Chương 22: Chung Linh! Gặp Chuyện
Kim Yu
09/11/2022
Chung Linh run sợ vì câu nói của anh,tay chân cô run rẩy, trên trán có chảy rất nhiều mồ hôi.
Giọng nói lắp bắp cô vang lên.
–" Anh.... Nói... Gì ...ai con anh"Không lẽ anh đã biết.
Duy An cong môi lên cười,anh nhìn thái độ của cô thì cũng hiểu sự nghi ngờ của mình là đúng,anh nhất định phải điều tra xem Thiên Hạo có phải con anh không.... Nếu sự thật đúng như vậy anh không ngần ngại bắt cả mẹ lẫn con về bên cạnh mình.
Duy An không quan tâm câu hỏi của cô mà anh đi tới lấy tay đụng vào vết thương trên môi cô
–" Em còn đau không...hắn ta còn đánh em chỗ nào nữa " Anh liền nhìn từ trên xuống người cô,thấy tay cô có vết trầy xước anh liền kéo tay cô lên liền thấy những vết roi mây trên cánh tay cô.
–" Anh ta bị điên sao dám ra tay như vậy với em"Anh liền đi vào trong tìm anh ta, nhưng liền bị cô ngăn cản.
Chung Linh nắm lấy tay anh nói.
–" Anh về đi, em không sao.... Em sẽ cho người tới đón Thiên Hạo" Nói rồi cô bỏ chạy thiệt nhanh vào nhà, cô sợ Chu Văn Đường lại nổi cơn điên.
Cô không ngờ Chu Văn Đường lại bị bệnh tâm lí rối loạn nhân cách ranh giới,căn bệnh này cô cũng mới vừa biết khi thấy bệnh án của anh được cất trong phòng,căn bệnh anh đã bị rất lâu nhưng nay anh đã không thể khống chế bản thân mình được nữa rồi,nên anh mới ra tay đánh đập cô vì sợ cô sẽ bỏ rơi anh.
Duy An lòng anh quặn đau nhìn cô đi, anh không thể bỏ mặt cô vào lúc này... Anh sợ sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa.
Anh liền lái xe chạy tới nhà Đường Phượng Ngô
***************
Mẹ Duy An rất là thích Thiên Hạo bà cứ quắn lấy cậu bé một bước không rời,bà cảm nhận cậu bé và con trai mình có một mối liên kết nào đó rất gần gũi và bà còn nghi ngờ thằng bé này chính là con trai của Duy An,khi Duy An giới thiệu cậu nhóc này là con của Chung Linh bà càng khẳng định đây là cháu đức tôn của bà.
Thiên Hạo được chơi rất nhiều đồ chơi mà cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy.Cậu còn đi khắp nơi trong nhà,nhà này với nhà của cậu cũng không khác gì nhau..
Thiên Hạo đang đi vào một căn phòng ở cuối đường đi,cậu liền mở cửa căn phòng ra thứ trong phòng đã đập vào mắt cậu khiến cậu phải bất ngờ.
Đó chính là giữa căn phòng có một tấm ảnh treo rất lớn ai đi vào cũng đều sẽ thấy đầu tiên.
Mà người trong ảnh còn phải khiến cậu phải há to mồm vì ngạc nhiên.
Trong ảnh không ai khác ngoài mẹ cậu và người đứng bên cạnh là chủ của căn nhà này.
Cậu ngang nhiên bước vào tay chống cằm nhìn vào tấm hình,đây rất giống tấm hình cưới của Dì Chung Ngọc và Dượng.
Sự nghi vấn trong đầu cậu hiện ra mẹ và chú rốt cuộc có quan hệ như thế nào .....không những một tấm mà xung quanh đều là ảnh của mẹ và chú.
Thiên Hạo vốn là một cậu bé thừa hưởng sự thông minh của Chung Linh và được hưởng sự ma lanh quỷ quyệt của Duy An nên việc tìm cha mình không bao giờ khó với cậu.
Thiên Hạo bắt đầu lục lọi khắp căn phòng cậu muốn tìm ra được thứ có thể chứng minh chú có phải là cha của mình không.
–" Mày đang định ăn cắp cái gì đó" Bảo Ngọc từ đằng sau lên tiếng.
Cô đang định về phòng thì gặp ngay cái thằng nhóc này đang vào cái phòng mà cha cô luôn cấm tất cả mọi người vào đó
Thiên Hạo giựt bắn người quay lại nhìn cô với anh mắt sợ sệt.
Bảo Ngọc liền la lên.
–" Mẹ, bà ngoại vào đây xem con bắt được tên ăn trộm nè."
Kỳ Ngư và mẹ cô cuống cuồng chạy lên.
Căn phòng mà Duy An luôn không muốn cho một ai vào,hôm nay tất cả mọi người lại vào đây.... Vừa vào cô đã thấy tấm hình cưới của anh và Chung Linh thì tâm trạng bực bội của cô dâng lên.
Kỳ Ngư lập tức trút hết lên người con trai của Chung Linh mạnh miệng quát.
–" Mày vào đây làm gì...mày cũng y chan mẹ mày luôn quấy rầy cuộc sống của tao" Nói xong cô ta liền dơ tay định tát vào Thiên Hạo...
Nhưng chợt có một bàn tay đỡ lấy.
Chính là mẹ Duy An bà định xuống bếp kiếm gì cho cậu bé ăn nào ngờ khi về phòng thì không thấy cậu bé đâu.... Bà liền nghe tiếng nói ồn ào ở bên đây thì bà liền lập tức chạy qua nào ngờ lại thấy Kỳ Ngư đang định đánh Thiên Hạo.
–" Cô dám đánh cháu tôi" Ánh mắt hung hăng bà nhìn cô ta.
Phạm Yên Thu bắt ngờ lời nói của bà,bà liền nhanh mồm nói.
–" Cháu bà.... Bà đang bị làm sao vậy đây không phải con của Tịch Duy An"
–" Phải mẹ...đây không phải con anh ấy"Kỳ Ngư chen miệng vào nói. Cô đang nghĩ chắc bà đang thèm cháu tới mức lú lẫn rồi.
Thiên Hạo nhanh nhẹn nhỏng nhẽo với mẹ Duy An cậu liền giở trò
–" Bà nội.Có người đánh cháu" Cậu liền ôm lấy chân bà khóc lớn.
Mẹ Duy An thấy cậu bé khóc bà liền cuốn cuồn bế lên dỗ dành .
–" Cháu cưng nín đi bà lấy đồ chơi cho cháu cưng chơi"
Bảo Ngọc bên này liền ganh tị chạy tới nhìn mẹ Duy An nói :
–" Bà nội con cũng muốn chơi."
Nhưng đáp lại cô bé chỉ cái liếc mắt của bà nội.
–" Tất cả mọi người ra ngoài tôi muốn chơi với cháu tôi trong căn phòng của ba mẹ nó"
–" Bà thật quá đáng Kỳ Ngư mới là vợ Duy An chứ không phải Chung Linh."Phạm Yên Thu điên lên nói bà cảm thấy mẹ Duy An không xem con gái và cháu gái bà ta ra gì.
Mẹ Duy An không trả lời mà chỉ liếc Kỳ Ngư...
Cô hiểu ngay liền lập tức lôi mẹ và con gái ra ngoài.
–" Chúng ta đi thôi... "
Kỳ Ngư đi về phòng liền đập hết đồ đạc la ầm ĩ trong phòng,cô thật sự điên rồi thì ra căn phòng đó chứa rất nhiều kỉ niệm hình ảnh của anh và chị ta.Bởi vậy anh không cho một ai vào phòng đó.
Nổi hận trong lòng cô được dấy lên rất mạnh,cô hận chị ta nhưng càng hận anh hơn.
Duy An vừa về liền nghe tiếng hét la toáng của cô ta nhưng dường như anh đã quen anh cũng không mấy quan tâm tới cô ta.
Sau lưng anh là Dịch Chung Ngọc và Đường Phượng Ngô cũng theo anh về đây....hai người họ được Chung Linh nhờ rước Thiên Hạo về nhà.
Bảo Nhi vừa thấy anh liền chạy nhào lại ôm chặt chân anh,nụ cười tươi cô bé hiện lên.
—" Cha về rồi"
Duy An lạnh lùng không nhìn cô bé mà anh nhìn vợ chồng Chung Ngọc nói:
–" Chúng ta lên lầu thôi"
Ba người cùng nhau lên lầu bỏ mặc Bảo Nhi đang tuổi thân .
Duy An liền tìm kiếm Thiên Hạo nhưng không ngờ cậu lại đang ở phòng của anh và mẹ của cậu ấy.
–" Thiên Hạo ..." Đó là tiếng nói của Chung Ngọc khi vừa thấy cậu bé.
Nghe được tiếng nói của dì Thiên Hạo liền ngước lên chạy tới ôm lấy Chung Ngọc.
—" Dì và dượng tới rước Thiên Hạo sao"
Chung Ngọc lập tức bế cậu lên hôn vào má cậu rồi nói:
–" Chúng ta về thôi....mẹ con đang lo lắm"
–" Dạ..."Nói tới mẹ Thiên Hạo cũng rất lo lắng cậu phải về bảo vệ mẹ khỏi tên xấu xa đó.
Duy An liền bế Thiên Hạo từ tay Chung Ngọc qua tay mình.Anh ôm thật chặt cậu bé không muốn nở xa cậu một chút nào.
–" Hạo Hạo có gì con phải nói cho chú nghe....chú sẽ đến giúp cháu và mẹ cháu"Anh rất sợ cô và con sẽ xảy ra chuyện.
Thiên Hạo từ nãy giờ vẫn nhìn anh chằm chằm trong đầu cậu đang nghĩ người này có phải cha mình không,cậu nhất định phải điều tra vụ này.
Khi mọi người ra tới cổng Duy An liền buột miệng nói:
–" Nếu mọi người không nói....tôi sẽ tự điều tra...." Anh ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp "Hãy bảo vệ cô ấy....cô ấy đang gặp nguy hiểm"
Nói xong anh liền đi vào nhà.
Chung Ngọc liền nhớ lại đến hôm nay anh giận dữ như thế nào tìm gặp cô và Đường Phượng Ngô.
Tịch Duy An không nói lời nào liền xong xong tới trước mặt cô,anh lớn tiếng quát vào người cô khiến cô cũng phải sợ hãi từ trước tới nay cô chưa từng thấy anh giận đến mức đó.
–" Cô nghĩ sao mà giao chị cô cho một tên độc ác tàn bạo vũ phu như anh họ cô"Anh vừa thấy cô thì đã lớn tiếng quát
–" Tịch Duy An.Anh làm sao vậy,anh làm ơn nói đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe được không"Chung Ngọc không hiểu anh nói gì.
Duy An bắt đầu kể toàn bộ sự việc vừa xảy ra với Chung Linh cho em gái yêu thương của cô nghe hết.
Chung Ngọc nghe xong liền tức giận cô không tin anh họ của mình sẽ đối xử chị cô nhìn vậy
–" Anh tôi không bao giờ làm vậy"
–" Vậy cô hãy đi xem cô ấy hiện tại ra sao...còn nữa cô cũng có thể hỏi Thiên Hạo thằng bé là người thấy toàn bộ vợ của tôi bị anh ta đánh như thế nào"Anh không dám suy nghĩ lúc đó cô đã đau như thế nào.
Đường Phượng Ngô đứng kế bên liền lên tiếng nói.
–" Phu nhân .....lời Duy An nói là thật"
Chung Ngọc và Duy An bất ngờ đều quay lại nhìn anh làm lạ.
Đường Phượng Ngô hít thở thật sâu....một lúc sau anh ngẩng đầu nhìn hai người,thần sắc anh không thay đổi anh vẫn ôn nhu như từ trước tới giờ.
–" Chu Văn Đường bị bệnh rối loạn nhân cách ranh giới chứng bệnh này cho thấy anh ta rất sợ người khác bỏ rơi hoặc không được quan tâm vì vậy anh ta rất sợ Chung Linh sẽ bỏ rơi anh ta ....,nên anh ta mới cưỡng chế ép buộc Chung Linh ở bên cạnh anh ta" Câu trả lời của anh khiến hai người phải lặng thinh một lúc.
Bờ môi Chung Ngọc hơi nhấp nháy.
–" Anh biết khi nào"
–" Anh chỉ biết mới đây..."Anh không suy nghĩ liền trả lời
Duy An trầm mặt rất lâu Khi nhìn lại về phía hai người anh khẽ cười, nhưng chỉ hững hờ ngoài miệng.
–" Tôi đang nghe một trò cười....các người luôn che giấu cô ấy giúp anh ta với tôi...bây giờ chính hai người lại đẩy cô ấy vào con đường chết"Anh siếc tay lại chỉ vào hai người nói tiếp " Chung Linh mà xảy ra chuyện gì thì các người không sống yên với tôi đâu"
Tình thế như này Chung Ngọc đã biết cô đã sai,cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh,ánh mắt giết người của anh làm cô rất sợ.
Duy An đột nhiên lên tiếng hỏi
–" Tôi chỉ muốn hỏi Thiên Hạo có phải con tôi không....mau trả lời"Đây cũng là việc anh tới đây.
Đường Phượng Ngô định nói hết sự thật cho anh nghe nào ngờ anh đã bị Chung Ngọc chặn họng
Cô thay anh trả lời Duy An
–" Không phải....Thiên Hạo không phải con anh"
–" Được ....nếu cô cứ ngoan cố thì tôi sẽ tự mình điều tra....còn bây giờ cô hãy đến nhà tôi rước nó về đi"
Anh lắc đầu nhìn cô vẫn cứng đầu như trước đây, anh liền quay người đi ra trước đợi hai người.
Thiên Hạo vừa về tới nhà liền chạy ngay gặp mẹ mình.
–" Mẹ ơi... Mẹ ơi"Nhưng không thấy cô đâu tiếng khóc thắc thanh của cậu vang lên.
–" Mẹ đâu rồi... "
Chung Ngọc vừa vào cũng không thấy chị mình đâu có cũng rất lo lắng.
Mọi người đều chạy lên phòng liền nghe một tiếng ly bể được phát ra từ phòng Chung Linh.
Không chờ đợi nhiều mọi người đều xong vào mà không thèm gõ cửa. ,
Bên trong Chung Linh đã nằm yên bất động đang nằm trên giường còn Chu Văn Đường đang định làm chuyện đòi bại với cô.Anh ta đang từ từ cởi những chút áo thì liền nghe tiếng động ngước lên nhìn mọi người.
Chung Ngọc không thể tin vào mắt mình, anh họ mà cô luôn ngưỡng mộ mà bây giờ như trở thành con người khác còn có ý định xấu với chị của mình.
–" Anh đang làm cái trò gì vậy"Cô chạy thiệt nhanh tới kéo anh ta ra
Chung Ngọc nhìn thấy chị mình đang nằm im trên giường trên người đầy vết thương cô bắt đầu khóc kêu chị mình.
–" Chị cả.... Chị sao vậy.... Chị tỉnh lại đi"
–" Mẹ ơi... Mẹ...." Thiên Hạo chạy thật ôm chặt mẹ mình.
Chung Linh được đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm.
***************
Duy An đang cùng mọi người ăn tối thì có điện thoại rồi tới.
–" Cậu chủ.... Có người kiếm cậu,nói chuyện rất gấp"Cô hầu gái chạy đến đưa cho Duy An
Nhưng liền bị Kỳ Ngư dành lấy giọng nói khó chịu cô vang lên.
