Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 40:
Dĩ Trăn Như Ngọc
02/12/2024
Khi tan ca, sau khi dọn dẹp chuồng lợn xong, trong lúc ăn cơm, Chu Duệ mang bát ngồi cạnh Triệu Hà, định hỏi cô một chút.
“Tự nhiên em hỏi chuyện này làm gì?” Triệu Hà nhìn cô với ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Hôm nay thím Ngưu thấy em ghi chép lại mới biết thím không biết chữ, nên em tò mò hỏi thử. Ở đội chín này không có trường học à? Mình hình như chẳng thấy đứa trẻ nào học hành gì cả.”
“Trước đây thì có, nhưng không tuyển được học sinh, giáo viên cũng không có, thế nên trường học không hoạt động được. Bây giờ mấy đứa nhỏ trong đội muốn đi học thì phải sang đội mười một bên cạnh.”
Hợp tác xã Hướng Dương gồm mười bảy đội sản xuất, nhưng chỉ có bốn, năm đội có trường tiểu học.
Nguồn học sinh chính của những trường này chủ yếu là từ các đội bên cạnh. Những đứa trẻ ở xa phải đi học từ sáng sớm tinh mơ.
“Vậy nghĩa là, ở đội này nhiều người không biết chữ lắm, đúng không?”
“Đúng vậy, ngoài mấy cán bộ trong đội, thì hầu hết bà con xã viên đều không biết chữ.” Triệu Hà đáp.
“Cũng không hẳn là không biết chút gì đâu.” Lâm Xuân xen vào: “Trước đây cấp trên còn tổ chức lớp xóa mù chữ, nhiều người cũng tham gia rồi tốt nghiệp. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, họ dần quên hết chữ đã học, nên nhận biết được hay không cũng chẳng khác biệt gì.”
Chu Duệ âm thầm ghi chú lại điều này.
Chủ đề này cũng thu hút sự chú ý của các thanh niên tri thức khác. Có người thở dài: “Mấy đội có trường tiểu học, bọn mình còn có cơ hội xin vào làm giáo viên. Làm giáo viên vẫn sướng hơn hẳn đi làm ruộng.”
“Nhưng đội mình lại không có trường học.”
So với việc ghen tị với công việc ở trại nuôi lợn của Chu Duệ, họ thích ý tưởng làm giáo viên hơn. Ai nấy đều tốt nghiệp cấp hai hoặc cấp ba, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.
Mặc dù ai cũng nói công việc của Chu Duệ nhàn hạ, nhưng chẳng mấy ai muốn ngày ngày đối mặt với đàn lợn bốc mùi.
Thấy Chu Duệ làm việc ở chuồng lợn mà cũng vất vả đến vậy, họ lại nảy sinh chút cảm giác thương hại. Với bản tính chăm chỉ ghi chép như vậy, e rằng sau này cô có muốn phủi tay rũ bỏ cũng khó.
Nhận thấy ánh mắt đồng cảm của mọi người, Chu Duệ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cô không để tâm đến điều đó, thay vào đó, cô tiếp tục viết và vẽ gì đó trên giấy. Triệu Hà liếc qua, chỉ thấy toàn những ghi chú về việc nuôi lợn, không khỏi cảm thán sự nghiêm túc của cô.
“Em đừng căng thẳng quá. Nuôi lợn đâu phải cứ nhớ hết mọi thứ là xong. Lợn không thể lớn nhanh chỉ sau một đêm, phải từ từ thôi, không khéo lại phản tác dụng.” Triệu Hà an ủi, nhưng trong lòng không đặt nhiều kỳ vọng.
Kiến thức trong sách vở tuy hữu ích, nhưng kinh nghiệm thực tế vẫn quan trọng hơn.
Như chính cô ấy, ngày xưa hừng hực nhiệt huyết đi xây dựng nông thôn, để rồi khi tới nơi, tất cả đều khác xa so với những gì cô ấy tưởng tượng.
Giấc mơ về việc quay về thành phố thì mờ mịt, cô ấy đành sống tê liệt trong thực tại, thậm chí còn phải làm nhiệm vụ an ủi các thanh niên tri thức mới đến.
Thấy Chu Duệ hừng hực khí thế như vậy, đột nhiên cô ấy tìm lại được chút cảm giác của ngày đầu tiên xuống nông thôn. Đã tới đây rồi, ít nhiều cũng phải làm gì đó. Thành hay bại với cô giờ không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã cố gắng.
“Chu Duệ, chị tin em sẽ làm được.”
“Cảm ơn.” Chu Duệ đáp lại với một nụ cười, sau đó cất giấy bút đi rồi nằm xuống giường tiếp tục suy nghĩ.
...
