Chương 62: Chung Linh! Đã Tỉnh
Kim Yu
13/11/2022
Tịch Duy An người đàn ông luôn làm cho trái tim cô đập loạn nhịp lên vì anh
đã xuất hiện rồi sao.Anh đang hát bài hát sinh nhật .
Nhưng đây là sinh nhật của ai.
Con trai cô Thiên Hạo cũng đang đứng kế bên anh,ánh mắt sáng rực của cậu liền đập vào mắt cô.
Thiên Hạo đột nhiên ngước lên nhìn cô, hai mắt sáng rực kêu lớn.
–" Mẹ.... "Thiên Hạo chạy nhanh về phía cô
Nước mắt Chung Linh liền rơi xuống,cô cũng chạy tới thật nhanh.
Vào lúc Thiên Hạo chạy tới,Chung Linh đã rất vui mừng.Cô liền dơ hai tay ra định ôm con trai vào lòng.
Nhưng Thiên Hạo lại chạy thẳng qua người cô,cậu bé lại xuyên qua một cách dễ dàng như cô không hề tồn tại .Chung Linh bất ngờ hoảng hốt quay lại nhìn con trai.
Thiên Hạo không ôm cô mà chạy lại ôm một người phụ nữ khác còn kêu người đó là mẹ.
Cô không thể nào tin nổi đây là sự thật.
–" Phu nhân! Em đến rồi sao"Tiếng nói Duy An vang lên.
Chung Linh nghe vậy liền quay đầu lại nhìn anh.Anh bước tới lại xuyên qua người cô tiến về hai người họ,anh còn ngang nhiên ôm chầm người phụ nữ đó nữa.
Nhưng.... Khoang.
Người phụ nữ này cô rất quen mặt.
Chung Linh bước tới gần khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ đó cô liền kinh ngạc .
Cô ta không phải là"Thanh Mai Trúc Mã "Lâm Thiến của anh sao.Cô ta đã làm vợ anh hồi nào, còn Thiên Hạo sao lại kêu cô ta là mẹ.
Chung Linh khó hiểu bước tới
–" Duy An, Thiên Hạo hai người không thấy em sao"
Nhưng cô chỉ nhận được sự im lặng từ phía hai người.
Một lần nữa cả ba người lại đi xuyên qua người cô.
–" Hôm nay là sinh nhật em. Em thổi nến đi" Duy An nhìn Lâm Thiến với vẻ yêu thương.
Tâm trạng Chung Linh rối bời không biết chuyện gì đang xảy ra với cô.
Bỗng nhiên
Tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Chung Linh liền đưa hai tay lên nhìn vào nó,cô đang cảm nhận được cơ thể mình đang từ từ trong suốt và chuẩn bị biến mất....
Một nguồn ánh sáng đang hút cô đi rất mạnh....và ngay lúc đó cô lập tức biến mất vào một khoảng không gian.
–" Không..... " Chung Linh hoảng hốt la lên
–" Duy An.... Cứu em với.... Aaaa" Tiếng hét Chung Linh thật vang lớn.
Những hình ảnh biến mất thay vào đó một màn đen u tối đang che mất tầm nhìn của cô.
Chung Linh kinh sợ liền mở mắt ra sau một giấc ngủ thật dài.Ánh mắt mong lung nhìn mọi thứ xung quanh
Hình ảnh trước mắt cô bây giờ là một căn phòng trắng xoá và với những tấm màn lụa được che lại những tấm kính từ bên ngoài
Tâm trạng của Chung Linh nhất thời không thể phân biệt hình ảnh lúc nãy là mơ hay là hiện thực và cô đang ở đâu.
Còn Duy An và Thiên Hạo đã đi đâu.Tại sao lại không có ở đây?
Hay những hình ảnh vừa rồi là sự thật sao. Anh đã có vợ khác,con trai cô đã kêu người đó là mẹ rồi sao?
Trong lòng cô không ngừng đặt những câu hỏi cho mình.
Khi cô đang không ngừng suy nghĩ những mảnh vỡ trong đầu thì :
Bất ngờ cửa phòng lập tức được ai đó mở ra.
Người vừa bước vào liền nhìn thấy cô lập tức vui mừng hét lớn.
—" Bác sĩ. Mau tới đây,chị cả tôi đã tỉnh rồi....Mau lên"Đó là tiếng nói hốt hoảng của Chung Ngọc khi vừa mở cửa ra.
********
Tình hình tại buổi bầu cử càng lúc càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Lúc này đây Lục Chấn Kỳ đang cùng với Diệp Tiêu Minh kiểm tra mười số phiếu còn lại.
Lục Chấn Kỳ lần lượt đưa từng phiếu lên hô to :
"Phiếu đầu tiên thuộc về....Tịch Duy An.... Phiếu thứ hai lại thuộc về Tịch Duy An"
Lưu Từ Khải ngồi ở dưới khi nghe hai phiếu đầu tiên không phải tên mình thì trong lòng liền hồi họp căng thẳng đến xanh cả mặt,cho tới khi ông ta nghe được sáu phiếu liên tiếp đều là tên ông ta thì nụ cười đắc thẳng lập tức hiện lên.
Khi Lục Chấn Kỳ định đọc số phiếu cuối cùng thì đã bị Lưu Từ Khải can ngăn. Ông ta đang đi lên sân khấu giựt lấy số phiếu cuối cùng trên tay Lục Chấn Kỳ.
–" Tôi nghĩ không cần đọc nữa cũng biết ai là người thắng rồi. Không phải sao"Lưu Từ Khải dơ cái phiếu lên cao hướng về Duy An mỉm cười nói.
Tịch Duy An chỉ mỉm cười nhìn ông ta đang tác quai tác quái tại nơi đây.
Lục Chấn Kỳ ánh mắt khó chịu nhìn ông ta,ông lập tức giành tờ phiếu lại nghiêm nghị cảnh cáo.
–" Mời ông về chỗ. Còn chưa kết thúc sao ông chắc ông sẽ là người chiến thắng"
–" Thì không phải sao.Cho dù tờ phiếu này có ghi tên Tịch Duy An thì tôi cũng là người chiến thắng" Lưu Từ Khải cười khẩy nói.
Lục Chấn Kỳ liền mở lá phiếu nói lớn.
–" Tịch Duy An.... "
Lưu Từ Khải nghe xong vỗ tay trước mặt mọi người lại một phen vui mừng cười thật lớn.
–" Thấy chưa tôi cũng đã thắng rồi.Tôi 1362 phiếu"Ông ta quay xuống nhìn Duy An nói tiếp "Còn Tịch Duy An chỉ có... 1360 phiếu. Người thắng cuộc đã rõ rồi chứ"
Duy An trầm ngâm giây lát.Anh không ngờ ông ta có thể mua chuộc nhiều người như thế.Số phiếu của anh chỉ thua ông ta hai phiếu thôi mà ông ta có thể đắc ý như thế.
Trong khi Tịch Duy An suy nghĩ thì sau lưng anh liên vang lên một tiếng nói.
–" Vẫn chưa kết thúc mà" Tiếng nói của Đường Phượng Ngô vang lên....
Tất cả mọi người đều xoay lại nhìn anh và cả Duy An cũng khó hiểu quay ra sau nhìn người anh em cột trèo này. Anh không biết người em rể này lại muốn nói gì nữa.
Đường Phượng Ngô cong môi rồi bước từng bước đi lên sân khấu. Khi tới trước mặt Lục Chấn Kỳ anh liền lấy từ trong túi ra một lá phiếu.
Đường Phượng Ngô xoay người lại nhìn mọi người ở dưới khẽ nói.
–" Trong tay tôi còn một lá phiếu nữa"
Lưu Từ Khải thấy vậy thì lại cười thật lớn,cười một cách ngạo nghễ
–" Chỉ có một phiếu thì anh cũng không giúp được anh ta thắng được tôi đâu"
Đường Phượng Ngô tươi cười
–" Nhưng đây là phiếu bầu của Tổng Giám Đốc Dịch... Chung... Linh" Anh nói thật chậm,nhấn mạnh tên cô.
Lưu Từ Khải sửng sốt
Cả khán phòng lúc này liền " ồ" lên.Ai cũng bất ngờ tất cả đều đứng lên.
Ánh mắt Duy An cũng rất bất ngờ.Chung Linh vợ anh cũng tham gia bỏ phiếu bầu cử sao?
Nhưng tại sao phiếu bầu của cô lại trong tay Đường Phượng Ngô.
Đường Phượng Ngô nhướng mày nói tiếp .
–" Đây là phiếu bầu của cô Chung Linh.Trong đây là chữ viết và chữ ký của cô ấy" Anh liền đưa cho Lục Chấn Kỳ" Ông hãy xem qua. Ông có thể soi lại chữ viết của cô ấy. Đây không phải là chữ giả mạo."
Lục Chấn Kỳ cùng với Diệp Tiêu Minh lập tức so sánh nét chữ của Chung Linh
Vẻ mặt kinh hãi của Lưu Từ Khải nhìn về Đường Phượng Ngô cùng với Tịch Duy An đang ngồi phía dưới
Sau một hồi thì Lục Chấn Kỳ cầm lá phiếu của Chung Linh bước tới trước mặt mọi người tuyên bố.
–" Đây chính thực là chữ viết của Tổng Giám Đốc Dịch Chung Linh.Cô ấy đã bầu cho chồng mình,tức là Tịch Duy An..... Mọi người cũng đã biết phiếu bầu của cô ấy sẽ gấp mười lần người bình thường nên Tịch Duy An số phiếu hiện tại là 1370 phiếu và đương nhiên sẽ giữ vị trí Nghị Trưởng"
–" Không thể nào,đây là chuyện hoang đường.Cô ta đã hôn mê thì làm sao có thể bầu cử được" Lưu Từ Khải giận giữ bước tới trước mặt Đường Phượng Ngô gào thét.
Nhìn cảnh này,Đường Phượng Ngô cũng có thể đoán ra được tình hình,anh liền hắng giọng.
–" Hức..... Chuyện đấy tôi không cần giải thích với ông....Ông mau chuẩn bị ngồi bóc lịch là vừa"
–" Anh nói vậy là có gì" Lưu Từ Khải nhìn anh khó hiểu.
Đường Phượng Ngô ra hiệu cho Lục Chấn Kỳ.Ông ta liền bước lên lấy chiếc còng số tám còng tay Lưu Từ Khải lại.
–" Cái gì vậy.... Tại sao lại còng tay tôi." Lưu Từ Khải bất ngờ hốt hoảng hét lên.
Lục Chấn Kỳ liếc mắt nhìn ông ta nhếch mép cười khẩy nói.
–" Ông Lưu Từ Khải tôi nghi ngờ ông có gian lận trong phiếu bầu cử và tội danh ông giúp Hoàng Ánh Như vượt ngục nên dẫn đến ông đã gián tiếp cấu kết bà ta làm hại người nhà của Bộ Trưởng Tịch Duy An. Mời ông theo chúng tôi về công tác điều tra."
Dứt lời Lưu Từ Khải liền bị hai ba người của Lục Chấn Kỳ bước lên áp giải xuống. Ông ta hướng mắt về người vợ mà ông ta đang có ý định ruồng bỏ kêu cứu.
–" Phu nhân. Cứu tôi với,tôi không muốn ngồi tù đâu..... Cứu tôi"Tiếng kêu la của Lưu Từ Khải nhìn về người vợ của mình hét lớn
Cả kháng phòng ai cũng ngạc nhiên khi Lưu Từ Khải lại bị bắt giữ. Còn vụ gian lận thì cũng có vài người bị ông ta mua chuộc cũng chịu đứng làm chứng. Những người khác thì khinh ông ra mặt, cũng may chức Nghị Trưởng thuộc về Tịch Duy An. Nếu để ông ta làm thì còn ra thể thống gì nữa.
Không cần phiếu của Dịch Chung Linh thì Tịch Duy An cũng ngang nhiên chiến thắng trong cuộc bầu cử này. Mọi người bây giờ ai cũng khâm phục anh không bao giờ giở thủ đoạn mà tự khắc chiến thắng sẽ tới tìm anh.
Duy An phía bên này đã không kiềm chế nhanh chóng bước ra đứng trước mặt ông ta. Anh lập tức nắm lấy cổ áo ông ta.
–" Không có ông giúp sức cho con đàn bà điên kia thì vợ tôi sẽ không hôn mê tới tận bây giờ.... Ông chuẩn bị trả giá cho việc mình đã làm đi" Duy An nghiến răng nói.
–" Bộ Trưởng. Việc này có tôi lo anh không cần phải bận tâm"Lục Chấn Kỳ bước tới kéo Duy An ra.
Duy An nhìn xung quanh thấy có rất nhiều phóng viên ở đây còn đang chụp hình lia lịa vào anh thì cơn tức giận trong lòng anh bấy lâu nay từ từ kiềm lại.
Lục Chấn Kỳ vỗ nhẹ vai Duy An
–" Duy An.Một lần nữa chúc mừng cậu,tôi biết chắc cậu sẽ thắng "Ông đưa tay ra bắt lấy tay anh.
Duy An mỉm cười nhẹ ,anh cũng đưa tay nhẹ đáp lễ.
Hóa ra hai người đã quen biết nhau và sự xuất hiện của Lục Chấn Kỳ khiến Tịch Duy An không mấy bất ngờ.Có lẽ anh đã biết từ sớm
Chớp mắt một cái thì Lưu Từ Khải đã bị Lục Chấn Kỳ dẫn đi ra khỏi buổi lễ.
Lễ nhậm chức của Tịch Duy An cũng sẽ nhanh chóng diễn ra trong vòng ít phút.
Mọi người đều bu xung quanh anh chúc mừng và cả nhà Trịnh Tiên Sinh thừa dịp này cũng tới lấy lòng anh.
Trịnh Đông Quân nắm tay Lâm Thiến bước tới cười nói
–" Chúc mừng Nghị Trưởng Tịch ."Đông Quân vui vẻ nói.
Từ lúc buổi lễ bỏ phiếu tới giờ Lâm Thiến không hề dừng ánh mắt nhìn Duy An.Cô ta nhìn anh một cách say mê, trái tim cô ta luôn căng thẳng lo sợ anh không thể đắc cử.
Nhưng tới khi cô ta nghe anh được sướng tên làm Nghị Trưởng thì nước mắt của cô ta lập tức vui mừng rơi xuống.
Duy An cười lạnh :
–" Cảm ơn.... " Anh chỉ nói hai từ rồi lập tức rời đi nơi khác
Trong lòng Lâm Thiến thấy vậy có một chút hụt hẫng.Cô ta định tiến lên chúc mừng anh mà anh đã đi mất rồi.
Duy An bước nhanh tới Đường Phượng Ngô.Những suy nghĩ trong lòng anh từ nãy giờ lập tức đi tới hỏi người em rể của mình
–" Tại sao? Phiếu bầu của Chung Linh lại ở chỗ cậu .Cô ấy đã đưa cho cậu khi nào"
Đường Phượng Ngô nghe vậy mỉm cười. Anh cũng biết Tịch Duy An tới gặp anh là hỏi chuyện này.
Có bao giờ chuyện liên quan tới Chung Linh mà Tịch Duy An buông tha đâu dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt anh ấy cũng không hề bỏ qua.
Đường Phượng Ngô lấy trong túi ra một bức thư.
Duy An nhìn anh ta rồi nhìn xuống lá thư nghi hoặc nói
—" Đây là gì"
Đường Phượng Ngô thở dài đặt lá thư vào tay Duy An
—" Anh còn nhớ trước khi xảy ra chuyện.Chị cả đã kêu Chung Ngọc lên nói chuyện không? Chị ấy đã nhờ vợ tôi,nếu như chị ấy có xảy ra chuyện thì sẽ đưa cái này cho anh.Hơn một tháng qua Chung Ngọc đã định đưa cho anh nhưng cô ấy thấy anh đã quá mệt mỏi nên không muốn thấy anh phải đau lòng thêm"
Nhưng nếu cô không đưa ra thì làm sao Duy An có thể đấu với những loại người tiểu nhân như Lưu Từ Khải.
Duy An nghe xong ngẩn người trong giây lát.Thì ra ngay từ đầu cô đã biết bệnh tình của cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng cô vẫn nhất quyết muốn sinh cho anh thêm hai tiểu thiên thần đã vậy cô còn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho việc đắc cử anh được thuận lợi.
Rất lâu sau, Duy An mới lên tiếng.
–" Cô ấy thật là ngốc...."Anh lắc đầu.
Đúng.
Cô rất ngốc khi hi sinh quá nhiều cho anh.Anh không quan tâm phiếu bầu của cô ra sao mà thứ anh lo là sức khoẻ của cô. Khi đó chắc cô rất sợ hãi và cũng đã biết sức khỏe mình không ổn nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy
Anh có một chút hơi giận cô là cô không chịu nói cho anh biết sớm bệnh tình của cô.Nếu lúc đó anh biết thì chắc anh sẽ để cô mạo hiểm về nhà dự sinh nhật Thiên Hạo.
Đường Phượng Ngô lắc đầu đi tới vỗ nhẹ vai Duy An rồi rời khỏi. Bây giờ anh phải trả lại một không gian tĩnh lặng để anh rể có thể đọc lá thư từ người vợ của mình.
Duy An đi vào một góc nhỏ mở lá thư của cô ra.Vừa mở ra đập vào mắt anh chính là những chữ viết xinh đẹp của Chung Linh.
" Duy An....Người chồng của em. Em không biết khi anh đọc lá thư này thì em không biết em đã ở một nơi nào đó mà không phải là ở bên cạnh anh.Sức khoẻ em dạo này đã chuyển biến xấu rồi,em không nói cho anh vì em sợ anh phải lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh. Nhưng em hứa với anh sẽ cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhưng.....*
Nếu như em không thể qua khỏi.Anh đừng quá đau lòng,vì đây là con đường em đã chọn,anh đừng vì em mà tự trách bản thân mình. Em chỉ mong anh hãy sống thật tốt và nuôi dạy các con khôn lớn giúp em.
Em đã bỏ phiếu cho anh, giúp anh có thể bước lên vị trí chức Nghị Trưởng.Anh đừng có phụ lòng mọi người và ngay cả em đã ủng hộ anh.
Em không hối hận vì đã chọn anh làm chồng
Em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Yêu anh.... Vợ của anh.... Dịch Chung Linh
Khi đọc tới chữ cuối cùng nước mắt của Duy An cũng đã rơi xuống.Anh yêu cô,anh rất nhớ cô... Nhớ rất rất nhiều vợ của anh.
Anh cảm nhận được khi cô viết những dòng chữ này.Đôi tay cô đã run rẩy rất nhiều có những chữ còn thấm cả nước.Anh dám chắc khi cô viết cô đã khóc rất nhiều.
–" Chung Linh.. Anh cũng rất yêu em. Em thật là ngốc nghếch.Sao em có thể ra đi khi anh rất rất yêu em.Anh không cho phép em rời xa anh" Anh ôm chặt lá thư vào lòng khẽ nói thầm trong lòng.
Bây giờ anh rất muốn chạy tới bệnh viện ôm cô vào lòng và trách mắng cô thật nhiều vì đã để anh lại đau lòng vì cô nữa.
Cô kêu anh đừng đau lòng khi cô ra đi.Nếu thật sự cô mà ra đi bỏ anh lại một mình. ....Thì anh sẽ không đau lòng vì cô mà anh sẽ hận cô suốt đời này và ngay cả kiếp sau anh cũng sẽ hận cô.
Anh sẽ bắt cô kiếp sau vẫn về làm vợ anh,trả nợ lại cho anh .
Khoảnh khắc tâm trạng Duy An đang rơi vào trạng thái đau lòng thì một tiếng thông báo chuẩn bị cho lời phát biểu nhận chức Nghị Trưởng vang lên của Diệp Tiêu Minh
Có buồn hay đau lòng thì anh cũng phải gác qua để mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đến bệnh viện thật nhanh. Sau khi đọc lá thư của cô xong trong lòng anh tự nhiên có gì đó rất bồn chồn lo lắng như đang có chuyện gì đó đang xảy ra...
Giác quan linh cảm của Duy An cho biết người khiến anh lo lắng bây giờ chỉ có mình cô thôi.Không lẽ bệnh viện đang xảy ra chuyện gì sao.
Duy An liền ra lệnh cho Lã Siêu Văn điện thoại về bệnh viện ngay lập tức,xem Chung Linh hiện giờ ra sao .Còn anh thì tiến lên sân khấu chuẩn bị cho buổi lễ nhậm chức.
Tịch Duy An với vẻ ngoài phong độ khi bước lên ai nhìn vào cũng phải hâm mộ sức hút của anh.Anh như toả ra những hào quang phát sáng khắp cả kháng phòng.
Lâm Thiến ở dưới nhìn anh với ánh mắt say mê khiến Đông Quân kế bên luôn rất khó chịu.Anh chưa thấy cô ta nhìn anh bằng với ánh mắt đó, càng ngày anh càng muốn tìm hiểu về mối quan hệ của hai người là gì.
Khi Diệp Tiêu Minh giới thiệu tên anh xong liền bước lên tặng cho Duy An một bó hoa thay mặt lời cảm ơn đến toàn thể mọi người.
Duy An hít thở thật sâu một lần nữa và chuẩn bị nói bài phát biểu mà anh chưa từng chuẩn bị
–" Chào tất cả mọi người. Cảm ơn vì mọi người ủng hộ và bỏ phiếu bầu cho Tịch Duy An này"
Tiếng vỗ tay lập tức vang lớn của mọi người khi anh vừa nói dứt câu.
Duy An cười nhẹ nói tiếp
–" Thật ra tôi muốn cảm ơn đến một người. Người này đã giúp cho tôi có thể dễ dàng ngồi lên vị trí ngày hôm nay.... Đó chính là... "Duy An đang định nói ra tên của vợ anh thì đột nhiên anh nhìn Lã Siêu Văn vẻ mặt hốt hoảng chạy vào nhìn anh.
Lã Siêu Văn thấy Duy An đang phát biểu thì cũng không dám làm phiền anh mà anh ta chạy nhanh tới chỗ Đường Phượng Ngô nói nhỏ vào tai anh ấy.
–" Cái gì.... Thật không" Đường Phượng Ngô nghe xong vẻ mặt cũng bất ngờ hoảng hốt không kém Lã Siêu Văn.
Đường Phượng Ngô nhanh chóng đứng lên cùng Lã Siêu Văn đi ra ngoài.
Tim Duy An bất chợt đập thật nhanh.Anh nhìn thái độ hai người như vậy việc anh giao cho Lã Siêu Văn lại liên quan tới Chung Linh thì trong đầu chỉ nghĩ ngay cô đang gặp chuyện.
Anh bỏ hết tất cả chạy xuống thật nhanh trước mặt hai người bỏ lại sự bở ngỡ của tất cả mọi người
–" Đã xảy ra chuyện gì. Chung Linh có chuyện sao?"Duy An căng thẳng nhìn hai người hỏi.
Lã Siêu Văn nhìn Đường Phượng Ngô với vẻ mặt khó xử.
–" Mau nói nhanh đi" Duy An hét lớn.
Đường Phượng Ngô không giấu giếm.
–" Anh rể... Chị cả tỉnh lại rồi. Mọi người ở bệnh viện nói chị ấy đã tỉnh rồi"
–" Thật không... Thật cô ấy tỉnh rồi sao"Vẻ mặt Duy An vui mừng như phát khóc.
Không đợi câu trả lời của Đường Phượng Ngô.Duy An lập tức xoay người chạy ra khỏi kháng phòng
Tất cả mọi người ở đây liền đứng lên nhìn Duy An khi không lại bỏ đi khi buổi lễ này rất quan trọng với mọi người.
Duy An vừa chạy vừa không ngừng gào thét tên cô trong lòng. Ngày anh mong đợi đã đến rồi.
Cô đang đợi anh.... .
–" Chung Linh chờ anh... Anh sẽ đến bên cạnh em.Nhanh thôi,chờ anh"
************
Vừa tới bệnh viện Tịch Duy An hối hả chạy nhanh lên phòng của Chung Linh. Tâm trạng anh bây giờ rất nóng lòng muốn gặp người vợ xinh đẹp của mình.
Khi anh chạy lên tới phòng cô đột nhiên anh lại dừng chân đứng lại
Anh chỉnh lại quần áo thật ngay ngắn và đầu tóc thì chải chuốt lại rất chỉnh chu.
–"Cô y tá.Cô thấy tôi như thế nào"Duy An vừa thấy cô y tá đang đi tới liền hỏi ngay lập tức "Có tiều tụy không? Hay cô nhìn xem tôi có phong độ không"
Cô y tá nghe xong liền bụm chặt miệng cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh
Từ lâu cô cũng đã nghe danh Bộ Trưởng này rất yêu vợ mình như thế nào rồi. Khi vợ anh hôn mê thì ngày nào cô cũng thấy anh luôn luôn ở đây ngay cả việc thay đồ của vợ anh là công việc hằng ngày của cô mà cũng bị anh cũng giành lấy .
Mọi người ở đây ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của anh dành cho vợ của mình.
Thấy cô y tá từ nãy giờ vẫn cười mà không trả lời anh. Duy An liền khó chịu chau mày.
–" Vợ tôi tỉnh phải không tôi vào thăm cô ấy"Dứt lời anh mở cửa vào
–" Anh ơi!”Cô y tá liền nhớ việc hồi nãy bác sĩ trưởng khoa căn dặn thì liền đuổi theo anh vào trong.
Khuôn mặt Duy An đang rất vui vẻ khi mở cửa ra, nhưng khi nhìn vào bên trong ánh mắt anh chợt căng thẳng. Một nỗi sợ đang quay quanh trong đầu anh
Nhưng đây là sinh nhật của ai.
Con trai cô Thiên Hạo cũng đang đứng kế bên anh,ánh mắt sáng rực của cậu liền đập vào mắt cô.
Thiên Hạo đột nhiên ngước lên nhìn cô, hai mắt sáng rực kêu lớn.
–" Mẹ.... "Thiên Hạo chạy nhanh về phía cô
Nước mắt Chung Linh liền rơi xuống,cô cũng chạy tới thật nhanh.
Vào lúc Thiên Hạo chạy tới,Chung Linh đã rất vui mừng.Cô liền dơ hai tay ra định ôm con trai vào lòng.
Nhưng Thiên Hạo lại chạy thẳng qua người cô,cậu bé lại xuyên qua một cách dễ dàng như cô không hề tồn tại .Chung Linh bất ngờ hoảng hốt quay lại nhìn con trai.
Thiên Hạo không ôm cô mà chạy lại ôm một người phụ nữ khác còn kêu người đó là mẹ.
Cô không thể nào tin nổi đây là sự thật.
–" Phu nhân! Em đến rồi sao"Tiếng nói Duy An vang lên.
Chung Linh nghe vậy liền quay đầu lại nhìn anh.Anh bước tới lại xuyên qua người cô tiến về hai người họ,anh còn ngang nhiên ôm chầm người phụ nữ đó nữa.
Nhưng.... Khoang.
Người phụ nữ này cô rất quen mặt.
Chung Linh bước tới gần khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ đó cô liền kinh ngạc .
Cô ta không phải là"Thanh Mai Trúc Mã "Lâm Thiến của anh sao.Cô ta đã làm vợ anh hồi nào, còn Thiên Hạo sao lại kêu cô ta là mẹ.
Chung Linh khó hiểu bước tới
–" Duy An, Thiên Hạo hai người không thấy em sao"
Nhưng cô chỉ nhận được sự im lặng từ phía hai người.
Một lần nữa cả ba người lại đi xuyên qua người cô.
–" Hôm nay là sinh nhật em. Em thổi nến đi" Duy An nhìn Lâm Thiến với vẻ yêu thương.
Tâm trạng Chung Linh rối bời không biết chuyện gì đang xảy ra với cô.
Bỗng nhiên
Tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Chung Linh liền đưa hai tay lên nhìn vào nó,cô đang cảm nhận được cơ thể mình đang từ từ trong suốt và chuẩn bị biến mất....
Một nguồn ánh sáng đang hút cô đi rất mạnh....và ngay lúc đó cô lập tức biến mất vào một khoảng không gian.
–" Không..... " Chung Linh hoảng hốt la lên
–" Duy An.... Cứu em với.... Aaaa" Tiếng hét Chung Linh thật vang lớn.
Những hình ảnh biến mất thay vào đó một màn đen u tối đang che mất tầm nhìn của cô.
Chung Linh kinh sợ liền mở mắt ra sau một giấc ngủ thật dài.Ánh mắt mong lung nhìn mọi thứ xung quanh
Hình ảnh trước mắt cô bây giờ là một căn phòng trắng xoá và với những tấm màn lụa được che lại những tấm kính từ bên ngoài
Tâm trạng của Chung Linh nhất thời không thể phân biệt hình ảnh lúc nãy là mơ hay là hiện thực và cô đang ở đâu.
Còn Duy An và Thiên Hạo đã đi đâu.Tại sao lại không có ở đây?
Hay những hình ảnh vừa rồi là sự thật sao. Anh đã có vợ khác,con trai cô đã kêu người đó là mẹ rồi sao?
Trong lòng cô không ngừng đặt những câu hỏi cho mình.
Khi cô đang không ngừng suy nghĩ những mảnh vỡ trong đầu thì :
Bất ngờ cửa phòng lập tức được ai đó mở ra.
Người vừa bước vào liền nhìn thấy cô lập tức vui mừng hét lớn.
—" Bác sĩ. Mau tới đây,chị cả tôi đã tỉnh rồi....Mau lên"Đó là tiếng nói hốt hoảng của Chung Ngọc khi vừa mở cửa ra.
********
Tình hình tại buổi bầu cử càng lúc càng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Lúc này đây Lục Chấn Kỳ đang cùng với Diệp Tiêu Minh kiểm tra mười số phiếu còn lại.
Lục Chấn Kỳ lần lượt đưa từng phiếu lên hô to :
"Phiếu đầu tiên thuộc về....Tịch Duy An.... Phiếu thứ hai lại thuộc về Tịch Duy An"
Lưu Từ Khải ngồi ở dưới khi nghe hai phiếu đầu tiên không phải tên mình thì trong lòng liền hồi họp căng thẳng đến xanh cả mặt,cho tới khi ông ta nghe được sáu phiếu liên tiếp đều là tên ông ta thì nụ cười đắc thẳng lập tức hiện lên.
Khi Lục Chấn Kỳ định đọc số phiếu cuối cùng thì đã bị Lưu Từ Khải can ngăn. Ông ta đang đi lên sân khấu giựt lấy số phiếu cuối cùng trên tay Lục Chấn Kỳ.
–" Tôi nghĩ không cần đọc nữa cũng biết ai là người thắng rồi. Không phải sao"Lưu Từ Khải dơ cái phiếu lên cao hướng về Duy An mỉm cười nói.
Tịch Duy An chỉ mỉm cười nhìn ông ta đang tác quai tác quái tại nơi đây.
Lục Chấn Kỳ ánh mắt khó chịu nhìn ông ta,ông lập tức giành tờ phiếu lại nghiêm nghị cảnh cáo.
–" Mời ông về chỗ. Còn chưa kết thúc sao ông chắc ông sẽ là người chiến thắng"
–" Thì không phải sao.Cho dù tờ phiếu này có ghi tên Tịch Duy An thì tôi cũng là người chiến thắng" Lưu Từ Khải cười khẩy nói.
Lục Chấn Kỳ liền mở lá phiếu nói lớn.
–" Tịch Duy An.... "
Lưu Từ Khải nghe xong vỗ tay trước mặt mọi người lại một phen vui mừng cười thật lớn.
–" Thấy chưa tôi cũng đã thắng rồi.Tôi 1362 phiếu"Ông ta quay xuống nhìn Duy An nói tiếp "Còn Tịch Duy An chỉ có... 1360 phiếu. Người thắng cuộc đã rõ rồi chứ"
Duy An trầm ngâm giây lát.Anh không ngờ ông ta có thể mua chuộc nhiều người như thế.Số phiếu của anh chỉ thua ông ta hai phiếu thôi mà ông ta có thể đắc ý như thế.
