Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 47:
Dĩ Trăn Như Ngọc
02/12/2024
Triệu Hà lên tiếng ủng hộ: “Chị thấy cách này hợp lý. Cứ rút thăm đi.”
Cô xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ, đánh dấu hai mảnh, sau đó để mọi người bốc thăm. Ai rút trúng giấy có đánh dấu sẽ theo cô đến trại lợn.
Dương Hồng nhìn chằm chằm mảnh giấy đánh dấu trong tay, mặt tái mét. Cô chưa từng nghĩ mình lại trúng.
“Ôi, là tôi trúng này!” Đinh Mỹ Hoa giơ mảnh giấy lên đầy phấn khởi. Quay sang Dương Hồng, cô ấy nói: “Cậu cũng trúng à?”
Dương Hồng: “…” Đúng là đen đủi mà. Cả đội bao nhiêu người, sao lại đến lượt mình?
Sáng hôm sau, Chu Duệ dẫn Dương Hồng và Đinh Mỹ Hoa đến gặp cán bộ đội để đăng ký. Nuôi lợn cũng tính công điểm, nên cần phải ghi danh.
Đội trưởng vốn định thay thím Ngưu bằng hai thanh niên tri thức, nhưng Chu Duệ từ chối. Cô yêu cầu thím Ngưu tiếp tục cắt cỏ lợn, còn mình dẫn hai người mới đến dọn dẹp chuồng lợn.
“Ọe~” Dương Hồng lại nôn thốc nôn tháo lần thứ mấy không đếm được. Cô ta cảm thấy chắc chắn Chu Duệ đã "ra tay" gì đó mới khiến cô ta rút trúng mảnh giấy có đánh dấu, nếu không sao lại trúng đúng mình được chứ?
Ngửi mùi hôi thối của chuồng lợn, Dương Hồng thấy như cả quần áo mình cũng ám mùi. Trong lòng cô ta khẳng định đây là Chu Duệ cố ý chỉnh mình.
“Dương Hồng.” Chu Duệ gọi.
Dương Hồng nghe tiếng, nghĩ rằng chắc cô ta định mỉa mai mình, nên đứng thẳng dậy, ngẩng đầu đầy bất mãn hỏi: “Cô muốn nói gì thì nói đi.”
“À, nếu cô muốn ói, thì qua bên kia ói đi.” Chu Duệ chỉ vào chỗ phân lợn vừa được xúc chất đống: “Cô ói ở đó thì có thể gom lại cùng mang đi làm phân bón.”
Dương Hồng không tin nổi vào tai mình, cô nghe thấy gì thế này?
“Chu Duệ, cô điên rồi à?”
“Tôi không điên. Nhưng nếu cô còn không dọn xong chỗ này, thì tối nay chúng ta cứ ngủ lại đây đi. Vừa hay, bên kia còn một đống rơm, có thể trải xuống làm giường.”
“Không đời nào!” Chỉ nghĩ đến thôi, Dương Hồng đã thấy không chịu nổi.
“Thế thì nhanh lên.”
“Nhưng ở đây thối quá…”
“Dần dần rồi sẽ quen thôi.”
Dương Hồng không cãi lại được, đành cúi đầu cam chịu làm việc. Trong lúc xúc phân, cô ta bỗng nhớ đến Đinh Mỹ Hoa từ nãy đến giờ không thấy nói gì, chẳng lẽ cô ta bị mùi hôi làm ngất rồi?
Ngẩng đầu lên, Dương Hồng nhìn thấy Đinh Mỹ Hoa đang cầm xẻng xúc phân lợn một cách bình tĩnh.
“Này, Đinh Mỹ Hoa, sao cô không bị làm sao vậy?” Mùi kinh khủng như thế, Chu Duệ có thể nói là quen được đi, nhưng còn Đinh Mỹ Hoa? Đây là lần đầu cô ta làm việc này, sao lại không hề có phản ứng?
Nghe gọi, Đinh Mỹ Hoa quay lại, hơi ngại ngùng đáp: “Tôi cũng thấy bình thường, không cảm thấy mùi nặng lắm.”
Dương Hồng: “...” Cô ta thật sự không thể hiểu nổi nữa.
Để chứng tỏ bản thân trước mặt Chu Duệ, Dương Hồng mấy ngày nay không mở miệng phàn nàn, tập trung làm việc, quả thực cũng hoàn thành được không ít.
“Keng—keng—keng…”
Tiếng chuông báo hết giờ làm vang lên, Dương Hồng thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt dụng cụ dọn dẹp xuống, tựa vào lan can chuồng lợn, cảm thấy mình sắp kiệt sức. Lần đầu tiên cô thấy tiếng chuông này nghe hay đến thế.
“Hồi còn đi học, chưa bao giờ nghe chuông hay như vậy.”
Đinh Mỹ Hoa cũng thu dọn đồ đạc, nghe xong thì dỏng tai lắng nghe một chút rồi nhận xét: “Có gì đâu, vẫn giống mọi khi mà?”
Cái chuông này vốn là chuông của trường tiểu học trong đội, sau khi trường giải thể thì được mang ra làm chuông báo giờ làm cho cả đội. Tiếng chuông vốn dùng để báo giờ học, giờ lại dùng báo giờ làm, nhưng với Dương Hồng, hôm nay nó nghe hay đến lạ.