Thím Ngưu nhìn lợn của Chu Duệ béo tốt hơn hẳn lợn của mình, không khỏi lo lắng.
“Tự nhiên em hỏi chuyện này làm gì?” Triệu Hà nhìn cô với ánh mắt hơi kỳ lạ.
“Hôm nay thím Ngưu thấy em ghi chép lại mới biết thím không biết chữ, nên em tò mò hỏi thử. Ở đội chín này không có trường học à? Mình hình như chẳng thấy đứa trẻ nào học hành gì cả.”
“Trước đây thì có, nhưng không tuyển được học sinh, giáo viên cũng không có, thế nên trường học không hoạt động được. Bây giờ mấy đứa nhỏ trong đội muốn đi học thì phải sang đội mười một bên cạnh.”
Hợp tác xã Hướng Dương gồm mười bảy đội sản xuất, nhưng chỉ có bốn, năm đội có trường tiểu học.
Nguồn học sinh chính của những trường này chủ yếu là từ các đội bên cạnh. Những đứa trẻ ở xa phải đi học từ sáng sớm tinh mơ.
“Vậy nghĩa là, ở đội này nhiều người không biết chữ lắm, đúng không?”
“Đúng vậy, ngoài mấy cán bộ trong đội, thì hầu hết bà con xã viên đều không biết chữ.” Triệu Hà đáp.
“Cũng không hẳn là không biết chút gì đâu.” Lâm Xuân xen vào: “Trước đây cấp trên còn tổ chức lớp xóa mù chữ, nhiều người cũng tham gia rồi tốt nghiệp. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, họ dần quên hết chữ đã học, nên nhận biết được hay không cũng chẳng khác biệt gì.”
Chu Duệ âm thầm ghi chú lại điều này.
Chủ đề này cũng thu hút sự chú ý của các thanh niên tri thức khác. Có người thở dài: “Mấy đội có trường tiểu học, bọn mình còn có cơ hội xin vào làm giáo viên. Làm giáo viên vẫn sướng hơn hẳn đi làm ruộng.”
“Nhưng đội mình lại không có trường học.”
So với việc ghen tị với công việc ở trại nuôi lợn của Chu Duệ, họ thích ý tưởng làm giáo viên hơn. Ai nấy đều tốt nghiệp cấp hai hoặc cấp ba, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.
Mặc dù ai cũng nói công việc của Chu Duệ nhàn hạ, nhưng chẳng mấy ai muốn ngày ngày đối mặt với đàn lợn bốc mùi.
Thấy Chu Duệ làm việc ở chuồng lợn mà cũng vất vả đến vậy, họ lại nảy sinh chút cảm giác thương hại. Với bản tính chăm chỉ ghi chép như vậy, e rằng sau này cô có muốn phủi tay rũ bỏ cũng khó.
Nhận thấy ánh mắt đồng cảm của mọi người, Chu Duệ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cô không để tâm đến điều đó, thay vào đó, cô tiếp tục viết và vẽ gì đó trên giấy. Triệu Hà liếc qua, chỉ thấy toàn những ghi chú về việc nuôi lợn, không khỏi cảm thán sự nghiêm túc của cô.
“Em đừng căng thẳng quá. Nuôi lợn đâu phải cứ nhớ hết mọi thứ là xong. Lợn không thể lớn nhanh chỉ sau một đêm, phải từ từ thôi, không khéo lại phản tác dụng.” Triệu Hà an ủi, nhưng trong lòng không đặt nhiều kỳ vọng.
Kiến thức trong sách vở tuy hữu ích, nhưng kinh nghiệm thực tế vẫn quan trọng hơn.
Như chính cô ấy, ngày xưa hừng hực nhiệt huyết đi xây dựng nông thôn, để rồi khi tới nơi, tất cả đều khác xa so với những gì cô ấy tưởng tượng.
Giấc mơ về việc quay về thành phố thì mờ mịt, cô ấy đành sống tê liệt trong thực tại, thậm chí còn phải làm nhiệm vụ an ủi các thanh niên tri thức mới đến.
Thấy Chu Duệ hừng hực khí thế như vậy, đột nhiên cô ấy tìm lại được chút cảm giác của ngày đầu tiên xuống nông thôn. Đã tới đây rồi, ít nhiều cũng phải làm gì đó. Thành hay bại với cô giờ không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là cô đã cố gắng.
“Chu Duệ, chị tin em sẽ làm được.”
“Cảm ơn.” Chu Duệ đáp lại với một nụ cười, sau đó cất giấy bút đi rồi nằm xuống giường tiếp tục suy nghĩ.
...
Thím Ngưu nhìn lợn của Chu Duệ béo tốt hơn hẳn lợn của mình, không khỏi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.