Chương 2: TÌNH CẢM NHỤ MỘ
A Ly Tiểu Phi
14/10/2018
- Phụ thân!
Nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của khuê nữ, tim Từ Bỉnh Trăn cũng muốn hòa tan, nhéo nhéo cái mũi khuê nữ nhà mình, cười hỏi:
- Hôm nay ca ca dẫn ngươi đi đâu?
- Ca ca dẫn Chiêu Nhi đi Vân Tê Tự cầu phúc cho phụ thân, mẫu thân, lúc về đang định ghé vào Châu Ngọc Phường nhưng lại gặp được người trong phủ, nói là tổ mẫu bị bệnh, thành ra vội vàng trở về.
Từ Chiêu đôi mắt đỏ lên, sau một lúc lâu, mới hỏi:
- Phụ thân, tổ mẫu thật sự bị bệnh sao? Chiêu Nhi cùng với mẫu thân trở về thị tật, như vậy tổ mẫu có thể mau mau khỏe lại.
Thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng Từ Bỉnh Trăn có chút tự hào, khuê nữ vừa tròn mười tuổi đã hiểu chuyện như vậy, chỉ có thể nói là thiên tính.
Không đợi Từ Bỉnh Trăn mở miệng, Từ Chiêu lại nhíu nhíu mày, cúi đầu nói:
- Nhưng mà nếu quay lại kinh thành sẽ thật lâu cũng không gặp phụ thân, nữ nhi không nỡ xa phụ thân.
Nói xong, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của khuê nữ, trong lòngTừ Bỉnh Trăn có chút cảm động, khuê nữ đây là không nỡ xa hắn.
Xưa nay Từ Bỉnh Trăn rất coi trọng ngôn hành, nay lại trước mặt nha hoàn bà tử hôn lên trán khuê nữ, nhẹ giọng nói:
- Chiêu Nhi đừng khóc, chờ có rảnh, phụ thân sẽ hồi kinh thăm Chiêu Nhi, mang thật nhiều đồ chơi cho Chiêu Nhi.
- Chiêu Nhi không cần đồ chơi, chỉ cần phụ thân thôi.
Từ Chiêu ngẩng lên, lắc đầu, trong con ngươi còn mang nước mắt, cái loại tình cảm yêu mến quyến luyến này đều thể hiện ra ngoài.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một đợt ồn ào, Chu thị nhíu nhíu mày, sai Tiết ma ma đi ra ngoài nhìn xem.
Tiết ma ma phúc thân, vén rèm lên đi ra ngoài.
Rất nhanh, bà trở lại, đi đến cạnh Chu thị nói nhỏ vài câu.
Chu thị nghe xong, sắc mặt hơi đổi, Từ Bỉnh Trăn thấy bèn hỏi:
- Sao thế này?
Chu thị chần chờ một chút, mới nói:
- Là Vương ma ma bên người biểu tiểu thư, nói là biểu tiểu thư bị bệnh, muốn lão gia đi qua một chuyến.
Lúc nói câu này, trong lòng Chu thị tràn đầy khinh thường, việc như thế sao là một nữ tử trong sạch có thể làm được. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ, lão gia nhà mình nhìn không ra tâm tư của lão thái thái.
Đang cùng khuê nữ tâm sự lại bị cắt ngang, tâm tình Từ Bỉnh Trăn vốn đã không tốt, nay nghe lời này, liếc mắt nhìn Tiết ma ma một cái, trầm giọng nói:
- Biểu tiểu thư bị bệnh thì phải mời đại phu đến. Tuy là thân thích, cũng không nên bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa.
Giọng Từ Bỉnh Trăn rất cao, Vương ma ma ở ngoài nghe xong, trên mặt lập tức xấu hổ chịu không nổi, cũng may trời tối nên mới không bị mọi người nhìn ra.
Lời Từ Bỉnh Trăn khiến Tiết ma ma vui vẻ, nhanh chóng vâng dạ rồi ra ngoài truyền lời.
Vương ma ma thấy Tiết ma ma đi ra, vội nghênh đón.
- Lão gia nói, tuy là thân thích cũng nhất định không thể làm sai quy củ, biểu tiểu thư bị bệnh, mẹ và đại phu cẩn thận chăm sóc là được.
Chuyển lời xong, bà lại nói:
- Chuyện khác ma ma cũng không nhất thiết phải lo lắng, nếu biểu tiểu thư đã đến trong phủ thì chính là khách quý, nhất định sẽ không khiến biểu tiểu thư chịu thiệt. Nếu có người nào không hiểu quy củ chọc biểu tiểu thư tức giận, ma ma cứ việc hồi bẩm, lão gia và phu nhân tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ban đầu khi còn ở kinh thành, Vương ma ma chỉ biết thị tì Tiết ma ma của Nhị phu nhân lợi hại, có điều ngại bà là người trước mặt lão thái thái, ngày thường gặp gỡ cũng cho vài phần mặt mũi.
Lúc này mới nói mấy câu, Vương ma ma đã biết bà vẫn xem nhẹ Tiết ma ma.
Mấy câu này của Tiết ma ma, bên ngoài là nói không để biểu tiểu thư bị thiệt thòi, trên thực tế là cảnh cáo bà, nói cho bà biết nếu biểu tiểu thư cảm thấy chịu thiệt thì đều là tự làm tự chịu.
Ai bảo kinh thành yên ổn không ở, nhất định đòi đến Thường Châu làm gì.
Nếu là mách lẻo, được thôi, đem toàn bộ nha hoàn bà tử hầu hạ biểu tiểu thư ra xử lý, nhìn xem sau này trong phủ còn người nào dám đi hầu hạ vị biểu tiểu thư này không.
Sắc mặt Vương mụ mụ thoạt xanh thoạt trắng, rốt cuộc vẫn là rặn ra một nụ cười, nói:
- Sao ma ma lại nói thế. Hạ nhân trong phủ đều rất biết quy củ, biểu tiểu thư sao có thể chịu thiệt.
Nói xong lời này, Vương mụ mụ nhanh chóng cáo lui, đi thẳng về Lan Chi Uyển, trong càng thêm không thoải mái.
Trong phòng, Chu thị sai người đưa Từ Chiêu về, tự mình rót một tách trà nhỏ đi tới trước nhuyễn tháp.
- Lão gia.
Từ Bỉnh Trăn đưa tay cầm tách trà, liếc nhìn Chu thị một cái:
- Nàng cũng ngồi xuống đi. Mẫu thân bị bệnh, đành làm phiền nàng hồi kinh chăm sóc.
Chu thị nghe xong, vội nói:
- Sao lão gia lại nói thế, hai ta vợ chồng nhất thể, đây là bổn phận của thiếp.
Ai ngờ, Từ Bỉnh Trăn chỉ thản nhiên nói:
- Bổn phận? Ta cũng không phải tên ngốc, lão thái thái vẫn luôn rất mạnh khỏe , sao có thể dễ dàng nbị bệnh như thế.
Chu thị sắc mặt đổi đổi, không đợi nàng mở miệng, Từ Bỉnh Trăn đã để ly trà xuống, nắm tay Chu thị.
- Chúng ta vợ chồng nhất thể, ta mặc dù xem nặng quy củ, nhưng cũng không phải kẻ ngu hiếu. Về phía lão thái thái , nàng tạm thời ứng phó, làm theo quy củ, không để bà ta có cớ bắt lỗi là được. Còn lại cũng không cần để ý.
Từ Bỉnh Trăn nói lời này quả thật có chút bất hiếu.
Chu thị biết rõ tính tình lão gia nhà mình, trong ngày thường nhất định sẽ không nói như vậy. Cho dù trước đây ở kinh thành, thấy mình bị lão thái thái kiếm chuyện, cũng chưa bao giờ nói ra những câu trái với hiếu đạo như thế.
- Lão gia…
Bỗng dưng Chu thị không biết nói gì.
Từ Bỉnh Trăn nhéo nhéo tay thê tử, nói:
- Mới vừa rồi thấy Chiêu tỷ nhi quyến luyến ta như vậy, ta chợt nhớ tới năm đó còn ở bên cạnh lão thái thái, cho dù là thời gian thân cận nhất cũng như bao giờ như thế.
Không đợi Chu thị mở miệng, Từ Bỉnh Trăn đã cười cười, nói:
- Tính tình Chiêu tỷ nhi nàng cũng biết, trở về kinh thành, trước mặt người khác ta không nói, còn thì cũng đừng quá nghiêm khắc với nàng. Quy củ quá nhiều, tính tình sẽ chất phác, tự dưng làm cho người ta nhìn có cảm giác hẹp hòi.
Nói dễ nghe như vậy, kỳ thật, là hắn không nỡ để khuê nữ mình vất vả mà thôi.
Chu thị nhìn Từ Bỉnh Trăn còn có thể nói như thật, nhịn không được phì cười.
- Trong ngày thường đã thấy lão gia yêu thương Chiêu tỷ nhi, nay mới biết được, lão gia thật sự là chiều nàng đến mức nào. May là Cẩn nhi cũng cưng chiều Chiêu tỷ nhi, bằng không lại nghĩ ngợi lung tung.
Theo lý thuyết, Chiêu tỷ nhi là nữ nhi, Từ Bỉnh Trăn dù yêu thương khuê nữ đến mức nào cũng không thể không để ý quy củ. Nhưng 3 năm này, Chiêu tỷ nhi suốt ngày dính phụ thân, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào của mình gọi hắn phụ thân, bất kể gây ra họa bao lớn đều nghĩ tìm phụ thân đầu tiên. Có món gì ăn ngon, uống ngon, càng sẽ nhớ đến hắn. Thời gian lâu dài, loại tình cảm từ phụ càng lúc càng sâu, khuê nữ nhà mình, dù yêu thương cưng chiều thế nào cũng không quá đáng.
Chu thị nói nghe như đang oán giận Từ Bỉnh Trăn cưng chiều khuê nữ, trên thực tế trong lòng lại vui như nở hoa.
Chu thị trò chuyện với Từ Bỉnh Trăn một lát rồi đi nghỉ tạm.
Qua mấy ngày nữa Chu thị phải hồi kinh, sẽ có một thời gian không thể gặp nhau, cho nên trong đêm này, hai người lăn lộn một phen.
Bên phía Lan Chi Uyển.
Thôi Nhược Doanh ôm Vương ma ma khóc lớn:
- Ma ma cũng thấy đó, biểu ca không muốn thấy ta như vậy, ta còn không bằng cắt tóc đi tu cho xong.
Vương ma ma thấy nàng như vậy, vội vỗ vai nàng an ủi:
- Tiểu thư nói gì vậy, không được xem nhẹ bản thân, có lão thái thái làm chủ, tiểu thư chỉ cần an tâm ở đây, chờ Nhị phu nhân vừa đi, sẽ có cơ hội ở chung với Nhị lão gia, đến lúc đó…
Tuy Thôi Nhược Doanh đã hơn hai mươi tuổi, nhưng dù gì vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, vừa nghe lời này, lập tức mặt đỏ tai hồng, ngượng ngập nói:
- Ma ma cũng đừng nói lung tung, để người nghe thấy còn tưởng rằng ta không biết thẹn.
Nàng mồ côi cha mẹ, từ khi bước chân vào Từ gia, có lão thái thái che chở thì đã không còn là người không nơi nương tựa, mặc người khi dễ.
Nhưng lão thái thái đã lớn tuổi, luôn sẽ có ngày không thể che chở nàng được nữa, vậy lúc đó nàng đã thành gái lỡ thì, cho nên hiện tại nhất định phải tự mình tìm đường ra.
Lão thái thái muốn nàng gả cho biểu ca, tuy là làm thiếp thị, nhưng lão thái thái nói, sẽ không để ai khi dễ nàng. Mặc dù là thiếp, nàng cũng là quý thiếp, không giống người khác. Huống hồ, biểu ca, biểu ca … vô cùng tốt, tướng mạo đường đường, nho nhã tuấn dật, lại là thám hoa lang. Nếu có thể làm thiếp cho hắn, nàng cũng không chịu thiệt.
Cho nên, nàng đồng ý.
Nhưng hôm nay, đến Thường Châu này, nàng mới biết được, nàng muốn gả cho biểu ca, cũng không dễ dàng như vậy.
Thấy sắc mặt buồn bã của nàng, Vương ma ma vội vàng khuyên nhủ:
- Sắc trời không còn sớm, tiểu thư cũng nghỉ ngơi thôi, miễn cho ngày mai dậy muộn.
Rốt cuộc tới cửa làm khách, sao có thể dậy muộn, làm đám nha hoàn bà tử nhìn chê cười.
Vương ma ma hầu hạ Thôi Nhược Doanh tháo châu sai, rửa mặt đổi quần áo, rồi đi ngủ.
…
Ngày mai khi trời vừa sáng, Từ Chiêu đã đến thỉnh an Chu thị.
Từ lúc xuyên qua, chuyện thỉnh an này Từ Chiêu rất nghiêm túc thực hiện, một ngày cũng không bỏ.
Lúc ban đầu là sợ người khác nhìn ra sự bất thường, sau đó chính là bản thân nàng muốn tận hết hiếu tâm.
Hôm nay Từ Chiêu mặc một bộ váy hồng nhạt thêu thủy tiên, chải song nha kế, môi đỏ mọng, một đôi mắt sáng ngời, nhìn nàng tựa như người đẹp trong tranh bước ra.
Chu thị vừa thấy nàng, trên mặt lộ ra ý cười.
- Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
Từ Chiêu quy củ phúc thân.
Chờ nàng thỉnh an xong, Chu thị cười kéo nàng vào lòng, lại bảo Tiết ma ma dâng trà và điểm tâm.
Tuy nói nhà mình khuê nữ hoạt bát chút, nhưng quy củ vô cùng tốt, mỗi ngày thần hôn định tỉnh, cho tới bây giờ chưa từng lười biếng một ngày, có thể thấy được là đứa bé có hiếu.
Bà cũng không nghĩ, khi một người mẹ nhìn con mình, tất nhiên là nhìn sao cũng thấy tốt, không tốt cũng thành tốt.
- Sao ca ca còn chưa tới? Hay là ngủ nướng?
Không thấy ca ca nhà mình, Từ Chiêu nhịn không được hỏi.
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Từ Chiêu cũng biết, ca ca nhà mình là người nghiêm cẩn, sao có thể ngủ nướng. Hơn phân nửa là mẫu thân sai người truyền lời, bảo hắn hôm nay không cần lại đây thỉnh an.
Từ Chiêu biết, mẫu thân có chuyện muốn nói với nàng.
Quả nhiên, nàng vừa nói xong, Chu thị đã lên tiếng:
- Hôm qua cha ngươi nói với ta, đến kinh thành nhất định không thể quản ngươi quá chặt, miễn cho ngày sau thành một cô nương chất phác.
Phụ thân nhà mình thế nhưng sẽ nói như vậy, cũng không sợ chiều hư nàng.
Nhìn vẻ mặt khuê nữ nhà mình, Chu thị cười cười, sờ sờ mặt nàng, nói:
- Tuy là như vậy, nhưng quy củ nên có vẫn phải có, đến kinh thành chắc chắn sẽ không tự tại như ở đây.
Tuy Chu thị không nói rõ, nhưng Từ Chiêu sao lại không biết, có lão thái thái ở đó, nàng và mẫu thân trở về thế tất yếu chịu chút ủy khuất.
- Mẫu thân yên tâm, Chiêu Nhi sẽ hiếu thuận tổ mẫu, sẽ không cho mẫu thân thêm phiền.
Khuê nữ nhà mình rất tinh tế, Chu thị cười ôm nàng chặt hơn.
Hai ngày sau
Từ Chiêu cáo biệt phụ thân và ca ca, tùy mẫu thân Chu thị lên kinh.
*Thị tật: chăm bệnh
**Nhụ mộ: Tình cảm yêu mến, quấn quýt, thường là của con cháu đối với ông bà cha mẹ hoặc người thân lớn hơn
Nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của khuê nữ, tim Từ Bỉnh Trăn cũng muốn hòa tan, nhéo nhéo cái mũi khuê nữ nhà mình, cười hỏi:
- Hôm nay ca ca dẫn ngươi đi đâu?
- Ca ca dẫn Chiêu Nhi đi Vân Tê Tự cầu phúc cho phụ thân, mẫu thân, lúc về đang định ghé vào Châu Ngọc Phường nhưng lại gặp được người trong phủ, nói là tổ mẫu bị bệnh, thành ra vội vàng trở về.
Từ Chiêu đôi mắt đỏ lên, sau một lúc lâu, mới hỏi:
- Phụ thân, tổ mẫu thật sự bị bệnh sao? Chiêu Nhi cùng với mẫu thân trở về thị tật, như vậy tổ mẫu có thể mau mau khỏe lại.
Thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng Từ Bỉnh Trăn có chút tự hào, khuê nữ vừa tròn mười tuổi đã hiểu chuyện như vậy, chỉ có thể nói là thiên tính.
Không đợi Từ Bỉnh Trăn mở miệng, Từ Chiêu lại nhíu nhíu mày, cúi đầu nói:
- Nhưng mà nếu quay lại kinh thành sẽ thật lâu cũng không gặp phụ thân, nữ nhi không nỡ xa phụ thân.
Nói xong, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của khuê nữ, trong lòngTừ Bỉnh Trăn có chút cảm động, khuê nữ đây là không nỡ xa hắn.
Xưa nay Từ Bỉnh Trăn rất coi trọng ngôn hành, nay lại trước mặt nha hoàn bà tử hôn lên trán khuê nữ, nhẹ giọng nói:
- Chiêu Nhi đừng khóc, chờ có rảnh, phụ thân sẽ hồi kinh thăm Chiêu Nhi, mang thật nhiều đồ chơi cho Chiêu Nhi.
- Chiêu Nhi không cần đồ chơi, chỉ cần phụ thân thôi.
Từ Chiêu ngẩng lên, lắc đầu, trong con ngươi còn mang nước mắt, cái loại tình cảm yêu mến quyến luyến này đều thể hiện ra ngoài.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một đợt ồn ào, Chu thị nhíu nhíu mày, sai Tiết ma ma đi ra ngoài nhìn xem.
Tiết ma ma phúc thân, vén rèm lên đi ra ngoài.
Rất nhanh, bà trở lại, đi đến cạnh Chu thị nói nhỏ vài câu.
Chu thị nghe xong, sắc mặt hơi đổi, Từ Bỉnh Trăn thấy bèn hỏi:
- Sao thế này?
Chu thị chần chờ một chút, mới nói:
- Là Vương ma ma bên người biểu tiểu thư, nói là biểu tiểu thư bị bệnh, muốn lão gia đi qua một chuyến.
Lúc nói câu này, trong lòng Chu thị tràn đầy khinh thường, việc như thế sao là một nữ tử trong sạch có thể làm được. Chẳng lẽ nàng ta nghĩ, lão gia nhà mình nhìn không ra tâm tư của lão thái thái.
Đang cùng khuê nữ tâm sự lại bị cắt ngang, tâm tình Từ Bỉnh Trăn vốn đã không tốt, nay nghe lời này, liếc mắt nhìn Tiết ma ma một cái, trầm giọng nói:
- Biểu tiểu thư bị bệnh thì phải mời đại phu đến. Tuy là thân thích, cũng không nên bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa.
Giọng Từ Bỉnh Trăn rất cao, Vương ma ma ở ngoài nghe xong, trên mặt lập tức xấu hổ chịu không nổi, cũng may trời tối nên mới không bị mọi người nhìn ra.
Lời Từ Bỉnh Trăn khiến Tiết ma ma vui vẻ, nhanh chóng vâng dạ rồi ra ngoài truyền lời.
Vương ma ma thấy Tiết ma ma đi ra, vội nghênh đón.
- Lão gia nói, tuy là thân thích cũng nhất định không thể làm sai quy củ, biểu tiểu thư bị bệnh, mẹ và đại phu cẩn thận chăm sóc là được.
Chuyển lời xong, bà lại nói:
- Chuyện khác ma ma cũng không nhất thiết phải lo lắng, nếu biểu tiểu thư đã đến trong phủ thì chính là khách quý, nhất định sẽ không khiến biểu tiểu thư chịu thiệt. Nếu có người nào không hiểu quy củ chọc biểu tiểu thư tức giận, ma ma cứ việc hồi bẩm, lão gia và phu nhân tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ban đầu khi còn ở kinh thành, Vương ma ma chỉ biết thị tì Tiết ma ma của Nhị phu nhân lợi hại, có điều ngại bà là người trước mặt lão thái thái, ngày thường gặp gỡ cũng cho vài phần mặt mũi.
Lúc này mới nói mấy câu, Vương ma ma đã biết bà vẫn xem nhẹ Tiết ma ma.
Mấy câu này của Tiết ma ma, bên ngoài là nói không để biểu tiểu thư bị thiệt thòi, trên thực tế là cảnh cáo bà, nói cho bà biết nếu biểu tiểu thư cảm thấy chịu thiệt thì đều là tự làm tự chịu.
Ai bảo kinh thành yên ổn không ở, nhất định đòi đến Thường Châu làm gì.
Nếu là mách lẻo, được thôi, đem toàn bộ nha hoàn bà tử hầu hạ biểu tiểu thư ra xử lý, nhìn xem sau này trong phủ còn người nào dám đi hầu hạ vị biểu tiểu thư này không.
Sắc mặt Vương mụ mụ thoạt xanh thoạt trắng, rốt cuộc vẫn là rặn ra một nụ cười, nói:
- Sao ma ma lại nói thế. Hạ nhân trong phủ đều rất biết quy củ, biểu tiểu thư sao có thể chịu thiệt.
Nói xong lời này, Vương mụ mụ nhanh chóng cáo lui, đi thẳng về Lan Chi Uyển, trong càng thêm không thoải mái.
Trong phòng, Chu thị sai người đưa Từ Chiêu về, tự mình rót một tách trà nhỏ đi tới trước nhuyễn tháp.
- Lão gia.
Từ Bỉnh Trăn đưa tay cầm tách trà, liếc nhìn Chu thị một cái:
- Nàng cũng ngồi xuống đi. Mẫu thân bị bệnh, đành làm phiền nàng hồi kinh chăm sóc.
Chu thị nghe xong, vội nói:
- Sao lão gia lại nói thế, hai ta vợ chồng nhất thể, đây là bổn phận của thiếp.
Ai ngờ, Từ Bỉnh Trăn chỉ thản nhiên nói:
- Bổn phận? Ta cũng không phải tên ngốc, lão thái thái vẫn luôn rất mạnh khỏe , sao có thể dễ dàng nbị bệnh như thế.
Chu thị sắc mặt đổi đổi, không đợi nàng mở miệng, Từ Bỉnh Trăn đã để ly trà xuống, nắm tay Chu thị.
- Chúng ta vợ chồng nhất thể, ta mặc dù xem nặng quy củ, nhưng cũng không phải kẻ ngu hiếu. Về phía lão thái thái , nàng tạm thời ứng phó, làm theo quy củ, không để bà ta có cớ bắt lỗi là được. Còn lại cũng không cần để ý.
Từ Bỉnh Trăn nói lời này quả thật có chút bất hiếu.
Chu thị biết rõ tính tình lão gia nhà mình, trong ngày thường nhất định sẽ không nói như vậy. Cho dù trước đây ở kinh thành, thấy mình bị lão thái thái kiếm chuyện, cũng chưa bao giờ nói ra những câu trái với hiếu đạo như thế.
- Lão gia…
Bỗng dưng Chu thị không biết nói gì.
Từ Bỉnh Trăn nhéo nhéo tay thê tử, nói:
- Mới vừa rồi thấy Chiêu tỷ nhi quyến luyến ta như vậy, ta chợt nhớ tới năm đó còn ở bên cạnh lão thái thái, cho dù là thời gian thân cận nhất cũng như bao giờ như thế.
Không đợi Chu thị mở miệng, Từ Bỉnh Trăn đã cười cười, nói:
- Tính tình Chiêu tỷ nhi nàng cũng biết, trở về kinh thành, trước mặt người khác ta không nói, còn thì cũng đừng quá nghiêm khắc với nàng. Quy củ quá nhiều, tính tình sẽ chất phác, tự dưng làm cho người ta nhìn có cảm giác hẹp hòi.
Nói dễ nghe như vậy, kỳ thật, là hắn không nỡ để khuê nữ mình vất vả mà thôi.
Chu thị nhìn Từ Bỉnh Trăn còn có thể nói như thật, nhịn không được phì cười.
- Trong ngày thường đã thấy lão gia yêu thương Chiêu tỷ nhi, nay mới biết được, lão gia thật sự là chiều nàng đến mức nào. May là Cẩn nhi cũng cưng chiều Chiêu tỷ nhi, bằng không lại nghĩ ngợi lung tung.
Theo lý thuyết, Chiêu tỷ nhi là nữ nhi, Từ Bỉnh Trăn dù yêu thương khuê nữ đến mức nào cũng không thể không để ý quy củ. Nhưng 3 năm này, Chiêu tỷ nhi suốt ngày dính phụ thân, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào của mình gọi hắn phụ thân, bất kể gây ra họa bao lớn đều nghĩ tìm phụ thân đầu tiên. Có món gì ăn ngon, uống ngon, càng sẽ nhớ đến hắn. Thời gian lâu dài, loại tình cảm từ phụ càng lúc càng sâu, khuê nữ nhà mình, dù yêu thương cưng chiều thế nào cũng không quá đáng.
Chu thị nói nghe như đang oán giận Từ Bỉnh Trăn cưng chiều khuê nữ, trên thực tế trong lòng lại vui như nở hoa.
Chu thị trò chuyện với Từ Bỉnh Trăn một lát rồi đi nghỉ tạm.
Qua mấy ngày nữa Chu thị phải hồi kinh, sẽ có một thời gian không thể gặp nhau, cho nên trong đêm này, hai người lăn lộn một phen.
Bên phía Lan Chi Uyển.
Thôi Nhược Doanh ôm Vương ma ma khóc lớn:
- Ma ma cũng thấy đó, biểu ca không muốn thấy ta như vậy, ta còn không bằng cắt tóc đi tu cho xong.
Vương ma ma thấy nàng như vậy, vội vỗ vai nàng an ủi:
- Tiểu thư nói gì vậy, không được xem nhẹ bản thân, có lão thái thái làm chủ, tiểu thư chỉ cần an tâm ở đây, chờ Nhị phu nhân vừa đi, sẽ có cơ hội ở chung với Nhị lão gia, đến lúc đó…
Tuy Thôi Nhược Doanh đã hơn hai mươi tuổi, nhưng dù gì vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, vừa nghe lời này, lập tức mặt đỏ tai hồng, ngượng ngập nói:
- Ma ma cũng đừng nói lung tung, để người nghe thấy còn tưởng rằng ta không biết thẹn.
Nàng mồ côi cha mẹ, từ khi bước chân vào Từ gia, có lão thái thái che chở thì đã không còn là người không nơi nương tựa, mặc người khi dễ.
Nhưng lão thái thái đã lớn tuổi, luôn sẽ có ngày không thể che chở nàng được nữa, vậy lúc đó nàng đã thành gái lỡ thì, cho nên hiện tại nhất định phải tự mình tìm đường ra.
Lão thái thái muốn nàng gả cho biểu ca, tuy là làm thiếp thị, nhưng lão thái thái nói, sẽ không để ai khi dễ nàng. Mặc dù là thiếp, nàng cũng là quý thiếp, không giống người khác. Huống hồ, biểu ca, biểu ca … vô cùng tốt, tướng mạo đường đường, nho nhã tuấn dật, lại là thám hoa lang. Nếu có thể làm thiếp cho hắn, nàng cũng không chịu thiệt.
Cho nên, nàng đồng ý.
Nhưng hôm nay, đến Thường Châu này, nàng mới biết được, nàng muốn gả cho biểu ca, cũng không dễ dàng như vậy.
Thấy sắc mặt buồn bã của nàng, Vương ma ma vội vàng khuyên nhủ:
- Sắc trời không còn sớm, tiểu thư cũng nghỉ ngơi thôi, miễn cho ngày mai dậy muộn.
Rốt cuộc tới cửa làm khách, sao có thể dậy muộn, làm đám nha hoàn bà tử nhìn chê cười.
Vương ma ma hầu hạ Thôi Nhược Doanh tháo châu sai, rửa mặt đổi quần áo, rồi đi ngủ.
…
Ngày mai khi trời vừa sáng, Từ Chiêu đã đến thỉnh an Chu thị.
Từ lúc xuyên qua, chuyện thỉnh an này Từ Chiêu rất nghiêm túc thực hiện, một ngày cũng không bỏ.
Lúc ban đầu là sợ người khác nhìn ra sự bất thường, sau đó chính là bản thân nàng muốn tận hết hiếu tâm.
Hôm nay Từ Chiêu mặc một bộ váy hồng nhạt thêu thủy tiên, chải song nha kế, môi đỏ mọng, một đôi mắt sáng ngời, nhìn nàng tựa như người đẹp trong tranh bước ra.
Chu thị vừa thấy nàng, trên mặt lộ ra ý cười.
- Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
Từ Chiêu quy củ phúc thân.
Chờ nàng thỉnh an xong, Chu thị cười kéo nàng vào lòng, lại bảo Tiết ma ma dâng trà và điểm tâm.
Tuy nói nhà mình khuê nữ hoạt bát chút, nhưng quy củ vô cùng tốt, mỗi ngày thần hôn định tỉnh, cho tới bây giờ chưa từng lười biếng một ngày, có thể thấy được là đứa bé có hiếu.
Bà cũng không nghĩ, khi một người mẹ nhìn con mình, tất nhiên là nhìn sao cũng thấy tốt, không tốt cũng thành tốt.
- Sao ca ca còn chưa tới? Hay là ngủ nướng?
Không thấy ca ca nhà mình, Từ Chiêu nhịn không được hỏi.
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Từ Chiêu cũng biết, ca ca nhà mình là người nghiêm cẩn, sao có thể ngủ nướng. Hơn phân nửa là mẫu thân sai người truyền lời, bảo hắn hôm nay không cần lại đây thỉnh an.
Từ Chiêu biết, mẫu thân có chuyện muốn nói với nàng.
Quả nhiên, nàng vừa nói xong, Chu thị đã lên tiếng:
- Hôm qua cha ngươi nói với ta, đến kinh thành nhất định không thể quản ngươi quá chặt, miễn cho ngày sau thành một cô nương chất phác.
Phụ thân nhà mình thế nhưng sẽ nói như vậy, cũng không sợ chiều hư nàng.
Nhìn vẻ mặt khuê nữ nhà mình, Chu thị cười cười, sờ sờ mặt nàng, nói:
- Tuy là như vậy, nhưng quy củ nên có vẫn phải có, đến kinh thành chắc chắn sẽ không tự tại như ở đây.
Tuy Chu thị không nói rõ, nhưng Từ Chiêu sao lại không biết, có lão thái thái ở đó, nàng và mẫu thân trở về thế tất yếu chịu chút ủy khuất.
- Mẫu thân yên tâm, Chiêu Nhi sẽ hiếu thuận tổ mẫu, sẽ không cho mẫu thân thêm phiền.
Khuê nữ nhà mình rất tinh tế, Chu thị cười ôm nàng chặt hơn.
Hai ngày sau
Từ Chiêu cáo biệt phụ thân và ca ca, tùy mẫu thân Chu thị lên kinh.
*Thị tật: chăm bệnh
**Nhụ mộ: Tình cảm yêu mến, quấn quýt, thường là của con cháu đối với ông bà cha mẹ hoặc người thân lớn hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.