Chương 16: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 2
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
21/09/2020
Bách Lý Liên Giang ngự kiếm trở lại viện của sư tôn, mang hộp đồ ăn bỏ vào phòng bếp, đi tìm Tề Tiêu khắp nơi, rốt cuộc khi tới thư phòng tìm được thân ảnh của hắn, đứng ở bên ngoài gõ gõ cửa, hỏi: “Sư tôn, đồ nhi có thể đi vào không?”
Tiểu đồ đệ mới từ chỗ Yến Như Vân trở về, lúc này Tề Tiêu không muốn nói chuyện với hắn, ngặt nỗi hắn đã tìm tới cửa, cũng không thể cự tuyệt, vì thế nói: “Vào đi.”
Bách Lý Liên Giang đẩy cửa vào, còn chưa đứng vững lời đã nói trước: “Sư tôn, đồ nhi gặp Yến sư huynh rồi!”
Tề Tiêu đặt bút lông lên giá bút, hỏi: “Như thế nào?”
Bách Lý Liên Giang thần thái sáng láng nói: “So với lời đồn nghe ở bên ngoài giống nhau như đúc! Yến sư huynh còn tặng lễ vật cho đồ nhi nữa!” Nói rồi hắn rút từ bên hông ra một cây sáo trúc, tiến lên giao cho Tề Tiêu giống như hiến ra một vật quý.
Tề Tiêu cầm cây sáo nhìn một phen, thật bình thường, không có khảm bất kỳ trận pháp gì trong đó, nhưng làm rất tinh xảo, phía trên thân sáo vẽ rất nhiều hoa văn, chỉ có người có đao công cực kỳ tinh tế mới có thể khắc ra.
Vật này ở thế tục xem ra cũng là một loại nhã vật.
Tề Tiêu cầm sáo trúc, tâm tư lại bay xa —— Yến Như Vân lần đầu gặp Bách Lý Liên Giang đã biết tặng lễ vật, thế mà ở chung với hắn năm năm, ngoại trừ tín vật lần đó hắn mở miệng muốn có, chưa bao giờ đưa cho hắn bất cứ thứ gì, giữa để trong lòng và không để trong lòng khác nhau thấy rõ.
Bách Lý Liên Giang thấy Tề Tiêu cầm sáo trúc đến xuất thần, cho rằng hắn đối với vật này yêu thích không muốn buông tay, tuy rằng hắn rất thích đồ vật mà sư huynh đưa, nhưng nếu như sư tôn thích……
“Sư tôn nếu thích cây sáo trúc này, thì sư tôn cứ giữ lấy.” Bách Lý Liên Giang hào phóng nói.
Tề Tiêu phục hồi tinh thần lại, đưa sáo trúc trả về, cười nói: “Sư huynh ngươi tặng cho ngươi đồ vật, sư tôn sao có thể đoạt được, đem về cất giữ gìn cho kỹ đi.”
Bách Lý Liên Giang nghe lời mà nhận lại, lúc tiến lên một bước vừa vặn nhìn thấy trên mặt giấy Tuyên Thành trước mặt Tề Tiêu có viết mấy hàng, Tề Tiêu theo tầm mắt hắn nhìn xuống, hỏi: “Gần đây luyện kiếm pháp như thế nào rồi?”
Bách Lý Liên Giang nói: “《 Kinh Hồng Kiếm 》 đã luyện đến tầng thứ tám!”
《 Kinh Hồng Kiếm 》 tổng cộng có mười tầng, Tề Tiêu trong sách luyện trong hơn hai mươi năm, thế mà ngắn ngủn mới năm tháng, Bách Lý Liên Giang đã luyện đến tầng thứ tám!
Trong lòng Tề Tiêu có chút gấp gáp, cần phải sớm chuẩn bị một chút, nửa năm sau phải mang Bách Lý Liên Giang xuống núi, đi tìm 《 Già Lam Đao 》, trăm triệu lần không thể lại chậm trễ hắn.
Ngẫm lại mình khi ở cái tuổi này chỉ biết mê chơi, hắn tuy không cùng người khác đi ra ngoài chơi, chính mình nhốt trong nhà hoặc là chơi game hoặc là xem tiểu thuyết mạng, thời gian nên lãng phí hay không nên lãng phí đều bị hắn lãng phí. Hắn sợ Bách Lý Liên Giang mới chạy thoát từ trong ma trảo của Biển Thái, trong lúc nhất thời không có lòng dạ vui chơi, vì thế nói: “Tốt, rất tốt, ngươi tiến cảnh rất nhanh, nhưng không được lơi lỏng, trên Vấn Kiếm Phong của Mê Vụ Sơn còn có rất nhiều kỳ tài kiếm học giống như ngươi, nếu ngươi muốn vượt qua bọn họ, giống như Yến sư huynh của ngươi, cần phải nỗ lực gấp bội mới được.”
“Sư tôn yên tâm, Liên Giang sẽ không để sư tôn thất vọng!” Bách Lý Liên Giang lập tức bảo đảm, hắn còn có nửa câu sau chưa nói: Hắn nhất định sẽ vượt qua Yến sư huynh, trở thành đệ tử sư tôn thích nhất.
Tề Tiêu vừa lòng gật gật đầu, nói: “Ngươi đi về ngủ trước đi, sư tôn ngồi một lát sẽ trở về.”
Bách Lý Liên Giang ngoan ngoãn đi trở về, lúc sắp mở cửa bỗng nhiên nhớ ra có chuyện đã quên, vội vàng quay đầu lại nói: “Sư tôn, sư huynh có câu này nhờ ta nói với người.” Nói xong khoanh tay, làm ra biểu tình giống y như Yến Như Vân, giọng vững vàng mà nói: “Sư đệ, lúc ngươi trở về nói cho sư tôn biết là ta đã trở về, chỉ vì…… Lần này ở bên ngoài rèn luyện thu hoạch được rất nhiều, cần một ít thời gian sửa sang lại, đợi ta đem tất cả thu thập thỏa đáng rồi, sẽ tới thỉnh an sư tôn, xin sư tôn không cần phải nhớ mong.”
Bắt chước thật giống tới bốn năm phần, Tề Tiêu bị hắn chọc cười, cười nói: “Được, ta đã biết, ngươi đi ngủ đi.”
Bách Lý Liên Giang lưu luyến mỗi bước đi: “Sư tôn chớ có thức quá khuya.”
Tề Tiêu gật gật đầu, trong lòng cảm giác ấm áp lan tràn ra—— đây là hắn đi vào thế giới trong sách này năm năm cho tới nay, lần đầu tiên được người khác quan tâm.
Tiễn Bách Lý Liên Giang đi rồi, hắn lại cầm bút lông lên, đem một ít chuyện ở trong sách vừa mới nghĩ ra có khả năng có quan hệ với《 Già Lam Đao 》ghi trên giấy.
Đêm dần khuya, giấy Tuyên Thành viết đã đôi ba tờ, gian phòng cách vách, hô hấp của Bách Lý Liên Giang đã đều đều, mà Vân Tiêu Phong một chỗ khác, vẫn có ba luồng hơi thở còn dao động.
Đã trễ thế này, Yến Như Vân không ngủ còn chưa tính, sao cả Lư Nguyệt và Lư Phóng, hai tên đệ tử trông cửa cũng còn chưa ngủ?
Tề Tiêu nhịn không được ngưng thần điều tra, phát hiện ba người này tựa hồ đang tụ ở một chỗ ——
Yến Như Vân cùng hai tên đệ tử trông cửa ngồi ở bàn đá bên trong hậu viện, nghe hai huynh đệ này kể chuyện phát sinh trên Vân Tiêu Phong sau khi hắn đi rồi.
Lư Nguyệt và Lư Phóng đối với Yến Như Vân vừa kính lại vừa sợ, tự nhiên là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm:
“Tề Tiên Tôn bế quan được một đoạn thời gian, sau đó xuất quan, không biết vì sao, đem phòng bếp trong viện đập bỏ đi!”
Yến Như Vân xoay xoay chén trà, nhíu mày: “Ồ?” Đúng là chuyện hắn đang muốn lắng nghe.
Lư Nguyệt nói: “Động tĩnh cũng không nhỏ, chúng ta ở bên này đều nghe thấy, Vấn Kiếm Phong Lư Châu Nguyệt Lư sư huynh mang theo tiểu đội tuần tra đến Vân Tiêu Phong tuần tra, nghe nói Tề Tiên Tôn không biết vì cái gì nổi trận lôi đình, đem phòng bếp đập tan nát! Ta và Lư Phóng còn khổ sở một trận đây!”
