Chương 77
Đại Giả Phát
03/11/2020
Editor: Aubrey.
Thông đạo càng ngày càng sâu, ban đầu chỉ cho phép một hai người vào, nhưng càng vào sâu, mới phát hiện thông đạo này cao tận hai ba trượng. Tối đen như mực, đột nhiên, trước mặt xuất hiện mấy bộ xương rơi trên mặt đất, hạc nhỏ dừng lại, trước mặt nó có rất nhiều xương khô. Trong lúc Trạch Vân định cẩn thận quan sát, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, hạc nhỏ bùm một tiếng, bị hủy.
Trạch Vân lập tức mở bừng mắt: "Ta phát hiện phía trước có rất nhiều hài cốt! Con hạc của ta không biết vì sao bị hủy rồi!"
Hài cốt? Ba người nhất trí, quyết định đi về phía trước tra xét, Hoàng Hoả vẫn đang ở trong bộ dạng gà con, ngồi tư thế ấp trứng trên đầu Lê Chân, toàn thân nổi bật với bộ lông tím. Hoàng Hoả như vậy ở dưới ánh nắng mặt trời thì bình thường, nhưng khi ở trong bóng tối, thì sẽ thấy bộ lông của nó như đang phát sáng, giống như một cái bóng đèn nhỏ vậy. Cả ba đều là người tu chân, thị lực cực kỳ tốt, cộng với nhờ có Hoàng Hoả mà bọn họ dễ nhìn đường trong thông đạo hơn.
Rất nhanh, cả ba đã đến chỗ Trạch Vân phát hiện ra hài cốt, Lê Chân cầm đao chọt một bộ xương, màu sắc của chúng hơi ngả vàng, độ cứng cũng không tồi, vẫn còn dư lại mùi thối rữa. Phía trước, trên mặt đất toàn là hài cốt rải rác, rậm rạp chồng chất, cao khoảng nửa thước.
Bộ lông trên người Hoàng Hoả đột ngột dựng lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn mấy đốm lửa ma trơi xanh mơn mởn không biết bay ra từ nơi nào. Lửa ma trơi không mang độ ấm, khiến cho độ ấm trong thông đạo giảm xuống mấy phần. Trạch Vân không chần chờ, huơ một kiếm, những đốm lửa ma trơi bị chém nát thành bột phấn màu xanh lục, từ trên không trung rơi ào ào xuống đất.
Bột phấn màu xanh lục này là gì? Lê Chân đang định đến xem kỹ nó là gì, chợt phát hiện bột phấn bám trên hài cốt nhanh chóng biến đổi. Tiếp theo, những đốm lửa ma trơi trồi ra từ hài cốt, bay lên. Lê Chân rùng mình, nếu để cho cái thứ này lan ra, chỉ sợ đám ma trơi quỷ dị này sẽ bao trùm toàn bộ thông đạo, nếu để nó dính lên người...
Nghĩ đến đây, Lê Chân lập tức ra lệnh Hoàng Hoả đốt sạch hài cốt, nhưng hài cốt thì không có linh khí, Hoàng Hoả có chút không tình nguyện. Nó đậu lên một bộ hài cốt, biến thành ngọn lửa, thế lửa lập tức lan tràn như một cánh đồng đang bốc cháy, toàn bộ hài cốt bị Hoàng Hoả thiêu thành tro.
Tốc độ thiêu của Hoàng Hoả cực nhanh, gần như tất cả hài cốt đầy rẫy trong thông đạo đã bị nó thiêu sạch sẽ, còn đám ma trơi đang lơ lửng trên không trung, Lê Chân huơ đao một cái, chém chúng thành bột phấn. Hoàng Hoả bay về, trở lại thành hình dạng gà con, ủy khuất nhìn Lê Chân, bất mãn vì hắn cho nó ăn một món khó ăn như vậy, Lê Chân giơ tay xoa đầu nói: "Lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho ngươi."
Trạch Vân thì tìm được con hạc nhỏ của mình, trên đó dính bột phấn màu xanh lục, xem ra vừa mới bị đám ma trơi kia hủy.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, một bóng ma xuất hiện sau lưng bọn họ, liếm bột phấn trên mặt đất, chờ nó liếm xong, lại chậm rãi di chuyển về phía trước.
Đi không bao lâu, đột nhiên thông đạo bị chặt đứt, trước mặt ba người là một u cốc hắc ám, u cốc này còn sâu không thấy đáy. Với thị lực của ba người bọn họ, không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu, mà đối diện thông đạo là một cánh cửa đá, trên cửa được vẽ vô số ác quỷ, cặp mắt của bọn chúng như đang nhìn thẳng vào ba người họ vậy. Lê Chân hỏi Trạch Vân và Hồ Mao Mao, bọn họ cũng có cảm giác như vậy. Đột nhiên, không biết từ nơi nào có tiếng lộc cộc truyền đến, như có ai đang đẩy thứ gì đó.
"Các ngươi có nghe thấy gì không?" Lê Chân vừa dứt lời, trên cửa đá ở đối diện, vô số ác quỷ bay ra, dừng trên không trung một lúc, sau đó lập tức nhào tới chỗ ba người. Trạch Vân vung kiếm lên, tứ chi của bọn chúng bị chém rớt xuống, bọn chúng rống một tiếng, tiếp theo, càng ngày càng nhiều ác quỷ trên cửa đá bay ra.
"Để cho ta." Lần trước Hồ Mao Mao đã sớm dung hợp linh hoả của Hoàng Hoả, bây giờ y muốn thử xem hoả hồ của mình có uy lực như thế nào. Y phóng hoả, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên cao, bầy ác quỷ kia bị lửa thiêu vặn vẹo, nhưng vẫn liều mạng nhào tới.
Lê Chân đột ngột cảm thấy tim đập cực nhanh, hắn quay đầu lại, một cái bóng thật lớn không biết xuất hiện từ khi nào đang ở sau lưng bọn họ, dần dần bao phủ bọn họ. Quả cầu điện trong tay hắn vẫn chưa thu hồi, từ lúc hắn cảm nhận được nguy hiểm, hắn đã biết có thứ gì đó đang ở trong bóng tối theo dõi ba người. Dọc theo đường đi, cảm giác nguy hiểm đó vẫn rất rõ, nhưng không biết là cái gì.
Gia hoả này thật ranh mãnh, nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của! Quả cầu điện trong tay hắn phóng về phía cái bóng kia, đánh nát hơn phân nửa, chỉ thấy nó run rẩy một lúc, rồi biến mất.
Lại trốn? Cơ mà, rốt cuộc cái thứ đó là gì? Khá giống quỷ ảnh mà năm đó hắn từng gặp, nhưng luận về mức độ nguy hiểm, cái thứ này còn nguy hiểm hơn.
Ác quỷ trên cửa đá nhiều đến mức đếm không xuể, Hồ Mao Mao và Trạch Vân cũng không biết đã giết bao nhiêu con rồi, hai người đã bắt đầu hơi đuối sức, nhưng Lê Chân vẫn không hỗ trợ bọn họ. Trong mắt Lê Chân, bầy ác quỷ cuồn cuộn không dứt này chẳng qua chỉ là pháo hôi, chỉ có tác dụng tiêu hao thể lực của bọn họ mà thôi.
"Ngươi ở đây, nếu bóng ma lúc nãy quay lại, ngươi lập tức dùng lửa thiêu chết nó. Chỉ cần ngươi thiêu chết nó, khi trở về ta sẽ tìm dây leo yêu cho ngươi ăn." Lê Chân phân phó Hoàng Hỏa xong, liền dùng Phi Hồng Thuật trực tiếp bay tới trước cửa đá.
Hồ Mao Mao choáng váng, y không ngờ Lê Chân lại trực tiếp lao ra, y giơ tay muốn kéo hắn lại, nhưng hắn bay quá nhanh, cơ thể chỉ lóe một cái, đã vọt vào giữa bầy ác quỷ. Những ác quỷ nào vọt tới đều bị hắn chém rớt, chỉ hai phút sau, hắn đã đặt chân trước cửa đá.
Cửa đá rất dễ bị đẩy ra, giống như đẩy một cánh cửa gỗ vậy, Lê Chân bước vào, phát hiện bên trong chính là một đại điện, có một người mặc y phục màu đỏ ngồi khuất mặt sau bóng tối. Khi thấy Lê Chân bước vào, gã phát ra một tiếng cười quỷ dị.
"Lá gan rất lớn!"
Lê Chân chỉ quét mắt một cái, đường đao loé lên, hắn vọt tới, người áo đỏ kia lập tức tránh qua một bên, khuôn mặt của gã lộ ra.
Bộ dạng của gia hỏa này cực kỳ cổ quái, như có ba khuôn mặt trên đầu, mà hai khuôn mặt hai bên thì không có mắt, chỉ có mặt ở giữa là có một cặp mắt hẹp dài, một con đen, một con đỏ. Cặp mắt của gã cũng không cân xứng, cái đỏ lớn hơn cái đen rất nhiều, cổ thì hơi dài một chút.
Xấu quá! Lê Chân thầm đánh giá một câu, hắn lại cầm đao xông tới. Đôi tay của đối phương đột ngột phình to ra, hoá thành hai tay quỷ, chặn công kích của Lê Chân lại.
"Tiểu bối to gan, hôm nay ngươi sẽ trở thành điểm tâm của Quỷ Vương ta!" Gã cúi đầu, chạm tay vào mặt đất, từ trên mặt đất có vô số tay quỷ trồi lên, gắt gao bắt lấy Lê Chân, muốn xé xác hắn.
Lê Chân vung đao, tay quỷ liên tục bị chém đứt, Quỷ Vương lại thừa cơ duỗi tay, chụp đỉnh đầu của Lê Chân. Chỉ thấy, hắn nhẹ tránh qua, tay nhanh như chớp bắt lấy tay của Quỷ Vương. Tiếp theo, cái tay còn lại quăng đao, quả cầu điện tích tụ trong tay chưởng vào ngực Quỷ Vương, chỉ nghe "oanh" một tiếng, trên ngực của gã xuất hiện một cái lỗ to bằng một nắm tay.
Mà Lê Chân cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì dùng tay kích nổ, cho dù có linh khí hộ thể, tay của hắn cũng dính đầy máu thịt. Quỷ Vương cúi đầu nhìn ngực của mình, cực kỳ phẫn nộ, mặt của gã vặn vẹo: "Ta sẽ từ từ ăn ngươi, từ từ gặm ngươi, nhưng sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta nhai nuốt ngươi như thế nào!"
Lê Chân thầm mắng một câu "ngu xuẩn", tiếp theo, hắn dùng mũi chân đạp thân đao, Hoả Vân Đao trở về trong tay hắn. Lúc này, Quỷ Vương lại cúi đầu, chạm tay xuống mặt đất. Đột nhiên, vô số ác quỷ từ bốn phía trên vách động trồi lên, vọt tới chỗ Lê Chân. Khoé mắt của hắn loé một cái, lại tụ một quả cầu điện, thứ này là cực dương, là khắc tinh của cực âm, bọn chúng bị hắn chưởng một phát, tất cả đều hồn phi phách tán.
Ngay lúc Quỷ Vương cúi đầu, định chạm tay xuống mặt đất một lần nữa, Lê Chân cười lạnh một tiếng, cơ thể nhoáng lên, vọt tới trước mặt gã, vung đao chém lên mặt gã. Quỷ Vương kinh hoảng, vội tránh qua, cứ liên tục như vậy, gã không thể triệu hồi ác quỷ được nữa.
Lê Chân đột ngột nở nụ cười: "Hoá ra là như vậy, ngươi cũng thật thông minh."
Quỷ Vương hốt hoảng, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra? Nhưng gã chỉ làm trò triệu hồi ác quỷ trước mặt hắn hai lần thôi mà? Sao có thể bị nhìn ra? Chẳng lẽ hắn cố ý chơi mình, gã đang định cúi đầu, quả cầu điện trong tay Lê Chân lại phóng tới, lần này gã không còn vẻ yếu ớt như lúc nãy nữa, nhẹ nhàng mà lui về sau vài bước, trên người chỉ bị thương nhẹ vài chỗ.
Đúng lúc này, Lê Chân nghe thấy sau cửa đá có tiếng động vang lên, hắn không nhúc nhích, chỉ tiếp tục giằng co với Quỷ Vương, nói với người ở phía sau: "Gia hoả này có thể triệu hồi ác quỷ, chính là dùng đôi mắt của gã để triệu hồi, chỉ cần công kích vào mắt của gã là được."
Quỷ Vương kinh hoảng, quả nhiên hắn đã nhìn ra. Nhưng làm sao mà hắn thấy được? Gã đã che giấu rất tốt rồi mà?
Lần này, Quỷ Vương triệu hồi ác quỷ, không còn cúi đầu nữa, chỉ thấy con mắt màu đen của gã khép lại, độ ấm xung quanh bắt đầu giảm xuống. Đời nào Lê Chân để cho gã tiếp tục triệu hồi ra một đám pháo hôi, hắn kết hợp Phi Hồng Thuật và Lôi Bạo, tích tụ một quả cầu điện. Quỷ Vương vừa chuyển động, chợt bị đường kiếm của Trạch Vân ngăn cản.
Mà lúc này, quả cầu điện cũng đã sắp chạm vào mặt gã, gã lộ ra sự tuyệt vọng. "Oành" một tiếng, đầu của gã bị nổ thành từng mảnh, còn hai tròng mắt thì vẫn còn nguyên vẹn mà rơi xuống. Tròng mắt này không giống như mắt thật, mà giống một loại đá quý nào đó hơn, khiến cho người ta có cảm giác rất quỷ dị.
Hồ Mao Mao định nhặt, nhưng lại bị Lê Chân ngăn cản: "Thứ này rất tà, tốt nhất không nên chạm tay vào."
Nói xong, hắn liền dùng mũi đao nhích hai tròng mắt bỏ vào bình ngọc.
"Chờ ra ngoài rồi nghiên cứu xem thứ này là gì." Lê Chân nói, ném bình ngọc vào túi Càn Khôn, túi này là của tên đệ tử Ma Giáo lần trước, nhỏ hơn cái cũ của hắn gấp đôi.
Trạch Vân hiếu kỳ hỏi: "Làm sao đạo hữu phát hiện ra điểm mấu chốt là đôi mắt của gã?"
Lê Chân chỉ vào bốn phía xung quanh: "Ngọn núi này không có nhiều âm khí, từ khi chúng ta vào, ta liền phát hiện âm khí ở nơi này không bình thường. Dọc theo đường đi, chỉ có vài chỗ là có âm khí nồng đậm."
"Cũng phải." Trạch Vân và Hồ Mao Mao đều gật đầu.
"Như vậy, bình thường ở nơi này lẽ ra không có nhiều ác quỷ tụ tập như vậy. Nhưng ác quỷ lại không ngừng bay ra từ cửa đá, gần như là vô cùng vô tận, ta cho rằng nhất định là có kẻ nào đó đang trốn trong tối triệu hồi ác quỷ, nên mới bay tới trước cửa đá."
"Mà tên này, thật là ngu xuẩn." Lê Chân thuận miệng mắng, phát hiện vẻ mặt của Trạch Vân dại ra mà nhìn hắn, có lẽ đối phương chưa từng gặp qua người tu chân nào nói tục như vậy, hắn lập tức sửa lời: "Gã là Quỷ Vương, từ lúc ta tiến vào, gã luôn thể hiện cho ta xem gã lợi hại đến cỡ nào. Có điều, sau khi giao thủ, ta phát hiện thực lực của gã thì ra chỉ có vậy, ngoài mạnh trong yếu. Nhưng gã có khả năng triệu hồi ác quỷ, điều này làm ta thật đau đầu, tuy thực lực của ta dư sức, nhưng không thể chịu nổi nhiều ác quỷ như vậy, tục ngữ nói kiến nhiều cắn chết voi. Vì vậy, ta cần phải nghĩ biện pháp để gã không triệu hồi ác quỷ được nữa."
"Sau đó, ta phát hiện mỗi lần gã triệu hồi ác quỷ, thì sẽ cúi đầu, tay thì chạm nhẹ lên mặt đất. Thật ra, động tác này không có gì đặc biệt, nhưng dưới tình huống đó thì rất không hợp. Ví dụ như ta, nếu ta đang đánh nhau với người khác, thì không thể bất động mà cúi đầu như vậy, ngoại trừ những lúc cần thiết mới làm vậy, nên ta lập tức suy đoán động tác đó có liên quan đến việc gã triệu hồi ác quỷ. Lần đầu tiên, ta dùng Lôi Bạo tấn công gã, phản ứng của gã là chỉ lo bảo vệ hai mắt mình, lúc ấy trong lòng ta đã có suy đoán, đây chính là nhược điểm của gia hoả này, nói cách khác, khả năng triệu hồi ác quỷ rất có thể nằm ở đôi mắt của gã. Sau đó, ta lại tấn công một lần nữa, gã lại bảo vệ đôi mắt của mình, cho đến khi các ngươi tiến vào, ta lập tức gài bẫy, quả nhiên gia hoả đó liền mắc câu."
"Đạo hữu thật tinh ý, nhưng rốt cuộc gã là thứ gì? Sao lại sống trong ngọn núi này?" Trạch Vân nhìn xung quanh, nơi này thấy thế nào cũng không giống như từ thiên nhiên hình thành.
Những việc này, có lẽ chỉ có Quỷ Vương kia biết, nhưng gã đã bị Lê Chân giết chết rồi. Trạch Vân và Hồ Mao Mao đi xung quanh đại điện tìm manh mối, Lê Chân lôi thi thể của Quỷ Vương ra ngoài. Hoàng Hỏa vẫn còn ngơ ngác đứng canh chừng ở bên kia thông đạo, chờ thiêu bóng ma kia, thấy Lê Chân lôi thi thể của Quỷ Vương ra, nó nghiêng đầu nhìn nhìn, Lê Chân hỏi: "Cái này ngươi có ăn không? Không ăn thì ta sẽ kêu Mao Mao thiêu."
Hoàng Hỏa hoan hô một tiếng, bay vọt lên, thiêu sạch thi thể của gã, xong rồi còn tỏ vẻ thứ này thật lạnh, nó không hài lòng lắm. Nếu có thể, sau này nó muốn ăn đồ nóng.
"Ngươi tự biết đủ đi." Lê Chân búng lên trán Hoàng Hỏa, nói: "Bóng ma kia đâu, nó không quay lại sao?"
Hoàng Hỏa tức giận nhìn xung quanh, con quỷ nhát gan kia, nhất quyết không chịu xuất hiện.
Lê Chân cười nói: "Không ra thì thôi."
Hoàng Hỏa gục đầu, đáng thương hề hề nhìn Lê Chân, hắn chợt nhớ mình đã hứa với nó điều gì, hắn hứa sau khi nó thiêu bóng ma kia xong thì sẽ cho nó một bữa tiệc lớn. Hiện tại, không phải con gà này không hoàn thành nhiệm vụ mà buồn bực, mà là vì không được ăn đồ ăn ngon.
"Không có việc gì, ta vừa nhặt được hai bảo bối. Đợi trở về kiểm tra xem, nếu không có tác dụng gì thì sẽ cho ngươi ăn." Lê Chân nói, cầm bình ngọc ra, mở nắp, cho Hoàng Hoả nhìn hai tròng mắt bên trong. Hơi thở của hai tròng mắt này còn mãnh liệt hơn trên người Quỷ Vương, Hoàng Hỏa liếc mắt một cái, liền nhận định chắc chắn đây là thứ tốt, ăn cũng rất ngon. Nó bay vòng quanh Lê Chân, xin hắn cho nó ăn thứ này.
Lê Chân bị Hoàng Hỏa nháo đến phiền, dứt khoát thu hồi nó trở lại đan điền, rồi chuẩn bị quay lại đại điện, xem Hồ Mao Mao bọn họ có thu hoạch được gì không. Đang định đi, hắn chợt phát hiện chân không nhấc lên được, không biết bóng ma kia xuất hiện từ khi nào, đã bám lên chân hắn, còn dần dần bao trùm hắn. Tốc độ cắn nuốt của nó cực nhanh, chỉ trong vài giây, mà một nửa thân thể của hắn đã bị nó bao trùm. Trong lúc nó cho rằng nó sắp đắc thủ rồi, lại đột nhiên phát hiện lòng bàn tay của hắn có thứ gì đó phát sáng.
Là tiếng sấm! Nó hốt hoảng, vội chạy trốn.
"Xẹt" một tiếng, Hoàng Hoả từ đan điền của Lê Chân bay ra, điên cuồng thiêu đốt tàn ảnh của bóng ma kia.
Lê Chân di chuyển linh khí đến hai chân đã cứng còng của mình, hắn thầm nghĩ, sau này không được mất cảnh giác như vậy nữa.
