Tử Linh Pháp Sư Chỉ Muốn Trồng Cây (Bản Dịch)
Chương 1: Danh Sách Đề Cử Sóng Gió!
Thập Niên Nhất Kiện
12/06/2023
Thung lũng Kẻ Đào Vàng.
Trấn Cổn Thạch.
Mùa xuân.
Một con chim cổ đỏ, trên lưng là bộ lông màu xanh, lông nhung trước ngực màu vàng, vừa tung cánh bay lên từ bãi cỏ ngay trước cửa toàn thị chính.
Nó lướt qua mấy cái ống khói cùng vài nóc nhà với mái ngói xây bằng gạch màu đỏ.
Nó khéo léo đứng trên một gốc cây cao su được bao quanh bởi rất nhiều bức tường vàng đỏ đan xen.
Ngay trên cành cây bên dưới có rất nhiều sâu bọ đang bò.
Chim cổ đỏ giả vờ vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng bổ nhào xuống, nhưng đột nhiên, một tiếng gầm đầy giận dữ phát ra từ cửa sổ kính thuỷ tinh nửa trong suốt ở phía sau lưng nó —-
Những con sâu nhanh chóng bị chấn động nọ làm lắc lư không ngừng rồi rơi từ trên cành xuống đất.
Đám chim chóc cũng hoảng hốt bay đi.
Chỉ còn lại năm con người ăn mặc bảnh bao, đẹp đẽ vẫn đang tranh cãi không ngừng, ở đằng sau cánh cửa kính thủy tinh trên tầng hai kia.
…..
“Tôi không đồng ý!” Người phụ nữ trung niên giàu có với khuôn mặt phúc hậu tên Lệ Tư (Liz) vừa vung tay đập bay tấm bảng gỗ có khắc chữ “ Bình chọn công dân thành phố ưu tú” ở ngay trước người mình, sau đó toàn lực khai hỏa vào người đàn ông đầu trọc đang ngồi phía trước bên trái bà: “Cái tên Hoắc Hoa Đức (Howard/ Juwan/ Wolowitz) kia rõ ràng là một tên lưu manh, cặn bã!”
“Hắn không chỉ thích thông đồng với phụ nữ đã có chồng, còn thích cấu kết với những người đàn ông đã có vợ nữa! Hắn luôn thừa dịp những người phụ nữ trong gia đình đi dạo phố, là bắt đầu tìm đến những người đàn ông. Tôi đã tận mắt chứng kiến hàng chục lần rồi! Bằng chính mắt mình đó! Và hàng chục lần rồi! ! !”
Lệ Tư càng nói càng trở nên kích động, nước miếng từ trong miệng bà ấy văng ra ngoài như những ngôi sao, rồi đáp xuống hơn phân nửa cái bàn trước mặt, khiến bốn người đàn ông đang ngồi đằng kia cũng không kìm lòng nổi mà rụt lại phía sau.
“Bình tĩnh một chút đi Lệ Tư …” Người đàn ông đầu trọc lên tiếng trấn an bà ấy: “Đó chỉ là đề cử thôi mà.”
Lệ Tư tỏ thái độ cực kỳ cương quyết: “Đề cử cũng không được! Hoắc Hoa Đức thật sự quá tồi tệ!”
Vừa nói, đôi mắt dài nhỏ của bà ấy chợt nhìn xung quanh một vòng, và đột nhiên, giống như phát hiện ra điều gì đó bất thường, Lệ Tư lập tức lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ai đó trong số các người đã bị hắn dụ dỗ rồi?”
Toàn thân bốn người đàn ông nọ lập tức run lên, rồi cả đám trăm miệng một lời đồng thanh phủ nhận : “KHÔNG CÓ !”
Thậm chí để lời phủ định kia càng có sức thuyết phục hơn, người đàn ông đầu trọc nọ còn trực tiếp xé nát bức thư giới thiệu trong tay ra thành từng mảnh: “Toàn bộ uỷ ban nhất trí bác bỏ chuyện đề cử Hoắc Hoa Đức, chuyển sang đề cử La Tư (Rhodes, Łódź, Lodz, Roz, Rhoades)!”
Bất cứ người nào đã công tác ở tòa thị chính vượt qua thời gian một tuần, chắc chắn sẽ biết tới cái miệng đáng sợ của Lệ Tư.
Bà ấy chính là cái bảng ghi đầy những lời đồn đại di động.
Nếu một ai đó, chẳng may bị bà ấy thêu dệt thành những câu chuyện tầm phào, thì ngay sáng ngày mai thôi, toàn bộ mọi người trong thị trấn đều sẽ biết đến tin đồn này.
Những người đang ngồi đây đều là thành phần đàng hoàng có thân có phận, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận nổi những lời phỉ báng đó.
…
“Như vậy, ứng cử viên cuối cùng được đề cử chính là — Mã Tu (Matthew) tiên sinh thuộc khu pháp sư, ừm, dòng họ không được ghi chú quá rõ ràng. Anh ấy mới định cư ở trấn Cổn Thạch tròn hai năm rưỡi, bản thân vừa vặn đáp ứng đủ tiêu chuẩn để lọt vào danh sách ‘Bình chọn công dân thành phố ưu tú tiêu chuẩn’ ”
“Công việc hằng ngày của anh ấy là giáo viên lịch sử tại trường công lập Tây Phất Nhĩ (Seavles), các bạn học sinh ở đó thực sự rất thích người thầy này. Anh ấy còn kiêm thêm một chức vị nhỏ tại sở trị an, đội trường Bố Lai Đức (Bloudie; Bled ) ở trong sở trị an đánh giá rất cao về anh ấy.”
“Theo như miêu tả của người đề cử, Mã Tu tiên sinh này có tâm địa lương thiện, nhiệt tình hào phóng, anh ấy không có nhiều bạn bè ở trấn Cổn Thạch, luôn cô độc một mình. Về vấn đề này, có lẽ do anh ấy quá bận nên không có thời gian để giao lưu kết bạn…”
Người đàn ông đầu trọc còn chưa nói xong, một vị thân sĩ ở bên trái Lệ Tư đã đưa ra ý kiến bất đồng: “Thưa Chủ Tịch tiên sinh, một người đơn độc như vậy cũng không phù hợp để lọt vào danh sách ‘Bình chọn công dân thành phố ưu tú tiêu chuẩn’ đâu”
Người đàn ông đầu trọc khẽ gật đầu, nói: “Anh đừng nóng vội, Lý Tra Đức (Richard). Theo như người để cử, trong hai năm rưỡi sống trấn Cổn Thạch, Mã Tu tiên sinh của chúng ta đã trồng được hơn 1000 cây cao su, anh ấy đã góp phần rất lớn cho công cuộc phủ xanh toàn cảnh của thị trấn. Cây cao su ở bên ngoài cửa sổ kia và ba cây cao su được trồng ngay phía đối diện toà thị chính đều là công lao của Mã Tu tiên sinh cả.”
Trấn Cổn Thạch.
Mùa xuân.
Một con chim cổ đỏ, trên lưng là bộ lông màu xanh, lông nhung trước ngực màu vàng, vừa tung cánh bay lên từ bãi cỏ ngay trước cửa toàn thị chính.
Nó lướt qua mấy cái ống khói cùng vài nóc nhà với mái ngói xây bằng gạch màu đỏ.
Nó khéo léo đứng trên một gốc cây cao su được bao quanh bởi rất nhiều bức tường vàng đỏ đan xen.
Ngay trên cành cây bên dưới có rất nhiều sâu bọ đang bò.
Chim cổ đỏ giả vờ vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng bổ nhào xuống, nhưng đột nhiên, một tiếng gầm đầy giận dữ phát ra từ cửa sổ kính thuỷ tinh nửa trong suốt ở phía sau lưng nó —-
Những con sâu nhanh chóng bị chấn động nọ làm lắc lư không ngừng rồi rơi từ trên cành xuống đất.
Đám chim chóc cũng hoảng hốt bay đi.
Chỉ còn lại năm con người ăn mặc bảnh bao, đẹp đẽ vẫn đang tranh cãi không ngừng, ở đằng sau cánh cửa kính thủy tinh trên tầng hai kia.
…..
“Tôi không đồng ý!” Người phụ nữ trung niên giàu có với khuôn mặt phúc hậu tên Lệ Tư (Liz) vừa vung tay đập bay tấm bảng gỗ có khắc chữ “ Bình chọn công dân thành phố ưu tú” ở ngay trước người mình, sau đó toàn lực khai hỏa vào người đàn ông đầu trọc đang ngồi phía trước bên trái bà: “Cái tên Hoắc Hoa Đức (Howard/ Juwan/ Wolowitz) kia rõ ràng là một tên lưu manh, cặn bã!”
“Hắn không chỉ thích thông đồng với phụ nữ đã có chồng, còn thích cấu kết với những người đàn ông đã có vợ nữa! Hắn luôn thừa dịp những người phụ nữ trong gia đình đi dạo phố, là bắt đầu tìm đến những người đàn ông. Tôi đã tận mắt chứng kiến hàng chục lần rồi! Bằng chính mắt mình đó! Và hàng chục lần rồi! ! !”
Lệ Tư càng nói càng trở nên kích động, nước miếng từ trong miệng bà ấy văng ra ngoài như những ngôi sao, rồi đáp xuống hơn phân nửa cái bàn trước mặt, khiến bốn người đàn ông đang ngồi đằng kia cũng không kìm lòng nổi mà rụt lại phía sau.
“Bình tĩnh một chút đi Lệ Tư …” Người đàn ông đầu trọc lên tiếng trấn an bà ấy: “Đó chỉ là đề cử thôi mà.”
Lệ Tư tỏ thái độ cực kỳ cương quyết: “Đề cử cũng không được! Hoắc Hoa Đức thật sự quá tồi tệ!”
Vừa nói, đôi mắt dài nhỏ của bà ấy chợt nhìn xung quanh một vòng, và đột nhiên, giống như phát hiện ra điều gì đó bất thường, Lệ Tư lập tức lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ai đó trong số các người đã bị hắn dụ dỗ rồi?”
Toàn thân bốn người đàn ông nọ lập tức run lên, rồi cả đám trăm miệng một lời đồng thanh phủ nhận : “KHÔNG CÓ !”
Thậm chí để lời phủ định kia càng có sức thuyết phục hơn, người đàn ông đầu trọc nọ còn trực tiếp xé nát bức thư giới thiệu trong tay ra thành từng mảnh: “Toàn bộ uỷ ban nhất trí bác bỏ chuyện đề cử Hoắc Hoa Đức, chuyển sang đề cử La Tư (Rhodes, Łódź, Lodz, Roz, Rhoades)!”
Bất cứ người nào đã công tác ở tòa thị chính vượt qua thời gian một tuần, chắc chắn sẽ biết tới cái miệng đáng sợ của Lệ Tư.
Bà ấy chính là cái bảng ghi đầy những lời đồn đại di động.
Nếu một ai đó, chẳng may bị bà ấy thêu dệt thành những câu chuyện tầm phào, thì ngay sáng ngày mai thôi, toàn bộ mọi người trong thị trấn đều sẽ biết đến tin đồn này.
Những người đang ngồi đây đều là thành phần đàng hoàng có thân có phận, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận nổi những lời phỉ báng đó.
…
“Như vậy, ứng cử viên cuối cùng được đề cử chính là — Mã Tu (Matthew) tiên sinh thuộc khu pháp sư, ừm, dòng họ không được ghi chú quá rõ ràng. Anh ấy mới định cư ở trấn Cổn Thạch tròn hai năm rưỡi, bản thân vừa vặn đáp ứng đủ tiêu chuẩn để lọt vào danh sách ‘Bình chọn công dân thành phố ưu tú tiêu chuẩn’ ”
“Công việc hằng ngày của anh ấy là giáo viên lịch sử tại trường công lập Tây Phất Nhĩ (Seavles), các bạn học sinh ở đó thực sự rất thích người thầy này. Anh ấy còn kiêm thêm một chức vị nhỏ tại sở trị an, đội trường Bố Lai Đức (Bloudie; Bled ) ở trong sở trị an đánh giá rất cao về anh ấy.”
“Theo như miêu tả của người đề cử, Mã Tu tiên sinh này có tâm địa lương thiện, nhiệt tình hào phóng, anh ấy không có nhiều bạn bè ở trấn Cổn Thạch, luôn cô độc một mình. Về vấn đề này, có lẽ do anh ấy quá bận nên không có thời gian để giao lưu kết bạn…”
Người đàn ông đầu trọc còn chưa nói xong, một vị thân sĩ ở bên trái Lệ Tư đã đưa ra ý kiến bất đồng: “Thưa Chủ Tịch tiên sinh, một người đơn độc như vậy cũng không phù hợp để lọt vào danh sách ‘Bình chọn công dân thành phố ưu tú tiêu chuẩn’ đâu”
Người đàn ông đầu trọc khẽ gật đầu, nói: “Anh đừng nóng vội, Lý Tra Đức (Richard). Theo như người để cử, trong hai năm rưỡi sống trấn Cổn Thạch, Mã Tu tiên sinh của chúng ta đã trồng được hơn 1000 cây cao su, anh ấy đã góp phần rất lớn cho công cuộc phủ xanh toàn cảnh của thị trấn. Cây cao su ở bên ngoài cửa sổ kia và ba cây cao su được trồng ngay phía đối diện toà thị chính đều là công lao của Mã Tu tiên sinh cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.