Chương 55
Đại Giả Phát
03/11/2020
Editor: Aubrey.
"Khóa Hồn Hoàn!" Phía trên đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Chân, Diệp Tố Nương vô cùng mừng rỡ nhìn viên ngọc khắc dấu trận pháp vừa rơi vào trong nước, sau đó hút nàng vào bên trong.
Sau khi trở lại bờ, một lần nữa, Lê Chân lại nhốt Diệp Tố Nương vào một viên ngọc khác, thực thể của nàng lập tức khôi phục trở lại.
"Nữ quỷ kia không có gì ghê gớm, nàng vẫn chưa ra khỏi thể xác, oán khí thì vô cùng nồng đậm, hình như đã không còn thần trí gì nữa, chỉ vô thức kéo người xuống nước. Ngoài ra, nàng còn có thể thải ra một loại chất lỏng màu đen, khi thứ đó đến gần ta, nó sẽ khiến cho ta dần dần mất đi thần trí, chỉ nhớ mỗi oán hận trước khi chết, còn những chuyện khác thì không nhớ được."
Lúc Diệp Tố Nương kể lại những việc này, trong lòng vẫn còn hơi kinh hãi, chưa ổn định được. Sau khi đánh mất thần trí, nàng mới một lần nữa cảm nhận được cảm giác khi bị oán khí bao quanh, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Chất lỏng màu đen? Lê Chân nhớ lại chuyện bất ngờ xảy ra vào đêm qua, trong ảo cảnh cũng có rất nhiều chất lỏng màu đen xuất hiện, hoá ra thứ đó là của nữ quỷ sao?
Phải nghĩ biện pháp dụ nữ quỷ kia lên bờ mới được, Lê Chân nói với Diệp Tố Nương: "Ngươi đi tìm một con vật còn sống mang đến đây, ta muốn thử xem dùng động vật sống có thể dụ nữ quỷ kia lên bờ không."
Diệp Tố Nương gật đầu, không bao lâu sau, trưởng thôn cũng đến đây, sau lưng còn có một con heo. Diệp Tố Nương đã trực tiếp đi đến thôn Tú Sơn để xin trưởng thôn một con vật còn sống, trưởng thôn vốn không quen Diệp Tố Nương, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ mà thả con heo của mình ra ngoài. Đến lúc nhìn thấy thật sự là đồng minh của Lê Chân, ông mới yên tâm.
"Tiên nhân, các ngài xem con heo này dùng được không?" Trưởng thôn có hơi đau lòng nhìn con heo của mình, nhưng nếu có thể diệt trừ được thủy quỷ, con heo của ông cũng coi như đáng giá.
Tịnh Thiện nhìn con heo sắp bị đưa đi làm mồi dụ, ông nhắm mắt, khẽ lui lại mấy bước: "A di đà phật, thiện tai thiện tai." Đúng là không nên nhìn thì tốt hơn.
Lê Chân liếc mắt nhìn ông một cái, không ngờ ông vẫn còn có tâm trạng thương cảm cho một con heo. Hắn không có lòng tốt như Tịnh Thiện, sau khi cột heo vào dây thừng, hắn lập tức ném xuống sông.
Thật ra Lê Chân vẫn chưa trói heo lại, hắn chỉ tuỳ tiện buộc dây thừng vào bụng của nó. Con heo này cũng có bản năng cầu sinh, mới vừa rơi xuống nước, nó còn hơi luống cuống một chút, một lát sau mới tự mình bơi lên.
Nhìn nó lên bờ, Lê Chân nhặt một cây gậy, trực tiếp đánh nó bay xuống sông.
Trưởng thôn: "..."
Lúc Tịnh Thiện định nhắc nhở Lê Chân không nên ngược đãi động vật, trên sông đột ngột nổi lên sóng nước. Con heo kia chưa kịp kêu được tiếng nào, đã bị kéo vào trong nước.
Lê Chân híp mắt: "Tới rồi." Sau đó, hắn lập tức duỗi tay kéo dây thừng lên.
Dưới sông có một lực kéo rất mạnh, Lê Chân cảm thấy như đang có bảy tám thanh niên khoẻ mạnh, hợp lực kéo con heo kia xuống nước. Hắn thở ra một hơi, lại tăng thêm lực đạo, tận lực kéo nó lên mặt nước.
Tịnh Thiện nhìn dây thừng trong tay Lê Chân, dưới ánh nắng mặt trời, dây thừng loé lên tia sáng nhỏ, ông không khỏi gật đầu, nói: "Xem ra dây thừng của thí chủ là một vật phi phàm."
Dây thừng này chính là tơ nhện mà năm đó Lê Chân bọn họ giết nhện yêu rồi mang tơ về, vì trong Lê Gia không có ai biết làm đồ thủ công, nên không ai động tới. Sau này, Diệp Tố Nương gia nhập, mới dệt tơ nhện thành vải, may thành một số quần áo. Còn dư lại, nàng làm cho Lê Chân một sợi dây thừng, dĩ nhiên thứ này không phải là vật bình thường, đừng nói kéo co với thủy quỷ, dù trói tà vật trăm năm cũng không thành vấn đề.
Lê Chân không rảnh nói chuyện phiếm với ông, sức lực của tà vật ở dưới nước lớn khủng khiếp, hắn nghẹn đến mức cả mặt đỏ lên, Hồ Mao Mao nhanh chóng chạy tới giúp hắn một tay. Ngay lập tức, con heo được kéo lên bờ, Lê Chân nhìn xuống mặt nước, không có động tĩnh, đợi cho con heo kia thở được hai ngụm, hắn mới tiếp tục ném xuống sông.
Trưởng thôn: "..."
Lần thứ hai Lê Chân kéo nó lên bờ, vòng bụng của nó bị siết rất chặt, nhưng ý chí muốn sống của nó vẫn rất kiên cường. Lần này, hắn đến gần mặt nước thử thăm dò một chút, vừa nhìn, lập tức đối diện với một khuôn mặt quỷ vặn vẹo, bên cạnh còn xuất hiện hơn mười khuôn mặt trắng bệch của người chết, chắc là nó muốn cho toàn quân ra trận.
Ta đang chờ ngươi đây, hai lần vừa rồi là Lê Chân muốn chọc giận thủy quỷ. Căn cứ theo tình hình mà Diệp Tố Nương thăm dò, nữ quỷ này rất cần người sống, nên hắn mới thử dùng động vật để thăm dò, dù sao con heo này cũng còn sống, trên người có dương khí. Thần trí của nữ quỷ không còn minh mẫn, hẳn sẽ không phân biệt được, chờ đến lúc nó ra tay bắt vật sống xuống sông, nhưng vật sống lại chạy thoát, đối với nó mà nói, chắc chắn sẽ cực kỳ không cam lòng.
Lê Chân còn ném liên tiếp hai lần, nhưng không để cho nó bắt được, tất nhiên sẽ chọc cho nó giận đến mức từ dưới đáy sông trồi lên. Chỉ là, hắn không nghĩ tới, nó lại mang thêm mấy tiểu đệ của mình.
Đến hết thì tốt, Lê Chân rút Hỏa Vân Đao, nhắm ngay ngực của nữ quỷ mà đâm.
Mặc dù thần trí của nữ quỷ đã trở nên mơ hồ, nhưng nó vẫn biết sợ hãi, sát khí mãnh liệt trên Hoả Vân Đao doạ nó sợ đến mức muốn trở lại đáy sông. Hồ Mao Mao đã sớm canh chừng ở bên cạnh, y vung roi, kéo nó quăng lên bờ.
Đối với một thủy quỷ, tuỳ tiện lên bờ vào ban ngày, chính là bất lợi rất lớn. Bây giờ nó đã bị bọn họ kéo lên bờ, đành phải liều mạng một phen.
Đường đao của Lê Chân chỉ nhắm vào ngực của nó, trưởng thôn ở bên cạnh bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân cẳng không ngừng run rẩy, không thể đứng thẳng được. Tất nhiên, ông đã nhận ra nữ nhân này chính là thiếu phụ từng bị thôn dân tròng lồng heo. Hiện tại, nàng từ dưới nước lên bờ, chẳng hề xinh đẹp một chút nào, mà chỉ có khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Hình như nữ quỷ này không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời, lúc Lê Chân chém tới, động tác của nó rõ ràng đã chậm hơn, trên cánh tay có không ít vết chém. Dù bị Lê Chân chém trúng, nhưng chỉ tước rớt thịt thối trên tay nó thôi.
Ngay sau đó, ngực của nó bỗng chốc phồng lên, hình như có thứ gì đó đang rục rịch bên dưới lớp quần áo của nó.
Lê Chân đã sớm thả tinh thần lực ra, lần này trong cảm giác tinh thần lực của hắn, trên người nữ quỷ kia vẫn không có bất kỳ dao động tinh thần nào. Nói cách khác, thứ mà nó đang giấu ở trong ngực, không phải là vật sống.
Là một con quỷ khác, hay là cái gì? Lê Chân nhìn chằm chằm cái thứ kia, còn Hồ Mao Mao và lão hoà thượng Tịnh Thiện ở bên kia thì không rảnh để ý đến hắn, bọn họ đang bận giao đấu với đám thi thể cũng bị kéo lên bờ.
Trưởng thôn nhìn thấy cháu trai của ông cũng ở trong đó, đang giao đấu với Hồ Mao Mao, bọn họ còn sử dụng mấy chiêu thức mà ông chưa thấy qua bao giờ.
Nữ quỷ bị đẩy mạnh một cái văng về phía sau, từ trong ngực lại có chất lỏng màu đen tràn ra, xung quanh lại một lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh. Lê Chân phát hiện, hình như mình lại rơi vào ảo cảnh giống như ngày hôm qua.
Chỉ là, đêm qua xuất hiện hai màu đen đỏ đan xen nhau. Còn lần này, không gian xung quanh chỉ tồn tại duy nhất một màu đỏ, trên không trung là màu đỏ sậm. Con sông trước mặt hắn cũng thay đổi, nước sông biến thành màu đỏ sậm, Hồ Mao Mao và Tịnh Thiện đang khổ sở giãy giụa ở giữa sông. Không ngờ lần này ảo cảnh còn có thể tạo ra ảo giác, mặc dù trong lòng Lê Chân biết Hồ Mao Mao sẽ không dễ dàng rơi xuống sông như vậy, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận của hắn vẫn không kiềm được, bắt đầu dâng lên.
Nữ quỷ trong ảo cảnh giống như đã thoát được ánh nắng mặt trời chết tiệt, nó mang theo khuôn mặt vặn vẹo của mình tấn công hắn.
Đường đao của Lê Chân chém tới xương cốt, chém rớt tay chân của nữ quỷ, nhưng nữ quỷ này chỉ nở một nụ cười quỷ dị. Từ những chỗ bị đứt tràn ra rất nhiều chất lỏng màu đen, chúng nhanh chóng đọng lại, biến thành hai cánh tay quỷ đen sì. Hai cánh tay đó giống như hai lưỡi dao, lúc Hoả Vân Đao chém lên chỉ có âm thanh "keng keng" phát ra không ngừng.
Lê Chân nhíu mày, xem ra phải phá ảo cảnh này mới được. Trong lúc hắn đang cân nhắc, khoé mắt của hắn đột nhiên quét đến một cái bóng rất bất bình thường, ẩn sau một thân cây gần bờ sông, là một cái bóng màu xanh lục. Cái bóng đó rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng nửa bàn tay, đang lấp ló dưới một góc khuất sau thân cây. Nếu không phải hắn tình cờ nhìn đến góc khuất kia, quả thật sẽ rất khó phát hiện ra thứ đó.
Hiện tại, màu sắc chủ đạo trong ảo cảnh là màu đỏ, vậy cái bóng màu xanh lục kia rốt cuộc là cái gì? Lê Chân không nghĩ nhiều, hắn lập tức xách đao lên, nhắm cái bóng kia chém tới. Nữ quỷ thấy vậy, lập tức gia tăng tốc độ, rơi xuống trước mặt Lê Chân.
Hành động chặn đường rõ ràng như thế này, khiến cho Lê Chân càng thêm xác định cái bóng màu lục kia nhất định có vấn đề. Hắn phun một ngụm máu lên Hoả Vân Đao, đánh nữ quỷ văng ra ngoài. Tiếp theo, hắn lập tức vọt tới thân cây, giơ đao lên, chém xuống. Sau đó, khung cảnh xung quanh vang lên tiếng "răng rắc", giống như có thứ gì đó vừa vỡ ra.
Trời đất bắt đầu vặn vẹo, vết rạn xuất hiện ở khắp nơi, ảo cảnh màu đỏ biến thành từng mảnh nhỏ, từ trên không trung rơi xuống, sau đó hoá thành khói đen, so với tình hình ngày hôm qua cũng không khác lắm.
Lần này, sau khi một lần nữa thoát ra khỏi ảo cảnh, Lê Chân phát hiện không biết từ khi nào mình đã đứng ở bờ sông. Cách đó không xa, Hồ Mao Mao đang chuẩn bị phóng hoả, thấy hắn đã xuất hiện trở lại, y lập tức phóng hoả hồ về phía những thi thể giữa sông, trong không khí bay đến mùi tanh tưởi nồng đậm, còn trưởng thôn thì đã sớm bị doạ hôn mê.
Những thi thể ở giữa sông điên cuồng giãy giụa trong ngọn lửa, trông không khác gì người sống, chỉ tiếc những thứ đó chỉ là ảo giác thôi.
Còn cái thứ vừa ngo ngoe rục rịch trong ngực nữ quỷ thì yên tĩnh hơn rất nhiều, hình như nó đang bị thương rất nặng. Lê Chân trực tiếp bước tới, thanh đao của hắn cắt ngang qua cổ nữ quỷ, đầu của nữ quỷ bị cắt rồi rơi xuống đất, nhưng thân thể thì không có vấn đề gì.
Nó giơ móng vuốt, nhanh chóng bay tới chỗ Lê Chân. Lê Chân lập tức lật cổ tay, Hoả Vân Đao trực tiếp cắm vào phần cổ bị đứt lìa, "phập" một tiếng, thanh đao dài hơn một thước cắm sâu vào trong da thịt, gần như vào toàn bộ. Lê Chân lại dùng lực, lưỡi dao trực tiếp cắt nát ngực, chui ra.
Sau khi xong việc, hắn phát hiện bên trong là một cái gương màu đen được khảm trong ngực của nó. Cái gương này khá nhỏ, cỡ một nắm tay, trên mặt gương còn xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo. Lê Chân nhíu mày, xem ra chính là thứ này đang giở trò quỷ.
Dù hắn đã xác định thứ này đang giở trò quỷ, nhưng không dám chạm vào. Hồ Mao Mao thử phóng hoả hồ, hình như mặt gương có thể cảm nhận được, mặt người bên trong trồi lên, nó kêu gào thảm thiết, quằn quại trong ngọn lửa, có lẽ không chịu nổi sự thống khổ này.
Lê Chân vừa nhìn là biết, quỷ hồn này bị gương giam lại, hắn lập tức quăng Khoá Hồn Hoàn ra, thu phục quỷ hồn trong mặt gương. Chỉ là, cái gương này có sức mạnh quá lớn, khoá chặt người bên trong không buông.
Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì? Lê Chân nhíu mày, Tịnh Thiện từ phía sau đứng dậy: "Lê thí chủ, hay là, để cho lão nạp thử đi."
Người chuyên nghiệp có thủ thuật chuyên nghiệp, Lê Chân không định giành với ông, hắn lùi ra sau một bước, chờ Tịnh Thiện ra trận.
Ông ngồi xếp bằng, bắt đầu niệm kinh, tinh thần lực của Lê Chân lại nảy sinh sự cộng hưởng với kinh văn của ông, giống như một toà tháp chuông vàng. Âm thanh tụng kinh khiến cho tinh thần của ông có chút chấn động, thật là một thủ pháp lợi hại.
Quỷ hồn ngưng tụ trên mặt gương theo âm thanh tụng kinh, một làn khói từ mặt gương nhẹ nhàng bay ra. Lúc này đã là chính ngọ, quỷ hồn vừa bay ra, tức khắc bị thái dương trên đầu gây thương tích, kêu rên không ngừng, Lê Chân đưa cho bọn họ Khoá Hồn Hoàn để thu hồi quỷ hồn.
Thu hồi xong, trong mặt gương chỉ còn lại một hồn phách, chính là hồn phách của nữ nhân dưới đáy sông. Nàng mờ mịt bay ra từ trong gương, không cảm nhận được ánh nắng đang khiến cho mình bị thương, chỉ mờ mịt hỏi: "Con của ta đâu? Con của ta đâu?"
Lê Chân không có kiên nhẫn nghe nàng lải nhải, hắn dùng Khoá Hồn Hoàn thu hồi nàng lại.
Sau khi mất đi hồn phách, gương rơi xuống đất, biến thành một chiếc gương bình thường. Lê Chân bọn họ không trực tiếp nhặt lên, cái gương này đã dính tà khí, e rằng thuỷ quỷ đã dựa vào nó để gây nên sóng gió ở nơi này. Dù đã không còn hồn phách, nhưng cũng không thể coi thường cái gương này. Bị hoả hồ nung lâu như vậy, vậy mà không có một chút tổn hại nào, rất hiển nhiên, tà khí trong này không dễ bị loại bỏ.
Tịnh Thiện lệnh cho đồ đệ Hư Chiếu của ông trở về lấy cái bình bằng đồng thau đến đây, bỏ cái gương này vào trong bình: "Thứ này rất tà ác, lão nạp muốn đem về, ngày ngày tụng kinh, tiêu trừ bớt oán khí."
Đối với cách làm của lão hoà thượng, tất nhiên Lê Chân không phản đối. Thứ này, vừa nhìn là biết là tà vật rất lợi hại, chắc chắn hắn sẽ không mang về nhà để tự khiến mình đau đầu, giao cho người chuyên nghiệp giải quyết mới đáng bớt lo.
Lúc trưởng thôn bị Lê Chân bọn họ vỗ cho tỉnh lại, ông sợ hãi đến mức định há miệng kêu to, Lê Chân lập tức chỉ vào đống thi thể bị đốt thành tro trên mặt đất, nói: "Không cần sợ, thủy quỷ đã bị bọn ta thu phục rồi, còn đằng kia là thi thể của những người bị chết oan dưới sông. Lát nữa các ngươi hãy đem thi thể của bọn họ đi an táng, cùng với nữ nhân bị tròng lồng heo, cũng nên đưa nàng đi an táng. Nếu có chuyện gì xảy ra, sau này trong thôn các ngươi có thêm tà vật nào phá nữa, không cần đến tìm bọn ta cầu cứu đâu."
Trong lòng Lê Chân rất phản cảm loại hình phạt tử hình trong thôn này, nếu không phải vì hắn không muốn nữ quỷ kia tiếp tục làm hại người vô tội, sợ nàng ảnh hưởng đến thôn trang của mình, thì hắn đã không thèm quản loại chuyện tầm phào này. Chuyện những người trong thôn sống hay chết, hết thảy đều do bọn họ tự tìm.
Trưởng thôn liên tục gật đầu, đang định đi, đột nhiên nhớ tới con heo mà ông mang đến, ông quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Đại sư, heo nhà ta đâu rồi?"
Lê Chân sửng sốt, lúc nãy đánh nhau lợi hại như vậy, con heo kia không có ai quản, hình như đã chạy mất rồi? Lỡ làm mất heo nhà người ta, Lê Chân có chút lúng túng, hắn ho một cái, đáp: "Lúc nãy ta không chú ý, không biết đã chạy đi đâu rồi."
Trưởng thôn "À" một tiếng, trong lòng vô cùng đau lòng, xem ra dù có tìm cũng không tìm được. Có điều, ông cũng không dám nói gì, người ta đã giúp ông diệt trừ thủy quỷ lợi hại như vậy, đó là ân cứu mạng rất lớn, một con heo thì tính là gì. Trưởng thôn lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra, khoảng năm mươi lượng bạc, số tiền này ở trong thôn là một số tiền lớn. Chỉ là, trong mắt Lê Chân thì không nhiều, Lê Chân cầm một nửa, rồi trích ra một phần hai, đưa cho trưởng thôn, xem như là tiền bồi thường con heo kia.
Trên đường trở về, Hồ Mao Mao hỏi Lê Chân, lần thứ hai rơi vào ảo cảnh, làm cách nào mà thoát ra nhanh vậy. Lê Chân nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Cũng nhờ vào đêm qua, chúng ta cùng nhau liên thủ. Ảo cảnh hẳn là do cái gương kia làm ra, lần đầu đã bị chúng ta phá, có lẽ vẫn chưa kịp hồi phục. Lần thứ hai, trong lúc nó thi triển, có lộ ra một chỗ sơ hở, ta dựa theo đó mà tấn công."
Hồ Mao Mao gật đầu: "Thật ra thứ này cũng không có gì lợi hại, chỉ có trận ảo cảnh mà nó tạo ra làm cho ta khá phiền. Chỉ cần phá được ảo cảnh, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng."
Lê Chân lắc đầu: "Ta vẫn cảm thấy cái gương này không đơn giản như vậy, có thể tự tạo ra ảo cảnh, còn có thể thao túng hồn phách, chỉ sợ thứ này là tà vật có cùng cấp bậc với Bạch Hổ."
Nói tới đây, trong lòng Lê Chân lại bắt đầu lo lắng, thứ kia tà như vậy, sao lại đột ngột xuất hiện ở nhân gian? Rốt cuộc thứ này đến từ đâu? Bị ai cố ý thả ra? Hay là giống như Bạch Hổ, nơi phong ấn xảy ra vấn đề? Khiến cho nó trốn thoát.
"Đúng rồi, những quỷ hồn kia, ngươi cũng muốn siêu độ cho bọn họ sao?" Hồ Mao Mao thuận miệng hỏi, Lê Chân vừa nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Không xong, lúc nãy chỉ lo ném gương cho lão hoà thượng Tịnh Thiện xử lý, mà quên mất mấy quỷ hồn kia, nhiều quỷ hồn như vậy, hắn phải siêu độ tới chừng nào mới xong?!
Bây giờ hối hận cũng vô dụng, Tịnh Thiện đã mang theo đồ đệ trở về, lão hoà thượng này có lẽ cũng sợ Lê Chân giao đám quỷ hồn kia cho ông, nên mới rời đi nhanh như vậy. Ngay cả chuyện thuyết phục Lê Chân xuất gia mà ông cũng ném qua một bên, thật là một lão cáo già.
Lê Chân cũng không định tìm tới cửa để nghe ông ta lải nhải, nhiều quỷ hồn như vậy, hắn đành phải từ từ mà siêu độ thôi.
Sau khi về nhà, Lê Chân nhờ Diệp Tố Nương mang Khoá Hồn Hoàn đi cất, chờ hắn nghỉ ngơi xong, sẽ đi siêu độ cho mấy quỷ hồn kia. Vẻ mặt của Diệp Tố Nương trông như muốn nói rồi lại thôi, Lê Chân ngáp một cái: "Có gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì."
"Ta cảm thấy rất bất công, những người trong thôn đó không phân rõ trắng đen, cứ như vậy tròng cô nương kia vào lồng heo. Không hề quan tâm đến nàng và đứa trẻ trong bụng của nàng, tận hai mạng người lận đó, vậy mà chủ nhân còn giúp bọn họ thu phục cô nương ấy." Diệp Tố Nương lộ ra sự căm hận, nàng chợt nhớ tới chuyện của mình, mọi sự trên trần gian luôn luôn bất công như vậy, rõ ràng các nàng mới là người bị hại, vậy mà phải gánh vác tội danh của người khác.
Lê Chân thở dài, cổ đại chính là như vậy, quá khắc nghiệt với nữ nhân. Dù qua mấy trăm năm sau, loại người như vậy vẫn rất nhiều, chỉ toàn nhắm vào nạn nhân.
Hắn cười đáp: "Ngươi cho rằng những người trong thôn không gặp báo ứng?"
"Bọn họ có thể gặp chuyện gì?" Diệp Tố Nương không hiểu.
"Con sông đó có nhiều người chết như vậy, bọn họ còn dùng nước sông đó sinh hoạt mỗi ngày, ngươi không thể cho rằng bọn họ sẽ không bị gì. Tà vật đó đã tràn ra chất lỏng dơ bẩn làm ô nhiễm nước sông, có lẽ người trong thôn đã bị ảnh hưởng hết rồi. Tuy chưa chết được, nhưng cơ thể sẽ dính bệnh tật, bị tà khí xâm nhập vào cơ thể, e rằng sau này rất khó có thể sinh được con nối dòng."
Tất nhiên Lê Chân đã nhìn ra, không ít thôn dân trong thôn đã bị nhiễm tà khí, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ sợ sau này mới có thể phát hiện ra. Ngay cả Tịnh Thiện cũng không lên tiếng, cũng không cho bọn họ biết cách giải quyết, có lẽ là ông cũng cảm thấy những người trong thôn nên gánh lấy nghiệt quả này.
Mấy ngày kế tiếp, gần như ngày nào Lê Chân cũng siêu độ cho quỷ hồn, oán khí trên người bọn họ bị tà vật kia tạo ra, vô cùng khó tiêu hủy. Ngay cả Diệp Tố Nương, lúc đó nếu không nhờ Lê Chân kịp thời thu hồi nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành thành viên của những quỷ hồn này.
Lê Chân siêu độ mấy ngày, đa số những quỷ hồn sau khi tiêu tán hết oán khí thì đã đi đầu thai, chỉ có nữ nhân bị tròng lồng heo không chịu rời đi, nàng muốn mang theo đứa trẻ đi cùng nàng. Nhưng khi Lê Chân thu hồi quỷ hồn, toàn là những người đã thành niên, không có đứa trẻ nào, cho dù có, cũng không thể nhỏ đến mức không ai thấy được.
Lê Chân chỉ có thể nói với nàng, ở đây không có hồn phách con của nàng, lúc nàng chết, đứa trẻ vẫn chưa thành hình, nên không có hồn phách. Nữ quỷ ngay ngốc nửa ngày, nửa ngày sau, mới hàm hồ nói một câu: "Thì ra tất cả đều là giả sao."
Nói xong câu đó, nàng xoay người rời đi. Lê Chân thở dài, chỉ sợ sau khi nàng chết đã bị tà vật kia lợi dụng, nàng cho rằng mình chết oan, bởi vì trong bụng còn đứa trẻ, nên mới có chấp niệm mạnh mẽ như vậy, e rằng tà vật kia đã lợi dụng điều này. Lúc Diệp Tố Nương xuống nước gặp nàng, chỉ thấy nữ quỷ này không ngừng si ngốc lẩm bẩm, chỉ biết bắt vật sống để nuôi thai nhi trong bụng, nhưng thứ mà nàng nuôi chỉ sợ là tà vật kia.
Sau khi siêu độ xong cho toàn bộ quỷ hồn, Lê Chân chỉ cảm thấy cả người mệt muốn chết. Từ lúc luyện tập ba mươi sáu chiêu thức cho đến nay, đã lâu rồi hắn không có cảm giác cực nhọc này. Hắn trở về phòng, vừa ngã đầu xuống là ngủ, trước khi ngủ, hắn còn cố ý dặn ngoại trừ những chuyện chuyện liên quan đến mạng người, những chuyện khác đừng tới làm phiền hắn.
Hắn không biết, trong lúc hắn ngủ hai ngày, nơi này đã xảy ra một chuyện lớn.
Chờ Lê Chân hay tin, chạy đến chùa Linh Ẩn, thì nơi đó đã cháy. Ngày nơi này cháy, lửa lớn đến mức cháy đỏ một vùng trời, các thôn dân gần đó đều chạy đến dập lửa, đa số các tăng nhân trong chùa đã thoát được, nhưng vẫn có không ít người chết trong đám cháy.
Sau khi Lê Chân nghe tin này, mí mắt của hắn lập tức giật hai cái. Lúc hắn chạy tới chùa Linh Ẩn, phát hiện nơi này đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, vẻ cổ xưa tao nhã ban đầu, bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn độn, khắp nơi toàn là gỗ bị đốt trụi, trong không khí bay ra mùi hôi nhàn nhạt, đó là mùi thi thể sau khi bị thiêu cháy.
Lê Chân tìm một tăng nhân, hỏi thăm tình hình của lão hoà thượng Tịnh Thiện, tăng nhân kia vô cùng thương tâm nói với hắn: "Tịnh Thiện sư thúc đã viên tịch rồi."
Viên tịch? Đã chết? Tại sao lại như vậy? Lê Chân gần như không tin, một lão hoà thượng khôn khéo như vậy, chỉ mới tách ra mấy ngày thôi mà? Hắn lại hỏi thêm vài người nữa, đáp án nhận được đều là Tịnh Thiện đã chết, còn có người mang hắn đến phòng của Tịnh Thiện, chỉ vào một chỗ, nói đó là nơi mà Tịnh Thiện đã viên tịch.
Lê Chân quan sát, hắn thấy mặt đất ở đó sạch sẽ hơn những chỗ khác, cũng có thể nhìn thấy hình người mơ hồ. Cái này chính là hiện trường, Lê Chân không tin Tịnh Thiện thật sự đã chết, hắn lại đi đến nơi đặt thi thể ở trong chùa, muốn được tận mắt nhìn thấy thi thể của Tịnh Thiện. Thân thủ của Tịnh Thiện ra sao, hắn biết rất rõ, trong số các cao thủ phàm nhân, chắc chắn trình độ của ông phải đứng đầu, người như vậy mà cũng trốn không thoát một đám cháy lớn?
Chờ Lê Chân chạy đến nơi đặt thi thể, hắn đành phải tin lão hoà thượng đã chết thật rồi. Không phải bị thiêu chết, mà là bị sặc chết, nét mặt vẫn còn nét an tường. Thật không ngờ, một nhân vật như vậy mà cũng không tránh được một đám cháy lớn.
Ban đầu, Lê Chân vốn không có ấn tượng tốt với Tịnh Thiện, cho dù đã từng hợp tác một lần, cũng chỉ là một mối quan hệ hời hợt mà thôi. Lần này xác định đối phương thật sự đã chết, trong lòng chỉ dâng lên một chút đồng tình.
Cảm khái không bao lâu, Lê Chân lại đột nhiên nghĩ tới tà vật mà hắn đã giao cho Tịnh Thiện. Lão hoà thượng đã viên tịch, vậy món đồ kia đâu? Thứ đó đang ở nơi nào, Lê Chân thử kiểm tra trên người Tịnh Thiện, không thấy cái gương kia, hắn lại đến phòng của ông tìm nửa buổi, cũng không tìm được tung tích của nó. Ngay cả hoả hồ cũng không thiêu hủy được nó, hẳn là lửa bình thường cũng không làm gì được.
"Khóa Hồn Hoàn!" Phía trên đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Chân, Diệp Tố Nương vô cùng mừng rỡ nhìn viên ngọc khắc dấu trận pháp vừa rơi vào trong nước, sau đó hút nàng vào bên trong.
Sau khi trở lại bờ, một lần nữa, Lê Chân lại nhốt Diệp Tố Nương vào một viên ngọc khác, thực thể của nàng lập tức khôi phục trở lại.
"Nữ quỷ kia không có gì ghê gớm, nàng vẫn chưa ra khỏi thể xác, oán khí thì vô cùng nồng đậm, hình như đã không còn thần trí gì nữa, chỉ vô thức kéo người xuống nước. Ngoài ra, nàng còn có thể thải ra một loại chất lỏng màu đen, khi thứ đó đến gần ta, nó sẽ khiến cho ta dần dần mất đi thần trí, chỉ nhớ mỗi oán hận trước khi chết, còn những chuyện khác thì không nhớ được."
Lúc Diệp Tố Nương kể lại những việc này, trong lòng vẫn còn hơi kinh hãi, chưa ổn định được. Sau khi đánh mất thần trí, nàng mới một lần nữa cảm nhận được cảm giác khi bị oán khí bao quanh, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Chất lỏng màu đen? Lê Chân nhớ lại chuyện bất ngờ xảy ra vào đêm qua, trong ảo cảnh cũng có rất nhiều chất lỏng màu đen xuất hiện, hoá ra thứ đó là của nữ quỷ sao?
Phải nghĩ biện pháp dụ nữ quỷ kia lên bờ mới được, Lê Chân nói với Diệp Tố Nương: "Ngươi đi tìm một con vật còn sống mang đến đây, ta muốn thử xem dùng động vật sống có thể dụ nữ quỷ kia lên bờ không."
Diệp Tố Nương gật đầu, không bao lâu sau, trưởng thôn cũng đến đây, sau lưng còn có một con heo. Diệp Tố Nương đã trực tiếp đi đến thôn Tú Sơn để xin trưởng thôn một con vật còn sống, trưởng thôn vốn không quen Diệp Tố Nương, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ mà thả con heo của mình ra ngoài. Đến lúc nhìn thấy thật sự là đồng minh của Lê Chân, ông mới yên tâm.
"Tiên nhân, các ngài xem con heo này dùng được không?" Trưởng thôn có hơi đau lòng nhìn con heo của mình, nhưng nếu có thể diệt trừ được thủy quỷ, con heo của ông cũng coi như đáng giá.
Tịnh Thiện nhìn con heo sắp bị đưa đi làm mồi dụ, ông nhắm mắt, khẽ lui lại mấy bước: "A di đà phật, thiện tai thiện tai." Đúng là không nên nhìn thì tốt hơn.
Lê Chân liếc mắt nhìn ông một cái, không ngờ ông vẫn còn có tâm trạng thương cảm cho một con heo. Hắn không có lòng tốt như Tịnh Thiện, sau khi cột heo vào dây thừng, hắn lập tức ném xuống sông.
Thật ra Lê Chân vẫn chưa trói heo lại, hắn chỉ tuỳ tiện buộc dây thừng vào bụng của nó. Con heo này cũng có bản năng cầu sinh, mới vừa rơi xuống nước, nó còn hơi luống cuống một chút, một lát sau mới tự mình bơi lên.
Nhìn nó lên bờ, Lê Chân nhặt một cây gậy, trực tiếp đánh nó bay xuống sông.
Trưởng thôn: "..."
Lúc Tịnh Thiện định nhắc nhở Lê Chân không nên ngược đãi động vật, trên sông đột ngột nổi lên sóng nước. Con heo kia chưa kịp kêu được tiếng nào, đã bị kéo vào trong nước.
Lê Chân híp mắt: "Tới rồi." Sau đó, hắn lập tức duỗi tay kéo dây thừng lên.
Dưới sông có một lực kéo rất mạnh, Lê Chân cảm thấy như đang có bảy tám thanh niên khoẻ mạnh, hợp lực kéo con heo kia xuống nước. Hắn thở ra một hơi, lại tăng thêm lực đạo, tận lực kéo nó lên mặt nước.
Tịnh Thiện nhìn dây thừng trong tay Lê Chân, dưới ánh nắng mặt trời, dây thừng loé lên tia sáng nhỏ, ông không khỏi gật đầu, nói: "Xem ra dây thừng của thí chủ là một vật phi phàm."
Dây thừng này chính là tơ nhện mà năm đó Lê Chân bọn họ giết nhện yêu rồi mang tơ về, vì trong Lê Gia không có ai biết làm đồ thủ công, nên không ai động tới. Sau này, Diệp Tố Nương gia nhập, mới dệt tơ nhện thành vải, may thành một số quần áo. Còn dư lại, nàng làm cho Lê Chân một sợi dây thừng, dĩ nhiên thứ này không phải là vật bình thường, đừng nói kéo co với thủy quỷ, dù trói tà vật trăm năm cũng không thành vấn đề.
Lê Chân không rảnh nói chuyện phiếm với ông, sức lực của tà vật ở dưới nước lớn khủng khiếp, hắn nghẹn đến mức cả mặt đỏ lên, Hồ Mao Mao nhanh chóng chạy tới giúp hắn một tay. Ngay lập tức, con heo được kéo lên bờ, Lê Chân nhìn xuống mặt nước, không có động tĩnh, đợi cho con heo kia thở được hai ngụm, hắn mới tiếp tục ném xuống sông.
Trưởng thôn: "..."
Lần thứ hai Lê Chân kéo nó lên bờ, vòng bụng của nó bị siết rất chặt, nhưng ý chí muốn sống của nó vẫn rất kiên cường. Lần này, hắn đến gần mặt nước thử thăm dò một chút, vừa nhìn, lập tức đối diện với một khuôn mặt quỷ vặn vẹo, bên cạnh còn xuất hiện hơn mười khuôn mặt trắng bệch của người chết, chắc là nó muốn cho toàn quân ra trận.
Ta đang chờ ngươi đây, hai lần vừa rồi là Lê Chân muốn chọc giận thủy quỷ. Căn cứ theo tình hình mà Diệp Tố Nương thăm dò, nữ quỷ này rất cần người sống, nên hắn mới thử dùng động vật để thăm dò, dù sao con heo này cũng còn sống, trên người có dương khí. Thần trí của nữ quỷ không còn minh mẫn, hẳn sẽ không phân biệt được, chờ đến lúc nó ra tay bắt vật sống xuống sông, nhưng vật sống lại chạy thoát, đối với nó mà nói, chắc chắn sẽ cực kỳ không cam lòng.
Lê Chân còn ném liên tiếp hai lần, nhưng không để cho nó bắt được, tất nhiên sẽ chọc cho nó giận đến mức từ dưới đáy sông trồi lên. Chỉ là, hắn không nghĩ tới, nó lại mang thêm mấy tiểu đệ của mình.
Đến hết thì tốt, Lê Chân rút Hỏa Vân Đao, nhắm ngay ngực của nữ quỷ mà đâm.
Mặc dù thần trí của nữ quỷ đã trở nên mơ hồ, nhưng nó vẫn biết sợ hãi, sát khí mãnh liệt trên Hoả Vân Đao doạ nó sợ đến mức muốn trở lại đáy sông. Hồ Mao Mao đã sớm canh chừng ở bên cạnh, y vung roi, kéo nó quăng lên bờ.
Đối với một thủy quỷ, tuỳ tiện lên bờ vào ban ngày, chính là bất lợi rất lớn. Bây giờ nó đã bị bọn họ kéo lên bờ, đành phải liều mạng một phen.
Đường đao của Lê Chân chỉ nhắm vào ngực của nó, trưởng thôn ở bên cạnh bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân cẳng không ngừng run rẩy, không thể đứng thẳng được. Tất nhiên, ông đã nhận ra nữ nhân này chính là thiếu phụ từng bị thôn dân tròng lồng heo. Hiện tại, nàng từ dưới nước lên bờ, chẳng hề xinh đẹp một chút nào, mà chỉ có khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Hình như nữ quỷ này không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời, lúc Lê Chân chém tới, động tác của nó rõ ràng đã chậm hơn, trên cánh tay có không ít vết chém. Dù bị Lê Chân chém trúng, nhưng chỉ tước rớt thịt thối trên tay nó thôi.
Ngay sau đó, ngực của nó bỗng chốc phồng lên, hình như có thứ gì đó đang rục rịch bên dưới lớp quần áo của nó.
Lê Chân đã sớm thả tinh thần lực ra, lần này trong cảm giác tinh thần lực của hắn, trên người nữ quỷ kia vẫn không có bất kỳ dao động tinh thần nào. Nói cách khác, thứ mà nó đang giấu ở trong ngực, không phải là vật sống.
Là một con quỷ khác, hay là cái gì? Lê Chân nhìn chằm chằm cái thứ kia, còn Hồ Mao Mao và lão hoà thượng Tịnh Thiện ở bên kia thì không rảnh để ý đến hắn, bọn họ đang bận giao đấu với đám thi thể cũng bị kéo lên bờ.
Trưởng thôn nhìn thấy cháu trai của ông cũng ở trong đó, đang giao đấu với Hồ Mao Mao, bọn họ còn sử dụng mấy chiêu thức mà ông chưa thấy qua bao giờ.
Nữ quỷ bị đẩy mạnh một cái văng về phía sau, từ trong ngực lại có chất lỏng màu đen tràn ra, xung quanh lại một lần nữa trở nên vô cùng yên tĩnh. Lê Chân phát hiện, hình như mình lại rơi vào ảo cảnh giống như ngày hôm qua.
Chỉ là, đêm qua xuất hiện hai màu đen đỏ đan xen nhau. Còn lần này, không gian xung quanh chỉ tồn tại duy nhất một màu đỏ, trên không trung là màu đỏ sậm. Con sông trước mặt hắn cũng thay đổi, nước sông biến thành màu đỏ sậm, Hồ Mao Mao và Tịnh Thiện đang khổ sở giãy giụa ở giữa sông. Không ngờ lần này ảo cảnh còn có thể tạo ra ảo giác, mặc dù trong lòng Lê Chân biết Hồ Mao Mao sẽ không dễ dàng rơi xuống sông như vậy, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, lửa giận của hắn vẫn không kiềm được, bắt đầu dâng lên.
Nữ quỷ trong ảo cảnh giống như đã thoát được ánh nắng mặt trời chết tiệt, nó mang theo khuôn mặt vặn vẹo của mình tấn công hắn.
Đường đao của Lê Chân chém tới xương cốt, chém rớt tay chân của nữ quỷ, nhưng nữ quỷ này chỉ nở một nụ cười quỷ dị. Từ những chỗ bị đứt tràn ra rất nhiều chất lỏng màu đen, chúng nhanh chóng đọng lại, biến thành hai cánh tay quỷ đen sì. Hai cánh tay đó giống như hai lưỡi dao, lúc Hoả Vân Đao chém lên chỉ có âm thanh "keng keng" phát ra không ngừng.
Lê Chân nhíu mày, xem ra phải phá ảo cảnh này mới được. Trong lúc hắn đang cân nhắc, khoé mắt của hắn đột nhiên quét đến một cái bóng rất bất bình thường, ẩn sau một thân cây gần bờ sông, là một cái bóng màu xanh lục. Cái bóng đó rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng nửa bàn tay, đang lấp ló dưới một góc khuất sau thân cây. Nếu không phải hắn tình cờ nhìn đến góc khuất kia, quả thật sẽ rất khó phát hiện ra thứ đó.
Hiện tại, màu sắc chủ đạo trong ảo cảnh là màu đỏ, vậy cái bóng màu xanh lục kia rốt cuộc là cái gì? Lê Chân không nghĩ nhiều, hắn lập tức xách đao lên, nhắm cái bóng kia chém tới. Nữ quỷ thấy vậy, lập tức gia tăng tốc độ, rơi xuống trước mặt Lê Chân.
Hành động chặn đường rõ ràng như thế này, khiến cho Lê Chân càng thêm xác định cái bóng màu lục kia nhất định có vấn đề. Hắn phun một ngụm máu lên Hoả Vân Đao, đánh nữ quỷ văng ra ngoài. Tiếp theo, hắn lập tức vọt tới thân cây, giơ đao lên, chém xuống. Sau đó, khung cảnh xung quanh vang lên tiếng "răng rắc", giống như có thứ gì đó vừa vỡ ra.
Trời đất bắt đầu vặn vẹo, vết rạn xuất hiện ở khắp nơi, ảo cảnh màu đỏ biến thành từng mảnh nhỏ, từ trên không trung rơi xuống, sau đó hoá thành khói đen, so với tình hình ngày hôm qua cũng không khác lắm.
Lần này, sau khi một lần nữa thoát ra khỏi ảo cảnh, Lê Chân phát hiện không biết từ khi nào mình đã đứng ở bờ sông. Cách đó không xa, Hồ Mao Mao đang chuẩn bị phóng hoả, thấy hắn đã xuất hiện trở lại, y lập tức phóng hoả hồ về phía những thi thể giữa sông, trong không khí bay đến mùi tanh tưởi nồng đậm, còn trưởng thôn thì đã sớm bị doạ hôn mê.
Những thi thể ở giữa sông điên cuồng giãy giụa trong ngọn lửa, trông không khác gì người sống, chỉ tiếc những thứ đó chỉ là ảo giác thôi.
Còn cái thứ vừa ngo ngoe rục rịch trong ngực nữ quỷ thì yên tĩnh hơn rất nhiều, hình như nó đang bị thương rất nặng. Lê Chân trực tiếp bước tới, thanh đao của hắn cắt ngang qua cổ nữ quỷ, đầu của nữ quỷ bị cắt rồi rơi xuống đất, nhưng thân thể thì không có vấn đề gì.
Nó giơ móng vuốt, nhanh chóng bay tới chỗ Lê Chân. Lê Chân lập tức lật cổ tay, Hoả Vân Đao trực tiếp cắm vào phần cổ bị đứt lìa, "phập" một tiếng, thanh đao dài hơn một thước cắm sâu vào trong da thịt, gần như vào toàn bộ. Lê Chân lại dùng lực, lưỡi dao trực tiếp cắt nát ngực, chui ra.
Sau khi xong việc, hắn phát hiện bên trong là một cái gương màu đen được khảm trong ngực của nó. Cái gương này khá nhỏ, cỡ một nắm tay, trên mặt gương còn xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo. Lê Chân nhíu mày, xem ra chính là thứ này đang giở trò quỷ.
Dù hắn đã xác định thứ này đang giở trò quỷ, nhưng không dám chạm vào. Hồ Mao Mao thử phóng hoả hồ, hình như mặt gương có thể cảm nhận được, mặt người bên trong trồi lên, nó kêu gào thảm thiết, quằn quại trong ngọn lửa, có lẽ không chịu nổi sự thống khổ này.
Lê Chân vừa nhìn là biết, quỷ hồn này bị gương giam lại, hắn lập tức quăng Khoá Hồn Hoàn ra, thu phục quỷ hồn trong mặt gương. Chỉ là, cái gương này có sức mạnh quá lớn, khoá chặt người bên trong không buông.
Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì? Lê Chân nhíu mày, Tịnh Thiện từ phía sau đứng dậy: "Lê thí chủ, hay là, để cho lão nạp thử đi."
Người chuyên nghiệp có thủ thuật chuyên nghiệp, Lê Chân không định giành với ông, hắn lùi ra sau một bước, chờ Tịnh Thiện ra trận.
