Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 26: Giải Độc Rắn
Dĩ Trăn Như Ngọc
01/12/2024
Nhặt đủ củi, cô dùng dây cột gọn, tìm một chỗ kín đáo giấu đi, rồi leo lên núi sâu hơn.
Mùa này trên núi có nhiều quả dại, cô hái những loại ăn được, cả mấy quả hạt dẻ rừng, rồi nghĩ thầm lần sau sẽ mang theo túi vải để có thể mang được nhiều hơn.
Khi xuống núi, cô chạm mặt một con rắn độc. Nó lao về phía cô định cắn, nhưng bị mấy sợi dây leo do cô điều khiển siết chặt.
Định quay đi, cô đột nhiên nhớ đến đứa trẻ kia. Nọc độc của con rắn này rất mạnh, không biết đứa bé ấy thế nào.
Cô lắc đầu, nghĩ tốt hơn là không nên xen vào chuyện của người khác. Nhưng mới đi được vài bước, cô lại quay lại.
Cô nhớ lời chú Dương từng nói: "Nếu đảm bảo an toàn cho bản thân, hãy giúp đỡ người khác khi có thể." Ngày xưa, chẳng phải cô cũng được chú Dương cứu nhờ lòng tốt ấy sao?
Cô bắt đầu tìm kiếm những loại thảo dược giải độc tốt nhất, dùng năng lực hệ Mộc để kích thích dược tính mạnh hơn trước khi mang xuống núi.
Trên đường về, cô nghĩ, nếu gặp đứa trẻ kia, cô sẽ giúp. Nếu không, đó là số phận của nó.
"Con ơi, con trai của mẹ! Sáng ơi, con đừng bỏ mẹ mà đi!"
"Xe kéo mượn được chưa?" Giọng của bí thư đội Chu Hữu Phúc vang lên, đầy lo lắng.
Mọi người cố gắng giúp đỡ, nhưng mãi mới có người chạy đến: "Chỉ còn cái xe thồ, ngựa thì bị đội bên cạnh mượn mất rồi."
Chu Hữu Phúc tức giận, vỗ đùi thở dài: "Sao không mượn sớm, lại đúng lúc này!"
"Xe thồ cũng được, gọi vài thanh niên khỏe mạnh tới, đưa thằng bé lên xe, rồi đẩy xe tới trạm y tế công xã."
Đội trưởng Kiều Vệ Quốc cũng hấp tấp chạy tới: "Cả xe đạp cũng bị mượn mất. Sao mọi chuyện lại dồn vào lúc này chứ?"
Không còn cách nào khác, họ luân phiên đẩy xe thồ, chuẩn bị đi về phía thị trấn.
Đứng bên cạnh, Chu Duệ khẽ nhíu mày nhìn đám người, ánh mắt liếc qua mấy cây thuốc trong tay. Trùng hợp thật!
Khi họ đi ngang qua cô, cô lên tiếng: "Tôi có mang theo ít thảo dược giải độc rắn. Các anh thử xem có dùng được không."
Lời nói của cô khiến mọi người sững sờ.
Mấy xã viên không ai biết về thảo dược, chỉ đứng ngơ ngác nhìn cô.
May mà ông Hồ, y sĩ trạm xá, nhanh chóng tiến lên nhận lấy, xem xét rồi nhai nát thảo dược, đắp lên vết thương của đứa bé.
Mấy loại thảo dược có trong trạm xá trước đó chẳng có tác dụng gì, ông nghĩ thử thảo dược mới này xem sao.
Vừa băng cố định vết thương, ông vừa nhai thuốc, miệng lẩm bẩm, cảm thấy những thảo dược này dường như có điều gì khác thường.
Mẹ đứa bé lo lắng hỏi: "Khác thường gì cơ? Thảo dược này có vấn đề sao?"
"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa thằng bé đi!" Kiều Vệ Quốc giục giã.
Vừa đi được vài bước, ông Hồ bỗng dừng lại: "Đợi đã!"
"Đợi gì mà đợi? Nó đang nguy kịch thế này!" Chu Hữu Phúc sốt ruột, không hiểu ông Hồ nghĩ gì.
Mùa này trên núi có nhiều quả dại, cô hái những loại ăn được, cả mấy quả hạt dẻ rừng, rồi nghĩ thầm lần sau sẽ mang theo túi vải để có thể mang được nhiều hơn.
Khi xuống núi, cô chạm mặt một con rắn độc. Nó lao về phía cô định cắn, nhưng bị mấy sợi dây leo do cô điều khiển siết chặt.
Định quay đi, cô đột nhiên nhớ đến đứa trẻ kia. Nọc độc của con rắn này rất mạnh, không biết đứa bé ấy thế nào.
Cô lắc đầu, nghĩ tốt hơn là không nên xen vào chuyện của người khác. Nhưng mới đi được vài bước, cô lại quay lại.
Cô nhớ lời chú Dương từng nói: "Nếu đảm bảo an toàn cho bản thân, hãy giúp đỡ người khác khi có thể." Ngày xưa, chẳng phải cô cũng được chú Dương cứu nhờ lòng tốt ấy sao?
Cô bắt đầu tìm kiếm những loại thảo dược giải độc tốt nhất, dùng năng lực hệ Mộc để kích thích dược tính mạnh hơn trước khi mang xuống núi.
Trên đường về, cô nghĩ, nếu gặp đứa trẻ kia, cô sẽ giúp. Nếu không, đó là số phận của nó.
"Con ơi, con trai của mẹ! Sáng ơi, con đừng bỏ mẹ mà đi!"
"Xe kéo mượn được chưa?" Giọng của bí thư đội Chu Hữu Phúc vang lên, đầy lo lắng.
Mọi người cố gắng giúp đỡ, nhưng mãi mới có người chạy đến: "Chỉ còn cái xe thồ, ngựa thì bị đội bên cạnh mượn mất rồi."
Chu Hữu Phúc tức giận, vỗ đùi thở dài: "Sao không mượn sớm, lại đúng lúc này!"
"Xe thồ cũng được, gọi vài thanh niên khỏe mạnh tới, đưa thằng bé lên xe, rồi đẩy xe tới trạm y tế công xã."
Đội trưởng Kiều Vệ Quốc cũng hấp tấp chạy tới: "Cả xe đạp cũng bị mượn mất. Sao mọi chuyện lại dồn vào lúc này chứ?"
Không còn cách nào khác, họ luân phiên đẩy xe thồ, chuẩn bị đi về phía thị trấn.
Đứng bên cạnh, Chu Duệ khẽ nhíu mày nhìn đám người, ánh mắt liếc qua mấy cây thuốc trong tay. Trùng hợp thật!
Khi họ đi ngang qua cô, cô lên tiếng: "Tôi có mang theo ít thảo dược giải độc rắn. Các anh thử xem có dùng được không."
Lời nói của cô khiến mọi người sững sờ.
Mấy xã viên không ai biết về thảo dược, chỉ đứng ngơ ngác nhìn cô.
May mà ông Hồ, y sĩ trạm xá, nhanh chóng tiến lên nhận lấy, xem xét rồi nhai nát thảo dược, đắp lên vết thương của đứa bé.
Mấy loại thảo dược có trong trạm xá trước đó chẳng có tác dụng gì, ông nghĩ thử thảo dược mới này xem sao.
Vừa băng cố định vết thương, ông vừa nhai thuốc, miệng lẩm bẩm, cảm thấy những thảo dược này dường như có điều gì khác thường.
Mẹ đứa bé lo lắng hỏi: "Khác thường gì cơ? Thảo dược này có vấn đề sao?"
"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa thằng bé đi!" Kiều Vệ Quốc giục giã.
Vừa đi được vài bước, ông Hồ bỗng dừng lại: "Đợi đã!"
"Đợi gì mà đợi? Nó đang nguy kịch thế này!" Chu Hữu Phúc sốt ruột, không hiểu ông Hồ nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.