Chương 55: Khi đại đoàn viên bắt đầu diễn ra
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
21/09/2020
Ngày thứ hai, Tề Tiêu cảm giác bên sườn mặt phát ngứa, vừa mở mắt liền nhìn thấy Yến Như Vân đang nằm nghiêng, dùng ngón tay vuốt ve trên mặt hắn, thấy hắn tỉnh lại, xích lại gần hôn trên môi hắn một cái, cười nói: “Sư tôn, người tỉnh rồi.”
Tề Tiêu có trong nháy mắt không biết hôm nay là hôm nào, ngơ ngác mà nhìn Yến Như Vân, sau một lát, cảm giác kích thích phía dưới gợi nhớ lại ký ức một đêm điên cuồng, gương mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, lập tức muốn giãy giụa ngồi dậy, không ngờ eo đau chân mỏi, chỗ khó có thể mở miệng cũng là từng trận trướng đau, nửa đường toàn dựa vào Yến Như Vân nâng đỡ, mới không có ngã đổ trở lại giường.
“Giờ nào rồi?” Tề Tiêu khép lại áo lót.
“Giờ Tỵ.” Yến Như Vân theo sau đứng dậy.
Tề Tiêu kinh ngạc chính mình vậy mà ngủ lâu như vậy…… Nghĩ đến cũng phải, hôm qua hắn tiến vào thức hải của Yến Như Vân đuổi đi ma khí cực kỳ hao tâm tổn sức, lại bị Yến Như Vân quấn lấy linh tu, đến cuối cùng kiệt lực chống đỡ hết nổi, ngay cả ngủ khi nào cũng không biết.
…… Vậy mà lại hôn mê.
Yến Như Vân liếc thấy thần sắc Tề Tiêu càng thêm ảo não, mím môi lại, thử ôm lấy Tề Tiêu, cẩn thận hỏi: “Sư tôn hối hận sao?”
Tề Tiêu chỉ là hối hận cùng Yến Như Vân càn quấy như vậy, nào biết Yến Như Vân nghĩ đi nơi khác, vội nói: “Việc này nào có hối hận.” Sắc mặt hắn ửng hồng, thân mật mà phàn nàn: “Chỉ là về sau…… Chớ có càn quấy như thế.”
Yến Như Vân sao có thể nghe không ra ngữ khí của Tề Tiêu, hôn một cái trên cổ Tề Tiêu, rất là thuận theo mà nói: “Đều nghe theo sư tôn.” Hắn giống như là chạm vào một món bảo bối mất mà tìm lại được, nâng mặt Tề Tiêu lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi Tề Tiêu rồi chậm rãi cúi đầu, Tề Tiêu nhắm mắt lại, không bao lâu sau bờ môi đã dán vào nhau, trao đổi một nụ hôn lâu dài mà ôn nhu.
Hai người ở trên giường dính như hồ dán nửa ngày, Yến Như Vân mới lưu luyến xuống giường đi phân phó điếm tiểu nhị lấy chút nước rửa mặt cùng với cơm canh giờ ngọ, Tề Tiêu cũng sửa sang lại quần áo, sau khi điều chỉnh một phen thì ngồi vào trước bàn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Yến Như Vân, hồi âm cho Liễu Trang thông báo kết quả trừ ma.
Độ Âm Phù bay ra, điếm tiểu nhị đưa lên nước ấm, Tề Tiêu kéo Yến Như Vân đến bên mép giường, lột vạt áo của hắn ra nhìn kỹ miệng vết thương. Hồi Thiên không hổ là bàn tay vàng của Yến Như Vân, mới qua một đêm ngắn ngủn, miệng vết thương trên hai vai và ngực của Yến Như Vân đã hoàn toàn khép lại, chỉ lưu lại một mảnh thịt mới màu hồng nhạt.
Tay Tề Tiêu chạm vào miệng vết thương, nhớ lại nghi ngờ nổi lên trong lòng đêm qua, hỏi lại kỹ càng tỉ mỉ sự tình ba năm trước đây hắn từng trải qua.
Yến Như Vân lại không có bất kỳ giấu diếm gì, đem tất cả nói thẳng ra ——
Ba năm trước đây hắn ở trên đảo hôn mê hai ngày, ngày thứ ba khi vừa tỉnh lại liền bị ma tu của Vô Thường Cung bắt đi thâm nhập xuống đáy biển. Cung chủ Vô Thường Cung vốn đang luyện ma khí, yêu cầu tiên tủy tiên cốt của tu sĩ có căn cốt kỳ giai, liền nhốt Yến Như Vân vào trong một căn phòng tối, cách mấy ngày sẽ rút tiên tủy một lần, bởi vì lo sợ hắn chết đi không còn tiên tủy để rút, rót vào chút đan dược giữ mạng cho hắn.
