Chương 128: Vứt bỏ để dụ dỗ, tự cứu lấy mình
Vọng Thần Mạc Cập
13/10/2021
Tuân Luân lấy lên xem, nhưng thấy trên đó viết một câu như vậy:
"Thân ái, em chỉ muốn cùng anh sớm tối bên nhau, lúc ở nhà em từng nói với anh, đồ em đã giấu kỹ, sơn động ở đâu em không biết, tài sản thật sự là không quan trọng một chút nào, chỉ cầu mong thần tiên phù hộ em không sao, đưa mười vạn tiền tới địa chỉ hẹn cứu em đi, chỉ cho phép một người tới, 12 giờ đêm nay, nếu không, tiết lộ toàn bộ bí mật của anh ra ngoài."
Hắn liếc mắt nhìn: "Cô trong tay tóm được nhược điểm gì của hắn?"
"Đúng đó.. Đáng tiếc ta yếu ớt, bối cảnh hắn quá lớn, không làm gì được hắn. Cho nên hôm nay nếu hắn vẫn không tới, ngày mai ta đưa anh về thành phố Ôn, sau đó giao đồ cho các anh, hoặc là, chúng ta có thể dùng phương thức khác khiến hắn thân bại danh liệt."
Úy Ương tiếp tục cùng hắn nói điều kiện, cũng là để bản thân có đường lui------Chỉ có tài nguyên của cô đủ phong phú, hắn muốn động vào cô, mới có thể mãi luôn cân nhắc.
Cô cho rằng như này: Người này bị Mộ Nhung Trưng hại đến tan cửa nát nhà, trong lòng nhất định hận thù cao ngất, sâu như biển. Nhưng Mộ Nhung Trưng quanh năm trong quân đội, muốn ở bốn đại quân khu tìm ra hắn ở cái đặc chủng doanh nào, nghèo túng như hắn, khó như lên trời, cho nên, hôm nay kiểu cơ hội ngàn năm có một như này, hắn nhất định không muốn bỏ qua.
Tuân Luân không hé răng, viết trên đó một địa điểm, xé xuống phần giấy kia đưa cho tên lùn.
"Bảo Đại Hổ đi đưa thư."
"Vâng."
Tên lùn đi rồi.
Tuân Luân ánh mắt ngưng đọng từng bước tới gần, đánh giá trên dưới rồi giữ chặt cằm của cô, xuống một cái kết luận: "Gan cô rất lớn. Cùng tên họ Mộ lớn gan như nhau. Tên kia dám một mình xông thẳng tới ổ độc của ta, còn cô, tuổi tác còn nhỏ lại dám cùng ta cò kè mặc cả, nhìn dáng vẻ cũng không đơn giản.."
Trong ánh mắt toàn là sắc thái phòng bị.
Úy Ương tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn nhẹ nhàng cười: "Dễ nói chuyện dễ nói chuyện, Nhị tiên sinh, chỉ cần anh tôn trọng một chút, ta còn có thể giúp anh chuyện khác. Ví dụ, ta có thể giúp anh tìm con gái về, hoặc là, ta có thể nói cho anh biết chỗ giấu tiền của Mộ Nhung Trưng, tiền của Tuân gia các anh, hắn không nộp lên trên, mà đều bị hắn nén nút giấu đi, anh lại có thể Đông Sơn tái khởi."
Hai lời hứa hẹn này, lực dụ hoặc với hắn tuyệt đối cực lớn.
Con gái hẳn là vướng bận tình cảm của hắn, mà khoản tiền lớn có thể lấp đầy dã tâm của hắn.
Ánh mắt của Tuân Luân âm thầm chuyển động một phen, cuối cùng thu lại bàn tay dơ bẩn ác độc, nặng nề lạnh lùng, quay đầu đi.
Ngoài cửa, thuộc hạ của hắn nhắc nhở: "Nhị tiên sinh, cô gái này cái miệng rất lợi hại, đem lời nói đến ba hoa chích chòe, nhưng tôi cảm thấy không đáng tin."
"Trong lòng ta tự có tính toán."
Hắn hừ một tiếng.
Rất rõ ràng, tuy rằng phí rất nhiều lời như vậy, người này như cũ không có hoàn toàn tin tưởng, bất quá, trong lòng hẳn là đã có ý tưởng khác-----Người trong lúc tuyệt vọng, đối với việc không thực tế, đa số đều sẽ sinh ra một chút ảo tưởng.
Mà loại ảo tưởng này, có thể tạm thời đảm bảo an toàn của cô.
Vì thế, cô âm thầm thở phào một hơi, chỉ mong Mộ Nhung Trưng có thể đọc hiểu được ám hiệu cô ẩn giấu.
Bất quá, cũng không biết hắn có nguyện ý tới cứu cô không, vạn nhất hắn không tới, vậy thì kết cục của cô rất bi thảm.
Ài, mặc kệ, trước đi cứu Bé Ngoan đã.
Cô quay người đi cởi trói cho Bé Ngoan.
"Chị Úy, chị thật biết đóng kịch, nói đến em cũng muốn tin luôn."
Bé Ngoan dựa sát vào ngực của Úy Ương, tham lam mà hưởng thụ cái ôm ấm áp mềm mại, sống tới tận mười ba năm, đây là lần đầu tiên cùng mẹ thân cận như vậy, không nghĩ tới cơ thể mẹ thơm như vậy mềm như vậy, không biết vì sao, rõ ràng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, cô bé một chút cũng không sợ.
Úy Ương lại cho rằng cô bé sợ, vội vàng vỗ về thân thể nhỏ gầy kia.
"Bây giờ, chúng ta nên làm gì?"
Ôm một lúc, Bé Ngoan hỏi.
"Um, chị phải đi nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu người?"
Cô buông Bé Ngoan ra, trốn bên tường, tới cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài thăm dò: Vườn hoang tụ tập mười ba mười bốn người. Trừ mấy người này, bên ngoài khẳng định còn có nhóm khác, đều đeo súng, một đám hung thần ác sát.
Cô lại lần mò quay lại, tới cửa sổ phía sau bên kia, lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy cuối cửa sổ hai bóng người cầm súng trường canh giữ, một người đang ngủ gà ngủ gật, một người đang hít thuốc phiện.
Hazz, cửa trước cửa sau, thấy kín không kẽ hở, muốn chạy ra ngoài, khó như lên trời!
Úy Ương có chút uể oải.
Chính lúc này, cách cửa sau không xa dưới bức tường, chợt nhảy qua tiến vào một thân ảnh mạnh mẽ, núp vào lùm cây.
Cô cố nhìn rõ, người nọ lại là..
"Anh em tới rồi."
Bé Ngoan cũng bò lên cửa sổ, chợt ở bên tai cô kinh hỷ hô nhẹ một tiếng.
Lúc đó, Tiểu Tư cũng nhìn thấy bọn họ, một ngón tay ấn trên miệng, ý bảo bọn cô "Im lặng". Ngay sau đó cúi đầu túm lấy giấy bút viết hai chữ: Cửa sổ phía Tây.
Úy Ương quan sát một chút, vị trí này tương ứng nơi không có bụi cây, không có cách nào ẩn thân, nhưng cửa sổ bên phía Tây kia, lại um tùm mọc đầy bụi cây, từ bức tường ở giữa đến cửa sổ có một đống phế phẩm, hắn vừa hay có thể dựa vào đó ẩn nấp.
Nhưng hắn là một đứa trẻ, chạy tới như vậy tương đương với tự tìm đường chết.
Cô ý bảo hắn đừng qua đây, nhưng hắn chớp cái đã tiến vào phía sau đống phế phẩm.
Cô đành đi mở cửa sổ phía Tây.
Kiểu cửa sổ gỗ cũ kỹ này, không có song cửa sổ, vừa mở ra, người thiếu niên kia liền lanh lợi như con khỉ loáng cái vào trong, rồi cẩn thận khép cửa sổ lại.
"Anh tiểu Tư."
Bé Ngoan trước tiên nhào vào lòng hắn.
Tiểu Tư vội vàng ôm chặt cô bé, trong lòng tất nhiên là bất đắc dĩ.
Cái tiểu nha đầu này, thật sự không bớt lo được, chỉ là cùng vào nhà vệ sinh mà thôi, khóa quần vừa mới kép ra, liền nghe thấy ở bên ngoài cô thét chói tai, đợi lúc hắn lao ra, cô đã mau chóng đuổi ra ngoài, chưa đầy hai phút, đã bị trói đi mất.
"Em dọa chết anh rồi."
Hắn thấp giọng thở dài.
"Xin lỗi."
Bé Ngoan vội vàng xin lỗi.
"Em tên Tiểu Tư?"
Úy Ương cảm thấy hiện tại không phải lúc thể hiện huynh muội tình thâm.
"Vâng."
"Em chạy vào đây làm gì? Nhiều người như thế, khác nào em cho bọn chúng thêm một con tin."
Bé Ngoan lại thấp giọng nói một câu: "Chị Úy, anh em có thể đánh được."
Có thể đánh?
Hừ!
"Trên tay bọn chúng có súng."
"Em biết, cho nên, chúng ta phải hạ bọn chúng mà không được phát ra tiếng động."
Tiểu Tư có vẻ bình tĩnh dị thường, trên người lộ ra một vẻ vững vàng mà ở cái độ tuổi này không có.
"Hạ như nào?"
Nói dễ dàng như thế.
Tiểu Tư gỡ túi mang theo người xuống, lấy ra hai viên đường dùng giấy bọc lại, đưa cho Úy Ương với Bé Ngoan mỗi người một viên.
"Dùng cái này."
"Cái này là gì?"
"Tiêu dao tán. Hai người tìm cách đem nó thả vào đồ ăn. Phòng bếp ở phía Đông. Bên ngoài quá nhiều người, em không tới gần được.. Chỉ cần ăn xong, trong vòng mười phút bọn chúng liền gục xuống. Chỉ như thế, chúng ta mới có thể an toàn rời đi."
Tiêu dao tán?
Trên đời này vẫn còn loại mê dược này?
"Được."
Cô đáp ứng.
"Có người vào, giữ chân hắn ta."
Lại thấy hắn vài bước phi ra, nhảy lên gác mái, thả thân nhẹ như yến, mắt Úy Ương thấy mà sửng sốt một hồi.
Hey, thiếu niên này, thế nhưng lại lợi hại như thế!
"Thân ái, em chỉ muốn cùng anh sớm tối bên nhau, lúc ở nhà em từng nói với anh, đồ em đã giấu kỹ, sơn động ở đâu em không biết, tài sản thật sự là không quan trọng một chút nào, chỉ cầu mong thần tiên phù hộ em không sao, đưa mười vạn tiền tới địa chỉ hẹn cứu em đi, chỉ cho phép một người tới, 12 giờ đêm nay, nếu không, tiết lộ toàn bộ bí mật của anh ra ngoài."
Hắn liếc mắt nhìn: "Cô trong tay tóm được nhược điểm gì của hắn?"
"Đúng đó.. Đáng tiếc ta yếu ớt, bối cảnh hắn quá lớn, không làm gì được hắn. Cho nên hôm nay nếu hắn vẫn không tới, ngày mai ta đưa anh về thành phố Ôn, sau đó giao đồ cho các anh, hoặc là, chúng ta có thể dùng phương thức khác khiến hắn thân bại danh liệt."
Úy Ương tiếp tục cùng hắn nói điều kiện, cũng là để bản thân có đường lui------Chỉ có tài nguyên của cô đủ phong phú, hắn muốn động vào cô, mới có thể mãi luôn cân nhắc.
Cô cho rằng như này: Người này bị Mộ Nhung Trưng hại đến tan cửa nát nhà, trong lòng nhất định hận thù cao ngất, sâu như biển. Nhưng Mộ Nhung Trưng quanh năm trong quân đội, muốn ở bốn đại quân khu tìm ra hắn ở cái đặc chủng doanh nào, nghèo túng như hắn, khó như lên trời, cho nên, hôm nay kiểu cơ hội ngàn năm có một như này, hắn nhất định không muốn bỏ qua.
Tuân Luân không hé răng, viết trên đó một địa điểm, xé xuống phần giấy kia đưa cho tên lùn.
"Bảo Đại Hổ đi đưa thư."
"Vâng."
Tên lùn đi rồi.
Tuân Luân ánh mắt ngưng đọng từng bước tới gần, đánh giá trên dưới rồi giữ chặt cằm của cô, xuống một cái kết luận: "Gan cô rất lớn. Cùng tên họ Mộ lớn gan như nhau. Tên kia dám một mình xông thẳng tới ổ độc của ta, còn cô, tuổi tác còn nhỏ lại dám cùng ta cò kè mặc cả, nhìn dáng vẻ cũng không đơn giản.."
Trong ánh mắt toàn là sắc thái phòng bị.
Úy Ương tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn nhẹ nhàng cười: "Dễ nói chuyện dễ nói chuyện, Nhị tiên sinh, chỉ cần anh tôn trọng một chút, ta còn có thể giúp anh chuyện khác. Ví dụ, ta có thể giúp anh tìm con gái về, hoặc là, ta có thể nói cho anh biết chỗ giấu tiền của Mộ Nhung Trưng, tiền của Tuân gia các anh, hắn không nộp lên trên, mà đều bị hắn nén nút giấu đi, anh lại có thể Đông Sơn tái khởi."
Hai lời hứa hẹn này, lực dụ hoặc với hắn tuyệt đối cực lớn.
Con gái hẳn là vướng bận tình cảm của hắn, mà khoản tiền lớn có thể lấp đầy dã tâm của hắn.
Ánh mắt của Tuân Luân âm thầm chuyển động một phen, cuối cùng thu lại bàn tay dơ bẩn ác độc, nặng nề lạnh lùng, quay đầu đi.
Ngoài cửa, thuộc hạ của hắn nhắc nhở: "Nhị tiên sinh, cô gái này cái miệng rất lợi hại, đem lời nói đến ba hoa chích chòe, nhưng tôi cảm thấy không đáng tin."
"Trong lòng ta tự có tính toán."
Hắn hừ một tiếng.
Rất rõ ràng, tuy rằng phí rất nhiều lời như vậy, người này như cũ không có hoàn toàn tin tưởng, bất quá, trong lòng hẳn là đã có ý tưởng khác-----Người trong lúc tuyệt vọng, đối với việc không thực tế, đa số đều sẽ sinh ra một chút ảo tưởng.
Mà loại ảo tưởng này, có thể tạm thời đảm bảo an toàn của cô.
Vì thế, cô âm thầm thở phào một hơi, chỉ mong Mộ Nhung Trưng có thể đọc hiểu được ám hiệu cô ẩn giấu.
Bất quá, cũng không biết hắn có nguyện ý tới cứu cô không, vạn nhất hắn không tới, vậy thì kết cục của cô rất bi thảm.
Ài, mặc kệ, trước đi cứu Bé Ngoan đã.
Cô quay người đi cởi trói cho Bé Ngoan.
"Chị Úy, chị thật biết đóng kịch, nói đến em cũng muốn tin luôn."
Bé Ngoan dựa sát vào ngực của Úy Ương, tham lam mà hưởng thụ cái ôm ấm áp mềm mại, sống tới tận mười ba năm, đây là lần đầu tiên cùng mẹ thân cận như vậy, không nghĩ tới cơ thể mẹ thơm như vậy mềm như vậy, không biết vì sao, rõ ràng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, cô bé một chút cũng không sợ.
Úy Ương lại cho rằng cô bé sợ, vội vàng vỗ về thân thể nhỏ gầy kia.
"Bây giờ, chúng ta nên làm gì?"
Ôm một lúc, Bé Ngoan hỏi.
"Um, chị phải đi nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu người?"
Cô buông Bé Ngoan ra, trốn bên tường, tới cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài thăm dò: Vườn hoang tụ tập mười ba mười bốn người. Trừ mấy người này, bên ngoài khẳng định còn có nhóm khác, đều đeo súng, một đám hung thần ác sát.
Cô lại lần mò quay lại, tới cửa sổ phía sau bên kia, lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy cuối cửa sổ hai bóng người cầm súng trường canh giữ, một người đang ngủ gà ngủ gật, một người đang hít thuốc phiện.
Hazz, cửa trước cửa sau, thấy kín không kẽ hở, muốn chạy ra ngoài, khó như lên trời!
Úy Ương có chút uể oải.
Chính lúc này, cách cửa sau không xa dưới bức tường, chợt nhảy qua tiến vào một thân ảnh mạnh mẽ, núp vào lùm cây.
Cô cố nhìn rõ, người nọ lại là..
"Anh em tới rồi."
Bé Ngoan cũng bò lên cửa sổ, chợt ở bên tai cô kinh hỷ hô nhẹ một tiếng.
Lúc đó, Tiểu Tư cũng nhìn thấy bọn họ, một ngón tay ấn trên miệng, ý bảo bọn cô "Im lặng". Ngay sau đó cúi đầu túm lấy giấy bút viết hai chữ: Cửa sổ phía Tây.
Úy Ương quan sát một chút, vị trí này tương ứng nơi không có bụi cây, không có cách nào ẩn thân, nhưng cửa sổ bên phía Tây kia, lại um tùm mọc đầy bụi cây, từ bức tường ở giữa đến cửa sổ có một đống phế phẩm, hắn vừa hay có thể dựa vào đó ẩn nấp.
Nhưng hắn là một đứa trẻ, chạy tới như vậy tương đương với tự tìm đường chết.
Cô ý bảo hắn đừng qua đây, nhưng hắn chớp cái đã tiến vào phía sau đống phế phẩm.
Cô đành đi mở cửa sổ phía Tây.
Kiểu cửa sổ gỗ cũ kỹ này, không có song cửa sổ, vừa mở ra, người thiếu niên kia liền lanh lợi như con khỉ loáng cái vào trong, rồi cẩn thận khép cửa sổ lại.
"Anh tiểu Tư."
Bé Ngoan trước tiên nhào vào lòng hắn.
Tiểu Tư vội vàng ôm chặt cô bé, trong lòng tất nhiên là bất đắc dĩ.
Cái tiểu nha đầu này, thật sự không bớt lo được, chỉ là cùng vào nhà vệ sinh mà thôi, khóa quần vừa mới kép ra, liền nghe thấy ở bên ngoài cô thét chói tai, đợi lúc hắn lao ra, cô đã mau chóng đuổi ra ngoài, chưa đầy hai phút, đã bị trói đi mất.
"Em dọa chết anh rồi."
Hắn thấp giọng thở dài.
"Xin lỗi."
Bé Ngoan vội vàng xin lỗi.
"Em tên Tiểu Tư?"
Úy Ương cảm thấy hiện tại không phải lúc thể hiện huynh muội tình thâm.
"Vâng."
"Em chạy vào đây làm gì? Nhiều người như thế, khác nào em cho bọn chúng thêm một con tin."
Bé Ngoan lại thấp giọng nói một câu: "Chị Úy, anh em có thể đánh được."
Có thể đánh?
Hừ!
"Trên tay bọn chúng có súng."
"Em biết, cho nên, chúng ta phải hạ bọn chúng mà không được phát ra tiếng động."
Tiểu Tư có vẻ bình tĩnh dị thường, trên người lộ ra một vẻ vững vàng mà ở cái độ tuổi này không có.
"Hạ như nào?"
Nói dễ dàng như thế.
Tiểu Tư gỡ túi mang theo người xuống, lấy ra hai viên đường dùng giấy bọc lại, đưa cho Úy Ương với Bé Ngoan mỗi người một viên.
"Dùng cái này."
"Cái này là gì?"
"Tiêu dao tán. Hai người tìm cách đem nó thả vào đồ ăn. Phòng bếp ở phía Đông. Bên ngoài quá nhiều người, em không tới gần được.. Chỉ cần ăn xong, trong vòng mười phút bọn chúng liền gục xuống. Chỉ như thế, chúng ta mới có thể an toàn rời đi."
Tiêu dao tán?
Trên đời này vẫn còn loại mê dược này?
"Được."
Cô đáp ứng.
"Có người vào, giữ chân hắn ta."
Lại thấy hắn vài bước phi ra, nhảy lên gác mái, thả thân nhẹ như yến, mắt Úy Ương thấy mà sửng sốt một hồi.
Hey, thiếu niên này, thế nhưng lại lợi hại như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.