Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 9:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
Chu Duệ không biết giải thích thế nào chỉ mỉm cười không nói gì.
Vả lại, cô vừa lấy được tiền từ nhà, nếu chọn nơi gần quá, lỡ có chuyện xảy ra, cô lại phải đứng ra giải quyết thì phiền phức.
Cô không muốn vướng vào cái gia đình rắc rối đó.
Thấy cô như vậy, Hứa Xuân Mai vừa giận vừa bất lực, thở dài: "Rồi cậu sẽ hối hận thôi."
Khi Chu Duệ về nhà, bên cục Nông vụ đã biết cô tự nguyện đăng ký, lãnh đạo còn khen ngợi Chu Thủ Dân.
Gương mặt u ám của ông bấy lâu nay cuối cùng cũng giãn ra, ông còn bảo mẹ Chu nấu mấy món ngon.
Nhưng khi thấy Chu Duệ, sắc mặt ông vẫn không khá hơn là bao.
Ông cho rằng đứa con gái này quá ngang bướng, dám uy hiếp ông – một người cha, đúng là thách thức quyền uy của ông.
Chu Mai cũng mắng cô vài câu. Chu Duệ vừa cầm đũa lên đã đặt xuống, nói: "Anh cả, chị hai, hai người đều có việc làm rồi, chẳng lẽ không giúp đỡ cô em gái này? Hai người nỡ lòng nào để em xuống nông thôn chịu khổ sao?"
"Cô có ý gì? Cha cho tiền rồi mà?"
"Cha cho là một chuyện, còn hai người chẳng lẽ không muốn thể hiện chút tấm lòng? Hay là để em nói chuyện với lãnh đạo của các người về việc yêu thương chị em trong nhà?"
"Cô cần bao nhiêu?"
"Một trăm."
Hai anh chị mặt mày tái mét, bấm bụng đưa tiền cho Chu Duệ.
Sắc mặt bà cụ Chu càng khó coi hơn:
"Con gái xuống nông thôn, cần gì nhiều tiền như vậy?"
"Haizz, con bị gia đình làm tổn thương đến mức này, lại còn phải một thân một mình xuống nông thôn, không mang nhiều tiền theo, nhỡ xảy ra chuyện thì sao mà sống nổi.”
“Bà nội ơi, bà có muốn hỗ trợ con chút gì không?"
"Tao không có tiền." Bà cụ mặt mày khó chịu, không muốn nói thêm với Chu Duệ, sợ rằng nếu nói nữa tiền trong túi bà cũng không giữ được.
Con bé này sau khi ngã cầu thang hình đầu không còn bình thường như trước đây, thậm chí nó còn miết nói móc, đe dọa người khác nữa.
Lấy được tiền, Chu Duệ chẳng hứng thú với cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cô chỉ cúi đầu ăn cơm tay gắp đồ ăn lia lịa.
Cô cảm thấy đồ ăn ở đây ngon vô cùng.
Ở thế giới tận thế, họ rất hiếm khi được ăn uống đầy đủ, phần lớn thời gian chỉ có thể uống chất dinh dưỡng để bổ sung năng lượng.
Ngay cả khi được ăn bữa cơm đàng hoàng, nó cũng không ngon như ở đây.
Khi cô gắp miếng thịt cuối cùng vào miệng, bảo bối của bà cụ Chu, đứa em trai út Chu Tiểu Bảo, không chịu nổi nữa.
"Chị ăn hết thịt rồi, tôi ăn gì?" Chu Tiểu Bảo ném đũa, bĩu môi, không chịu ăn nữa.
Thấy cậu bé không vui, bà cụ vội dỗ dành vừa dỗ vừa chửi Chu Duệ.
"Đúng là đồ gây rắc rối, có mày trong nhà thì chẳng bao giờ yên ổn, chẳng phải là sao chổi chuyển kiếp à."
Vả lại, cô vừa lấy được tiền từ nhà, nếu chọn nơi gần quá, lỡ có chuyện xảy ra, cô lại phải đứng ra giải quyết thì phiền phức.
Cô không muốn vướng vào cái gia đình rắc rối đó.
Thấy cô như vậy, Hứa Xuân Mai vừa giận vừa bất lực, thở dài: "Rồi cậu sẽ hối hận thôi."
Khi Chu Duệ về nhà, bên cục Nông vụ đã biết cô tự nguyện đăng ký, lãnh đạo còn khen ngợi Chu Thủ Dân.
Gương mặt u ám của ông bấy lâu nay cuối cùng cũng giãn ra, ông còn bảo mẹ Chu nấu mấy món ngon.
Nhưng khi thấy Chu Duệ, sắc mặt ông vẫn không khá hơn là bao.
Ông cho rằng đứa con gái này quá ngang bướng, dám uy hiếp ông – một người cha, đúng là thách thức quyền uy của ông.
Chu Mai cũng mắng cô vài câu. Chu Duệ vừa cầm đũa lên đã đặt xuống, nói: "Anh cả, chị hai, hai người đều có việc làm rồi, chẳng lẽ không giúp đỡ cô em gái này? Hai người nỡ lòng nào để em xuống nông thôn chịu khổ sao?"
"Cô có ý gì? Cha cho tiền rồi mà?"
"Cha cho là một chuyện, còn hai người chẳng lẽ không muốn thể hiện chút tấm lòng? Hay là để em nói chuyện với lãnh đạo của các người về việc yêu thương chị em trong nhà?"
"Cô cần bao nhiêu?"
"Một trăm."
Hai anh chị mặt mày tái mét, bấm bụng đưa tiền cho Chu Duệ.
Sắc mặt bà cụ Chu càng khó coi hơn:
"Con gái xuống nông thôn, cần gì nhiều tiền như vậy?"
"Haizz, con bị gia đình làm tổn thương đến mức này, lại còn phải một thân một mình xuống nông thôn, không mang nhiều tiền theo, nhỡ xảy ra chuyện thì sao mà sống nổi.”
“Bà nội ơi, bà có muốn hỗ trợ con chút gì không?"
"Tao không có tiền." Bà cụ mặt mày khó chịu, không muốn nói thêm với Chu Duệ, sợ rằng nếu nói nữa tiền trong túi bà cũng không giữ được.
Con bé này sau khi ngã cầu thang hình đầu không còn bình thường như trước đây, thậm chí nó còn miết nói móc, đe dọa người khác nữa.
Lấy được tiền, Chu Duệ chẳng hứng thú với cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cô chỉ cúi đầu ăn cơm tay gắp đồ ăn lia lịa.
Cô cảm thấy đồ ăn ở đây ngon vô cùng.
Ở thế giới tận thế, họ rất hiếm khi được ăn uống đầy đủ, phần lớn thời gian chỉ có thể uống chất dinh dưỡng để bổ sung năng lượng.
Ngay cả khi được ăn bữa cơm đàng hoàng, nó cũng không ngon như ở đây.
Khi cô gắp miếng thịt cuối cùng vào miệng, bảo bối của bà cụ Chu, đứa em trai út Chu Tiểu Bảo, không chịu nổi nữa.
"Chị ăn hết thịt rồi, tôi ăn gì?" Chu Tiểu Bảo ném đũa, bĩu môi, không chịu ăn nữa.
Thấy cậu bé không vui, bà cụ vội dỗ dành vừa dỗ vừa chửi Chu Duệ.
"Đúng là đồ gây rắc rối, có mày trong nhà thì chẳng bao giờ yên ổn, chẳng phải là sao chổi chuyển kiếp à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.