Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Chương 28:

Dĩ Trăn Như Ngọc

01/12/2024

"Nhặt được nhiều thế này? Một mình cô mang hết về sao?" Hàn Phong ngạc nhiên nhìn đống củi. Dù là thanh niên trai tráng như anh ta, cũng khó mà mang được nhiều như vậy.

"Tôi thấy còn nhiều nên nhặt luôn cho đủ." Cô lấy ra một ít quả đỏ từ túi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi vì đã làm mọi người chờ ăn cơm."

"Quả này… ăn được không?" Lâm Xuân dè dặt nhìn những quả đỏ lạ lẫm, không dám động đến.

Thường thì bọn họ chỉ ăn những loại quả rừng quen thuộc. Quả mà Chu Duệ mang về, họ chưa từng thấy qua.

"Ăn được, tôi đã thử rồi. Ngọt lắm."

Nghe vậy, mọi người mới an tâm. Một vài người lấy thử một quả, phát hiện quả thật rất ngọt.

"Được rồi, quả để dành sau bữa ăn hãy ăn, giờ ăn cơm trước đã, kẻo cơm nguội."

"Đúng vậy, ăn cơm thôi. Chu Duệ, lần sau đừng nhặt nhiều củi như vậy nữa, mang về chắc mệt lắm."

"Ừ." Cô rửa tay, ngồi xuống cùng mọi người và bắt đầu ăn.

Nhìn mọi người đều tỏ ra dễ chịu với Chu Duệ, Dương Hồng không khỏi bực tức. Cô ta buột miệng: "Ai biết cô đi đâu muộn thế? Đừng nói là định trốn về thành phố đấy nhé? Tôi nói trước, không có giấy giới thiệu của đội trưởng thì đừng hòng đi đâu được."

"Tôi làm gì, đội trưởng và bí thư đều biết, cả xã viên trong đội cũng rõ. Không cần cô nói nhiều." Chu Duệ bình thản đáp.



"Nhanh thế mà đã quen thân với xã viên, thật không ngờ cô giỏi như vậy." Dương Hồng mỉa mai.

"Tôi có nhiều tài lắm, nhưng không cần phải kể cho cô nghe. Còn cô, tốt hơn hết hãy lo cho mình. Hôm nay hình như cô chẳng kiếm được công điểm nào thì phải?"

"Cô…" Dương Hồng định nổi đóa, nhưng cũng hiểu rõ tình hình. Đây không phải nhà cô ta, nơi mọi người chiều chuộng, dỗ dành mỗi khi cô ta giận dỗi. Ở đây, không làm việc thì không có công điểm, cuối năm không có công điểm thì không được chia lương thực. Không có lương thực, chẳng phải cô ta sẽ chết đói sao?

Không còn cách nào khác, cô ta đành ngậm miệng và cúi đầu ăn cơm.

Không nghe thấy Dương Hồng càu nhàu nữa, Chu Duệ cảm thấy không gian yên tĩnh hẳn.

Sau bữa tối, cô dùng bó củi mình nhặt được để đun nước tắm. Dương Hồng lại buông lời châm chọc, nhưng lập tức bị người khác phản bác: "Chu Duệ đã nhặt được bao nhiêu củi như vậy, dùng chút để đun nước thì sao chứ?"

Cô phớt lờ Dương Hồng, khiến cô ta càng thêm tức tối.

Sau khi tắm xong, cô lau khô tóc, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ về công việc trong ngày.

Cô nhận thấy, cánh đồng ở đây không đạt năng suất cao. Dựa trên kinh nghiệm trồng lúa mạch tại căn cứ trong thời mạt thế, cô biết rằng với diện tích như vậy, sản lượng lúa mạch đáng lẽ phải cao hơn nhiều.

Cô đã quan sát kỹ các bông lúa và nhận ra vấn đề. Đất ở đây không cung cấp đủ dưỡng chất, khiến cây không thể phát triển tối ưu. Điều này làm cô nhớ lại giai đoạn đầu khi vừa phát hiện ra năng lực đặc biệt của mình. Lúc đó, dù đã kích thích cây trồng, năng suất vẫn không thể so sánh với hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook