Chương 13: Bị Bắt (H)
Kim Yu
09/11/2022
Tịch Duy An bắt đầu bị Chung Linh trói ngay đầu giường mắt còn phải bịt lại.
Chung Linh liền nở nụ cười xấu xa,đôi tay xinh đẹp của cô liền mở từng cút áo của anh ra lộ ra bờ ngực săn chắc
Yết hầu của anh lên xuống không đều đặn,cô chạm tới đâu cơ thể anh liền căng cứng tới đó.
–" Chung Linh em muốn quyến rũ anh sao"
–" Suỵt....anh im lặng đi"Móng tay cô vuốt nhẹ từ trên xuống khi đến xương cùng của anh cô liền vẻ một vòng tròn.
Duy An hít thở thật sâu cố kiềm nén dục vọng mình xuống.
–" Dịch Chung Linh ....em nay to gan ....dám hành hạ thể xác và tinh thần của anh"
Chung Linh không trả lời mà cô bắt đầu cuối đầu hôn từ trên xuống người anh.Đôi tay cô đã chạm con quái vật đã ***** **** từ lâu của anh.
–" A...aaaaa" Tiếng rên thỏa mãn anh vang lên
–" Tư Lệnh mới đó đã chịu thua rồi sao"Chung Linh cười đắc ý cô dạng hai chân ngồi lên trên người anh,mông cô đã chạm nhẹ vào con quái vật đó khiến anh khó chịu biết trừng nào
Cô đưa tay mở chiếc váy mình đang mặc ra lộ ra thân hình trắng tuyết khiến ai nhìn vào cũng muốn ức hiếp cô....nhưng không ngờ chiếc khăn tay trên mắt anh vì anh cử động quá mạnh nó đã rơi xuống.Anh đã vô tình thấy hết thân thể cô
Khi thấy thân hình của cô thì máu huyết trong người anh soi lên,sức chịu đựng của anh đã hết nổi nhất là cặp nhủ hoa cứ đông đưa trước mặt anh.
Anh nghiến răng lại nói:
–" Chung Linh mau cho anh .....mau lên"Đôi tay anh bị trói cứ vùng vẫy .
Cô liền dùng tay mình kèm chặt lên đôi tay bị trói của anh, cô liền cuối đầu hôn đôi môi đang hé mở của anh....nhưng khi anh đáp lại thì cô lại di chuyển xuống yết hầu hôn lên trái cổ của người đàn ông to con này.
Duy An trong lòng đã nôn nóng hơn bao giờ hết đứng trước người con gái xinh đẹp mà anh không thể làm gì được
Cô hôn tới ngực anh liền cắn vào ngực anh một cái thật đau khiến anh phải nhăn lên một cái.
Chung Linh ngước lên nổi cáu với anh:
–" Sao,đau lắm phải không.....để cho anh còn dám nói dối tôi không"Cô nói xong liền chòm vào lên người anh.
Duy An thừa dịp anh câu hai chân giam cô vào trong lòng anh.
–" Phu nhân của anh học mấy cái này ở đâu .....sao anh chưa từng biết" Anh vừa nói vừa chui vào hõm cổ hít mùi hương từ cô.
Chung Linh liền kéo đầu anh ra nhìn anh với ánh mắt tà mị.
–" Không phải ai cũng như Kỳ Ngư của anh mà không biết quyến rũ đàn ông"
–" Em nói gì vậy....cô ta sao mà có thể bằng em,người phụ nữ của anh mãi mãi là nhất,mãi mãi tuyệt vời chỉ có vợ anh thôi " Anh cuốn cuồn nịnh nọt cô để cô có thể cho anh được tội nguyện ước muốn từ nãy giờ của anh
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhếch lên,nụ cười đắc ý của cô liền hiện ra.Cô liếc nhìn xuống cái ấy của anh đã sắp không chịu nổi muốn bung ra khỏi quần anh thì cô liền đứng dậy lượm chiếc váy mặc lên người.
Duy An hai mắt mở to nhìn cô đang mặc chiếc váy của mình lại,máu điên anh liền trỗi dậy.
Hai tay anh vùng vẫy trong chiếc dây thừng .
–" Em đang làm gì.....mau quay trở lại đây...mau cho anh,mau lên"
Nụ cười đắc ý cô liền vang lớn lên, cô mặc chiếc váy xong tiến gần lại anh đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ rồi nói.
–" Chồng yêu ơi! Anh thua rồi vậy từ nay hai chúng ta hãy ngủ riêng" Nói xong cô liền bước ra khỏi phòng
Duy An tức điên người lên anh bức một cái chiếc dây thừng liền văng ra .
Anh đứng dậy nghiến răng lại nói.
–" Dịch Chung Linh ....Anh phải dạy em một bài học thì em mới biết sợ"Anh liền bước ra khỏi phòng đuổi theo cô.
Căn phòng nằm bên cạnh cũng chính là căn phòng dành cho cô mỗi khi cô giận anh.
Chung Linh khoái chi không biết mình sắp bị ăn thịt tới nơi rồi,cô nằm sấp trên giường cười ngã nghiêng ngã ngửa .
Mái tóc cô được thả dài như thác nước xoả bên hai vai cộng thêm cô mặc chiếc váy ngủ màu đen huyền bí quyến rũ chỉ khiến ai đó nhìn vào chỉ chảy máu mũi mà thôi.
Cô vừa vui vẻ không bao lâu thì của phòng đột nhiên bị anh đá ra một cách mạnh bạo
Anh đi vào nhìn cô với ánh mắt đầy lửa giận.
–" Dịch Chung Linh em dám chơi xỏ anh...được ....ngày mai em đừng hòng bước chân xuống giường"
Chung Linh không ngờ anh lại cởi trói nhanh vậy biết vậy cô phải trói chặt anh hơn .
Cô bắt đầu lui về sau bước xuống giường chạy......nhưng anh đã nhanh hơn một bước bắt lấy cô như bắt lấy một con gà liền bế thốc cô lên quăng xuống chiếc giường.
Anh nhìn cô ngọn lửa trong lòng cháy bỏng lên, ánh mắt thèm khát bắt đầu cuộc săn mồi của anh
Duy An bước tới liền cởi chiếc áo mình quăng ra xa, anh kéo một chân của cô vòng lên người anh, chỉ một giây anh kéo chiếc váy cô văng theo chiếc áo của anh.
Cơn đói khát của anh suốt một tháng qua đều phát tiết lên trên người cô
–"Em có biết ....anh sắp phát điên vì em không...em thật độc ác" Có biết khi cô vừa bước ra trong phòng tắm là anh rất muốn chiếm hữu cô như thế nào,anh muốn cô nhiều biết bao vậy mà cô lại nhẫn tâm chơi xỏ anh.
Chung Linh hai tay chống trước ngực ngoan cố nói khít anh
–" Anh thua rồi....anh định chơi ăn gian sao"
–" Ai thua là do em chơi xấu anh trước"
Chung Linh điên người lên chửi anh:
–" Anh thật xấu xa"
–" Em xấu thì có"
–" Anh xấu"
–"Em xấu"
–"Anh xấu"
–"Là tại em .." Hết chịu nổi với cái miệng tía lia của cô, anh cuối đầu xuống cướp đôi môi để cô không còn nguỵ biện gì nữa
Nụ hôn anh mong chờ đã tới,môi anh giao hoà môi cô...tay anh liền xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô.
Anh thấy cô luôn nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp của mình,thì một bàn tay còn lại di chuyển xuống vùng nhạy cảm nhất của cô đâm nhẹ một cái.
–" A. .aaa" Cô giựt mình rên nhẹ liền mở mắt nhìn anh.
Nụ cười khoái chí của anh vang lên và nói.
–" Sao hả..... Hồi nãy ai cười sảng khoái lắm sau giờ lại rên rỉ dưới thân anh"
–" Anh... Thật quá đáng... Aaaa" Ngón tay anh đã đi vào sâu nơi đó.
Duy An đã kiềm chế hết nổi rồi,anh liền ngồi dậy cởi chiếc quần còn sót lại duy nhất trên người mình,anh thẳng người tiến vào hang động của cô một cách nhanh chóng.
–" Aaaaa... Duy An" Cô chưa thích ứng thì anh lại tiến vào thật sâu muốn cướp đi mạng của cô.
Duy An liền bế thẳng người cô dậy để cô ngồi trên người anh,để anh có thể tiến vào sâu hơn nữa.
Cô khó chịu liền cắn lên đôi vai của anh....nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra.
–" Anh không thích em kêu tên anh.... Giống như lúc nãy em hãy gọi anh là chồng yêu đi" Anh vừa nói vừa cắn nhẹ lên tai cô.
Chung Linh đã không còn nghe anh đang nói cái gì,bây giờ lý trí của cô đã bị anh làm bay đi đâu rồi.
Anh bóp chặt mông cô để cô càng lại gần anh hơn,chiếc giường di chuyển theo từng cơn vận động của hai người.
–" A... Aaaa..... Vợ yêu của anh tuyệt quá" Tiếng rên lên đỉnh của anh vang lên.
Anh liền đặt nhẹ cô nằm xuống như vẫn chiếm hữu cô,không cho cô có một sơ hở để bỏ chạy.
Chung Linh nghe những lời nói ám muội của anh mặt cô bây giờ đã đỏ như quả cà chua, ánh mắt mong lung nhìn vào thân hình anh.
Cô biết ngày mai chắc chắn cô sẽ không ra khỏi chiếc giường này rồi
Duy An vẫn không buông tha cô một chút nào, anh vẫn áp mặt lên ngực cô cắn mút một bên xoa nắn một bên.
Ở bên cô như thế này anh càng muốn thời gian hãy ngừng lại,anh chỉ muốn ở bên cô thật nhiều hơn thôi.
Sắp tới anh sẽ dẫn cô qua Hồng Kông tham gia một cuộc đấu giá trang sức anh sẽ dùng tài sản vốn liếng của mình để đấu giá một vật trang sức giá trị nhất tặng cho người vợ yêu của mình.
Anh ngước lên nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô,anh dùng tay lau đi chúng.
–" Anh yêu em.... Chung Linh"
Suốt một đêm anh đòi hỏi cô tới mấy lần, đã vậy sáng ra anh còn ăn cô vào trời mới hừng sáng..... Đến gần tới ba chiều cô mới tờ mờ thức dậy.
Mở mắt ra thấy tên đáng ghét đó đã biến mất cô liền thầm chửi rủa.
–" Cái tên điên này không biết hôm qua bị chạp mạch dây thần kinh nào mà tinh lực dồi dào thế...."Báo hại cô như chết đi sống lại dưới tay anh.
Trên người cô tràn đầy vết hôn mà anh mang lại, cơ thể cô truyền tới cơn đau nhức khắp người,hai chân còn không đứng vững phải vịnh vào tường cô mới lếch được vào bên trong phòng tắm.
Trong phòng tắm cô nhìn vào chiếc gương thấy toàn thân cô đều xưng tấy đỏ khiến cô không khỏi thở dài và mắc cỡ.
Hôm nay cô sẽ không mặc sườn xám mà là một bộ đồ dài tay,phủ hết toàn thân để che lại dấu vết anh mang lại.
Anh đang bị thương mà đã ăn cô một cách không thương tiếc,nếu anh không bị thương chắc cô còn thê thảm hơn như vậy.
Duy An vẫn còn phép nghỉ chưa đi làm,anh đang ngồi dưới phòng khác hút xì gà, hôm nay tâm trạng rất rất tốt vì hôm qua và cả sáng nay anh đã ăn một buổi rất no nê.
Anh ngước lên nhìn tới phòng cô,cửa vẫn đóng chặt, cô vẫn chưa chịu xuống.
Anh liền nhếch môi cười tươi.
Anh nhớ lại đêm hôm qua cô quyến rũ anh thì trong lòng anh dâng lên một khoái cảm,chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô như hôm qua.
Anh suy nghĩ nếu cô dùng điệu bộ quyến rũ đó mà nói chuyện hay cười nói với các đàn ông khác chắc có lẽ những người đó cũng suy nghĩ đen tối giống như anh.
Nghĩ tới thôi anh liền nổi máu ghen lên,không được... anh sẽ không cho cô ra ngoài tiếp xúc với những tên đàn ông thối tha đó và càng không thể cho cô gặp bắt cứ người đàn ông nào ngoài anh .
Chung Linh cuối cùng cũng lết ra được khỏi phòng,cô vừa bước xuống đã thấy anh mặc đồ quần tây áo sơ mi trong rất lịch thiếp,đâu có ai nghĩ người có độ bộ tuấn tú này hôm qua đã ra tay lưu manh với cô như thế nào .
Duy An ngước lên nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của cô đang nhìn về phía anh,thì liền nở một nụ cười tươi rói.
Anh buông tờ báo xuống liền đi tới chỗ cô.
–" Em dậy rồi sao.... Chắc em đói rồi,chúng ta vào ăn thôi"
Nhưng bước chân cô đã không thể đi như lúc bình thường rồi.
Anh quay lại nhìn cô khó hiểu
–" Em làm sao vậy"
–" Anh còn hỏi" Không phải tại anh cô có ra nông nỗi vậy không
Duy An liền hiểu ngay liền bế cô lên bước vào phòng ăn.
–" Anh làm gì vậy.... Có người nhìn thấy rồi sao"Cô hốt hoảng liền choàng tay qua cổ anh.
Duy An liền hôn trên má cô một cái,cười nói.
–" Ai muốn thấy để cho họ thấy... Bữa giờ em chăm sóc anh giờ tới lượt anh chăm sóc em".
Thật đúng là anh chăm sóc cô tận chân răng,anh đút cô ăn từng chút từng chút.Cô ăn no rồi mới có thể cho anh ăn no được.
**********
Uông Kiếm Trì biết tin Tịch Duy An trúng đạn thì vẻ mặt anh ta rất hả hê trong lòng.
Những ngày qua anh tìm cách liên lạc với Chung Linh mà không được. Mỗi lần anh điện thoại tới thì đều người hầu bắt máy và báo lại với Tịch Duy An hắn ta không cho cô nghe điện thoại của bất kỳ ai huống chi là anh.
Uông Kiếm Trì định nhờ Cục trưởng Liêu dụ Tịch Duy An ra ngoài để lẻn vào nhà gặp cô.Nào đâu Cục Trưởng Liêu và Tịch Duy An đã đi lên Nam Kinh đàm phán với bọn quân Nhật để giải quyết hoà bình hai bên.Không ngờ lại đúng lúc đến như vậy.
Uông Kiếm Trì đứng trước cửa nhà đợi không có ai thì lẻn vào gặp cô.
Tịch Duy An vừa đi khỏi nhà không lâu cô liền đón xe ra ngoài. Anh không đợi chờ liền đuổi theo sau.
Chung Linh tâm trạng lo lắng,cô cho xe chạy tới trước cửa nhà mẹ cô.
Vừa xuống xe cô chạy thật nhanh vào nhà.
Chung Linh mở cửa ra liền kêu lên :
–" Mẹ ơi! .... " Nhưng không một ai trả lời tiếng nói của cô.
Cô tìm kiếm khắp căn nhà vẫn không thấy mẹ cô.... Cô liền ra sau bước vào nhà kho đây cũng là căn phòng duy nhất còn lại trong căn nhà này....
Cô nhẹ nhàng mở cửa.
–" Aaaa" Vừa vào trong cô đã thấy thứ mà cô luôn lo sợ
Mẹ cô đã chết nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Cô chạy nhanh tới chạm vào mẹ mình kêu lớn.
–" Mẹ ơi.... Mẹ sao vậy....mẹ không được chết, con sẽ đưa mẹ vào bệnh viện" Ánh mắt mơ hồn của cô đã không tin đây là sự thật.
Mẹ cô đã chết mấy ngày rồi mùi hôi thúi đã bay khắp nơi.
Uông Kiếm Trì đứng bên ngoài nghe thấy giọng nói cô định đi vào thì đã thấy TaKatsukasa tiên sinh và người của ông đi vào
Chung Linh định đi kêu người giúp thì bọn họ đã xong vào trong.
–" Cô đi đâu....định bỏ trốn hả"TaKatsukasa đi vào nhìn cô rồi nhìn với cái xác ở dưới nói .
–" Các người tránh ra tôi phải cứu mẹ của tôi"Cô liền xong ra ngoài.
Một tên lính Nhật liền xô cô té xuống đất.
TaKatsukasa bước tới nhìn xuống cô nói.
–" Mẹ cô bị tình nghi là nội gián đã tiết lộ thông tin ra ngoài.....nhưng tại sao bà ta lại chết phải hỏi cô" Ông liền nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn cô nói tiếp " Hay cô sợ mẹ cô liên lụy tới cô và Tịch Duy An nên đã tới đây giết bà ta"
Chung Linh hai mắt mở to nhìn hắn,cô thậm chí còn không biết mẹ cô có liên quan đến quần Nhật.
–" Người đâu bắt cô ta lại"TaKatsukasa lên tiếng,những người đằng sau hắn liền áp giải cô đi.
Trước khi đi cô quay đầu nhìn mẹ mình một lần,cô như người mất hồn đến bây giờ cô vẫn chưa tin mẹ cô đã chết
Uông Kiếm Trì đứng bên ngoài không hay xảy ra chuyện gì,thấy cô bị đưa đi trong lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng
Xác mẹ cô được khiêng ra ngoài anh mới biết được mẹ cô đã chết.
Nhưng tại sao lại bắt cô,không lẽ cô bị tình nghi giết mẹ mình sao,những suy nghĩ trong đầu anh thật mong lung.
Chung Linh liền nở nụ cười xấu xa,đôi tay xinh đẹp của cô liền mở từng cút áo của anh ra lộ ra bờ ngực săn chắc
Yết hầu của anh lên xuống không đều đặn,cô chạm tới đâu cơ thể anh liền căng cứng tới đó.
–" Chung Linh em muốn quyến rũ anh sao"
–" Suỵt....anh im lặng đi"Móng tay cô vuốt nhẹ từ trên xuống khi đến xương cùng của anh cô liền vẻ một vòng tròn.
Duy An hít thở thật sâu cố kiềm nén dục vọng mình xuống.
–" Dịch Chung Linh ....em nay to gan ....dám hành hạ thể xác và tinh thần của anh"
Chung Linh không trả lời mà cô bắt đầu cuối đầu hôn từ trên xuống người anh.Đôi tay cô đã chạm con quái vật đã ***** **** từ lâu của anh.
–" A...aaaaa" Tiếng rên thỏa mãn anh vang lên
–" Tư Lệnh mới đó đã chịu thua rồi sao"Chung Linh cười đắc ý cô dạng hai chân ngồi lên trên người anh,mông cô đã chạm nhẹ vào con quái vật đó khiến anh khó chịu biết trừng nào
Cô đưa tay mở chiếc váy mình đang mặc ra lộ ra thân hình trắng tuyết khiến ai nhìn vào cũng muốn ức hiếp cô....nhưng không ngờ chiếc khăn tay trên mắt anh vì anh cử động quá mạnh nó đã rơi xuống.Anh đã vô tình thấy hết thân thể cô
Khi thấy thân hình của cô thì máu huyết trong người anh soi lên,sức chịu đựng của anh đã hết nổi nhất là cặp nhủ hoa cứ đông đưa trước mặt anh.
Anh nghiến răng lại nói:
–" Chung Linh mau cho anh .....mau lên"Đôi tay anh bị trói cứ vùng vẫy .
Cô liền dùng tay mình kèm chặt lên đôi tay bị trói của anh, cô liền cuối đầu hôn đôi môi đang hé mở của anh....nhưng khi anh đáp lại thì cô lại di chuyển xuống yết hầu hôn lên trái cổ của người đàn ông to con này.
Duy An trong lòng đã nôn nóng hơn bao giờ hết đứng trước người con gái xinh đẹp mà anh không thể làm gì được
Cô hôn tới ngực anh liền cắn vào ngực anh một cái thật đau khiến anh phải nhăn lên một cái.
Chung Linh ngước lên nổi cáu với anh:
–" Sao,đau lắm phải không.....để cho anh còn dám nói dối tôi không"Cô nói xong liền chòm vào lên người anh.
Duy An thừa dịp anh câu hai chân giam cô vào trong lòng anh.
–" Phu nhân của anh học mấy cái này ở đâu .....sao anh chưa từng biết" Anh vừa nói vừa chui vào hõm cổ hít mùi hương từ cô.
Chung Linh liền kéo đầu anh ra nhìn anh với ánh mắt tà mị.
–" Không phải ai cũng như Kỳ Ngư của anh mà không biết quyến rũ đàn ông"
–" Em nói gì vậy....cô ta sao mà có thể bằng em,người phụ nữ của anh mãi mãi là nhất,mãi mãi tuyệt vời chỉ có vợ anh thôi " Anh cuốn cuồn nịnh nọt cô để cô có thể cho anh được tội nguyện ước muốn từ nãy giờ của anh
Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhếch lên,nụ cười đắc ý của cô liền hiện ra.Cô liếc nhìn xuống cái ấy của anh đã sắp không chịu nổi muốn bung ra khỏi quần anh thì cô liền đứng dậy lượm chiếc váy mặc lên người.
Duy An hai mắt mở to nhìn cô đang mặc chiếc váy của mình lại,máu điên anh liền trỗi dậy.
Hai tay anh vùng vẫy trong chiếc dây thừng .
–" Em đang làm gì.....mau quay trở lại đây...mau cho anh,mau lên"
Nụ cười đắc ý cô liền vang lớn lên, cô mặc chiếc váy xong tiến gần lại anh đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ rồi nói.
–" Chồng yêu ơi! Anh thua rồi vậy từ nay hai chúng ta hãy ngủ riêng" Nói xong cô liền bước ra khỏi phòng
Duy An tức điên người lên anh bức một cái chiếc dây thừng liền văng ra .
Anh đứng dậy nghiến răng lại nói.
–" Dịch Chung Linh ....Anh phải dạy em một bài học thì em mới biết sợ"Anh liền bước ra khỏi phòng đuổi theo cô.
Căn phòng nằm bên cạnh cũng chính là căn phòng dành cho cô mỗi khi cô giận anh.
Chung Linh khoái chi không biết mình sắp bị ăn thịt tới nơi rồi,cô nằm sấp trên giường cười ngã nghiêng ngã ngửa .
Mái tóc cô được thả dài như thác nước xoả bên hai vai cộng thêm cô mặc chiếc váy ngủ màu đen huyền bí quyến rũ chỉ khiến ai đó nhìn vào chỉ chảy máu mũi mà thôi.
Cô vừa vui vẻ không bao lâu thì của phòng đột nhiên bị anh đá ra một cách mạnh bạo
Anh đi vào nhìn cô với ánh mắt đầy lửa giận.
–" Dịch Chung Linh em dám chơi xỏ anh...được ....ngày mai em đừng hòng bước chân xuống giường"
Chung Linh không ngờ anh lại cởi trói nhanh vậy biết vậy cô phải trói chặt anh hơn .
Cô bắt đầu lui về sau bước xuống giường chạy......nhưng anh đã nhanh hơn một bước bắt lấy cô như bắt lấy một con gà liền bế thốc cô lên quăng xuống chiếc giường.
Anh nhìn cô ngọn lửa trong lòng cháy bỏng lên, ánh mắt thèm khát bắt đầu cuộc săn mồi của anh
Duy An bước tới liền cởi chiếc áo mình quăng ra xa, anh kéo một chân của cô vòng lên người anh, chỉ một giây anh kéo chiếc váy cô văng theo chiếc áo của anh.
Cơn đói khát của anh suốt một tháng qua đều phát tiết lên trên người cô
–"Em có biết ....anh sắp phát điên vì em không...em thật độc ác" Có biết khi cô vừa bước ra trong phòng tắm là anh rất muốn chiếm hữu cô như thế nào,anh muốn cô nhiều biết bao vậy mà cô lại nhẫn tâm chơi xỏ anh.
Chung Linh hai tay chống trước ngực ngoan cố nói khít anh
–" Anh thua rồi....anh định chơi ăn gian sao"
–" Ai thua là do em chơi xấu anh trước"
Chung Linh điên người lên chửi anh:
–" Anh thật xấu xa"
–" Em xấu thì có"
–" Anh xấu"
–"Em xấu"
–"Anh xấu"
–"Là tại em .." Hết chịu nổi với cái miệng tía lia của cô, anh cuối đầu xuống cướp đôi môi để cô không còn nguỵ biện gì nữa
Nụ hôn anh mong chờ đã tới,môi anh giao hoà môi cô...tay anh liền xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô.
Anh thấy cô luôn nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp của mình,thì một bàn tay còn lại di chuyển xuống vùng nhạy cảm nhất của cô đâm nhẹ một cái.
–" A. .aaa" Cô giựt mình rên nhẹ liền mở mắt nhìn anh.
Nụ cười khoái chí của anh vang lên và nói.
–" Sao hả..... Hồi nãy ai cười sảng khoái lắm sau giờ lại rên rỉ dưới thân anh"
–" Anh... Thật quá đáng... Aaaa" Ngón tay anh đã đi vào sâu nơi đó.
Duy An đã kiềm chế hết nổi rồi,anh liền ngồi dậy cởi chiếc quần còn sót lại duy nhất trên người mình,anh thẳng người tiến vào hang động của cô một cách nhanh chóng.
–" Aaaaa... Duy An" Cô chưa thích ứng thì anh lại tiến vào thật sâu muốn cướp đi mạng của cô.
Duy An liền bế thẳng người cô dậy để cô ngồi trên người anh,để anh có thể tiến vào sâu hơn nữa.
Cô khó chịu liền cắn lên đôi vai của anh....nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra.
–" Anh không thích em kêu tên anh.... Giống như lúc nãy em hãy gọi anh là chồng yêu đi" Anh vừa nói vừa cắn nhẹ lên tai cô.
Chung Linh đã không còn nghe anh đang nói cái gì,bây giờ lý trí của cô đã bị anh làm bay đi đâu rồi.
Anh bóp chặt mông cô để cô càng lại gần anh hơn,chiếc giường di chuyển theo từng cơn vận động của hai người.
–" A... Aaaa..... Vợ yêu của anh tuyệt quá" Tiếng rên lên đỉnh của anh vang lên.
Anh liền đặt nhẹ cô nằm xuống như vẫn chiếm hữu cô,không cho cô có một sơ hở để bỏ chạy.
Chung Linh nghe những lời nói ám muội của anh mặt cô bây giờ đã đỏ như quả cà chua, ánh mắt mong lung nhìn vào thân hình anh.
Cô biết ngày mai chắc chắn cô sẽ không ra khỏi chiếc giường này rồi
Duy An vẫn không buông tha cô một chút nào, anh vẫn áp mặt lên ngực cô cắn mút một bên xoa nắn một bên.
Ở bên cô như thế này anh càng muốn thời gian hãy ngừng lại,anh chỉ muốn ở bên cô thật nhiều hơn thôi.
Sắp tới anh sẽ dẫn cô qua Hồng Kông tham gia một cuộc đấu giá trang sức anh sẽ dùng tài sản vốn liếng của mình để đấu giá một vật trang sức giá trị nhất tặng cho người vợ yêu của mình.
Anh ngước lên nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô,anh dùng tay lau đi chúng.
–" Anh yêu em.... Chung Linh"
Suốt một đêm anh đòi hỏi cô tới mấy lần, đã vậy sáng ra anh còn ăn cô vào trời mới hừng sáng..... Đến gần tới ba chiều cô mới tờ mờ thức dậy.
Mở mắt ra thấy tên đáng ghét đó đã biến mất cô liền thầm chửi rủa.
–" Cái tên điên này không biết hôm qua bị chạp mạch dây thần kinh nào mà tinh lực dồi dào thế...."Báo hại cô như chết đi sống lại dưới tay anh.
Trên người cô tràn đầy vết hôn mà anh mang lại, cơ thể cô truyền tới cơn đau nhức khắp người,hai chân còn không đứng vững phải vịnh vào tường cô mới lếch được vào bên trong phòng tắm.
Trong phòng tắm cô nhìn vào chiếc gương thấy toàn thân cô đều xưng tấy đỏ khiến cô không khỏi thở dài và mắc cỡ.
Hôm nay cô sẽ không mặc sườn xám mà là một bộ đồ dài tay,phủ hết toàn thân để che lại dấu vết anh mang lại.
Anh đang bị thương mà đã ăn cô một cách không thương tiếc,nếu anh không bị thương chắc cô còn thê thảm hơn như vậy.
Duy An vẫn còn phép nghỉ chưa đi làm,anh đang ngồi dưới phòng khác hút xì gà, hôm nay tâm trạng rất rất tốt vì hôm qua và cả sáng nay anh đã ăn một buổi rất no nê.
Anh ngước lên nhìn tới phòng cô,cửa vẫn đóng chặt, cô vẫn chưa chịu xuống.
Anh liền nhếch môi cười tươi.
Anh nhớ lại đêm hôm qua cô quyến rũ anh thì trong lòng anh dâng lên một khoái cảm,chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô như hôm qua.
Anh suy nghĩ nếu cô dùng điệu bộ quyến rũ đó mà nói chuyện hay cười nói với các đàn ông khác chắc có lẽ những người đó cũng suy nghĩ đen tối giống như anh.
Nghĩ tới thôi anh liền nổi máu ghen lên,không được... anh sẽ không cho cô ra ngoài tiếp xúc với những tên đàn ông thối tha đó và càng không thể cho cô gặp bắt cứ người đàn ông nào ngoài anh .
Chung Linh cuối cùng cũng lết ra được khỏi phòng,cô vừa bước xuống đã thấy anh mặc đồ quần tây áo sơ mi trong rất lịch thiếp,đâu có ai nghĩ người có độ bộ tuấn tú này hôm qua đã ra tay lưu manh với cô như thế nào .
Duy An ngước lên nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của cô đang nhìn về phía anh,thì liền nở một nụ cười tươi rói.
Anh buông tờ báo xuống liền đi tới chỗ cô.
–" Em dậy rồi sao.... Chắc em đói rồi,chúng ta vào ăn thôi"
Nhưng bước chân cô đã không thể đi như lúc bình thường rồi.
Anh quay lại nhìn cô khó hiểu
–" Em làm sao vậy"
–" Anh còn hỏi" Không phải tại anh cô có ra nông nỗi vậy không
Duy An liền hiểu ngay liền bế cô lên bước vào phòng ăn.
–" Anh làm gì vậy.... Có người nhìn thấy rồi sao"Cô hốt hoảng liền choàng tay qua cổ anh.
Duy An liền hôn trên má cô một cái,cười nói.
–" Ai muốn thấy để cho họ thấy... Bữa giờ em chăm sóc anh giờ tới lượt anh chăm sóc em".
Thật đúng là anh chăm sóc cô tận chân răng,anh đút cô ăn từng chút từng chút.Cô ăn no rồi mới có thể cho anh ăn no được.
**********
Uông Kiếm Trì biết tin Tịch Duy An trúng đạn thì vẻ mặt anh ta rất hả hê trong lòng.
Những ngày qua anh tìm cách liên lạc với Chung Linh mà không được. Mỗi lần anh điện thoại tới thì đều người hầu bắt máy và báo lại với Tịch Duy An hắn ta không cho cô nghe điện thoại của bất kỳ ai huống chi là anh.
Uông Kiếm Trì định nhờ Cục trưởng Liêu dụ Tịch Duy An ra ngoài để lẻn vào nhà gặp cô.Nào đâu Cục Trưởng Liêu và Tịch Duy An đã đi lên Nam Kinh đàm phán với bọn quân Nhật để giải quyết hoà bình hai bên.Không ngờ lại đúng lúc đến như vậy.
Uông Kiếm Trì đứng trước cửa nhà đợi không có ai thì lẻn vào gặp cô.
Tịch Duy An vừa đi khỏi nhà không lâu cô liền đón xe ra ngoài. Anh không đợi chờ liền đuổi theo sau.
Chung Linh tâm trạng lo lắng,cô cho xe chạy tới trước cửa nhà mẹ cô.
Vừa xuống xe cô chạy thật nhanh vào nhà.
Chung Linh mở cửa ra liền kêu lên :
–" Mẹ ơi! .... " Nhưng không một ai trả lời tiếng nói của cô.
Cô tìm kiếm khắp căn nhà vẫn không thấy mẹ cô.... Cô liền ra sau bước vào nhà kho đây cũng là căn phòng duy nhất còn lại trong căn nhà này....
Cô nhẹ nhàng mở cửa.
–" Aaaa" Vừa vào trong cô đã thấy thứ mà cô luôn lo sợ
Mẹ cô đã chết nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Cô chạy nhanh tới chạm vào mẹ mình kêu lớn.
–" Mẹ ơi.... Mẹ sao vậy....mẹ không được chết, con sẽ đưa mẹ vào bệnh viện" Ánh mắt mơ hồn của cô đã không tin đây là sự thật.
Mẹ cô đã chết mấy ngày rồi mùi hôi thúi đã bay khắp nơi.
Uông Kiếm Trì đứng bên ngoài nghe thấy giọng nói cô định đi vào thì đã thấy TaKatsukasa tiên sinh và người của ông đi vào
Chung Linh định đi kêu người giúp thì bọn họ đã xong vào trong.
–" Cô đi đâu....định bỏ trốn hả"TaKatsukasa đi vào nhìn cô rồi nhìn với cái xác ở dưới nói .
–" Các người tránh ra tôi phải cứu mẹ của tôi"Cô liền xong ra ngoài.
Một tên lính Nhật liền xô cô té xuống đất.
TaKatsukasa bước tới nhìn xuống cô nói.
–" Mẹ cô bị tình nghi là nội gián đã tiết lộ thông tin ra ngoài.....nhưng tại sao bà ta lại chết phải hỏi cô" Ông liền nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn cô nói tiếp " Hay cô sợ mẹ cô liên lụy tới cô và Tịch Duy An nên đã tới đây giết bà ta"
Chung Linh hai mắt mở to nhìn hắn,cô thậm chí còn không biết mẹ cô có liên quan đến quần Nhật.
–" Người đâu bắt cô ta lại"TaKatsukasa lên tiếng,những người đằng sau hắn liền áp giải cô đi.
Trước khi đi cô quay đầu nhìn mẹ mình một lần,cô như người mất hồn đến bây giờ cô vẫn chưa tin mẹ cô đã chết
Uông Kiếm Trì đứng bên ngoài không hay xảy ra chuyện gì,thấy cô bị đưa đi trong lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng
Xác mẹ cô được khiêng ra ngoài anh mới biết được mẹ cô đã chết.
Nhưng tại sao lại bắt cô,không lẽ cô bị tình nghi giết mẹ mình sao,những suy nghĩ trong đầu anh thật mong lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.