Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 28
Hồ Đồ
09/06/2023
Bây giờ cô và tiến sĩ không một xu dính túi, âm thanh nghèo khổ không ngừng vang trong đầu.
Bà nội Tô nhìn vào đôi mắt to tròn của đứa nhỏ với vẻ bất đắc dĩ, trong lòng mềm nhũn, bà đưa tay từ trong túi xách lấy ra một tờ tiền có mệnh giá nhỏ đưa cho cô: "Cầm đi, mua kẹo ăn với anh cháu.”
Thực sự có tiền nha!
Tống Sở hạnh phúc.
Ánh mắt của cô đầy mừng rỡ cùng ngạc nhiên, được thưởng mà lòng sợ hãi: "Bà nội, cháu ăn không hết đâu, cháu sẽ giữ cho bà.”
Bà nội Tô cười xoa đầu hạt dưa của cô, hài lòng rời đi.
Tống Sở cầm lấy tiền, hướng Mã Lan ra vẫy vẫy: "Mẹ, bà nội cho con tiền rồi!”
Nói xong đôi mắt cười híp lại.
Mã Lan cũng cười ha hả, đi tới ôm lấy cô: “Con gái của mẹ thật có triển vọng.” Quả nhiên, bà đã thu được người nối gót mình.
Dưới lầu, bà nội Tô xách túi đi từng bước nhỏ về nhà, con dâu cả Từ Mỹ Lệ phùng má trợn mắt đi theo: "Mẹ, sao mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy? Đây chính là hai cái miệng ăn, sau này chúng ta sao có thể nuôi nổi?”
Sau khi rời khỏi đòn tấn công bọc đường của Tống Sở, lúc này bà nội Tô mới lấy lại được bình tĩnh.
Hai cái miệng ăn đúng là có vấn đề.
Nhưng mà. . . Hoàn cảnh vừa rồi bà cụ cũng không thể nói phản đối.
“Quên đi, chuyện này buổi tối chúng ta lại nói.” Bà nội Tô chỉ khoát khoát tay, chuyện này để ông nội Tô ra mặt, bà cụ mới không làm người xấu đâu.
Đứa bé nhìn như búp bê nhỏ, mềm mại như vậy, miệng còn ngọt ngào như vậy, hết lần này đến lần khác gọi bà nội, bà cụ sao có thể nhẫn tâm đuổi chúng đi, bà cụ sợ nếu mình thật sự làm như vậy thì sau này sẽ gặp ác mộng mất.
Từ Mỹ Lệ nghĩ, dù sao thì cha chồng bà ta cũng là một người đàn ông, những người đàn ông thường quan tâm đến vấn đề huyết mạnh. Không phải người của nhà họ Tô, dù cha chồng bà ta có rộng lượng đến đâu cũng không thể dễ dàng đồng ý như vậy được.
Bà ta phải nhanh chóng quay lại rồi nói chuyện với gia đình em hai, cùng nhau giẫm nhà em ba mấy đạp cho hả giận.
Hai người đi được hai bước, bà nội Tô thở dài nói: "Bọn trẻ bị đuổi ra ngoài thì thật đáng thương.”
Từ Mỹ Lệ không nói lời nào, bà ta thầm nghĩ làm sao có thể bị đuổi ra ngoài. Dựa theo tính cách của đôi vợ chồng nhà em ba, nhất định không thể đuổi bọn trẻ đi, cùng lắm là nhân cơ hội này dạy cho đôi vợ chồng nhà em ba một bài học mà thôi.
Về phần đứa nhỏ có bị đuổi đi hay không, Từ Mỹ Lệ căn bản không thèm để ý, bà ta chỉ đơn giản muốn gây khó dễ cho nhà em ba. Dù sao bọn trẻ cũng không phải do gia đình bà ta nuôi nấng, không cần tự mình trả tiền. Hai vợ chồng chú ba thương tình nuôi nấng chúng khôn lớn, nuôi đến khi trong nhà nghèo đi, lúc đó nhìn Mã Lan làm sao còn vui vẻ được như bây giờ.
Vào lúc này Mã Lan đang có tâm trạng rất tốt.
Trước đây, khi đấu khẩu với chị dâu, bà đều là người tốn sức, Tô Chí Phong là đàn ông nên không dễ nhúng tay vào chuyện của chị dâu. Bây giờ thì không sao, nhà bà giờ đã có một cô con gái ngoan ngoãn, dỗ dành bà nội đến mê muội, khiến chị dâu xấu hổ mà không làm gì được.
Không có gì lạ khi người ta nói rằng con gái là chiếc áo bông tri kỷ.
Mã Lan nắm tay Giang Bác, nhìn Tống Sở được Tô Chí Phong cõng trên lưng với nụ cười trên môi, cười hì hì, trong lòng rất thỏa mãn.
