Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 88

Đại Giả Phát

03/11/2020

Editor: Aubrey.

“Nhãi ranh, ngươi dám!” Sau một câu này, Bạch Hổ đã nuốt hồn phách của Quốc Sư.

Tổng cộng có ba người chạy tới, hai nam một nữ, đều mặc thanh y. Nữ nhân thấy Lê Chân càn rỡ như vậy, dám nuốt hồn phách của đệ tử trong phái trước mặt bọn họ, ả tức đến mức cả người muốn bốc khói.

Lê Chân lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Hoàng Hoả, hôm nay ngươi có thể thiêu bất kỳ kẻ nào, nếu đánh không lại thì trở về.” Nếu đã không thể trốn, vậy chiến thôi!

Hoàng Hoả căng bụng kích động đến mức vỗ cánh liên tục, nháy mắt hóa thành một ngọn lửa. Mấy ngày nay, ngày nào cũng được ăn đồ ngon, suốt mấy ngàn năm qua, đây là khoảng thời gian nó hạnh phúc nhất!

Một nam nhân thanh y có ngoại hình cường tráng hét lớn: “Ngọn lửa này, chẳng lẽ là Hoàng Hoả địa tâm?!”

Hắn còn chưa nói xong, Hoàng Hỏa đã vọt tới, tiểu gia hoả này có một tật xấu, lần nào cũng chọn cái nào ngon nhất ăn trước. Trong ba thanh y nhân, người có dao động linh khí mạnh nhất chính là người này, tất nhiên hắn sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của Hoàng Hoả.

Hắn biết Hoàng Hoả rất lợi hại, ngọn lửa mãnh liệt này có thể thiêu rụi mọi thứ, chỉ cần bị bén lửa, dù hắn đã kết Kim Đan, cũng không thể chịu nổi trong hai giây. Hắn thấy Hoàng Hoả vọt tới chỗ mình, hắn hoảng hốt, nhanh chóng lấy ra một đôi *kim nao ở bên hông, kim nao ở trên không trung mở rộng ra mấy chục lần, kẹp lấy Hoàng Hoả.

*kim nao: đại khái là một cái lồng.

Hoàng Hỏa bị kim nao kẹp lại, lập tức rơi xuống đất, người kia nói: “Ngọn lửa này rất lợi hại, chỉ sợ kim nao của ta không ngăn nó lâu được, mau chóng làm thịt bọn chúng đi.”

Hoàng Hoả bị nhốt trong kim nao bực mình kêu một tiếng, nó tăng độ nóng lên, tuy kim nao được luyện bằng chất liệu rất tốt, nhưng chỉ qua vài giây, Hoàng Hoả đã thiêu nó đỏ rực. Chỉ sợ không bao lâu sau, nó sẽ thoát ra, mà khi đó, pháp bảo kim nao sẽ chính thức bị hủy.

Trạch Vân chỉ lẳng lặng cầm một cây quạt lông ra, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng pháp bảo này. Mấy lần trước, hắn còn chưa kịp lấy pháp bảo ra, sự tình đã được Lê Chân giải quyết rồi. Hôm nay đối thủ nhiều người như vậy, hắn không cần làm bù nhìn nữa, vừa lúc có thể xài thử pháp bảo mà sư thúc cố ý luyện cho hắn.

Nữ nhân thanh y rút kiếm chỉ thẳng vào Lê Chân: “Tiện nhân, chịu chết đi!”

Nam nhân lần trước chết trong tay Lê Chân có quan hệ rất tốt với ả, nhưng ngay cả hồn phách cũng đã bị Lê Chân tiêu diệt. Bây giờ chạm mặt với Lê Chân, ả đỏ mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung trước mặt.

Hồ Mao Mao quất roi lửa về phía ả, mũi kiếm của ả vung lên, cản roi của Hồ Mao Mao. Y bật người lên, roi trong tay chuyển động như rắn, gắt gao cuốn lấy nữ nhân thanh y. Ả tức giận, ả không mù, dĩ nhiên đã nhận ra trong ba người, người cầm đầu chính là kẻ đang điều khiển hoả linh, còn kẻ dùng roi này chỉ là một tuỳ tùng. Hiện giờ, tên tuỳ tùng này đang cố ngăn cản ả!