Cô xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ, đánh dấu hai mảnh, sau đó để mọi người bốc thăm. Ai rút trúng giấy có đánh dấu sẽ theo cô đến trại lợn.
Dương Hồng nhìn chằm chằm mảnh giấy đánh dấu trong tay, mặt tái mét. Cô chưa từng nghĩ mình lại trúng.
“Ôi, là tôi trúng này!” Đinh Mỹ Hoa giơ mảnh giấy lên đầy phấn khởi. Quay sang Dương Hồng, cô ấy nói: “Cậu cũng trúng à?”
Dương Hồng: “…” Đúng là đen đủi mà. Cả đội bao nhiêu người, sao lại đến lượt mình?
Sáng hôm sau, Chu Duệ dẫn Dương Hồng và Đinh Mỹ Hoa đến gặp cán bộ đội để đăng ký. Nuôi lợn cũng tính công điểm, nên cần phải ghi danh.
Đội trưởng vốn định thay thím Ngưu bằng hai thanh niên tri thức, nhưng Chu Duệ từ chối. Cô yêu cầu thím Ngưu tiếp tục cắt cỏ lợn, còn mình dẫn hai người mới đến dọn dẹp chuồng lợn.
“Ọe~” Dương Hồng lại nôn thốc nôn tháo lần thứ mấy không đếm được. Cô ta cảm thấy chắc chắn Chu Duệ đã "ra tay" gì đó mới khiến cô ta rút trúng mảnh giấy có đánh dấu, nếu không sao lại trúng đúng mình được chứ?
Ngửi mùi hôi thối của chuồng lợn, Dương Hồng thấy như cả quần áo mình cũng ám mùi. Trong lòng cô ta khẳng định đây là Chu Duệ cố ý chỉnh mình.
“Dương Hồng.” Chu Duệ gọi.
Dương Hồng nghe tiếng, nghĩ rằng chắc cô ta định mỉa mai mình, nên đứng thẳng dậy, ngẩng đầu đầy bất mãn hỏi: “Cô muốn nói gì thì nói đi.”
“À, nếu cô muốn ói, thì qua bên kia ói đi.” Chu Duệ chỉ vào chỗ phân lợn vừa được xúc chất đống: “Cô ói ở đó thì có thể gom lại cùng mang đi làm phân bón.”
Dương Hồng không tin nổi vào tai mình, cô nghe thấy gì thế này?
“Chu Duệ, cô điên rồi à?”
“Tôi không điên. Nhưng nếu cô còn không dọn xong chỗ này, thì tối nay chúng ta cứ ngủ lại đây đi. Vừa hay, bên kia còn một đống rơm, có thể trải xuống làm giường.”
“Không đời nào!” Chỉ nghĩ đến thôi, Dương Hồng đã thấy không chịu nổi.
“Thế thì nhanh lên.”
“Nhưng ở đây thối quá…”
“Dần dần rồi sẽ quen thôi.”
Dương Hồng không cãi lại được, đành cúi đầu cam chịu làm việc. Trong lúc xúc phân, cô ta bỗng nhớ đến Đinh Mỹ Hoa từ nãy đến giờ không thấy nói gì, chẳng lẽ cô ta bị mùi hôi làm ngất rồi?
Ngẩng đầu lên, Dương Hồng nhìn thấy Đinh Mỹ Hoa đang cầm xẻng xúc phân lợn một cách bình tĩnh.
“Này, Đinh Mỹ Hoa, sao cô không bị làm sao vậy?” Mùi kinh khủng như thế, Chu Duệ có thể nói là quen được đi, nhưng còn Đinh Mỹ Hoa? Đây là lần đầu cô ta làm việc này, sao lại không hề có phản ứng?
Nghe gọi, Đinh Mỹ Hoa quay lại, hơi ngại ngùng đáp: “Tôi cũng thấy bình thường, không cảm thấy mùi nặng lắm.”
Dương Hồng: “...” Cô ta thật sự không thể hiểu nổi nữa.
Để chứng tỏ bản thân trước mặt Chu Duệ, Dương Hồng mấy ngày nay không mở miệng phàn nàn, tập trung làm việc, quả thực cũng hoàn thành được không ít.
“Keng—keng—keng…”
Tiếng chuông báo hết giờ làm vang lên, Dương Hồng thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt dụng cụ dọn dẹp xuống, tựa vào lan can chuồng lợn, cảm thấy mình sắp kiệt sức. Lần đầu tiên cô thấy tiếng chuông này nghe hay đến thế.
“Hồi còn đi học, chưa bao giờ nghe chuông hay như vậy.”
Đinh Mỹ Hoa cũng thu dọn đồ đạc, nghe xong thì dỏng tai lắng nghe một chút rồi nhận xét: “Có gì đâu, vẫn giống mọi khi mà?”
Cái chuông này vốn là chuông của trường tiểu học trong đội, sau khi trường giải thể thì được mang ra làm chuông báo giờ làm cho cả đội. Tiếng chuông vốn dùng để báo giờ học, giờ lại dùng báo giờ làm, nhưng với Dương Hồng, hôm nay nó nghe hay đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.