Hoá ra là ban nãy, lúc Lê Chân lấy hai tròng mắt ra, đã bị bóng ma phát hiện, hắn còn nói khi nào trở về sẽ thiêu thứ này, xem ra là bóng ma kia sốt ruột nên mới xuất hiện. Vì để nó chủ động xuất hiện, hắn cố ý thu hồi Hoàng Hoả, mục đích là để dụ nó ra mặt, nhưng không ngờ nó chỉ vừa ra tay là đã khiến cho cơ thể của hắn cứng còng. Trong lúc bị nó cắn nuốt, hắn đã nghĩ chỉ cần trễ một chút nữa thôi, là hắn sẽ tiêu đời.
Hoàng Hỏa thiêu xong, liền bay trước mặt Lê Chân mà khoe khoang, còn tỏ vẻ nó đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên nó có quyền ăn hai tròng mắt kia. Lê Chân dở khóc dở cười, gia hỏa này, hắn có nói đó là thù lao đâu, hắn lập tức cự tuyệt yêu cầu của Hoàng Hoả. Gà con căm giận liếc Lê Chân một cái, ý nói ngươi chờ xem.
Hồ Mao Mao bọn họ ở trong đại điện không có phát hiện gì, Trạch Vân cũng buồn rầu, không biết Hoa Chân đang ở nơi nào, bọn họ đã lục soát khắp ngọn núi này rồi.
Lê Chân an ủi Trạch Vân: "Nơi này không có, không có nghĩa là Hoa Chân đạo hữu đã xảy ra chuyện. Nói không chừng, Hoa Chân đạo hữu bận việc gì đó nên đã rời đi rồi, chúng ta ra ngoài tiếp tục tìm xem."
"Được rồi." Trạch Vân cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, Lê Chân quay đầu lại, nhìn đại điện một lần nữa, hắn nhíu mày. Hồ Mao Mao từ nãy đến giờ không nói gì, theo bọn họ rời đi.
Ba người từ trong thông đạo ra ngoài, phát hiện bên ngoài trời đã khuya, bầu không khí vô cùng im ắng. Bọn họ xuống núi, trở về Tử Vân Tự, nói không chừng, chỗ này sẽ có manh mối của Hoa Chân.
Dĩ nhiên giờ này cửa chùa đã đóng chặt, Trạch Vân vẫn luôn dùng ngọc giản để liên hệ Hoa Chân, nhưng vẫn không có tin tức. Lê Chân vốn không phải là người tuân theo quy cũ, hắn không có ý định đứng trước cửa chùa chờ một đêm, mà trực tiếp nhảy vào. Trạch Vân và Hồ Mao Mao thấy hắn đã nhảy vào, bọn họ cũng nhảy theo, Hồ Mao Mao vừa tiếp đất liền hắt xì một cái, y vẫn không thể nào ngửi nổi mùi trong chùa, ban ngày thì y không muốn vào nơi này, nhưng ban đêm thì vào được.
Tử Vân Tự là một ngôi chùa khá lớn, trong đây có khoảng trên dưới một trăm tăng nhân, Lê Chân không tốn nhiều công sức đã tìm được phòng của Phương Trượng.
Phương Trượng là một hoà thượng trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, trông rất nghiêm khắc. Ông nhìn ba người hôm nay vừa đến đây, một đạo sĩ, một thiếu niên xinh đẹp, còn có một người đầu trọc, không biết có phải là hoà thượng hay không.
"Ba vị thí chủ, không biết đã trễ thế này, tới đây có chuyện gì?" Phương Trượng rất bình tĩnh hỏi.
"Đại sư, trễ như vậy rồi mà vẫn làm phiền ngài, thật ngại quá." Trạch Vân là một người thành thật, hắn xin lỗi đối phương trước, Lê Chân và Hồ Mao Mao cũng vội nói lời xin lỗi.
"Thật không dám giấu diếm, bọn ta tới tìm đại sư, là có chuyện muốn hỏi. Ngày hôm qua, ta có hẹn với bằng hữu gặp nhau trước cửa chùa, nhưng đợi suốt một ngày mà không thấy hắn tới, bọn ta đành đi tìm xung quanh, nhưng vẫn không có manh mối. Bọn ta muốn hỏi đại sư, mấy ngày nay, quý tự có gặp hắn hay không?"
"Bằng hữu của các ngươi?"
"Đúng vậy, bằng hữu của ta, đại khái hơn hai mươi tuổi, bộ dạng xuất chúng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng tuấn tú. Nếu có người đã gặp qua, nhất định sẽ nhận ra hắn." Trạch Vân chỉ có thể nói như vậy với người khác, nhưng nếu hắn nói sự thật ở trước mặt Hoa Chân, người nọ nhất định sẽ giận dữ. Thật ra, nói Hoa Chân tuấn tú cũng không chính xác lắm, phải dùng câu mỹ mạo như hoa mới đúng.
Khuôn mặt của Hoa Chân rất xinh đẹp, nhưng không giống như Hồ Mao Mao. Hồ Mao Mao và Trạch Vân vừa nhìn là biết chính là mỹ thiếu niên, anh khí bừng bừng, tuyệt đối sẽ không bị người ta nhầm thành nữ nhân. Còn Hoa Chân, luôn bị người ta tưởng là nữ cải nam trang, đi trên đường, luôn hấp dẫn không ít ong bướm chú ý, thậm chí còn có vài lão nhân nói hắn không giữ nữ tắc. Trạch Vân cảm thấy, bằng hữu này tính tình cổ quái, rất có thể có liên quan đến khuôn mặt của hắn, ai mà thường bị hiểu lầm thành nữ nhân, đa số sẽ có tính tình không tốt.
Biểu tình của Phương Trượng có chút kỳ quái, đáp: "À, nếu là người như vậy, sáng nay người trong chùa có nhặt được một người. Là ở trước cửa chùa, lúc ấy hắn đang bất tỉnh nằm trước cửa, tăng nhân trong chùa còn tưởng là vị nữ thí chủ nào đó, bọn họ còn định xuống chân núi tìm vài vị phụ nhân đến giúp đỡ. Nhưng đến khi phát hiện hầu kết của vị thí chủ xinh đẹp kia, mới biết thí chủ ấy là nam nhân. Từ khi mang vào chùa, thí chủ ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong chùa cũng có người tinh thông y thuật, nhưng lại nói mạch tượng của thí chủ ấy rất kỳ lạ, bọn ta còn đang lo không biết nên làm gì mới tốt."
Lê Chân và Trạch Vân nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Vì tìm người mà bọn họ đã đi xuống thông đạo, còn chiến đấu cực khổ với Quỷ Vương, bao nhiêu công sức coi như bỏ, sớm biết như thế, buổi chiều bọn họ hỏi thêm vài câu là được rồi. Trạch Vân nghe đến đoạn Hoa Chân hôn mê bất tỉnh, tức khắc sốt ruột, hắn liên tục nhờ Phương Trượng dẫn hắn đi gặp đối phương.
Thông đạo càng ngày càng sâu, ban đầu chỉ cho phép một hai người vào, nhưng càng vào sâu, mới phát hiện thông đạo này cao tận hai ba trượng. Tối đen như mực, đột nhiên, trước mặt xuất hiện mấy bộ xương rơi trên mặt đất, hạc nhỏ dừng lại, trước mặt nó có rất nhiều xương khô. Trong lúc Trạch Vân định cẩn thận quan sát, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, hạc nhỏ bùm một tiếng, bị hủy.
Trạch Vân lập tức mở bừng mắt: "Ta phát hiện phía trước có rất nhiều hài cốt! Con hạc của ta không biết vì sao bị hủy rồi!"
Hài cốt? Ba người nhất trí, quyết định đi về phía trước tra xét, Hoàng Hoả vẫn đang ở trong bộ dạng gà con, ngồi tư thế ấp trứng trên đầu Lê Chân, toàn thân nổi bật với bộ lông tím. Hoàng Hoả như vậy ở dưới ánh nắng mặt trời thì bình thường, nhưng khi ở trong bóng tối, thì sẽ thấy bộ lông của nó như đang phát sáng, giống như một cái bóng đèn nhỏ vậy. Cả ba đều là người tu chân, thị lực cực kỳ tốt, cộng với nhờ có Hoàng Hoả mà bọn họ dễ nhìn đường trong thông đạo hơn.
Rất nhanh, cả ba đã đến chỗ Trạch Vân phát hiện ra hài cốt, Lê Chân cầm đao chọt một bộ xương, màu sắc của chúng hơi ngả vàng, độ cứng cũng không tồi, vẫn còn dư lại mùi thối rữa. Phía trước, trên mặt đất toàn là hài cốt rải rác, rậm rạp chồng chất, cao khoảng nửa thước.
Bộ lông trên người Hoàng Hoả đột ngột dựng lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn mấy đốm lửa ma trơi xanh mơn mởn không biết bay ra từ nơi nào. Lửa ma trơi không mang độ ấm, khiến cho độ ấm trong thông đạo giảm xuống mấy phần. Trạch Vân không chần chờ, huơ một kiếm, những đốm lửa ma trơi bị chém nát thành bột phấn màu xanh lục, từ trên không trung rơi ào ào xuống đất.
Bột phấn màu xanh lục này là gì? Lê Chân đang định đến xem kỹ nó là gì, chợt phát hiện bột phấn bám trên hài cốt nhanh chóng biến đổi. Tiếp theo, những đốm lửa ma trơi trồi ra từ hài cốt, bay lên. Lê Chân rùng mình, nếu để cho cái thứ này lan ra, chỉ sợ đám ma trơi quỷ dị này sẽ bao trùm toàn bộ thông đạo, nếu để nó dính lên người...
Nghĩ đến đây, Lê Chân lập tức ra lệnh Hoàng Hoả đốt sạch hài cốt, nhưng hài cốt thì không có linh khí, Hoàng Hoả có chút không tình nguyện. Nó đậu lên một bộ hài cốt, biến thành ngọn lửa, thế lửa lập tức lan tràn như một cánh đồng đang bốc cháy, toàn bộ hài cốt bị Hoàng Hoả thiêu thành tro.
Tốc độ thiêu của Hoàng Hoả cực nhanh, gần như tất cả hài cốt đầy rẫy trong thông đạo đã bị nó thiêu sạch sẽ, còn đám ma trơi đang lơ lửng trên không trung, Lê Chân huơ đao một cái, chém chúng thành bột phấn. Hoàng Hoả bay về, trở lại thành hình dạng gà con, ủy khuất nhìn Lê Chân, bất mãn vì hắn cho nó ăn một món khó ăn như vậy, Lê Chân giơ tay xoa đầu nói: "Lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho ngươi."
Trạch Vân thì tìm được con hạc nhỏ của mình, trên đó dính bột phấn màu xanh lục, xem ra vừa mới bị đám ma trơi kia hủy.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, một bóng ma xuất hiện sau lưng bọn họ, liếm bột phấn trên mặt đất, chờ nó liếm xong, lại chậm rãi di chuyển về phía trước.
Đi không bao lâu, đột nhiên thông đạo bị chặt đứt, trước mặt ba người là một u cốc hắc ám, u cốc này còn sâu không thấy đáy. Với thị lực của ba người bọn họ, không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu, mà đối diện thông đạo là một cánh cửa đá, trên cửa được vẽ vô số ác quỷ, cặp mắt của bọn chúng như đang nhìn thẳng vào ba người họ vậy. Lê Chân hỏi Trạch Vân và Hồ Mao Mao, bọn họ cũng có cảm giác như vậy. Đột nhiên, không biết từ nơi nào có tiếng lộc cộc truyền đến, như có ai đang đẩy thứ gì đó.
"Các ngươi có nghe thấy gì không?" Lê Chân vừa dứt lời, trên cửa đá ở đối diện, vô số ác quỷ bay ra, dừng trên không trung một lúc, sau đó lập tức nhào tới chỗ ba người. Trạch Vân vung kiếm lên, tứ chi của bọn chúng bị chém rớt xuống, bọn chúng rống một tiếng, tiếp theo, càng ngày càng nhiều ác quỷ trên cửa đá bay ra.
"Để cho ta." Lần trước Hồ Mao Mao đã sớm dung hợp linh hoả của Hoàng Hoả, bây giờ y muốn thử xem hoả hồ của mình có uy lực như thế nào. Y phóng hoả, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên cao, bầy ác quỷ kia bị lửa thiêu vặn vẹo, nhưng vẫn liều mạng nhào tới.
Lê Chân đột ngột cảm thấy tim đập cực nhanh, hắn quay đầu lại, một cái bóng thật lớn không biết xuất hiện từ khi nào đang ở sau lưng bọn họ, dần dần bao phủ bọn họ. Quả cầu điện trong tay hắn vẫn chưa thu hồi, từ lúc hắn cảm nhận được nguy hiểm, hắn đã biết có thứ gì đó đang ở trong bóng tối theo dõi ba người. Dọc theo đường đi, cảm giác nguy hiểm đó vẫn rất rõ, nhưng không biết là cái gì.
Gia hoả này thật ranh mãnh, nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của! Quả cầu điện trong tay hắn phóng về phía cái bóng kia, đánh nát hơn phân nửa, chỉ thấy nó run rẩy một lúc, rồi biến mất.
Lại trốn? Cơ mà, rốt cuộc cái thứ đó là gì? Khá giống quỷ ảnh mà năm đó hắn từng gặp, nhưng luận về mức độ nguy hiểm, cái thứ này còn nguy hiểm hơn.
Ác quỷ trên cửa đá nhiều đến mức đếm không xuể, Hồ Mao Mao và Trạch Vân cũng không biết đã giết bao nhiêu con rồi, hai người đã bắt đầu hơi đuối sức, nhưng Lê Chân vẫn không hỗ trợ bọn họ. Trong mắt Lê Chân, bầy ác quỷ cuồn cuộn không dứt này chẳng qua chỉ là pháo hôi, chỉ có tác dụng tiêu hao thể lực của bọn họ mà thôi.
"Ngươi ở đây, nếu bóng ma lúc nãy quay lại, ngươi lập tức dùng lửa thiêu chết nó. Chỉ cần ngươi thiêu chết nó, khi trở về ta sẽ tìm dây leo yêu cho ngươi ăn." Lê Chân phân phó Hoàng Hỏa xong, liền dùng Phi Hồng Thuật trực tiếp bay tới trước cửa đá.
Hồ Mao Mao choáng váng, y không ngờ Lê Chân lại trực tiếp lao ra, y giơ tay muốn kéo hắn lại, nhưng hắn bay quá nhanh, cơ thể chỉ lóe một cái, đã vọt vào giữa bầy ác quỷ. Những ác quỷ nào vọt tới đều bị hắn chém rớt, chỉ hai phút sau, hắn đã đặt chân trước cửa đá.
Cửa đá rất dễ bị đẩy ra, giống như đẩy một cánh cửa gỗ vậy, Lê Chân bước vào, phát hiện bên trong chính là một đại điện, có một người mặc y phục màu đỏ ngồi khuất mặt sau bóng tối. Khi thấy Lê Chân bước vào, gã phát ra một tiếng cười quỷ dị.
"Lá gan rất lớn!"
Lê Chân chỉ quét mắt một cái, đường đao loé lên, hắn vọt tới, người áo đỏ kia lập tức tránh qua một bên, khuôn mặt của gã lộ ra.
Bộ dạng của gia hỏa này cực kỳ cổ quái, như có ba khuôn mặt trên đầu, mà hai khuôn mặt hai bên thì không có mắt, chỉ có mặt ở giữa là có một cặp mắt hẹp dài, một con đen, một con đỏ. Cặp mắt của gã cũng không cân xứng, cái đỏ lớn hơn cái đen rất nhiều, cổ thì hơi dài một chút.
Xấu quá! Lê Chân thầm đánh giá một câu, hắn lại cầm đao xông tới. Đôi tay của đối phương đột ngột phình to ra, hoá thành hai tay quỷ, chặn công kích của Lê Chân lại.
"Tiểu bối to gan, hôm nay ngươi sẽ trở thành điểm tâm của Quỷ Vương ta!" Gã cúi đầu, chạm tay vào mặt đất, từ trên mặt đất có vô số tay quỷ trồi lên, gắt gao bắt lấy Lê Chân, muốn xé xác hắn.
Lê Chân vung đao, tay quỷ liên tục bị chém đứt, Quỷ Vương lại thừa cơ duỗi tay, chụp đỉnh đầu của Lê Chân. Chỉ thấy, hắn nhẹ tránh qua, tay nhanh như chớp bắt lấy tay của Quỷ Vương. Tiếp theo, cái tay còn lại quăng đao, quả cầu điện tích tụ trong tay chưởng vào ngực Quỷ Vương, chỉ nghe "oanh" một tiếng, trên ngực của gã xuất hiện một cái lỗ to bằng một nắm tay.
Mà Lê Chân cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì dùng tay kích nổ, cho dù có linh khí hộ thể, tay của hắn cũng dính đầy máu thịt. Quỷ Vương cúi đầu nhìn ngực của mình, cực kỳ phẫn nộ, mặt của gã vặn vẹo: "Ta sẽ từ từ ăn ngươi, từ từ gặm ngươi, nhưng sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy ta nhai nuốt ngươi như thế nào!"
Lê Chân thầm mắng một câu "ngu xuẩn", tiếp theo, hắn dùng mũi chân đạp thân đao, Hoả Vân Đao trở về trong tay hắn. Lúc này, Quỷ Vương lại cúi đầu, chạm tay xuống mặt đất. Đột nhiên, vô số ác quỷ từ bốn phía trên vách động trồi lên, vọt tới chỗ Lê Chân. Khoé mắt của hắn loé một cái, lại tụ một quả cầu điện, thứ này là cực dương, là khắc tinh của cực âm, bọn chúng bị hắn chưởng một phát, tất cả đều hồn phi phách tán.
Ngay lúc Quỷ Vương cúi đầu, định chạm tay xuống mặt đất một lần nữa, Lê Chân cười lạnh một tiếng, cơ thể nhoáng lên, vọt tới trước mặt gã, vung đao chém lên mặt gã. Quỷ Vương kinh hoảng, vội tránh qua, cứ liên tục như vậy, gã không thể triệu hồi ác quỷ được nữa.
Lê Chân đột ngột nở nụ cười: "Hoá ra là như vậy, ngươi cũng thật thông minh."
Quỷ Vương hốt hoảng, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra? Nhưng gã chỉ làm trò triệu hồi ác quỷ trước mặt hắn hai lần thôi mà? Sao có thể bị nhìn ra? Chẳng lẽ hắn cố ý chơi mình, gã đang định cúi đầu, quả cầu điện trong tay Lê Chân lại phóng tới, lần này gã không còn vẻ yếu ớt như lúc nãy nữa, nhẹ nhàng mà lui về sau vài bước, trên người chỉ bị thương nhẹ vài chỗ.
Đúng lúc này, Lê Chân nghe thấy sau cửa đá có tiếng động vang lên, hắn không nhúc nhích, chỉ tiếp tục giằng co với Quỷ Vương, nói với người ở phía sau: "Gia hoả này có thể triệu hồi ác quỷ, chính là dùng đôi mắt của gã để triệu hồi, chỉ cần công kích vào mắt của gã là được."
Quỷ Vương kinh hoảng, quả nhiên hắn đã nhìn ra. Nhưng làm sao mà hắn thấy được? Gã đã che giấu rất tốt rồi mà?
Lần này, Quỷ Vương triệu hồi ác quỷ, không còn cúi đầu nữa, chỉ thấy con mắt màu đen của gã khép lại, độ ấm xung quanh bắt đầu giảm xuống. Đời nào Lê Chân để cho gã tiếp tục triệu hồi ra một đám pháo hôi, hắn kết hợp Phi Hồng Thuật và Lôi Bạo, tích tụ một quả cầu điện. Quỷ Vương vừa chuyển động, chợt bị đường kiếm của Trạch Vân ngăn cản.
Mà lúc này, quả cầu điện cũng đã sắp chạm vào mặt gã, gã lộ ra sự tuyệt vọng. "Oành" một tiếng, đầu của gã bị nổ thành từng mảnh, còn hai tròng mắt thì vẫn còn nguyên vẹn mà rơi xuống. Tròng mắt này không giống như mắt thật, mà giống một loại đá quý nào đó hơn, khiến cho người ta có cảm giác rất quỷ dị.
Hồ Mao Mao định nhặt, nhưng lại bị Lê Chân ngăn cản: "Thứ này rất tà, tốt nhất không nên chạm tay vào."
Nói xong, hắn liền dùng mũi đao nhích hai tròng mắt bỏ vào bình ngọc.
"Chờ ra ngoài rồi nghiên cứu xem thứ này là gì." Lê Chân nói, ném bình ngọc vào túi Càn Khôn, túi này là của tên đệ tử Ma Giáo lần trước, nhỏ hơn cái cũ của hắn gấp đôi.
Trạch Vân hiếu kỳ hỏi: "Làm sao đạo hữu phát hiện ra điểm mấu chốt là đôi mắt của gã?"
Lê Chân chỉ vào bốn phía xung quanh: "Ngọn núi này không có nhiều âm khí, từ khi chúng ta vào, ta liền phát hiện âm khí ở nơi này không bình thường. Dọc theo đường đi, chỉ có vài chỗ là có âm khí nồng đậm."
"Cũng phải." Trạch Vân và Hồ Mao Mao đều gật đầu.
"Như vậy, bình thường ở nơi này lẽ ra không có nhiều ác quỷ tụ tập như vậy. Nhưng ác quỷ lại không ngừng bay ra từ cửa đá, gần như là vô cùng vô tận, ta cho rằng nhất định là có kẻ nào đó đang trốn trong tối triệu hồi ác quỷ, nên mới bay tới trước cửa đá."
"Mà tên này, thật là ngu xuẩn." Lê Chân thuận miệng mắng, phát hiện vẻ mặt của Trạch Vân dại ra mà nhìn hắn, có lẽ đối phương chưa từng gặp qua người tu chân nào nói tục như vậy, hắn lập tức sửa lời: "Gã là Quỷ Vương, từ lúc ta tiến vào, gã luôn thể hiện cho ta xem gã lợi hại đến cỡ nào. Có điều, sau khi giao thủ, ta phát hiện thực lực của gã thì ra chỉ có vậy, ngoài mạnh trong yếu. Nhưng gã có khả năng triệu hồi ác quỷ, điều này làm ta thật đau đầu, tuy thực lực của ta dư sức, nhưng không thể chịu nổi nhiều ác quỷ như vậy, tục ngữ nói kiến nhiều cắn chết voi. Vì vậy, ta cần phải nghĩ biện pháp để gã không triệu hồi ác quỷ được nữa."
"Sau đó, ta phát hiện mỗi lần gã triệu hồi ác quỷ, thì sẽ cúi đầu, tay thì chạm nhẹ lên mặt đất. Thật ra, động tác này không có gì đặc biệt, nhưng dưới tình huống đó thì rất không hợp. Ví dụ như ta, nếu ta đang đánh nhau với người khác, thì không thể bất động mà cúi đầu như vậy, ngoại trừ những lúc cần thiết mới làm vậy, nên ta lập tức suy đoán động tác đó có liên quan đến việc gã triệu hồi ác quỷ. Lần đầu tiên, ta dùng Lôi Bạo tấn công gã, phản ứng của gã là chỉ lo bảo vệ hai mắt mình, lúc ấy trong lòng ta đã có suy đoán, đây chính là nhược điểm của gia hoả này, nói cách khác, khả năng triệu hồi ác quỷ rất có thể nằm ở đôi mắt của gã. Sau đó, ta lại tấn công một lần nữa, gã lại bảo vệ đôi mắt của mình, cho đến khi các ngươi tiến vào, ta lập tức gài bẫy, quả nhiên gia hoả đó liền mắc câu."
"Đạo hữu thật tinh ý, nhưng rốt cuộc gã là thứ gì? Sao lại sống trong ngọn núi này?" Trạch Vân nhìn xung quanh, nơi này thấy thế nào cũng không giống như từ thiên nhiên hình thành.
Những việc này, có lẽ chỉ có Quỷ Vương kia biết, nhưng gã đã bị Lê Chân giết chết rồi. Trạch Vân và Hồ Mao Mao đi xung quanh đại điện tìm manh mối, Lê Chân lôi thi thể của Quỷ Vương ra ngoài. Hoàng Hỏa vẫn còn ngơ ngác đứng canh chừng ở bên kia thông đạo, chờ thiêu bóng ma kia, thấy Lê Chân lôi thi thể của Quỷ Vương ra, nó nghiêng đầu nhìn nhìn, Lê Chân hỏi: "Cái này ngươi có ăn không? Không ăn thì ta sẽ kêu Mao Mao thiêu."
Hoàng Hỏa hoan hô một tiếng, bay vọt lên, thiêu sạch thi thể của gã, xong rồi còn tỏ vẻ thứ này thật lạnh, nó không hài lòng lắm. Nếu có thể, sau này nó muốn ăn đồ nóng.
"Ngươi tự biết đủ đi." Lê Chân búng lên trán Hoàng Hỏa, nói: "Bóng ma kia đâu, nó không quay lại sao?"
Hoàng Hỏa tức giận nhìn xung quanh, con quỷ nhát gan kia, nhất quyết không chịu xuất hiện.
Lê Chân cười nói: "Không ra thì thôi."
Hoàng Hỏa gục đầu, đáng thương hề hề nhìn Lê Chân, hắn chợt nhớ mình đã hứa với nó điều gì, hắn hứa sau khi nó thiêu bóng ma kia xong thì sẽ cho nó một bữa tiệc lớn. Hiện tại, không phải con gà này không hoàn thành nhiệm vụ mà buồn bực, mà là vì không được ăn đồ ăn ngon.
"Không có việc gì, ta vừa nhặt được hai bảo bối. Đợi trở về kiểm tra xem, nếu không có tác dụng gì thì sẽ cho ngươi ăn." Lê Chân nói, cầm bình ngọc ra, mở nắp, cho Hoàng Hoả nhìn hai tròng mắt bên trong. Hơi thở của hai tròng mắt này còn mãnh liệt hơn trên người Quỷ Vương, Hoàng Hỏa liếc mắt một cái, liền nhận định chắc chắn đây là thứ tốt, ăn cũng rất ngon. Nó bay vòng quanh Lê Chân, xin hắn cho nó ăn thứ này.
Lê Chân bị Hoàng Hỏa nháo đến phiền, dứt khoát thu hồi nó trở lại đan điền, rồi chuẩn bị quay lại đại điện, xem Hồ Mao Mao bọn họ có thu hoạch được gì không. Đang định đi, hắn chợt phát hiện chân không nhấc lên được, không biết bóng ma kia xuất hiện từ khi nào, đã bám lên chân hắn, còn dần dần bao trùm hắn. Tốc độ cắn nuốt của nó cực nhanh, chỉ trong vài giây, mà một nửa thân thể của hắn đã bị nó bao trùm. Trong lúc nó cho rằng nó sắp đắc thủ rồi, lại đột nhiên phát hiện lòng bàn tay của hắn có thứ gì đó phát sáng.
Là tiếng sấm! Nó hốt hoảng, vội chạy trốn.
"Xẹt" một tiếng, Hoàng Hoả từ đan điền của Lê Chân bay ra, điên cuồng thiêu đốt tàn ảnh của bóng ma kia.
Lê Chân di chuyển linh khí đến hai chân đã cứng còng của mình, hắn thầm nghĩ, sau này không được mất cảnh giác như vậy nữa.
Hoá ra là ban nãy, lúc Lê Chân lấy hai tròng mắt ra, đã bị bóng ma phát hiện, hắn còn nói khi nào trở về sẽ thiêu thứ này, xem ra là bóng ma kia sốt ruột nên mới xuất hiện. Vì để nó chủ động xuất hiện, hắn cố ý thu hồi Hoàng Hoả, mục đích là để dụ nó ra mặt, nhưng không ngờ nó chỉ vừa ra tay là đã khiến cho cơ thể của hắn cứng còng. Trong lúc bị nó cắn nuốt, hắn đã nghĩ chỉ cần trễ một chút nữa thôi, là hắn sẽ tiêu đời.
Hoàng Hỏa thiêu xong, liền bay trước mặt Lê Chân mà khoe khoang, còn tỏ vẻ nó đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nên nó có quyền ăn hai tròng mắt kia. Lê Chân dở khóc dở cười, gia hỏa này, hắn có nói đó là thù lao đâu, hắn lập tức cự tuyệt yêu cầu của Hoàng Hoả. Gà con căm giận liếc Lê Chân một cái, ý nói ngươi chờ xem.
Hồ Mao Mao bọn họ ở trong đại điện không có phát hiện gì, Trạch Vân cũng buồn rầu, không biết Hoa Chân đang ở nơi nào, bọn họ đã lục soát khắp ngọn núi này rồi.
Lê Chân an ủi Trạch Vân: "Nơi này không có, không có nghĩa là Hoa Chân đạo hữu đã xảy ra chuyện. Nói không chừng, Hoa Chân đạo hữu bận việc gì đó nên đã rời đi rồi, chúng ta ra ngoài tiếp tục tìm xem."
"Được rồi." Trạch Vân cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, Lê Chân quay đầu lại, nhìn đại điện một lần nữa, hắn nhíu mày. Hồ Mao Mao từ nãy đến giờ không nói gì, theo bọn họ rời đi.
Ba người từ trong thông đạo ra ngoài, phát hiện bên ngoài trời đã khuya, bầu không khí vô cùng im ắng. Bọn họ xuống núi, trở về Tử Vân Tự, nói không chừng, chỗ này sẽ có manh mối của Hoa Chân.
Dĩ nhiên giờ này cửa chùa đã đóng chặt, Trạch Vân vẫn luôn dùng ngọc giản để liên hệ Hoa Chân, nhưng vẫn không có tin tức. Lê Chân vốn không phải là người tuân theo quy cũ, hắn không có ý định đứng trước cửa chùa chờ một đêm, mà trực tiếp nhảy vào. Trạch Vân và Hồ Mao Mao thấy hắn đã nhảy vào, bọn họ cũng nhảy theo, Hồ Mao Mao vừa tiếp đất liền hắt xì một cái, y vẫn không thể nào ngửi nổi mùi trong chùa, ban ngày thì y không muốn vào nơi này, nhưng ban đêm thì vào được.
Tử Vân Tự là một ngôi chùa khá lớn, trong đây có khoảng trên dưới một trăm tăng nhân, Lê Chân không tốn nhiều công sức đã tìm được phòng của Phương Trượng.
Phương Trượng là một hoà thượng trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, trông rất nghiêm khắc. Ông nhìn ba người hôm nay vừa đến đây, một đạo sĩ, một thiếu niên xinh đẹp, còn có một người đầu trọc, không biết có phải là hoà thượng hay không.
"Ba vị thí chủ, không biết đã trễ thế này, tới đây có chuyện gì?" Phương Trượng rất bình tĩnh hỏi.
"Đại sư, trễ như vậy rồi mà vẫn làm phiền ngài, thật ngại quá." Trạch Vân là một người thành thật, hắn xin lỗi đối phương trước, Lê Chân và Hồ Mao Mao cũng vội nói lời xin lỗi.
"Thật không dám giấu diếm, bọn ta tới tìm đại sư, là có chuyện muốn hỏi. Ngày hôm qua, ta có hẹn với bằng hữu gặp nhau trước cửa chùa, nhưng đợi suốt một ngày mà không thấy hắn tới, bọn ta đành đi tìm xung quanh, nhưng vẫn không có manh mối. Bọn ta muốn hỏi đại sư, mấy ngày nay, quý tự có gặp hắn hay không?"
"Bằng hữu của các ngươi?"
"Đúng vậy, bằng hữu của ta, đại khái hơn hai mươi tuổi, bộ dạng xuất chúng, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng tuấn tú. Nếu có người đã gặp qua, nhất định sẽ nhận ra hắn." Trạch Vân chỉ có thể nói như vậy với người khác, nhưng nếu hắn nói sự thật ở trước mặt Hoa Chân, người nọ nhất định sẽ giận dữ. Thật ra, nói Hoa Chân tuấn tú cũng không chính xác lắm, phải dùng câu mỹ mạo như hoa mới đúng.
Khuôn mặt của Hoa Chân rất xinh đẹp, nhưng không giống như Hồ Mao Mao. Hồ Mao Mao và Trạch Vân vừa nhìn là biết chính là mỹ thiếu niên, anh khí bừng bừng, tuyệt đối sẽ không bị người ta nhầm thành nữ nhân. Còn Hoa Chân, luôn bị người ta tưởng là nữ cải nam trang, đi trên đường, luôn hấp dẫn không ít ong bướm chú ý, thậm chí còn có vài lão nhân nói hắn không giữ nữ tắc. Trạch Vân cảm thấy, bằng hữu này tính tình cổ quái, rất có thể có liên quan đến khuôn mặt của hắn, ai mà thường bị hiểu lầm thành nữ nhân, đa số sẽ có tính tình không tốt.
Biểu tình của Phương Trượng có chút kỳ quái, đáp: "À, nếu là người như vậy, sáng nay người trong chùa có nhặt được một người. Là ở trước cửa chùa, lúc ấy hắn đang bất tỉnh nằm trước cửa, tăng nhân trong chùa còn tưởng là vị nữ thí chủ nào đó, bọn họ còn định xuống chân núi tìm vài vị phụ nhân đến giúp đỡ. Nhưng đến khi phát hiện hầu kết của vị thí chủ xinh đẹp kia, mới biết thí chủ ấy là nam nhân. Từ khi mang vào chùa, thí chủ ấy vẫn chưa tỉnh lại, trong chùa cũng có người tinh thông y thuật, nhưng lại nói mạch tượng của thí chủ ấy rất kỳ lạ, bọn ta còn đang lo không biết nên làm gì mới tốt."
Lê Chân và Trạch Vân nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Vì tìm người mà bọn họ đã đi xuống thông đạo, còn chiến đấu cực khổ với Quỷ Vương, bao nhiêu công sức coi như bỏ, sớm biết như thế, buổi chiều bọn họ hỏi thêm vài câu là được rồi. Trạch Vân nghe đến đoạn Hoa Chân hôn mê bất tỉnh, tức khắc sốt ruột, hắn liên tục nhờ Phương Trượng dẫn hắn đi gặp đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.