Chương 170: Nhất tiếu khuynh thành, nam sắc mê người
Vọng Thần Mạc Cập
02/01/2022
Thuyền đánh cá đã sớm chuẩn bị xong, là thuyền tư của "Nhà Biển", thuyền trưởng là đại diện của bà chủ Lão Sa, mấy người giúp việc cùng lên
thuyền, chính là người đánh cá ở đây.
Trước Thượng Hải, Úy Ương mặc áo phao, Mộ Nhung Trưng cùng Tô Triết đồng hành.
Thuyền cá không to lắm, nhưng mã lực đủ lớn, lao thẳng ra mặt biển dập dềnh lấp lánh, Úy Ương đứng đầu thuyền, giang rộng cánh tay, tùy ý để gió biển lướt qua cơ thể, hét lên, mà Mộ Nhung Trưng đứng ngay bên cạnh, cùng cô tận hưởng trời cao nước cả cá nhảy nhót này.
Lúc ngoái đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của hắn, quyến luyến không rời, khiến cô có mùi vị như đang yêu đương thực sự vậy - Không để ý đến hồng trần tục sự, trong ánh mắt chỉ có đối phương.
Hắn của lúc này, không phải là tổng tư lệnh đáng sợ kia, không có nghiêm cẩn, không có câu lệ, dễ thân thiết như thiếu niên bình thường, hắn cho cô cảm giác lạnh đến ôn nhu.
Đúng, hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong cái lạnh có ôn nhu.
Loại ôn nhu này, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra.
Đúng, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, cô đối với ấn tượng về hắn đã hoàn toàn bị điên đảo rồi!
Nhớ kiếp trước, cô phải ôm tâm lý hận thù bao nhiêu, mới che mờ đôi mắt của chính mình, thế cho nên không nhìn thấy hắn tốt, mà chỉ nhớ kỹ sự hung hăng của hắn, dã tính cùng bá đạo của hắn.
Một buổi sáng, học cách giăng lưới thu lưới của ngư dân, Úy Ương chơi vui vẻ vô cùng, cười ha ha, chỉ là Mộ Nhung Trưng như cục đá vậy, không có cảm xúc dao động gì.
Người này không hoạt động gì nhiều, chỉ ngồi trên thuyền, cùng Lão Sa nói chuyện.
Mơ hồ, cô nói lớn hai câu..
"Tứ thiếu, vị Úy tiểu thư này tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt, nếu mẹ cháu còn trên đời, nhìn thấy nhất định lòng tràn đầy vui mừng.."
"Vâng, mẹ cháu sẽ thích.."
"Nhưng, nếu cháu muốn cưới Úy tiểu thư, trong nhà sẽ đồng ý chứ? Úy tiểu thư hẳn là không phải đại gia khuê nữ, ta thấy cô bé chơi vui vẻ như thế, không có đố kỵ gì.."
"Từ từ đi ạ, cháu cảm thấy cô ấy rất tốt.."
"Đúng vậy, hai cháu rất xứng đôi, tính cách cháu lạnh lùng, thích yên tĩnh, Úy tiểu thư tính cách hoạt bát hào sảng, bổ sung cho nhau như thế vừa hay."
"Cũng không phải, cô ấy tính vẫn còn trẻ con, thích chơi đùa, cháu thì sao, thích nhìn cô ấy chơi đùa.. Lúc mẹ cháu chưa qua đời, cháu cũng thích cười, thích chơi đùa, chú Sa, chú còn nhớ không? Cháu thích nhất là ra khơi đánh cá.."
"Nhớ chứ nhớ chứ.. Từ lúc mẹ cháu mất, cháu ấy à, như đổi thành một người khác vậy.."
Những lời này như ẩn như hiện, Úy Ương nghe không rõ, trong lòng không tự chủ nghĩ: Cũng không biết mẹ ruột hắn qua đời như thế nào..
Cô không hỏi.
Trực giác nói cho cô biết, hiểu hắn càng nhiều, cô sẽ lún càng nhanh càng sâu.
Hiện tại không nên si mê hắn.
Duy trì khoảng cách nhất định, cũng là cần thiết.
Sóng biển tinh tế bắn lên người, cá biển từ trên tay tung tăng nhảy nhót vào khoang thuyền, Úy Ương nhìn rất vui vẻ, chưa từng nhìn thấy như vậy bao giờ, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô sáng ngời lấp lánh, tựa như vàng kim vậy.
Mộ Nhung Trưng nhìn, cảm thấy đôi mắt bị chiếu lóa rồi, lại không ngừng bị lóe sáng.
Trở lại rồi!
Nụ cười của cô cuối cùng cũng trở lại rồi!
Đã từng, cô cũng cười tươi đẹp động lòng người như vậy.
Lúc đó, cô lóe sáng thế giới tuyệt vọng của hắn, đáng tiếc, cô cho hắn ánh mặt trời, hắn lại làm cô bị thương tổn..
Úy Ương, nếu có một ngày, em biết anh là ai, có còn cười với anh không?
Không!
Chỉ mong em vĩnh viễn cũng không biết.
Cứ để cho những chuyện cũ đó vĩnh viễn trở thành bí mật đi!
*
Sau buổi chiều, trở lại bờ, Úy Ương bụng đã đói, muốn ăn cá, vừa nãy trên thuyền chỉ ăn chút lương khô, bởi vì muốn đánh cá, không thể làm một bàn đồ ăn, ngày bình thường của cư dân đại thể đều như vậy.
Nhưng lên bờ rồi sẽ khác, cá nhiều như thế, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Úy Ương muốn ăn cá chưng ớt băm.
Cái này cũng là đặc sản ở đây, cô muốn học một chút, liền nhân lúc Mộ Nhung Trưng nói chuyện với chú Sa, đi vào nhà bếp cùng với con trai nhà đò Tiểu Đỉnh 10 tuổi.
Một lúc sau, Mộ Nhung Trưng tìm tới thì chỉ nhìn thấy cô đang ngồi trước bếp thổi lửa.
"Em làm được cá chưng ớt băm sao?"
Hắn hỏi, trong không khí đã tản ra hương thơm của cá.
"Không làm được thì học.. Năng lực học tập của em rất mạnh đó."
Úy Ương thổi hơi vào bếp, nói: "Bất quá, cái que diêm này không tốt lắm, không giống bếp gas hay bánh than nhà chúng ta.. Anh đợi một chút nhé, rất nhanh có thể để anh nếm thử tay nghề của em.. Được rồi được rồi, lửa lại tắt rồi, vừa nãy toàn bị tên tiểu quỷ kia làm tắt.. Đợi đấy.. Hôm nay, em chính là cô đầu bếp nhỏ của anh.."
Cô đứng lên, ngữ khí vui vẻ như thế.
Mộ Nhung Trưng ngẩn người, chỉ là vì cái mặt nhỏ tinh xảo kia, hết rồi, biến thành vẻ mặt nhọ nhem, trên trán còn có chữ "vương", xem ra là Tiểu Đỉnh bướng bỉnh vẽ cho rồi.
"Ngửi thấy vừa thơm vừa cay, bảo đảm anh ăn một lần lại muốn ăn lần hai."
Đối với tay nghề nấu ăn của bản thân, cô tương đối có tự tin.
Biểu tình tự tin kia, cùng với cái mặt nhọ nhem, hắn nhìn đến nhếch nhếch khóe miệng, không nhịn được, cười khe khẽ.
Đúng, hắn cười thật rồi.
Không phải chuyện gì kinh thiên động địa cả, chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường, lại khiến cô cười ra tiếng:
Cả cái bản mặt tuấn tú băng sơn ngàn năm, bởi vì nụ cười nhàn nhạt kia, mà sáng sủa, ấm áp, được ánh sáng mặt trời chiếu tỏa ra ánh quang bốn phía, nó đang dung hòa từng chút từng chút một, cuối cùng hóa thành nước xuân, tạo thành tầng tầng ánh kim lóa mắt, khiến non sông tươi đẹp lấn áp phá lệ ôn nhu đa tình..
"Đừng lo cá nữa, tới đây, rửa mặt trước đã, đen thui, cả người giống như vừa từ trong tro bò ra vậy. Dù cho em xào cá ngon thế nào, nhìn thấy mặt của em thế này khẳng định sẽ làm mất khẩu vị.."
"Không được không được, cá sắp được ăn rồi, em không thể rời đi.. Ô, Mộ Nhung Trưng, anh cười rồi, anh cười rồi.."
Lúc đầu, cô không để ý tới, sau đó liền nhìn hắn lần nữa, mới phát hiện hắn thật sự cười rồi nha.
Gương mặt anh tuấn lạnh băng, bởi vì nụ cười nhợt nhạt kia mà sáng ngời, ấm áp, tươi đẹp kinh diễm vô cùng, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian ảm đạm, trở nên ấm áp hòa hợp, lóa mắt cực kỳ, đẹp đến mức có thể khiến người hít thở không thông, tim ngừng đập theo.
Úy Ương cực kỳ hưng phấn, đột nhiên nhảy qua, chỉ vào hắn kêu lên, trong đầu lóe qua hai câu: Nhất tiếu khuynh thành, nam sắc mê người.
Bộ dáng mừng dỡ vui vẻ kia cũng không biết sinh ra cái ma lực gì khiến Mộ Nhung Trưng cười không ngừng lại được - trái tim băng giá giống như bị một dòng nước ấm rót vào, cả người ấm lên.
Đúng vậy, có cô bên cạnh, thế gian vô tình sẽ trở nên ôn nhu, cuộc sống tẻ nhạt cũng trở lên thú vị hơn, thời gian bình đạm như thế cũng trở nên ấm áp lãng mạn..
Hóa ra giữ người mình yêu bên cạnh, giữa thế gian bình lặng sẽ nổ ra pháo hoa lộng lẫy, đẹp khiến hắn muốn lưu lại ở cái thời khắc này vĩnh viễn.
Giống như lúc còn nhỏ ở với mẹ, mỗi một dấu tích tưởng chừng như bình thường đều trở thành lực thúc đẩy kích động sâu sắc linh hồn hắn trở thành một người đàn ông cường hãn, là phương hướng sống của hắn.
Mà từ thời khắc này, cô chính là phương hướng của hắn, hắn bảo vệ cô tất cả.
Trước Thượng Hải, Úy Ương mặc áo phao, Mộ Nhung Trưng cùng Tô Triết đồng hành.
Thuyền cá không to lắm, nhưng mã lực đủ lớn, lao thẳng ra mặt biển dập dềnh lấp lánh, Úy Ương đứng đầu thuyền, giang rộng cánh tay, tùy ý để gió biển lướt qua cơ thể, hét lên, mà Mộ Nhung Trưng đứng ngay bên cạnh, cùng cô tận hưởng trời cao nước cả cá nhảy nhót này.
Lúc ngoái đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của hắn, quyến luyến không rời, khiến cô có mùi vị như đang yêu đương thực sự vậy - Không để ý đến hồng trần tục sự, trong ánh mắt chỉ có đối phương.
Hắn của lúc này, không phải là tổng tư lệnh đáng sợ kia, không có nghiêm cẩn, không có câu lệ, dễ thân thiết như thiếu niên bình thường, hắn cho cô cảm giác lạnh đến ôn nhu.
Đúng, hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong cái lạnh có ôn nhu.
Loại ôn nhu này, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra.
Đúng, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, cô đối với ấn tượng về hắn đã hoàn toàn bị điên đảo rồi!
Nhớ kiếp trước, cô phải ôm tâm lý hận thù bao nhiêu, mới che mờ đôi mắt của chính mình, thế cho nên không nhìn thấy hắn tốt, mà chỉ nhớ kỹ sự hung hăng của hắn, dã tính cùng bá đạo của hắn.
Một buổi sáng, học cách giăng lưới thu lưới của ngư dân, Úy Ương chơi vui vẻ vô cùng, cười ha ha, chỉ là Mộ Nhung Trưng như cục đá vậy, không có cảm xúc dao động gì.
Người này không hoạt động gì nhiều, chỉ ngồi trên thuyền, cùng Lão Sa nói chuyện.
