sao?
"Mộ Nhung Trưng.."
Cô thở dài mà gọi hắn.
"Hử?"
"Nếu em không thích anh, anh sẽ là cơn ác mộng của em."
Hắn lập tức đẩy cô ra, mặt theo đó xụ ra, rất không vui.
Cô cắn môi cười, "May mắn em đã thích anh rồi, làm sao đây, em bắt đầu thích nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt rồi!"
Một câu nói, tức khắc lại khiến mặt hắn chuyển từ âm u sang nắng mai, còn lộ ra từng tầng ý cười sáng ngời - Đúng vậy, hắn cười rồi, tuy rằng chỉ là cười nhàn nhạt, nhưng thật sự có thể đẹp trai đến khiến cô quên hô hấp.
Hắn ôm cô một cái thật sâu.
Mà cô dựa vào, tim đang đập kinh hoàng.
Tình yêu a!
Nó đã nảy mầm, nhưng có thể nở hoa hay không, có thể kết trái hay không, lại không phải là một chuyện nói có thể là có thể.
Mặc kệ sau này thế nào, thời khắc này, cô thực sự thích hắn rồi.
Chia tách 13 năm, gặp lại lần nữa, đôi nam nữ giống như xa lạ, liền trong bầu không khí khó xử đó lăn lộn một đêm, mỗi tối sau này, cô đều cảm thấy sống không bằng chết.
Loại quan hệ kiểu đó, ai cũng muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại thì sao!
Úy Ương ngồi dậy, đột niên tỉnh dậy trước là muốn nhìn thấy người đàn ông kia.
Trên giường chăn rất hỗn loạn, cô ngủ nằm nghiêng trên giường, một cái gối khác bị đá xuống đất, tư thế ngủ của cô luôn rất xấu, ngoài cái này ra, không có một bóng người.
Cô ngồi trên giường nắm nắm tóc, Mộ Nhung Trưng đâu, cô nhớ rất rõ ràng, tối qua hắn về rồi mà, còn cùng đi Úy Viên với cô, lúc quay về hắn còn ôm cô đi ngủ, sao lại không thấy đâu?
Lẽ nào những cái kia toàn là cảnh trong mơ?
Cô nhất thời có chút mơ màng, từng chút từng chút nhìn xung quanh phòng, lúc nhìn thấy kiểu áo sơ mi nam kia, mới xác định đó không phải là mơ, tất cả đều là sự thật, Mộ Nhung Trưng ở nhà mà.. Tối qua, bọn họ ở với nhau rất tốt.
"Nhung Trưng.."
Úy Ương nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, bên ngoài không có.
Mở cửa phòng, cô chạy xuống tầng cộp cộp cộp, lòng muốn rời đi, sớm đã bay mất rồi.
Trên cầu thang, Mộ Nhung Trưng đang chậm rãi đi tới.
Úy Ương nghĩ cũng không nghĩ liền xông tới ôm chặt lấy người.
Mộ Nhung Trưng so với trong giấc mơ, hắn của bây giờ tốt hơn nhiều, trẻ tuổi, dễ nói chuyện, lúc nhìn cô, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu - Hắn như thế, không thể nghi ngờ khiến người tham luyến.
Lại nói Mộ Nhung Trưng, đột nhiên bị ôm, có chút ngơ ngác.
Kiểu nhào vào trong ngực này..
Hắn chớp chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, ân, cảm giác thật tốt, nhưng, cô của hiện tại sao lại trở nên nhiệt tình như thế?
Bất quá, nhiệt tình như thế, hắn thích.
Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.
"Tỉnh rồi?"
Hắn cúi đầu hỏi, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt bị thương kia.
"Um!"
Cô ôm hắn thật chặt, hít mùi hương bạc hà trên người hắn - Trái tim loạn nhịp, có chút kỳ cục, không nghĩ tới bản thân sẽ trở nên nhớ hắn như thế, gương mặt nhỏ đỏ lên..
