Chương 14: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 7
Tạp Liệt Phu Tư Cơ
21/09/2020
Tề Tiêu nói mỗi ngày sẽ nấu cơm cho Bách Lý Liên Giang, nói được thì làm được, từ sau khi phòng bếp của Vân Tiêu Phong xây xong, một ngày cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày cho tới chạng vạng, đều đặn có khói bay lên trời, Bách Lý Liên Giang thì không kể, mấy tháng gần đây, hai tên đệ tử trông cửa cho Yến Như Vân được cho ăn đến quên trời quên đất, mỗi buổi chiều liền bắt đầu nhón chân mong chờ.
Tiểu viện của Yến Như Vân bỏ trống, rốt cuộc Yến Như Vân còn chưa trở về, Tề Tiêu cũng không để cho Bách Lý Liên Giang làm tu hú chiếm tổ, như vậy trong mắt người ngoài sẽ bị xem là ngang ngược vô lý, trong mắt Yến Như Vân không chừng sẽ cho là hành động ngày đó của hắn đã có tác dụng.
Tề Tiêu muốn giả bộ không nhìn ra tâm tư của Yến Như Vân, cần phải để cho “khổ tâm” ngày ấy của Yến Như Vân từ từ có hiệu lực, từng chút từng chút một kéo dài khoảng cách giữa hai người. Như vậy sẽ tốt hơn trong lòng hai bên biết rõ ngày đó chỉ là một quỷ kế, tránh cho sau này lúc gặp mặt nhau đều cảm thấy xấu hổ.
Từ lúc Tề Tiêu nhịn đau hạ quyết tâm sẽ không theo đuổi Yến Như Vân nữa, mấy tháng qua, dốc lòng dạy dỗ Bách Lý Liên Giang, không muốn nghĩ tới quá khứ mấy năm kia, còn may cũng dễ dàng thích ứng, dù sao mấy năm đều có thể chịu đựng, cũng chỉ có mấy tháng, việc kia vẫn là đợi mọi người đến đông đủ, đến lúc đó sẽ giáp mặt thông báo qua một tiếng.
Vì đối phó đoạn thời gian này, Bách Lý Liên Giang ngủ ở gian phòng phía ngoài phòng của Tề Tiêu.
Bách Lý Liên Giang không hổ là thiên tài, năng lực lĩnh ngộ siêu mạnh, thường thường sẽ khiến sư tôn Tề Tiêu phải xấu hổ. Hai ngày đầu khi ngự kiếm còn xiêu xiêu vẹo vẹo lâu lâu muốn ngã một lần, tới ngày thứ ba thứ tư, thằng nhóc này đã có thể sánh cùng chiến đấu cơ ở trên không trung biểu diễn nhào lộn hoặc là lao xuống.
Chỉ tiếc công pháp thiết thực trong tay Tề Tiêu chỉ có《 Mê Vụ tâm pháp 》 của Mê Vụ Sơn và 《 Kinh Hồng Kiếm 》của chính hắn, tốt hơn chút nữa chính là《 Xuyên Vân Thần Vũ 》của Yến Như Vân, nhưng đây là công pháp chuyên dành riêng cho Yến Như Vân, hắn trăm triệu lần không thể đem công pháp này trao tặng cho người khác.
Bách Lý Liên Giang trong sách sử dụng chính là một thanh đao thon dài, tên là Tu La Đao, ngoại trừ nội công tâm pháp quỷ dị, hắn còn luyện một loại đao pháp tên là《 Già Lam Đao 》, theo như trong sách miêu tả, chiêu thứ nhất của đao pháp này, xuất ra bốn mươi chín đạo lưỡi đao, hư hư thật thật, khiến người khó có thể chống đỡ.
Tề Tiêu đối với lai lịch của công pháp này ít nhiều có chút manh mối —— trong thế giới《 Tiên Đồ 》, có một chỗ tên là đảo Già Lam, từ nơi đó cho ra rất nhiều tu sĩ là đao khách, một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, có thể trong nháy mắt đâm ra hơn mười đao, khiến người ta hoa cả mắt, chống đỡ không được. Nghĩ đến chắc không phải là trong nháy mắt đâm ra hơn mười đao, mà là một đao mang theo hơn mười hư ảnh, chẳng qua Bách Lý Liên Giang lợi hại hơn một chút, xuất ra không phải hơn mười, mà là mấy chục hư ảnh.
Hắn đã thu Bách Lý Liên Giang làm đồ đệ, tất nhiên không thể để hắn chịu ủy khuất, trước mắt để hắn tạm thời luyện 《 Kinh Hồng Kiếm 》 để tự bảo vệ mình, chờ một năm cấm túc này qua đi, hắn sẽ mang Bách Lý Liên Giang xuống núi đi tìm pháp khí và đao pháp mà hắn vốn nên có.
Chạng vạng cùng ngày, Tề Tiêu làm cá chua ngọt, đặt trên bàn đá ngoài tiểu viện, Bách Lý Liên Giang luyện kiếm ở ngoài bãi đất trống của tiểu viện nghe mùi chạy đến, so nhanh chiếc đũa lùa cơm như bay, nhìn động tác hắn gắp đồ ăn cơ hồ chỉ lưu lại tàn ảnh, Tề Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Cần phải mau chóng mang đứa nhỏ này đi tìm 《 Già Lam Đao 》, bằng không thiên phú này bị để lãng phí rồi.
Đoạn thời gian này, Bách Lý Liên Giang rất mau tăng trưởng, ăn uống cũng càng lúc càng nhiều, Tề Tiêu khi nấu cơm đều sợ làm thiếu không đủ cho hắn ăn, cố gắng làm thật nhiều, sáu con cá chua ngọt, Bách Lý Liên Giang ăn xong bốn con mới buông chiếc đũa xuống, thở dài một tiếng, đôi mắt cười cong cong hình trăng non, khen ngợi: “Sư tôn, người làm đồ ăn ăn quá ngon!”
Tề Tiêu lấy ra một cái khăn lau lau khóe miệng cho hắn, Bách Lý Liên Giang vẫn không nhúc nhích mặc cho Tề Tiêu lau nước sốt dính trên khóe miệng hắn, sau đó lần thứ hai cười đến mi mắt cong cong, nói: “Cám ơn sư tôn!”
Tề Tiêu thu hồi khăn, cũng cười: “Đừng cười ngây ngô nữa, mau đem hai con còn dư này đưa cho đệ tử trông cửa chỗ Yến sư huynh ngươi.”
Bách Lý Liên Giang lập tức đứng dậy: “Dạ, sư tôn!”
Nói xong nhanh chóng đem hai con cá còn dư cất vào mâm bỏ vào hộp đồ ăn, lúc vác ra cửa lại quay đầu hô một câu: “Sư tôn đồ nhi đi đây!”
Thật là cực kỳ giống Tề Tiêu khi còn nhỏ lúc chuẩn bị đi học chào tạm biệt mẹ.
Lại nói tiếp, nếu không phải tuổi không thích hợp, Tề Tiêu thật muốn thu Bách Lý Liên Giang làm con nuôi, bất quá hiện nay xem hắn như đệ đệ mà nuôi dưỡng cũng không tệ lắm, vị đệ đệ này không chỉ biết săn sóc biết nghe lời, còn thật đáng yêu, nếu như Yến Như Vân được một phần mười của hắn……
Mấy ngày nay tâm thần Tề Tiêu luôn không yên, thường thường nghĩ tới Yến Như Vân, tính toán Yến Như Vân xuống núi cũng đã hơn năm tháng, nếu như không gặp gì trắc trở, chắc là sắp quay trở lại.
Đến lúc đó cần phải lên chút tinh thần, diễn vài suất diễn.
Tâm trạng Tề Tiêu trong nháy mắt hạ xuống, rất mau không để ý đến chuyện này, dọn dẹp sạch sẽ cơm thừa canh cặn trên bàn, trở lại thư phòng tìm một tờ giấy, cẩn thận nhớ lại chuyện về đảo Già Lam ở trong sách, nhớ kỹ từng việc, có lẽ ngày sau sẽ dùng đến.
Bên kia Bách Lý Liên Giang một đường ngự kiếm đến bên ngoài tiểu viện của Yến Như Vân, từ trên phi kiếm nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, hô lớn một tiếng: “Hai vị Lư sư huynh, sư tôn kêu ta đưa cơm tới rồi!”
Mấy tháng qua, Bách Lý Liên Giang vẫn luôn gọi hai tên đệ tử này là sư huynh, theo lý mà nói, hai tên đệ tử này là đệ tử tạp dịch, thiên tư không đủ để trở thành đệ tử dưới tòa của Phong chủ bốn mươi chín phong, ngay cả đệ tử chính thức cũng không phải, câu sư huynh này gọi không hợp lẽ cho lắm.
Lúc lần đầu tiên Bách Lý Liên Giang gọi bọn họ như vậy, dọa cho bọn họ nhảy dựng, vội nói “Bách Lý sư huynh kêu như vậy là muốn hại chết hai chúng ta”, nhưng Bách Lý Liên Giang cười ngọt, nói: “Hai vị sư huynh lớn tuổi hơn ta, tới Mê Vụ Sơn cũng sớm hơn ta, bất luận là tuổi hay là kinh nghiệm đều hơn ta, hai vị sao lại không đảm đương nổi câu sư huynh này? Hai vị sư huynh cũng đừng từ chối nữa.”
Hai tên đệ tử từ chối không được, đành phải thuận theo ý hắn. Đây chính là đệ tử thân truyền của phong chủ Vân Tiêu Phong, là thân sư đệ của Yến Như Vân Yến sư huynh, cũng là tiểu anh hùng gần đây của Mê Vụ Sơn, người như vậy gọi bọn họ một câu sư huynh, khỏi nói có bao nhiêu hưởng thụ!
Hai người này nghe được giọng của Bách Lý Liên Giang, vội vàng chào đón, kêu sư đệ thì bọn họ kêu ra miệng không nổi, liền lấy cùng thế hệ để xưng hô: “Liên Giang, hôm nay mang đến cái gì?”
Bách Lý Liên Giang mở ra hộp đồ ăn, nói: “Cá chua ngọt! Đây là sư tôn cố ý làm cho các ngươi!”
Hai tên đệ tử trông cửa nói: “Ai, hai huynh đệ chúng ta ăn chút đồ dư là được, sao có thể làm phiền đến Tề Tiên Tôn!”
“Sư tôn muốn đối xử tốt với tất cả mọi người.” Bách Lý Liên Giang ở một bên thổi, hắn muốn tất cả mọi người đều giống như hắn cũng yêu thích sư tôn.
Vị đệ tử thích ngọt kia cảm động nói: “Có thể ở Vân Tiêu Phong làm đệ tử tạp dịch, thật là chúng ta đã tu luyện được phúc phận!” Đệ tử tạp dịch ở những phong khác, đừng nói nếm được thức ăn do đích thân phong chủ làm, chính là ăn bữa cơm bình thường cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Đúng lúc này, một thanh phi kiếm từ chân trời bay đến, không đợi ba người kịp nhìn rõ, bay vào tiểu viện phía sau bọn họ, giây lát sau, một âm thanh lạnh lẽo từ trong viện truyền đến: “Lư Nguyệt Lư Phóng, người bên ngoài là ai?”
Tiểu viện của Yến Như Vân bỏ trống, rốt cuộc Yến Như Vân còn chưa trở về, Tề Tiêu cũng không để cho Bách Lý Liên Giang làm tu hú chiếm tổ, như vậy trong mắt người ngoài sẽ bị xem là ngang ngược vô lý, trong mắt Yến Như Vân không chừng sẽ cho là hành động ngày đó của hắn đã có tác dụng.
Tề Tiêu muốn giả bộ không nhìn ra tâm tư của Yến Như Vân, cần phải để cho “khổ tâm” ngày ấy của Yến Như Vân từ từ có hiệu lực, từng chút từng chút một kéo dài khoảng cách giữa hai người. Như vậy sẽ tốt hơn trong lòng hai bên biết rõ ngày đó chỉ là một quỷ kế, tránh cho sau này lúc gặp mặt nhau đều cảm thấy xấu hổ.
Từ lúc Tề Tiêu nhịn đau hạ quyết tâm sẽ không theo đuổi Yến Như Vân nữa, mấy tháng qua, dốc lòng dạy dỗ Bách Lý Liên Giang, không muốn nghĩ tới quá khứ mấy năm kia, còn may cũng dễ dàng thích ứng, dù sao mấy năm đều có thể chịu đựng, cũng chỉ có mấy tháng, việc kia vẫn là đợi mọi người đến đông đủ, đến lúc đó sẽ giáp mặt thông báo qua một tiếng.
Vì đối phó đoạn thời gian này, Bách Lý Liên Giang ngủ ở gian phòng phía ngoài phòng của Tề Tiêu.
Bách Lý Liên Giang không hổ là thiên tài, năng lực lĩnh ngộ siêu mạnh, thường thường sẽ khiến sư tôn Tề Tiêu phải xấu hổ. Hai ngày đầu khi ngự kiếm còn xiêu xiêu vẹo vẹo lâu lâu muốn ngã một lần, tới ngày thứ ba thứ tư, thằng nhóc này đã có thể sánh cùng chiến đấu cơ ở trên không trung biểu diễn nhào lộn hoặc là lao xuống.
Chỉ tiếc công pháp thiết thực trong tay Tề Tiêu chỉ có《 Mê Vụ tâm pháp 》 của Mê Vụ Sơn và 《 Kinh Hồng Kiếm 》của chính hắn, tốt hơn chút nữa chính là《 Xuyên Vân Thần Vũ 》của Yến Như Vân, nhưng đây là công pháp chuyên dành riêng cho Yến Như Vân, hắn trăm triệu lần không thể đem công pháp này trao tặng cho người khác.
Bách Lý Liên Giang trong sách sử dụng chính là một thanh đao thon dài, tên là Tu La Đao, ngoại trừ nội công tâm pháp quỷ dị, hắn còn luyện một loại đao pháp tên là《 Già Lam Đao 》, theo như trong sách miêu tả, chiêu thứ nhất của đao pháp này, xuất ra bốn mươi chín đạo lưỡi đao, hư hư thật thật, khiến người khó có thể chống đỡ.
Tề Tiêu đối với lai lịch của công pháp này ít nhiều có chút manh mối —— trong thế giới《 Tiên Đồ 》, có một chỗ tên là đảo Già Lam, từ nơi đó cho ra rất nhiều tu sĩ là đao khách, một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, có thể trong nháy mắt đâm ra hơn mười đao, khiến người ta hoa cả mắt, chống đỡ không được. Nghĩ đến chắc không phải là trong nháy mắt đâm ra hơn mười đao, mà là một đao mang theo hơn mười hư ảnh, chẳng qua Bách Lý Liên Giang lợi hại hơn một chút, xuất ra không phải hơn mười, mà là mấy chục hư ảnh.
Hắn đã thu Bách Lý Liên Giang làm đồ đệ, tất nhiên không thể để hắn chịu ủy khuất, trước mắt để hắn tạm thời luyện 《 Kinh Hồng Kiếm 》 để tự bảo vệ mình, chờ một năm cấm túc này qua đi, hắn sẽ mang Bách Lý Liên Giang xuống núi đi tìm pháp khí và đao pháp mà hắn vốn nên có.
Chạng vạng cùng ngày, Tề Tiêu làm cá chua ngọt, đặt trên bàn đá ngoài tiểu viện, Bách Lý Liên Giang luyện kiếm ở ngoài bãi đất trống của tiểu viện nghe mùi chạy đến, so nhanh chiếc đũa lùa cơm như bay, nhìn động tác hắn gắp đồ ăn cơ hồ chỉ lưu lại tàn ảnh, Tề Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Cần phải mau chóng mang đứa nhỏ này đi tìm 《 Già Lam Đao 》, bằng không thiên phú này bị để lãng phí rồi.
Đoạn thời gian này, Bách Lý Liên Giang rất mau tăng trưởng, ăn uống cũng càng lúc càng nhiều, Tề Tiêu khi nấu cơm đều sợ làm thiếu không đủ cho hắn ăn, cố gắng làm thật nhiều, sáu con cá chua ngọt, Bách Lý Liên Giang ăn xong bốn con mới buông chiếc đũa xuống, thở dài một tiếng, đôi mắt cười cong cong hình trăng non, khen ngợi: “Sư tôn, người làm đồ ăn ăn quá ngon!”
Tề Tiêu lấy ra một cái khăn lau lau khóe miệng cho hắn, Bách Lý Liên Giang vẫn không nhúc nhích mặc cho Tề Tiêu lau nước sốt dính trên khóe miệng hắn, sau đó lần thứ hai cười đến mi mắt cong cong, nói: “Cám ơn sư tôn!”
Tề Tiêu thu hồi khăn, cũng cười: “Đừng cười ngây ngô nữa, mau đem hai con còn dư này đưa cho đệ tử trông cửa chỗ Yến sư huynh ngươi.”
Bách Lý Liên Giang lập tức đứng dậy: “Dạ, sư tôn!”
Nói xong nhanh chóng đem hai con cá còn dư cất vào mâm bỏ vào hộp đồ ăn, lúc vác ra cửa lại quay đầu hô một câu: “Sư tôn đồ nhi đi đây!”
Thật là cực kỳ giống Tề Tiêu khi còn nhỏ lúc chuẩn bị đi học chào tạm biệt mẹ.
Lại nói tiếp, nếu không phải tuổi không thích hợp, Tề Tiêu thật muốn thu Bách Lý Liên Giang làm con nuôi, bất quá hiện nay xem hắn như đệ đệ mà nuôi dưỡng cũng không tệ lắm, vị đệ đệ này không chỉ biết săn sóc biết nghe lời, còn thật đáng yêu, nếu như Yến Như Vân được một phần mười của hắn……
Mấy ngày nay tâm thần Tề Tiêu luôn không yên, thường thường nghĩ tới Yến Như Vân, tính toán Yến Như Vân xuống núi cũng đã hơn năm tháng, nếu như không gặp gì trắc trở, chắc là sắp quay trở lại.
Đến lúc đó cần phải lên chút tinh thần, diễn vài suất diễn.
Tâm trạng Tề Tiêu trong nháy mắt hạ xuống, rất mau không để ý đến chuyện này, dọn dẹp sạch sẽ cơm thừa canh cặn trên bàn, trở lại thư phòng tìm một tờ giấy, cẩn thận nhớ lại chuyện về đảo Già Lam ở trong sách, nhớ kỹ từng việc, có lẽ ngày sau sẽ dùng đến.
Bên kia Bách Lý Liên Giang một đường ngự kiếm đến bên ngoài tiểu viện của Yến Như Vân, từ trên phi kiếm nhảy xuống, vững vàng rơi trên mặt đất, hô lớn một tiếng: “Hai vị Lư sư huynh, sư tôn kêu ta đưa cơm tới rồi!”
Mấy tháng qua, Bách Lý Liên Giang vẫn luôn gọi hai tên đệ tử này là sư huynh, theo lý mà nói, hai tên đệ tử này là đệ tử tạp dịch, thiên tư không đủ để trở thành đệ tử dưới tòa của Phong chủ bốn mươi chín phong, ngay cả đệ tử chính thức cũng không phải, câu sư huynh này gọi không hợp lẽ cho lắm.
Lúc lần đầu tiên Bách Lý Liên Giang gọi bọn họ như vậy, dọa cho bọn họ nhảy dựng, vội nói “Bách Lý sư huynh kêu như vậy là muốn hại chết hai chúng ta”, nhưng Bách Lý Liên Giang cười ngọt, nói: “Hai vị sư huynh lớn tuổi hơn ta, tới Mê Vụ Sơn cũng sớm hơn ta, bất luận là tuổi hay là kinh nghiệm đều hơn ta, hai vị sao lại không đảm đương nổi câu sư huynh này? Hai vị sư huynh cũng đừng từ chối nữa.”
Hai tên đệ tử từ chối không được, đành phải thuận theo ý hắn. Đây chính là đệ tử thân truyền của phong chủ Vân Tiêu Phong, là thân sư đệ của Yến Như Vân Yến sư huynh, cũng là tiểu anh hùng gần đây của Mê Vụ Sơn, người như vậy gọi bọn họ một câu sư huynh, khỏi nói có bao nhiêu hưởng thụ!
Hai người này nghe được giọng của Bách Lý Liên Giang, vội vàng chào đón, kêu sư đệ thì bọn họ kêu ra miệng không nổi, liền lấy cùng thế hệ để xưng hô: “Liên Giang, hôm nay mang đến cái gì?”
Bách Lý Liên Giang mở ra hộp đồ ăn, nói: “Cá chua ngọt! Đây là sư tôn cố ý làm cho các ngươi!”
Hai tên đệ tử trông cửa nói: “Ai, hai huynh đệ chúng ta ăn chút đồ dư là được, sao có thể làm phiền đến Tề Tiên Tôn!”
“Sư tôn muốn đối xử tốt với tất cả mọi người.” Bách Lý Liên Giang ở một bên thổi, hắn muốn tất cả mọi người đều giống như hắn cũng yêu thích sư tôn.
Vị đệ tử thích ngọt kia cảm động nói: “Có thể ở Vân Tiêu Phong làm đệ tử tạp dịch, thật là chúng ta đã tu luyện được phúc phận!” Đệ tử tạp dịch ở những phong khác, đừng nói nếm được thức ăn do đích thân phong chủ làm, chính là ăn bữa cơm bình thường cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Đúng lúc này, một thanh phi kiếm từ chân trời bay đến, không đợi ba người kịp nhìn rõ, bay vào tiểu viện phía sau bọn họ, giây lát sau, một âm thanh lạnh lẽo từ trong viện truyền đến: “Lư Nguyệt Lư Phóng, người bên ngoài là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.