Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi
Chương 33: Khách quý tới cửa
Thanh Di
13/07/2022
Lý chính nghe cha Trương nói vậy cũng hiểu được ý định lần này sang đây của ông: "Ngươi muốn ta giúp gì sao?"
Thẩm Thiệu Thanh ngồi im lặng nãy giờ khi nghe lý chính hỏi mới bắt đầu lên tiếng: "Chúng ta đều biết thôn dân nghèo khổ muốn kiếm thêm được đồng nào liền cố gắng kiếm đồng đó. Nhà chúng ta cũng không khác là bao, vô tình biết được cách trồng rau mùa này liền bị coi như người có tội mà chỉ trích. Lần này sang đây chính là muốn lý chính giúp đỡ nhà chúng ta một chuyện"
Lý chính nghe Thẩm Thiệu Thanh nói liền có chút ngỡ ngàng. Mấy năm trước ông đã từng gặp qua một lần Thẩm Thiệu Thanh nhưng trạng thái của hắn lúc đó rất kém. Mặt mày xanh xao, ánh mắt luôn vô hồn, bất định không biết đang suy nghĩ gì. Bây giờ gặp lại không ngờ khác biệt lớn tới vậy. Chuyện làm ăn bên nhà Trương gia ông cũng đều nghe cha Trương kể lại biết được đứa bé này rất tài giỏi kéo theo cả một nhà cha Trương được hưởng phúc. Lý chính biết người bạn già này thập phần coi trọng đứa bé này.
"Được, tuy không biết là gì nhưng nếu giúp được Trương gia ta sẽ cố gắng hết sức"
"Cũng không phải chuyện quá khó, thậm chí lý chính ngài còn có lợi nữa"
Sau cuộc nói chuyện đó, buổi chiều lý chính liền đem chuyện trồng rau nhà Trương gia ra công bố: Từ bây giờ nhà nào muốn học cách trồng rau vụ đông liền nộp 100 văn tiền học phí nếu không đóng mà còn quay sang chỉ trích liền bị phạt theo điều lệ quy định trong thôn.
Tin tức vừa được thả ra lập tức dâng lên một trận nghị luận trong thôn. Người trong thôn vừa tức lại vừa tiếc tiền vốn muốn mắng chửi nhưng tin tức là do lý chính công bố bọn họ lại không dám làm trái phép nếu không sẽ bị phạt.
Ngày hôm sau lý chính cùng con trai thứ đến nhà Trương gia học cách trồng rau. Đây chỉ là làm theo những gì ngày hôm qua Thẩm Thiệu Thanh cùng ông bàn bạc. Muốn thôn dân coi trọng và nghiêm túc hơn thì người đi đầu phải là người có tiếng nói nhất. Vậy nên lý chính chính là người được chọn.
Thẩm Thiệu Thanh vốn tính sau khi trồng được rau sẽ suy xét đến việc chỉ lại cho thôn dân để cải thiện đời sống của họ. Nhưng sau đó mọi chuyện lại chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nên Thẩm Thiệu Thanh mới phải nghĩ ra cách này. Nếu như thôn dân không quá tham lam thì sẽ không phải vừa mất tiền lại vừa bực tức.
Ngay sau khi có lý chính dẫn đầu cũng có vài hộ gia đình bàn bạc với nhau rồi mang tiền sang đóng để học cách trồng rau. Nhưng cũng có mấy nhà tham lam không muốn đóng tiền mà vẫn muốn học, bọn họ tính toán đợi mấy nhà kia học xong sẽ đi trộm xem cách làm.
Việc Trương gia lấy 100 văn tiền để học cũng chỉ là cái cớ. Có mấy nhà thực sự rất nghèo bòn góp lại mới cầm cự được đủ 100 văn tiền đến học. Mới đầu Thẩm Thiệu Thanh đều nhận hết nhưng đến cuối buổi đợi bọn họ gần về liền trả lại tiền cho mấy nhà coi như là trung thực không nhiều chuyện lung tung trong thôn.
