Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 14

Đại Giả Phát

03/11/2020

Editor: Aubrey.

Lê Chân nghe thấy những lời đồn đó thì chỉ biết dở khóc dở cười, cùng ngày Lê Hà được nâng về nhà, Lê Chân cũng ném thanh đao kia lên núi một lần nữa.

Tiếp theo, hắn lại tới nhà của Lý Khánh Bình một chuyến. Tên đường huynh đã cướp đi gia sản của Lý Khánh Bình đúng là rất kiêu ngạo, trang phục đang mặc rất là lộng lẫy, Lê Chân không cần Lý Khánh Bình chỉ, cũng đã nhận ra được là người nào.

Hắn trực tiếp hạ ám chỉ tinh thần, tên đường huynh béo kia đột nhiên biến sắc. Ngay lập tức, gã sai người chuẩn bị xe để đến huyện nha.

Những chuyện tiếp theo giống như một vở kịch vậy, gã chạy tới huyện nha tự thú rằng mình đã giết người. Gã kể lại chi tiết sự tình ngày đó một cách rành mạch, rõ ràng, lại còn khai luôn nơi mình đã vứt thanh đao.

Đám nha dịch được phái đi thu hồi thanh đao, sau khi khám nghiệm tử thi rồi đối chiếu với vết thương trên đó, bọn họ mới phát hiện đúng là do thanh đao kia gây ra. Tiếp theo, tên đường huynh kia lại khai ra chuyện hắn và thê tử của Lý Khánh Bình thông đồng với nhau như thế nào, hai người mưu đồ bí mật gì, trên người Lưu thị còn có ấn ký gì, còn thêm chuyện hắn sai thầy lang đổi thuốc của mẹ Lý Khánh Bình, toàn bộ mọi chuyện hắn đều khai hết.

Ở cổ đại, khi phá án, quan trọng nhất chính là lấy khẩu cung, chỉ cần người đó thừa nhận là có thể kết án. Yêu cầu về chứng cứ cũng không quá khắc khe, chuyện Lý Khánh Bình bị giết cũng xem như là vụ án lớn ở nơi này. Vì thế, khi tên đường huynh kia thú nhận, lập tức bị người của huyện nha bắt giam, kể cả thê tử của Lý Khánh Bình cũng bị bắt mang đi. Kết cục, cả hai người đều bị phán chém đầu.

Lý Khánh Bình thấy đại thù đã được báo, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Không đợi Lê Chân nhắc, hắn lập tức dẫn người đi đến chỗ chôn tiền, một trăm năm mươi lượng hoàng kim nghe thì thật sự rất nhiều, nhưng đến khi cầm trên tay thì kích thướt khá nhỏ, tương đương với mười mấy cái bánh bột ngô, xếp chồng lên nhau cũng to bằng nửa khối gạch.

Còn ba trăm lượng bạc thì có vẻ lớn hơn một chút, nhưng mà cũng không nhiều lắm. Lê Chân xách cái bao da nhỏ lên, mang hết tất cả về nhà.

Tối hôm đó, Lê Chân cầm theo năm mươi lượng vàng và một trăm lượng bạc trèo tường vào nhà Lê Hà. Hắn không giao tiền cho cha mẹ Lê Hà, mà là trực tiếp đưa cho Lê Hà, còn hạ ám chỉ với hắn, nói cho hắn biết số tiền này là tiền bồi thường của oan hồn đã nhập vào người hắn.

“Ngươi có dự định sau này làm gì không?” Lê Chân cảm thấy một oan hồn cứ trú trong nhánh cây cũng không phải là chuyện tốt, nếu thù đã được báo, thì đáng lẽ hắn phải đi đầu thai chứ?

Nhưng Lý Khánh Bình chỉ thở dài: “Ta vốn chết oan, lại còn dính quá nhiều oán khí, chỉ sợ có xuống dưới cũng khó mà đầu thai ngay được. Không bằng, ta ở lại trần gian này một thời gian nữa đi.”

Lê Chân thấy không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là một oan hồn mà thôi, không cần phải ăn uống. Hắn đột nhiên nhớ tới mấy hành động đuổi tà vào đêm đó, hỏi Lý Khánh Bình: “Ta nhớ lúc ngươi còn ở trong cơ thể của Lê Hà, có phải là có hơi sợ ta hay không?”



Lý Khánh Bình không lập tức trả lời ngay, mà một lát sau mới mở miệng đáp: “Hoá ra là chân nhân đã nhìn ra, quả thật ta có hơi sợ chân nhân, bởi vì dương khí trên người chân nhân rất nồng đậm, chỉ cần đến gần một chút thôi là ta đã khó chịu muốn chết rồi. Còn sát khí của chân nhân, thật sự khiến cho lòng người run sợ. Rốt cuộc chân nhân đã giết bao nhiêu sinh linh, mới có nhiều sát khí như vậy?”

Sát khí? Lê Chân khẽ vuốt cằm, tự hỏi một chút, sát khí này hẳn là do mình giết tang thi mà có. Nghĩ đến khoảng thời gian đó, số tang thi mà hắn đã giết chắc chắn hơn một hai vạn con, khi dị năng giả hệ tinh thần giết tang thi, sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn, họ sẽ khống chế tang thi không cho chúng nhúc nhích, sau đó chém đứt đầu của chúng là được.

Nhưng cách làm này chỉ có thể giới hạn trong đám tang thi cấp thấp, nếu gặp tang thi cấp cao, biện pháp này sẽ hoàn toàn không dùng được. Đương nhiên, nếu tinh thần lực của ngươi cao hơn đối phương hai ba bậc, tất nhiên sẽ không thành vấn đề. Tang thi ở một mức độ nào đó, cũng có thể coi như là yêu quái? Vậy nên, sát khí trên người hắn có được từ chúng sao?

“Vậy có phải thanh kiếm kia đã gây tổn thương lớn với ngươi không?” Lê Chân cảm thấy đối phương thổi phồng về hắn hơi nhiều, vì nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, thì tại sao lúc đầu hắn không thể khiến Lý Khánh Bình rời khỏi thân thể của Lê Hà? Mà phải nhờ đến thanh kiếm kia, đối phương mới kinh sợ thoát ra.

Lý Khánh Bình lại thở dài: “Đao kiếm đều là những vật mang dương khí, đối với ma quỷ tất nhiên sẽ có tác dụng gây thương tổn. Khi ta nhập vào thanh đao kia, nếu không phải lúc chết ta tích tụ rất nhiều oán khí, chỉ e ta cũng không thể nhập vào được. Còn thanh kiếm kia, tuy bên ngoài rỉ sét loang lổ, nhưng sát khí rất nặng. Hơn nữa, dương khí của chân nhân quá nồng đậm, mỗi lần đánh ta, thật sự mà nói, ta đau đến tận xương tuỷ, không thể chịu nổi.”

Lê Chân chợt nghĩ ra một ý, hỏi: “Ngươi có thể giúp ta tìm hai loại binh khí không?”

“Chân nhân muốn tìm hai loại binh khí để làm gì? Chẳng lẽ chân nhân muốn đi bắt quỷ?” Trong giọng nói của Lý Khánh Bình tựa hồ mang theo sự nghi hoặc.

Lê Chân lắc đầu: “Ta không có ý định đi bắt quỷ, chỉ muốn tìm những binh khí như vậy để phòng thân thôi.”

Tuy bề ngoài Lê Chân trông rất *đĩnh đạc, nhưng thật ra hắn là một người cực kỳ cẩn thận, hắn vốn ỷ vào dị năng nên cảm thấy mình ở thế giới này xem ra cũng an toàn. Mặc kệ là con người hay là mãnh thú, chỉ cần trong lòng cẩn thận một chút, cơ bản không có chuyện gì có thể gây tổn hại đến hắn.

*đĩnh đạc: phong thái tràn đầy vẻ tự tin.

Nhưng Lý Khánh Bình vừa quăng cho Lê Chân một hồi chuông cảnh báo, thế giới này vẫn có ma quỷ, oán linh tồn tại, chúng còn vô hình, không có hình dạng, tinh thần lực của hắn cũng không thể khống chế được đối phương. Lý Khánh Bình chỉ là quỷ thì còn dễ đối phó, đối phương cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù nên hai bên còn có thể hợp tác. Nhưng nếu sau này để cho hắn gặp mấy loại ác quỷ chuyên đi hại người, thì nên dùng binh khí cộng với năng lực của bản thân để khắc chế bọn chúng, xem như là tăng thêm vài phần bảo đảm cho bản thân.

Nhưng mà, chuyện có binh khí không thể lập tức hoàn thành ngay được, hiện tại Lê Chân đang ở một nơi rất khó tìm được binh khí. Dù có đi lên huyện thành, cũng chưa chắc tìm được thứ tốt.

Lê Chân không ngờ, chuyện đao kiếm còn chưa giải quyết xong, đã có người tìm tới cửa nhờ hỗ trợ. Người này không phải ai khác, chính là Tần chân nhân.

Ngày đó, hắn chỉ muốn trêu chọc Tần chân nhân một chút, không ngừng vạch trần tâm tư của đối phương. Làm cho Tần chân nhân tin rằng trong thôn Lê gia đang có một cao nhân toạ trấn, ngay cả tiền thù lao mà người dân trong thôn đưa cũng không dám lấy.



Tổ tiên Tần chân nhân vẫn luôn hành nghề bắt quỷ, đáng tiếc tư chất hắn lại quá kém, bài học do tổ tiên truyền lại cũng không học được bao nhiêu. Cũng may, ngoại hình của hắn cũng rất có cốt cách tiên phong đạo cốt, cộng thêm cái miệng dẻo ngọt, ứng biến linh hoạt, là có thể lừa được chút tiền trang trải cho cuộc sống. Chỉ là, gần đây hắn gặp phải một việc vô cùng khó khăn, một ân nhân năm đó đã từng cứu gia gia của hắn đột ngột tìm tới cửa.

Hoá ra là dạo gần đây, trong nhà vị ân nhân kia xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, bọn họ đã mời tới không ít cao tăng, đạo sĩ nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Cứ có người nào tới cửa xin giúp đỡ là Tần chân nhân đều xem tình hình mà tiếp đãi, nếu không quá khó thu thập thì hắn sẽ qua ngay. Chỉ cần làm bộ làm tịch lừa một chút, biết đâu cũng có thể thành công, nhưng nếu hắn cảm thấy mình không thể giải quyết được, hắn sẽ nghĩ cách đối phó rồi chuồn đi.

Nhưng người tới cửa lần này, hắn không có cách nào từ chối, ân nhân này vì năm đó đã cứu cả nhà hắn, nên đã khiến cho nhi tử của mình bị gãy một chân. Năm đó, Tần lão gia liên tục dặn dò con cháu của mình, vì đối phương đã có ơn cứu mạng với bọn họ nên khi đối phương tới đây, mặc kệ là yêu cầu gì, họ cũng phải nghĩ cách thực hiện cho bằng được. Ông còn ra lệnh cho con cháu trong nhà phải thề, nếu không đồng ý lời thỉnh cầu của đối phương thì sẽ chết không có chỗ chôn.

Tần chân nhân cũng có nghe nói, dạo gần đây, nhà của ân nhân thường xảy ra nhiều chuyện lạ. Hắn vừa nghe xong, liền biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, có qua đó cũng chỉ làm phiền người ta đãi ăn đãi uống mà thôi. Nhưng trước khi gia gia lâm chung đã dặn dò rồi, hắn không thể không nghe theo, vị ân nhân này sao lại tới tìm hắn ngay lúc này chứ?

Tần chân nhân thật sự là khóc không ra nước mắt, thật ra hắn không biết, nguyên nhân người ân nhân này tới tìm hắn là vì chuyện của hắn ở thôn Lê gia. Lê Hà đụng phải một con quỷ hung bạo như vậy, vậy mà Tần chân nhân lại im hơi lặng tiếng chữa hết người ta. Việc này sớm đã được truyền đi khắp nơi, trong lúc những tin đồn đó được truyền đi, danh tiếng của hắn lại càng được đẩy lên cao. Vị ân nhân kia vốn không hề nhớ tới hắn, nhưng vì nghe được chuyện này, nên mới cố ý tới cửa xin hắn giúp đỡ.

Sau khi Tần chân nhân trằn trọc cả đêm, cuối cùng cũng quyết định đi tìm vị cao nhân ở thôn Lê gia tới hỗ trợ. Tất nhiên, quà tạ lễ hắn cũng đã nghĩ ra rồi, món quà này khẳng định có thể làm cao nhân vừa lòng.

Ngày đó, Lê Thần đã làm theo những lời mà Lê Chân dặn dò, nhưng chỉ là chọc chơi cho vui thôi, hắn không ngờ lại có ngày Tần chân nhân vì chuyện đó mà tìm tới cửa. Mà thanh danh hiện tại của Tần chân nhân ở trong thôn bọn họ rất cao, cha mẹ hắn vừa thấy Tần chân nhân đến, giống như nhìn thấy lão quan gia mà chiêu đãi rất ân cần.

Chờ Tần chân nhân nói với Lê Thần lý do tới đây xong, Lê Thần lập tức vui vẻ giải thích, hắn không biết trảm yêu trừ ma. Mặc kệ Lê Thần phủ nhận như thế nào, Tần chân nhân cũng nhận định là người này. Lê Thần bị Tần chân nhân làm phiền không chịu nổi, chợt nhớ tới những lời lúc trước đều là do Lê Chân dạy hắn, đành dứt khoát mang Tần chân nhân đi gặp Lê Chân.

Thời điểm hai người tới, Lê Chân đang ở trong sân luyện công, hắn luyện công sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, lần nào cũng hút thật nhiều tinh hoa của ánh mặt trời vào trong cơ thể mình. Ngoài ra, ngày nào hắn cũng dùng Bảo Châu để luyện tinh thần lực, thời gian luyện công ở trong sân không nhiều lắm, vì vậy mà thực vật ở thôn phụ cận cũng không chịu ảnh hưởng gì.

Động tĩnh lúc Lê Chân luyện công, người bình thường sẽ không phát hiện ra, cùng lắm chỉ cảm thấy độ ấm đột nhiên bị giảm xuống một chút. Nhưng nếu rơi vào trong mắt những người có pháp thuật, động tĩnh này có thể sẽ rất lớn, không ai ngờ tinh hoa của ánh mặt trời có thể tụ tập trong một cái sân nhỏ?

Tần chân nhân cảm thấy trong sân như có một mặt trời nhỏ, ấm áp đến hoà hợp, cả người như được giãn ra, buồn bực trong người cũng được hơi ấm này xua tan sạch sẽ.

“Cao nhân!” Tần chân nhân vừa kêu xong, lập tức đẩy cửa, nhanh chóng bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook