Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 23:
Dĩ Trăn Như Ngọc
01/12/2024
"Ai nói tôi bênh họ? Tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nói cho cô biết, nếu còn ồn ào nữa, bữa cơm tối nay của cô cũng đừng mong có."
"Dựa vào đâu mà không cho tôi ăn?"
"Dựa vào việc cô không làm việc. Chẳng lẽ định ăn không khẩu phần của chúng tôi?"
Thanh niên mới, trừ khi tự mang lương thực tới, thường không được chia khẩu phần. Nếu không có gì ăn, họ phải vay lương thực từ đội, cuối năm sẽ bị trừ vào khẩu phần.
Lúc đầu, Lâm Xuân còn cảm thấy đám thanh niên mới này không tệ, đặc biệt là Chu Duệ, sáng sớm đã dậy giúp cô ấy nấu ăn. Nhưng giờ thì cô ấy phát chán vì Dương Hồng.
Đám thanh niên mới hầu như không ai tự mang theo lương thực. Nhiều miệng ăn hơn nghĩa là lượng lương thực sẽ càng thiếu hụt.
Cãi không lại, Dương Hồng giận dỗi bỏ đi.
Lâm Xuân nhìn theo bóng lưng cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Chu Duệ ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ tập trung làm việc. Cô vừa đến, chưa hiểu rõ tình hình, lúc này tỏ ra nổi bật chỉ rước họa vào thân.
Ở đằng xa, đội trưởng Kiều Vệ Quốc và bí thư đội Chu Hữu Phúc đang quan sát đám thanh niên mới.
Kiều Vệ Quốc nhìn theo Dương Hồng, nói: "Trong đám này, có vẻ chỉ có cô ta là khó bảo."
"Còn sớm để kết luận. Mới một ngày, ai biết được còn ai gây chuyện nữa. Cứ quan sát thêm đã." Chu Hữu Phúc không nhìn theo Dương Hồng, ánh mắt lại hướng về phía những người khác.
"Thật phiền! Cứ mỗi lần có thanh niên trí thức mới, lại ầm ĩ một hồi. Chúng ta đã phải giả nghèo khó với bí thư Trần, sao vẫn bị điều thêm người về đây?" Kiều Vệ Quốc đập đùi, vẻ mặt bất mãn.
"Nghèo thì có gì phải giả? Chúng ta vốn dĩ đã nghèo!" Chu Hữu Phúc thẳng thừng đáp.
Đội họ không chỉ kém xa so với đội Sản xuất số Ba, mà ngay cả đội Sản xuất số Tám bên cạnh cũng hơn hẳn. Năm nào cũng phải vay lương thực để đóng thuế cho công xã, giờ vẫn còn đang nợ.
Nhưng nợ nhiều rồi cũng quen, không ai còn bận tâm nữa.
"Lần này, không biết đám người này sẽ gây ra chuyện gì đây?"
"Để chúng gây đi, chúng ta sợ gì?" Chu Hữu Phúc nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy bận lòng.
"Dễ nói thế. Gây chuyện thì khổ ai? Còn không phải là chúng ta sao?" Kiều Vệ Quốc vẫy tay bỏ đi, không muốn bàn thêm.
Thanh niên mới chưa quen công việc đồng áng, làm được một lúc tay đã phồng rộp, phải dừng lại.
Không may, người chấm điểm vừa đi ngang, thấy họ nghỉ làm thì mắng mỏ vài câu.
Đinh Mỹ Hoa nhăn nhó, giơ tay lên: "Tay tôi đỏ hết rồi này."
"Chuyện này mà cũng kêu à? Đúng là thanh niên trí thức yếu ớt." Người chấm điểm lắc đầu, ghi lại điều gì đó vào sổ tay.
Triệu Hà, với tư cách nhóm trưởng, cố gắng khuyên nhủ vài câu. Nhìn sang thấy Chu Duệ đang chăm chỉ làm việc, cô ấy không khỏi nhìn thêm mấy lần, trong lòng cảm thấy cô gái này thật đáng tin cậy.
"Dựa vào đâu mà không cho tôi ăn?"
"Dựa vào việc cô không làm việc. Chẳng lẽ định ăn không khẩu phần của chúng tôi?"
Thanh niên mới, trừ khi tự mang lương thực tới, thường không được chia khẩu phần. Nếu không có gì ăn, họ phải vay lương thực từ đội, cuối năm sẽ bị trừ vào khẩu phần.
Lúc đầu, Lâm Xuân còn cảm thấy đám thanh niên mới này không tệ, đặc biệt là Chu Duệ, sáng sớm đã dậy giúp cô ấy nấu ăn. Nhưng giờ thì cô ấy phát chán vì Dương Hồng.
Đám thanh niên mới hầu như không ai tự mang theo lương thực. Nhiều miệng ăn hơn nghĩa là lượng lương thực sẽ càng thiếu hụt.
Cãi không lại, Dương Hồng giận dỗi bỏ đi.
Lâm Xuân nhìn theo bóng lưng cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Chu Duệ ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ tập trung làm việc. Cô vừa đến, chưa hiểu rõ tình hình, lúc này tỏ ra nổi bật chỉ rước họa vào thân.
Ở đằng xa, đội trưởng Kiều Vệ Quốc và bí thư đội Chu Hữu Phúc đang quan sát đám thanh niên mới.
Kiều Vệ Quốc nhìn theo Dương Hồng, nói: "Trong đám này, có vẻ chỉ có cô ta là khó bảo."
"Còn sớm để kết luận. Mới một ngày, ai biết được còn ai gây chuyện nữa. Cứ quan sát thêm đã." Chu Hữu Phúc không nhìn theo Dương Hồng, ánh mắt lại hướng về phía những người khác.
"Thật phiền! Cứ mỗi lần có thanh niên trí thức mới, lại ầm ĩ một hồi. Chúng ta đã phải giả nghèo khó với bí thư Trần, sao vẫn bị điều thêm người về đây?" Kiều Vệ Quốc đập đùi, vẻ mặt bất mãn.
"Nghèo thì có gì phải giả? Chúng ta vốn dĩ đã nghèo!" Chu Hữu Phúc thẳng thừng đáp.
Đội họ không chỉ kém xa so với đội Sản xuất số Ba, mà ngay cả đội Sản xuất số Tám bên cạnh cũng hơn hẳn. Năm nào cũng phải vay lương thực để đóng thuế cho công xã, giờ vẫn còn đang nợ.
Nhưng nợ nhiều rồi cũng quen, không ai còn bận tâm nữa.
"Lần này, không biết đám người này sẽ gây ra chuyện gì đây?"
"Để chúng gây đi, chúng ta sợ gì?" Chu Hữu Phúc nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy bận lòng.
"Dễ nói thế. Gây chuyện thì khổ ai? Còn không phải là chúng ta sao?" Kiều Vệ Quốc vẫy tay bỏ đi, không muốn bàn thêm.
Thanh niên mới chưa quen công việc đồng áng, làm được một lúc tay đã phồng rộp, phải dừng lại.
Không may, người chấm điểm vừa đi ngang, thấy họ nghỉ làm thì mắng mỏ vài câu.
Đinh Mỹ Hoa nhăn nhó, giơ tay lên: "Tay tôi đỏ hết rồi này."
"Chuyện này mà cũng kêu à? Đúng là thanh niên trí thức yếu ớt." Người chấm điểm lắc đầu, ghi lại điều gì đó vào sổ tay.
Triệu Hà, với tư cách nhóm trưởng, cố gắng khuyên nhủ vài câu. Nhìn sang thấy Chu Duệ đang chăm chỉ làm việc, cô ấy không khỏi nhìn thêm mấy lần, trong lòng cảm thấy cô gái này thật đáng tin cậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.