Yến Như Vân đần độn u mê ở dưới đáy biển trãi qua không biết bao lâu, có một ngày ngẫu nhiên nghe được ma tu trông giữ hắn nói là pháp khí của cung chủ sắp luyện thành, lại rút tiên tủy thêm vài lần nữa, sẽ rút đi tiên cốt của hắn. Hắn không muốn chết dưới đáy biển, nhớ tới《 Phệ Tiên Ấn 》có được trong bí cảnh kia, âm thầm tu luyện, lần nọ trong lúc bị rút tiên tủy, đã hút cạn tu vi của cung chủ Vô Thường Cung, tháo dỡ gông xiềng, đem tất cả ma tu trong Vô Thường Cung đều tiêu diệt sạch, chạy thoát khỏi đáy biển âm u lạnh lẽo.
Yến Như Vân kể lại lúc mình bị rút đi tiên tủy bằng một ngữ khí nhàn nhạt không thấy một tia chập trùng, tựa như sự kiện kia phát sinh trên người kẻ khác, nhưng Tề Tiêu biết, nó có thể sánh bằng cảm giác đâm xoáy vào tim đau đến thấu xương.
“Ta khi đó vốn không phải là……” Tề Tiêu muốn nói hắn khi đó vốn không phải là muốn bỏ rơi Yến Như Vân, nhưng mà nói được vài chữ đầu lại không cách nào nói thêm được nữa, không có ý nghĩa, những đau khổ mà Yến Như Vân từng trãi qua một chút cũng không vì lời nói này của hắn mà giảm bớt một tấc một xu, nghe đến cuối cùng, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy Yến Như Vân.
Yến Như Vân nhận thấy thân thể hắn đang run rẩy, ngược lại cười an ủi hắn: “Đều là chuyện của quá khứ, lại nói, khi đó quả thật là thương thế của Liên Giang càng nguy cấp hơn, sư tôn không cần phải tự trách, chỉ cần từ nay về sau sư tôn không rời bỏ ta, ta đã thỏa mãn rồi.”
Tề Tiêu bình phục trong chốc lát, mới hỏi: “Vậy chuyện Hồi Thiên kia là như thế nào? Ngươi không thấy chữ viết ta lưu lại sao?”
Yến Như Vân nói: “Khi ta tỉnh lại, kết giới và chữ viết mà sư tôn lưu lại đều bị ma tu huỷ hoại.”
Thì ra ngày ấy…… Yến Như Vân mang theo trọng thương như vậy bị ma tu bắt đi, còn bị xuyên thấu xương bả vai cưỡng ép rút tủy…… Tề Tiêu cắn chặt khớp hàm, hận không thể trở về ba năm trước đây để thay Yến Như Vân chịu tội, nhưng cũng chỉ là chút vọng tưởng, trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy sau đó tại sao ngươi lại không dùng nó?” Nếu sớm dùng Hồi Thiên, vết thương trên bả vai cũng sẽ không liên luỵ đến bản thân, tạo sơ hở cho tâm ma chui vào.
Yến Như Vân có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, nói: “Ta khi đó…… Lòng sinh tạp niệm, trong truyền thừa xảy ra chút sự cố, tuy rằng có được đan dược, nhưng không biết tác dụng, bởi vậy……”
Đúng là truyền thừa xảy ra vấn đề!
“Tạp niệm gì?” Tề Tiêu không nhịn được hỏi.
Gương mặt Yến Như Vân ửng đỏ, nhìn sang nơi khác, nói: “Nghĩ tới…… Sư tôn.”
Trong truyền thừa, Mê Điệt Lão Nhân để sót lại một niệm có ý muốn Yến Như Vân bái sư học nội công tâm pháp của Mê Điệt Nhất Phái, hắn theo bản năng nghĩ tới Tề Tiêu ở xa xôi ngoài ngàn dặm trên Vân Tiêu Phong của Mê Vụ Sơn, một trận tâm phiền ý loạn, hậu tri hậu giác nhớ tới hành động của chính mình trước khi đi có chút không ổn. Cẩn thận truy xét lại chuyện cũ, nhớ tới Tề Tiêu dốc lòng dạy dỗ, đã là hối hận không kịp, chỉ muốn sớm trở về một chút, tìm chút biện pháp sửa chữa một phen.
Ngay tại lúc hắn miên man suy nghĩ, truyền thừa đã kết thúc, đến cuối cùng, hắn có được hai bản công pháp tà môn và một đống đan dược không biết cách sử dụng.
“Ta?” Tề Tiêu kinh ngạc.
Yến Như Vân tất nhiên là không dám nói rõ, sợ Tề Tiêu nhớ tới những việc làm ngu xuẩn của hắn lúc trước, ôm lấy Tề Tiêu đổi chủ đề mới, đem chuyện này thả trôi vào quá khứ.
Bên kia Liễu Trang và Đỗ Kiếm Trì cùng ngồi trong Chiết Liễu Điện, một con hạc giấy từ xa phiêu phiêu bay đến, vững vàng dừng trong tay Liễu Trang. Liễu Trang đang muốn mở Độ Âm Phù ra, Đỗ Kiếm Trì hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói: “Vấn Kiếm Phong còn có việc, ta đi trước.”
Dứt lời, hắn liền nhấc chân muốn đi, Liễu Trang gật đầu, chậm rì rì mà mở Độ Âm Phù ra, Đỗ Kiếm Trì đi tới cửa vẫn không thấy có người gọi lại, hắn tức muốn hộc máu mà đi trở về, cả giận nói: “Ngươi không biết giữ ta ở lại một chút sao?”
Liễu Trang tỏ vẻ rất là vô tội: “Huynh nói phải đi, ta vì cái gì phải ngăn huynh lại?”
“Ngươi!” Đỗ Kiếm Trì nổi giận đùng đùng: “Ngươi không phải rất có chủ ý sao? Sau lưng ta vụng trộm đem người thả đi!” Càng nói càng tức: “Chuyện xấu đều do ta làm hết, ngươi ở chỗ này giả làm người tốt, ngược lại là ta đáng chết!”
Liễu Trang liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Huynh nếu muốn nghe thì tới đây cùng nhau nghe, chớ có ở đó mà tìm lý do linh tinh, ngày đó nếu ta cản huynh, có thể cản được sao?”
“Ai nói ta muốn nghe!”
“Vậy xin cứ tự nhiên.”
“A, ngươi để cho ta đi, ta đây liền không đi rồi!” Đỗ Kiếm Trì quanh co lòng vòng mà ở lại, cộp cộp cộp quay trở về ngồi xuống, vỗ bàn một cái, khí thế hùng hổ: “Ta ngược lại muốn xem xem hắn nói cái gì!”
Tề Tiêu có trong nháy mắt không biết hôm nay là hôm nào, ngơ ngác mà nhìn Yến Như Vân, sau một lát, cảm giác kích thích phía dưới gợi nhớ lại ký ức một đêm điên cuồng, gương mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, lập tức muốn giãy giụa ngồi dậy, không ngờ eo đau chân mỏi, chỗ khó có thể mở miệng cũng là từng trận trướng đau, nửa đường toàn dựa vào Yến Như Vân nâng đỡ, mới không có ngã đổ trở lại giường.
“Giờ nào rồi?” Tề Tiêu khép lại áo lót.
“Giờ Tỵ.” Yến Như Vân theo sau đứng dậy.
Tề Tiêu kinh ngạc chính mình vậy mà ngủ lâu như vậy…… Nghĩ đến cũng phải, hôm qua hắn tiến vào thức hải của Yến Như Vân đuổi đi ma khí cực kỳ hao tâm tổn sức, lại bị Yến Như Vân quấn lấy linh tu, đến cuối cùng kiệt lực chống đỡ hết nổi, ngay cả ngủ khi nào cũng không biết.
…… Vậy mà lại hôn mê.
Yến Như Vân liếc thấy thần sắc Tề Tiêu càng thêm ảo não, mím môi lại, thử ôm lấy Tề Tiêu, cẩn thận hỏi: “Sư tôn hối hận sao?”
Tề Tiêu chỉ là hối hận cùng Yến Như Vân càn quấy như vậy, nào biết Yến Như Vân nghĩ đi nơi khác, vội nói: “Việc này nào có hối hận.” Sắc mặt hắn ửng hồng, thân mật mà phàn nàn: “Chỉ là về sau…… Chớ có càn quấy như thế.”
Yến Như Vân sao có thể nghe không ra ngữ khí của Tề Tiêu, hôn một cái trên cổ Tề Tiêu, rất là thuận theo mà nói: “Đều nghe theo sư tôn.” Hắn giống như là chạm vào một món bảo bối mất mà tìm lại được, nâng mặt Tề Tiêu lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi Tề Tiêu rồi chậm rãi cúi đầu, Tề Tiêu nhắm mắt lại, không bao lâu sau bờ môi đã dán vào nhau, trao đổi một nụ hôn lâu dài mà ôn nhu.
Hai người ở trên giường dính như hồ dán nửa ngày, Yến Như Vân mới lưu luyến xuống giường đi phân phó điếm tiểu nhị lấy chút nước rửa mặt cùng với cơm canh giờ ngọ, Tề Tiêu cũng sửa sang lại quần áo, sau khi điều chỉnh một phen thì ngồi vào trước bàn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Yến Như Vân, hồi âm cho Liễu Trang thông báo kết quả trừ ma.
Độ Âm Phù bay ra, điếm tiểu nhị đưa lên nước ấm, Tề Tiêu kéo Yến Như Vân đến bên mép giường, lột vạt áo của hắn ra nhìn kỹ miệng vết thương. Hồi Thiên không hổ là bàn tay vàng của Yến Như Vân, mới qua một đêm ngắn ngủn, miệng vết thương trên hai vai và ngực của Yến Như Vân đã hoàn toàn khép lại, chỉ lưu lại một mảnh thịt mới màu hồng nhạt.
Tay Tề Tiêu chạm vào miệng vết thương, nhớ lại nghi ngờ nổi lên trong lòng đêm qua, hỏi lại kỹ càng tỉ mỉ sự tình ba năm trước đây hắn từng trải qua.
Yến Như Vân lại không có bất kỳ giấu diếm gì, đem tất cả nói thẳng ra ——
Ba năm trước đây hắn ở trên đảo hôn mê hai ngày, ngày thứ ba khi vừa tỉnh lại liền bị ma tu của Vô Thường Cung bắt đi thâm nhập xuống đáy biển. Cung chủ Vô Thường Cung vốn đang luyện ma khí, yêu cầu tiên tủy tiên cốt của tu sĩ có căn cốt kỳ giai, liền nhốt Yến Như Vân vào trong một căn phòng tối, cách mấy ngày sẽ rút tiên tủy một lần, bởi vì lo sợ hắn chết đi không còn tiên tủy để rút, rót vào chút đan dược giữ mạng cho hắn.
Yến Như Vân đần độn u mê ở dưới đáy biển trãi qua không biết bao lâu, có một ngày ngẫu nhiên nghe được ma tu trông giữ hắn nói là pháp khí của cung chủ sắp luyện thành, lại rút tiên tủy thêm vài lần nữa, sẽ rút đi tiên cốt của hắn. Hắn không muốn chết dưới đáy biển, nhớ tới《 Phệ Tiên Ấn 》có được trong bí cảnh kia, âm thầm tu luyện, lần nọ trong lúc bị rút tiên tủy, đã hút cạn tu vi của cung chủ Vô Thường Cung, tháo dỡ gông xiềng, đem tất cả ma tu trong Vô Thường Cung đều tiêu diệt sạch, chạy thoát khỏi đáy biển âm u lạnh lẽo.
Yến Như Vân kể lại lúc mình bị rút đi tiên tủy bằng một ngữ khí nhàn nhạt không thấy một tia chập trùng, tựa như sự kiện kia phát sinh trên người kẻ khác, nhưng Tề Tiêu biết, nó có thể sánh bằng cảm giác đâm xoáy vào tim đau đến thấu xương.
“Ta khi đó vốn không phải là……” Tề Tiêu muốn nói hắn khi đó vốn không phải là muốn bỏ rơi Yến Như Vân, nhưng mà nói được vài chữ đầu lại không cách nào nói thêm được nữa, không có ý nghĩa, những đau khổ mà Yến Như Vân từng trãi qua một chút cũng không vì lời nói này của hắn mà giảm bớt một tấc một xu, nghe đến cuối cùng, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy Yến Như Vân.
Yến Như Vân nhận thấy thân thể hắn đang run rẩy, ngược lại cười an ủi hắn: “Đều là chuyện của quá khứ, lại nói, khi đó quả thật là thương thế của Liên Giang càng nguy cấp hơn, sư tôn không cần phải tự trách, chỉ cần từ nay về sau sư tôn không rời bỏ ta, ta đã thỏa mãn rồi.”
Tề Tiêu bình phục trong chốc lát, mới hỏi: “Vậy chuyện Hồi Thiên kia là như thế nào? Ngươi không thấy chữ viết ta lưu lại sao?”