"Sao lại đi chân trần thế?"
Trên thảm, cái chân nhỏ trắng như ngọc trần trụi.
"Quên rồi.. Ấy.."
Hắn thấy thế, liền ôm cô về phòng, đặt trên giường.
Cô lại không có buông tay.
Quang cảnh này khiến hắn bất giác cong cong khóe môi, "Đây là.. Ăn vạ anh hả?"
"Ân, muốn ôm cho đủ, tối qua anh nói thế!"
Đúng, chính là ăn vạ đấy.
"Được.." Hắn để cô ngồi lên đùi mình, cứ ôm như thế, "Để em ôm cho đủ!"
Cô khẽ cười, dựa vào, cái gì cũng không nói, trong đầu không ngừng so sánh hắn với bạo quân kia, ài, rõ ràng là cùng một người, khác biệt sao lại lớn như thế?
Mộ Nhung Trưng cũng đang buồn bực: Sao cô ngoan ngoãn như thế?
Hắn đột nhiên có chút không được thích ứng.
Ôm một lúc, Mộ Nhung Trưng cúi đầu nhìn cô, trên trán, hai má, tím tím xanh xanh, có chút đáng sợ, trên mặt sưng đến lợi hại, mày hắn liền nhíu lại, "Trước đi rửa mặt, anh đi xuống tầng lấy hộp thuốc."
"Được.."
Úy Ương đi rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy hắn đã lấy hộp thuốc tới, đang ngồi trên giường, nhìn thấy cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Qua đây.."
Một động tác đơn giản, lại lộ ra một cỗ giống như yêu nghiệt.
Ách!
Hóa ra sau khi rung động, thì nhìn người đàn ông này cái gì cũng thuận mắt thế.
Cô đáp một tiếng rồi đi qua, ngồi xong, để hắn bôi thuốc lên mặt cô, rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng cương nghị kia, đầy đặn, tràn đầy mùi vị nam nhân, da thịt màu lúa mạch, hiện tinh thần phấn chấn.
"Bắt được rồi."
Hắn đột nhiên dừng động tác, nói một câu.
"Cái gì?"
Cô sửng sốt.
Hắn thò tới: "Em đang nhìn trộm anh."
Cô hồn nhiên, nghiêng đầu: "Sao em phải nhìn trộm, em rõ ràng là đang quang minh chính đại nhìn."
"Nha, da mặt dày lên rồi."
"Lẽ nào em không được nhìn?"
"Có thể có thể! Em còn muốn nhìn thế nào, liền nhìn như thế."
Ngữ khí dung túng kia, thật đúng là mê người.
Ai!
Hắn ấy à, sao hắn có thể trở nên thân thiết dễ gần thế chứ?
"Anh là người đàn ông của em. Em không nhìn anh, lẽ nào muốn đi nhìn kẻ khác, nhưng nhìn kín đáo anh mới vui.."
He, cái miệng này a..
"Ài, phó quan Trương nói anh không thích nói chuyện, sao em cảm thấy anh rất thích nói nha!"
"Thế phải xem nói với ai!" Mộ Nhung Trưng khẽ nhéo mặt cô: "Em ngoại lệ."
"Ai, đau."
Vốn đã đau, bị hắn nhéo, càng đau thêm.
Mộ Nhung Trưng vội buông tay, vẻ mặt áy náy nói: "Nhất thời thuận tay." Một lúc lại nói: "Xin lỗi, anh không bảo vệ em tốt, hại em bị thương thành thế này."
Nghe có vẻ rất tự trách.
Cô nghe thế, lại cảm động vô cùng, trong đầu đột nhiên lóe qua một câu nói Mộ Nhung Trưng ở kiếp trước trước khi chết: "A Ương, không thể bảo vệ em nữa rồi, bảo trọng."
Lúc đó, cô một chút cũng không cho là đúng, bây giờ, cô hiểu rồi, cái người đàn ông không thích nói này, tuy lợi dụng quyền lực bá đạo chiếm giữ cô, nhưng là những năm sau đó, hắn đích thực có bảo vệ cô, Tô Triết theo cô mười bốn năm, chính là một minh chứng.
Chỉ là, cái tên đàn ông ngốc này không hiểu biểu lộ, cũng không hiểu làm sao dỗ nữ sinh, mà cô phiến diện quá sâu, hiểu lầm quá sâu với hắn, đến nỗi đem phần bảo vệ thận trọng coi như cầm tù, thời thời khắc khắc muốn tránh thoát sự khống chế của hắn.
Nghĩ mà xem, những năm đó, chính là lúc hắn tranh quyền đoạt thế, nếu hắn miễn cưỡng đem cô giữ bên người, để tất cả mọi người đều biết cô là sự uy hiếp của hắn, thế thì cô liền trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người rồi.
Đưa cô trục xuất, cách thật xa, binh lính bảo vệ chặt, cô có thể có được một phần cuộc sống yên ắng - Thời gian hắn không tham gia trong cuộc đời cô, cô từng bước từng bước trở thành chuyên gia y học thế giới, có được đầy đủ kỹ năng trên người, theo năm tháng rèn luyện, từ từ từng bước phát ra hào quang thuộc về mình.
Sau đó nữa, cô bị ép mang về, hắn lúc đó, đã trở thành tổng tư lệnh của Nam Giang, Bùi Uyên đã thoái vị, hắn trở thành thống soái đúng nghĩa của Giang Nam, thế lực phản đối hắn càng ngày càng yếu.
Có lẽ, lúc đó, hắn cảm thấy hắn không thể lại để cô nuôi dưỡng bên ngoài nữa, cho nên mới đem cô về, trông mong cô vì hắn mà sinh con, muốn xoay chuyển quan hệ giữa hai người.
Đáng tiếc, hắn của lúc đó, EQ của hắn có chút khiến người ta sốt ruột, ngốc ngốc, chỉ nói muốn cô sinh con mà không biểu lộ rõ hắn thích cô, trong hành vi nhìn không ra nửa điểm khuynh hướng thích, đến nỗi hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Cũng không biết sau này hắn rốt cuộc ôm cái tâm tình gì mới đồng ý ly hôn.
Hai người ở cùng nhau, thật là một môn học.
Đời trước, cô không học được ở chung thế nào, đời này, cô sẽ hấp thu dạy bảo, để bù đắp tiếc nuối đã qua.
Vừa nghĩ thế, cô đột nhiên lại duỗi tay ôm lấy cổ hắn, ài, hôm nay không biết làm sao nữa, đặc biệt thích ôm ấp - Lẽ nào đây là hormone của nữ hài tử 16 tuổi đang phát huy sao?
"Mộ Nhung Trưng.."
Cô thở dài mà gọi hắn.
"Hử?"
"Nếu em không thích anh, anh sẽ là cơn ác mộng của em."
Hắn lập tức đẩy cô ra, mặt theo đó xụ ra, rất không vui.
Cô cắn môi cười, "May mắn em đã thích anh rồi, làm sao đây, em bắt đầu thích nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt rồi!"
Một câu nói, tức khắc lại khiến mặt hắn chuyển từ âm u sang nắng mai, còn lộ ra từng tầng ý cười sáng ngời - Đúng vậy, hắn cười rồi, tuy rằng chỉ là cười nhàn nhạt, nhưng thật sự có thể đẹp trai đến khiến cô quên hô hấp.
Hắn ôm cô một cái thật sâu.
Mà cô dựa vào, tim đang đập kinh hoàng.
Tình yêu a!
Nó đã nảy mầm, nhưng có thể nở hoa hay không, có thể kết trái hay không, lại không phải là một chuyện nói có thể là có thể.
Mặc kệ sau này thế nào, thời khắc này, cô thực sự thích hắn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.