Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Chương 20:

Dĩ Trăn Như Ngọc

01/12/2024

"Rồi cuối cùng, suất ấy về tay ai?" Đinh Mỹ Hoa hỏi nhỏ.

"Chẳng về tay ai cả. Đội trưởng giận quá, trả lại suất cho bí thư xã."

"À, thế liên quan gì đến sói trên núi?"

"Đội trưởng thấy thanh niên trí thức không ngoan, người dân trong đội cũng bực bội với chúng tôi. Từ đó, mỗi lần có người mới, đội trưởng cố tình đến muộn, rồi dẫn đường vòng qua núi để dọa. Chỉ để họ bớt gây chuyện thôi."

"Hừ, chỉ có người như họ mới nghĩ ra mấy trò dở hơi này." Cô gái nằm trên giường lật người, không nói thêm.

"Lâm Xuân là thanh niên trí thức của nhóm đầu tiên sau chuyện đó, cả nhóm bị hành cho khốn khổ."

"Thôi, Triệu Hà, ngủ đi. Mai còn phải làm việc. Không ngủ đủ, lấy sức đâu làm? Rồi lại thiếu lương thực cho dịp Tết."

"Được rồi, tôi biết rồi. Ngủ sớm đi. Ngày mai chắc chắn sẽ phân công nhiệm vụ. Chỉ có làm việc mới kiếm được điểm công, cuối năm mới chia được lương thực."

Triệu Hà nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế, thanh niên trí thức như họ không được chào đón.

Dù hộ khẩu đã chuyển đến đây, trên danh nghĩa họ là một phần của đội sản xuất, nhưng thực chất, người dân luôn tỏ thái độ bài xích.

Không chỉ vì họ nói là xây dựng nông thôn, nhưng làm chẳng bằng trẻ con trong đội. Nguyên nhân chính là do trước đây, nhiều thanh niên trí thức từng kéo nhau lên công xã gây chuyện.



Những nhóm thanh niên trí thức từ các đội sản xuất hẹn nhau đến công xã đòi hỏi, ngồi cả buổi chẳng ai thèm đoái hoài.

Phong cách sống và cách làm việc khác biệt càng khiến mâu thuẫn giữa thanh niên trí thức và người dân ngày càng gay gắt.

Triệu Hà lắc đầu. Cô ấy đã hiểu rõ chuyện này, nhưng mỗi nhóm thanh niên mới đến, dù có được cảnh báo, vẫn phạm phải những sai lầm cũ.

Tuy không nói ra, nhưng rõ ràng trong lòng Triệu Hà hiểu rằng có những chuyện cần để tự các tân binh cảm nhận. Nếu nói nhiều, có khi lại bị người ta ghét bỏ.

Đinh Mỹ Hoa không hề hay biết những chuyện này, nghe xong lời của Triệu Hà thì nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi. Có lẽ vì quá mệt, cô nhanh chóng nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Tiếng thở đều đều xung quanh khiến Chu Duệ cũng thấy mình buồn ngủ. Cô từ từ nhắm mắt, thả lỏng và ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng động nhỏ từ chỗ Lâm Xuân. Cô theo phản xạ ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác quét qua xung quanh.

"À... có phải chị làm em thức dậy không?" Lâm Xuân ngạc nhiên nhìn cô, sau đó lại liếc nhìn những người khác, vẫn đang ngủ say: "Chị đâu có gây tiếng động lớn mà?"

Chu Duệ nhận ra hành động của mình hơi quá, cô lắc đầu, nhẹ giọng: "Lần đầu tiên em xa nhà, đi đến nơi xa thế này, chưa quen nên giấc ngủ không sâu."

"Vậy à? Em ngủ thêm chút đi, chị đi nấu cơm trước."

"Chị là người chịu trách nhiệm nấu ăn à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook