Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Chương 49: Bị Lợn Rừng Rượt Đuổi

Dĩ Trăn Như Ngọc

02/12/2024

“Tổ trưởng, chị đi đâu vậy?” Chu Duệ vừa tắm xong, đi ra thì gặp Triệu Hà đang định ra ngoài.

Thấy Chu Duệ đã rửa ráy xong mà hai người kia vẫn chưa về, lòng Triệu Hà càng thêm bất an.

“Dương Hồng và Đinh Mỹ Hoa chưa quay lại. Chị ra ngoài tìm họ.”

“Vậy em đi với chị.”

“Không cần đâu, để chị đi một mình được rồi.”

“Đi cùng nhau thì hơn. Trời đã tối, nếu họ lạc nhau, hai người chúng ta đi tìm sẽ dễ hơn.”

“Cũng được.” Triệu Hà gật đầu.

Khi cả hai chuẩn bị xuất phát, Lâm Xuân cũng khoác áo ngoài, tiện thể gọi luôn mọi người dậy: “Mọi người dậy cả đi, cùng nhau tìm họ. Xem xem hai cô ấy đang làm trò gì ở đâu!”

Nghe thế, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, cùng tham gia tìm kiếm.

Ánh trăng đã lên cao, ánh sáng dịu dàng phủ khắp mặt đất. Tiếng ếch nhái từ mấy cái ao ven đường vọng lại, nhưng chẳng ai còn tâm trạng mà để ý.

Dưới ánh trăng, dù không rõ ràng như ban ngày, họ vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường. Vừa đi, họ vừa gọi tên Dương Hồng và Đinh Mỹ Hoa.



Cứ thế, họ tiến đến chân núi.

“Hai người kia đi về hướng này sao?” Triệu Hà hỏi, giọng không chắc chắn.

“Đúng thế. Tôi thấy Dương Hồng chạy về phía này mà,” một người đáp.

“Thế họ leo lên núi à?”

“Không thể nào.” Hàn Phong lắc đầu, cũng không chắc chắn lắm: “Ban ngày chúng ta còn không dám lên cao, huống chi là vào ban đêm.”

Dù ánh trăng sáng, ngọn núi trước mặt họ vẫn là một nơi đầy bí ẩn và đáng sợ.

Đang do dự, một tiếng hét chói tai vang lên. Cả nhóm nhìn theo hướng âm thanh, thấy Dương Hồng và Đinh Mỹ Hoa từ trên núi lao xuống.

Mọi người định chạy tới thì bị Chu Duệ giơ tay ngăn lại: “Phía sau họ có gì đó.”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo, quả nhiên thấy thứ gì đó đang đuổi theo hai cô gái.

Khi cả hai chạy đến gần, mọi người mới nhìn rõ. Thứ đang đuổi theo họ là một con lợn rừng to lớn, với cặp nanh dài nhọn hoắt!

Nhìn thấy con lợn rừng, ai nấy đều hoảng sợ, vội vàng tản ra để tránh. Lợn rừng không phải thứ dễ đùa, chỉ cần bị nó húc phải, mạng sống khó mà bảo toàn.

Chu Duệ hơi chậm một bước, đúng lúc bị Đinh Mỹ Hoa va trúng. Cô bị đẩy ngã xuống đất, cả hai ngã nhào ra đó.



Mọi người vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, ai nấy đều nghĩ rằng hai người kia chắc chắn xong đời, con lợn rừng đó kiểu gì cũng húc chết họ.

Ngay cả Chu Duệ cũng nghĩ như vậy, cô đã sẵn sàng sử dụng dị năng để điều khiển cây cối xung quanh nhằm cứu vãn tình hình.

Nhưng không ngờ con lợn rừng lại trực tiếp phớt lờ hai người đang ngã nhào dưới đất, lao thẳng về phía Dương Hồng, người vừa dừng chân.

Mọi người: "..."

Nhìn thấy con lợn rừng chỉ đuổi theo mỗi Dương Hồng, cả nhóm dừng lại, đứng nhìn một lúc, đến khi nghe tiếng hét thảm thiết của cô thì mới hoàn hồn.

Dương Hồng không còn quan tâm đường xá, nhắm chặt mắt mà chạy hết sức, cũng chẳng biết mình đang chạy về đâu, chỉ biết rằng phải thoát khỏi con lợn rừng. Thậm chí, giày rơi mất cô cũng chẳng nhận ra.

Những xã viên chuẩn bị đi ngủ bị tiếng động bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc. Khi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, họ lập tức bừng tỉnh, cơn buồn ngủ bị dọa bay sạch.

“Chết rồi, có chuyện lớn rồi! Mau lấy đồ đi, lợn rừng xuống núi rồi!”

Tiếng hét của một xã viên làm hàng xóm láng giềng cũng bị đánh thức. Cả thôn nhốn nháo, người này gọi người kia dậy.

“Cô bé kia, đừng chạy về hướng sân phơi! Trong đó có lương thực, không được để hỏng mất!”

Nhưng Dương Hồng không nghe thấy gì cả, cô ta chỉ biết tiếp tục chạy, bởi trong đầu cô ta nghĩ rằng nếu dừng lại thì sẽ mất mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook