Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 22

Đại Giả Phát

03/11/2020

Editor: Aubrey.

Lần này, sau khi Lê Chân tiến vào Bảo Châu, thứ xuất hiện trước mặt hắn không phải là vô số bậc thang, mà là một quyển sách màu xanh lục, trên bìa sách không có chữ viết nào.

Hắn mở ra trang đầu tiên, đó là một đoạn ghi chép ngắn về cách thức hô hấp trong không khí. Lê Chân yên lặng ghi nhớ, lại mở ra trang tiếp theo, trang này vẽ ra bốn tư thế của một người, hình đầu tiên là động tác thứ ba mươi sáu mà hắn đã hoàn thành xong.

Đối với tư thế này, có một luồng khí kỳ lạ màu vàng nhạt bao quanh cơ thể người trong tranh. Qua bức tranh thứ hai, dòng khí này bị đưa vào cơ thể. Bức tranh thứ ba, hắn nhìn thấy dòng khí ở trong cơ thể người đó chuyển động. Bức tranh cuối cùng thì đơn giản hơn nhiều, một hạt châu màu vàng sáng ngụ trong đan điền của người đó, toả ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Lê Chân tiếp tục mở ra trang thứ ba, nhưng dù hắn có cố gắng như thế nào, cũng không mở ra được. Xem ra, quá trình tu luyện của hắn bắt buộc phải đi theo trình tự. Lê Chân không để tâm, hắn cảm thấy rất thoả mãn, xem đi xem lại hai trang kia, sau đó mới tách tinh thần lực rồi rời khỏi Bảo Châu.

Bình tâm tĩnh khí, Lê Chân chậm rãi hít vào một hơi, dựa theo phương pháp hô hấp mà lúc nãy hắn ở trong Bảo Châu đã xem qua, bắt đầu luyện tập.

Khi ba mươi sáu động tác phối hợp với phương thức hô hấp của hắn, Lê Chân cảm thấy rất rõ tinh hoa của ánh mặt trời hội tụ xung quanh mình càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng có nhiều ánh sáng mãnh liệt vây quanh hắn, giống như một bộ áo giáp được phủ một lớp lân quang, khoác trên người hắn.

Tựa như màu sắc rực rỡ của hoa, chậm rãi kết thành một tấm đồ án chạy dọc cơ thể hắn, đi qua từng vị trí huyệt đạo trên toàn thân của hắn. Ánh sáng màu vàng nhạt đi vào cơ thể hắn, giống như có một món đồ cổ quái nào đó đâm vào các vị trí huyệt đạo trên người hắn.

Lê Chân nhớ lại lúc trước khi mình tập những động tác này, lúc đó hắn có cảm giác như mình đang được ngâm trong suối nước nóng, so với cảm giác hiện tại thì hoàn toàn bất đồng.

Nhưng mà, loại cảm giác cổ quái này cũng không làm hắn quá mức khó chịu, ngược lại hắn còn cảm thấy có hơi sảng khoái một chút. Loại cảm giác này giống như là có thứ gì đó đang đâm vào hắn, làm cho hắn cảm thấy cảm thấy vừa đau vừa ngứa, còn có một chút thoải mái.

Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn Lê Chân đang phát sáng ở trong sân, mỗi lần cha bé thực hiện những động tác kia, thật sự rất giống với thần tiên!

Lần luyện tập này, Lê Chân vẫn luôn lặp đi lặp lại không ngừng cho đến khi trăng treo trên đầu cành. Lúc này, tinh hoa ánh sánh vây quanh hắn không còn là màu vàng nhạt như ánh mặt trời nữa, mà là ánh sáng màu bạc mát mẻ tựa như dòng nước trong trẻo phản chiếu ánh trăng.

Khoảnh khắc tinh hoa ánh trăng thấm vào trong cơ thể của hắn, ngay lập tức, cảm giác ấm áp lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác lành lạnh thay thế.

Lê Chân chỉ cảm thấy đầu óc của mình thoải mái hẳn ra, toàn thân giống như được ai đó xoa bóp. Cảm giác đau đớn mà ban ngày hắn bị tinh hoa của ánh mặt trời thấm vào, đang dần dần biến mất. Xem ra, cả hai loại ánh sáng đều được cơ thể của hắn hấp thụ, đều bổ sung cho nhau. Ánh sáng mặt trời thì mãnh liệt, còn ánh trăng thì rất nhu hoà, không thể thiếu bất kỳ loại nào trong số chúng, Lê Chân thầm đưa ra kết luận như vậy.

Luyện suốt một ngày một đêm, Lê Chân bỗng dưng phát hiện ra đám thực vật trong sân đã cao lên rất nhiều. Rõ ràng ngày hôm qua hắn chỉ mới tưới nước cho đám cỏ dại này, qua ngày hôm sau, chúng đều cao tới cổ chân.

Ngoại trừ cỏ dại, trong sân còn có rất nhiều côn trùng tìm tới, chúng bò đi tìm thức ăn, nơi được tới nhiều nhất là nhà bếp của hắn và nhà kho dùng để trữ lương thực. Hơn nữa, còn có rất nhiều chim chóc bay đến, Lê Chân cũng đã phát hiện ra, cây táo của hắn đã bị đám chim này xây mười mấy cái tổ. Định biến nhà hắn thành vườn quốc gia sao?

Cũng may, Lê Chân đối với đám chim nặng không tới hai lạng thịt này không có hứng thú, hắn có thể nhờ chúng đuổi bớt sâu bọ trên cây táo. Hắn cũng không ngại để chúng nó làm ầm ĩ, để bọn chúng ăn bớt sâu cũng tốt, nói không chừng nơi này có thể mở một cuộc triển lãm côn trùng. Tuy hắn không sợ côn trùng, nhưng không muốn mỗi bước chân của hắn khi đi quanh nhà mình đều dính đầy xác côn trùng.

Tiểu Thạch Đầu mờ mịt nhìn sân nhà mình, sao càng ngày nhà bé càng trở nên náo nhiệt vậy? Cỏ dại và sâu bọ cũng càng ngày càng tăng lên.

Tiểu gia hoả vốn là một người rất cần mẫn, bé chỉ rối rắm một chút, rồi bắt tay vào bắt đầu dọn dẹp. Bé nhổ cỏ, sau đó cũng thuận tay mở chuồng gà, để mấy con gà mái mà mấy hôm trước Lê Chân mua ăn bớt sâu trong sân.

Lê Chân nhìn bộ dạng bận rộn của Tiểu Thạch Đầu, trong lòng hắn có dự cảm. Sau này, thái độ của bé đối với tình trạng phải trở nên bình thường, bởi vì mỗi lần hắn luyện xong, người trong nhà đều phải đi ra dọn cỏ trừ sâu.



Người bán hàng rong họ Lưu nhìn ánh trăng trên bầu trời, hắn bước đi nhanh hơn. Trong lòng hắn đang hối hận, vì hôm nay hắn có hơi tham, nghe nói ở bên kia có da lông, là ngay lập tức chạy ra khỏi nhà đi mua, làm chậm trễ thời gian về nhà.

Lúc này bầu trời cũng đã tối, không biết đến khi nào hắn mới được về nhà, con đường này không dễ đi cho lắm. Hơn nữa, chỉ có một mình hắn ở trên đường, xung quanh chỉ toàn là khung cảnh tối đen, ngẫu nhiên ở phía xa còn xuất hiện tiếng kêu của cú, khiến cho hắn phát run.

Tuy người bán hàng rong họ Lưu này có lá gan rất lớn, nhưng trong lòng cũng chột dạ. Hắn bắt đầu nghĩ xem da lông mua được lần này có thể bán được bao nhiêu tiền, nhà ở cũng có thể được tu sửa, nhi tử của mình cũng có thể được đưa đến Tư Thục học chữ.

Nghĩ đến những viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai, trong lòng hắn chậm rãi vơi đi nỗi sợ ban đầu, không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.

Cứ tiếp tục đi như vậy, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy bầu không khí yên ắng xung quanh có chút doạ người. Tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ không còn nghe thấy nữa, ngay cả tiếng cú kêu ban nãy cũng đã biến mất. Yên tĩnh như vậy, rốt cuộc là xảy ra từ khi nào, tại sao hắn không phát hiện ra?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng tự trấn định bản thân, tiếp tục lần đường tiến về phía trước. Hắn tin mình không đi lầm đường, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ trong chốc lát nữa là hắn có thể về nhà.

Tiếp tục đi về phía trước, bỗng dưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn dừng lại, đột ngột quay người ra sau, nhưng không thấy gì.

Nương theo ánh trăng chiếu xuống, hắn nhìn thật kỹ mọi thứ xung quanh, thoạt nhìn đều thật bình thường, cũng không nhìn thấy có thứ gì đi theo sau lưng.

Hắn cẩn thận nghe kỹ lại một lần nữa, không nghe thấy tiếng bước chân nào, chẳng lẽ thật sự là do hắn bị ảo giác sao?

Hắn mang theo nghi vấn quay người lại, tiếp tục đi về nhà. Ngay khi hắn vừa bước một chân tiến về phía trước, tiếng bước chân đằng sau lại vang lên một lần nữa.

Trong lòng hắn sợ hãi, hắn có cảm giác rất kỳ lạ, nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn sẽ không có bất kỳ thứ gì xuất hiện. Nhưng tiếng động này, tiếng động này không phải là do hắn tạo ra!

Sau khi hắn dừng lại, tiếng bước chân kia cũng dừng theo, mỗi lần hắn nhấc chân là tiếng bước chân đó sẽ lại vang lên một lần nữa. Hắn đã thử điều chỉnh tốc độ nhanh chậm của bước đi, tiếng bước chân kia vẫn đi giống hệt như hắn, không hề chênh lệch một tý nào.

Hắn bắt đầu cảm thấy chân mình như nhũn ra, còn cảm thấy sau lưng như có một cơn gió thổi qua.

Có khi nào, có thứ gì đó rất đáng sợ đang đi theo hắn không? Giờ phút này, hắn không dám quay đầu lại giống như lúc nãy nữa.

Hắn tiếp tục đi tới, cũng không biết mình đã đi được bao lâu rồi. Lúc này, hắn đã hoảng loạn đến mức chỉ biết mù quáng đi thẳng về phía trước, căn bản không còn phân biệt đâu là phương hướng nữa. Trong lúc hắn gần như đã lấy lại tinh thần, chợt phát hiện hình như mình đã quay về con đường cũ.

Chuyện này… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng là con đường này thông tới chiếc giếng ở trong thôn và không có ngã rẽ nào cả! Hơn nữa, hắn vẫn luôn đi thẳng về phía trước, sao có thể đánh một vòng trở lại chỗ cũ?

Hắn nhịn không được kêu to lên: “Là ai vậy? Ngươi, ngươi ra đây đi. Nếu ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, ta sẽ giúp cho ngươi, xin ngươi buông tha ta đi.”

Thế nhưng, xung quanh vẫn vắng lặng, an tĩnh như cũ, không có bất kỳ động tĩnh nào. Hắn lại chợt nhớ đến mình có mang theo một con dao, lập tức buông quang gánh trên lưng xuống, rồi lấy con dao kia ra.

Hắn nắm chặt cán dao, cảnh giác mà nhìn xung quanh. Cỏ ven đường bị gió thổi lay động, giống như một bầy ma quỷ đang bay lơ lửng trên mặt đất, há mồm cười cợt với hắn.

Hắn đột nhiên ‘A!’ lên một tiếng, rồi lập tức nhào lên, chém loạn xạ trong không trung.



Chém nửa ngày, cuối cùng hắn cũng chịu đặt mông ngồi xuống đất thở phì phò. Sau khi phát tiết xong, hắn cảm thấy có chút thoát lực, kiệt sức đến nỗi phải thở gấp liên tục, rồi lại đột ngột ngồi đơ ra.

Hắn đã nhận ra một chuyện, một chuyện khiến cho tim hắn phải dừng đập ngay lập tức.

Hiện tại, bản thân hắn đang ngồi, nhưng cái bóng của hắn thì đang đứng, nó còn đang ở sau lưng hắn. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập thật rồi.

Bởi vì cái bóng của hắn vẫn đang đứng thẳng tắp trên mặt đất, giống như là nó đang nhìn hắn.

Mấy ngày sau.

“Chân ca! Ngươi có ở đây không?” Lê Bạc ở ngoài cửa hô to, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra rồi bước vào bên trong. Khi vừa bước vào nhà, Lê Bạc thiếu chút nữa cho rằng mình đã đi nhầm nhà rồi.

Nhà Lê Chân, hắn đã từng tới rồi, nhưng đó không phải là nơi mọc đầy cỏ hoang và có hàng trăm con chim kéo về hót líu lo như thế này. Hơn nữa, còn có vài tổ ong đang treo lơ lửng ở trên tường!

Không đợi Lê Bạc kinh ngạc xong, hắn nhìn thấy cây táo trong sân còn to hơn trước, tươi tốt hơn cả trước kia. Ta thao! Sao cây táo này lại kết trái nữa?!

Lần trước, Lê Bạc đã từng ăn táo ở nhà Lê Chân. Bởi vì cây táo ở nhà Lê Chân kết trái rất sớm, nên hắn đã hái một ít chia cho những gia đình thân thiết trong thôn.

Táo vừa thơm lại vừa ngọt, còn rất to, cứ như chúng đều được tẩm mật đường, cắn vào một cái là trong miệng tràn đầy vị ngọt. Đó cũng là lần đầu tiên Lê Bạc được ăn một quả táo ngon như vậy, mỗi người trong nhà chỉ dám ăn một quả. Số táo còn lại bị mẹ hắn lấy, không cho phép bất cứ ai động vào, bà mang chúng ra ngoài sân phơi nắng để làm thành mứt táo, nói là sẽ trữ lại để dành đến Tết lấy ra ăn.

Sau này, rất nhiều tiểu hài tử trong thôn thường xuyên chạy tới nhà của Lê Chân để xin táo ăn, không bao lâu sau, táo bị ăn hết sạch.

Nhưng mà, không phải cây táo này chỉ kết quả có một lần trong năm nay thôi sao? Sao nó lại ra trái nữa rồi?

Hơn nữa, hình như lần này chúng còn to hơn, đỏ hơn trước kia một chút.

Ngay cả Lê Chân cũng không ngờ, sự kiện ăn táo lần này kéo dài tận bốn năm tháng trời. Hơn nữa, mỗi khi ăn những quả táo này, sẽ cảm thấy như có dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể. Không phải những quả táo kia phát nhiệt, mà là mỗi lần ăn xong, người ta sẽ cảm thấy trong dạ dày vô cùng ấm áp, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.

Mỗi lần Lê Chân luyện công, là cây táo ở bên cạnh được hưởng lợi, tuy những tinh hoa từ ánh nắng mặt trời lan toả ra chỉ có một chút, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để giúp cho cây táo hưởng thụ rất nhiều. Mà hiện tại, những lần Lê Chân luyện công ngày càng thuần tuý hơn, cây táo cũng sinh trưởng tốt hơn trước đây rất nhiều, trong một năm sẽ kết quả hai lần.

Những quả táo này có chứa đựng năng lượng, không ít thì nhiều. Nói cách khác, dù người bình thường có ăn vào thì cũng không sao cả, sẽ được bồi bổ thêm một chút.

Đây là lần kết trái thứ hai trong năm, tất nhiên Lê Chân sẽ không đi ra ngoài nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Số táo này bị cả nhà họ ăn sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Nhi ăn đến đỏ bừng. Cuối cùng, tiểu cô nương cũng đã cao hơn một chút, nhờ được uống nhiều sữa dê và canh xương hầm, nên mới cao lên được như vậy.

Đại khái là do mấy năm trước bé chịu khổ quá nhiều, nên cho dù đã trôi qua hơn một năm nhưng bé vẫn cao lên rất chậm. Điều này khiến cho Lê Chân có chút lo lắng, sợ sau này Du Nhi sẽ không cao lên được nhiều.

Lê Bạc vui vẻ nhận lấy mâm táo được bưng trên tay Tiểu Thạch Đầu, cắn mạnh một cái. Bởi vì táo này rất lớn, nên không thể chỉ cắn một miếng là ăn xong. Hừm… Thật sự rất ngọt, Lê Bạc cảm thấy mỹ mãn đến nỗi nhắm mắt lại hưởng thụ một phen.

Sau khi ăn xong vài quả táo, Lê Bạc mới nhớ ra mục đích mình tới đây: “Chân ca! Trong huyện có một lễ hội nhỏ, ngươi có đi không? Nghe nói có vài vị khách từ phương Nam đến, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ vật hiếm lạ! Nghe nói trong huyện còn dự định tổ chức tế thần, ta nghe nói bọn họ định cúng đầu heo, đầu dê, đầu bò gì đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook