Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 42: Dịch Lợn
Dĩ Trăn Như Ngọc
02/12/2024
“Thím Ngưu, thím đi theo cháu làm gì thế?”
“Không có gì đâu, thím…chỉ muốn xem con cắt cỏ lợn kiểu gì, cho lợn ăn cái gì thôi.” Thím Ngưu lúng túng. Nhưng trong đầu bà đã quyết tâm, lần này phải để lợn của mình được ăn cùng loại cỏ với lợn của Chu Duệ.
Chu Duệ ngẫm nghĩ một lát, rồi đổi hướng đi đến chân núi, đào một ít cỏ dại mà lợn ăn được.
Cỏ bèo trên mặt nước thì đã bị lấy gần hết, nhưng Chu Duệ vẫn còn trữ một ít gốc. Những gốc này cô thường dùng dị năng để nhân lên thành số lượng lớn. Nhưng lần này thím Ngưu đang theo sát, cô không thể sử dụng dị năng ngay trước mặt bà được.
Thím Ngưu luôn bám theo Chu Duệ, để ý từng loại cỏ cô cắt và cũng nhanh chóng gom về nhét vào giỏ của mình.
Đến giờ, thím vẫn không tin rằng lợn của Chu Duệ béo lên là nhờ cô dọn sạch chuồng.
Nếu để Chu Duệ nói, việc đó chỉ là một phần lý do. Nuôi lợn là một công việc cần sự tỉ mỉ, chăm sóc tốt thì lợn sẽ tự nhiên tăng cân. Dĩ nhiên, cô cũng không phủ nhận rằng dị năng của mình đóng vai trò không nhỏ.
Trong lúc cắt cỏ, thím Ngưu lẩm bẩm: “Không biết cỏ bên con có thơm hơn hay sao mà dạo gần đây mấy con lợn nhà thím chẳng chịu ăn gì cả.”
Chu Duệ im lặng, trong lòng nghĩ có thể do những con lợn đó ngửi thấy hương thơm từ cỏ được cô thúc đẩy bằng dị năng, nên sinh ra kén chọn thức ăn.
Khi giỏ cỏ đã đầy, Chu Duệ và thím Ngưu cùng nhau quay về.
Ngay cả lúc thái cỏ, thím Ngưu cũng đứng kè kè bên cạnh cô, căng mắt quan sát, như sợ bỏ lỡ điều gì.
Bị theo dõi chặt chẽ như vậy, Chu Duệ cảm thấy không thoải mái.
“Thím Ngưu, hay thím đưa phần cỏ của thím cho cháu, cháu thái giúp luôn nhé?” Chu Duệ nảy ra ý định trộn lẫn một ít cỏ đã được cô thúc đẩy vào phần của thím.
“Không cần. Thím tự làm. Chồng thím bảo, chuyện của mình thì phải tự tay làm mới công bằng.”
Chu Duệ: “…Thôi được.”
Khi trộn cỏ với cám, thím Ngưu lại thở dài: “Cám cũng là lương thực, sao lợn ăn vào chẳng thấy béo lên gì cả.”
Cám là phần hỗ trợ từ công xã, mỗi con lợn được cấp 15 cân cám. Nhưng phần lớn đã bị con người trong đội ăn mất, đến phần lợn chỉ còn lại rất ít.
Chu Duệ mang phần thức ăn trộn xong đến chuồng lợn, đổ vào máng, sau đó đi lấy một ít rơm rạ từ sân đập lúa về lót nền chuồng.
Thấy vậy, thím Ngưu cũng bắt chước đi lấy rơm rạ lót nền.
Tuy nhiên, chuồng của thím bẩn thỉu, nên chỉ một lát sau, rơm bị lợn giẫm đạp làm nát hết.
Thím để ý thấy mấy con lợn nhà mình cứ nằm ì một chỗ, máng thức ăn gần như không bị động đến. Sự bất thường này khiến thím bắt đầu hoang mang. Dạo gần đây, lợn không chỉ bỏ ăn mà còn hay nằm tụm lại một góc.
Đây là hy vọng để đội có thịt ăn vào dịp cuối năm. Lợn xảy ra chuyện, thím Ngưu không khỏi lo lắng.
“Thanh niên tri thức Chu à, con trông giúp thím một lát, thím đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, thím hớt hải chạy đi, để lại Chu Duệ đứng ngơ ngác nhìn chuồng lợn.
Cô bước đến quan sát, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Đám lợn này có vẻ ủ rũ, không có sức sống, hoàn toàn khác với dáng vẻ hăm hở muốn leo qua tường tranh ăn như trước đây.
“Chẳng lẽ bị bệnh?” Chu Duệ tự hỏi, nhưng cô không chắc chắn. Cô hoàn toàn không biết cách chẩn bệnh cho lợn, cũng chẳng rõ chúng mắc bệnh gì.
Cô vội kiểm tra lũ lợn bên chuồng mình. May mắn thay, chúng vẫn hoạt bát, nhảy nhót khỏe mạnh, trông không có gì bất thường.
Không lâu sau, thím Ngưu dẫn một nhóm người quay lại, trong đó có cả đội trưởng Kiều Vệ Quốc. Ông nghiêm mặt, hỏi: “Lợn làm sao lại bệnh được?”
“Không có gì đâu, thím…chỉ muốn xem con cắt cỏ lợn kiểu gì, cho lợn ăn cái gì thôi.” Thím Ngưu lúng túng. Nhưng trong đầu bà đã quyết tâm, lần này phải để lợn của mình được ăn cùng loại cỏ với lợn của Chu Duệ.
Chu Duệ ngẫm nghĩ một lát, rồi đổi hướng đi đến chân núi, đào một ít cỏ dại mà lợn ăn được.
Cỏ bèo trên mặt nước thì đã bị lấy gần hết, nhưng Chu Duệ vẫn còn trữ một ít gốc. Những gốc này cô thường dùng dị năng để nhân lên thành số lượng lớn. Nhưng lần này thím Ngưu đang theo sát, cô không thể sử dụng dị năng ngay trước mặt bà được.
Thím Ngưu luôn bám theo Chu Duệ, để ý từng loại cỏ cô cắt và cũng nhanh chóng gom về nhét vào giỏ của mình.
Đến giờ, thím vẫn không tin rằng lợn của Chu Duệ béo lên là nhờ cô dọn sạch chuồng.
Nếu để Chu Duệ nói, việc đó chỉ là một phần lý do. Nuôi lợn là một công việc cần sự tỉ mỉ, chăm sóc tốt thì lợn sẽ tự nhiên tăng cân. Dĩ nhiên, cô cũng không phủ nhận rằng dị năng của mình đóng vai trò không nhỏ.
Trong lúc cắt cỏ, thím Ngưu lẩm bẩm: “Không biết cỏ bên con có thơm hơn hay sao mà dạo gần đây mấy con lợn nhà thím chẳng chịu ăn gì cả.”
Chu Duệ im lặng, trong lòng nghĩ có thể do những con lợn đó ngửi thấy hương thơm từ cỏ được cô thúc đẩy bằng dị năng, nên sinh ra kén chọn thức ăn.
Khi giỏ cỏ đã đầy, Chu Duệ và thím Ngưu cùng nhau quay về.
Ngay cả lúc thái cỏ, thím Ngưu cũng đứng kè kè bên cạnh cô, căng mắt quan sát, như sợ bỏ lỡ điều gì.
Bị theo dõi chặt chẽ như vậy, Chu Duệ cảm thấy không thoải mái.
“Thím Ngưu, hay thím đưa phần cỏ của thím cho cháu, cháu thái giúp luôn nhé?” Chu Duệ nảy ra ý định trộn lẫn một ít cỏ đã được cô thúc đẩy vào phần của thím.
“Không cần. Thím tự làm. Chồng thím bảo, chuyện của mình thì phải tự tay làm mới công bằng.”
Chu Duệ: “…Thôi được.”
Khi trộn cỏ với cám, thím Ngưu lại thở dài: “Cám cũng là lương thực, sao lợn ăn vào chẳng thấy béo lên gì cả.”
Cám là phần hỗ trợ từ công xã, mỗi con lợn được cấp 15 cân cám. Nhưng phần lớn đã bị con người trong đội ăn mất, đến phần lợn chỉ còn lại rất ít.
Chu Duệ mang phần thức ăn trộn xong đến chuồng lợn, đổ vào máng, sau đó đi lấy một ít rơm rạ từ sân đập lúa về lót nền chuồng.
Thấy vậy, thím Ngưu cũng bắt chước đi lấy rơm rạ lót nền.
Tuy nhiên, chuồng của thím bẩn thỉu, nên chỉ một lát sau, rơm bị lợn giẫm đạp làm nát hết.
Thím để ý thấy mấy con lợn nhà mình cứ nằm ì một chỗ, máng thức ăn gần như không bị động đến. Sự bất thường này khiến thím bắt đầu hoang mang. Dạo gần đây, lợn không chỉ bỏ ăn mà còn hay nằm tụm lại một góc.
Đây là hy vọng để đội có thịt ăn vào dịp cuối năm. Lợn xảy ra chuyện, thím Ngưu không khỏi lo lắng.
“Thanh niên tri thức Chu à, con trông giúp thím một lát, thím đi gọi bác sĩ.”
Nói xong, thím hớt hải chạy đi, để lại Chu Duệ đứng ngơ ngác nhìn chuồng lợn.
Cô bước đến quan sát, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Đám lợn này có vẻ ủ rũ, không có sức sống, hoàn toàn khác với dáng vẻ hăm hở muốn leo qua tường tranh ăn như trước đây.
“Chẳng lẽ bị bệnh?” Chu Duệ tự hỏi, nhưng cô không chắc chắn. Cô hoàn toàn không biết cách chẩn bệnh cho lợn, cũng chẳng rõ chúng mắc bệnh gì.
Cô vội kiểm tra lũ lợn bên chuồng mình. May mắn thay, chúng vẫn hoạt bát, nhảy nhót khỏe mạnh, trông không có gì bất thường.
Không lâu sau, thím Ngưu dẫn một nhóm người quay lại, trong đó có cả đội trưởng Kiều Vệ Quốc. Ông nghiêm mặt, hỏi: “Lợn làm sao lại bệnh được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.