Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 4:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
Nghĩ lại lời cô nói, cả hai đều không vui.
Công việc mà họ vất vả có được, chẳng lẽ lại nhường đi dễ dàng như thế? Làm sao họ có thể cam lòng?
"Ý em là gì?" Chu Mai cau mày hỏi.
"Ý gì à? Em nói chưa đủ rõ sao? Chính là nghĩa đen đấy." Chu Duệ nhún vai.
Cô có một ít ký ức của nguyên chủ, dù không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể nhận ra rằng cái chết của nguyên chủ có liên quan đến tất cả mọi người trong nhà này.
Chỉ có một suất công việc, nguyên chủ vẫn mong rằng cha mẹ sẽ công bằng, thậm chí còn đồng ý bốc thăm để quyết định người nào bốc phải thì cô cũng không phản đối.
Nhưng họ lại không nghĩ thế.
Ngay từ khi có được suất công việc đó, cha Chu đã quyết định cho đứa con trai út và hoàn toàn không nghĩ đến con gái mình.
Nguyên chủ đau lòng muốn tâm sự với chị gái, nghĩ rằng chị sẽ hiểu mình ai ngờ Chu Mai lại khuyên cô đi xuống nông thôn luôn.
Cả nhà đều cho rằng Chu Duệ đi là lẽ đương nhiên.
Chính thái độ đó đã kích thích tâm lý phản kháng của nguyên chủ, khiến ‘cô ấy’ thà chết chứ không chịu đi.
Việc này không thể trách ‘cô ấy’ quá kích động. Chính sách thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn đã được thực hiện nhiều năm.
Những người đầu tiên hăng hái tham gia đều là những người tích cực hưởng ứng.
Nhưng theo thời gian, những người này càng ngày càng vô vọng trong việc trở về thành phố, khiến thế hệ sau dần tỏ ra chống đối với việc xuống nông thôn.
Xuống nông thôn không chỉ là đưa người đi mà còn chuyển cả hộ khẩu. Nếu không trở về được, đồng nghĩa với việc họ sẽ phải ở lại nông thôn mãi mãi.
Họ tìm mọi cách ở lại thành phố không muốn xuống nông thôn. Nhưng công việc trong thành phố có hạn, người già chưa nghỉ hưu thì người trẻ không có việc thìlàm gì còn chỗ cho họ.
Chính điều này khiến nguyên chủ và gia đình cãi vã dẫn đến việc ‘cô’ ngã cầu thang.
Hiện giờ nhà họ Chu đang gây ra một vụ ầm ĩ không nhỏ, Chu Duệ có thể cảm nhận được tiếng bước chân ngoài cửa. Những người đó sẽ dừng lại lắng nghe không cần nghĩ cũng biết họ đang làm gì.
Đối mặt với sắc mặt khó coi của mọi người trong nhà, Chu Duệ bước tới, mở cửa ra để lộ mấy người đang hóng hớt ở bên ngoài.
"Bác gái, bác có việc gì sao?" Chu Duệ dựa vào chút ký ức mơ hồ của mình mà gọi người.
Cha Chu thấy mấy người đứng trước cửa, sắc mặt càng thêm đen.
Bà cụ Chu hít một hơi thật sâu, định bước tới nhưng bác gái kia đã lên tiếng trước.
"Tôi nghe thấy nhà cô có tiếng động, Duệ à, có phải cháu lại đang cãi nhau với gia đình không?"
"Mã Quế Phương, chuyện này liên quan gì đến bà? Bà dựa vào cửa nhà tôi nghe lén làm gì?"
Công việc mà họ vất vả có được, chẳng lẽ lại nhường đi dễ dàng như thế? Làm sao họ có thể cam lòng?
"Ý em là gì?" Chu Mai cau mày hỏi.
"Ý gì à? Em nói chưa đủ rõ sao? Chính là nghĩa đen đấy." Chu Duệ nhún vai.
Cô có một ít ký ức của nguyên chủ, dù không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể nhận ra rằng cái chết của nguyên chủ có liên quan đến tất cả mọi người trong nhà này.
Chỉ có một suất công việc, nguyên chủ vẫn mong rằng cha mẹ sẽ công bằng, thậm chí còn đồng ý bốc thăm để quyết định người nào bốc phải thì cô cũng không phản đối.
Nhưng họ lại không nghĩ thế.
Ngay từ khi có được suất công việc đó, cha Chu đã quyết định cho đứa con trai út và hoàn toàn không nghĩ đến con gái mình.
Nguyên chủ đau lòng muốn tâm sự với chị gái, nghĩ rằng chị sẽ hiểu mình ai ngờ Chu Mai lại khuyên cô đi xuống nông thôn luôn.
Cả nhà đều cho rằng Chu Duệ đi là lẽ đương nhiên.
Chính thái độ đó đã kích thích tâm lý phản kháng của nguyên chủ, khiến ‘cô ấy’ thà chết chứ không chịu đi.
Việc này không thể trách ‘cô ấy’ quá kích động. Chính sách thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn đã được thực hiện nhiều năm.
Những người đầu tiên hăng hái tham gia đều là những người tích cực hưởng ứng.
Nhưng theo thời gian, những người này càng ngày càng vô vọng trong việc trở về thành phố, khiến thế hệ sau dần tỏ ra chống đối với việc xuống nông thôn.
Xuống nông thôn không chỉ là đưa người đi mà còn chuyển cả hộ khẩu. Nếu không trở về được, đồng nghĩa với việc họ sẽ phải ở lại nông thôn mãi mãi.
Họ tìm mọi cách ở lại thành phố không muốn xuống nông thôn. Nhưng công việc trong thành phố có hạn, người già chưa nghỉ hưu thì người trẻ không có việc thìlàm gì còn chỗ cho họ.
Chính điều này khiến nguyên chủ và gia đình cãi vã dẫn đến việc ‘cô’ ngã cầu thang.
Hiện giờ nhà họ Chu đang gây ra một vụ ầm ĩ không nhỏ, Chu Duệ có thể cảm nhận được tiếng bước chân ngoài cửa. Những người đó sẽ dừng lại lắng nghe không cần nghĩ cũng biết họ đang làm gì.
Đối mặt với sắc mặt khó coi của mọi người trong nhà, Chu Duệ bước tới, mở cửa ra để lộ mấy người đang hóng hớt ở bên ngoài.
"Bác gái, bác có việc gì sao?" Chu Duệ dựa vào chút ký ức mơ hồ của mình mà gọi người.
Cha Chu thấy mấy người đứng trước cửa, sắc mặt càng thêm đen.
Bà cụ Chu hít một hơi thật sâu, định bước tới nhưng bác gái kia đã lên tiếng trước.
"Tôi nghe thấy nhà cô có tiếng động, Duệ à, có phải cháu lại đang cãi nhau với gia đình không?"
"Mã Quế Phương, chuyện này liên quan gì đến bà? Bà dựa vào cửa nhà tôi nghe lén làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.