Chương 33
Đại Giả Phát
03/11/2020
Editor: Aubrey.
Gần một tháng trôi qua, độ nóng ở trong sông đã bắt đầu tăng lên, toàn bộ bãi cỏ ở hai bên bờ sông đều bị nướng chết héo, xém chút nữa là có hoả hoạn, cũng may là Lê Chân phát hiện đúng lúc.
Hắn dứt khoát đào một cái hố cách ly ở bên bờ sông, trên mặt sông không ngừng nổi lên bọt nước sôi ùng ục, rất nhiều hơi nước bị bốc lên trên không trung. Theo hơi nước bốc lên trên không trung, dường như còn có mùi thơm lạ lùng. Ban đầu, bọn họ không ngửi thấy mùi hương này, nhưng càng ngày nó càng nồng đậm, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng ngửi thấy.
Mà hương thơm này còn dẫn tới không ít động vật, nhưng bọn chúng không dám tới gần nơi này, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn. Lê Chân và Hồ Mao Mao đều vô cùng khẩn trương, còn chưa nở hoa mà đã náo nhiệt thành như vậy rồi, nếu nở hoa xong rồi kết ra hạt sen, nói không chừng sẽ dẫn thêm thứ gì đó tới đây.
Lần trước là một con rắn lớn, nhưng không có gì đáng sợ, chỉ sợ sẽ trêu chọc tới yêu tu. Còn chuyện có hấp dẫn đám người trong các môn phái tới đây hay không, Hồ Mao Mao không quá lo lắng. Nơi này rất hẻo lánh, trước kia cụ tổ đã từng nói, ở nơi này không có môn phái tu chân nào, đây cũng là nguyên nhân mà Hồ Tố Tố các nàng dám lớn mật lộng hành.
Hôm nay, Hồ Mao Mao và Lê Chân vẫn canh chừng mặt sông, mặt sông đang sôi trào đột ngột ngừng lại. Tức khắc, tốc độ đông lại nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, rét đến mức lạnh cả sóng lưng, từ giữa dòng sông không ngừng lan ra cho đến tận bờ sông, tốc độ đóng băng này khiến cho Lê Chân nhớ tới dị năng ở thời mạt thế lúc trước.
Hồ Mao Mao và Lê Chân không dám có hành động gì, chỉ nhanh chóng lui lại phía sau, tốc độ đóng băng kéo dài đại khái một ngàn mét mới dừng lại. Lúc này, cả hai đều có chút kích động, độ nóng không còn nữa, tức là hoa sen đã nở rồi.
Lập tức, một nụ hoa nhỏ thoạt nhìn vô cùng mềm mại, mảnh mai từ dưới sông trồi lên. Mấy phút sau, nó bắt đầu phát triển, từng chiếc lá trưởng thành rơi xuống, nhưng những chiếc lá này không phải màu xanh lục, mà là màu trắng, nụ hoa chậm rãi chuyển động, từng chút nở ra, quá trình khi nụ hoa trong suốt này nở ra khiến cho người khác rất kinh ngạc. Lê Chân say mê ngắm nhìn, đến mức quên cả chuyện hạt sen, thẳng đến khi mùi hương ngào ngạt bay đến, Lê Chân mới giật mình một cái, hắn cảm thấy thần thanh khí sảng vô cùng, hắn nhất định phải lấy hết hạt sen cho bằng được.
Một, hai, ba, lúc Lê Chân đang yên lặng đếm số, đột nhiên sau lưng truyền tới uế khí. Lê Chân vẫn chưa kịp phát hiện ra, Hồ Mao Mao đã đón đầu đi lên, ngay lúc hai con hồ ly cùng nhau nhảy lên không trung, đã cào cho đối phương mấy móng vuốt. Hồ ly đánh lén Lê Chân không phải ai khác, chính là Hồ Tố Tố.
Vì có liên quan đến con đường tu luyện mà Hồ Tố Tố đi tắt, nên uế khí trên người nàng không thể biến mất, ngược lại càng ngày càng nồng nặc. Ngày thường sống cùng với nhân loại, nàng phải dùng một tầng phấn rất dày để che đậy. Còn Hồ Mao Mao vẫn luôn đi theo con đường tu luyện chính đạo, nên trên người y không hề có uế khí nồng nặc như vậy, ít nhất là Lê Chân không ngửi ra được.
Lại nói đến Hồ Tố Tố, thật ra mấy hôm trước nàng cũng đi theo mùi hương tìm được băng liên. Lúc ấy, Hồ Tố Tố luôn nhìn chằm chằm Lê Chân và Hồ Mao Mao đang canh giữ bên bờ sông, trong lòng âm thầm căm hận.
Hồ Tố Tố liếc mắt một cái là có thể nhận ra tu vi của Hồ Mao Mao so với lần trước rời đi đã tăng lên không ít. Thì ra ngoài miệng tên tiểu hỗn đản này nói thật dễ nghe, nói cái gì mà không cho các nàng đi lên con đường tà đạo, nhưng chính y lại trộm đi cửa sau. Nói cho cùng, e rằng y đã sớm nhớ thương tinh khí của người này, hiện tại chỉ mới qua mấy tháng thôi, mà thân hình của y so với lúc trước đã béo lên một vòng, màu lông cũng đỏ thẫm hơn.
Hồ Tố Tố nào biết rằng, thường ngày mỗi khi Lê Chân tu luyện, Hồ Mao Mao sẽ ở một bên chiếm tiện nghi. Hơn nữa, y cũng đã ăn không ít thịt rắn nồng đậm tinh khí, nên tu vi hiện tại mới được tăng lên khá nhiều.
Mùi hương trong không khí càng lúc càng rõ ràng, ngay sau khi Hồ Mao Mao cản được Hồ Tố Tố, một con vật toàn thân lông trắng không biết từ chỗ nào chạy ra, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, thân hình linh hoạt, vài cái bật nhảy, chỉ để lại trong không trung rất nhiều bóng trắng.
Đó là một con chồn màu trắng, đại khái chỉ to cỡ một bàn tay, thân hình linh hoạt như một mũi tên, nhắm ngay băng liên mà nhào tới. Con chồn trắng kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, từ trên không trung ngã xuống. Lê Chân tập trung nhìn kỹ, hình như trên bụng của nó, phần da lông quanh đó đang có một làn khói trắng bốc lên.
Hàn khí thật mạnh! Lê Chân không khỏi cảm thấy may mắn khi Hồ Mao Mao có mặt ở chỗ này, hắn mới biết được đặc tính của băng liên, không tuỳ tiện đi lên chịu chết.
Hồ Mao Mao và Hồ Tố Tố đánh đến khí thế ngất trời, thậm chí Hồ Tố Tố còn phun ra nội đan của mình, muốn dồn Hồ Mao Mao vào chỗ chết. Trong mắt Hồ Mao Mao tràn đầy vẻ không thể tin, y ngờ có một ngày chính tỷ muội của mình lại hạ sát thủ với mình, ngay cả nội đan cũng phun ra, đây là muốn ngươi chết ta sống sao?
Trong lòng Lê Chân tính thời gian, chỉ còn khoảng năm, sáu phút, hạt sen mới có thể được kết. Hắn tạm thời mặc kệ băng liên, cầm đao đi giúp Hồ Mao Mao.
Đao khí mãnh liệt chém tới khiến cho Hồ Tố Tố mãnh liệt lui về sau mấy bước, một vòng xẹt qua, làm cho da lông trên người nàng bị đốt trụi một mảng. Hồ Tố Tố kinh ngạc, nàng tưởng Hồ Mao Mao đã hút tinh khí trên người Lê Chân, nhưng người này vẫn có thể sử dụng được thanh đao kia.
Nàng cho rằng hắn không thể chịu được bao lâu, nhưng không ngờ khí thế trên người hắn cùng với đao khí vẫn mãnh liệt đến vậy, tinh khí so với trước đây còn nhiều hơn, điều này khiến cho Hồ Tố Tố cảm thấy rất hoảng loạn, nhưng vẫn rất có sức mê hoặc.
Thế nhưng, lúc này phải chiếm cho bằng được hạt sen của băng liên mới là quan trọng nhất, cơ thể Hồ Tố Tố đột nhiên càng ngày càng to lên, ánh sáng màu hồng nhạt trên nội đan toả ra mãnh liệt.
Ánh mắt của Hồ Mao Mao trở nên lạnh lẽo, Hồ Tố Tố muốn dùng mê hương tính kế Lê Chân. Loại mê hương này rất bá đạo, nếu ngửi phải, sẽ bị hãm sâu vào biển dục. Có thể luyện ra được loại ma pháp này, đã đủ chứng minh Hồ Tố Tố đã hoàn toàn bị tâm ma chiếm lấy, nàng không còn là Hồ Tố Tố của trước đây nữa.
Tuy Hồ Mao Mao rất khổ sở khi thấy tỷ muội của mình bị tâm ma chiếm đoạt, nhưng y càng lo lắng Lê Chân sẽ bị mắc mưu. Y đang định đưa nội đan của mình cho Lê Chân dùng, nhưng chợt phát hiện hình như Lê Chân không bị ảnh hưởng gì nhiều, ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ, còn lại không có một chút ham muốn tình dục nào.
Hồ Tố Tố không đoán được một chuyện, đó chính là sự tồn tại của băng liên. Băng liên chính là một bảo vật thần thánh, mùi hương mà nó toả ra có tác dụng thanh tâm tĩnh khí, tuy mê hương của Hồ Tố Tố rất bá đạo, nhưng vẫn bị mùi hương thanh mát của băng liên hoàn toàn áp chế. Cho nên, trên người Lê Chân chỉ có một chút khô nóng, còn lại không có trở ngại gì.
Hồ Tố Tố thấy chiêu thức này chưa đủ đắc thủ, nàng bắt đầu nôn nóng, sớm biết như vậy, nàng không nên chỉ nghĩ đến việc độc chiếm băng liên, mà không mang theo các tỷ muội khác trong Hồ Động ra đây. Nàng cho rằng bản thân có thể thu thập được một người một hồ này, mà lại không ngờ tu vi của Hồ Mao Mao vậy mà lại tăng lên, Lê Chân cũng không dễ đối phó.
Đột nhiên, hàn khí trong không khí chớp mắt một cái rồi biến mất, Lê Chân đột ngột quay đầu lại, băng liên toả ra một vầng sáng màu trắng, những cánh hoa trong suốt đang tràn ngập linh khí, chậm rãi khô héo rồi rơi xuống. Mà ở giữa băng liên, xuất hiện một cái đài sen nhỏ, kích cỡ chỉ to như một quả trứng gà, toàn thân trắng tinh như ngọc, nhẹ lay động giữa sông.
Hồ Mao Mao đột nhiên hô to: "Nhanh đi hái đi, đài sen này chỉ xuất hiện một lúc, sau đó sẽ lập tức nổ tung. Đến lúc đó, cho dù bất kỳ ai muốn có hạt sen, cũng sẽ cực kỳ khó."
Cũng may, trong lúc hai hồ ly đánh nhau, những động vật khác đã bị doạ sợ chạy đi. Cho nên, nơi này ngoại trừ Lê Chân bọn họ, chỉ còn dư lại con chồn trắng bị đông lạnh chết.
Lê Chân vừa nghe xong, lập tức vọt qua. Cặp mắt của Hồ Tố Tố đỏ lên, nhưng lại bị Hồ Mao Mao gắt gao ngăn cản.
Lúc Lê Chân sờ vào đài sen, hắn cảm thấy mình như vừa đụng phải một vật gì đó còn sống vừa nhảy lên, vật này giống như đang sống, những hạt sen bên trong như muốn giãy giụa vọt ra ngoài. Lê Chân lập tức hiểu Hồ Mao Mao nói nó sẽ nổ tung là có ý gì, hắn gắt gao nắm chặt đài sen, dần dần, cảm giác như nó sắp nổ tung càng ngày càng nhỏ lại. Lê Chân chờ cho đến khi đài sen hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hắn gấp gáp không chờ được bẻ một hạt sen, lập tức nhìn thấy một hạt sen băng tựa như một viên ngọc, trông vô cùng mượt mà, đáng yêu, còn toả ra mùi hương nói không nên lời là mùi gì.
Lê Chân đã từng hỏi Hồ Mao Mao, biết hạt sen này có thể trực tiếp ăn, linh khí bên trong nhu hoà, sẽ không nổ người khác tan xác, hắn lập tức nuốt xuống. Hạt sen vừa vào miệng là tan, so với hạt sen bình thường mà trước kia Lê Chân từng ăn hoàn toàn bất đồng. Phần tâm của hạt sen cũng không lấy ra, nhưng trong miệng không cảm nhận được vị đắng nào, chỉ có vị ngọt như mật khó có thể hình dung.
Từ sau khi Lê Chân có được linh khí, đã cọ rửa không ít uế vật trong người hắn, hắn có cảm giác như thân thể đã trở nên vô cùng nhanh nhạy. Lúc này, Lê Chân cảm nhận rất rõ toàn bộ lục phủ ngũ tạng như đang có dòng nước ấm áp vây quanh, chậm rãi dung nhập vào cơ thể hắn, những vết thương rất nhỏ bên trong nội tạng của hắn cũng nhanh chóng khép lại. Lê Chân biết đây đều là nội thương lúc hắn chém giết khi còn ở mạt thế, loại nội thương này sẽ không lấy mạng, cũng không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.
Có điều, đến lúc cơ thể của hắn trở nên yếu đi, toàn bộ nội thương sẽ bộc phát.
Chờ sau khi cảm giác ấm áp hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể hắn, Lê Chân chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, hắn lại nhanh chóng nuốt một hạt sen.
Hồ Tố Tố bên kia, nàng có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đang bốc cháy, không ngừng cùng Hồ Mao Mao liều sống liều chết đánh nhau, còn tên hỗn đản kia, chẳng lẽ muốn ăn hết hạt sen hay sao?
"Ngươi còn muốn đánh tiếp với ta? Tên hỗn đản kia đã ăn hết hạt sen rồi kìa." Hồ Tố Tố thật sự tức chết rồi, trên người nàng đã bị cào ra rất nhiều đường máu, vậy mà Hồ Mao Mao không chịu tha cho nàng.
Hồ Mao Mao là một hồ ly rất cố chấp, một khi đã quyết định làm gì, y sẽ không bao giờ thay đổi. Y đã cùng Lê Chân đạt thành hiệp định, tất nhiên sẽ tin tưởng Lê Chân không quên chừa hạt sen cho y.
Sau khi Lê Chân nuốt thêm một hạt sen, hắn lôi Hoả Vân Đao ra, chạy tới giúp Hồ Mao Mao một tay.
Tuy Hồ Tố Tố có chút không cam lòng, nhưng chính nàng cũng biết, nếu bản thân còn tiếp tục, chỉ sợ sẽ không chiếm được tiện nghi. Dù sao thì, hai tay cũng khó mà địch lại bốn tay.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể hung hăng để lại một câu "các ngươi chờ đó cho ta", sau đó lập tức chạy trối chết.
Hồ Mao Mao liếm miệng vết thương trên chân, rồi đưa cặp mắt trông mong nhìn đến đài sen trong tay Lê Chân, y đã ngửi được mùi hương thanh mát kia rồi. Lê Chân dựa theo ước định, cầm ba hạt đưa cho y, Hồ Mao Mao vui rạo rực nuốt hết cả ba hạt sen, tiếp theo trực tiếp ngồi xuống đả toạ một chút, bắt đầu khởi động linh khí.
Lê Chân nhìn Hồ Mao Mao, nói: "Ta đi kêu hai đứa Tiểu Thạch Đầu lại đây."
Hai đứa Tiểu Thạch Đầu không ở đây, vì độ nóng ở chỗ này thật sự quá quỷ dị, hai đứa trẻ đều có chút không chịu nổi. Lê Chân dứt khoát an trí bọn chúng đến một hốc cây cách đó không xa, còn hạ ám chỉ tinh thần ra lệnh cho một con hổ tới đó bảo hộ bọn họ.
Vừa thấy Lê Chân xuất hiện, Du Nhi vô cùng cao hứng, bé vốn cho rằng ngày nào ở trên núi cũng được nhìn thấy cha, nhưng không ngờ cha lại an bài bọn họ ở nơi này, một nơi không một bóng người nào. Cũng may là có Đại Hoàng làm bạn, đây cũng là cái tên mà bé đã đặt cho lão hổ.
Tiểu Thạch Đầu đã đi nhặt củi, tuy ở trên núi rất tịch mịch, nhưng lại có rất nhiều đồ ăn, ngày nào Tiểu Thạch Đầu cũng thường xuyên đi ra ngoài tìm đồ ăn.
"Tới đây, há miệng." Lê Chân nói xong, bỏ một hạt sen vào miệng của tiểu cô nương, Du Nhi cảm thấy trong miệng có vị ngọt thanh lan toả khắp khoang miệng. Trong miệng tràn ngập hương thơm, Du Nhi kinh hỉ mở to mắt, bé chưa bao giờ được ăn viên kẹo nào ngon như vậy, tiểu cô nương cho rằng đây là kẹo đường, mùi hương này quá thơm, khiến cho bé không nỡ mở miệng nói chuyện, bé sợ mùi hương này sẽ bị tràn ra ngoài.
Chỉ là, ánh mắt của bé lộ ra nghi hoặc, giống như đang hỏi Lê Chân đây là đồ ngon gì? Sao lại ăn ngon như vậy?
Chỉ chốc lát sau, Du Nhi cảm thấy trên người truyền ra hơi ấm dào dạt, từ trong cơ thể dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái, khiến cho bé rất muốn ngủ. Lê Chân biết đây là tác dụng của hạt sen, hắn lập tức bảo tiểu cô nương mau ngủ đi, còn hắn thì chờ Tiểu Thạch Đầu về.
Tiểu Thạch Đầu xách một túi hạt thông nhỏ trở lại, không biết bé tìm được ở đâu, cư nhiên ở trong túi còn có một đoá linh chi. Lê Chân rất bội phục, nhờ có công lao của bé mà mấy ngày nay, trái cây trong sơn động đã tồn đủ một bao tải, tiểu tử này hẳn là ngày nào cũng đi hái về đây.
"Tới đây, ăn cái này." Lê Chân đưa hạt sen cho Tiểu Thạch Đầu, tiểu gia hoả ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nuốt xuống. Lê Chân thầm nghĩ cho dù mình đưa cho bé độc dược, phỏng chừng Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ không hoài nghi.
Hạt sen vừa vào miệng, biểu tình của Tiểu Thạch Đầu trở nên giống như Du Nhi, vẻ mặt của bé say mê, vui sướng, trong mắt còn tự hỏi đây là cái gì mà ăn ngon vậy? Sao lại mỹ vị như vậy? Phản ứng của bé và Du Nhi không khác nhau bao nhiêu, không bao lâu sau cũng buồn ngủ, Lê Chân dứt khoát đưa hai tiểu gia hoả này đi tới chỗ của Hồ Mao Mao.
Lúc này, Hồ Mao Mao đang rất nhập định, vậy mà giằng co gần bảy ngày. Mà lúc này, trong núi đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Lúc Hồ Mao Mao mở mắt ra, trên người của y đã phủ đầy một lớp tuyết, đưa mũi hướng về phía mùi hương quen thuộc. Hồ Mao Mao phát hiện Lê Chân và hai tiểu gia hoả đang cùng nhau nướng cá, ở bên cạnh còn có một nồi canh gà thơm lừng.
"Vừa lúc, lại đây uống canh gà đi." Lê Chân đưa cho Du Nhi và Hồ Mao Mao mỗi người một chén canh, nồi canh gà này hầm rất lâu, thịt gà hầu như đã tan vào trong nước, xương cốt cũng mềm đi, chỉ cần cắn một cái là có thể ăn. Hồ Mao Mao ngơ ngác nhận canh gà, y đột nhiên nhớ tới một số việc khi y còn nhỏ.
Những chuyện đó đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, đại khái hơn ba trăm năm trước, y cùng với những huynh đệ khác vẫn còn ở trong lồng ngực mẫu thân ăn sữa. Ở bên ngoài bông tuyết rơi đầy, ở trong ổ thì ấm áp như xuân, mấy huynh đệ tỷ muội khác ở bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, thỉnh thoảng phụ thân sẽ ngậm thức ăn trở về. Chỉ là, cuộc sống như vậy không còn nữa, từ ngày y mở ra linh trí, bị cụ tổ nãi nãi chọn ra đưa đi. Cái hôm rời khỏi gia đình, Hồ Mao Mao vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó là đầu xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, trên mặt đất mọc lên một lớp cỏ non mềm mại như nhung. Sau khi chia tay với các huynh đệ tỷ muội của mình, y đến ổ của cụ tổ nãi nãi, y không hiểu tại sao người có cùng hơi thở đồng loại này lại tách y ra khỏi huynh đệ của mình.
Mà cha mẹ của y cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn Hồ Mao Mao bị mang đi. Sau này, Hồ Mao Mao thường xuyên dành ra một ít thời gian để trở về thăm cha mẹ của mình, cùng với các huynh đệ tỷ muội khác.
Nhưng hình như bọn họ đã quên y, quên mất bọn họ còn có một huynh đệ, quên mất mùa đông năm ấy bọn họ đã cùng nhau sưởi ấm trong lồng ngực mẫu thân, cũng quên chuyện bọn họ đã cùng nhau tranh giành thức ăn như thế nào.
Có điều, chỉ vài chục năm sau, bọn họ đều đã chết.
"Sao lại không uống?" Lê Chân có chút kỳ quái nhìn Hồ Mao Mao không giống với lúc trước, cứ thấy ăn là nhào tới, mà lần này y chỉ bưng chén ở đó thất thần không nhúc nhích.
Đừng bảo mấy ngày nay tu luyện, gia hoả này đã sớm tu thành chính quả, không cần ăn uống nữa đi?
Hồ Mao Mao ngẩng đầu nhìn Lê Chân, trong mắt có chút ủy khuất: "Mới cảm thấy ngươi giống mẹ của ta." Y nói xong, lập tức uống một hớp lớn canh gà.
Lê Chân lập tức đen mặt, hắn có chỗ nào giống với một con mẫu hồ ly?!
Sau khi ăn xong hạt sen, còn lại đài sen Lê Chân không ném đi, mùi hương thanh mát từ đài sen toả ra rất mê người, màu sắc thì như một viên ngọc. Theo lời Hồ Mao Mao nói, nếu thứ này được các đệ tử chính đạo có được, nói không chừng có thể luyện ra đan dược. Hơn nữa, nếu bọn họ dùng chính những hạt sen này luyện chế thành đan dược, hiệu quả sẽ tốt hơn, số lượng cũng sẽ nhiều hơn.
Chỉ tiếc, bọn họ đều không biết luyện đan, cũng không quen người nào trong môn đạo. Nhưng thật ra, Lê Chân không cảm thấy có gì đáng tiếc, ai mà biết được những người đó có luyện tốt hay không. Hắn may mắn được ăn một món bảo bối như vậy, đã là cực đại phúc khí rồi.
Hai tháng sau, thôn Lê gia so với ban đầu yên tĩnh hơn rất nhiều, kỳ trưng binh đã kết thúc, từng nhà trong thôn hầu như đều có người bị đưa đi, bầu không khí đau thương bao trùm khắp cả thôn, chỉ có mấy nhà ban đầu Tiểu Thạch Đầu cho mượn tiền mới không bị trưng binh.
Lúc Lê Chân trở về, không kinh động đến người trong thôn, không ngoài dự đoán, trong nhà đã từng bị ăn trộm ghé qua, đồ đạc trong phòng cũng bị bới tung rối loạn, mất đi không ít đồ. Ngoại trừ những món mà hắn đã mang đi, còn lại những thứ thoạt nhìn có hơi đáng giá một chút đã bị cầm đi, Lê Chân thầm nghĩ, nếu hắn đợi khoảng một thời gian nữa mới trở về, cái nhà này rất có thể sẽ bị người ta phá huỷ mất.
Tiểu Thạch Đầu cực kỳ khổ sở, bé không ngờ mình chỉ cho người khác mượn tiền, vậy mà lại khiến cho nhà mình bị người khác theo dõi, bị trộm thành ra như này. Lê Chân không an ủi bé, mà ngược lại chỉ nói với bé, sau này nhớ phải làm tốt phận sự của mình, trước khi hành động phải suy nghĩ thật kỹ về hậu quả mà mình gây ra, liệu bản thân có thể giải quyết được hậu quả này không.
Tỷ như, nếu lần này Lê Chân chết ở trên núi, trong nhà còn dư lại nhiều bạc như thế này, sau khi đưa hết tiền cho người khác mượn, sau này bé và Du Nhi phải sống như thế nào? Nếu người trong thôn vẫn còn cho rằng bọn họ có tiền, lại tới mượn tiền, thì cho dù bé có cho mượn hay không, mà nếu không cho mượn thì sẽ đưa kẻ trộm tới, vậy lúc đó nên làm gì? Hắn nói một tràng khiến cho sắc mặt của Tiểu Thạch Đầu tái nhợt, tiểu gia hoả chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì.
Thật ra, ban đầu Lê Chân không nghĩ tới cách giáo dục này, nhưng khi chứng kiến hậu quả của sự việc lần này, hắn cảm thấy cần phải nhân cơ hội này giáo dục Tiểu Thạch Đầu về một số nguyên tắc xử sự khi làm người. Nguyên chủ Lê Chân trước kia chỉ là một người thành thật, nên hắn chỉ có thể mặc cho người khác bắt nạt, Lê Chân hiện tại không nghĩ sẽ để cho Tiểu Thạch Đầu trưởng thành như vậy.
Sau khi thuyết giáo xong, Lê Chân lại nhìn đống hỗn độn trong nhà, hắn lười đi mua mấy cái mới, đồ đạc mang lên núi chỉ có thể tạm thời dùng được mấy ngày. Hắn đã có tính toán sẽ không tiếp tục ở lại thôn Lê gia nữa, nếu đã sắp đến thời kỳ loạn thế, vậy hắn vẫn nên nhanh chóng rời đi là tốt nhất. Chỉ là, Lê Chân vẫn cảm thấy hắn cần phải nhắc nhở Lê Đại bọn họ một chút.
Một tháng sau, Lê Chân mang theo Tiểu Thạch Đầu bọn họ rời khỏi thôn Lê gia, hắn để lại cho cả nhà Lê Đại một ít bạc, đưa căn nhà trước đây và phòng ở của hắn cho Lê Đại. Lời nói của Lê Chân có chút hàm hồ, tuy hắn đã giải thích có khả năng sẽ có chiến tranh kéo dài mấy chục năm, nhưng gia đình của Lê Đại vẫn phải ở lại chỗ này. Lê Chân cũng hiểu, tục ngữ có câu vật ly hương quý, người ly hương tiện. Cổ đại là một xã hội theo chủ nghĩa đồng tộc, người bên ngoài rất dễ bị người địa phương bài xích, khi dễ. Cho nên, đa số cổ nhân không muốn rời khỏi quê hương của mình, bọn họ luôn rất tưởng niệm quê nhà của mình.
Vì phải rời đi, nên Lê Chân đã mua thêm một con lừa, bởi vì đang là thời điểm trưng binh đánh giặc, nên gia súc đã bị đưa đi rất nhiều. Ban đầu, một con lừa tốt chỉ cần tốn khoảng bảy, tám trăm văn là mua được, nhưng hiện tại thì phải tốn đến ba, bốn lượng mới mua được một con tạm được coi là tốt. Nói đến cũng buồn cười, con lừa mà hắn mua đầu tiên khi ở trước mặt con lừa mới mua này luôn bày ra tư thế của một lão đại, nó được Lê Chân nuôi phì một vòng, nên có thể áp đảo con lừa mới. Còn ở trước mặt Lê Chân, thì nó lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ cần bảo đi hướng Đông là sẽ đi hướng Đông, không cần la to, chỉ cần nói một câu đi là nó sẽ tự lộc cộc bước đi, biểu hiện rất tốt.
Hiện tại, Lê Chân vẫn đang tâm tâm niệm niệm pháp thuật mà Hồ Mao Mao đã dạy, tiếc là khi đến giai đoạn dẫn linh khí thì hắn vẫn phải cố hết sức mới dẫn được, những pháp thuật còn lại hắn chỉ có thể nhìn mà thèm. Tất nhiên, điều này không nói lên rằng sau này hắn không còn cơ hội, Lê Chân cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục dựa theo phương pháp tu luyện trong Bảo Châu, chắc chắn sẽ có một ngày hắn dùng được pháp thuật.
Nhưng hiện tại trước mắt, hành lý trong nhà vẫn nên để cho Hồ Mao Mao đóng gói.
Đệm chăn, nồi, chén, gáo, bồn, còn có vàng bạc và một ít lương khô, cùng với quần áo, thu dọn những thứ này thật sự quá chiếm chỗ. Hồ Mao Mao có một loại pháp thuật giống như biến tay áo thành một túi Càn Khôn, mặc dù nó chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng ba trăm năm nay bên trong tích góp được vô số tàn phẩm (thật ra chỉ toàn là những thứ rách nát), bên ngoài thì nó trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng kích cỡ thì tương đương với một chiếc túi cỡ lớn.
Có điều, thứ này mặc dù nhỏ, nhưng trọng lượng thì không có biến hoá bao nhiêu, Hồ Mao Mao mang trên người cũng không nặng bao nhiêu. Lê Chân thì lại cho rằng, loại pháp thuật này hẳn là dị năng không gian.
Bởi vì đồ vật mang theo rất nhiều, nên cần phải có hai con lừa kéo xe, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng. Lê Chân không lên xe, dù sao hắn đi bộ cũng rất nhanh, cộng thêm mấy ngày đi đường núi, hắn sẽ không cảm thấy mệt bao nhiêu.
Hồ Mao Mao cố ý trở về Hồ Động nhìn một cái, không biết lúc trước Hồ Tố Tố trở về làm gì, mà những tiểu hồ ly có giao tình tốt với Hồ Tố Tố đều đứng ở trước mặt ngăn cản y, không cho y tới gần Hồ Động dù chỉ một bước. Lê Chân đành phải an ủi y, hắn nói chờ sau này ổn định ở phía Nam xong, sẽ dẫn y trở lại nơi này mang theo một số hồ ly rời đi.
Lúc này cũng là thời điểm các gia đình nhà nông giết heo bán lấy tiền, trên đường đi, hắn thấy rất nhiều thịt được bán, như là lạp xưởng, thịt xông khói, chà bông,... Lê Chân định mua một ít điểm tâm để ăn ở trên đường, mua gần một trăm cân. Lại mua thêm không ít than, nếu ở trên đường không có nơi tá túc thì vẫn có thể ở tại chỗ nấu cơm.
Lúc bọn họ đang dọn đồ ăn trên xe, Lê Chân lại đột ngột cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình, dị năng giả hệ tinh thần đối với sự chú ý của ngoại nhân hoặc là địch ý đều rất nhạy cảm. Sau lưng hắn đột nhiên cảm thấy rét lạnh, Lê Chân xoay người nhìn xung quanh, trên đường người tới người lui, không có ai chú ý đến bọn họ.
Nhưng Lê Chân không cho rằng đó chỉ là ảo giác, hắn thả tinh thần lực mở rộng ra, nghe được tiếng lòng của nhiều người trộn lẫn với nhau, rất lộn xộn, ý nghĩ gì cũng có. Chỉ là, Lê Chân không tìm ra người nào đang có địch ý với mình, đây là chuyện gì đây?
Gần một tháng trôi qua, độ nóng ở trong sông đã bắt đầu tăng lên, toàn bộ bãi cỏ ở hai bên bờ sông đều bị nướng chết héo, xém chút nữa là có hoả hoạn, cũng may là Lê Chân phát hiện đúng lúc.
Hắn dứt khoát đào một cái hố cách ly ở bên bờ sông, trên mặt sông không ngừng nổi lên bọt nước sôi ùng ục, rất nhiều hơi nước bị bốc lên trên không trung. Theo hơi nước bốc lên trên không trung, dường như còn có mùi thơm lạ lùng. Ban đầu, bọn họ không ngửi thấy mùi hương này, nhưng càng ngày nó càng nồng đậm, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng ngửi thấy.
Mà hương thơm này còn dẫn tới không ít động vật, nhưng bọn chúng không dám tới gần nơi này, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn. Lê Chân và Hồ Mao Mao đều vô cùng khẩn trương, còn chưa nở hoa mà đã náo nhiệt thành như vậy rồi, nếu nở hoa xong rồi kết ra hạt sen, nói không chừng sẽ dẫn thêm thứ gì đó tới đây.
Lần trước là một con rắn lớn, nhưng không có gì đáng sợ, chỉ sợ sẽ trêu chọc tới yêu tu. Còn chuyện có hấp dẫn đám người trong các môn phái tới đây hay không, Hồ Mao Mao không quá lo lắng. Nơi này rất hẻo lánh, trước kia cụ tổ đã từng nói, ở nơi này không có môn phái tu chân nào, đây cũng là nguyên nhân mà Hồ Tố Tố các nàng dám lớn mật lộng hành.
Hôm nay, Hồ Mao Mao và Lê Chân vẫn canh chừng mặt sông, mặt sông đang sôi trào đột ngột ngừng lại. Tức khắc, tốc độ đông lại nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, rét đến mức lạnh cả sóng lưng, từ giữa dòng sông không ngừng lan ra cho đến tận bờ sông, tốc độ đóng băng này khiến cho Lê Chân nhớ tới dị năng ở thời mạt thế lúc trước.
Hồ Mao Mao và Lê Chân không dám có hành động gì, chỉ nhanh chóng lui lại phía sau, tốc độ đóng băng kéo dài đại khái một ngàn mét mới dừng lại. Lúc này, cả hai đều có chút kích động, độ nóng không còn nữa, tức là hoa sen đã nở rồi.
Lập tức, một nụ hoa nhỏ thoạt nhìn vô cùng mềm mại, mảnh mai từ dưới sông trồi lên. Mấy phút sau, nó bắt đầu phát triển, từng chiếc lá trưởng thành rơi xuống, nhưng những chiếc lá này không phải màu xanh lục, mà là màu trắng, nụ hoa chậm rãi chuyển động, từng chút nở ra, quá trình khi nụ hoa trong suốt này nở ra khiến cho người khác rất kinh ngạc. Lê Chân say mê ngắm nhìn, đến mức quên cả chuyện hạt sen, thẳng đến khi mùi hương ngào ngạt bay đến, Lê Chân mới giật mình một cái, hắn cảm thấy thần thanh khí sảng vô cùng, hắn nhất định phải lấy hết hạt sen cho bằng được.
Một, hai, ba, lúc Lê Chân đang yên lặng đếm số, đột nhiên sau lưng truyền tới uế khí. Lê Chân vẫn chưa kịp phát hiện ra, Hồ Mao Mao đã đón đầu đi lên, ngay lúc hai con hồ ly cùng nhau nhảy lên không trung, đã cào cho đối phương mấy móng vuốt. Hồ ly đánh lén Lê Chân không phải ai khác, chính là Hồ Tố Tố.
Vì có liên quan đến con đường tu luyện mà Hồ Tố Tố đi tắt, nên uế khí trên người nàng không thể biến mất, ngược lại càng ngày càng nồng nặc. Ngày thường sống cùng với nhân loại, nàng phải dùng một tầng phấn rất dày để che đậy. Còn Hồ Mao Mao vẫn luôn đi theo con đường tu luyện chính đạo, nên trên người y không hề có uế khí nồng nặc như vậy, ít nhất là Lê Chân không ngửi ra được.
Lại nói đến Hồ Tố Tố, thật ra mấy hôm trước nàng cũng đi theo mùi hương tìm được băng liên. Lúc ấy, Hồ Tố Tố luôn nhìn chằm chằm Lê Chân và Hồ Mao Mao đang canh giữ bên bờ sông, trong lòng âm thầm căm hận.
Hồ Tố Tố liếc mắt một cái là có thể nhận ra tu vi của Hồ Mao Mao so với lần trước rời đi đã tăng lên không ít. Thì ra ngoài miệng tên tiểu hỗn đản này nói thật dễ nghe, nói cái gì mà không cho các nàng đi lên con đường tà đạo, nhưng chính y lại trộm đi cửa sau. Nói cho cùng, e rằng y đã sớm nhớ thương tinh khí của người này, hiện tại chỉ mới qua mấy tháng thôi, mà thân hình của y so với lúc trước đã béo lên một vòng, màu lông cũng đỏ thẫm hơn.
Hồ Tố Tố nào biết rằng, thường ngày mỗi khi Lê Chân tu luyện, Hồ Mao Mao sẽ ở một bên chiếm tiện nghi. Hơn nữa, y cũng đã ăn không ít thịt rắn nồng đậm tinh khí, nên tu vi hiện tại mới được tăng lên khá nhiều.
Mùi hương trong không khí càng lúc càng rõ ràng, ngay sau khi Hồ Mao Mao cản được Hồ Tố Tố, một con vật toàn thân lông trắng không biết từ chỗ nào chạy ra, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, thân hình linh hoạt, vài cái bật nhảy, chỉ để lại trong không trung rất nhiều bóng trắng.
Đó là một con chồn màu trắng, đại khái chỉ to cỡ một bàn tay, thân hình linh hoạt như một mũi tên, nhắm ngay băng liên mà nhào tới. Con chồn trắng kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, từ trên không trung ngã xuống. Lê Chân tập trung nhìn kỹ, hình như trên bụng của nó, phần da lông quanh đó đang có một làn khói trắng bốc lên.
Hàn khí thật mạnh! Lê Chân không khỏi cảm thấy may mắn khi Hồ Mao Mao có mặt ở chỗ này, hắn mới biết được đặc tính của băng liên, không tuỳ tiện đi lên chịu chết.
Hồ Mao Mao và Hồ Tố Tố đánh đến khí thế ngất trời, thậm chí Hồ Tố Tố còn phun ra nội đan của mình, muốn dồn Hồ Mao Mao vào chỗ chết. Trong mắt Hồ Mao Mao tràn đầy vẻ không thể tin, y ngờ có một ngày chính tỷ muội của mình lại hạ sát thủ với mình, ngay cả nội đan cũng phun ra, đây là muốn ngươi chết ta sống sao?
Trong lòng Lê Chân tính thời gian, chỉ còn khoảng năm, sáu phút, hạt sen mới có thể được kết. Hắn tạm thời mặc kệ băng liên, cầm đao đi giúp Hồ Mao Mao.
Đao khí mãnh liệt chém tới khiến cho Hồ Tố Tố mãnh liệt lui về sau mấy bước, một vòng xẹt qua, làm cho da lông trên người nàng bị đốt trụi một mảng. Hồ Tố Tố kinh ngạc, nàng tưởng Hồ Mao Mao đã hút tinh khí trên người Lê Chân, nhưng người này vẫn có thể sử dụng được thanh đao kia.
Nàng cho rằng hắn không thể chịu được bao lâu, nhưng không ngờ khí thế trên người hắn cùng với đao khí vẫn mãnh liệt đến vậy, tinh khí so với trước đây còn nhiều hơn, điều này khiến cho Hồ Tố Tố cảm thấy rất hoảng loạn, nhưng vẫn rất có sức mê hoặc.
Thế nhưng, lúc này phải chiếm cho bằng được hạt sen của băng liên mới là quan trọng nhất, cơ thể Hồ Tố Tố đột nhiên càng ngày càng to lên, ánh sáng màu hồng nhạt trên nội đan toả ra mãnh liệt.
Ánh mắt của Hồ Mao Mao trở nên lạnh lẽo, Hồ Tố Tố muốn dùng mê hương tính kế Lê Chân. Loại mê hương này rất bá đạo, nếu ngửi phải, sẽ bị hãm sâu vào biển dục. Có thể luyện ra được loại ma pháp này, đã đủ chứng minh Hồ Tố Tố đã hoàn toàn bị tâm ma chiếm lấy, nàng không còn là Hồ Tố Tố của trước đây nữa.
Tuy Hồ Mao Mao rất khổ sở khi thấy tỷ muội của mình bị tâm ma chiếm đoạt, nhưng y càng lo lắng Lê Chân sẽ bị mắc mưu. Y đang định đưa nội đan của mình cho Lê Chân dùng, nhưng chợt phát hiện hình như Lê Chân không bị ảnh hưởng gì nhiều, ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ, còn lại không có một chút ham muốn tình dục nào.
Hồ Tố Tố không đoán được một chuyện, đó chính là sự tồn tại của băng liên. Băng liên chính là một bảo vật thần thánh, mùi hương mà nó toả ra có tác dụng thanh tâm tĩnh khí, tuy mê hương của Hồ Tố Tố rất bá đạo, nhưng vẫn bị mùi hương thanh mát của băng liên hoàn toàn áp chế. Cho nên, trên người Lê Chân chỉ có một chút khô nóng, còn lại không có trở ngại gì.
Hồ Tố Tố thấy chiêu thức này chưa đủ đắc thủ, nàng bắt đầu nôn nóng, sớm biết như vậy, nàng không nên chỉ nghĩ đến việc độc chiếm băng liên, mà không mang theo các tỷ muội khác trong Hồ Động ra đây. Nàng cho rằng bản thân có thể thu thập được một người một hồ này, mà lại không ngờ tu vi của Hồ Mao Mao vậy mà lại tăng lên, Lê Chân cũng không dễ đối phó.
Đột nhiên, hàn khí trong không khí chớp mắt một cái rồi biến mất, Lê Chân đột ngột quay đầu lại, băng liên toả ra một vầng sáng màu trắng, những cánh hoa trong suốt đang tràn ngập linh khí, chậm rãi khô héo rồi rơi xuống. Mà ở giữa băng liên, xuất hiện một cái đài sen nhỏ, kích cỡ chỉ to như một quả trứng gà, toàn thân trắng tinh như ngọc, nhẹ lay động giữa sông.
Hồ Mao Mao đột nhiên hô to: "Nhanh đi hái đi, đài sen này chỉ xuất hiện một lúc, sau đó sẽ lập tức nổ tung. Đến lúc đó, cho dù bất kỳ ai muốn có hạt sen, cũng sẽ cực kỳ khó."
Cũng may, trong lúc hai hồ ly đánh nhau, những động vật khác đã bị doạ sợ chạy đi. Cho nên, nơi này ngoại trừ Lê Chân bọn họ, chỉ còn dư lại con chồn trắng bị đông lạnh chết.
Lê Chân vừa nghe xong, lập tức vọt qua. Cặp mắt của Hồ Tố Tố đỏ lên, nhưng lại bị Hồ Mao Mao gắt gao ngăn cản.
Lúc Lê Chân sờ vào đài sen, hắn cảm thấy mình như vừa đụng phải một vật gì đó còn sống vừa nhảy lên, vật này giống như đang sống, những hạt sen bên trong như muốn giãy giụa vọt ra ngoài. Lê Chân lập tức hiểu Hồ Mao Mao nói nó sẽ nổ tung là có ý gì, hắn gắt gao nắm chặt đài sen, dần dần, cảm giác như nó sắp nổ tung càng ngày càng nhỏ lại. Lê Chân chờ cho đến khi đài sen hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hắn gấp gáp không chờ được bẻ một hạt sen, lập tức nhìn thấy một hạt sen băng tựa như một viên ngọc, trông vô cùng mượt mà, đáng yêu, còn toả ra mùi hương nói không nên lời là mùi gì.
Lê Chân đã từng hỏi Hồ Mao Mao, biết hạt sen này có thể trực tiếp ăn, linh khí bên trong nhu hoà, sẽ không nổ người khác tan xác, hắn lập tức nuốt xuống. Hạt sen vừa vào miệng là tan, so với hạt sen bình thường mà trước kia Lê Chân từng ăn hoàn toàn bất đồng. Phần tâm của hạt sen cũng không lấy ra, nhưng trong miệng không cảm nhận được vị đắng nào, chỉ có vị ngọt như mật khó có thể hình dung.
Từ sau khi Lê Chân có được linh khí, đã cọ rửa không ít uế vật trong người hắn, hắn có cảm giác như thân thể đã trở nên vô cùng nhanh nhạy. Lúc này, Lê Chân cảm nhận rất rõ toàn bộ lục phủ ngũ tạng như đang có dòng nước ấm áp vây quanh, chậm rãi dung nhập vào cơ thể hắn, những vết thương rất nhỏ bên trong nội tạng của hắn cũng nhanh chóng khép lại. Lê Chân biết đây đều là nội thương lúc hắn chém giết khi còn ở mạt thế, loại nội thương này sẽ không lấy mạng, cũng không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.
Có điều, đến lúc cơ thể của hắn trở nên yếu đi, toàn bộ nội thương sẽ bộc phát.
Chờ sau khi cảm giác ấm áp hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể hắn, Lê Chân chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, hắn lại nhanh chóng nuốt một hạt sen.
Hồ Tố Tố bên kia, nàng có cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đang bốc cháy, không ngừng cùng Hồ Mao Mao liều sống liều chết đánh nhau, còn tên hỗn đản kia, chẳng lẽ muốn ăn hết hạt sen hay sao?
"Ngươi còn muốn đánh tiếp với ta? Tên hỗn đản kia đã ăn hết hạt sen rồi kìa." Hồ Tố Tố thật sự tức chết rồi, trên người nàng đã bị cào ra rất nhiều đường máu, vậy mà Hồ Mao Mao không chịu tha cho nàng.
Hồ Mao Mao là một hồ ly rất cố chấp, một khi đã quyết định làm gì, y sẽ không bao giờ thay đổi. Y đã cùng Lê Chân đạt thành hiệp định, tất nhiên sẽ tin tưởng Lê Chân không quên chừa hạt sen cho y.
Sau khi Lê Chân nuốt thêm một hạt sen, hắn lôi Hoả Vân Đao ra, chạy tới giúp Hồ Mao Mao một tay.
Tuy Hồ Tố Tố có chút không cam lòng, nhưng chính nàng cũng biết, nếu bản thân còn tiếp tục, chỉ sợ sẽ không chiếm được tiện nghi. Dù sao thì, hai tay cũng khó mà địch lại bốn tay.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể hung hăng để lại một câu "các ngươi chờ đó cho ta", sau đó lập tức chạy trối chết.
Hồ Mao Mao liếm miệng vết thương trên chân, rồi đưa cặp mắt trông mong nhìn đến đài sen trong tay Lê Chân, y đã ngửi được mùi hương thanh mát kia rồi. Lê Chân dựa theo ước định, cầm ba hạt đưa cho y, Hồ Mao Mao vui rạo rực nuốt hết cả ba hạt sen, tiếp theo trực tiếp ngồi xuống đả toạ một chút, bắt đầu khởi động linh khí.
Lê Chân nhìn Hồ Mao Mao, nói: "Ta đi kêu hai đứa Tiểu Thạch Đầu lại đây."
Hai đứa Tiểu Thạch Đầu không ở đây, vì độ nóng ở chỗ này thật sự quá quỷ dị, hai đứa trẻ đều có chút không chịu nổi. Lê Chân dứt khoát an trí bọn chúng đến một hốc cây cách đó không xa, còn hạ ám chỉ tinh thần ra lệnh cho một con hổ tới đó bảo hộ bọn họ.
Vừa thấy Lê Chân xuất hiện, Du Nhi vô cùng cao hứng, bé vốn cho rằng ngày nào ở trên núi cũng được nhìn thấy cha, nhưng không ngờ cha lại an bài bọn họ ở nơi này, một nơi không một bóng người nào. Cũng may là có Đại Hoàng làm bạn, đây cũng là cái tên mà bé đã đặt cho lão hổ.
Tiểu Thạch Đầu đã đi nhặt củi, tuy ở trên núi rất tịch mịch, nhưng lại có rất nhiều đồ ăn, ngày nào Tiểu Thạch Đầu cũng thường xuyên đi ra ngoài tìm đồ ăn.
"Tới đây, há miệng." Lê Chân nói xong, bỏ một hạt sen vào miệng của tiểu cô nương, Du Nhi cảm thấy trong miệng có vị ngọt thanh lan toả khắp khoang miệng. Trong miệng tràn ngập hương thơm, Du Nhi kinh hỉ mở to mắt, bé chưa bao giờ được ăn viên kẹo nào ngon như vậy, tiểu cô nương cho rằng đây là kẹo đường, mùi hương này quá thơm, khiến cho bé không nỡ mở miệng nói chuyện, bé sợ mùi hương này sẽ bị tràn ra ngoài.
Chỉ là, ánh mắt của bé lộ ra nghi hoặc, giống như đang hỏi Lê Chân đây là đồ ngon gì? Sao lại ăn ngon như vậy?
Chỉ chốc lát sau, Du Nhi cảm thấy trên người truyền ra hơi ấm dào dạt, từ trong cơ thể dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái, khiến cho bé rất muốn ngủ. Lê Chân biết đây là tác dụng của hạt sen, hắn lập tức bảo tiểu cô nương mau ngủ đi, còn hắn thì chờ Tiểu Thạch Đầu về.
Tiểu Thạch Đầu xách một túi hạt thông nhỏ trở lại, không biết bé tìm được ở đâu, cư nhiên ở trong túi còn có một đoá linh chi. Lê Chân rất bội phục, nhờ có công lao của bé mà mấy ngày nay, trái cây trong sơn động đã tồn đủ một bao tải, tiểu tử này hẳn là ngày nào cũng đi hái về đây.
"Tới đây, ăn cái này." Lê Chân đưa hạt sen cho Tiểu Thạch Đầu, tiểu gia hoả ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nuốt xuống. Lê Chân thầm nghĩ cho dù mình đưa cho bé độc dược, phỏng chừng Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ không hoài nghi.
Hạt sen vừa vào miệng, biểu tình của Tiểu Thạch Đầu trở nên giống như Du Nhi, vẻ mặt của bé say mê, vui sướng, trong mắt còn tự hỏi đây là cái gì mà ăn ngon vậy? Sao lại mỹ vị như vậy? Phản ứng của bé và Du Nhi không khác nhau bao nhiêu, không bao lâu sau cũng buồn ngủ, Lê Chân dứt khoát đưa hai tiểu gia hoả này đi tới chỗ của Hồ Mao Mao.
Lúc này, Hồ Mao Mao đang rất nhập định, vậy mà giằng co gần bảy ngày. Mà lúc này, trong núi đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Lúc Hồ Mao Mao mở mắt ra, trên người của y đã phủ đầy một lớp tuyết, đưa mũi hướng về phía mùi hương quen thuộc. Hồ Mao Mao phát hiện Lê Chân và hai tiểu gia hoả đang cùng nhau nướng cá, ở bên cạnh còn có một nồi canh gà thơm lừng.
"Vừa lúc, lại đây uống canh gà đi." Lê Chân đưa cho Du Nhi và Hồ Mao Mao mỗi người một chén canh, nồi canh gà này hầm rất lâu, thịt gà hầu như đã tan vào trong nước, xương cốt cũng mềm đi, chỉ cần cắn một cái là có thể ăn. Hồ Mao Mao ngơ ngác nhận canh gà, y đột nhiên nhớ tới một số việc khi y còn nhỏ.
Những chuyện đó đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, đại khái hơn ba trăm năm trước, y cùng với những huynh đệ khác vẫn còn ở trong lồng ngực mẫu thân ăn sữa. Ở bên ngoài bông tuyết rơi đầy, ở trong ổ thì ấm áp như xuân, mấy huynh đệ tỷ muội khác ở bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, thỉnh thoảng phụ thân sẽ ngậm thức ăn trở về. Chỉ là, cuộc sống như vậy không còn nữa, từ ngày y mở ra linh trí, bị cụ tổ nãi nãi chọn ra đưa đi. Cái hôm rời khỏi gia đình, Hồ Mao Mao vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó là đầu xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, trên mặt đất mọc lên một lớp cỏ non mềm mại như nhung. Sau khi chia tay với các huynh đệ tỷ muội của mình, y đến ổ của cụ tổ nãi nãi, y không hiểu tại sao người có cùng hơi thở đồng loại này lại tách y ra khỏi huynh đệ của mình.
Mà cha mẹ của y cũng không ngăn cản, cứ như vậy nhìn Hồ Mao Mao bị mang đi. Sau này, Hồ Mao Mao thường xuyên dành ra một ít thời gian để trở về thăm cha mẹ của mình, cùng với các huynh đệ tỷ muội khác.
Nhưng hình như bọn họ đã quên y, quên mất bọn họ còn có một huynh đệ, quên mất mùa đông năm ấy bọn họ đã cùng nhau sưởi ấm trong lồng ngực mẫu thân, cũng quên chuyện bọn họ đã cùng nhau tranh giành thức ăn như thế nào.
Có điều, chỉ vài chục năm sau, bọn họ đều đã chết.
"Sao lại không uống?" Lê Chân có chút kỳ quái nhìn Hồ Mao Mao không giống với lúc trước, cứ thấy ăn là nhào tới, mà lần này y chỉ bưng chén ở đó thất thần không nhúc nhích.
Đừng bảo mấy ngày nay tu luyện, gia hoả này đã sớm tu thành chính quả, không cần ăn uống nữa đi?
Hồ Mao Mao ngẩng đầu nhìn Lê Chân, trong mắt có chút ủy khuất: "Mới cảm thấy ngươi giống mẹ của ta." Y nói xong, lập tức uống một hớp lớn canh gà.
Lê Chân lập tức đen mặt, hắn có chỗ nào giống với một con mẫu hồ ly?!
Sau khi ăn xong hạt sen, còn lại đài sen Lê Chân không ném đi, mùi hương thanh mát từ đài sen toả ra rất mê người, màu sắc thì như một viên ngọc. Theo lời Hồ Mao Mao nói, nếu thứ này được các đệ tử chính đạo có được, nói không chừng có thể luyện ra đan dược. Hơn nữa, nếu bọn họ dùng chính những hạt sen này luyện chế thành đan dược, hiệu quả sẽ tốt hơn, số lượng cũng sẽ nhiều hơn.
Chỉ tiếc, bọn họ đều không biết luyện đan, cũng không quen người nào trong môn đạo. Nhưng thật ra, Lê Chân không cảm thấy có gì đáng tiếc, ai mà biết được những người đó có luyện tốt hay không. Hắn may mắn được ăn một món bảo bối như vậy, đã là cực đại phúc khí rồi.
Hai tháng sau, thôn Lê gia so với ban đầu yên tĩnh hơn rất nhiều, kỳ trưng binh đã kết thúc, từng nhà trong thôn hầu như đều có người bị đưa đi, bầu không khí đau thương bao trùm khắp cả thôn, chỉ có mấy nhà ban đầu Tiểu Thạch Đầu cho mượn tiền mới không bị trưng binh.
Lúc Lê Chân trở về, không kinh động đến người trong thôn, không ngoài dự đoán, trong nhà đã từng bị ăn trộm ghé qua, đồ đạc trong phòng cũng bị bới tung rối loạn, mất đi không ít đồ. Ngoại trừ những món mà hắn đã mang đi, còn lại những thứ thoạt nhìn có hơi đáng giá một chút đã bị cầm đi, Lê Chân thầm nghĩ, nếu hắn đợi khoảng một thời gian nữa mới trở về, cái nhà này rất có thể sẽ bị người ta phá huỷ mất.
Tiểu Thạch Đầu cực kỳ khổ sở, bé không ngờ mình chỉ cho người khác mượn tiền, vậy mà lại khiến cho nhà mình bị người khác theo dõi, bị trộm thành ra như này. Lê Chân không an ủi bé, mà ngược lại chỉ nói với bé, sau này nhớ phải làm tốt phận sự của mình, trước khi hành động phải suy nghĩ thật kỹ về hậu quả mà mình gây ra, liệu bản thân có thể giải quyết được hậu quả này không.
Tỷ như, nếu lần này Lê Chân chết ở trên núi, trong nhà còn dư lại nhiều bạc như thế này, sau khi đưa hết tiền cho người khác mượn, sau này bé và Du Nhi phải sống như thế nào? Nếu người trong thôn vẫn còn cho rằng bọn họ có tiền, lại tới mượn tiền, thì cho dù bé có cho mượn hay không, mà nếu không cho mượn thì sẽ đưa kẻ trộm tới, vậy lúc đó nên làm gì? Hắn nói một tràng khiến cho sắc mặt của Tiểu Thạch Đầu tái nhợt, tiểu gia hoả chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì.
Thật ra, ban đầu Lê Chân không nghĩ tới cách giáo dục này, nhưng khi chứng kiến hậu quả của sự việc lần này, hắn cảm thấy cần phải nhân cơ hội này giáo dục Tiểu Thạch Đầu về một số nguyên tắc xử sự khi làm người. Nguyên chủ Lê Chân trước kia chỉ là một người thành thật, nên hắn chỉ có thể mặc cho người khác bắt nạt, Lê Chân hiện tại không nghĩ sẽ để cho Tiểu Thạch Đầu trưởng thành như vậy.
Sau khi thuyết giáo xong, Lê Chân lại nhìn đống hỗn độn trong nhà, hắn lười đi mua mấy cái mới, đồ đạc mang lên núi chỉ có thể tạm thời dùng được mấy ngày. Hắn đã có tính toán sẽ không tiếp tục ở lại thôn Lê gia nữa, nếu đã sắp đến thời kỳ loạn thế, vậy hắn vẫn nên nhanh chóng rời đi là tốt nhất. Chỉ là, Lê Chân vẫn cảm thấy hắn cần phải nhắc nhở Lê Đại bọn họ một chút.
Một tháng sau, Lê Chân mang theo Tiểu Thạch Đầu bọn họ rời khỏi thôn Lê gia, hắn để lại cho cả nhà Lê Đại một ít bạc, đưa căn nhà trước đây và phòng ở của hắn cho Lê Đại. Lời nói của Lê Chân có chút hàm hồ, tuy hắn đã giải thích có khả năng sẽ có chiến tranh kéo dài mấy chục năm, nhưng gia đình của Lê Đại vẫn phải ở lại chỗ này. Lê Chân cũng hiểu, tục ngữ có câu vật ly hương quý, người ly hương tiện. Cổ đại là một xã hội theo chủ nghĩa đồng tộc, người bên ngoài rất dễ bị người địa phương bài xích, khi dễ. Cho nên, đa số cổ nhân không muốn rời khỏi quê hương của mình, bọn họ luôn rất tưởng niệm quê nhà của mình.
Vì phải rời đi, nên Lê Chân đã mua thêm một con lừa, bởi vì đang là thời điểm trưng binh đánh giặc, nên gia súc đã bị đưa đi rất nhiều. Ban đầu, một con lừa tốt chỉ cần tốn khoảng bảy, tám trăm văn là mua được, nhưng hiện tại thì phải tốn đến ba, bốn lượng mới mua được một con tạm được coi là tốt. Nói đến cũng buồn cười, con lừa mà hắn mua đầu tiên khi ở trước mặt con lừa mới mua này luôn bày ra tư thế của một lão đại, nó được Lê Chân nuôi phì một vòng, nên có thể áp đảo con lừa mới. Còn ở trước mặt Lê Chân, thì nó lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ cần bảo đi hướng Đông là sẽ đi hướng Đông, không cần la to, chỉ cần nói một câu đi là nó sẽ tự lộc cộc bước đi, biểu hiện rất tốt.
Hiện tại, Lê Chân vẫn đang tâm tâm niệm niệm pháp thuật mà Hồ Mao Mao đã dạy, tiếc là khi đến giai đoạn dẫn linh khí thì hắn vẫn phải cố hết sức mới dẫn được, những pháp thuật còn lại hắn chỉ có thể nhìn mà thèm. Tất nhiên, điều này không nói lên rằng sau này hắn không còn cơ hội, Lê Chân cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục dựa theo phương pháp tu luyện trong Bảo Châu, chắc chắn sẽ có một ngày hắn dùng được pháp thuật.
Nhưng hiện tại trước mắt, hành lý trong nhà vẫn nên để cho Hồ Mao Mao đóng gói.
Đệm chăn, nồi, chén, gáo, bồn, còn có vàng bạc và một ít lương khô, cùng với quần áo, thu dọn những thứ này thật sự quá chiếm chỗ. Hồ Mao Mao có một loại pháp thuật giống như biến tay áo thành một túi Càn Khôn, mặc dù nó chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng ba trăm năm nay bên trong tích góp được vô số tàn phẩm (thật ra chỉ toàn là những thứ rách nát), bên ngoài thì nó trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng kích cỡ thì tương đương với một chiếc túi cỡ lớn.
Có điều, thứ này mặc dù nhỏ, nhưng trọng lượng thì không có biến hoá bao nhiêu, Hồ Mao Mao mang trên người cũng không nặng bao nhiêu. Lê Chân thì lại cho rằng, loại pháp thuật này hẳn là dị năng không gian.
Bởi vì đồ vật mang theo rất nhiều, nên cần phải có hai con lừa kéo xe, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng. Lê Chân không lên xe, dù sao hắn đi bộ cũng rất nhanh, cộng thêm mấy ngày đi đường núi, hắn sẽ không cảm thấy mệt bao nhiêu.
Hồ Mao Mao cố ý trở về Hồ Động nhìn một cái, không biết lúc trước Hồ Tố Tố trở về làm gì, mà những tiểu hồ ly có giao tình tốt với Hồ Tố Tố đều đứng ở trước mặt ngăn cản y, không cho y tới gần Hồ Động dù chỉ một bước. Lê Chân đành phải an ủi y, hắn nói chờ sau này ổn định ở phía Nam xong, sẽ dẫn y trở lại nơi này mang theo một số hồ ly rời đi.
Lúc này cũng là thời điểm các gia đình nhà nông giết heo bán lấy tiền, trên đường đi, hắn thấy rất nhiều thịt được bán, như là lạp xưởng, thịt xông khói, chà bông,... Lê Chân định mua một ít điểm tâm để ăn ở trên đường, mua gần một trăm cân. Lại mua thêm không ít than, nếu ở trên đường không có nơi tá túc thì vẫn có thể ở tại chỗ nấu cơm.
Lúc bọn họ đang dọn đồ ăn trên xe, Lê Chân lại đột ngột cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình, dị năng giả hệ tinh thần đối với sự chú ý của ngoại nhân hoặc là địch ý đều rất nhạy cảm. Sau lưng hắn đột nhiên cảm thấy rét lạnh, Lê Chân xoay người nhìn xung quanh, trên đường người tới người lui, không có ai chú ý đến bọn họ.
Nhưng Lê Chân không cho rằng đó chỉ là ảo giác, hắn thả tinh thần lực mở rộng ra, nghe được tiếng lòng của nhiều người trộn lẫn với nhau, rất lộn xộn, ý nghĩ gì cũng có. Chỉ là, Lê Chân không tìm ra người nào đang có địch ý với mình, đây là chuyện gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.