Lư Phóng ngăn hắn một chút: “Ngươi nói cái này làm gì?” lại bổ sung: “Nhưng mà không được bao lâu, Tề Tiên Tôn thu đệ tử mới, hai người cùng nhau tự tay xây phòng bếp lại.”
Lư Nguyệt nhỏ giọng thêm một câu: “Mấy tháng nay, mỗi ngày Tề Tiên Tôn đều nấu cơm cho tiểu Bách Lý ăn, chúng ta cũng có phần!”
Lư Phóng: “……” Bớt tranh cãi sẽ chết sao?
Yến Như Vân vẫn chưa nói cái gì, chỉ gật gật đầu, ý bảo tiếp tục nói tiếp.
Lư Nguyệt và Lư Phóng hai người tranh nhau đem chuyện ngày đó Tề Tiêu thu đồ đệ còn hứa hẹn giúp Bách Lý Liên Giang hết giận, trong cơn tức giận trảm một tay Biển Thái, kể ra sinh động như thật.
Lư Nguyệt: “Tề Tiên Tôn từ trước đến nay không để ý chuyện bên ngoài, lần này vì tiểu Bách Lý, trực tiếp đột nhập Luyện Khí Phong!”
Lư Phóng: “Tuy rằng bị cấm túc một năm, nhưng trên dưới Mê Vụ Sơn không ai không biết Tề Tiên Tôn phẩm hạnh đoan chính, mỗi người đều tìm mọi cách tranh nhau đến Vân Tiêu Phong đến sứt đầu mẻ trán!”
Yến Như Vân: “……”
Lư Nguyệt còn đang nói đến mặt mày hớn hở, Lư Phóng lại nhận thấy Yến sư huynh đã lâu không nói một lời nào, lặng lẽ nhéo Lư Nguyệt một cái, Lư Nguyệt chậm rãi phản ứng lại, càng nói càng chậm, cuối cùng là im bặt.
Yến Như Vân buông chén trà, nói: “Ta đã biết, đêm đã khuya, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Lư Nguyệt và Lư Phóng lập tức đứng dậy, cầm tay dắt nhau rời tiểu viện.
Tiểu đồ đệ mới từ chỗ Yến Như Vân trở về, lúc này Tề Tiêu không muốn nói chuyện với hắn, ngặt nỗi hắn đã tìm tới cửa, cũng không thể cự tuyệt, vì thế nói: “Vào đi.”
Bách Lý Liên Giang đẩy cửa vào, còn chưa đứng vững lời đã nói trước: “Sư tôn, đồ nhi gặp Yến sư huynh rồi!”
Tề Tiêu đặt bút lông lên giá bút, hỏi: “Như thế nào?”
Bách Lý Liên Giang thần thái sáng láng nói: “So với lời đồn nghe ở bên ngoài giống nhau như đúc! Yến sư huynh còn tặng lễ vật cho đồ nhi nữa!” Nói rồi hắn rút từ bên hông ra một cây sáo trúc, tiến lên giao cho Tề Tiêu giống như hiến ra một vật quý.
Tề Tiêu cầm cây sáo nhìn một phen, thật bình thường, không có khảm bất kỳ trận pháp gì trong đó, nhưng làm rất tinh xảo, phía trên thân sáo vẽ rất nhiều hoa văn, chỉ có người có đao công cực kỳ tinh tế mới có thể khắc ra.
Vật này ở thế tục xem ra cũng là một loại nhã vật.
Tề Tiêu cầm sáo trúc, tâm tư lại bay xa —— Yến Như Vân lần đầu gặp Bách Lý Liên Giang đã biết tặng lễ vật, thế mà ở chung với hắn năm năm, ngoại trừ tín vật lần đó hắn mở miệng muốn có, chưa bao giờ đưa cho hắn bất cứ thứ gì, giữa để trong lòng và không để trong lòng khác nhau thấy rõ.
Bách Lý Liên Giang thấy Tề Tiêu cầm sáo trúc đến xuất thần, cho rằng hắn đối với vật này yêu thích không muốn buông tay, tuy rằng hắn rất thích đồ vật mà sư huynh đưa, nhưng nếu như sư tôn thích……
“Sư tôn nếu thích cây sáo trúc này, thì sư tôn cứ giữ lấy.” Bách Lý Liên Giang hào phóng nói.
Tề Tiêu phục hồi tinh thần lại, đưa sáo trúc trả về, cười nói: “Sư huynh ngươi tặng cho ngươi đồ vật, sư tôn sao có thể đoạt được, đem về cất giữ gìn cho kỹ đi.”
Bách Lý Liên Giang nghe lời mà nhận lại, lúc tiến lên một bước vừa vặn nhìn thấy trên mặt giấy Tuyên Thành trước mặt Tề Tiêu có viết mấy hàng, Tề Tiêu theo tầm mắt hắn nhìn xuống, hỏi: “Gần đây luyện kiếm pháp như thế nào rồi?”
Bách Lý Liên Giang nói: “《 Kinh Hồng Kiếm 》 đã luyện đến tầng thứ tám!”
《 Kinh Hồng Kiếm 》 tổng cộng có mười tầng, Tề Tiêu trong sách luyện trong hơn hai mươi năm, thế mà ngắn ngủn mới năm tháng, Bách Lý Liên Giang đã luyện đến tầng thứ tám!
Trong lòng Tề Tiêu có chút gấp gáp, cần phải sớm chuẩn bị một chút, nửa năm sau phải mang Bách Lý Liên Giang xuống núi, đi tìm 《 Già Lam Đao 》, trăm triệu lần không thể lại chậm trễ hắn.
Ngẫm lại mình khi ở cái tuổi này chỉ biết mê chơi, hắn tuy không cùng người khác đi ra ngoài chơi, chính mình nhốt trong nhà hoặc là chơi game hoặc là xem tiểu thuyết mạng, thời gian nên lãng phí hay không nên lãng phí đều bị hắn lãng phí. Hắn sợ Bách Lý Liên Giang mới chạy thoát từ trong ma trảo của Biển Thái, trong lúc nhất thời không có lòng dạ vui chơi, vì thế nói: “Tốt, rất tốt, ngươi tiến cảnh rất nhanh, nhưng không được lơi lỏng, trên Vấn Kiếm Phong của Mê Vụ Sơn còn có rất nhiều kỳ tài kiếm học giống như ngươi, nếu ngươi muốn vượt qua bọn họ, giống như Yến sư huynh của ngươi, cần phải nỗ lực gấp bội mới được.”
“Sư tôn yên tâm, Liên Giang sẽ không để sư tôn thất vọng!” Bách Lý Liên Giang lập tức bảo đảm, hắn còn có nửa câu sau chưa nói: Hắn nhất định sẽ vượt qua Yến sư huynh, trở thành đệ tử sư tôn thích nhất.
Tề Tiêu vừa lòng gật gật đầu, nói: “Ngươi đi về ngủ trước đi, sư tôn ngồi một lát sẽ trở về.”
Bách Lý Liên Giang ngoan ngoãn đi trở về, lúc sắp mở cửa bỗng nhiên nhớ ra có chuyện đã quên, vội vàng quay đầu lại nói: “Sư tôn, sư huynh có câu này nhờ ta nói với người.” Nói xong khoanh tay, làm ra biểu tình giống y như Yến Như Vân, giọng vững vàng mà nói: “Sư đệ, lúc ngươi trở về nói cho sư tôn biết là ta đã trở về, chỉ vì…… Lần này ở bên ngoài rèn luyện thu hoạch được rất nhiều, cần một ít thời gian sửa sang lại, đợi ta đem tất cả thu thập thỏa đáng rồi, sẽ tới thỉnh an sư tôn, xin sư tôn không cần phải nhớ mong.”
Bắt chước thật giống tới bốn năm phần, Tề Tiêu bị hắn chọc cười, cười nói: “Được, ta đã biết, ngươi đi ngủ đi.”
Bách Lý Liên Giang lưu luyến mỗi bước đi: “Sư tôn chớ có thức quá khuya.”
Tề Tiêu gật gật đầu, trong lòng cảm giác ấm áp lan tràn ra—— đây là hắn đi vào thế giới trong sách này năm năm cho tới nay, lần đầu tiên được người khác quan tâm.
Tiễn Bách Lý Liên Giang đi rồi, hắn lại cầm bút lông lên, đem một ít chuyện ở trong sách vừa mới nghĩ ra có khả năng có quan hệ với《 Già Lam Đao 》ghi trên giấy.
Đêm dần khuya, giấy Tuyên Thành viết đã đôi ba tờ, gian phòng cách vách, hô hấp của Bách Lý Liên Giang đã đều đều, mà Vân Tiêu Phong một chỗ khác, vẫn có ba luồng hơi thở còn dao động.
Đã trễ thế này, Yến Như Vân không ngủ còn chưa tính, sao cả Lư Nguyệt và Lư Phóng, hai tên đệ tử trông cửa cũng còn chưa ngủ?
Tề Tiêu nhịn không được ngưng thần điều tra, phát hiện ba người này tựa hồ đang tụ ở một chỗ ——
Yến Như Vân cùng hai tên đệ tử trông cửa ngồi ở bàn đá bên trong hậu viện, nghe hai huynh đệ này kể chuyện phát sinh trên Vân Tiêu Phong sau khi hắn đi rồi.
Lư Nguyệt và Lư Phóng đối với Yến Như Vân vừa kính lại vừa sợ, tự nhiên là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm:
“Tề Tiên Tôn bế quan được một đoạn thời gian, sau đó xuất quan, không biết vì sao, đem phòng bếp trong viện đập bỏ đi!”
Yến Như Vân xoay xoay chén trà, nhíu mày: “Ồ?” Đúng là chuyện hắn đang muốn lắng nghe.
Lư Nguyệt nói: “Động tĩnh cũng không nhỏ, chúng ta ở bên này đều nghe thấy, Vấn Kiếm Phong Lư Châu Nguyệt Lư sư huynh mang theo tiểu đội tuần tra đến Vân Tiêu Phong tuần tra, nghe nói Tề Tiên Tôn không biết vì cái gì nổi trận lôi đình, đem phòng bếp đập tan nát! Ta và Lư Phóng còn khổ sở một trận đây!”
Lư Phóng ngăn hắn một chút: “Ngươi nói cái này làm gì?” lại bổ sung: “Nhưng mà không được bao lâu, Tề Tiên Tôn thu đệ tử mới, hai người cùng nhau tự tay xây phòng bếp lại.”
Lư Nguyệt nhỏ giọng thêm một câu: “Mấy tháng nay, mỗi ngày Tề Tiên Tôn đều nấu cơm cho tiểu Bách Lý ăn, chúng ta cũng có phần!”
Lư Phóng: “……” Bớt tranh cãi sẽ chết sao?
Yến Như Vân vẫn chưa nói cái gì, chỉ gật gật đầu, ý bảo tiếp tục nói tiếp.
Lư Nguyệt và Lư Phóng hai người tranh nhau đem chuyện ngày đó Tề Tiêu thu đồ đệ còn hứa hẹn giúp Bách Lý Liên Giang hết giận, trong cơn tức giận trảm một tay Biển Thái, kể ra sinh động như thật.
Lư Nguyệt: “Tề Tiên Tôn từ trước đến nay không để ý chuyện bên ngoài, lần này vì tiểu Bách Lý, trực tiếp đột nhập Luyện Khí Phong!”
Lư Phóng: “Tuy rằng bị cấm túc một năm, nhưng trên dưới Mê Vụ Sơn không ai không biết Tề Tiên Tôn phẩm hạnh đoan chính, mỗi người đều tìm mọi cách tranh nhau đến Vân Tiêu Phong đến sứt đầu mẻ trán!”
Yến Như Vân: “……”
Lư Nguyệt còn đang nói đến mặt mày hớn hở, Lư Phóng lại nhận thấy Yến sư huynh đã lâu không nói một lời nào, lặng lẽ nhéo Lư Nguyệt một cái, Lư Nguyệt chậm rãi phản ứng lại, càng nói càng chậm, cuối cùng là im bặt.
Yến Như Vân buông chén trà, nói: “Ta đã biết, đêm đã khuya, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Lư Nguyệt và Lư Phóng lập tức đứng dậy, cầm tay dắt nhau rời tiểu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.