Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 422: Tuân thủ bản ngã
Ủng Hữu Phúc Khí
29/03/2021
Vô ngã là một mệnh đề sai lầm trong triết học.
Giống như con tàu của Theseus mà ác linh Đỗ Duy và Đỗ Duy đã từng đề cập trong lúc nói chuyện với nhau.
Một chiếc thuyền gỗ đang đi trên biển, liên tục thay đổi các bộ phận.
Sau một vài năm, tất cả các bộ phận của con tàu đã được thay thế, từ boong đến cột buồm.
Coi đây là điều kiện tiên quyết.
Một con tàu toàn các bộ phận đã được thay mới. Vậy con tàu có còn là chính nó nữa hay không?
Nếu như vậy, thì hiện giờ con tàu là cái gì?
Suy nghĩ theo quan điểm triết học, không có cách nào để đưa ra câu trả lời chính xác.
Đỗ Duy sẽ không phủ nhận sự tồn tại của ác linh Đỗ Duy.
Bởi vì hắn biết, theo một nghĩa nào đó ác linh Đỗ Duy thực sự là chính mình trong quá khứ.
Mà hắn sẽ không phủ nhận chính mình.
Vì vậy, trong căn phòng giải phẫu này.
Đỗ Duy nhìn ác linh “mình”, chậm rãi nói: "Đời người giống như dòng sông chảy xiết, từ lúc sinh ra đến khi lìa đời, từ đầu đến cuối."
"Trong quá trình này, cảm xúc, cuộc sống, quyết định, chi phí."
"Tất cả các loại giống như sóng trong sông, xuất hiện liên tục, cũng có thể là một viên đá, một hạt cát, chìm xuống đáy sông."
"Tao không cách nào phủ nhận quá khứ của mình, nhưng tao sẽ không phủ nhận hiện tại, hay thậm chí cả tương lai của mình."
"Tao thừa nhận rằng tao đang trở nên không phải là tao, vì vậy tao chịu đựng, và chấp nhận nó."
"Thay đổi là bình thường, nhưng thứ không thay đổi là bản thân."
"Nếu một ngày tao trở thành một tồn tại khác, thì sự tồn tại đó nhất định không phải là tao."
Nói xong, Đỗ Duy chỉ vào đầu của mình, ánh mắt lạnh lùng kiên định, không hề dao động.
"Tao đã lên rất nhiều kế hoạch để giết mày, tao và mày đã chiến đấu trong vô số trận, cả công khai, lẫn bí mật."
"Vì vậy, tao thường nghĩ nếu tao là mày, cơ hội chiến thắng sẽ là bao nhiêu."
"Cuối cùng tao đã đi đến kết luận, gần như bằng không."
"Nhưng tao không thích kết quả đó, bởi vì tao có người yêu, bạn bè, và cả một cấp dưới bị bệnh tâm thần. Tao có những mối quan tâm, mặc dù nhân tính của tao đang ngày càng trở ít."
"Tao gần như không thể trân trọng cái gọi là tình yêu, tình bạn..."
"Tao chỉ có thể nói với lý trí của chính mình, tao có quan tâm, không thể chết ở trong tay của mày."
Nghe vậy, ác linh Đỗ Duy nắm chặt bàn tay phải, toàn bộ lá Joker đều cắm vào trong máu thịt.
Đằng sau nó, có 3 vết thương, 2 trong số đó là vết đâm, 1 vết giống như một lỗ máu bị móc bới móng vuốt sắc nhọn của tà linh.
Chiếc áo gió màu đen đã nhuốm máu.
Cơ thể do ác linh Đỗ Duy điều khiển đã hấp hối, vết thương ở phổi khiến nó ho ra máu.
Nhìn “chính mình” khác, nó kiên quyết bước tới.
"Vậy... kế hoạch của mày là... cùng chết với tao?"
Ác linh Đỗ khó hiểu.
"Đây không phải là điều mày nên làm."
"Cái gọi là bản chất con người sẽ chỉ làm cho mày trở nên nhát gan!"
"Tự sát là sự hèn nhát lớn nhất. Mày đã quên tất cả những chuyện mà mày đã làm để giết thằng súc sinh đó?"
Ác linh Đỗ Duy ám chỉ cuộc báo thù lúc trước.
"Mày khiến tao tức giận! Sao mày có thể là tao!!"
Nó phun ra một ngụm máu, chỉ vào “mình” khác, máu từ khóe mắt chảy dài trên má.
Nó ghét “mình” này.
Nó cẩn trọng tuân thủ mọi thứ trong quá khứ, và tuân thủ cẩn thận cái tên Đỗ Duy.
Nhưng Đỗ Duy chậm rãi nói: "Tao vẫn chưa quên. Kế hoạch của tao là khiến ác linh, xe buýt, Ngôi nhà kinh dị, và thậm chí cả trường học, tất cả đều chống lại mày, còn tao sẽ tiến vào đây. Nếu tao có thể sống sót cho đến khi mày chết trong tay lũ ma quỷ đó, tao sẽ ra ngoài, và lấy lại cơ thể của mình.”
"Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi."
"Tao đã tưởng tượng mày rất đáng sợ, nhưng tao không ngờ vẫn còn đánh giá thấp mày."
"Hay nên nói, không hổ là “tao” khác?"
"Cho nên, tao phải đổi cách khác, chuẩn bị chết cùng mày."
"Tao ghét thế giới này, nhưng tao luôn có thể làm điều gì đó cho những người thân của tao."
"Ngay cả khi tao để lại cơ thể cho bạn, bản chất của mày sẽ khiến mày chọn giết chết Alexis và Tom."
Lời này không giống phong cách của Đỗ Duy.
Ác linh hoá khiến hắn dần mất đi nhân tính, hắn vốn lạnh lùng, nếu không thì sẽ không đến bây giờ mới có 3 người bạn là Tom, Tony và Ryan.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Duy là con người...
Con người sẽ có điểm yếu.
Hắn đã từng xem nhẹ mọi thứ, nhưng ngoài điều đó ra, hắn không có gì cả.
Ác linh Đỗ Duy càng thêm thảm hại.
Chỉ cần không thật sự chiếm lại được thân thể, chỉ cần nó vẫn là ác linh Đỗ Duy, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong quá khứ.
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên lấy smartphone ra, nhìn vào tên đầu tiên trong sổ địa chỉ - Alexis, và xa hơn nữa: là Tom, Cha Tony, Slivika, Jon, xơ Senna, và những bệnh nhân đã từng được hắn tư vấn tâm lý.
Ngay cả số điện thoại không tồn tại trên thực tế cũng được hắn ghi lại.
Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Vì đây là ý thức của hắn, smartphone chỉ tồn tại trong giấc mơ của hắn...
Đỗ Duy lặng lẽ nhét smartphone vào túi, sờ lên mặt.
Hắn đã cố gắng thực hiện một số biểu cảm.
Nhưng sau một lần thử, vẫn đành từ bỏ.
"Tao không tìm được cách giết mày, cho nên ta chỉ có thể cùng chết với mày."
"Đã đến lúc kết thúc..."
Đỗ Duy vẫn vô cảm, nhìn ác linh “mình” và thân thể đang hấp hối của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tách……
Ánh sáng trong phòng giải phẫu lập tức biến mất.
Mọi thứ chìm trong bóng tối.
Và ác ma nữ tu quỷ bị kẹt bên ngoài, đang bước vào.
...
Vào lúc này, trong đêm khuya, khu đèn đỏ ở New York.
Tom và Cha Tony tựa vào vai nhau, họ uống rượu whisky, thèm thuồng nhìn những em gái thiếu vải đang quằn quại trên sàn nhảy.
"Này, đây là cuộc sống mà một người đàn ông nên sống! Thật đáng tiếc, Đỗ Duy không muốn tới, nếu không, ba người chúng ta sẽ thành một nhóm siêu đẳng!"
"Không được đâu, người anh em tốt của con quá đàng hoàng. Lúc đầu con tưởng anh ấy giả vờ, nhưng không ngờ anh ấy làm thật, mẹ kiếp! Sớm muộn gì con cũng đưa anh ấy vào đây, để cho anh ấy trải nghiệm cực lạc của thế giới. "
...
Ở một nơi khác.
Khu dân cư cao cấp Furman.
Alexis đang mặc một chiếc áo len rộng, vui vẻ lướt web. Tóc cô ấy đã được nhuộm lại thành màu bạc, khí chất cũng sắc sảo hơn.
Nhìn kỹ, những hình ảnh cô đang xem đều là hình ảnh trang trí nội thất.
Cô đã mua biệt thự, đang đợi bạn trai đi học về sẽ lên phương án trang trí nhà mới cho hai người.
Đây là một lời hứa.
...
Còn ở Thụy Sĩ.
Bên trong Twilight.
Ryan mặc blouse trắng, đeo một chiếc ống nghe không biết lấy từ đâu ra, gã chăm chú lắng nghe James, người đang nằm trên giường và đã ngừng thở.
Đứng bên cạnh họ là các thành viên của Twilight.
Tất cả đều cúi đầu trong im lặng mặc niệm trước thi hài của James.
Nhưng Ryan nghiêng đầu nói: "Tôi nghĩ cậu ấy vẫn còn có thể cứu được."
...
Trong phòng khám tư vấn.
Trên chiếc đồng hồ cổ treo tường, kim quay càng lúc càng nhanh.
Trong chiếc tủ đóng khung bên cạnh là Annabelle, nó đã quay trở lại, và đang điên cuồng đập vào cửa tủ kính.
Đột ngột……
Coong một tiếng.
Kim đồng hồ dừng quay.
Sau đó, kim giờ, phút và giây được tách ra khỏi trạng thái trùng nhau, lần lượt chỉ về vị trí 12 giờ, 3 giờ và 9 giờ.
Một chấn động kỳ lạ xuất hiện trong phòng khách.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khám tư vấn tâm lý dường như đã sống lại, sở hữu ý chí nhất định.
Màn sương đen ngay lập tức bao phủ mọi ngóc ngách, nhấn chìm cả chiếc tủ đóng khung.
Một cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ chiếc đồng hồ cổ, trên mu bàn tay vẫn có hoa văn màu đen hình kim đồng hồ giống hệt của Đỗ Duy.
Nhưng dường như một số điều kiện chưa được thực hiện, cánh tay này chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại.
Sau đó, tất cả dị tượng biến mất.
Kim của đồng hồ cổ quay điên cuồng.
Rắc rắc...
Toàn bộ chiếc đồng hồ cổ đang rung chuyển, bao gồm cả tường, nhà và mặt đất...
Thành phố New York, không nằm trong dải địa chấn, đã xảy ra động đất...
Giống như con tàu của Theseus mà ác linh Đỗ Duy và Đỗ Duy đã từng đề cập trong lúc nói chuyện với nhau.
Một chiếc thuyền gỗ đang đi trên biển, liên tục thay đổi các bộ phận.
Sau một vài năm, tất cả các bộ phận của con tàu đã được thay thế, từ boong đến cột buồm.
Coi đây là điều kiện tiên quyết.
Một con tàu toàn các bộ phận đã được thay mới. Vậy con tàu có còn là chính nó nữa hay không?
Nếu như vậy, thì hiện giờ con tàu là cái gì?
Suy nghĩ theo quan điểm triết học, không có cách nào để đưa ra câu trả lời chính xác.
Đỗ Duy sẽ không phủ nhận sự tồn tại của ác linh Đỗ Duy.
Bởi vì hắn biết, theo một nghĩa nào đó ác linh Đỗ Duy thực sự là chính mình trong quá khứ.
Mà hắn sẽ không phủ nhận chính mình.
Vì vậy, trong căn phòng giải phẫu này.
Đỗ Duy nhìn ác linh “mình”, chậm rãi nói: "Đời người giống như dòng sông chảy xiết, từ lúc sinh ra đến khi lìa đời, từ đầu đến cuối."
"Trong quá trình này, cảm xúc, cuộc sống, quyết định, chi phí."
"Tất cả các loại giống như sóng trong sông, xuất hiện liên tục, cũng có thể là một viên đá, một hạt cát, chìm xuống đáy sông."
"Tao không cách nào phủ nhận quá khứ của mình, nhưng tao sẽ không phủ nhận hiện tại, hay thậm chí cả tương lai của mình."
"Tao thừa nhận rằng tao đang trở nên không phải là tao, vì vậy tao chịu đựng, và chấp nhận nó."
"Thay đổi là bình thường, nhưng thứ không thay đổi là bản thân."
"Nếu một ngày tao trở thành một tồn tại khác, thì sự tồn tại đó nhất định không phải là tao."
Nói xong, Đỗ Duy chỉ vào đầu của mình, ánh mắt lạnh lùng kiên định, không hề dao động.
"Tao đã lên rất nhiều kế hoạch để giết mày, tao và mày đã chiến đấu trong vô số trận, cả công khai, lẫn bí mật."
"Vì vậy, tao thường nghĩ nếu tao là mày, cơ hội chiến thắng sẽ là bao nhiêu."
"Cuối cùng tao đã đi đến kết luận, gần như bằng không."
"Nhưng tao không thích kết quả đó, bởi vì tao có người yêu, bạn bè, và cả một cấp dưới bị bệnh tâm thần. Tao có những mối quan tâm, mặc dù nhân tính của tao đang ngày càng trở ít."
"Tao gần như không thể trân trọng cái gọi là tình yêu, tình bạn..."
"Tao chỉ có thể nói với lý trí của chính mình, tao có quan tâm, không thể chết ở trong tay của mày."
Nghe vậy, ác linh Đỗ Duy nắm chặt bàn tay phải, toàn bộ lá Joker đều cắm vào trong máu thịt.
Đằng sau nó, có 3 vết thương, 2 trong số đó là vết đâm, 1 vết giống như một lỗ máu bị móc bới móng vuốt sắc nhọn của tà linh.
Chiếc áo gió màu đen đã nhuốm máu.
Cơ thể do ác linh Đỗ Duy điều khiển đã hấp hối, vết thương ở phổi khiến nó ho ra máu.
Nhìn “chính mình” khác, nó kiên quyết bước tới.
"Vậy... kế hoạch của mày là... cùng chết với tao?"
Ác linh Đỗ khó hiểu.
"Đây không phải là điều mày nên làm."
"Cái gọi là bản chất con người sẽ chỉ làm cho mày trở nên nhát gan!"
"Tự sát là sự hèn nhát lớn nhất. Mày đã quên tất cả những chuyện mà mày đã làm để giết thằng súc sinh đó?"
Ác linh Đỗ Duy ám chỉ cuộc báo thù lúc trước.
"Mày khiến tao tức giận! Sao mày có thể là tao!!"
Nó phun ra một ngụm máu, chỉ vào “mình” khác, máu từ khóe mắt chảy dài trên má.
Nó ghét “mình” này.
Nó cẩn trọng tuân thủ mọi thứ trong quá khứ, và tuân thủ cẩn thận cái tên Đỗ Duy.
Nhưng Đỗ Duy chậm rãi nói: "Tao vẫn chưa quên. Kế hoạch của tao là khiến ác linh, xe buýt, Ngôi nhà kinh dị, và thậm chí cả trường học, tất cả đều chống lại mày, còn tao sẽ tiến vào đây. Nếu tao có thể sống sót cho đến khi mày chết trong tay lũ ma quỷ đó, tao sẽ ra ngoài, và lấy lại cơ thể của mình.”
"Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi."
"Tao đã tưởng tượng mày rất đáng sợ, nhưng tao không ngờ vẫn còn đánh giá thấp mày."
"Hay nên nói, không hổ là “tao” khác?"
"Cho nên, tao phải đổi cách khác, chuẩn bị chết cùng mày."
"Tao ghét thế giới này, nhưng tao luôn có thể làm điều gì đó cho những người thân của tao."
"Ngay cả khi tao để lại cơ thể cho bạn, bản chất của mày sẽ khiến mày chọn giết chết Alexis và Tom."
Lời này không giống phong cách của Đỗ Duy.
Ác linh hoá khiến hắn dần mất đi nhân tính, hắn vốn lạnh lùng, nếu không thì sẽ không đến bây giờ mới có 3 người bạn là Tom, Tony và Ryan.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Duy là con người...
Con người sẽ có điểm yếu.
Hắn đã từng xem nhẹ mọi thứ, nhưng ngoài điều đó ra, hắn không có gì cả.
Ác linh Đỗ Duy càng thêm thảm hại.
Chỉ cần không thật sự chiếm lại được thân thể, chỉ cần nó vẫn là ác linh Đỗ Duy, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong quá khứ.
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên lấy smartphone ra, nhìn vào tên đầu tiên trong sổ địa chỉ - Alexis, và xa hơn nữa: là Tom, Cha Tony, Slivika, Jon, xơ Senna, và những bệnh nhân đã từng được hắn tư vấn tâm lý.
Ngay cả số điện thoại không tồn tại trên thực tế cũng được hắn ghi lại.
Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Vì đây là ý thức của hắn, smartphone chỉ tồn tại trong giấc mơ của hắn...
Đỗ Duy lặng lẽ nhét smartphone vào túi, sờ lên mặt.
Hắn đã cố gắng thực hiện một số biểu cảm.
Nhưng sau một lần thử, vẫn đành từ bỏ.
"Tao không tìm được cách giết mày, cho nên ta chỉ có thể cùng chết với mày."
"Đã đến lúc kết thúc..."
Đỗ Duy vẫn vô cảm, nhìn ác linh “mình” và thân thể đang hấp hối của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tách……
Ánh sáng trong phòng giải phẫu lập tức biến mất.
Mọi thứ chìm trong bóng tối.
Và ác ma nữ tu quỷ bị kẹt bên ngoài, đang bước vào.
...
Vào lúc này, trong đêm khuya, khu đèn đỏ ở New York.
Tom và Cha Tony tựa vào vai nhau, họ uống rượu whisky, thèm thuồng nhìn những em gái thiếu vải đang quằn quại trên sàn nhảy.
"Này, đây là cuộc sống mà một người đàn ông nên sống! Thật đáng tiếc, Đỗ Duy không muốn tới, nếu không, ba người chúng ta sẽ thành một nhóm siêu đẳng!"
"Không được đâu, người anh em tốt của con quá đàng hoàng. Lúc đầu con tưởng anh ấy giả vờ, nhưng không ngờ anh ấy làm thật, mẹ kiếp! Sớm muộn gì con cũng đưa anh ấy vào đây, để cho anh ấy trải nghiệm cực lạc của thế giới. "
...
Ở một nơi khác.
Khu dân cư cao cấp Furman.
Alexis đang mặc một chiếc áo len rộng, vui vẻ lướt web. Tóc cô ấy đã được nhuộm lại thành màu bạc, khí chất cũng sắc sảo hơn.
Nhìn kỹ, những hình ảnh cô đang xem đều là hình ảnh trang trí nội thất.
Cô đã mua biệt thự, đang đợi bạn trai đi học về sẽ lên phương án trang trí nhà mới cho hai người.
Đây là một lời hứa.
...
Còn ở Thụy Sĩ.
Bên trong Twilight.
Ryan mặc blouse trắng, đeo một chiếc ống nghe không biết lấy từ đâu ra, gã chăm chú lắng nghe James, người đang nằm trên giường và đã ngừng thở.
Đứng bên cạnh họ là các thành viên của Twilight.
Tất cả đều cúi đầu trong im lặng mặc niệm trước thi hài của James.
Nhưng Ryan nghiêng đầu nói: "Tôi nghĩ cậu ấy vẫn còn có thể cứu được."
...
Trong phòng khám tư vấn.
Trên chiếc đồng hồ cổ treo tường, kim quay càng lúc càng nhanh.
Trong chiếc tủ đóng khung bên cạnh là Annabelle, nó đã quay trở lại, và đang điên cuồng đập vào cửa tủ kính.
Đột ngột……
Coong một tiếng.
Kim đồng hồ dừng quay.
Sau đó, kim giờ, phút và giây được tách ra khỏi trạng thái trùng nhau, lần lượt chỉ về vị trí 12 giờ, 3 giờ và 9 giờ.
Một chấn động kỳ lạ xuất hiện trong phòng khách.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khám tư vấn tâm lý dường như đã sống lại, sở hữu ý chí nhất định.
Màn sương đen ngay lập tức bao phủ mọi ngóc ngách, nhấn chìm cả chiếc tủ đóng khung.
Một cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ chiếc đồng hồ cổ, trên mu bàn tay vẫn có hoa văn màu đen hình kim đồng hồ giống hệt của Đỗ Duy.
Nhưng dường như một số điều kiện chưa được thực hiện, cánh tay này chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại.
Sau đó, tất cả dị tượng biến mất.
Kim của đồng hồ cổ quay điên cuồng.
Rắc rắc...
Toàn bộ chiếc đồng hồ cổ đang rung chuyển, bao gồm cả tường, nhà và mặt đất...
Thành phố New York, không nằm trong dải địa chấn, đã xảy ra động đất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.