Ông ngồi xếp bằng, bắt đầu niệm kinh, tinh thần lực của Lê Chân lại nảy sinh sự cộng hưởng với kinh văn của ông, giống như một toà tháp chuông vàng. Âm thanh tụng kinh khiến cho tinh thần của ông có chút chấn động, thật là một thủ pháp lợi hại.
Quỷ hồn ngưng tụ trên mặt gương theo âm thanh tụng kinh, một làn khói từ mặt gương nhẹ nhàng bay ra. Lúc này đã là chính ngọ, quỷ hồn vừa bay ra, tức khắc bị thái dương trên đầu gây thương tích, kêu rên không ngừng, Lê Chân đưa cho bọn họ Khoá Hồn Hoàn để thu hồi quỷ hồn.
Thu hồi xong, trong mặt gương chỉ còn lại một hồn phách, chính là hồn phách của nữ nhân dưới đáy sông. Nàng mờ mịt bay ra từ trong gương, không cảm nhận được ánh nắng đang khiến cho mình bị thương, chỉ mờ mịt hỏi: "Con của ta đâu? Con của ta đâu?"
Lê Chân không có kiên nhẫn nghe nàng lải nhải, hắn dùng Khoá Hồn Hoàn thu hồi nàng lại.
Sau khi mất đi hồn phách, gương rơi xuống đất, biến thành một chiếc gương bình thường. Lê Chân bọn họ không trực tiếp nhặt lên, cái gương này đã dính tà khí, e rằng thuỷ quỷ đã dựa vào nó để gây nên sóng gió ở nơi này. Dù đã không còn hồn phách, nhưng cũng không thể coi thường cái gương này. Bị hoả hồ nung lâu như vậy, vậy mà không có một chút tổn hại nào, rất hiển nhiên, tà khí trong này không dễ bị loại bỏ.
Tịnh Thiện lệnh cho đồ đệ Hư Chiếu của ông trở về lấy cái bình bằng đồng thau đến đây, bỏ cái gương này vào trong bình: "Thứ này rất tà ác, lão nạp muốn đem về, ngày ngày tụng kinh, tiêu trừ bớt oán khí."
Đối với cách làm của lão hoà thượng, tất nhiên Lê Chân không phản đối. Thứ này, vừa nhìn là biết là tà vật rất lợi hại, chắc chắn hắn sẽ không mang về nhà để tự khiến mình đau đầu, giao cho người chuyên nghiệp giải quyết mới đáng bớt lo.
Lúc trưởng thôn bị Lê Chân bọn họ vỗ cho tỉnh lại, ông sợ hãi đến mức định há miệng kêu to, Lê Chân lập tức chỉ vào đống thi thể bị đốt thành tro trên mặt đất, nói: "Không cần sợ, thủy quỷ đã bị bọn ta thu phục rồi, còn đằng kia là thi thể của những người bị chết oan dưới sông. Lát nữa các ngươi hãy đem thi thể của bọn họ đi an táng, cùng với nữ nhân bị tròng lồng heo, cũng nên đưa nàng đi an táng. Nếu có chuyện gì xảy ra, sau này trong thôn các ngươi có thêm tà vật nào phá nữa, không cần đến tìm bọn ta cầu cứu đâu."
Trong lòng Lê Chân rất phản cảm loại hình phạt tử hình trong thôn này, nếu không phải vì hắn không muốn nữ quỷ kia tiếp tục làm hại người vô tội, sợ nàng ảnh hưởng đến thôn trang của mình, thì hắn đã không thèm quản loại chuyện tầm phào này. Chuyện những người trong thôn sống hay chết, hết thảy đều do bọn họ tự tìm.
Trưởng thôn liên tục gật đầu, đang định đi, đột nhiên nhớ tới con heo mà ông mang đến, ông quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Đại sư, heo nhà ta đâu rồi?"
Lê Chân sửng sốt, lúc nãy đánh nhau lợi hại như vậy, con heo kia không có ai quản, hình như đã chạy mất rồi? Lỡ làm mất heo nhà người ta, Lê Chân có chút lúng túng, hắn ho một cái, đáp: "Lúc nãy ta không chú ý, không biết đã chạy đi đâu rồi."
Trưởng thôn "À" một tiếng, trong lòng vô cùng đau lòng, xem ra dù có tìm cũng không tìm được. Có điều, ông cũng không dám nói gì, người ta đã giúp ông diệt trừ thủy quỷ lợi hại như vậy, đó là ân cứu mạng rất lớn, một con heo thì tính là gì. Trưởng thôn lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra, khoảng năm mươi lượng bạc, số tiền này ở trong thôn là một số tiền lớn. Chỉ là, trong mắt Lê Chân thì không nhiều, Lê Chân cầm một nửa, rồi trích ra một phần hai, đưa cho trưởng thôn, xem như là tiền bồi thường con heo kia.
Trên đường trở về, Hồ Mao Mao hỏi Lê Chân, lần thứ hai rơi vào ảo cảnh, làm cách nào mà thoát ra nhanh vậy. Lê Chân nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Cũng nhờ vào đêm qua, chúng ta cùng nhau liên thủ. Ảo cảnh hẳn là do cái gương kia làm ra, lần đầu đã bị chúng ta phá, có lẽ vẫn chưa kịp hồi phục. Lần thứ hai, trong lúc nó thi triển, có lộ ra một chỗ sơ hở, ta dựa theo đó mà tấn công."
Hồ Mao Mao gật đầu: "Thật ra thứ này cũng không có gì lợi hại, chỉ có trận ảo cảnh mà nó tạo ra làm cho ta khá phiền. Chỉ cần phá được ảo cảnh, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng."
Lê Chân lắc đầu: "Ta vẫn cảm thấy cái gương này không đơn giản như vậy, có thể tự tạo ra ảo cảnh, còn có thể thao túng hồn phách, chỉ sợ thứ này là tà vật có cùng cấp bậc với Bạch Hổ."
Nói tới đây, trong lòng Lê Chân lại bắt đầu lo lắng, thứ kia tà như vậy, sao lại đột ngột xuất hiện ở nhân gian? Rốt cuộc thứ này đến từ đâu? Bị ai cố ý thả ra? Hay là giống như Bạch Hổ, nơi phong ấn xảy ra vấn đề? Khiến cho nó trốn thoát.
"Đúng rồi, những quỷ hồn kia, ngươi cũng muốn siêu độ cho bọn họ sao?" Hồ Mao Mao thuận miệng hỏi, Lê Chân vừa nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Không xong, lúc nãy chỉ lo ném gương cho lão hoà thượng Tịnh Thiện xử lý, mà quên mất mấy quỷ hồn kia, nhiều quỷ hồn như vậy, hắn phải siêu độ tới chừng nào mới xong?!
Bây giờ hối hận cũng vô dụng, Tịnh Thiện đã mang theo đồ đệ trở về, lão hoà thượng này có lẽ cũng sợ Lê Chân giao đám quỷ hồn kia cho ông, nên mới rời đi nhanh như vậy. Ngay cả chuyện thuyết phục Lê Chân xuất gia mà ông cũng ném qua một bên, thật là một lão cáo già.
Lê Chân cũng không định tìm tới cửa để nghe ông ta lải nhải, nhiều quỷ hồn như vậy, hắn đành phải từ từ mà siêu độ thôi.
Sau khi về nhà, Lê Chân nhờ Diệp Tố Nương mang Khoá Hồn Hoàn đi cất, chờ hắn nghỉ ngơi xong, sẽ đi siêu độ cho mấy quỷ hồn kia. Vẻ mặt của Diệp Tố Nương trông như muốn nói rồi lại thôi, Lê Chân ngáp một cái: "Có gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng làm gì."
"Ta cảm thấy rất bất công, những người trong thôn đó không phân rõ trắng đen, cứ như vậy tròng cô nương kia vào lồng heo. Không hề quan tâm đến nàng và đứa trẻ trong bụng của nàng, tận hai mạng người lận đó, vậy mà chủ nhân còn giúp bọn họ thu phục cô nương ấy." Diệp Tố Nương lộ ra sự căm hận, nàng chợt nhớ tới chuyện của mình, mọi sự trên trần gian luôn luôn bất công như vậy, rõ ràng các nàng mới là người bị hại, vậy mà phải gánh vác tội danh của người khác.
Lê Chân thở dài, cổ đại chính là như vậy, quá khắc nghiệt với nữ nhân. Dù qua mấy trăm năm sau, loại người như vậy vẫn rất nhiều, chỉ toàn nhắm vào nạn nhân.
Hắn cười đáp: "Ngươi cho rằng những người trong thôn không gặp báo ứng?"
"Bọn họ có thể gặp chuyện gì?" Diệp Tố Nương không hiểu.
"Con sông đó có nhiều người chết như vậy, bọn họ còn dùng nước sông đó sinh hoạt mỗi ngày, ngươi không thể cho rằng bọn họ sẽ không bị gì. Tà vật đó đã tràn ra chất lỏng dơ bẩn làm ô nhiễm nước sông, có lẽ người trong thôn đã bị ảnh hưởng hết rồi. Tuy chưa chết được, nhưng cơ thể sẽ dính bệnh tật, bị tà khí xâm nhập vào cơ thể, e rằng sau này rất khó có thể sinh được con nối dòng."
Tất nhiên Lê Chân đã nhìn ra, không ít thôn dân trong thôn đã bị nhiễm tà khí, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ sợ sau này mới có thể phát hiện ra. Ngay cả Tịnh Thiện cũng không lên tiếng, cũng không cho bọn họ biết cách giải quyết, có lẽ là ông cũng cảm thấy những người trong thôn nên gánh lấy nghiệt quả này.
Mấy ngày kế tiếp, gần như ngày nào Lê Chân cũng siêu độ cho quỷ hồn, oán khí trên người bọn họ bị tà vật kia tạo ra, vô cùng khó tiêu hủy. Ngay cả Diệp Tố Nương, lúc đó nếu không nhờ Lê Chân kịp thời thu hồi nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ trở thành thành viên của những quỷ hồn này.
Lê Chân siêu độ mấy ngày, đa số những quỷ hồn sau khi tiêu tán hết oán khí thì đã đi đầu thai, chỉ có nữ nhân bị tròng lồng heo không chịu rời đi, nàng muốn mang theo đứa trẻ đi cùng nàng. Nhưng khi Lê Chân thu hồi quỷ hồn, toàn là những người đã thành niên, không có đứa trẻ nào, cho dù có, cũng không thể nhỏ đến mức không ai thấy được.
Lê Chân chỉ có thể nói với nàng, ở đây không có hồn phách con của nàng, lúc nàng chết, đứa trẻ vẫn chưa thành hình, nên không có hồn phách. Nữ quỷ ngay ngốc nửa ngày, nửa ngày sau, mới hàm hồ nói một câu: "Thì ra tất cả đều là giả sao."
Nói xong câu đó, nàng xoay người rời đi. Lê Chân thở dài, chỉ sợ sau khi nàng chết đã bị tà vật kia lợi dụng, nàng cho rằng mình chết oan, bởi vì trong bụng còn đứa trẻ, nên mới có chấp niệm mạnh mẽ như vậy, e rằng tà vật kia đã lợi dụng điều này. Lúc Diệp Tố Nương xuống nước gặp nàng, chỉ thấy nữ quỷ này không ngừng si ngốc lẩm bẩm, chỉ biết bắt vật sống để nuôi thai nhi trong bụng, nhưng thứ mà nàng nuôi chỉ sợ là tà vật kia.
Sau khi siêu độ xong cho toàn bộ quỷ hồn, Lê Chân chỉ cảm thấy cả người mệt muốn chết. Từ lúc luyện tập ba mươi sáu chiêu thức cho đến nay, đã lâu rồi hắn không có cảm giác cực nhọc này. Hắn trở về phòng, vừa ngã đầu xuống là ngủ, trước khi ngủ, hắn còn cố ý dặn ngoại trừ những chuyện chuyện liên quan đến mạng người, những chuyện khác đừng tới làm phiền hắn.
Hắn không biết, trong lúc hắn ngủ hai ngày, nơi này đã xảy ra một chuyện lớn.
Chờ Lê Chân hay tin, chạy đến chùa Linh Ẩn, thì nơi đó đã cháy. Ngày nơi này cháy, lửa lớn đến mức cháy đỏ một vùng trời, các thôn dân gần đó đều chạy đến dập lửa, đa số các tăng nhân trong chùa đã thoát được, nhưng vẫn có không ít người chết trong đám cháy.
Sau khi Lê Chân nghe tin này, mí mắt của hắn lập tức giật hai cái. Lúc hắn chạy tới chùa Linh Ẩn, phát hiện nơi này đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, vẻ cổ xưa tao nhã ban đầu, bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn độn, khắp nơi toàn là gỗ bị đốt trụi, trong không khí bay ra mùi hôi nhàn nhạt, đó là mùi thi thể sau khi bị thiêu cháy.
Lê Chân tìm một tăng nhân, hỏi thăm tình hình của lão hoà thượng Tịnh Thiện, tăng nhân kia vô cùng thương tâm nói với hắn: "Tịnh Thiện sư thúc đã viên tịch rồi."
Viên tịch? Đã chết? Tại sao lại như vậy? Lê Chân gần như không tin, một lão hoà thượng khôn khéo như vậy, chỉ mới tách ra mấy ngày thôi mà? Hắn lại hỏi thêm vài người nữa, đáp án nhận được đều là Tịnh Thiện đã chết, còn có người mang hắn đến phòng của Tịnh Thiện, chỉ vào một chỗ, nói đó là nơi mà Tịnh Thiện đã viên tịch.
Lê Chân quan sát, hắn thấy mặt đất ở đó sạch sẽ hơn những chỗ khác, cũng có thể nhìn thấy hình người mơ hồ. Cái này chính là hiện trường, Lê Chân không tin Tịnh Thiện thật sự đã chết, hắn lại đi đến nơi đặt thi thể ở trong chùa, muốn được tận mắt nhìn thấy thi thể của Tịnh Thiện. Thân thủ của Tịnh Thiện ra sao, hắn biết rất rõ, trong số các cao thủ phàm nhân, chắc chắn trình độ của ông phải đứng đầu, người như vậy mà cũng trốn không thoát một đám cháy lớn?
Chờ Lê Chân chạy đến nơi đặt thi thể, hắn đành phải tin lão hoà thượng đã chết thật rồi. Không phải bị thiêu chết, mà là bị sặc chết, nét mặt vẫn còn nét an tường. Thật không ngờ, một nhân vật như vậy mà cũng không tránh được một đám cháy lớn.
Ban đầu, Lê Chân vốn không có ấn tượng tốt với Tịnh Thiện, cho dù đã từng hợp tác một lần, cũng chỉ là một mối quan hệ hời hợt mà thôi. Lần này xác định đối phương thật sự đã chết, trong lòng chỉ dâng lên một chút đồng tình.
Cảm khái không bao lâu, Lê Chân lại đột nhiên nghĩ tới tà vật mà hắn đã giao cho Tịnh Thiện. Lão hoà thượng đã viên tịch, vậy món đồ kia đâu? Thứ đó đang ở nơi nào, Lê Chân thử kiểm tra trên người Tịnh Thiện, không thấy cái gương kia, hắn lại đến phòng của ông tìm nửa buổi, cũng không tìm được tung tích của nó. Ngay cả hoả hồ cũng không thiêu hủy được nó, hẳn là lửa bình thường cũng không làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.