Chương 16: Tiệc Cưới
Kim Yu
09/11/2022
Chung Linh vài ngày sau cũng được suất diện cô hiện tại ở nhà của Đường Phượng Ngô cô cũng không muốn quay về Dịch gia để gặp mặt bà dì ghẻ ác độc
Sau khi Chung Ngọc nghe lại tất cả mọi chuyện cô điên người lên về Dịch gia quậy một trận ra trò... Cô còn muốn định dành quyền lại làm chủ như một gia đình nhưng cô lại không thích sự gò bó cùng với Chung Linh khuyên nhủ cô mới chịu bỏ qua....bây giờ việc trước mặt của cô phải đưa chị cả qua Mỹ một cách an toàn không để tên Duy An đốn mạt lại biết.
Chung Ngọc từ trong phòng đi ra trên tay còn cầm tấm thiệp cưới giận dữ đi tới trước mặt Chung Linh.
–" Chị cả anh ta còn định mời chị nữa sao"
Chung Linh đang tỉa bông xoay qua nhìn tấm thiệp rồi ngước lên nhìn cô cười.
–" Thì anh ta muốn chị phải có mặt"
–" Không.... em không cho chị đi"Chung Ngọc không nhanh không chậm liền từ chối cho cô đến đó.
Chung Linh thở dài ngồi xuống ghế.
–" Xem như chị tới đó lần cuối....có khi chị cũng sẽ không quay trở về đây nữa"
–" Ý chị là sao"Chung Ngọc nhìn cô khó hiểu.
Chung Linh hít thở thật sâu,nắm lấy tay Chung Ngọc kéo cô cùng ngồi xuống.
–" Chị không biết có thể về đây không" Nói rồi cô vuốt cái bụng đang nhô lên của mình....cô rất sợ cô sẽ không qua khỏi.
Chung Ngọc liền hiểu ngay tâm ý của chị cả của mình,cô liền ôm chặt chị cả nước mắt rưng rưng giọng nói run rẩy.
–" Chị sẽ không sao....cha trên trời sẽ luôn bảo vệ cho chị"Cô cũng rất sợ nhưng cô sẽ luôn bên cạnh chị gái của mình,chị sẽ không cô đơn đâu.
Chung Linh cũng không muốn đi đến đó... nhưng nếu không đi anh ta lại nghĩ cô đau lòng lưu luyến anh ta nên cô không đi
Lại nói về Uông Kiếm Trì suốt một tuần nay anh tìm kiếm Chung Linh thật sự phát điên lên,nghĩ về đây sẽ nối lại tình xưa với cô,ai ngờ cô đã đi khỏi Tịch Duy An nhanh hơn anh nghĩ,anh hỏi tất cả người mà cô quen biết cũng không tìm thấy cô.
Cũng sắp tới buổi lễ kết hôn của Tịch Duy An anh chắc chắn cô sẽ ở đó.
Duy An đã ngồi thừ người trong văn phòng làm việc tại nhà anh đã hơn một ngày,ai nói gì cũng không nghe,anh đóng cửa tự nhốt mình trong phòng.
Trong đầu bây giờ chỉ nghĩ về cô về người vợ mà anh nhẫn tâm ruồng bỏ,vậy anh có tư cách gì trách mắng cô phá thai vì đó là con của anh sao.Nếu cô không phá thai thì anh phải làm sao giữa cô và con đàn bà kia.
Anh không muốn cô phải tổn thương thêm lần nào nữa,anh chỉ hy vọng sau này cô sẽ sống tốt,còn anh có thể quay trở lại với cô hay không thì phải xem ý ông trời muốn hay không.
Tiếng gõ cửa vang lên .Người bước vào là Lã phó quan.
Anh bước tới cuối người nói:
–" Tư Lệnh ...Uông Kiếm Trì đang kiếm đại tiểu thư Dịch gia khắp nơi"Anh cũng không biết bây giờ phải xưng hô với phu nhân ra sao nữa.
Duy An vừa nghe xong hai tay xiếc lại anh từ từ quay chiếc ghế lại giọng nói mạnh mẽ khẽ vang.
–" Hắn ta định thừa nước đục thả câu sao"Dù anh có ly hôn với cô nhưng anh vẫn không muốn cô có một bất cứ quan hệ với người đàn ông nào khác.Cô mãi mãi là của anh.
************
Rốt cuộc cũng tới ngày này,ngày mà Tịch Duy An căm ghét nhất trên đời
Anh phải làm theo điều kiện của cô ta ,trước giờ chưa một ai dẫn dắt anh nhưng bây giờ anh lại nghe lời một người đàn bà mà anh ghét tận xương tủy.
Anh đứng trước gương mệt mỏi mặt âu phục,lần trước anh mặc đồ này anh hồi hộp biết bao nhiêu vì hôm đó anh được cưới người phụ nữ anh yêu nhất trên đời.
Duy An nhìn thẳng vào gương nhắm mắt nhớ lại đêm tân hôn anh vào cô.
Anh bước nhẹ vào phòng liền thấy cô đã thay chiếc váy cưới thay vào đó là một chiếc váy ngủ màu trắng,anh đờ ra vài giây về sự xinh đẹp của cô.
Chung Linh ánh mắt lo sợ nhìn anh,cô chỉ sợ mình làm sai điều gì anh sẽ dùng súng mà bắn chết cô mất.
Anh nhẹ nhàng đi tới nắm một bàn tay của cô.
–" Phu nhân hôm nay anh rất vui em đã trở thành vợ của anh"Có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra người trước mặt là người anh luôn tương tư.
Chung Linh né ánh nhìn của anh,cô liền xoay đi chỗ khác
Anh bắt đầu đụng tay đụng chân với cô.Anh xoay người cô lại nhẹ hôn lên khắp khuôn mặt cô rồi dừng lại ở môi của cô ra sức cuốn lấy đôi môi cô.
Anh liền bế cô lên giường,tâm trạng hưng phấn của anh khi anh đã ăn mật đỏ của cô,lần đầu tiên của cô khi cô đã chuyển cô gái trở thành người phụ nữ của anh.
Chung Linh rơi nước mắt khi cái ngàn vàng của cô đã mất.
Duy An nhìn cô khóc mà lòng sót xa,anh nhẹ nhàng an ủi.
–" Nín đi bé con của anh....sẽ không đau nữa đâu"Nói rồi anh liền đẩy thắt lưng tiến vào người cô.
Chung Linh nhăn mặt chịu đựng những cú kích tình mạnh bạo của anh tiến vào người cô như vậy
–" A ....aaa...đau quá"Từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ cô chưa bao giờ đau như vậy.
Duy Anh hôn chặt môi cô nuốt những tiếng la của cô vào bụng,anh kéo tay cô choàng qua cổ anh,cơn vận động kịch liệt làm cho cái đèn ngủ cũng phải rơi xuống đất vì sự rung chuyển như vậy.
Mồ hôi lẫn nước mắt của cô trộn lẫn vào nhau,lần đầu tiên cô biết vừa đau vừa có một thứ gì đó mang lại khoái cảm cho cô.
–" Aaaaa.....Tư lệnh..."
–" Không kêu anh là Tư lệnh ...bây giờ anh là chồng em rồi..em có biết anh đợi ngày này lâu lắm rồi không"Anh vừa nói thân dưới của anh liền đẩy thật sâu.
Duy An hôn lên môi cô rồi nói tiếp.
–" Từ ngày anh gặp em ở đầu phố anh đã muốn em sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của anh...Chung Linh anh yêu em"
Đêm tân hôn hôm đó chắc có lẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời vì anh đã lấy người mình yêu,ký ức lại ùa về khiến anh không khỏi lắc đầu
Anh đi tới mở chiếc ngăn kéo lấy tấm hình cưới và hình lúc nhỏ của Chung Linh nói thầm:
–" Anh yêu em ....anh mãi mãi yêu em...em mãi là vợ anh,là phu nhân của anh....anh chỉ công nhận em là vợ anh thôi...Chung Linh hãy chờ anh"Nói rồi anh đưa ảnh lên môi thật sâu tưởng tượng như cô đang đứng trước mặt mình mà hôn .
Anh sẽ cố gắng đem cô trở về đây,càng ngày anh càng lo sợ Uông Kiếm Trì sẽ cướp cô đi mất.
Anh cũng không biết cô hôm nay có tới dự không,nhưng cô mới vừa phẫu thuật sức khỏe cũng chưa khỏe lắm nên anh hi vọng sẽ không đến...đến rồi cô chỉ càng thêm đau lòng hơn thôi.
Nghĩ đến chuyện cô phá thai anh nghĩ lại lỗi cũng do anh là anh đã tổn thương cô quá nhiều nên cô mới không muốn con mình sinh ra đã không có cha.
*********************
Chung Linh đang thu xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi cái đất Thượng Hải đầy đau thương này thì Chung Ngọc từ bên ngoài bước vào.
Chung Ngọc hâm hực đi tới nói.
–" Chị cả tên Đường Phượng Ngô hôm nay anh ta cũng tới dự buổi tiệc đó nữa...em không biết có nên đi không" Cô cũng muốn đi nhưng nghĩ lại tới gặp những người mà cô không ưa cô đã thấy bực mình rồi.
Chung Linh quay người lại nhìn em mình nói:
–" Em hãy cùng đi với em ấy....chị cũng sẽ tới đó dự em quên hôm trước chị nói gì sao"
–" Nhưng chị không sao chứ" Cô lo cho chị mình sẽ buồn.
Chung Linh liền lắc đầu :
–" Chị không sao ....xem như chị tới gặp anh ta lần cuối không chừng chị khó có thể gặp anh...
Cô chưa nói xong Chung Ngọc đã lấy tay che miệng cô lại.
–" Em không cho chị nói những điều tiêu cực đó...chị sẽ khỏe và sẽ bình an"Nói vậy chứ trong lòng cô cũng rất sợ chị sẽ bỏ mình đi.
Cô liền đứng dậy đi tới chiếc tủ lấy ra một chiếc sườn xám đi tới đưa cho chị mình.
–" Hôm nay chị mặc này tới đó đi....để anh ta nhìn chị mà tiếc nuối"
Chung Linh nhìn cô cười lắc đầu cô cầm lấy chiếc sườn xám gu thẩm mĩ của cô và Chung Ngọc rất giống nhau nên đồ Chung Ngọc lựa cô đều ưng ý.
Bây giờ việc quan trọng của cô là con cô chứ chuyện anh ta có kết hôn hay không cô đã không quan tâm đến rồi.Anh kết hôn cũng tốt vậy cô có thể yên tâm mà ra đi.
Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ thì ở trước cửa có hai người đàn ông đang đi vào.
Đường Phượng Ngô cùng với Chu Văn Đường nhìn hai chị em cười rồi cùng nhau đi vào
Chung Ngọc nhìn anh họ của mình nói:
–" Hôm nay anh cùng chị cả tới đó luôn sao"Cô lại nghĩ trong đầu một trò chơi chọc tức Tịch Duy An.
Chu Văn Đường tia mắt qua nhìn Chung Linh thấy cô có vẻ hơi khó chịu nên anh đành từ chối.
–" Hôm nay anh phải đi lo thủ tục ....để vài ngày nữa chúng ta sẽ đi khỏi đây"
–" Chung Ngọc em đừng làm phiền anh họ của em nữa,anh ấy giúp chúng ta quá nhiều rồi" Chung Linh không biết làm sao báo đáp ân tình của anh
Ánh mắt buồn của Văn Đường nhìn cô,cô vẫn chưa nhận ra tình cảm anh dành cho cô sao, anh hy vọng một ngày nào cô sẽ hiểu ra và chấp nhận anh.
Chiến tranh đang xảy ra rất căng thẳng mà Tư Lệnh Tịch Duy An lại bỏ vợ để đi lấy em họ của vợ mình khiến các tay nhà báo có lòng hiếu kì không mời mà tới buổi tiệc.
Từ lúc buổi tiệc đến giờ anh không thèm nở một nụ cười lúc nào khuôn mặt cũng khó chịu nhăn nhó Kỳ Ngư đứng kế bên thấy anh càng khó chịu hơn.
Phạm Yên Thu khuôn mặt hách lên trời bà ra vẻ ta đây sai người này sai người kia.
Nhà họ Dịch cũng tới dự Hoàng Ánh Như thì vui vẻ ra mặt tới bắt tay người bắt tay người kia,xem như mình lại trở thành sui gia với Tịch gia vậy là từ giờ sẽ không ai tới quấy rối bà và các con của bà
Chung Tú và Chung Kiệt thì trong lòng không thoải mái,hai người thấy rất tức giận thay cho chị cả của mình.Chung Tú chỉ nhăm nhe chiếc ghế tổng giám đốc của Tinh Hoa chứ chưa bao giờ cô muốn chị cả phải rơi hoàng cảnh này,suốt thời gian qua không có chị cả cô không làm nên trò chống gì lại thêm nghe chuyện này khiến cô càng phát điên lên vậy.
Cuộc vui đang náo nhiệt thì có một chiếc xe chạy tới,bước xuống xe không ai khác đó là Dịch Chung Linh,Dịch Chung Ngọc và Đường Phượng Ngô.
Cánh nhà báo liền định tới bao vây lấy tin từ cô ai ngờ đâu mọi người đều bị người của Duy An chặn lại hết không cho một ai tiến lại gần cô.
Ba người từng bước đi vào.
Phạm Yên Thu vừa thấy cô liền đi tới giễu cợt:
–" Chung Linh ơi cô còn tới đây để làm gì....Duy An đã không còn yêu cô nữa cô còn luyến tiếc làm gì"Giọng nói của bà rất đắc ý và đầy tự tin
Chung Ngọc tức giận kéo chị mình về phía sau,con ngươi của cô cong lên nhìn về phía bà ta nói:
–" Chị cả tôi cũng không thèm loại người đàn ông đó....con gái của bà thích ăn giày cũ của chị tôi thì xin mời"
–" Chung Ngọc mày nói ai ăn giày cũ"Kỳ Ngư điên tiếc lên chạy lại.
Hoàng Ánh Như thấy vậy liền chạy ra ngăn Kỳ Ngư lại,giọng nói đầy uy hiếp nói thầm.
–" Con đừng để kế hoạch này bị phá hỏng là do con,cơ hội tới để vuột mất thì sau này ta không giúp con nữa đâu"
Đường Phượng Ngô cũng bước tới kéo tay Chung Ngọc nói:
–" Em thôi đi, em không nể mặt họ cũng phải để mặt chị cả"
Chung Ngọc quay lại nhìn khuôn mặt xanh xao chị cô nên cô đành bỏ qua.
Hoàng Ánh Như khuôn mặt giả tạo đi tới trước mặt Chung Linh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Giọng nói đầy mỉa mai vang lên:
–"Chung Linh sao sắc mặt con xanh xao vậy,chỉ là mất danh phận Phu nhân Tịch gia thôi con còn danh phận Đại tiểu thư Dịch gia nữa mà...." Bà ta liền nắm lấy bàn tay cô nói tiếp "Giờ con không còn chỗ để đi hay con cũng mau về nhà mẹ sẽ chăm sóc cho con"Bà không muốn người ngoài nhất là Tịch gia nói bà là một dì ghẻ độc ác.
Chung Linh nghe tiếng mẹ thì cười khẩy:
–" Mẹ sao! Mẹ mà cùng với người ngoài vu khống tôi giết người...còn đánh tôi,tiếng mẹ này bà nên nói với con bà hơn,tôi không dám nhận."Có chết cô cũng không quên ngày đó bà vu khống cô như thế nào mà còn tàn ác ra tay đánh cô.
Tịch Duy An từ nãy giờ im lặng không phải anh không quan tâm mà anh muốn xem mọi người đối xử cô như thế nào,không ngờ lại nghe sự ác độc của mụ dì ghẻ của cô,anh thật sự muốn lấy súng bắn cho bà ta một phát vì đã đối xử với cô như vậy.
Từ khi cô bước vào anh liền không rời khỏi mắt cô,cô hôm nay rất đẹp chiếc sườn xám cô mặc tôn lên vóc dáng đường cong của cô,thậm chí cô còn đẹp hơn cô dâu,tim anh không ngừng đập nhanh vì cô.
Chung Ngọc cũng buồn nôn lời nói của bà dì ghẻ này,cô thật đúng khi không xem bà ta là mẹ.
Cô bước tới kéo tay bà ra khỏi người Chung Linh,cô nghiên đầu nhìn bà ta nói.
–" Cảm ơn lòng tốt của bà nhưng tôi rất tiếc"Cô liếc về Tịch Duy An rồi nói tiếp " Chị cả sẽ qua nước ngoài sống,sẽ không ở đây nữa,tài sản của cha để lại bà cứ việc dùng chị em tôi không cần tới"
–"Cái gì" Duy An vừa nghe cô rời khỏi thì tay chân run rẩy.
Anh mặc kệ ở đây có nhiều người anh liền chạy tới trước mặt cô khẩn trương hỏi.
–"Cô định rời khỏi đây sao"
Chung Linh không nói mà chỉ gật đầu.
–"Không được...tôi không cho cô đi đâu hết"Anh lập tức ngăn cản.Cô muốn đi khỏi anh sao không đời nào anh để cô rời xa anh.
Chung Linh nhìn anh cong môi cười.
–" Ngài Tư Lệnh khéo nói đùa,vợ anh là cô ta chứ không phải tôi" Cô liền chỉ Kỳ Ngư "Tôi đi đâu là quyền của tôi,anh quan tâm làm gì"
Duy An không nghĩ cô sẽ bỏ đi,anh nghĩ dù ly hôn nhưng cô vẫn còn ở đây thì anh có thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.Nếu khi cô đi rồi chắc anh phát điên vì nhớ cô mất
Kỳ Ngư trong lòng tức giận,khi anh ở trốn đông người không xem cô ra gì...nhưng cô cũng có một niềm vui là Chung Linh sắp rời khỏi đây,vậy cái gai trong mắt cô không đợi cô ra tay mà đã bỏ chạy
Sau khi Chung Ngọc nghe lại tất cả mọi chuyện cô điên người lên về Dịch gia quậy một trận ra trò... Cô còn muốn định dành quyền lại làm chủ như một gia đình nhưng cô lại không thích sự gò bó cùng với Chung Linh khuyên nhủ cô mới chịu bỏ qua....bây giờ việc trước mặt của cô phải đưa chị cả qua Mỹ một cách an toàn không để tên Duy An đốn mạt lại biết.
Chung Ngọc từ trong phòng đi ra trên tay còn cầm tấm thiệp cưới giận dữ đi tới trước mặt Chung Linh.
–" Chị cả anh ta còn định mời chị nữa sao"
Chung Linh đang tỉa bông xoay qua nhìn tấm thiệp rồi ngước lên nhìn cô cười.
–" Thì anh ta muốn chị phải có mặt"
–" Không.... em không cho chị đi"Chung Ngọc không nhanh không chậm liền từ chối cho cô đến đó.
Chung Linh thở dài ngồi xuống ghế.
–" Xem như chị tới đó lần cuối....có khi chị cũng sẽ không quay trở về đây nữa"
–" Ý chị là sao"Chung Ngọc nhìn cô khó hiểu.
Chung Linh hít thở thật sâu,nắm lấy tay Chung Ngọc kéo cô cùng ngồi xuống.
–" Chị không biết có thể về đây không" Nói rồi cô vuốt cái bụng đang nhô lên của mình....cô rất sợ cô sẽ không qua khỏi.
Chung Ngọc liền hiểu ngay tâm ý của chị cả của mình,cô liền ôm chặt chị cả nước mắt rưng rưng giọng nói run rẩy.
–" Chị sẽ không sao....cha trên trời sẽ luôn bảo vệ cho chị"Cô cũng rất sợ nhưng cô sẽ luôn bên cạnh chị gái của mình,chị sẽ không cô đơn đâu.
Chung Linh cũng không muốn đi đến đó... nhưng nếu không đi anh ta lại nghĩ cô đau lòng lưu luyến anh ta nên cô không đi
Lại nói về Uông Kiếm Trì suốt một tuần nay anh tìm kiếm Chung Linh thật sự phát điên lên,nghĩ về đây sẽ nối lại tình xưa với cô,ai ngờ cô đã đi khỏi Tịch Duy An nhanh hơn anh nghĩ,anh hỏi tất cả người mà cô quen biết cũng không tìm thấy cô.
Cũng sắp tới buổi lễ kết hôn của Tịch Duy An anh chắc chắn cô sẽ ở đó.
Duy An đã ngồi thừ người trong văn phòng làm việc tại nhà anh đã hơn một ngày,ai nói gì cũng không nghe,anh đóng cửa tự nhốt mình trong phòng.
Trong đầu bây giờ chỉ nghĩ về cô về người vợ mà anh nhẫn tâm ruồng bỏ,vậy anh có tư cách gì trách mắng cô phá thai vì đó là con của anh sao.Nếu cô không phá thai thì anh phải làm sao giữa cô và con đàn bà kia.
Anh không muốn cô phải tổn thương thêm lần nào nữa,anh chỉ hy vọng sau này cô sẽ sống tốt,còn anh có thể quay trở lại với cô hay không thì phải xem ý ông trời muốn hay không.
Tiếng gõ cửa vang lên .Người bước vào là Lã phó quan.
Anh bước tới cuối người nói:
–" Tư Lệnh ...Uông Kiếm Trì đang kiếm đại tiểu thư Dịch gia khắp nơi"Anh cũng không biết bây giờ phải xưng hô với phu nhân ra sao nữa.
Duy An vừa nghe xong hai tay xiếc lại anh từ từ quay chiếc ghế lại giọng nói mạnh mẽ khẽ vang.
–" Hắn ta định thừa nước đục thả câu sao"Dù anh có ly hôn với cô nhưng anh vẫn không muốn cô có một bất cứ quan hệ với người đàn ông nào khác.Cô mãi mãi là của anh.
************
Rốt cuộc cũng tới ngày này,ngày mà Tịch Duy An căm ghét nhất trên đời
Anh phải làm theo điều kiện của cô ta ,trước giờ chưa một ai dẫn dắt anh nhưng bây giờ anh lại nghe lời một người đàn bà mà anh ghét tận xương tủy.
Anh đứng trước gương mệt mỏi mặt âu phục,lần trước anh mặc đồ này anh hồi hộp biết bao nhiêu vì hôm đó anh được cưới người phụ nữ anh yêu nhất trên đời.
Duy An nhìn thẳng vào gương nhắm mắt nhớ lại đêm tân hôn anh vào cô.
Anh bước nhẹ vào phòng liền thấy cô đã thay chiếc váy cưới thay vào đó là một chiếc váy ngủ màu trắng,anh đờ ra vài giây về sự xinh đẹp của cô.
Chung Linh ánh mắt lo sợ nhìn anh,cô chỉ sợ mình làm sai điều gì anh sẽ dùng súng mà bắn chết cô mất.
Anh nhẹ nhàng đi tới nắm một bàn tay của cô.
–" Phu nhân hôm nay anh rất vui em đã trở thành vợ của anh"Có nằm mơ anh cũng không nghĩ ra người trước mặt là người anh luôn tương tư.
Chung Linh né ánh nhìn của anh,cô liền xoay đi chỗ khác
Anh bắt đầu đụng tay đụng chân với cô.Anh xoay người cô lại nhẹ hôn lên khắp khuôn mặt cô rồi dừng lại ở môi của cô ra sức cuốn lấy đôi môi cô.
Anh liền bế cô lên giường,tâm trạng hưng phấn của anh khi anh đã ăn mật đỏ của cô,lần đầu tiên của cô khi cô đã chuyển cô gái trở thành người phụ nữ của anh.
Chung Linh rơi nước mắt khi cái ngàn vàng của cô đã mất.
Duy An nhìn cô khóc mà lòng sót xa,anh nhẹ nhàng an ủi.
–" Nín đi bé con của anh....sẽ không đau nữa đâu"Nói rồi anh liền đẩy thắt lưng tiến vào người cô.
Chung Linh nhăn mặt chịu đựng những cú kích tình mạnh bạo của anh tiến vào người cô như vậy
–" A ....aaa...đau quá"Từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ cô chưa bao giờ đau như vậy.
Duy Anh hôn chặt môi cô nuốt những tiếng la của cô vào bụng,anh kéo tay cô choàng qua cổ anh,cơn vận động kịch liệt làm cho cái đèn ngủ cũng phải rơi xuống đất vì sự rung chuyển như vậy.
Mồ hôi lẫn nước mắt của cô trộn lẫn vào nhau,lần đầu tiên cô biết vừa đau vừa có một thứ gì đó mang lại khoái cảm cho cô.
–" Aaaaa.....Tư lệnh..."
–" Không kêu anh là Tư lệnh ...bây giờ anh là chồng em rồi..em có biết anh đợi ngày này lâu lắm rồi không"Anh vừa nói thân dưới của anh liền đẩy thật sâu.
Duy An hôn lên môi cô rồi nói tiếp.
–" Từ ngày anh gặp em ở đầu phố anh đã muốn em sẽ trở thành người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của anh...Chung Linh anh yêu em"
Đêm tân hôn hôm đó chắc có lẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời vì anh đã lấy người mình yêu,ký ức lại ùa về khiến anh không khỏi lắc đầu
Anh đi tới mở chiếc ngăn kéo lấy tấm hình cưới và hình lúc nhỏ của Chung Linh nói thầm:
–" Anh yêu em ....anh mãi mãi yêu em...em mãi là vợ anh,là phu nhân của anh....anh chỉ công nhận em là vợ anh thôi...Chung Linh hãy chờ anh"Nói rồi anh đưa ảnh lên môi thật sâu tưởng tượng như cô đang đứng trước mặt mình mà hôn .
Anh sẽ cố gắng đem cô trở về đây,càng ngày anh càng lo sợ Uông Kiếm Trì sẽ cướp cô đi mất.
Anh cũng không biết cô hôm nay có tới dự không,nhưng cô mới vừa phẫu thuật sức khỏe cũng chưa khỏe lắm nên anh hi vọng sẽ không đến...đến rồi cô chỉ càng thêm đau lòng hơn thôi.
Nghĩ đến chuyện cô phá thai anh nghĩ lại lỗi cũng do anh là anh đã tổn thương cô quá nhiều nên cô mới không muốn con mình sinh ra đã không có cha.
*********************
Chung Linh đang thu xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi cái đất Thượng Hải đầy đau thương này thì Chung Ngọc từ bên ngoài bước vào.
Chung Ngọc hâm hực đi tới nói.
–" Chị cả tên Đường Phượng Ngô hôm nay anh ta cũng tới dự buổi tiệc đó nữa...em không biết có nên đi không" Cô cũng muốn đi nhưng nghĩ lại tới gặp những người mà cô không ưa cô đã thấy bực mình rồi.
Chung Linh quay người lại nhìn em mình nói:
–" Em hãy cùng đi với em ấy....chị cũng sẽ tới đó dự em quên hôm trước chị nói gì sao"
–" Nhưng chị không sao chứ" Cô lo cho chị mình sẽ buồn.
Chung Linh liền lắc đầu :
–" Chị không sao ....xem như chị tới gặp anh ta lần cuối không chừng chị khó có thể gặp anh...
Cô chưa nói xong Chung Ngọc đã lấy tay che miệng cô lại.
–" Em không cho chị nói những điều tiêu cực đó...chị sẽ khỏe và sẽ bình an"Nói vậy chứ trong lòng cô cũng rất sợ chị sẽ bỏ mình đi.
Cô liền đứng dậy đi tới chiếc tủ lấy ra một chiếc sườn xám đi tới đưa cho chị mình.
–" Hôm nay chị mặc này tới đó đi....để anh ta nhìn chị mà tiếc nuối"
Chung Linh nhìn cô cười lắc đầu cô cầm lấy chiếc sườn xám gu thẩm mĩ của cô và Chung Ngọc rất giống nhau nên đồ Chung Ngọc lựa cô đều ưng ý.
Bây giờ việc quan trọng của cô là con cô chứ chuyện anh ta có kết hôn hay không cô đã không quan tâm đến rồi.Anh kết hôn cũng tốt vậy cô có thể yên tâm mà ra đi.
Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ thì ở trước cửa có hai người đàn ông đang đi vào.
Đường Phượng Ngô cùng với Chu Văn Đường nhìn hai chị em cười rồi cùng nhau đi vào
Chung Ngọc nhìn anh họ của mình nói:
–" Hôm nay anh cùng chị cả tới đó luôn sao"Cô lại nghĩ trong đầu một trò chơi chọc tức Tịch Duy An.
Chu Văn Đường tia mắt qua nhìn Chung Linh thấy cô có vẻ hơi khó chịu nên anh đành từ chối.
–" Hôm nay anh phải đi lo thủ tục ....để vài ngày nữa chúng ta sẽ đi khỏi đây"
–" Chung Ngọc em đừng làm phiền anh họ của em nữa,anh ấy giúp chúng ta quá nhiều rồi" Chung Linh không biết làm sao báo đáp ân tình của anh
Ánh mắt buồn của Văn Đường nhìn cô,cô vẫn chưa nhận ra tình cảm anh dành cho cô sao, anh hy vọng một ngày nào cô sẽ hiểu ra và chấp nhận anh.
Chiến tranh đang xảy ra rất căng thẳng mà Tư Lệnh Tịch Duy An lại bỏ vợ để đi lấy em họ của vợ mình khiến các tay nhà báo có lòng hiếu kì không mời mà tới buổi tiệc.
Từ lúc buổi tiệc đến giờ anh không thèm nở một nụ cười lúc nào khuôn mặt cũng khó chịu nhăn nhó Kỳ Ngư đứng kế bên thấy anh càng khó chịu hơn.
Phạm Yên Thu khuôn mặt hách lên trời bà ra vẻ ta đây sai người này sai người kia.
Nhà họ Dịch cũng tới dự Hoàng Ánh Như thì vui vẻ ra mặt tới bắt tay người bắt tay người kia,xem như mình lại trở thành sui gia với Tịch gia vậy là từ giờ sẽ không ai tới quấy rối bà và các con của bà
Chung Tú và Chung Kiệt thì trong lòng không thoải mái,hai người thấy rất tức giận thay cho chị cả của mình.Chung Tú chỉ nhăm nhe chiếc ghế tổng giám đốc của Tinh Hoa chứ chưa bao giờ cô muốn chị cả phải rơi hoàng cảnh này,suốt thời gian qua không có chị cả cô không làm nên trò chống gì lại thêm nghe chuyện này khiến cô càng phát điên lên vậy.
Cuộc vui đang náo nhiệt thì có một chiếc xe chạy tới,bước xuống xe không ai khác đó là Dịch Chung Linh,Dịch Chung Ngọc và Đường Phượng Ngô.
Cánh nhà báo liền định tới bao vây lấy tin từ cô ai ngờ đâu mọi người đều bị người của Duy An chặn lại hết không cho một ai tiến lại gần cô.
Ba người từng bước đi vào.
Phạm Yên Thu vừa thấy cô liền đi tới giễu cợt:
–" Chung Linh ơi cô còn tới đây để làm gì....Duy An đã không còn yêu cô nữa cô còn luyến tiếc làm gì"Giọng nói của bà rất đắc ý và đầy tự tin
Chung Ngọc tức giận kéo chị mình về phía sau,con ngươi của cô cong lên nhìn về phía bà ta nói:
–" Chị cả tôi cũng không thèm loại người đàn ông đó....con gái của bà thích ăn giày cũ của chị tôi thì xin mời"
–" Chung Ngọc mày nói ai ăn giày cũ"Kỳ Ngư điên tiếc lên chạy lại.
Hoàng Ánh Như thấy vậy liền chạy ra ngăn Kỳ Ngư lại,giọng nói đầy uy hiếp nói thầm.
–" Con đừng để kế hoạch này bị phá hỏng là do con,cơ hội tới để vuột mất thì sau này ta không giúp con nữa đâu"
Đường Phượng Ngô cũng bước tới kéo tay Chung Ngọc nói:
–" Em thôi đi, em không nể mặt họ cũng phải để mặt chị cả"
Chung Ngọc quay lại nhìn khuôn mặt xanh xao chị cô nên cô đành bỏ qua.
Hoàng Ánh Như khuôn mặt giả tạo đi tới trước mặt Chung Linh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Giọng nói đầy mỉa mai vang lên:
–"Chung Linh sao sắc mặt con xanh xao vậy,chỉ là mất danh phận Phu nhân Tịch gia thôi con còn danh phận Đại tiểu thư Dịch gia nữa mà...." Bà ta liền nắm lấy bàn tay cô nói tiếp "Giờ con không còn chỗ để đi hay con cũng mau về nhà mẹ sẽ chăm sóc cho con"Bà không muốn người ngoài nhất là Tịch gia nói bà là một dì ghẻ độc ác.
Chung Linh nghe tiếng mẹ thì cười khẩy:
–" Mẹ sao! Mẹ mà cùng với người ngoài vu khống tôi giết người...còn đánh tôi,tiếng mẹ này bà nên nói với con bà hơn,tôi không dám nhận."Có chết cô cũng không quên ngày đó bà vu khống cô như thế nào mà còn tàn ác ra tay đánh cô.
Tịch Duy An từ nãy giờ im lặng không phải anh không quan tâm mà anh muốn xem mọi người đối xử cô như thế nào,không ngờ lại nghe sự ác độc của mụ dì ghẻ của cô,anh thật sự muốn lấy súng bắn cho bà ta một phát vì đã đối xử với cô như vậy.
Từ khi cô bước vào anh liền không rời khỏi mắt cô,cô hôm nay rất đẹp chiếc sườn xám cô mặc tôn lên vóc dáng đường cong của cô,thậm chí cô còn đẹp hơn cô dâu,tim anh không ngừng đập nhanh vì cô.
Chung Ngọc cũng buồn nôn lời nói của bà dì ghẻ này,cô thật đúng khi không xem bà ta là mẹ.
Cô bước tới kéo tay bà ra khỏi người Chung Linh,cô nghiên đầu nhìn bà ta nói.
–" Cảm ơn lòng tốt của bà nhưng tôi rất tiếc"Cô liếc về Tịch Duy An rồi nói tiếp " Chị cả sẽ qua nước ngoài sống,sẽ không ở đây nữa,tài sản của cha để lại bà cứ việc dùng chị em tôi không cần tới"
–"Cái gì" Duy An vừa nghe cô rời khỏi thì tay chân run rẩy.
Anh mặc kệ ở đây có nhiều người anh liền chạy tới trước mặt cô khẩn trương hỏi.
–"Cô định rời khỏi đây sao"
Chung Linh không nói mà chỉ gật đầu.
–"Không được...tôi không cho cô đi đâu hết"Anh lập tức ngăn cản.Cô muốn đi khỏi anh sao không đời nào anh để cô rời xa anh.
Chung Linh nhìn anh cong môi cười.
–" Ngài Tư Lệnh khéo nói đùa,vợ anh là cô ta chứ không phải tôi" Cô liền chỉ Kỳ Ngư "Tôi đi đâu là quyền của tôi,anh quan tâm làm gì"
Duy An không nghĩ cô sẽ bỏ đi,anh nghĩ dù ly hôn nhưng cô vẫn còn ở đây thì anh có thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.Nếu khi cô đi rồi chắc anh phát điên vì nhớ cô mất
Kỳ Ngư trong lòng tức giận,khi anh ở trốn đông người không xem cô ra gì...nhưng cô cũng có một niềm vui là Chung Linh sắp rời khỏi đây,vậy cái gai trong mắt cô không đợi cô ra tay mà đã bỏ chạy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.