Yến Như Vân nói: “Khi ta tỉnh lại, kết giới và chữ viết mà sư tôn lưu lại đều bị ma tu huỷ hoại.”
Thì ra ngày ấy…… Yến Như Vân mang theo trọng thương như vậy bị ma tu bắt đi, còn bị xuyên thấu xương bả vai cưỡng ép rút tủy…… Tề Tiêu cắn chặt khớp hàm, hận không thể trở về ba năm trước đây để thay Yến Như Vân chịu tội, nhưng cũng chỉ là chút vọng tưởng, trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy sau đó tại sao ngươi lại không dùng nó?” Nếu sớm dùng Hồi Thiên, vết thương trên bả vai cũng sẽ không liên luỵ đến bản thân, tạo sơ hở cho tâm ma chui vào.
Yến Như Vân có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, nói: “Ta khi đó…… Lòng sinh tạp niệm, trong truyền thừa xảy ra chút sự cố, tuy rằng có được đan dược, nhưng không biết tác dụng, bởi vậy……”
Đúng là truyền thừa xảy ra vấn đề!
“Tạp niệm gì?” Tề Tiêu không nhịn được hỏi.
Gương mặt Yến Như Vân ửng đỏ, nhìn sang nơi khác, nói: “Nghĩ tới…… Sư tôn.”
Trong truyền thừa, Mê Điệt Lão Nhân để sót lại một niệm có ý muốn Yến Như Vân bái sư học nội công tâm pháp của Mê Điệt Nhất Phái, hắn theo bản năng nghĩ tới Tề Tiêu ở xa xôi ngoài ngàn dặm trên Vân Tiêu Phong của Mê Vụ Sơn, một trận tâm phiền ý loạn, hậu tri hậu giác nhớ tới hành động của chính mình trước khi đi có chút không ổn. Cẩn thận truy xét lại chuyện cũ, nhớ tới Tề Tiêu dốc lòng dạy dỗ, đã là hối hận không kịp, chỉ muốn sớm trở về một chút, tìm chút biện pháp sửa chữa một phen.
Ngay tại lúc hắn miên man suy nghĩ, truyền thừa đã kết thúc, đến cuối cùng, hắn có được hai bản công pháp tà môn và một đống đan dược không biết cách sử dụng.
“Ta?” Tề Tiêu kinh ngạc.
Yến Như Vân tất nhiên là không dám nói rõ, sợ Tề Tiêu nhớ tới những việc làm ngu xuẩn của hắn lúc trước, ôm lấy Tề Tiêu đổi chủ đề mới, đem chuyện này thả trôi vào quá khứ.
Bên kia Liễu Trang và Đỗ Kiếm Trì cùng ngồi trong Chiết Liễu Điện, một con hạc giấy từ xa phiêu phiêu bay đến, vững vàng dừng trong tay Liễu Trang. Liễu Trang đang muốn mở Độ Âm Phù ra, Đỗ Kiếm Trì hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói: “Vấn Kiếm Phong còn có việc, ta đi trước.”
Dứt lời, hắn liền nhấc chân muốn đi, Liễu Trang gật đầu, chậm rì rì mà mở Độ Âm Phù ra, Đỗ Kiếm Trì đi tới cửa vẫn không thấy có người gọi lại, hắn tức muốn hộc máu mà đi trở về, cả giận nói: “Ngươi không biết giữ ta ở lại một chút sao?”
Liễu Trang tỏ vẻ rất là vô tội: “Huynh nói phải đi, ta vì cái gì phải ngăn huynh lại?”
“Ngươi!” Đỗ Kiếm Trì nổi giận đùng đùng: “Ngươi không phải rất có chủ ý sao? Sau lưng ta vụng trộm đem người thả đi!” Càng nói càng tức: “Chuyện xấu đều do ta làm hết, ngươi ở chỗ này giả làm người tốt, ngược lại là ta đáng chết!”
Liễu Trang liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Huynh nếu muốn nghe thì tới đây cùng nhau nghe, chớ có ở đó mà tìm lý do linh tinh, ngày đó nếu ta cản huynh, có thể cản được sao?”
“Ai nói ta muốn nghe!”
“Vậy xin cứ tự nhiên.”
“A, ngươi để cho ta đi, ta đây liền không đi rồi!” Đỗ Kiếm Trì quanh co lòng vòng mà ở lại, cộp cộp cộp quay trở về ngồi xuống, vỗ bàn một cái, khí thế hùng hổ: “Ta ngược lại muốn xem xem hắn nói cái gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.