Mấy nhà đó thấy Thẩm Thiệu Thanh trả lại tiền có phần khó hiểu nhưng ngay sau đó Thẩm Thiệu Thanh liền giải thích việc trồng rau rất đơn giản căn bản không đến 100 văn tiền mới học được. Còn nói rõ sau này bán rau liền bán cho tiệm của hắn coi như là đã trả tiền công rồi.
Đương nhiên những chuyện này mấy nhà đó đều giấu nhẹm đi. Ai cũng cảm kích một nhà Trương gia tốt bụng, họ cũng âm thầm thề sẽ giúp đỡ Trương gia bất cứ khi nào họ cần.
Nháo đến tận mấy ngày mới coi như xong hết mọi việc. Bấy giờ cũng đã vào đầu đông, khí trời liền chuyển lạnh trông thấy. Trương gia dạo gần đây có chút tiền dư cũng không cần phải keo kiệt mấy khúc củi, đều đem mỗi phòng một cái bếp sưởi để ban đêm đốt lên khỏi lạnh.
Thời tiết tuy là lạnh nhưng công việc trên quán vẫn buôn bán rất tốt. Không những thế dạo gần đây còn có mấy vị khách gia thế tương đối giàu có trong trấn cũng đến ăn mấy lần. Thẩm Thiệu Thanh nhân cơ hội này làm thêm vài món lẩu khác để thay đổi khẩu vị khách hàng. Cũng nhờ vậy mà Trương Đỉnh lâu dần dần có tiếng tăm và nhiều người biết đến.
Việc buôn bán lẩu rất tốt khiến cho các tửu lâu khác đua nhau làm theo nhưng kỳ lạ là mùi vị lại khác xa với lẩu bên Trương Đỉnh lâu. Khách hàng sớm đã ăn quen hương vị bên Trương Đỉnh lâu vừa ăn thử quán khác liền chê bai bỏ đi. Vẫn là ăn ở Trương Đỉnh lâu là tốt nhất.
Việc Trương Đỉnh lâu đột nhiên nổi danh khắp trấn Ngọc Kỳ cũng đã được truyền đến tai vị thiếu gia kia. Ngay trong ngày hôm sau Trương Đỉnh lâu liền đón tiếp một nhóm 4 người ăn mặc phi thường giàu có. Trên người ai cũng được trang bị áo gấm quần bông, trong đó có một vị còn khoác ngoài áo lông thú trông thập phần phô trương khiến Thẩm Thiệu Thanh phải liếc mắt nhìn nhiều lần.
Ước gì hắn cũng được mặc cái áo lông thú ấm áp ấy. Aiz tự nhiên nhớ đến cái áo chịu nhiệt hắn phải bỏ mấy năm tiền dành dụm để mua được. Cuối cùng phải vứt đi cho cái con chim lông đỏ kia khạc một đống nham thạch ra đốt mất.
Trương Nhị Bảo luôn để ý nhất cử nhất động của Thẩm Thiệu Thanh vừa thấy hắn nhìn người kia nhiều lần lông mày cũng nhíu đến kẹp chết ruồi rồi: "Tức phụ ta đói"
Cái tên nhóc này, suốt ngày đói. Không phải buổi sáng mới mua cho y một bịch bánh bao nhân thịt y đều ăn hết rồi sao?
"Ta đang bận, ngươi tự xuống bếp kêu nương nấu cho chút mì ăn đi" Thẩm Thiệu Thanh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Trương Nhị Bảo, sau đó vừa mềm giọng vừa nịnh nọt đem người đẩy đi.
Thẩm Thiệu Thanh lại chú ý bốn người kia, có một tên có vẻ là chân sai vặt đem giỏ trúc đi bỏ mỗi thứ một ít vào giỏ sau đó đem về bàn. Bàn đó gọi cho mình một nồi lẩu Tứ Xuyên ăn đến thập phần nghiêm túc. Ai không biết còn tưởng bọn họ đang nghiên cứu một thứ gì đó khủng bố lắm.
Bẵng đi một lúc khi Thẩm Thiệu Thanh vừa nghỉ tay ghi chép sổ sách phía trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói có chút già nua: "Thẩm tiểu lang, lâu ngày không gặp"
Thẩm Thiệu Thanh nhấc mắt lên nhìn sau đó cười cười trông đến là tự nhiên: "Chào ngài, đúng là lâu rồi không gặp. Hôm nay ngài đến ủng hộ quán ta sao. Hân hạnh, hân hạnh"
Ai đây?
Trông có chút quen mắt nhưng Thẩm Thiệu Thanh không nhớ đã gặp người này ở đâu. Nam nhân trung niên không tìm ra điểm nào sai sót liền cười đến phúc hậu, nói ra vài câu chúc mừng sau đó mới vào vấn đề chính: "Quán của Thẩm tiểu lang sinh ý thật tốt, món lẩu này cũng rất ngon. Là như này, thiếu gia của ta vừa từ kinh thành xuống đây kiểm tra tửu lâu liền nghe được danh tiếng của quán Thẩm tiểu lang. Sau đó ta có nói qua ba món trước kia đều là do Thẩm tiểu lang bán lại công thức cho tửu lâu, vậy nên thiếu gia mới bảo ta đến đây mời Thẩm tiểu lang đến bàn chúng ta nói chuyện một chút"
Dông dài cả một ngày cuối cùng mới chốt lại là muốn gặp hắn. Thẩm Thiệu Thanh nhìn vị trước mặt lúc này mới nhớ ra là ai. Còn không phải là La chưởng quầy mà ngày trước hắn bán công thức cho sao. Thẩm Thiệu Thanh nhìn lại phía bàn kia liền biết ai là cái vị thiếu gia trong lời nói của ông.
Aiz, là cái tên mặt trắng môi hồng mặc áo khoác lông thú mà hắn ao ước đó.
"Được thiếu gia nhà ngài quan tâm là vinh hạnh của ta, vậy ta liền cùng ngài đến đó"
Dù sao cũng phải cấp người ta mặt mũi. Nhìn cách ăn mặc và phong thái của người kia địa vị hẳn là rất cao. Không nên đắc tội. Vả lại, hắn cũng đoán được ý định đến đây của vị thiếu gia kia rồi.
......................
Thẩm Thiệu Thanh ngồi im lặng nãy giờ khi nghe lý chính hỏi mới bắt đầu lên tiếng: "Chúng ta đều biết thôn dân nghèo khổ muốn kiếm thêm được đồng nào liền cố gắng kiếm đồng đó. Nhà chúng ta cũng không khác là bao, vô tình biết được cách trồng rau mùa này liền bị coi như người có tội mà chỉ trích. Lần này sang đây chính là muốn lý chính giúp đỡ nhà chúng ta một chuyện"
Lý chính nghe Thẩm Thiệu Thanh nói liền có chút ngỡ ngàng. Mấy năm trước ông đã từng gặp qua một lần Thẩm Thiệu Thanh nhưng trạng thái của hắn lúc đó rất kém. Mặt mày xanh xao, ánh mắt luôn vô hồn, bất định không biết đang suy nghĩ gì. Bây giờ gặp lại không ngờ khác biệt lớn tới vậy. Chuyện làm ăn bên nhà Trương gia ông cũng đều nghe cha Trương kể lại biết được đứa bé này rất tài giỏi kéo theo cả một nhà cha Trương được hưởng phúc. Lý chính biết người bạn già này thập phần coi trọng đứa bé này.
"Được, tuy không biết là gì nhưng nếu giúp được Trương gia ta sẽ cố gắng hết sức"
"Cũng không phải chuyện quá khó, thậm chí lý chính ngài còn có lợi nữa"
Sau cuộc nói chuyện đó, buổi chiều lý chính liền đem chuyện trồng rau nhà Trương gia ra công bố: Từ bây giờ nhà nào muốn học cách trồng rau vụ đông liền nộp 100 văn tiền học phí nếu không đóng mà còn quay sang chỉ trích liền bị phạt theo điều lệ quy định trong thôn.
Tin tức vừa được thả ra lập tức dâng lên một trận nghị luận trong thôn. Người trong thôn vừa tức lại vừa tiếc tiền vốn muốn mắng chửi nhưng tin tức là do lý chính công bố bọn họ lại không dám làm trái phép nếu không sẽ bị phạt.
Ngày hôm sau lý chính cùng con trai thứ đến nhà Trương gia học cách trồng rau. Đây chỉ là làm theo những gì ngày hôm qua Thẩm Thiệu Thanh cùng ông bàn bạc. Muốn thôn dân coi trọng và nghiêm túc hơn thì người đi đầu phải là người có tiếng nói nhất. Vậy nên lý chính chính là người được chọn.
Thẩm Thiệu Thanh vốn tính sau khi trồng được rau sẽ suy xét đến việc chỉ lại cho thôn dân để cải thiện đời sống của họ. Nhưng sau đó mọi chuyện lại chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nên Thẩm Thiệu Thanh mới phải nghĩ ra cách này. Nếu như thôn dân không quá tham lam thì sẽ không phải vừa mất tiền lại vừa bực tức.
Ngay sau khi có lý chính dẫn đầu cũng có vài hộ gia đình bàn bạc với nhau rồi mang tiền sang đóng để học cách trồng rau. Nhưng cũng có mấy nhà tham lam không muốn đóng tiền mà vẫn muốn học, bọn họ tính toán đợi mấy nhà kia học xong sẽ đi trộm xem cách làm.
Việc Trương gia lấy 100 văn tiền để học cũng chỉ là cái cớ. Có mấy nhà thực sự rất nghèo bòn góp lại mới cầm cự được đủ 100 văn tiền đến học. Mới đầu Thẩm Thiệu Thanh đều nhận hết nhưng đến cuối buổi đợi bọn họ gần về liền trả lại tiền cho mấy nhà coi như là trung thực không nhiều chuyện lung tung trong thôn.
Mấy nhà đó thấy Thẩm Thiệu Thanh trả lại tiền có phần khó hiểu nhưng ngay sau đó Thẩm Thiệu Thanh liền giải thích việc trồng rau rất đơn giản căn bản không đến 100 văn tiền mới học được. Còn nói rõ sau này bán rau liền bán cho tiệm của hắn coi như là đã trả tiền công rồi.
Đương nhiên những chuyện này mấy nhà đó đều giấu nhẹm đi. Ai cũng cảm kích một nhà Trương gia tốt bụng, họ cũng âm thầm thề sẽ giúp đỡ Trương gia bất cứ khi nào họ cần.
Nháo đến tận mấy ngày mới coi như xong hết mọi việc. Bấy giờ cũng đã vào đầu đông, khí trời liền chuyển lạnh trông thấy. Trương gia dạo gần đây có chút tiền dư cũng không cần phải keo kiệt mấy khúc củi, đều đem mỗi phòng một cái bếp sưởi để ban đêm đốt lên khỏi lạnh.
Thời tiết tuy là lạnh nhưng công việc trên quán vẫn buôn bán rất tốt. Không những thế dạo gần đây còn có mấy vị khách gia thế tương đối giàu có trong trấn cũng đến ăn mấy lần. Thẩm Thiệu Thanh nhân cơ hội này làm thêm vài món lẩu khác để thay đổi khẩu vị khách hàng. Cũng nhờ vậy mà Trương Đỉnh lâu dần dần có tiếng tăm và nhiều người biết đến.
Việc buôn bán lẩu rất tốt khiến cho các tửu lâu khác đua nhau làm theo nhưng kỳ lạ là mùi vị lại khác xa với lẩu bên Trương Đỉnh lâu. Khách hàng sớm đã ăn quen hương vị bên Trương Đỉnh lâu vừa ăn thử quán khác liền chê bai bỏ đi. Vẫn là ăn ở Trương Đỉnh lâu là tốt nhất.
Việc Trương Đỉnh lâu đột nhiên nổi danh khắp trấn Ngọc Kỳ cũng đã được truyền đến tai vị thiếu gia kia. Ngay trong ngày hôm sau Trương Đỉnh lâu liền đón tiếp một nhóm 4 người ăn mặc phi thường giàu có. Trên người ai cũng được trang bị áo gấm quần bông, trong đó có một vị còn khoác ngoài áo lông thú trông thập phần phô trương khiến Thẩm Thiệu Thanh phải liếc mắt nhìn nhiều lần.
Ước gì hắn cũng được mặc cái áo lông thú ấm áp ấy. Aiz tự nhiên nhớ đến cái áo chịu nhiệt hắn phải bỏ mấy năm tiền dành dụm để mua được. Cuối cùng phải vứt đi cho cái con chim lông đỏ kia khạc một đống nham thạch ra đốt mất.
Trương Nhị Bảo luôn để ý nhất cử nhất động của Thẩm Thiệu Thanh vừa thấy hắn nhìn người kia nhiều lần lông mày cũng nhíu đến kẹp chết ruồi rồi: "Tức phụ ta đói"
Cái tên nhóc này, suốt ngày đói. Không phải buổi sáng mới mua cho y một bịch bánh bao nhân thịt y đều ăn hết rồi sao?
"Ta đang bận, ngươi tự xuống bếp kêu nương nấu cho chút mì ăn đi" Thẩm Thiệu Thanh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Trương Nhị Bảo, sau đó vừa mềm giọng vừa nịnh nọt đem người đẩy đi.
Thẩm Thiệu Thanh lại chú ý bốn người kia, có một tên có vẻ là chân sai vặt đem giỏ trúc đi bỏ mỗi thứ một ít vào giỏ sau đó đem về bàn. Bàn đó gọi cho mình một nồi lẩu Tứ Xuyên ăn đến thập phần nghiêm túc. Ai không biết còn tưởng bọn họ đang nghiên cứu một thứ gì đó khủng bố lắm.
Bẵng đi một lúc khi Thẩm Thiệu Thanh vừa nghỉ tay ghi chép sổ sách phía trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói có chút già nua: "Thẩm tiểu lang, lâu ngày không gặp"
Thẩm Thiệu Thanh nhấc mắt lên nhìn sau đó cười cười trông đến là tự nhiên: "Chào ngài, đúng là lâu rồi không gặp. Hôm nay ngài đến ủng hộ quán ta sao. Hân hạnh, hân hạnh"
Ai đây?
Trông có chút quen mắt nhưng Thẩm Thiệu Thanh không nhớ đã gặp người này ở đâu. Nam nhân trung niên không tìm ra điểm nào sai sót liền cười đến phúc hậu, nói ra vài câu chúc mừng sau đó mới vào vấn đề chính: "Quán của Thẩm tiểu lang sinh ý thật tốt, món lẩu này cũng rất ngon. Là như này, thiếu gia của ta vừa từ kinh thành xuống đây kiểm tra tửu lâu liền nghe được danh tiếng của quán Thẩm tiểu lang. Sau đó ta có nói qua ba món trước kia đều là do Thẩm tiểu lang bán lại công thức cho tửu lâu, vậy nên thiếu gia mới bảo ta đến đây mời Thẩm tiểu lang đến bàn chúng ta nói chuyện một chút"
Dông dài cả một ngày cuối cùng mới chốt lại là muốn gặp hắn. Thẩm Thiệu Thanh nhìn vị trước mặt lúc này mới nhớ ra là ai. Còn không phải là La chưởng quầy mà ngày trước hắn bán công thức cho sao. Thẩm Thiệu Thanh nhìn lại phía bàn kia liền biết ai là cái vị thiếu gia trong lời nói của ông.
Aiz, là cái tên mặt trắng môi hồng mặc áo khoác lông thú mà hắn ao ước đó.
"Được thiếu gia nhà ngài quan tâm là vinh hạnh của ta, vậy ta liền cùng ngài đến đó"
Dù sao cũng phải cấp người ta mặt mũi. Nhìn cách ăn mặc và phong thái của người kia địa vị hẳn là rất cao. Không nên đắc tội. Vả lại, hắn cũng đoán được ý định đến đây của vị thiếu gia kia rồi.
......................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.