Có điều, sau khi đấu pháp với Hồ Mao Mao mấy chục hiệp, ả bắt đầu kinh ngạc. Bản lĩnh điều khiển roi của tên tuỳ tùng này thật là lợi hại, lửa trên roi cũng không thể khinh thường. Qua một hồi, pháp y trên người ả đã bị lửa này làm hỏng, tuy tính tình của ả rất nóng nảy, nhưng không phải là một người chỉ biết đánh bừa, ả đang tìm cơ hội để lấy pháp bảo của mình ra, trực tiếp thu thập tiểu tử này.

Hồ Mao Mao đang nghĩ, y sẽ không liên lụy đến Lê Chân, cho dù bây giờ tu vi của y không bằng Lê Chân, nhưng vẫn có thể giúp hắn giữ chân một người.

“Xem kiếm!” Nữ nhân thanh y lớn tiếng nói, kiếm trong tay bổ xuống như sét đánh, Hồ Mao Mao vung roi, hoả hồ trên roi như hoá thành một con rắn, gắt gao cuốn lấy kiếm.

Có điều, Hồ Mao Mao còn chưa kịp kéo kiếm xuống, mũi kiếm đã cắt đứt roi của y. Sắc mặt của y trắng bệch, nữ nhân thanh y mừng rỡ, lập tức huy kiếm tới, Hồ Mao Mao chỉ có thể bất đắc dĩ tránh đi, nữ nhân thanh y rút ra một lá cờ quỷ, nhẹ nhàng mở ra, cười lạnh nói: “Hôm nay, hồn phách của các ngươi, sẽ vào bụng pháp bảo của ta.”

Cờ quỷ bay lên không trung, mở ra, vô số ác quỷ bay ra, đám quỷ này còn mạnh hơn đám quỷ của mấy tên hắc y nhân hôm trước. Oán khí của bọn này rất nặng, không biết nữ nhân thanh y đã tra tấn bọn họ như thế nào, mới khiến cho những ác quỷ này nặng oán khí như vậy. Hơn nữa, thực lực của từng con cũng vô cùng mạnh mẽ, oán khí còn nặng hơn thực lực, cho dù có Lê Chân ở đây, cũng sẽ bị đám quỷ này cắt rớt một tầng da.

Bọn chúng bắt đầu bao vây Hồ Mao Mao, muốn kéo y vào cờ quỷ, thậm chí còn có vô số ác quỷ thèm nhỏ dãi nhìn cơ thể của y. Cơ thể tràn ngập linh khí như vậy, nhất định ăn rất ngon.

Nữ nhân thanh y nhếch miệng, đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, giống như có cái gì nguy hiểm đang tới gần, ả lập tức nhìn về phía hai người đang giao chiến với Lê Chân, bọn họ vẫn đang chiến đấu với nhau, hình như không có ai nhìn về phía ả, vậy cảm giác nguy cơ lúc nãy là gì? Ả còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên trong đầu trống rỗng, tinh thần bắt đầu tan rã, ả vừa nghĩ gì vậy? Ý nghĩ vừa rồi là gì? Thần hồn của ả đang bắt đầu sụp đổ.

Tức khắc, đám ác quỷ đã nhận ra dị trạng của nữ nhân thanh y, khi còn sống, bọn chúng vốn là những hung thần ác sát, luôn ôm ý định phản phệ chủ nhân. Một khi chủ nhân bị thương, hoặc suy yếu, bọn chúng chắc chắn sẽ thử phản kháng, tuy trước đây lần nào thử cũng bị ả hung hăng thu thập một trận. Nhưng, chính vì sự ác độc của ả, đã kích phát nỗi oán hận trong lòng bọn chúng.



Oán hận trong lòng chúng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, bây giờ thấy thần hồn của chủ nhân đang yếu dần, bọn chúng lập tức ngừng tấn công Hồ Mao Mao, quay trở về công kích nữ nhân thanh y.

Hai nam nhân thanh y cũng phát hiện dị trạng của ả, nhưng bây giờ bọn họ đang trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc. Bọn họ liên tục bị Lê Chân và Trạch Vân gắt gao cuốn lấy, không thể thoát thân để giúp ả.

Đám ác quỷ nhào tới cắn xé nữ nhân thanh y, con thì hút máu, con thì gặm thịt, có thể nói bây giờ bọn chúng đang mừng như điên. Nữ nhân thanh y chỉ có thể ngẩn người, ả đau đớn, nhưng không hiểu vì sao, thần hồn của ả đã tan rã, cho dù có cứu lại được thì chỉ có thể là một phế nhân. Đám ác quỷ nhanh chóng ăn sạch ả, ngay cả hồn phách cũng không tha, miệng bọn chúng dính đầy máu, chưa đã thèm nhìn những người còn lại, nhưng bọn chúng chỉ dám nhìn, không dám xen vào.

Bọn chúng không ngốc, mấy vị tu sĩ này đều có tu vi cao hơn chủ nhân của bọn chúng, nếu nhào tới, kết quả chắc chắn là hồn phi phách tán.

Có một số ác quỷ lại theo dõi Hồ Mao Mao, Bạch Hổ đành lười biếng đi tới chắn trước người Hồ Mao Mao, nó đánh giá đám quỷ trước mặt một chút. Ngay sau đó, nó tìm được một con cường đại nhất, vuốt hổ huơ một cái, cuộn tròn đối phương, bỏ vô miệng nhai xong rồi nuốt xuống. Chiêu này thành công doạ đám quỷ còn lại sợ hãi, bọn chúng lập tức chạy tán loạn, nhưng nơi này là hoàng cung, còn đang là ban ngày, bọn chúng bay không bao lâu, chợt cảm thấy khó chịu, đành phải quay lại cờ quỷ. Bạch Hổ bảo Hồ Mao Mao thu hồi cờ quỷ, sau này sẽ tiêu hủy.

Ban đầu, Hồ Mao Mao dùng roi công kích nữ nhân kia không phải chỉ đánh bừa, y đã sớm lặng lẽ lấy kim châm mà mình đã luyện hoá ra.

Kim châm cực nhỏ, nhỏ như lông trâu, sau khi được rót linh khí, nó sẽ trở nên trong suốt, bình thường rất khó phát hiện ra. Huống chi, đang trong lúc giao chiến, càng khó phát hiện ra, dao động linh khí của kim châm cũng cực nhỏ, ngoại trừ người có tâm linh tương thông với kim châm là y, những người còn lại ở đây sẽ không phát hiện được, quả là pháp bảo tốt chuyên dùng để ám sát.

Trong lúc nữ nhân kia tìm cơ hội để sử dụng cờ quỷ hút hồn phách của Hồ Mao Mao, y đã sớm ám sát ả. Chỉ là, tuy thành công tiêu diệt thần hồn của đối phương, y cũng đã đánh mất chiếc roi của mình, chiếc roi đó gắn bó với y từ nhỏ, được y nỗ lực luyện thành, bây giờ đã mất, bây giờ nỗi đau trong lòng y không hề nhỏ chút nào.

Bên này, sau khi Hồ Mao Mao tiêu diệt xong nữ nhân thanh y, y lặng lẽ thu hồi kim châm, tất cả những người còn lại đều không phát hiện ra kim châm này. Chỉ tiếc là roi của y đã bị hủy, bị phản phệ rất nghiêm trọng, bây giờ y đang cố gắng bình ổn lại huyết khí đang quay cuồng. Nếu không, y đã có thể tìm cơ hội ám sát một người nữa.

Hai thanh y nhân kia thấy đồng bọn của mình đã ngã xuống, bọn họ biết có lẽ đối phương đang ẩn giấu pháp bảo gì đó. Chỉ là, bọn họ không thể đoán được là loại pháp bảo gì, trong lòng bắt đầu cảnh giác. Bọn họ sợ trong lúc đang giao đấu với hai người Lê Chân, sẽ bị Hồ Mao Mao nhân cơ hội đánh lén. Nam nhân cường tráng nảy sinh ý định mặc kệ Lê Chân, chuyển qua đối phó với Hồ Mao Mao đang bị thương.

Dù sao, bọn họ cũng không muốn bên cạnh tồn tại một kẻ có thể ám sát bọn họ bất cứ lúc nào, trong khi hiện tại còn chưa biết đối phương đang có bảo bối gì.

Trong lúc nam nhân cường tráng phân tâm, Lê Chân lập tức lấy trận bàn ra, xung quanh đột nhiên sinh ra vô số kim khí. Ban đầu, Lê Chân không lấy trận bàn ra, là vì đối phương không nằm trong phạm vi mà hắn có thể sử dụng trận bàn, đến khi bọn họ bước vào phạm vi công kích, hai bên đánh nhau túi bụi, Lê Chân vẫn không tìm được cơ hội lấy trận bàn ra. Bây giờ đối phương phân tâm, Lê Chân chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Tiểu bạch kiểm, ngươi cho rằng cái thứ này có thể vây khốn ta sao?!” Nam nhân kia không thèm coi trọng Sát Trận của Lê Chân, không phải Huyền Âm Tông bọn họ không có trận bàn. Bởi vì, uy lực của trận bàn có giới hạn, nguyên nhân khác là những môn phái lớn trong giới Tu Chân đã tới một thế giới khác rồi, các bảo vật thượng cổ cũng đã bị bọn họ mang đi. Hiện tại, nơi này không còn trận bàn nào có uy lực mạnh mẽ nữa, cùng lắm chỉ có thể vây khốn vài tên tiểu tốt, hắn cho rằng trận bàn trong tay Lê Chân cũng như vậy.

Lê Chân căn bản không để ý tới sự khiêu khích của nam nhân, chỉ tập trung thao túng trận bàn. Xung quanh vang lên tiếng binh khí va chạm, biểu tình của nam nhân đột nhiên ngưng trọng, hắn đã nhận ra sát khí càng ngày càng cường đại trong không trung, kim khí xẹt ngang qua người hắn khiến hắn phát đau. Rốt cuộc tiểu tử này có thân phận gì? Trận bàn kia hình như không đơn giản!

Nam nhân bắt đầu hối hận, bọn họ quá mức khinh địch, bởi vì từ khi đối phương xuất hiện, lúc nào cũng lẩn trốn, lén lút giết vài đồng bọn của bọn họ. Trong lúc bọn họ truy tìm, đối phương chỉ biết trốn, nên bọn họ mới cho rằng đối phương chỉ là những tay mơ. Nhưng không ngờ những pháp bảo trong tay đối phương đều có uy lực cường đại, khó trách Thanh Viên bại trận trong tay đối phương, ngay cả hồn phách cũng bị diệt.

Kim khí sáng lấp lánh che trời lấp đất trút xuống, linh khí trên người nam nhân chấn động, da thịt của hắn chuyển sang màu vàng kim. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy một tầng kim loại nửa trong suốt mỏng như những chiếc lá đang phủ lên người hắn, đây chính là kim y hộ thể của hắn, thứ này đã cứu hắn vô số lần, nhưng cần tốn rất nhiều linh khí, không đến lúc nguy cấp thì hắn sẽ không dùng.

Trong không khí, kim khí liên tục va chạm với kim y hộ thể của nam nhân, chấn động lớn đến mức lan tới lục phủ ngũ tạng của hắn. Uy lực của trận bàn này thật khủng khiếp, nếu hắn không có kim y hộ thể, e rằng chỉ cần một kích, cả người sẽ bị lượng kim khí khổng lồ đâm thành thịt nát.

