Từ Mạt Thế Vào Hào Môn Làm Mẹ Kế Yếu Đuối
Chương 13:
Quân Tịch Nhược
13/10/2023
Nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, Thịnh Hạ cảm động mà ở trong lòng phát một tấm thẻ tốt cho chú em chồng của mình. Cô cười doanh doanh mà phối hợp nói chuyện : “Cảnh Húc a, thằng bé hiện tại miễn cưỡng còn tung tăng nhảy nhót, chú cứ yên tâm đi.”
Phong Thiệu Vũ: “……?” Cái câu Tung tăng nhảy nhót, là dùng như vậy sao?
Hai người bọn họ còn chưa trở về đến phòng bệnh, xa xa đã nghe được tiếng cười lạnh của cậu con trai cả của cô: “Tôi đã nói rồi, không cần ông quản! ông nhàn rỗi không có việc gì, không bằng cho người đến xem đầu óc cô vợ của ông, cô ta chính là gấp không chờ nổi muốn được ông quan tâm đâu.”
Ngay sau đó trong phòng truyền đến tiếng nói mơ hồ, hai người bọn họ ở xa nghe không rõ lắm.
Cảm giác xe lăn đột nhiên dừng lại, Thịnh Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, liền nghe được Phong Thiệu Vũ thở dài: “Tiểu Húc cùng anh hai vẫn là như vậy a.”
Anh hai?
Kia chẳng phải là người chồng hào môn của cô, người mà vừa mới nhận đến giấy đăng ký kết hôn, liền ném xuống một câu “ Về sau có thể coi như tôi không tồn tại” với cô sao. Hắn lúc đó không hề quay đầu, lạnh nhạt rời đi, lại không về nhà lần nào nữa.
Kia chẳng phải là nàng vị kia ở mới vừa lãnh xong chứng, liền ném xuống một câu “Về sau có thể khi ta không tồn tại”, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt rời đi, lại không hồi quá gia lão công sao?
Thịnh Hạ liền khiếp sợ, như thế nào, hiện tại người chết cư nhiên cũng có thể sống lại sao.
Quả nhiên, ngay sau đó âm thanh máy móc của hệ thống liền vang lên: 【 ký chủ, hiện tại người đang nói chuyện video cùng Phong Cảnh Húc chính là chồng của cô, Phong Yến. 】
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Phong Cảnh Húc trầm khuôn mặt không kiên nhẫn quay đầu, còn chưa nhìn thấy người liền châm chọc trước: “Cô còn biết trở về —— chú nhỏ?”
Phong Cảnh Húc đã lâu rồi khong nhìn thấy chú nhỏ nhà mình, hiện tại chú ấy lại đang tươi cười đẩy xe lăn của Thịnh Hạ đi tới. Còn người phụ nữ kia chính là đang nhu nhu nhược nhược ngồi dựa trên xe lăn. Lúc này hai người bọn họ thật sự rất gần nhau, làm cho Phong Cảnh Húc có một cảm giác rất vi diệu.
Sách, chú nhỏ cũng là đáng thương, dễ dàng bị người phụ nữ này đắn đo.
Phong Cảnh Húc khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, làm như nghĩ đến cái gì, trong mắt đột nhiên mang theo ác ý rõ ràng, đưa điện thoại di động nâng lên tới: “Uy, chồng cô tìm cô.”
Thịnh Hạ nhẹ nhàng nâng mắt, liền thấy trong màn hình một nam nhân có khuôn mặt thâm thúy, lộ ra tự phụ.
…… Đừng nói, thật sự còn rất soái.
【 ký chủ, đến lúc cô biểu hiện.】
Phong Thiệu Vũ: “……?” Cái câu Tung tăng nhảy nhót, là dùng như vậy sao?
Hai người bọn họ còn chưa trở về đến phòng bệnh, xa xa đã nghe được tiếng cười lạnh của cậu con trai cả của cô: “Tôi đã nói rồi, không cần ông quản! ông nhàn rỗi không có việc gì, không bằng cho người đến xem đầu óc cô vợ của ông, cô ta chính là gấp không chờ nổi muốn được ông quan tâm đâu.”
Ngay sau đó trong phòng truyền đến tiếng nói mơ hồ, hai người bọn họ ở xa nghe không rõ lắm.
Cảm giác xe lăn đột nhiên dừng lại, Thịnh Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, liền nghe được Phong Thiệu Vũ thở dài: “Tiểu Húc cùng anh hai vẫn là như vậy a.”
Anh hai?
Kia chẳng phải là người chồng hào môn của cô, người mà vừa mới nhận đến giấy đăng ký kết hôn, liền ném xuống một câu “ Về sau có thể coi như tôi không tồn tại” với cô sao. Hắn lúc đó không hề quay đầu, lạnh nhạt rời đi, lại không về nhà lần nào nữa.
Kia chẳng phải là nàng vị kia ở mới vừa lãnh xong chứng, liền ném xuống một câu “Về sau có thể khi ta không tồn tại”, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt rời đi, lại không hồi quá gia lão công sao?
Thịnh Hạ liền khiếp sợ, như thế nào, hiện tại người chết cư nhiên cũng có thể sống lại sao.
Quả nhiên, ngay sau đó âm thanh máy móc của hệ thống liền vang lên: 【 ký chủ, hiện tại người đang nói chuyện video cùng Phong Cảnh Húc chính là chồng của cô, Phong Yến. 】
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Phong Cảnh Húc trầm khuôn mặt không kiên nhẫn quay đầu, còn chưa nhìn thấy người liền châm chọc trước: “Cô còn biết trở về —— chú nhỏ?”
Phong Cảnh Húc đã lâu rồi khong nhìn thấy chú nhỏ nhà mình, hiện tại chú ấy lại đang tươi cười đẩy xe lăn của Thịnh Hạ đi tới. Còn người phụ nữ kia chính là đang nhu nhu nhược nhược ngồi dựa trên xe lăn. Lúc này hai người bọn họ thật sự rất gần nhau, làm cho Phong Cảnh Húc có một cảm giác rất vi diệu.
Sách, chú nhỏ cũng là đáng thương, dễ dàng bị người phụ nữ này đắn đo.
Phong Cảnh Húc khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, làm như nghĩ đến cái gì, trong mắt đột nhiên mang theo ác ý rõ ràng, đưa điện thoại di động nâng lên tới: “Uy, chồng cô tìm cô.”
Thịnh Hạ nhẹ nhàng nâng mắt, liền thấy trong màn hình một nam nhân có khuôn mặt thâm thúy, lộ ra tự phụ.
…… Đừng nói, thật sự còn rất soái.
【 ký chủ, đến lúc cô biểu hiện.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.