Mơ hồ, cô nói lớn hai câu..
"Tứ thiếu, vị Úy tiểu thư này tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng tốt, nếu mẹ cháu còn trên đời, nhìn thấy nhất định lòng tràn đầy vui mừng.."
"Vâng, mẹ cháu sẽ thích.."
"Nhưng, nếu cháu muốn cưới Úy tiểu thư, trong nhà sẽ đồng ý chứ? Úy tiểu thư hẳn là không phải đại gia khuê nữ, ta thấy cô bé chơi vui vẻ như thế, không có đố kỵ gì.."
"Từ từ đi ạ, cháu cảm thấy cô ấy rất tốt.."
"Đúng vậy, hai cháu rất xứng đôi, tính cách cháu lạnh lùng, thích yên tĩnh, Úy tiểu thư tính cách hoạt bát hào sảng, bổ sung cho nhau như thế vừa hay."
"Cũng không phải, cô ấy tính vẫn còn trẻ con, thích chơi đùa, cháu thì sao, thích nhìn cô ấy chơi đùa.. Lúc mẹ cháu chưa qua đời, cháu cũng thích cười, thích chơi đùa, chú Sa, chú còn nhớ không? Cháu thích nhất là ra khơi đánh cá.."
"Nhớ chứ nhớ chứ.. Từ lúc mẹ cháu mất, cháu ấy à, như đổi thành một người khác vậy.."
Những lời này như ẩn như hiện, Úy Ương nghe không rõ, trong lòng không tự chủ nghĩ: Cũng không biết mẹ ruột hắn qua đời như thế nào..
Cô không hỏi.
Trực giác nói cho cô biết, hiểu hắn càng nhiều, cô sẽ lún càng nhanh càng sâu.
Hiện tại không nên si mê hắn.
Duy trì khoảng cách nhất định, cũng là cần thiết.
Sóng biển tinh tế bắn lên người, cá biển từ trên tay tung tăng nhảy nhót vào khoang thuyền, Úy Ương nhìn rất vui vẻ, chưa từng nhìn thấy như vậy bao giờ, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô sáng ngời lấp lánh, tựa như vàng kim vậy.
Mộ Nhung Trưng nhìn, cảm thấy đôi mắt bị chiếu lóa rồi, lại không ngừng bị lóe sáng.
Trở lại rồi!
Nụ cười của cô cuối cùng cũng trở lại rồi!
Đã từng, cô cũng cười tươi đẹp động lòng người như vậy.
Lúc đó, cô lóe sáng thế giới tuyệt vọng của hắn, đáng tiếc, cô cho hắn ánh mặt trời, hắn lại làm cô bị thương tổn..
Úy Ương, nếu có một ngày, em biết anh là ai, có còn cười với anh không?
Không!
Chỉ mong em vĩnh viễn cũng không biết.
Cứ để cho những chuyện cũ đó vĩnh viễn trở thành bí mật đi!
*
Sau buổi chiều, trở lại bờ, Úy Ương bụng đã đói, muốn ăn cá, vừa nãy trên thuyền chỉ ăn chút lương khô, bởi vì muốn đánh cá, không thể làm một bàn đồ ăn, ngày bình thường của cư dân đại thể đều như vậy.
Nhưng lên bờ rồi sẽ khác, cá nhiều như thế, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Úy Ương muốn ăn cá chưng ớt băm.
Cái này cũng là đặc sản ở đây, cô muốn học một chút, liền nhân lúc Mộ Nhung Trưng nói chuyện với chú Sa, đi vào nhà bếp cùng với con trai nhà đò Tiểu Đỉnh 10 tuổi.
Một lúc sau, Mộ Nhung Trưng tìm tới thì chỉ nhìn thấy cô đang ngồi trước bếp thổi lửa.
"Em làm được cá chưng ớt băm sao?"
Hắn hỏi, trong không khí đã tản ra hương thơm của cá.
"Không làm được thì học.. Năng lực học tập của em rất mạnh đó."
Úy Ương thổi hơi vào bếp, nói: "Bất quá, cái que diêm này không tốt lắm, không giống bếp gas hay bánh than nhà chúng ta.. Anh đợi một chút nhé, rất nhanh có thể để anh nếm thử tay nghề của em.. Được rồi được rồi, lửa lại tắt rồi, vừa nãy toàn bị tên tiểu quỷ kia làm tắt.. Đợi đấy.. Hôm nay, em chính là cô đầu bếp nhỏ của anh.."
Cô đứng lên, ngữ khí vui vẻ như thế.
Mộ Nhung Trưng ngẩn người, chỉ là vì cái mặt nhỏ tinh xảo kia, hết rồi, biến thành vẻ mặt nhọ nhem, trên trán còn có chữ "vương", xem ra là Tiểu Đỉnh bướng bỉnh vẽ cho rồi.
"Ngửi thấy vừa thơm vừa cay, bảo đảm anh ăn một lần lại muốn ăn lần hai."
Đối với tay nghề nấu ăn của bản thân, cô tương đối có tự tin.
Biểu tình tự tin kia, cùng với cái mặt nhọ nhem, hắn nhìn đến nhếch nhếch khóe miệng, không nhịn được, cười khe khẽ.
Đúng, hắn cười thật rồi.
Không phải chuyện gì kinh thiên động địa cả, chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường, lại khiến cô cười ra tiếng:
Cả cái bản mặt tuấn tú băng sơn ngàn năm, bởi vì nụ cười nhàn nhạt kia, mà sáng sủa, ấm áp, được ánh sáng mặt trời chiếu tỏa ra ánh quang bốn phía, nó đang dung hòa từng chút từng chút một, cuối cùng hóa thành nước xuân, tạo thành tầng tầng ánh kim lóa mắt, khiến non sông tươi đẹp lấn áp phá lệ ôn nhu đa tình..
"Đừng lo cá nữa, tới đây, rửa mặt trước đã, đen thui, cả người giống như vừa từ trong tro bò ra vậy. Dù cho em xào cá ngon thế nào, nhìn thấy mặt của em thế này khẳng định sẽ làm mất khẩu vị.."
"Không được không được, cá sắp được ăn rồi, em không thể rời đi.. Ô, Mộ Nhung Trưng, anh cười rồi, anh cười rồi.."
Lúc đầu, cô không để ý tới, sau đó liền nhìn hắn lần nữa, mới phát hiện hắn thật sự cười rồi nha.
Gương mặt anh tuấn lạnh băng, bởi vì nụ cười nhợt nhạt kia mà sáng ngời, ấm áp, tươi đẹp kinh diễm vô cùng, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian ảm đạm, trở nên ấm áp hòa hợp, lóa mắt cực kỳ, đẹp đến mức có thể khiến người hít thở không thông, tim ngừng đập theo.
Úy Ương cực kỳ hưng phấn, đột nhiên nhảy qua, chỉ vào hắn kêu lên, trong đầu lóe qua hai câu: Nhất tiếu khuynh thành, nam sắc mê người.
Bộ dáng mừng dỡ vui vẻ kia cũng không biết sinh ra cái ma lực gì khiến Mộ Nhung Trưng cười không ngừng lại được - trái tim băng giá giống như bị một dòng nước ấm rót vào, cả người ấm lên.
Đúng vậy, có cô bên cạnh, thế gian vô tình sẽ trở nên ôn nhu, cuộc sống tẻ nhạt cũng trở lên thú vị hơn, thời gian bình đạm như thế cũng trở nên ấm áp lãng mạn..
Hóa ra giữ người mình yêu bên cạnh, giữa thế gian bình lặng sẽ nổ ra pháo hoa lộng lẫy, đẹp khiến hắn muốn lưu lại ở cái thời khắc này vĩnh viễn.
Giống như lúc còn nhỏ ở với mẹ, mỗi một dấu tích tưởng chừng như bình thường đều trở thành lực thúc đẩy kích động sâu sắc linh hồn hắn trở thành một người đàn ông cường hãn, là phương hướng sống của hắn.
Mà từ thời khắc này, cô chính là phương hướng của hắn, hắn bảo vệ cô tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.