Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 63: Nguyền rủa - Chưa biên

Ủng Hữu Phúc Khí

07/10/2020

Dịch: Sunsh1ne

Biên: Hoàng Hi Bình

8:09 sáng, mưa giảm hẳn.

Một chiếc Cayenne màu đen đậu trước cổng phòng khám tư vấn tâm lý.

Alexis mặc một chiếc váy màu đen hiệu Cerruti, tôn lên vóc dáng mảnh mai hoàn hảo của cô. Thứ bắt mắt nhất chính là đôi chân thon dài thẳng tắp cùng làn da trắng ngần, khiến người ta phải mê mẩn.

Cô ấy cầm ô, đứng trong làn sương mù và mưa lất phất. Đối diện với cô là Đỗ Duy, với ánh mắt có chút kinh ngạc.

Đầu tiên, hắn theo thói quen tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, sau khi xác định trên cơ thể của Alexis không có gì khác thường, Đỗ Duy mới yên tâm.

Hắn hỏi: "Em đợi bao lâu rồi?"

Vừa rồi, hắn định ra nhà đấu giá Berson để điều tra về đồng hồ cổ và chiếc trâm cài vàng, nhưng khi vừa đóng cửa, hắn tình cờ gặp Alexis với nụ cười trên môi.

Phải nói rằng cách ăn mặc hôm nay của cô ấy quả thực rất bắt mắt, ngay cả tính cách lạnh lùng của Đỗ Duy cũng không khỏi liếc mắt đưa tình thêm vài phần.

Thấy vậy, Alexis hai má hơi nóng lên, nhưng cũng nhanh chóng che dấu điều đó.

Cô nhìn Đỗ Duy, thản nhiên nói: "Mới hai phút trước, em còn định tạo cho anh một bất ngờ. Không ngờ lại bắt gặp anh ra ngoài. Thật là trùng hợp đúng không?"

"Thật à?"

Đỗ Duy sửng sốt, nhìn dưới gầm chiếc Cayenne cũng không thấy ẩm ướt lắm, hẳn là đã dừng lại rất lâu.

"Chà, thật là trùng hợp, nhưng tóc em bị sao vậy? Mới đi nhuộm à?"

Khi hắn ta nói lời này, giọng điệu của Đỗ Duy khó tránh khỏi.

Trước kia Alexis nhuộm tóc màu bạch kim, mái tóc đó khiến cô ấy trông rất sắc sảo, khí chất được vun đắp bởi nền tảng gia đình tốt của cô ấy đã thăng hoa lên một cấp độ khác.

Chỉ là bây giờ mái tóc bạch kim của cô đã được nhuộm đen, khí chất hoàn toàn biến mất, trông mềm mại hơn, có cảm giác trí tuệ trưởng thành.

“Em chỉ đột nhiên cảm thấy rằng thay đổi màu tóc có thể phù hợp với mình hơn thôi. Mà điều đó không quan trọng, anh nhìn này, hôm nay em mặc chiếc váy mà em đã nói với anh lần trước, đẹp không?"

Alexis nghiêng đầu, bờ vai bên phải lộ ra làn da trắng ngần gợi cảm.

"Ừm... Đẹp đó, trông rất hợp với em. Nhưng..."

Đang nói, Đỗ Duy bình ổn lại cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh có việc phải làm, anh đang muốn đến nhà đấu giá Berson."

Alexis sửng sốt một chút, cảm thấy rất khó chịu, lại muốn đi tìm ong bướm à?

Nhưng bề ngoài cô ấy tỏ ra điềm tĩnh.

Thản nhiên hỏi: "Nhà đấu giá Berson? Tại sao anh muốn tới nơi đó? Là bởi vì nhân viên phục vụ ở đó xinh đẹp, dáng người rất tốt, có sức quyến rũ đối với anh à?"



Đỗ Duy lắc đầu nói: "Gì vậy? Anh còn không biết nhân viên phục vụ ở đó là nam hay nữ, chỉ muốn gặp người phụ trách để tìm hiểu về đồng hồ cổ thôi."

Alexis thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Việc này rất quan trọng với anh à?"

Đỗ Duy gật đầu: "Đương nhiên."

Nghe vậy, Alexis nở một nụ cười tươi, đôi mắt quét tới quét lui trên người Đỗ Duy, như thể cô muốn ghi nhớ một điều gì đó về anh ta trong đầu mình.

"Tuy rằng em không biết tại sao anh muốn tìm hiểu về đồng hồ cổ, nhưng em rất muốn đánh anh một cái đó. Này bảo bối, anh ngốc thật đấy, chắc gì người phụ trách nhà đấu giá sẽ nói cho anh những tin tức này chứ?”

"Chúng ta lên xe rồi từ từ nói."

Alexis kéo Đỗ Duy lên xe, đóng sầm cửa lại.

Đỗ Duy tự động loại bỏ từ "bảo bối", bất lực thở dài.

Sau khi cửa xe đóng lại.

Đỗ Duy ngồi ở ghế phụ, bên cạnh ghế lái của Alexis.

Ở khoảng cách gần như vậy, hắn ta còn có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Là mùi dầu gội đầu, rất thơm.

Hắn ta không hỏi Alexis tại sao lại đổi một chiếc xe khác, mà đề cập đến nhà đấu giá Berson.

“Tại sao họ sẽ không nói cho anh những tin tức đó?"

“Bởi vì thông tin này là bí mật đối với những người bình thường, trừ phi anh là một kẻ giàu sụ có gia tài kếch xù, bằng không căn bản là không thể."

“Hẳn là phải có cách nào đó để lấy được thông tin này chứ, đúng không?”

"Quả thực là có."

Alexis gật đầu cười nhẹ: "Tuy nhiên sẽ rất phiền phức, tốn kém bao nhiêu sức lực và thời gian, ít nhất phải mất cả tuần. Nhưng đổi lại nếu là em tìm hiểu giúp anh, chỉ cần nửa ngày là được."

Trên thực tế đúng là như vậy, những món đồ cổ mà cô mua ở nhà đấu giá Berson trước đây giá khoảng chục triệu, tiêu tốn một phần ba tài sản của cô.

Ngược lại, cô cũng đã trở thành hội viên cao cấp của nhà đấu giá Berson, đã được đăng ký tại mọi chi nhánh của thành phố.

Tra cứu thông tin về chiếc đồng hồ cổ? Chỉ cần cô ấy mở miệng là được.

Nghe vậy, Đỗ Duy trở nên rất bất lực, thở dài tự nhủ: “Có tiền thật là tốt”.

Alexis thấy vậy, cho rằng lời nói của mình không phù hợp khiến Đỗ Duy mặc cảm, vội vàng nói: "Ý em là, nếu anh có tiền thì giải quyết mọi việc sẽ dễ dàng hơn, ừm...Không phải em muốn khoe khoang với anh đâu, chỉ là em muốn anh biết rằng trên thới này, tiền có thể làm được rất nhiều thứ.”

"Ví dụ như đồ xa xỉ chẳng hạn, đối với em chẳng có nghĩa lý gì cả, em đã hưởng thụ hết rồi. Bản thân em không hề thiếu tiền, cái em thiếu là những thứ mà tiền không mua được, anh..."



“Đỗ Duy, anh biết em muốn gì mà, em cũng không muốn nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Vì vậy em nghĩ...ừm...chúng ta có thể từ từ.”

Nghe vậy, Đỗ Duy yên lặng gật đầu.

Sau đó, hắn ta nói, "Anh nợ em một ân tình."

Alexis bất lực nói: "Anh không cần khách sáo như vậy, em cũng có mưu lợi trong chuyện này mà."

Nói xong, cô đột nhiên cười nhẹ với Đỗ Duy, tỏ ra rất dạn dĩ.

“Em có mua vé xem phim chiều hôm nay đó, chúng mình đến rạp chiếu phim nhé?”

“Anh không chắc nữa, buổi chiều có lẽ anh phải đi mua ít đồ, có thể sẽ muộn giờ chiều phim đó.”

"Hả? Không sao đâu. Em bao hết cả rạp luôn rồi, từ sáng đến tối, chúng mình muốn xem bất cứ lúc nào cũng được.”

“...Được rồi.”

……

Trên đường.

Alexis lái xe, chở Đỗ Duy đến một rạp chiếu phim, hắn cũng không cự tuyệt, đi theo cô vào rạp chiếu phim.

Ngay sau đó, bộ phim bắt đầu phát.

Khác với những lần hẹn hò trước, Alexis không chọn phim kinh dị mà tìm đến phim tình cảm với nhân vật chính là nam bác sĩ tâm lý và nữ bệnh nhân.

Điều này khiến Đỗ Duy có chút ngượng ngùng, nhưng so với phim kinh dị thì những phim về đề tài này hắn vẫn có thể chấp nhận được.

Alexis rất vui vẻ, thỉnh thoảng líu ríu nói chuyện với Đỗ Duy. Mà hắn thì một bên trả lời, một bên lại nghĩ xem tiếp theo nên làm như nào.

Hai ngày nữa, người trừ quỷ của giáo hội sẽ đến. Bọn họ sẽ đối mặt với các nữ tu, bất kể kết quả như thế nào, chuyện này nhất định phải có một kết thúc.

Đương nhiên, hắn thiên về phương án có thể thoát khỏi lời nguyền, sống tốt, tốt nhất là giải trừ được mấy cái ác linh ở nhà. Còn về phần thân phận là một ác linh hoá Hunter, hắn có thể che dấu càng lâu càng tốt.

Bởi vì bên phía giáo hội, thái độ của họ đối với những ác linh Hunter rất vi diệu. Nhốt ở trong địa lao nhìn như là trừng phạt, nhưng trên thực tế nó giống như sự kiểm soát hơn.

Có vẻ như không có sự khác biệt giữa hai điều này, nhưng thực tế là khác nhau.

Ác linh hoá Hunter, có thể ví von như một khẩu súng, lực sát thương rất lớn, nhueng khả năng bị cướp cò cũng rất cao.

Sự trừng phạt là đàn áp hoàn toàn, còn sự kiểm soát thì như thể đang nhảy múa trên lưỡi dao vậy.

Trong trường hợp này, Đỗ Duy cần thời gian.

Ý tưởng điều tra đồng hồ cổ và trâm cài vàng của hắn thực sự xuất hiện khi hắn ta nghe về nguồn cung cấp trâm cài vàng từ người dân Minafu ngày hôm qua.

Bởi vì Đỗ Duy nghi ngờ rằng lời nguyền của The Nun có thể có liên quan gì đó đến những thứ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook