Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 80: Trong cơn mưa lớn
Ủng Hữu Phúc Khí
18/10/2020
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Khi Đỗ Duy và những người khác đến cửa phòng khám tư vấn tâm lý, trời đã mưa rất to.
Trước khi mở cửa, Đỗ Duy dừng lại một chút, hờ hững quay đầu nhìn 3 Người Đuổi Quỷ.
Người Đuổi Quỷ lớn tuổi nhất hơi ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: "Anh Đỗ Duy, có chuyện gì muốn nói sao?"
Đỗ Duy im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh James ... Tôi chỉ cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó..."
Đây là sự thật, từ khi chiếc mặt nạ rơi ra, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Người đàn ông mà hắn gọi là James nghiêm nghị nói: "Trạng thái của anh hơi kỳ lạ. Có thể anh đã bị ác linh ăn mòn quá lâu, bất quá loại chuyện này Người Đuổi Quỷ là bình thường."
Đỗ Duy nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"
Người phụ nữ trong 3 người gật đầu, dịu giọng nói: "Đương nhiên, Người Đuổi Quỷ trong giáo hội thường gặp phải chuyện này. Sau khi sự kiện ở New York kết thúc, anh có thể dành thời gian đến giáo hội để rửa tội, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
"Vậy mời vào..."
Đỗ Duy quay đầu lại, bèn mở cửa ra.
Nhìn thấy điều này, người phụ nữ không khỏi có chút khó hiểu, Người Đuổi Quỷ của giáo hội bởi vì xử lý vấn đề ác linh trong thời gian dài, hoàn toàn có thể xuất hiện những bất ổn về tâm lý. Nhưng có phần khác với người đàn ông tên "Đỗ Duy" trước mặt này. Nhưng cụ thể là khác ở đâu, thì cô cũng không rõ ràng lắm.
"Có lẽ là do mình quá lo lắng."
Lúc này, người đàn ông trung niên tên James đã đi theo vào nhà, quay lại và nói với cô: "Cháu đang làm gì vậy, Homill? Nhanh vào đi."
Homill tỉnh táo lại: "Xin lỗi, chú James."
Người Đuổi Quỷ còn lại im lặng, đứng ngoài cửa không đi vào.
Cả James và Homill đều không nói gì về điều này, cứ như thể họ hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Sau khi vào nhà, Homill nhìn thấy Đỗ Duy ngồi trên sô pha, tay phải chống cằm, tay còn lại đặt trên đầu gối, anh ta rất lịch lãm, vô cùng giống một quý ông, điều này khiến người ta dễ dàng nảy sinh thiện cảm.
Trên bức tường phía sau đang treo một chiếc đồng hồ cổ cũ và một chiếc tủ đóng khung.
Chiếc đồng hồ cổ đó trông như bị hỏng, kim giờ, phút và giây chuyển động rất nhanh...
Điều khiến cô khó hiểu là con búp bê trong tủ có khung rất quái lạ và xấu xí, dường như nó bị nhét vào đó, với phần thân và đầu lõm vào trong nên có vẻ hơi méo mó.
Đỗ Duy ngồi đối diện liếc nhìn cô một cái, dùng giọng lơ lớ nói: "Mời ngồi."
James ậm ừ, lập tức cùng với Homill ngồi xuống.
Sau đó, ông ta bắt đầu hỏi: "Anh Đỗ Duy, về hai ác linh mà anh đã gặp phải, Cha xứ Tony không nói kỹ càng lắm, bây giờ anh có thể nói lại một cách chi tiết được không?"
Bởi vì không có nhiều thời gian, nên họ gấp gáp rời khỏi nhà thờ. Hơn nữa mỗi người bọn họ đều tự lái xe ô tô mình nên không tiến hành trao đổi kỹ càng.
Đỗ Duy nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu nói: "2 ác linh ở nhà tôi, nguy hiểm hơn cả là cái bóng, chỉ có thể nhìn thấy rất mơ hồ. Khả năng lan truyền của nó cực kỳ rộng. Đến nay tôi cũng không thể tìm ra môi giới của nó."
Nói xong, vẻ mặt của Đỗ Duy có chút kỳ lạ: "Còn nữa, hình như tôi nhớ ra một chuyện."
"Nó là gì?"
"À, chỉ là một số thứ không quan trọng."
"Được rồi... Vậy để tôi nói tiếp."
James nhớ lại những gì Đỗ Duy nói vừa rồi, nói: “Mức độ nguy hiểm của loại ác linh này được giáo hội xếp rất cao. Nếu cho nó đủ thời gian, nó thể còn nguy hiểm hơn cả Tà Linh và Ma Linh. Đến giờ anh vẫn có thể sống hoà thuận được với nó, phải nói là thực sự rất khó tin.”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một tia chớp chợt loé lên.
Ánh sáng chói lọi chiếu vào cơ thể Đỗ Duy, khiến cho cái bóng của hắn trông có chút xa lạ, có vẻ mập mạp hơn, giống như là có thể hắn đã nhét thêm vào đó một người nữa.
Ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Bão đang đến...
James thấy vậy liền nói xin lỗi Đỗ Duy: "Xin lỗi, vui lòng đợi một chút."
Nói xong quay đầu hét lớn với Người Đuổi Quỷ còn lại đang đứng bên ngoài: "Harry, đừng ở ngoài nữa. Vào trước đi, chúng ta chuẩn bị làm lễ trừ tà."
Anh chàng trừ tà tên Harry nhanh chóng bước vào. Lúc này, một phần bộ đồ giáo sĩ của anh ta đã ướt, nhưng nét mặt của anh ta vẫn bình thản, như thể đã quá quen với việc này.
James nhìn thấy anh bước vào, bèn giải thích với Đỗ Duy: "Harry là một Người Đuổi Quỷ ưu tú của giáo hội. Anh ấy nhạy cảm hơn người thường, nên dễ dàng đi vào trạng thái Quỷ Nhãn và tìm ra dấu hiệu của ác linh."
Nghe vậy, Đỗ Duy chỉ cười nhạt: "Thật sự là lợi hại. Đối với những Người Đuổi Quỷ như chúng ta mà nói, việc tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn thật sự quá bị động."
James đồng ý và nói: "Quả thật là vậy. Harry chỉ đứng bên ngoài, cậu ấy đã tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, nhưng Homill và tôi thì không, chỉ cảm thấy trạng thái của cậu không ổn."
Nói xong quay đầu thấp giọng hỏi Harry: "Phát hiện được điều gì không?"
Harry bước tới, đầu tiên là nhìn Đỗ Duy với ánh mắt rất kỳ quái, sau đó chậm rãi nói: “ Tôi cảm thấy nơi này rất kinh khủng, mọi thứ đều có vẻ đáng sợ, kể cả người đồng nghiệp mới gia nhập giáo hội này."
“Thật sao?”
Vẻ mặt của Đỗ Duy có vẻ kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Sao anh lại thấy kinh khủng? Là vì cảm thấy ác linh sao?”
Harry cau mày nói: "Không chỉ có ác linh, mà ở đây có nhiều thứ rất kỳ quái."
Anh ta dừng lại, đưa tay chỉ từng thứ một: "TV, đồng hồ, tủ khung treo tường, phòng khám này, và cả anh nữa. Đây là sự kiện ác linh khó hiểu nhất mà tôi gặp phải kể từ khi gia nhập giáo hội."
Cùng lúc đó, sắc mặt của James và Homill đang ngồi trên sô pha đột nhiên chết lặng, mặc dù Harry mới gia nhập giáo hội không lâu, nhưng năng lực Quỷ Nhãn của cậu ấy rất cao, và thường đóng vai điều tra viên trong số 3 người.
"Anh Đỗ Duy, đừng lo lắng quá, Người Đuổi Quỷ như chúng ta đều là một đại gia đình. Chắc chắn chúng tôi sẽ cố hết sức giải quyết rắc rối của anh."
James với tư cách là Người Đuổi Quỷ lớn tuổi nhất, đồng thời là lãnh đạo trong 3 người, chỉ hơi băn khoăn đôi chút, rất nhanh lập tức trấn an Đỗ Duy.
Ông ta lo lắng rằng những lời nói của Harry sẽ khiến người đồng nghiệp mới này cảm thấy kinh hãi.
Có một số ác linh quả thực có thể ảnh hưởng đến nhà cửa, thậm chí đồ vật, có thể là phòng khám tư vấn tâm lý này đã gặp phải những ác linh như vậy.
Cũng bởi vì ông ta biết anh chàng Người Đuổi Quỷ này vừa gia nhập giáo hội chỉ mới có 3 ngày, cho nên chắc chắn sẽ còn thiếu thốn kinh nghiệm.
Khi Người Đuổi Quỷ non kinh nghiệm gặp phải chuyện này, rất dễ mất kiểm soát cảm xúc và rơi vào tình trạng hoang mang, lo sợ.
Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi sẽ chỉ khiến sức mạnh của ác linh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng điều khiến James kinh ngạc chính là khi Đỗ Duy nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức ma quái.
"Yên tâm, tôi cũng chẳng lo lắng gì lắm, cứ tiếp tục đi."
"Được rồi, về hai ác linh đó, chúng có những biểu hiện gì?"
"Nếu muốn tìm chúng thì thực ra rất đơn giản. Một con ở trong phòng tắm trên tầng hai, cứ khi nào tôi bật vòi nước ở lavabô, nó đều sẽ nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước."
"Còn về ác linh còn lại, mọi người chỉ cần đứng ngoài cửa, đóng cửa lại, nhìn qua lỗ mắt mèo là nó sẽ xuất hiện."
Khi Đỗ Duy và những người khác đến cửa phòng khám tư vấn tâm lý, trời đã mưa rất to.
Trước khi mở cửa, Đỗ Duy dừng lại một chút, hờ hững quay đầu nhìn 3 Người Đuổi Quỷ.
Người Đuổi Quỷ lớn tuổi nhất hơi ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: "Anh Đỗ Duy, có chuyện gì muốn nói sao?"
Đỗ Duy im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh James ... Tôi chỉ cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó..."
Đây là sự thật, từ khi chiếc mặt nạ rơi ra, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Người đàn ông mà hắn gọi là James nghiêm nghị nói: "Trạng thái của anh hơi kỳ lạ. Có thể anh đã bị ác linh ăn mòn quá lâu, bất quá loại chuyện này Người Đuổi Quỷ là bình thường."
Đỗ Duy nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"
Người phụ nữ trong 3 người gật đầu, dịu giọng nói: "Đương nhiên, Người Đuổi Quỷ trong giáo hội thường gặp phải chuyện này. Sau khi sự kiện ở New York kết thúc, anh có thể dành thời gian đến giáo hội để rửa tội, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
"Vậy mời vào..."
Đỗ Duy quay đầu lại, bèn mở cửa ra.
Nhìn thấy điều này, người phụ nữ không khỏi có chút khó hiểu, Người Đuổi Quỷ của giáo hội bởi vì xử lý vấn đề ác linh trong thời gian dài, hoàn toàn có thể xuất hiện những bất ổn về tâm lý. Nhưng có phần khác với người đàn ông tên "Đỗ Duy" trước mặt này. Nhưng cụ thể là khác ở đâu, thì cô cũng không rõ ràng lắm.
"Có lẽ là do mình quá lo lắng."
Lúc này, người đàn ông trung niên tên James đã đi theo vào nhà, quay lại và nói với cô: "Cháu đang làm gì vậy, Homill? Nhanh vào đi."
Homill tỉnh táo lại: "Xin lỗi, chú James."
Người Đuổi Quỷ còn lại im lặng, đứng ngoài cửa không đi vào.
Cả James và Homill đều không nói gì về điều này, cứ như thể họ hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Sau khi vào nhà, Homill nhìn thấy Đỗ Duy ngồi trên sô pha, tay phải chống cằm, tay còn lại đặt trên đầu gối, anh ta rất lịch lãm, vô cùng giống một quý ông, điều này khiến người ta dễ dàng nảy sinh thiện cảm.
Trên bức tường phía sau đang treo một chiếc đồng hồ cổ cũ và một chiếc tủ đóng khung.
Chiếc đồng hồ cổ đó trông như bị hỏng, kim giờ, phút và giây chuyển động rất nhanh...
Điều khiến cô khó hiểu là con búp bê trong tủ có khung rất quái lạ và xấu xí, dường như nó bị nhét vào đó, với phần thân và đầu lõm vào trong nên có vẻ hơi méo mó.
Đỗ Duy ngồi đối diện liếc nhìn cô một cái, dùng giọng lơ lớ nói: "Mời ngồi."
James ậm ừ, lập tức cùng với Homill ngồi xuống.
Sau đó, ông ta bắt đầu hỏi: "Anh Đỗ Duy, về hai ác linh mà anh đã gặp phải, Cha xứ Tony không nói kỹ càng lắm, bây giờ anh có thể nói lại một cách chi tiết được không?"
Bởi vì không có nhiều thời gian, nên họ gấp gáp rời khỏi nhà thờ. Hơn nữa mỗi người bọn họ đều tự lái xe ô tô mình nên không tiến hành trao đổi kỹ càng.
Đỗ Duy nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu nói: "2 ác linh ở nhà tôi, nguy hiểm hơn cả là cái bóng, chỉ có thể nhìn thấy rất mơ hồ. Khả năng lan truyền của nó cực kỳ rộng. Đến nay tôi cũng không thể tìm ra môi giới của nó."
Nói xong, vẻ mặt của Đỗ Duy có chút kỳ lạ: "Còn nữa, hình như tôi nhớ ra một chuyện."
"Nó là gì?"
"À, chỉ là một số thứ không quan trọng."
"Được rồi... Vậy để tôi nói tiếp."
James nhớ lại những gì Đỗ Duy nói vừa rồi, nói: “Mức độ nguy hiểm của loại ác linh này được giáo hội xếp rất cao. Nếu cho nó đủ thời gian, nó thể còn nguy hiểm hơn cả Tà Linh và Ma Linh. Đến giờ anh vẫn có thể sống hoà thuận được với nó, phải nói là thực sự rất khó tin.”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một tia chớp chợt loé lên.
Ánh sáng chói lọi chiếu vào cơ thể Đỗ Duy, khiến cho cái bóng của hắn trông có chút xa lạ, có vẻ mập mạp hơn, giống như là có thể hắn đã nhét thêm vào đó một người nữa.
Ngay sau đó, tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Bão đang đến...
James thấy vậy liền nói xin lỗi Đỗ Duy: "Xin lỗi, vui lòng đợi một chút."
Nói xong quay đầu hét lớn với Người Đuổi Quỷ còn lại đang đứng bên ngoài: "Harry, đừng ở ngoài nữa. Vào trước đi, chúng ta chuẩn bị làm lễ trừ tà."
Anh chàng trừ tà tên Harry nhanh chóng bước vào. Lúc này, một phần bộ đồ giáo sĩ của anh ta đã ướt, nhưng nét mặt của anh ta vẫn bình thản, như thể đã quá quen với việc này.
James nhìn thấy anh bước vào, bèn giải thích với Đỗ Duy: "Harry là một Người Đuổi Quỷ ưu tú của giáo hội. Anh ấy nhạy cảm hơn người thường, nên dễ dàng đi vào trạng thái Quỷ Nhãn và tìm ra dấu hiệu của ác linh."
Nghe vậy, Đỗ Duy chỉ cười nhạt: "Thật sự là lợi hại. Đối với những Người Đuổi Quỷ như chúng ta mà nói, việc tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn thật sự quá bị động."
James đồng ý và nói: "Quả thật là vậy. Harry chỉ đứng bên ngoài, cậu ấy đã tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, nhưng Homill và tôi thì không, chỉ cảm thấy trạng thái của cậu không ổn."
Nói xong quay đầu thấp giọng hỏi Harry: "Phát hiện được điều gì không?"
Harry bước tới, đầu tiên là nhìn Đỗ Duy với ánh mắt rất kỳ quái, sau đó chậm rãi nói: “ Tôi cảm thấy nơi này rất kinh khủng, mọi thứ đều có vẻ đáng sợ, kể cả người đồng nghiệp mới gia nhập giáo hội này."
“Thật sao?”
Vẻ mặt của Đỗ Duy có vẻ kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Sao anh lại thấy kinh khủng? Là vì cảm thấy ác linh sao?”
Harry cau mày nói: "Không chỉ có ác linh, mà ở đây có nhiều thứ rất kỳ quái."
Anh ta dừng lại, đưa tay chỉ từng thứ một: "TV, đồng hồ, tủ khung treo tường, phòng khám này, và cả anh nữa. Đây là sự kiện ác linh khó hiểu nhất mà tôi gặp phải kể từ khi gia nhập giáo hội."
Cùng lúc đó, sắc mặt của James và Homill đang ngồi trên sô pha đột nhiên chết lặng, mặc dù Harry mới gia nhập giáo hội không lâu, nhưng năng lực Quỷ Nhãn của cậu ấy rất cao, và thường đóng vai điều tra viên trong số 3 người.
"Anh Đỗ Duy, đừng lo lắng quá, Người Đuổi Quỷ như chúng ta đều là một đại gia đình. Chắc chắn chúng tôi sẽ cố hết sức giải quyết rắc rối của anh."
James với tư cách là Người Đuổi Quỷ lớn tuổi nhất, đồng thời là lãnh đạo trong 3 người, chỉ hơi băn khoăn đôi chút, rất nhanh lập tức trấn an Đỗ Duy.
Ông ta lo lắng rằng những lời nói của Harry sẽ khiến người đồng nghiệp mới này cảm thấy kinh hãi.
Có một số ác linh quả thực có thể ảnh hưởng đến nhà cửa, thậm chí đồ vật, có thể là phòng khám tư vấn tâm lý này đã gặp phải những ác linh như vậy.
Cũng bởi vì ông ta biết anh chàng Người Đuổi Quỷ này vừa gia nhập giáo hội chỉ mới có 3 ngày, cho nên chắc chắn sẽ còn thiếu thốn kinh nghiệm.
Khi Người Đuổi Quỷ non kinh nghiệm gặp phải chuyện này, rất dễ mất kiểm soát cảm xúc và rơi vào tình trạng hoang mang, lo sợ.
Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi sẽ chỉ khiến sức mạnh của ác linh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng điều khiến James kinh ngạc chính là khi Đỗ Duy nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức ma quái.
"Yên tâm, tôi cũng chẳng lo lắng gì lắm, cứ tiếp tục đi."
"Được rồi, về hai ác linh đó, chúng có những biểu hiện gì?"
"Nếu muốn tìm chúng thì thực ra rất đơn giản. Một con ở trong phòng tắm trên tầng hai, cứ khi nào tôi bật vòi nước ở lavabô, nó đều sẽ nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước."
"Còn về ác linh còn lại, mọi người chỉ cần đứng ngoài cửa, đóng cửa lại, nhìn qua lỗ mắt mèo là nó sẽ xuất hiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.