–" Tối rồi để ngày mai rồi nói chuyện..... Anh cũng đã mệt rồi" Thật ra cô không muốn anh lại ra ngoài.
–" Đưa cho tôi.... Tôi bảo đưa cho tôi nhanh lên."Anh nghiến răng nhìn cô ta nói.Thật chất anh đang đợi điện thoại từ Đường Phượng Ngô vì trong ngày hôm nay anh ta đã hứa có chuyện gì xảy ra với Chung Linh anh ta đều điện thoại cho anh biết.
Giờ này có điện thoại thì anh chắc chắn cô đang gặp chuyện.
Kỳ Ngư miễn cưỡng đưa cho anh.
Anh vừa lên tai nghe,giọng nói bên trong đã khiến anh làm rơi điện thoại xuống đất.
Anh không nói lời nào liền lên lầu thay đồ đi ra khỏi nhà.
–" Duy An con đi đâu vậy"Mẹ anh kêu ngược lại.
Duy An quay đầu lại ánh mắt đau khổ nhìn bà nói.
–" Con tới gặp vợ của con"
Mẹ con Kỳ Ngư nghe xong liền đứng dậy định nói gì thì anh đã bỏ chạy thật nhanh ra xe.
Trên xe Duy An vừa chạy vừa khóc nước mắt lăng dài trên má.
Anh nhớ lại lời nói gấp rút trong điện thoại của Đường Phượng Ngô lúc nãy.
–" Anh mau tới bệnh viện đi... Chung Linh đang cấp cứu... Tình hình rất nguy cấp"
–" Mẹ nó..... Sau mày dám làm vậy với cô ấy...tao sẽ không tha cho mày dám đụng đến vợ tao"Anh vừa chửi vừa đánh vào chiếc xe.Anh cũng được nghe Đường Phương Phượng Ngô kể hết sự việc... Khi nghe đến hắn ta định cưỡng hiếp cô thì anh như muốn giết người.
Tại Bệnh Viện
Duy An vừa chạy nhanh vào liền thấy mọi người ngay cả Thiên Hạo cũng ở đây cậu bé khóc từ nãy giờ.
–"Cô ấy sau rồi"Giọng nói đầy lo lắng nhìn hai người hỏi.
Chung Ngọc vẫn còn sợ liền trả lời
–"Chị vẫn còn cấp cứu"
Thiên Hạo vừa khóc vừa nói.
–" Mẹ ơi.... Con không muốn mẹ con bỏ con đi đâu.... "Cậu liền ngước lên nhìn Chung Ngọc "Dì ơi.... Con không muốn mất mẹ.... Từ nhỏ con đã không có cha.. Còn không muốn mẹ lại bỏ con đi nữa"
Cậu nói của Thiên Hạo đã làm cho Duy An phải giật mình.
Anh ngồi xổm xuống nhìn Thiên Hạo hỏi.
–"Con nói con không cha.... Vậy Chu Văn Đường là gì của con"
–" Chú ấy không là gì của mẹ.... Vì chú ấy luôn đi theo mẹ nên mẹ mới nhờ chú ấy đóng giả là cha cháu... "
Chưa nói hết thì Thiên Hạo đã bị Chung Ngọc bịt chặn miệng lại
–" Con không được nói lung tung.... Mẹ con sẽ không sao"
Lúc này bác sĩ cũng từ trong phòng đi ra
–" Bác sĩ chị tôi sao rồi"Chung Ngọc nhanh tay chạy lại hỏi.
Vẻ mặt Bác sĩ phẫn nộ đôi phần,ông lên tiếng hỏi
–" Ai là chồng cô ấy"
Duy An không suy nghĩ liền đi tới nói.
–" Là tôi... Tôi là chồng của cô ấy... Tình hình cô ấy sao rồi"Cô luôn luôn là vợ anh
Bác sĩ liếc xéo anh liền giở giọng trách móc.
–" Anh làm chồng kiểu gì mà để cô ấy bị như vậy..... Anh có biết từ khi cô sinh con xong thì thể trạng cô ấy rất yếu,anh lại không cho cô uống thuốc đúng giờ ....anh về coi lại cách làm chồng của mình đi"
Bác sĩ ngừng một giây lát rồi nói tiếp.
–" Cô ấy không sao do sức khỏe cô ấy hơi yếu cộng thêm cô ấy không uống thuốc đúng giờ với phần đầu và lưng chảy máu rất nhiều dẫn đến cô ấy ngất xỉu thôi..... Tôi đã băng bó vết thương lại rồi nhưng phần lưng cô ấy hơi bị nặng"Ông nói một lèo rồi đi mất.
Duy An nhìn Chung Ngọc hỏi.
–"Thuốc là sao cô ấy yếu lắm hả.... Còn lưng cô ấy bị nặng lắm sao"
Chung Ngọc không trả lời anh mà vẻ mặt cô hoảng hốt lo sợ cô vẫn chưa thể nào bình tĩnh khi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Giọng nói trong trẻo của Thiên Hạo vang lên.
–" Hôm sinh nhật con tối đó mẹ bị ông ta dùng dây thừng quất vào người rất mạnh"Cậu vẫn nhớ rất rõ mẹ mình bị đánh như thế nào.
Tay chân Duy An run lên giống như ai đó đang dùng dao khứa vào trái tim anh... Cô phải chịu nhiều tổn thương như vậy sao
Giọng nói lắp bắp cô vang lên.
–" Anh.... Nói... Gì ...ai con anh"Không lẽ anh đã biết.
Duy An cong môi lên cười,anh nhìn thái độ của cô thì cũng hiểu sự nghi ngờ của mình là đúng,anh nhất định phải điều tra xem Thiên Hạo có phải con anh không.... Nếu sự thật đúng như vậy anh không ngần ngại bắt cả mẹ lẫn con về bên cạnh mình.
Duy An không quan tâm câu hỏi của cô mà anh đi tới lấy tay đụng vào vết thương trên môi cô
–" Em còn đau không...hắn ta còn đánh em chỗ nào nữa " Anh liền nhìn từ trên xuống người cô,thấy tay cô có vết trầy xước anh liền kéo tay cô lên liền thấy những vết roi mây trên cánh tay cô.
–" Anh ta bị điên sao dám ra tay như vậy với em"Anh liền đi vào trong tìm anh ta, nhưng liền bị cô ngăn cản.
Chung Linh nắm lấy tay anh nói.
–" Anh về đi, em không sao.... Em sẽ cho người tới đón Thiên Hạo" Nói rồi cô bỏ chạy thiệt nhanh vào nhà, cô sợ Chu Văn Đường lại nổi cơn điên.
Cô không ngờ Chu Văn Đường lại bị bệnh tâm lí rối loạn nhân cách ranh giới,căn bệnh này cô cũng mới vừa biết khi thấy bệnh án của anh được cất trong phòng,căn bệnh anh đã bị rất lâu nhưng nay anh đã không thể khống chế bản thân mình được nữa rồi,nên anh mới ra tay đánh đập cô vì sợ cô sẽ bỏ rơi anh.
Duy An lòng anh quặn đau nhìn cô đi, anh không thể bỏ mặt cô vào lúc này... Anh sợ sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa.
Anh liền lái xe chạy tới nhà Đường Phượng Ngô
***************
Mẹ Duy An rất là thích Thiên Hạo bà cứ quắn lấy cậu bé một bước không rời,bà cảm nhận cậu bé và con trai mình có một mối liên kết nào đó rất gần gũi và bà còn nghi ngờ thằng bé này chính là con trai của Duy An,khi Duy An giới thiệu cậu nhóc này là con của Chung Linh bà càng khẳng định đây là cháu đức tôn của bà.
Thiên Hạo được chơi rất nhiều đồ chơi mà cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy.Cậu còn đi khắp nơi trong nhà,nhà này với nhà của cậu cũng không khác gì nhau..
Thiên Hạo đang đi vào một căn phòng ở cuối đường đi,cậu liền mở cửa căn phòng ra thứ trong phòng đã đập vào mắt cậu khiến cậu phải bất ngờ.
Đó chính là giữa căn phòng có một tấm ảnh treo rất lớn ai đi vào cũng đều sẽ thấy đầu tiên.
Mà người trong ảnh còn phải khiến cậu phải há to mồm vì ngạc nhiên.
Trong ảnh không ai khác ngoài mẹ cậu và người đứng bên cạnh là chủ của căn nhà này.
Cậu ngang nhiên bước vào tay chống cằm nhìn vào tấm hình,đây rất giống tấm hình cưới của Dì Chung Ngọc và Dượng.
Sự nghi vấn trong đầu cậu hiện ra mẹ và chú rốt cuộc có quan hệ như thế nào .....không những một tấm mà xung quanh đều là ảnh của mẹ và chú.
Thiên Hạo vốn là một cậu bé thừa hưởng sự thông minh của Chung Linh và được hưởng sự ma lanh quỷ quyệt của Duy An nên việc tìm cha mình không bao giờ khó với cậu.
Thiên Hạo bắt đầu lục lọi khắp căn phòng cậu muốn tìm ra được thứ có thể chứng minh chú có phải là cha của mình không.
–" Mày đang định ăn cắp cái gì đó" Bảo Ngọc từ đằng sau lên tiếng.
Cô đang định về phòng thì gặp ngay cái thằng nhóc này đang vào cái phòng mà cha cô luôn cấm tất cả mọi người vào đó
Thiên Hạo giựt bắn người quay lại nhìn cô với anh mắt sợ sệt.
Bảo Ngọc liền la lên.
–" Mẹ, bà ngoại vào đây xem con bắt được tên ăn trộm nè."
Kỳ Ngư và mẹ cô cuống cuồng chạy lên.
Căn phòng mà Duy An luôn không muốn cho một ai vào,hôm nay tất cả mọi người lại vào đây.... Vừa vào cô đã thấy tấm hình cưới của anh và Chung Linh thì tâm trạng bực bội của cô dâng lên.
Kỳ Ngư lập tức trút hết lên người con trai của Chung Linh mạnh miệng quát.
–" Mày vào đây làm gì...mày cũng y chan mẹ mày luôn quấy rầy cuộc sống của tao" Nói xong cô ta liền dơ tay định tát vào Thiên Hạo...
Nhưng chợt có một bàn tay đỡ lấy.
Chính là mẹ Duy An bà định xuống bếp kiếm gì cho cậu bé ăn nào ngờ khi về phòng thì không thấy cậu bé đâu.... Bà liền nghe tiếng nói ồn ào ở bên đây thì bà liền lập tức chạy qua nào ngờ lại thấy Kỳ Ngư đang định đánh Thiên Hạo.
–" Cô dám đánh cháu tôi" Ánh mắt hung hăng bà nhìn cô ta.
Phạm Yên Thu bắt ngờ lời nói của bà,bà liền nhanh mồm nói.
–" Cháu bà.... Bà đang bị làm sao vậy đây không phải con của Tịch Duy An"
–" Phải mẹ...đây không phải con anh ấy"Kỳ Ngư chen miệng vào nói. Cô đang nghĩ chắc bà đang thèm cháu tới mức lú lẫn rồi.
Thiên Hạo nhanh nhẹn nhỏng nhẽo với mẹ Duy An cậu liền giở trò
–" Bà nội.Có người đánh cháu" Cậu liền ôm lấy chân bà khóc lớn.
Mẹ Duy An thấy cậu bé khóc bà liền cuốn cuồn bế lên dỗ dành .
–" Cháu cưng nín đi bà lấy đồ chơi cho cháu cưng chơi"
Bảo Ngọc bên này liền ganh tị chạy tới nhìn mẹ Duy An nói :
–" Bà nội con cũng muốn chơi."
Nhưng đáp lại cô bé chỉ cái liếc mắt của bà nội.
–" Tất cả mọi người ra ngoài tôi muốn chơi với cháu tôi trong căn phòng của ba mẹ nó"
–" Bà thật quá đáng Kỳ Ngư mới là vợ Duy An chứ không phải Chung Linh."Phạm Yên Thu điên lên nói bà cảm thấy mẹ Duy An không xem con gái và cháu gái bà ta ra gì.
Mẹ Duy An không trả lời mà chỉ liếc Kỳ Ngư...
Cô hiểu ngay liền lập tức lôi mẹ và con gái ra ngoài.
–" Chúng ta đi thôi... "
Kỳ Ngư đi về phòng liền đập hết đồ đạc la ầm ĩ trong phòng,cô thật sự điên rồi thì ra căn phòng đó chứa rất nhiều kỉ niệm hình ảnh của anh và chị ta.Bởi vậy anh không cho một ai vào phòng đó.
Nổi hận trong lòng cô được dấy lên rất mạnh,cô hận chị ta nhưng càng hận anh hơn.
Duy An vừa về liền nghe tiếng hét la toáng của cô ta nhưng dường như anh đã quen anh cũng không mấy quan tâm tới cô ta.
Sau lưng anh là Dịch Chung Ngọc và Đường Phượng Ngô cũng theo anh về đây....hai người họ được Chung Linh nhờ rước Thiên Hạo về nhà.
Bảo Nhi vừa thấy anh liền chạy nhào lại ôm chặt chân anh,nụ cười tươi cô bé hiện lên.
—" Cha về rồi"
Duy An lạnh lùng không nhìn cô bé mà anh nhìn vợ chồng Chung Ngọc nói:
–" Chúng ta lên lầu thôi"
Ba người cùng nhau lên lầu bỏ mặc Bảo Nhi đang tuổi thân .
Duy An liền tìm kiếm Thiên Hạo nhưng không ngờ cậu lại đang ở phòng của anh và mẹ của cậu ấy.
–" Thiên Hạo ..." Đó là tiếng nói của Chung Ngọc khi vừa thấy cậu bé.
Nghe được tiếng nói của dì Thiên Hạo liền ngước lên chạy tới ôm lấy Chung Ngọc.
—" Dì và dượng tới rước Thiên Hạo sao"
Chung Ngọc lập tức bế cậu lên hôn vào má cậu rồi nói:
–" Chúng ta về thôi....mẹ con đang lo lắm"
–" Dạ..."Nói tới mẹ Thiên Hạo cũng rất lo lắng cậu phải về bảo vệ mẹ khỏi tên xấu xa đó.
Duy An liền bế Thiên Hạo từ tay Chung Ngọc qua tay mình.Anh ôm thật chặt cậu bé không muốn nở xa cậu một chút nào.
–" Hạo Hạo có gì con phải nói cho chú nghe....chú sẽ đến giúp cháu và mẹ cháu"Anh rất sợ cô và con sẽ xảy ra chuyện.
Thiên Hạo từ nãy giờ vẫn nhìn anh chằm chằm trong đầu cậu đang nghĩ người này có phải cha mình không,cậu nhất định phải điều tra vụ này.
Khi mọi người ra tới cổng Duy An liền buột miệng nói:
–" Nếu mọi người không nói....tôi sẽ tự điều tra...." Anh ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp "Hãy bảo vệ cô ấy....cô ấy đang gặp nguy hiểm"
Nói xong anh liền đi vào nhà.
Chung Ngọc liền nhớ lại đến hôm nay anh giận dữ như thế nào tìm gặp cô và Đường Phượng Ngô.
Tịch Duy An không nói lời nào liền xong xong tới trước mặt cô,anh lớn tiếng quát vào người cô khiến cô cũng phải sợ hãi từ trước tới nay cô chưa từng thấy anh giận đến mức đó.
–" Cô nghĩ sao mà giao chị cô cho một tên độc ác tàn bạo vũ phu như anh họ cô"Anh vừa thấy cô thì đã lớn tiếng quát
–" Tịch Duy An.Anh làm sao vậy,anh làm ơn nói đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe được không"Chung Ngọc không hiểu anh nói gì.
Duy An bắt đầu kể toàn bộ sự việc vừa xảy ra với Chung Linh cho em gái yêu thương của cô nghe hết.
Chung Ngọc nghe xong liền tức giận cô không tin anh họ của mình sẽ đối xử chị cô nhìn vậy
–" Anh tôi không bao giờ làm vậy"
–" Vậy cô hãy đi xem cô ấy hiện tại ra sao...còn nữa cô cũng có thể hỏi Thiên Hạo thằng bé là người thấy toàn bộ vợ của tôi bị anh ta đánh như thế nào"Anh không dám suy nghĩ lúc đó cô đã đau như thế nào.
Đường Phượng Ngô đứng kế bên liền lên tiếng nói.
–" Phu nhân .....lời Duy An nói là thật"
Chung Ngọc và Duy An bất ngờ đều quay lại nhìn anh làm lạ.
Đường Phượng Ngô hít thở thật sâu....một lúc sau anh ngẩng đầu nhìn hai người,thần sắc anh không thay đổi anh vẫn ôn nhu như từ trước tới giờ.
–" Chu Văn Đường bị bệnh rối loạn nhân cách ranh giới chứng bệnh này cho thấy anh ta rất sợ người khác bỏ rơi hoặc không được quan tâm vì vậy anh ta rất sợ Chung Linh sẽ bỏ rơi anh ta ....,nên anh ta mới cưỡng chế ép buộc Chung Linh ở bên cạnh anh ta" Câu trả lời của anh khiến hai người phải lặng thinh một lúc.
Bờ môi Chung Ngọc hơi nhấp nháy.
–" Anh biết khi nào"
–" Anh chỉ biết mới đây..."Anh không suy nghĩ liền trả lời
Duy An trầm mặt rất lâu Khi nhìn lại về phía hai người anh khẽ cười, nhưng chỉ hững hờ ngoài miệng.
–" Tôi đang nghe một trò cười....các người luôn che giấu cô ấy giúp anh ta với tôi...bây giờ chính hai người lại đẩy cô ấy vào con đường chết"Anh siếc tay lại chỉ vào hai người nói tiếp " Chung Linh mà xảy ra chuyện gì thì các người không sống yên với tôi đâu"
Tình thế như này Chung Ngọc đã biết cô đã sai,cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh,ánh mắt giết người của anh làm cô rất sợ.
Duy An đột nhiên lên tiếng hỏi
–" Tôi chỉ muốn hỏi Thiên Hạo có phải con tôi không....mau trả lời"Đây cũng là việc anh tới đây.
Đường Phượng Ngô định nói hết sự thật cho anh nghe nào ngờ anh đã bị Chung Ngọc chặn họng
Cô thay anh trả lời Duy An
–" Không phải....Thiên Hạo không phải con anh"
–" Được ....nếu cô cứ ngoan cố thì tôi sẽ tự mình điều tra....còn bây giờ cô hãy đến nhà tôi rước nó về đi"
Anh lắc đầu nhìn cô vẫn cứng đầu như trước đây, anh liền quay người đi ra trước đợi hai người.
Thiên Hạo vừa về tới nhà liền chạy ngay gặp mẹ mình.
–" Mẹ ơi... Mẹ ơi"Nhưng không thấy cô đâu tiếng khóc thắc thanh của cậu vang lên.
–" Mẹ đâu rồi... "
Chung Ngọc vừa vào cũng không thấy chị mình đâu có cũng rất lo lắng.
Mọi người đều chạy lên phòng liền nghe một tiếng ly bể được phát ra từ phòng Chung Linh.
Không chờ đợi nhiều mọi người đều xong vào mà không thèm gõ cửa. ,
Bên trong Chung Linh đã nằm yên bất động đang nằm trên giường còn Chu Văn Đường đang định làm chuyện đòi bại với cô.Anh ta đang từ từ cởi những chút áo thì liền nghe tiếng động ngước lên nhìn mọi người.
Chung Ngọc không thể tin vào mắt mình, anh họ mà cô luôn ngưỡng mộ mà bây giờ như trở thành con người khác còn có ý định xấu với chị của mình.
–" Anh đang làm cái trò gì vậy"Cô chạy thiệt nhanh tới kéo anh ta ra
Chung Ngọc nhìn thấy chị mình đang nằm im trên giường trên người đầy vết thương cô bắt đầu khóc kêu chị mình.
–" Chị cả.... Chị sao vậy.... Chị tỉnh lại đi"
–" Mẹ ơi... Mẹ...." Thiên Hạo chạy thật ôm chặt mẹ mình.
Chung Linh được đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm.
***************
Duy An đang cùng mọi người ăn tối thì có điện thoại rồi tới.
–" Cậu chủ.... Có người kiếm cậu,nói chuyện rất gấp"Cô hầu gái chạy đến đưa cho Duy An
Nhưng liền bị Kỳ Ngư dành lấy giọng nói khó chịu cô vang lên.
–" Tối rồi để ngày mai rồi nói chuyện..... Anh cũng đã mệt rồi" Thật ra cô không muốn anh lại ra ngoài.
–" Đưa cho tôi.... Tôi bảo đưa cho tôi nhanh lên."Anh nghiến răng nhìn cô ta nói.Thật chất anh đang đợi điện thoại từ Đường Phượng Ngô vì trong ngày hôm nay anh ta đã hứa có chuyện gì xảy ra với Chung Linh anh ta đều điện thoại cho anh biết.
Giờ này có điện thoại thì anh chắc chắn cô đang gặp chuyện.
Kỳ Ngư miễn cưỡng đưa cho anh.
Anh vừa lên tai nghe,giọng nói bên trong đã khiến anh làm rơi điện thoại xuống đất.
Anh không nói lời nào liền lên lầu thay đồ đi ra khỏi nhà.
–" Duy An con đi đâu vậy"Mẹ anh kêu ngược lại.
Duy An quay đầu lại ánh mắt đau khổ nhìn bà nói.
–" Con tới gặp vợ của con"
Mẹ con Kỳ Ngư nghe xong liền đứng dậy định nói gì thì anh đã bỏ chạy thật nhanh ra xe.
Trên xe Duy An vừa chạy vừa khóc nước mắt lăng dài trên má.
Anh nhớ lại lời nói gấp rút trong điện thoại của Đường Phượng Ngô lúc nãy.
–" Anh mau tới bệnh viện đi... Chung Linh đang cấp cứu... Tình hình rất nguy cấp"
–" Mẹ nó..... Sau mày dám làm vậy với cô ấy...tao sẽ không tha cho mày dám đụng đến vợ tao"Anh vừa chửi vừa đánh vào chiếc xe.Anh cũng được nghe Đường Phương Phượng Ngô kể hết sự việc... Khi nghe đến hắn ta định cưỡng hiếp cô thì anh như muốn giết người.
Tại Bệnh Viện
Duy An vừa chạy nhanh vào liền thấy mọi người ngay cả Thiên Hạo cũng ở đây cậu bé khóc từ nãy giờ.
–"Cô ấy sau rồi"Giọng nói đầy lo lắng nhìn hai người hỏi.
Chung Ngọc vẫn còn sợ liền trả lời
–"Chị vẫn còn cấp cứu"
Thiên Hạo vừa khóc vừa nói.
–" Mẹ ơi.... Con không muốn mẹ con bỏ con đi đâu.... "Cậu liền ngước lên nhìn Chung Ngọc "Dì ơi.... Con không muốn mất mẹ.... Từ nhỏ con đã không có cha.. Còn không muốn mẹ lại bỏ con đi nữa"
Cậu nói của Thiên Hạo đã làm cho Duy An phải giật mình.
Anh ngồi xổm xuống nhìn Thiên Hạo hỏi.
–"Con nói con không cha.... Vậy Chu Văn Đường là gì của con"
–" Chú ấy không là gì của mẹ.... Vì chú ấy luôn đi theo mẹ nên mẹ mới nhờ chú ấy đóng giả là cha cháu... "
Chưa nói hết thì Thiên Hạo đã bị Chung Ngọc bịt chặn miệng lại
–" Con không được nói lung tung.... Mẹ con sẽ không sao"
Lúc này bác sĩ cũng từ trong phòng đi ra
–" Bác sĩ chị tôi sao rồi"Chung Ngọc nhanh tay chạy lại hỏi.
Vẻ mặt Bác sĩ phẫn nộ đôi phần,ông lên tiếng hỏi
–" Ai là chồng cô ấy"
Duy An không suy nghĩ liền đi tới nói.
–" Là tôi... Tôi là chồng của cô ấy... Tình hình cô ấy sao rồi"Cô luôn luôn là vợ anh
Bác sĩ liếc xéo anh liền giở giọng trách móc.
–" Anh làm chồng kiểu gì mà để cô ấy bị như vậy..... Anh có biết từ khi cô sinh con xong thì thể trạng cô ấy rất yếu,anh lại không cho cô uống thuốc đúng giờ ....anh về coi lại cách làm chồng của mình đi"
Bác sĩ ngừng một giây lát rồi nói tiếp.
–" Cô ấy không sao do sức khỏe cô ấy hơi yếu cộng thêm cô ấy không uống thuốc đúng giờ với phần đầu và lưng chảy máu rất nhiều dẫn đến cô ấy ngất xỉu thôi..... Tôi đã băng bó vết thương lại rồi nhưng phần lưng cô ấy hơi bị nặng"Ông nói một lèo rồi đi mất.
Duy An nhìn Chung Ngọc hỏi.
–"Thuốc là sao cô ấy yếu lắm hả.... Còn lưng cô ấy bị nặng lắm sao"
Chung Ngọc không trả lời anh mà vẻ mặt cô hoảng hốt lo sợ cô vẫn chưa thể nào bình tĩnh khi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Giọng nói trong trẻo của Thiên Hạo vang lên.
–" Hôm sinh nhật con tối đó mẹ bị ông ta dùng dây thừng quất vào người rất mạnh"Cậu vẫn nhớ rất rõ mẹ mình bị đánh như thế nào.
Tay chân Duy An run lên giống như ai đó đang dùng dao khứa vào trái tim anh... Cô phải chịu nhiều tổn thương như vậy sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.