Lê Chân cũng kinh ngạc, cái thứ đang bảo vệ nam nhân thật lợi hại, chỉ cần một kích của Sát Trận là có thể giết chết một tu sĩ vừa kết Kim Đan. Vậy mà, bảo vật hộ thể của nam nhân kia giúp hắn không bị mất một cọng lông nào. Hơn nữa, hình như pháp bảo đó cũng không bị gì cả?

Lê Chân không tin, hắn thao túng kim khí cấp tốc xoay tròn, nam nhân đang được kim y bảo hộ, phát hiện kim khí tạo thành một vòng tròn, hắn nhịn không được bắt đầu sợ hãi. Nhưng bây giờ đang ở trong Sát Trận, tất cả các hướng xung quanh đã bị kim khí bao vây rồi.

Tức khắc, kim khí cuốn lấy nam nhân vào vòng tròn, vô số kim khí cấp tốc xoay tròn tạo thành một cái kén, người bên ngoài chỉ nghe thấy bên trong có tiếng kim loại va chạm. Nơi mà lúc nãy nam nhân đứng đã trở thành một cái hố sâu, đó là vết tích bị kim khí quét qua.

Lê Chân nhìn xuống hố sâu, hắn tự hỏi, vì sao Quốc Sư lại chôn hồn phách của những oa nhi vào trong đất? Nếu bọn họ thật sự là tế phẩm…

Có điều, bây giờ hắn không rảnh tìm hiểu lý do, dao động tinh thần của nam nhân kia vẫn chưa giảm, chứng minh rằng đối phương vẫn chưa bị tấn công. Vậy hắn đành phải tàn nhẫn vậy, Lê Chân thao túng trận bàn, tập trung tất cả kim khí hướng về nam nhân kia.



Bây giờ, nam nhân bị vây khốn cũng đang kêu khổ không ngừng, hắn biết linh khí của mình không còn lại bao nhiêu, kim khí bên ngoài càng ngày càng mạnh mẽ, linh khí của hắn cũng đang cấp tốc xói mòn. Hắn đã nuốt một viên đan dược, nếu cứ tiếp tục như thế này, có thể hắn phải nuốt thêm một viên đan dược nữa, nhưng đan dược mà hắn mang theo không nhiều.

Hơn nữa, người thao túng trận bàn hao tổn linh khí rất ít, thậm chí còn ít hơn hắn. Nếu hai bên cứ tiếp tục giằng co như vậy, người chịu đựng không nổi chỉ có thể là hắn, trừ phi hắn cố gắng phá trận thoát ra, trận bàn phản phệ sẽ khiến tiểu tử kia bị thương nặng. Chỉ tiếc bây giờ hắn đang bị kim khí bao vây, dù chỉ cử động một chút cũng rất khó khăn, nói gì đến phá trận. Phải chi, phải chi, nếu lúc nãy hắn không bị phân tâm, không chuyển mục tiêu sang kẻ ám sát, thì sẽ không bị tiểu tử này dùng trận bàn vây khốn.

Nhưng đây không phải là điều khiến cho hắn sốt ruột, điều khiến hắn lo lắng nhất là Hoàng Hoả, hắn cảm nhận được kim nao của mình sắp bị Hoàng Hoả thiêu hủy rồi. Đến khi Hoàng Hoả thoát ra, người bị nhốt trong trận là hắn chỉ có thể thập tử vô sinh.

Chợt nghe ‘rắc’ một tiếng, tâm của hắn lạnh xuống, hắn biết kim nao của mình đã bị hủy, liên kết của hắn và kim nao đã hoàn toàn bị đứt! Độ nóng càng ngày càng cao đang tới gần nhắc nhở hắn, Hoàng Hoả đang tới, tuy hắn đang bị kim khí vây khốn, không thể biết được tình hình ở bên ngoài, nhưng độ nóng đáng sợ kia tuyên cáo Hoàng Hoả đã tới rồi!