Trong khi Tịch Duy An suy nghĩ thì sau lưng anh liên vang lên một tiếng nói.
–" Vẫn chưa kết thúc mà" Tiếng nói của Đường Phượng Ngô vang lên....
Tất cả mọi người đều xoay lại nhìn anh và cả Duy An cũng khó hiểu quay ra sau nhìn người anh em cột trèo này. Anh không biết người em rể này lại muốn nói gì nữa.
Đường Phượng Ngô cong môi rồi bước từng bước đi lên sân khấu. Khi tới trước mặt Lục Chấn Kỳ anh liền lấy từ trong túi ra một lá phiếu.
Đường Phượng Ngô xoay người lại nhìn mọi người ở dưới khẽ nói.
–" Trong tay tôi còn một lá phiếu nữa"
Lưu Từ Khải thấy vậy thì lại cười thật lớn,cười một cách ngạo nghễ
–" Chỉ có một phiếu thì anh cũng không giúp được anh ta thắng được tôi đâu"
Đường Phượng Ngô tươi cười
–" Nhưng đây là phiếu bầu của Tổng Giám Đốc Dịch... Chung... Linh" Anh nói thật chậm,nhấn mạnh tên cô.
Lưu Từ Khải sửng sốt
Cả khán phòng lúc này liền " ồ" lên.Ai cũng bất ngờ tất cả đều đứng lên.
Ánh mắt Duy An cũng rất bất ngờ.Chung Linh vợ anh cũng tham gia bỏ phiếu bầu cử sao?
Nhưng tại sao phiếu bầu của cô lại trong tay Đường Phượng Ngô.
Đường Phượng Ngô nhướng mày nói tiếp .
–" Đây là phiếu bầu của cô Chung Linh.Trong đây là chữ viết và chữ ký của cô ấy" Anh liền đưa cho Lục Chấn Kỳ" Ông hãy xem qua. Ông có thể soi lại chữ viết của cô ấy. Đây không phải là chữ giả mạo."
Lục Chấn Kỳ cùng với Diệp Tiêu Minh lập tức so sánh nét chữ của Chung Linh
Vẻ mặt kinh hãi của Lưu Từ Khải nhìn về Đường Phượng Ngô cùng với Tịch Duy An đang ngồi phía dưới
Sau một hồi thì Lục Chấn Kỳ cầm lá phiếu của Chung Linh bước tới trước mặt mọi người tuyên bố.
–" Đây chính thực là chữ viết của Tổng Giám Đốc Dịch Chung Linh.Cô ấy đã bầu cho chồng mình,tức là Tịch Duy An..... Mọi người cũng đã biết phiếu bầu của cô ấy sẽ gấp mười lần người bình thường nên Tịch Duy An số phiếu hiện tại là 1370 phiếu và đương nhiên sẽ giữ vị trí Nghị Trưởng"
–" Không thể nào,đây là chuyện hoang đường.Cô ta đã hôn mê thì làm sao có thể bầu cử được" Lưu Từ Khải giận giữ bước tới trước mặt Đường Phượng Ngô gào thét.
Nhìn cảnh này,Đường Phượng Ngô cũng có thể đoán ra được tình hình,anh liền hắng giọng.
–" Hức..... Chuyện đấy tôi không cần giải thích với ông....Ông mau chuẩn bị ngồi bóc lịch là vừa"
–" Anh nói vậy là có gì" Lưu Từ Khải nhìn anh khó hiểu.
Đường Phượng Ngô ra hiệu cho Lục Chấn Kỳ.Ông ta liền bước lên lấy chiếc còng số tám còng tay Lưu Từ Khải lại.
–" Cái gì vậy.... Tại sao lại còng tay tôi." Lưu Từ Khải bất ngờ hốt hoảng hét lên.
Lục Chấn Kỳ liếc mắt nhìn ông ta nhếch mép cười khẩy nói.
–" Ông Lưu Từ Khải tôi nghi ngờ ông có gian lận trong phiếu bầu cử và tội danh ông giúp Hoàng Ánh Như vượt ngục nên dẫn đến ông đã gián tiếp cấu kết bà ta làm hại người nhà của Bộ Trưởng Tịch Duy An. Mời ông theo chúng tôi về công tác điều tra."
Dứt lời Lưu Từ Khải liền bị hai ba người của Lục Chấn Kỳ bước lên áp giải xuống. Ông ta hướng mắt về người vợ mà ông ta đang có ý định ruồng bỏ kêu cứu.
–" Phu nhân. Cứu tôi với,tôi không muốn ngồi tù đâu..... Cứu tôi"Tiếng kêu la của Lưu Từ Khải nhìn về người vợ của mình hét lớn
Cả kháng phòng ai cũng ngạc nhiên khi Lưu Từ Khải lại bị bắt giữ. Còn vụ gian lận thì cũng có vài người bị ông ta mua chuộc cũng chịu đứng làm chứng. Những người khác thì khinh ông ra mặt, cũng may chức Nghị Trưởng thuộc về Tịch Duy An. Nếu để ông ta làm thì còn ra thể thống gì nữa.
Không cần phiếu của Dịch Chung Linh thì Tịch Duy An cũng ngang nhiên chiến thắng trong cuộc bầu cử này. Mọi người bây giờ ai cũng khâm phục anh không bao giờ giở thủ đoạn mà tự khắc chiến thắng sẽ tới tìm anh.
Duy An phía bên này đã không kiềm chế nhanh chóng bước ra đứng trước mặt ông ta. Anh lập tức nắm lấy cổ áo ông ta.
–" Không có ông giúp sức cho con đàn bà điên kia thì vợ tôi sẽ không hôn mê tới tận bây giờ.... Ông chuẩn bị trả giá cho việc mình đã làm đi" Duy An nghiến răng nói.
–" Bộ Trưởng. Việc này có tôi lo anh không cần phải bận tâm"Lục Chấn Kỳ bước tới kéo Duy An ra.
Duy An nhìn xung quanh thấy có rất nhiều phóng viên ở đây còn đang chụp hình lia lịa vào anh thì cơn tức giận trong lòng anh bấy lâu nay từ từ kiềm lại.
Lục Chấn Kỳ vỗ nhẹ vai Duy An
–" Duy An.Một lần nữa chúc mừng cậu,tôi biết chắc cậu sẽ thắng "Ông đưa tay ra bắt lấy tay anh.
Duy An mỉm cười nhẹ ,anh cũng đưa tay nhẹ đáp lễ.
Hóa ra hai người đã quen biết nhau và sự xuất hiện của Lục Chấn Kỳ khiến Tịch Duy An không mấy bất ngờ.Có lẽ anh đã biết từ sớm
Chớp mắt một cái thì Lưu Từ Khải đã bị Lục Chấn Kỳ dẫn đi ra khỏi buổi lễ.
Lễ nhậm chức của Tịch Duy An cũng sẽ nhanh chóng diễn ra trong vòng ít phút.
Mọi người đều bu xung quanh anh chúc mừng và cả nhà Trịnh Tiên Sinh thừa dịp này cũng tới lấy lòng anh.
Trịnh Đông Quân nắm tay Lâm Thiến bước tới cười nói
–" Chúc mừng Nghị Trưởng Tịch ."Đông Quân vui vẻ nói.
Từ lúc buổi lễ bỏ phiếu tới giờ Lâm Thiến không hề dừng ánh mắt nhìn Duy An.Cô ta nhìn anh một cách say mê, trái tim cô ta luôn căng thẳng lo sợ anh không thể đắc cử.
Nhưng tới khi cô ta nghe anh được sướng tên làm Nghị Trưởng thì nước mắt của cô ta lập tức vui mừng rơi xuống.
Duy An cười lạnh :
–" Cảm ơn.... " Anh chỉ nói hai từ rồi lập tức rời đi nơi khác
Trong lòng Lâm Thiến thấy vậy có một chút hụt hẫng.Cô ta định tiến lên chúc mừng anh mà anh đã đi mất rồi.
Duy An bước nhanh tới Đường Phượng Ngô.Những suy nghĩ trong lòng anh từ nãy giờ lập tức đi tới hỏi người em rể của mình
–" Tại sao? Phiếu bầu của Chung Linh lại ở chỗ cậu .Cô ấy đã đưa cho cậu khi nào"
Đường Phượng Ngô nghe vậy mỉm cười. Anh cũng biết Tịch Duy An tới gặp anh là hỏi chuyện này.
Có bao giờ chuyện liên quan tới Chung Linh mà Tịch Duy An buông tha đâu dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt anh ấy cũng không hề bỏ qua.
Đường Phượng Ngô lấy trong túi ra một bức thư.
Duy An nhìn anh ta rồi nhìn xuống lá thư nghi hoặc nói
—" Đây là gì"
Đường Phượng Ngô thở dài đặt lá thư vào tay Duy An
—" Anh còn nhớ trước khi xảy ra chuyện.Chị cả đã kêu Chung Ngọc lên nói chuyện không? Chị ấy đã nhờ vợ tôi,nếu như chị ấy có xảy ra chuyện thì sẽ đưa cái này cho anh.Hơn một tháng qua Chung Ngọc đã định đưa cho anh nhưng cô ấy thấy anh đã quá mệt mỏi nên không muốn thấy anh phải đau lòng thêm"
Nhưng nếu cô không đưa ra thì làm sao Duy An có thể đấu với những loại người tiểu nhân như Lưu Từ Khải.
Duy An nghe xong ngẩn người trong giây lát.Thì ra ngay từ đầu cô đã biết bệnh tình của cô sẽ gặp nguy hiểm nhưng cô vẫn nhất quyết muốn sinh cho anh thêm hai tiểu thiên thần đã vậy cô còn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho việc đắc cử anh được thuận lợi.
Rất lâu sau, Duy An mới lên tiếng.
–" Cô ấy thật là ngốc...."Anh lắc đầu.
Đúng.
Cô rất ngốc khi hi sinh quá nhiều cho anh.Anh không quan tâm phiếu bầu của cô ra sao mà thứ anh lo là sức khoẻ của cô. Khi đó chắc cô rất sợ hãi và cũng đã biết sức khỏe mình không ổn nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy
Anh có một chút hơi giận cô là cô không chịu nói cho anh biết sớm bệnh tình của cô.Nếu lúc đó anh biết thì chắc anh sẽ để cô mạo hiểm về nhà dự sinh nhật Thiên Hạo.
Đường Phượng Ngô lắc đầu đi tới vỗ nhẹ vai Duy An rồi rời khỏi. Bây giờ anh phải trả lại một không gian tĩnh lặng để anh rể có thể đọc lá thư từ người vợ của mình.
Duy An đi vào một góc nhỏ mở lá thư của cô ra.Vừa mở ra đập vào mắt anh chính là những chữ viết xinh đẹp của Chung Linh.
" Duy An....Người chồng của em. Em không biết khi anh đọc lá thư này thì em không biết em đã ở một nơi nào đó mà không phải là ở bên cạnh anh.Sức khoẻ em dạo này đã chuyển biến xấu rồi,em không nói cho anh vì em sợ anh phải lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh. Nhưng em hứa với anh sẽ cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhưng.....*
Nếu như em không thể qua khỏi.Anh đừng quá đau lòng,vì đây là con đường em đã chọn,anh đừng vì em mà tự trách bản thân mình. Em chỉ mong anh hãy sống thật tốt và nuôi dạy các con khôn lớn giúp em.
Em đã bỏ phiếu cho anh, giúp anh có thể bước lên vị trí chức Nghị Trưởng.Anh đừng có phụ lòng mọi người và ngay cả em đã ủng hộ anh.
Em không hối hận vì đã chọn anh làm chồng
Em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Yêu anh.... Vợ của anh.... Dịch Chung Linh
Khi đọc tới chữ cuối cùng nước mắt của Duy An cũng đã rơi xuống.Anh yêu cô,anh rất nhớ cô... Nhớ rất rất nhiều vợ của anh.
Anh cảm nhận được khi cô viết những dòng chữ này.Đôi tay cô đã run rẩy rất nhiều có những chữ còn thấm cả nước.Anh dám chắc khi cô viết cô đã khóc rất nhiều.
–" Chung Linh.. Anh cũng rất yêu em. Em thật là ngốc nghếch.Sao em có thể ra đi khi anh rất rất yêu em.Anh không cho phép em rời xa anh" Anh ôm chặt lá thư vào lòng khẽ nói thầm trong lòng.
Bây giờ anh rất muốn chạy tới bệnh viện ôm cô vào lòng và trách mắng cô thật nhiều vì đã để anh lại đau lòng vì cô nữa.
Cô kêu anh đừng đau lòng khi cô ra đi.Nếu thật sự cô mà ra đi bỏ anh lại một mình. ....Thì anh sẽ không đau lòng vì cô mà anh sẽ hận cô suốt đời này và ngay cả kiếp sau anh cũng sẽ hận cô.
Anh sẽ bắt cô kiếp sau vẫn về làm vợ anh,trả nợ lại cho anh .
Khoảnh khắc tâm trạng Duy An đang rơi vào trạng thái đau lòng thì một tiếng thông báo chuẩn bị cho lời phát biểu nhận chức Nghị Trưởng vang lên của Diệp Tiêu Minh
Có buồn hay đau lòng thì anh cũng phải gác qua để mọi chuyện xong xuôi anh sẽ đến bệnh viện thật nhanh. Sau khi đọc lá thư của cô xong trong lòng anh tự nhiên có gì đó rất bồn chồn lo lắng như đang có chuyện gì đó đang xảy ra...
Giác quan linh cảm của Duy An cho biết người khiến anh lo lắng bây giờ chỉ có mình cô thôi.Không lẽ bệnh viện đang xảy ra chuyện gì sao.
Duy An liền ra lệnh cho Lã Siêu Văn điện thoại về bệnh viện ngay lập tức,xem Chung Linh hiện giờ ra sao .Còn anh thì tiến lên sân khấu chuẩn bị cho buổi lễ nhậm chức.
Tịch Duy An với vẻ ngoài phong độ khi bước lên ai nhìn vào cũng phải hâm mộ sức hút của anh.Anh như toả ra những hào quang phát sáng khắp cả kháng phòng.
Lâm Thiến ở dưới nhìn anh với ánh mắt say mê khiến Đông Quân kế bên luôn rất khó chịu.Anh chưa thấy cô ta nhìn anh bằng với ánh mắt đó, càng ngày anh càng muốn tìm hiểu về mối quan hệ của hai người là gì.
Khi Diệp Tiêu Minh giới thiệu tên anh xong liền bước lên tặng cho Duy An một bó hoa thay mặt lời cảm ơn đến toàn thể mọi người.
Duy An hít thở thật sâu một lần nữa và chuẩn bị nói bài phát biểu mà anh chưa từng chuẩn bị
–" Chào tất cả mọi người. Cảm ơn vì mọi người ủng hộ và bỏ phiếu bầu cho Tịch Duy An này"
Tiếng vỗ tay lập tức vang lớn của mọi người khi anh vừa nói dứt câu.
Duy An cười nhẹ nói tiếp
–" Thật ra tôi muốn cảm ơn đến một người. Người này đã giúp cho tôi có thể dễ dàng ngồi lên vị trí ngày hôm nay.... Đó chính là... "Duy An đang định nói ra tên của vợ anh thì đột nhiên anh nhìn Lã Siêu Văn vẻ mặt hốt hoảng chạy vào nhìn anh.
Lã Siêu Văn thấy Duy An đang phát biểu thì cũng không dám làm phiền anh mà anh ta chạy nhanh tới chỗ Đường Phượng Ngô nói nhỏ vào tai anh ấy.
–" Cái gì.... Thật không" Đường Phượng Ngô nghe xong vẻ mặt cũng bất ngờ hoảng hốt không kém Lã Siêu Văn.
Đường Phượng Ngô nhanh chóng đứng lên cùng Lã Siêu Văn đi ra ngoài.
Tim Duy An bất chợt đập thật nhanh.Anh nhìn thái độ hai người như vậy việc anh giao cho Lã Siêu Văn lại liên quan tới Chung Linh thì trong đầu chỉ nghĩ ngay cô đang gặp chuyện.
Anh bỏ hết tất cả chạy xuống thật nhanh trước mặt hai người bỏ lại sự bở ngỡ của tất cả mọi người
–" Đã xảy ra chuyện gì. Chung Linh có chuyện sao?"Duy An căng thẳng nhìn hai người hỏi.
Lã Siêu Văn nhìn Đường Phượng Ngô với vẻ mặt khó xử.
–" Mau nói nhanh đi" Duy An hét lớn.
Đường Phượng Ngô không giấu giếm.
–" Anh rể... Chị cả tỉnh lại rồi. Mọi người ở bệnh viện nói chị ấy đã tỉnh rồi"
–" Thật không... Thật cô ấy tỉnh rồi sao"Vẻ mặt Duy An vui mừng như phát khóc.
Không đợi câu trả lời của Đường Phượng Ngô.Duy An lập tức xoay người chạy ra khỏi kháng phòng
Tất cả mọi người ở đây liền đứng lên nhìn Duy An khi không lại bỏ đi khi buổi lễ này rất quan trọng với mọi người.
Duy An vừa chạy vừa không ngừng gào thét tên cô trong lòng. Ngày anh mong đợi đã đến rồi.
Cô đang đợi anh.... .
–" Chung Linh chờ anh... Anh sẽ đến bên cạnh em.Nhanh thôi,chờ anh"
************
Vừa tới bệnh viện Tịch Duy An hối hả chạy nhanh lên phòng của Chung Linh. Tâm trạng anh bây giờ rất nóng lòng muốn gặp người vợ xinh đẹp của mình.
Khi anh chạy lên tới phòng cô đột nhiên anh lại dừng chân đứng lại
Anh chỉnh lại quần áo thật ngay ngắn và đầu tóc thì chải chuốt lại rất chỉnh chu.
–"Cô y tá.Cô thấy tôi như thế nào"Duy An vừa thấy cô y tá đang đi tới liền hỏi ngay lập tức "Có tiều tụy không? Hay cô nhìn xem tôi có phong độ không"
Cô y tá nghe xong liền bụm chặt miệng cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh
Từ lâu cô cũng đã nghe danh Bộ Trưởng này rất yêu vợ mình như thế nào rồi. Khi vợ anh hôn mê thì ngày nào cô cũng thấy anh luôn luôn ở đây ngay cả việc thay đồ của vợ anh là công việc hằng ngày của cô mà cũng bị anh cũng giành lấy .
Mọi người ở đây ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của anh dành cho vợ của mình.
Thấy cô y tá từ nãy giờ vẫn cười mà không trả lời anh. Duy An liền khó chịu chau mày.
–" Vợ tôi tỉnh phải không tôi vào thăm cô ấy"Dứt lời anh mở cửa vào
–" Anh ơi!”Cô y tá liền nhớ việc hồi nãy bác sĩ trưởng khoa căn dặn thì liền đuổi theo anh vào trong.
Khuôn mặt Duy An đang rất vui vẻ khi mở cửa ra, nhưng khi nhìn vào bên trong ánh mắt anh chợt căng thẳng. Một nỗi sợ đang quay quanh trong đầu anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.