Bà nội Tô nhìn vào đôi mắt to tròn của đứa nhỏ với vẻ bất đắc dĩ, trong lòng mềm nhũn, bà đưa tay từ trong túi xách lấy ra một tờ tiền có mệnh giá nhỏ đưa cho cô: "Cầm đi, mua kẹo ăn với anh cháu.”
Thực sự có tiền nha!
Tống Sở hạnh phúc.
Ánh mắt của cô đầy mừng rỡ cùng ngạc nhiên, được thưởng mà lòng sợ hãi: "Bà nội, cháu ăn không hết đâu, cháu sẽ giữ cho bà.”
Bà nội Tô cười xoa đầu hạt dưa của cô, hài lòng rời đi.
Tống Sở cầm lấy tiền, hướng Mã Lan ra vẫy vẫy: "Mẹ, bà nội cho con tiền rồi!”
Nói xong đôi mắt cười híp lại.
Mã Lan cũng cười ha hả, đi tới ôm lấy cô: “Con gái của mẹ thật có triển vọng.” Quả nhiên, bà đã thu được người nối gót mình.
Dưới lầu, bà nội Tô xách túi đi từng bước nhỏ về nhà, con dâu cả Từ Mỹ Lệ phùng má trợn mắt đi theo: "Mẹ, sao mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy? Đây chính là hai cái miệng ăn, sau này chúng ta sao có thể nuôi nổi?”
Sau khi rời khỏi đòn tấn công bọc đường của Tống Sở, lúc này bà nội Tô mới lấy lại được bình tĩnh.
Hai cái miệng ăn đúng là có vấn đề.
Nhưng mà. . . Hoàn cảnh vừa rồi bà cụ cũng không thể nói phản đối.
“Quên đi, chuyện này buổi tối chúng ta lại nói.” Bà nội Tô chỉ khoát khoát tay, chuyện này để ông nội Tô ra mặt, bà cụ mới không làm người xấu đâu.
Đứa bé nhìn như búp bê nhỏ, mềm mại như vậy, miệng còn ngọt ngào như vậy, hết lần này đến lần khác gọi bà nội, bà cụ sao có thể nhẫn tâm đuổi chúng đi, bà cụ sợ nếu mình thật sự làm như vậy thì sau này sẽ gặp ác mộng mất.
Từ Mỹ Lệ nghĩ, dù sao thì cha chồng bà ta cũng là một người đàn ông, những người đàn ông thường quan tâm đến vấn đề huyết mạnh. Không phải người của nhà họ Tô, dù cha chồng bà ta có rộng lượng đến đâu cũng không thể dễ dàng đồng ý như vậy được.
Bà ta phải nhanh chóng quay lại rồi nói chuyện với gia đình em hai, cùng nhau giẫm nhà em ba mấy đạp cho hả giận.
Hai người đi được hai bước, bà nội Tô thở dài nói: "Bọn trẻ bị đuổi ra ngoài thì thật đáng thương.”
Từ Mỹ Lệ không nói lời nào, bà ta thầm nghĩ làm sao có thể bị đuổi ra ngoài. Dựa theo tính cách của đôi vợ chồng nhà em ba, nhất định không thể đuổi bọn trẻ đi, cùng lắm là nhân cơ hội này dạy cho đôi vợ chồng nhà em ba một bài học mà thôi.
Về phần đứa nhỏ có bị đuổi đi hay không, Từ Mỹ Lệ căn bản không thèm để ý, bà ta chỉ đơn giản muốn gây khó dễ cho nhà em ba. Dù sao bọn trẻ cũng không phải do gia đình bà ta nuôi nấng, không cần tự mình trả tiền. Hai vợ chồng chú ba thương tình nuôi nấng chúng khôn lớn, nuôi đến khi trong nhà nghèo đi, lúc đó nhìn Mã Lan làm sao còn vui vẻ được như bây giờ.
Vào lúc này Mã Lan đang có tâm trạng rất tốt.
Trước đây, khi đấu khẩu với chị dâu, bà đều là người tốn sức, Tô Chí Phong là đàn ông nên không dễ nhúng tay vào chuyện của chị dâu. Bây giờ thì không sao, nhà bà giờ đã có một cô con gái ngoan ngoãn, dỗ dành bà nội đến mê muội, khiến chị dâu xấu hổ mà không làm gì được.
Không có gì lạ khi người ta nói rằng con gái là chiếc áo bông tri kỷ.
Mã Lan nắm tay Giang Bác, nhìn Tống Sở được Tô Chí Phong cõng trên lưng với nụ cười trên môi, cười hì hì, trong lòng rất thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.