Còn thanh y nhân đang giao chiến với Trạch Vân tên là Thanh Phương, sau khi chứng kiến cái chết của nữ nhân thanh y, hắn đã bắt đầu hoảng loạn. Đến khi nhìn thấy nam nhân trung niên bị Sát Trận vây khốn, hắn càng muốn rút lui, nhưng bây giờ đang bị Trạch Vân gắt gao cuốn lấy, không tìm được cơ hội rời đi, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Lúc Hoàng Hoả thoát ra khỏi kim nao, nó cực kỳ phẫn nộ, đến khi thấy Lê Chân đang vây khốn miếng thịt ngon nhất của nó, nó lập tức hết giận, còn cảm kích chủ nhân không quên nghĩ cho nó, cố ý bắt người lại để chờ nó ăn. Hoàng Hoả vui sướng nhanh chóng vọt tới, lao vào giữa kim khí.

Nam nhân trung niên tên là Thanh Thiên, khi nhìn thấy Hoàng Hoả, hắn biết mình xong đời rồi. Hắn vốn là một kẻ tàn nhẫn, nếu hôm nay nhất định phải chết, vậy hắn sẽ không tha cho mấy tiểu tử vô danh kia! Kim Đan trong đan điền của hắn bắt đầu phình lên, Lê Chân tức khắc cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, hắn cảm thấy dao động tinh thần của nam nhân đang biến hoá kịch liệt, lần trước từng gặp qua một kẻ tự bạo, Lê Chân lập tức nhận ra ý định của đối phương.

“Hắn muốn tự bạo!”

Nhắc nhở xong, Lê Chân lập tức thu trận bàn lại, lao đến chỗ Hồ Mao Mao, túm lấy tiểu hồ ly, khởi động Phi Hồng Thuật, bay nhanh cách xa vài dặm. Tốc độ tự bạo của Thanh Thiên cực nhanh, từ lúc Lê Chân phát hiện hắn muốn tự bạo, không đến hai giây sau, đối phương đã tự nổ thành thịt nát xương tan, mà ngay tại chỗ Thanh Thiên đứng, đã thành một cái hố sâu mấy chục trượng, kiến trúc xung quanh hoá thành tro bụi trong nháy mắt.

Thanh Phương đang giao chiến với Trạch Vân cũng bị vụ nổ ảnh hưởng, nội tạng của hắn bị chấn thương, phun ra một búng máu, trong cổ họng còn liên tục trào ra mùi tanh của máu. Hắn cho rằng Trạch Vân cũng bị trọng thương, vừa lúc có thể nhân cơ hội trốn đi, nhưng khi hắn quay qua, phát hiện Trạch Vân vẫn không mất một cọng lông nào! Hoá ra, ngay từ lúc đầu, Lê Chân phát hiện kẻ địch xuất hiện, Trạch Vân đã sớm lấy ra Linh Vân Tráo của sư phụ. Chỉ là, hắn chỉ để Linh Vân Tráo trong người, không để lộ cho người ngoài nhìn thấy.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lê Chân chỉ kéo Hồ Mao Mao chạy, hắn biết Trạch Vân có pháp bảo hộ thân, nên mới không lo cho đối phương. Thật ra, không phải Trạch Vân không bị ảnh hưởng, mà là nhờ Linh Vân Tráo cố gắng áp chế chấn động đến mức thấp nhất, hắn nhanh chóng nuốt một viên đan dược, phục hồi lại nguyên khí bị hao tổn.

Còn Hoàng Hoả, bây giờ nó cực kỳ buồn bực, sau khi người kia tự bạo, huyết nhục đã khó tìm, pháp khí trên người, pháp y cũng đã hoàn toàn biến mất. Nó làm việc nửa ngày, vậy mà không được ăn một miếng thịt nào, nhưng không sao, ở đây vẫn còn một miếng thịt, Hoàng Hoả chuyển tầm mắt về phía Thanh Phương đang sợ chết khiếp ở bên kia.

Trong lúc Thanh Phương còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Hoả đã nhào tới, đốt hắn thành tro, Bạch Hổ lại thừa dịp Hoàng Hỏa không chú ý, nuốt hồn phách của Thanh Phương vào bụng. Lê Chân cho rằng sự việc lần này coi như xong, đang định rút lui, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến trên không trung: “Dám hại chết đồ nhi của ta, hôm nay lão phu phải cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”

Từ trên trời, không biết từ khi nào xuất hiện một lão giả râu tóc bạc trắng, tinh thần lực của lão giả này rất khủng bố! Lê Chân vừa liếc mắt một cái là nhận ra, chỉ sợ tu vi của người này cao hơn bọn họ rất nhiều, ba người hợp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Người này chính là sư phụ của Thanh Thiên, hai ngày nay, Lê Chân bọn họ xử lý bốn thanh y nhân, chính là bốn vị tôn sử của Huyền Âm Tông, Thiên, Viên, Địa, Phương. Lúc Thanh Thiên tự bạo, lão nhân này lập tức cảm nhận được, phát hiện đồ nhi đã tự vẫn, nhất thời giận không kiềm được.

Lão nhân này đã đạt tới tu vi Nguyên Anh, ông hung hăng nhìn ba người, chính bọn chúng đã giết chết đồ nhi của mình, ông vốn tưởng ba kẻ này chỉ là một đám chuột nhắt, chỉ cần ba người Thiên, Địa, Phương là có thể đối phó. Nhưng không ngờ, cả ba đều chết trong tay đối phương, bọn họ chính là những đệ tử ưu tú nhất của Huyền Âm Tông! Kể cả Thiên Viên đã bị bọn chúng giết vào hôm trước, cả bốn tôn sử đều chết trong tay bọn chúng!

Tuy biết mình không phải là đối thủ của người này, Lê Chân cũng sẽ không đứng yên chờ chết. Hắn trực tiếp khởi động Lả Lướt Sát, không cần quan tâm có tác dụng hay không, cho dù chết cũng phải phân thắng bại với đối phương một phen.

“Kiến càng hám thụ!” Lão nhân cười lạnh một tiếng, tùy tay vung lên, Lê Chân cảm nhận được một sức mạnh rất cường đại như một cái chùy lớn, nện vào lục phủ ngũ tạng của hắn, tim hắn bị đau nhói lên một cái. Ngay cả Hoàng Hoả cũng bị ném đi xa, dù sao Hoàng Hoả cũng còn quá nhỏ, nếu nó lớn hơn một chút, lão nhân kia sẽ không dám khinh thường nó.

Hồ Mao Mao ôm chặt Lê Chân, kim châm của y lặng lẽ tiếp cận lão nhân, nhưng dù gì người ta cũng đã đạt tới Nguyên Anh, kim châm chưa kịp tới gần, lão nhân đã cảm nhận được nguy hiểm. Ông giơ tay, kim châm trong suốt nhỏ như lông trâu tức khắc rơi vào tay ông: “Ngươi muốn dùng thứ này ám sát lão phu sao? Thật ngu xuẩn!”

Nói xong, ông lập tức nghiền nát kim châm, nhưng dù ông có dùng sức cỡ nào, kim châm vẫn không bị nát.

Ông ồ lên một tiếng, thầm nghĩ xem ra đây là thứ tốt, lập tức thả thần niệm ra, muốn rửa sạch thần niệm của Hồ Mao Mao trên kim châm.

“Lão bất tử, ở đây khi dễ các tiểu bối sao?” Một giọng nói vô cùng quen thuộc với Trạch Vân vang lên sau lưng lão nhân, một nam nhân cường tráng, thân cao sáu thước xuất hiện sau lưng lão nhân. Kiếm trong tay vung lên, lão nhân không kịp phòng bị, chỉ kịp dùng linh khí tạo ra một vòng bảo hộ cho mình, kiếm vừa vung lên, lão nhân bị đánh văng xa gần trăm mét.

“Sư thúc, người tới rồi!” Hắn còn tưởng sắp mất mạng rồi, không ngờ cuối cùng các trưởng bối nhà mình cũng đã tới, Trạch Vân thầm cảm thấy may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook