Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 7:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
Mặt Chu Thủ Dân tối sầm lại, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Chờ lâu quá, Chu Duệ ngáp dài:
"Vậy thôi, cha cứ suy nghĩ đi. Khi nào xong thì nói với con." Nói xong, cô định leo lên giường ngủ tiếp.
"Được." Khi Chu Duệ vừa chuẩn bị lên giường, Chu Thủ Dân đã đáp ứng.
"Vậy đưa tiền trước đi." Chu Duệ chìa tay ra.
Cô đâu có ngu, không lấy tiền trước lỡ đăng ký xong họ lật lọng thì biết làm sao?
"Thủ Dân!" Thấy Chu Thủ Dân thật sự định lấy tiền, bà cụ Chu sốt ruột.
"Mẹ à, không sao." Chu Thủ Dân vỗ nhẹ lên tay bà cụ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Duệ.
Nhận được tiền và phiếu, Chu Duệ chẳng mấy vui vẻ.
Điều này càng khẳng định rằng nhà họ Chu sẵn sàng hy sinh cô, còn nguyên chủ thì chẳng được xem trọng.
Chu Duệ khẽ thở dài, bước ra khỏi nhà, chẳng buồn quay đầu lại nhìn họ và cũng chẳng để ý tới những khuôn mặt tức giận mà cứ thế rời đi.
Cô không cần hỏi đường đến văn phòng thanh niên trí thức vì trong ký ức của nguyên chủ đã có sẵn.
Chu Duệ không vội vã, cô thong thả vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô không biết linh hồn của nguyên chủ đã đi đâu nhưng bây giờ cô ở đây, dĩ nhiên sẽ hành động theo ý mình.
Đặc biệt là...
Chu Duệ khẽ tập trung, một cây cỏ vô danh ở góc tường nhanh chóng nở hoa, kết quả rồi héo tàn.
Tất cả chuyện này, những người xung quanh không ai để ý.
Nhìn tay mình, Chu Duệ có chút ngẩn ngơ.
Năng lực đặc biệt của cô cũng đi theo cô đến đây, nghĩa là bây giờ cô vẫn là một người có dị năng.
Cô không muốn ai biết điều này, nhất là trong thời đại này có thể sẽ bị người để ý tới.
Quan trọng hơn, ở thành phố, dị năng của cô không có nhiều tác dụng. Nghe nói thanh niên trí thức xuống nông thôn phải cùng nông dân ra đồng làm việc.
Bất chợt, Chu Duệ cảm thấy có chút hứng thú.
Chỉ là... nguyên chủ đã gây chuyện lớn như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Khi Chu Duệ tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đã rất gần văn phòng thanh niên trí thức.
Đứng trong sân, cô nhìn chăm chăm vào bảng thông báo cho đến khi có người vỗ vai cô mới giật mình.
"Chu Duệ, là cậu thật à? Cậu cũng quyết định đi xuống nông thôn hả?"
Người nói chuyện với cô là Hứa Xuân Mai, ở cùng khu với Chu Duệ và cũng là bạn học.
"Ừ, mình quyết định rồi."
Chu Duệ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bảng đen phía trước.
Trên đó viết chữ phấn trắng, có chỗ còn dán báo cô nheo mắt nhìn kỹ từng chữ.
Trên bảng có nhiều khẩu hiệu và loa phóng thanh bên cạnh cũng đang phát những khẩu hiệu này.
"Đất rộng trời cao, có thể làm nên sự nghiệp lớn! Hãy tiếp thu sự tái giáo dục từ nông dân bần cố nông!"
Chờ lâu quá, Chu Duệ ngáp dài:
"Vậy thôi, cha cứ suy nghĩ đi. Khi nào xong thì nói với con." Nói xong, cô định leo lên giường ngủ tiếp.
"Được." Khi Chu Duệ vừa chuẩn bị lên giường, Chu Thủ Dân đã đáp ứng.
"Vậy đưa tiền trước đi." Chu Duệ chìa tay ra.
Cô đâu có ngu, không lấy tiền trước lỡ đăng ký xong họ lật lọng thì biết làm sao?
"Thủ Dân!" Thấy Chu Thủ Dân thật sự định lấy tiền, bà cụ Chu sốt ruột.
"Mẹ à, không sao." Chu Thủ Dân vỗ nhẹ lên tay bà cụ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Duệ.
Nhận được tiền và phiếu, Chu Duệ chẳng mấy vui vẻ.
Điều này càng khẳng định rằng nhà họ Chu sẵn sàng hy sinh cô, còn nguyên chủ thì chẳng được xem trọng.
Chu Duệ khẽ thở dài, bước ra khỏi nhà, chẳng buồn quay đầu lại nhìn họ và cũng chẳng để ý tới những khuôn mặt tức giận mà cứ thế rời đi.
Cô không cần hỏi đường đến văn phòng thanh niên trí thức vì trong ký ức của nguyên chủ đã có sẵn.
Chu Duệ không vội vã, cô thong thả vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô không biết linh hồn của nguyên chủ đã đi đâu nhưng bây giờ cô ở đây, dĩ nhiên sẽ hành động theo ý mình.
Đặc biệt là...
Chu Duệ khẽ tập trung, một cây cỏ vô danh ở góc tường nhanh chóng nở hoa, kết quả rồi héo tàn.
Tất cả chuyện này, những người xung quanh không ai để ý.
Nhìn tay mình, Chu Duệ có chút ngẩn ngơ.
Năng lực đặc biệt của cô cũng đi theo cô đến đây, nghĩa là bây giờ cô vẫn là một người có dị năng.
Cô không muốn ai biết điều này, nhất là trong thời đại này có thể sẽ bị người để ý tới.
Quan trọng hơn, ở thành phố, dị năng của cô không có nhiều tác dụng. Nghe nói thanh niên trí thức xuống nông thôn phải cùng nông dân ra đồng làm việc.
Bất chợt, Chu Duệ cảm thấy có chút hứng thú.
Chỉ là... nguyên chủ đã gây chuyện lớn như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Khi Chu Duệ tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đã rất gần văn phòng thanh niên trí thức.
Đứng trong sân, cô nhìn chăm chăm vào bảng thông báo cho đến khi có người vỗ vai cô mới giật mình.
"Chu Duệ, là cậu thật à? Cậu cũng quyết định đi xuống nông thôn hả?"
Người nói chuyện với cô là Hứa Xuân Mai, ở cùng khu với Chu Duệ và cũng là bạn học.
"Ừ, mình quyết định rồi."
Chu Duệ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bảng đen phía trước.
Trên đó viết chữ phấn trắng, có chỗ còn dán báo cô nheo mắt nhìn kỹ từng chữ.
Trên bảng có nhiều khẩu hiệu và loa phóng thanh bên cạnh cũng đang phát những khẩu hiệu này.
"Đất rộng trời cao, có thể làm nên sự nghiệp lớn! Hãy tiếp thu sự tái giáo dục từ nông dân bần cố nông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.